Hiệp Nghị 30 Ngày Làm Gay

Chương 54: Chương 54




CHƯƠNG THỨ 54

Sáng sớm ngày thứ hai, tranh thủ lúc cha mẹ Trương Linh Dật vẫn chưa thức dậy. Vương Nghiễm Ninh đã vội vã đuổi Trương Linh Dật ra khỏi phòng mình.

Nhưng Trương Linh Dật vẫn còn mê mang ngủ, hắn giống như gấu Koala ôm chặt lấy người Vương Nghiễm Ninh. Kết quả bị Vương Nghiễm Ninh lãnh khốc vô tình đạp ra khỏi cửa.

Đợi đến khi cha mẹ của Trương Linh Dật thức dậy, mẹ của hắn đã nắm lỗ tai, kéo hắn từ phòng ngủ đi đến nhà bếp. Vương Nghiễm Ninh vẻ mặt bình tĩnh bước ra khỏi phòng, y đem thực phẩm bảo vệ sức khoẻ mua từ Hông Kông đến tặng cho cha mẹ Trương Linh Dật.

Những thực phẩm bảo vệ sức khoẻ kia vốn mua cho cha mẹ y. Nhưng không nghĩ đến, hiện giờ lại đúng lúc dùng tới.

Mẹ của Linh Dật cầm mấy hộp thực phẩm bảo vệ sức khoẻ kia, bà vừa nhìn vừa nói: “Ơ, đây không phải là sản phẩm quảng cáo gần đây trên TV sao? Đúng lúc ta cũng muốn mua, tiểu Vương, con thật có tấm lòng.”

Vương Nghiễm Ninh thấy mẹ Trương Linh Dật thật sự thích món quà y tặng. Lúc này mởi thở phào nhẹ nhỏm, âm thâm hô may mắn. Sau đó đưa cho Trương Linh Dật mấy bộ quần áo y mua, bảo hắn mặc thử.

Vương Nghiễm Ninh mua cho Trương Linh Dật hai bộ quần áo, mộ bộ là trang phục nghề nghiệp, còn một bộ là trang phục đơn giản bình thường. 

Trương Linh Dật thay bộ trang phục bình thường kia. Chiếc áo sơ mi và quần dài được thiết kế đơn giản. Nhưng lại không mất đi vẻ thời trang, vừa vặn như tính toán. Cả người Trương Linh Dật nhất thời đều có tinh thần, thật có phong cách của ngôi sao điện ảnh.

Mẹ Trương Linh Dật thấy vậy rất hài lòng, bà cười tủm tỉm nói: “Tiểu Vương ánh mắt thật tốt, so với Linh Dật fashion hơn nhiều.”

Trương Linh Dật = =: “Mẹ ah’, cho dù mẹ muốn khen Nghiễm Ninh cũng đâu cần châm biếm đứa con trai ruột này!”

Mẹ Trương Linh Dật chớp chớp đôi mắt xinh đẹp: “Ai nói ngươi là con ruột ta? Là ta năm đó nhặt được ngươi về nuôi thôi!” 

Trương Linh Dật vẻ mặt đau khổ nhìn cha hắn: “Cha! Cha nhìn lão bà của mình đi, bây giờ có con dâu rồi nên đã không còn cần đứa con trai này!”

Vương Nghiễm Ninh trước mặt làm ngơ, nhưng trong lòng rống giận: “Là con rễ!”

Nhưng cha mẹ của Trương Linh Dật lại cười đến vui vẻ ấm áp.

Cha của Linh Dật bất dắc dĩ nhìn đứa con mình, vẻ mặt ưu tư nói: “Con trai, con cũng biết chuyện này ta không quản được mà. Chuyện duy nhất con có thể làm là học theo những điều cha dạy, phải chọn lão bà thật cẩn thận…Ôi…” Ông chưa nói dứt lời đã bị mẹ của Linh Dật nhéo một cái.

Trương Linh Dật vẻ mặt may mắn nhìn Vương Nghiễm Ninh: “Cũng may con rất tinh mắt trong việc chọn lão bà!”

Là lão công! Vương Nghiễm Ninh trong nội tâm gầm thét, liếc mắt trừng Trương Linh Dật: “Nhanh đi nấu cơm đi!”

Trương Linh Dật TT_TT: “Cha, chúng ta cùng chung thế giới rồi!”

Lão Trương lẳng lặng giơ thẳng ngón cái tặng cho tiểu Trương: “Con trai, cố gắng lên!”

Ăn cơm trưa xong, cha mẹ của Trương Linh Dật liền rời đi.

Ngoài mặt nói cha của Trương Linh Dật vẫn còn bận rộn công việc. Nhưng trên thực tế, bọn họ muốn để lại không gian riêng cho hai người.

Sau khi tiễn cha mẹ Trương Linh Dật rời đi, trạng thái căng thẳng của Vương Nghiễm Ninh cuối cùng đã buông lỏng. Cả người dính lấy Trương Linh Dật ở ghế sofa.

“Lúc anh come out, có nghĩ tới chuyện cha mẹ mình sẽ một mực phản đối không? nếu như vậy thì phải làm sao?” Vương Nghiễm Ninh hỏi hắn. 

Trương Linh Dật cắn nhẹ lên đầu mũi y, cười nói: “Chỉ đành kháng chiến lâu dài thôi, tình cảm là chuyện không thể nào miễn cưỡng. Anh hiểu rõ anh muốn bên người nào trọn đời.”

“May là cha mẹ anh rất mở lòng.” Vương Nghiễm Ninh nói một câu thật lòng. Gia đình là chướng ngại làm y lo lắng nhất. Nhưng không nghĩ tới, Trương Linh Dật đã đem chướng ngại lớn nhất này quét dọn sạch sẽ.

Vương Nghiễm Ninh vừa cảm thấy may mắn, lại vừa cảm động.

“Dù sao hai người cũng chỉ có mình anh là con.” Trương Linh Dật ôm Vương Nghiễm Ninh áp lên ghế salon, “Anh cũng vì em come out rồi, em phải chịu trách nhiệm cả đời này của anh, không cho phép bội tình bạc nghĩa.”

Vương Nghiễm Ninh nhẹ nhàng cười một tiếng, cho dù Trương Linh Dật có bắt ép y làm gì, y cũng không có khả năng làm được.

Chờ đến khi Trương Linh Dật sờ cũng sờ đủ, gặm cũng gặm đủ. Y mới nhớ tới một chuyện khác, đẩy hắn ra nói: “Đúng rồi, em có cái này cho anh.”

Dứt lời, y đứng dậy đi vào phòng, cầm lấy cặp đồng hồ từ trong vali đưa cho Trương Linh Dật.

Trương Linh Dật nhìn thoáng qua một chút, lại nhìn lên tay của Vương Nghiễm Ninh, huýt sáo: “Đồ đôi tình nhân!”

Vương Nghiễm Ninh mở hộp đồng hồ ra, đeo lên tay Trương Linh Dật nói: “Em đeo cho anh.”

Trương Linh Dật nhìn ánh mắt của Vương Nghiễm Ninh, mỉn cười nói: “Tôi, Trương Linh Dật, đồng ý cùng với Vương Nghiễm Ninh tiên sinh ở bên nhau trọn đời, cho dù nghèo khó hay phú quý, khoẻ mạnh hay bệnh tật, cả đời này cũng sẽ không bao giờ rời khỏi em ấy.”       

“Trẻ con!” Vương Nghiễm Ninh miệng nói như thế, nhưng trong mắt lại tràn đầy hạnh phúc. Đem đồng hồ đeo lên tay Trương Linh Dật.

Trương Linh Dật sờ chiếc đồng hồ trên tay mình, nhìn Vương Nghiễm Ninh: “Vương Nghiễm Ninh tiên sinh, ngươi có nguyện ý cùng với Trương Linh Dật trọn đời trọn kiếp bên nhau. Cho dù nghèo khó hay phú quý, cũng sẽ tương thân tương ái, không bao giờ rời khỏi hắn?”

Vương Nghiễm Ninh trên mặt đỏ lên không ít, bĩu môi nói: “Tuỳ tâm tình.”

“Này không được!” Trương Linh Dật nắm chặt lấy chiếc đồng hồ, “Đã đeo cái này lên rồi, em phải là người của anh. Bất kể tâm tình gì, vui vẻ cũng tốt, khổ sở cũng được, bất luận ra sao cũng không được rời khỏi anh.”

Hắn dứt lời nhìn Vương Nghiễm Ninh, trong mắt lộ ra thâm tình: “Anh cũng sẽ như vậy đối với em, chỉ cần em ở trọn đời bên anh. Anh sẽ dùng nổ lực lớn nhất để mang đến niềm vui cho em. Tuyệt đối sẽ không làm cho em đau khổ, em có đồng ý không?”

“Nói năng ngọt xớt!” Trong giọng nói Vương Nghiễm Ninh rất xem thường. Nhưng vẫn đưa cổ tay trái cho hắn: “Mau đeo cho em.”

Trương Linh Dật trong nhất thời cười đến hai mắt toả sáng như vần trăng, đem đồng hồ đeo lên tay Vương Nghiễm Ninh nói: “Bây giờ chú rễ có thể hôn chú rễ.”

Hai người ôm lấy nhau, hôn đối phương thật sâu.

Bên cạnh TV, Vương Đại Phát đang phơi ánh nắng mặt trời.

Ánh mặt trời thật là ấm áp!

Sau khi ăn xong cơm tối, Vương Nghiễm Ninh nhân lúc Trương Dật đi tắm, gọi một cú điện thoại về nhà, cha mẹ y rất nhanh đã bắt máy.

“Alo, cha, là con.”

“Trong khoảng thời gian này con sẽ trở về nhà một chuyến… cũng sẽ mang theo đối tượng về nhà.”

“Cậu ấy là bạn học của con… là con trai.”

Đầu dây bên kia đoán chừng đang gầm thét, Vương Nghiễm Ninh khẽ đưa di động cách xa lỗ tai mình một chút. Một lúc lâu mới để sát di động vào tai: “Cha, con đã quyết định là người này, tuyệt đối sẽ không thay đổi. Cha nói với mẹ một tiếng, hai người trước hết yên tĩnh một chút. Một thời gian sau con sẽ mang cậu ấy về gặp cha mẹ.”

Cúp điện thoai, tay của Vương Nghiễm Ninh vẫn còn rung rẫy, mặc dù khi nói chuyện trong điện thoại rất trấn định. Nhưng trong nội tâm y lại không thể nào bình tĩnh như vậy.

Vương Nghiễm Ninh ngẩng đầu, y nhìn thấy Trương Linh Dật không biết khi nào đã bước ra khỏi phòng tắm. Trên tay vẫn còn ôm quần áo, đứng cách không xa nhìn y.

“Cha mẹ em giận điên lên sao?” Trương Linh Dật nhìn y cười khổ.

“Không sao.” Vương Nghiễm Ninh khoát tay, vẫn là vẻ mặt bấc đắc dĩ, nhưng giọng nói lại dịu dàng: “Cùng lắm là kháng chiến lâu dài, dù sao… không phải anh cũng đã từng chịu đựng?”

“Chừng nào em về nhà, anh sẽ cùng em đi.”

“Anh dĩ nhiên phải đi cùng em, dù sao con dâu cũng nên gặp mặt cha mẹ chồng chứ.”

“Ừ, anh sẽ biểu hiện thật tốt.” Trương Linh Dật vẻ mặt nghiêm túc, “Tranh thủ sớm ngày nhận được sự đồng ý của cha mẹ vợ.”

Vương Nghiễm Ninh trừng hắn: “Là cha mẹ chồng!”

Trương Linh Dật không nói gì, dùng ánh mắt nhìn như ngụ ý ‘’em hiểu mà’’, sau đó lại lớn mật liết nhìn y. Tầm mắt dừng lại chỗ nào đó bên dưới cặp mông của Vương Nghiễm Ninh.    

Vương Nghiễm Ninh bị nhìn, thẹn quá thành giận, hít sâu một hơi, giận dữ nói: “Trương Linh Dật, anh còn nhìn nữa đừng tránh sao em xuyên qua cúc hoa của anh!”

Anh Trương đẹp trai nhanh chóng thu hồi tầm mắt, giơ tay cầm lấy quần áo, nghiêm túc nói: “Anh đi giặt quần áo.”

Ôi ôi, lão bà đại nhân bị mẹ ta đầu độc rồi, đúng là càng ngày càng nữ vương thụ mà! 

Sau này Trương gia bốn người, không phải địa vị của hắn áp chót rồi sao!

Chuyện này quả thật đau đớn bi thảm mà!!

Trương Linh Dật ưu sầu, suốt ngày hôm đó không cách nào trải qua yên ổn.

Mặc dù nói muốn cùng Vương Nghiễm Ninh trở về gặp cha mẹ y. Nhưng Vương Nghiễm Ninh lại một lần nữa rơi vào vòng xoáy của công viêc. Kế hoạch về nhà không thể làm khác gì hơn đành tạm gác lại.

Sau khi Phúc Mậu Khải Tư ký kết hợp đồng với đại lý phân phối hợp tác cùng DM Trung Quốc. Lão Chu cũng hy vọng các đại lý phân phối hợp tác với phòng marketing ở bên này, tổ chức một buổi triễn lãm đặc biệt. Để mở rộng sản phẩm nổi tiếng của bọn họ, đồng thời xây dựng thương hiệu uy tính.

Vì vậy nên Vương Nghiễm Ninh mang cả phòng marketing và những người phụ trách của các đại lý phân phối tăng ca, làm thêm giờ. Bọn họ phải nghĩ ra sáng kiến, viết bản kế hoạch, chọn nơi tổ chức buổi triễn lãm, tuyên truyền quảng cáo. Cả phòng đều bận đến tối mày tối mặt.

May mắn là Vu Cảnh và Nguỵ Dịch Văn trên phương diện này đều có kinh nghiệm phong phú. Chưa kể Vu Cảnh lại quen thân với những người phụ trách của trung tâm triễn lãm ở thành phố G. Hắn thuận lợi đàm phán được giá cả, sau đó đã thuê được trung tâm PZ nổi tiếng. 

Bọn họ bắt đầu bố trí phòng triển lãm, đặt giá từng mặt hàng, trưng bày những sản phẩm, cũng bố trí những nhân viên phụ trách nơi đó.

Nguỵ Dịch Văn chịu trách nhiệm đối ngoại tuyên truyền, đồng thời liên lạc với những công thương nghiệp tới tham gia triễn lãm.       

Chờ mọi chuyện gần sắp xếp xong, Vương Nghiễm Ninh mới phát hiện mình đã lạnh nhạt với Trương Linh Dật hơn nửa tháng.

Vì vậy lúc tan ca, y thuận tay mua một ổ bánh kem hình trái tim, bên trên có mức dâu màu đỏ mang về nhà.

Trương Linh Dật thấy Vương Nghiễm Ninh rốt cuộc không cần làm thêm giờ. Dĩ nhiên rất vui vẻ, lúc ăn cơm tối liền uống một ít rượu mơ.

Đợi đến buổi tối cả hai cùng xem TV, Vương Nghiễm Ninh liền lấy bánh kem ra, nói: “Mấy tuần này không thể cùng anh ăn cơm chung, vậy hiện giờ bù lại cùng nhau ăn bánh ngọt đi.” 

Trương Linh Dật nhìn cái bánh ngọt đầy kem, gian ác cười một tiếng. Ngón tay phải chấm một ít kem trét lên cổ Vương Nghiễm Ninh, nói: “Anh không muốn ăn kem của bánh ngọt, anh chỉ muốn ăn kem của thụ thụ thôi.” Dứt lời liền liếm lên cổ đã dính kem của Vương Nghiễm Ninh.

Vương Nghiễm Ninh im lặng, lấy tay đẩy hắn ra: “Anh mau đút em ăn bánh ngọt.”

Trương Linh Dật bất đắc dĩ nhận lấy bánh ổ bánh ngọt, cầm muỗng xắn một ít bánh, đưa đến bên khoé miệng Vương Nghiễm Ninh: “A~~.”

Vương Nghiễm Ninh mở miệng ngậm lấy cái muỗng, Trương Linh Dật đem cái muỗng rút ra ngoài. Một ít kem dính bên mép môi của Vương Nghiễm Ninh.

Trương Linh Dật nhìn thấy mắt bắt đầu nóng lên, đem chiếc lưỡi mình liếm lên khoé môi y: “Nhìn xem, em ăn thành bộ dạng này rồi.”

   

Vương Nghiễm Ninh bất đắc dĩ nghiên đầu nhìn hắn: “Chuẩn bị một chút, không cho phép anh làm loạn.”

Lời này là dụ dỗ nha!

Trương Linh Dật hoan hô một tiếng, đem đĩa bánh ngọt đặt lên bàn trà. Hắn cởi từng nút áo ngủ trên người Vương Nghiễm Ninh. Lộ ra ***g ngực gầy gò và bụng.

Nhìn thấy hai quả nho lâu không gặp, Trương Linh Dật kích động nhào tới cắn một chút. Sau đó đem một ít kém trét lên.

Chờ Trương Linh Dật liếm sạch kem, ngực của Vương Nghiễm Ninh đã đỏ một mảnh. Đầu ngực nổi lên, còn có chút sưng. Trương Linh Dật không nhịn được nữa, lập tức bế Vương Nghiễm Ninh về phòng.

.

.

.

Sau đó một vài con cua đồng bạo gan bò ngang qua phòng Trương Linh Dật. Lúc cua đồng bò ngang qua, Vương Nghiễm Ninh đã nằm trong lòng Trương Linh Dật, vừa mệt mỏi vừa kiệt sức. Nhưng y vẫn nhớ đến chuyện đứng đắn, mơ màng nói: “Công ty em cuối tuần này sẽ tổ chức triễn lãm ở trung tâm PZ, anh có muốn đến xem không?”

Trương Linh Dật ôm y nói: “Đi, cuối tuần này nghĩ làm, dĩ nhiên anh phải đi ủng hộ em rồi.”

Vương Nghiễm Ninh không biết có nghe thấy không, y cọ cọ mặt lên lòng ngực của hắn.

________________________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.