Hoa Mãn Nguyệt và Lưu Hương Nguyệt Nhi cũng nhẩm tính có lẽ ngày này Diệp Khuynh Thành đã xuất quan.
Họ âu yếm say sưa cùng thần du trở về điện Kim Hoa. Cả hai nói cười rộn ràng, vừa bước vào cửa thì va phải Ân Ly đi ra.
“Ai thế, mắt để đi đâu hả?”
Ân Ly đang rất buồn bực, lại bị Hoa Mãn Nguyệt và Lưu Hương Nguyệt Nhi xô phải.
Lửa giận không biết trút đi đâu cho nên đôi trai gái này phải hứng vậy.
“Chà! Hôm nay cậu đây đang vui cho nên không chấp cô em làm gì. Cô em thấy cậu đẹp trai cho nên muốn cậu phải chú ý đến cô em chứ gì? Thật đáng tiếc, cậu đây đã có người rồi!”
Nói xong anh ta lại ôm riết Lưu Hương Nguyệt Nhi và hôn lên môi cô.
Ân Ly vốn đang bực mình, thấy thế lại càng bực mình hơn.
Và đùng đùng mắng luôn: “Đồ điên! Vô liêm sỉ!” rồi chạy ra ngoài. Không thèm để ý Hoa Mãn Nguyệt và Lưu Hương Nguyệt Nhi bất ổn ra sao.
Lưu Hương Nguyệt Nhi lườm theo Ân Ly, rồi trách yêu Hoa Mãn Nguyệt: “Từ nay anh đừng nên tự mãn như thế nữa đi!”
“Tự mãn? Anh đâu có tự mãn? Anh chỉ nói ra sự thật mà thôi. Chẳng lẽ em cho rằng anh không đẹp trai à? Nếu anh không đẹp trai thì em có say mê anh điên cuồng thế này không?”
Lưu Hương Nguyệt Nhi bèn giẫm vào chân anh một cái.
“Ai say mê ai?”
Hoa Mãn Nguyệt đau quá kêu lên: “Anh say mê em, anh say mê em, được chưa?”
“Nói thế còn nghe được!”
Cả hai cười đùa bỡn cợt náo loạn cả lên, bước vào.
Từ rất xa, Trọng Lâu, Tịch Vân và Diệp Khuynh Thành đã nghe thấy tiếng họ.
Mọi người liền bước ra đón.
“Hai vợ chồng nhà này vẫn hơi giống trẻ con, chẳng nghiêm chỉnh gì cả.”
Khuynh Thành nói đùa họ, thực ra trong thâm tâm cô rất ngưỡng mộ hai người.
Ít hôm nay, nhìn cảnh Trọng Lâu và Tịch Vân đầm ấm bên nhau, ra ra vào vào lúc nào cũng có đôi, Khuynh Thành cảm thấy hơi tủi thân, chẳng rõ đến bao giờ cô mới có những ngày như thế này cùng Lam Tố.
Nay lại nhìn thấy Hoa Mãn Nguyệt, cô dường như đã nhìn thấy niềm hi vọng; chỉ cần gỡ bỏ phong ấn thì cô lập tức có thể lên thần giới đi tìm Lam Tố của mình.
“Hừ! Rõ ràng là cô ghen tị!”
“Được, được, được, tôi ghen tị, ưng ý chưa? Còn anh, mai đưa tôi đi giải trừ phong ấn. Khi nào tôi tìm thấy Lam Tố, tôi sẽ không phải ghen tị nữa.”
“Được, được, được! Cô em Khuynh Thành, sao cô chẳng thẹn thùng giữ ý gì cả?”
“Tôi rất nhớ anh ấy. Từng ngày từng giờ từng khắc tôi đều muốn gặp anh ấy. Thì sao nào? Giữ ý? Lúc cần giữ ý tôi sẽ giữ ý. Chẳng lẽ anh không cảm thấy lúc này vẫn giữ ý thì quá ư gượng gạo khiên cưỡng hay sao?”
…
Nói năng… kỳ cục gì thế?
Hoa Mãn Nguyệt không hoàn toàn hiểu nhưng anh biết câu này chẳng hay ho gì.
Tịch Vân nói đùa: “Thôi nào, Hoa huynh nên thông cảm, Khuynh Thành luôn rất khao khát được đi cứu chồng, huynh chuẩn bị đưa cô ấy đi phá trận đi!”
“Được! Tôi rất nể Tịch Vân muội muội, tôi gượng nhận lời vậy.
Tại tôi chẳng có sức đề kháng khi đứng trước người đẹp thôi mà!”
Hoa Mãn Nguyệt vừa dứt lời thì cảm thấy có hai chùm tia sáng giết người đang phóng vào mình. Một chùm là của Lưu Hương Nguyệt Nhi. Một chùm là của Diệp Khuynh Thành.
Lúc này anh chàng mới nhận ra rằng mình nói câu vừa rồi vụng về quá thể.
Làm mếch lòng cả Lưu Hương Nguyệt Nhi lẫn Diệp Khuynh Thành.
Hoa Mãn Nguyệt nhìn trái nhìn phải khắp lượt.
Toàn thân run lập cập, nói: “Tôi… à, thời tiết hôm nay… nóng thật! Tôi… phải ra… phải ra ngoài một lát…”
Nói rồi, tàn ảnh loáng lên, chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.
“Hoa Mãn Nguyệt!”
“Hoa Mãn Nguyệt, định chuồn à? Không dễ đâu!”
Hai giọng nói sắc nhọn vang lên.
Tiếp đó, hai tàn ảnh cũng loáng lên rồi đuổi theo Hoa Mãn Nguyệt.
Kim Bằng và Hồng Loan đều có vẻ khoái trá ra mặt, muốn chờ xem diễn biến ra sao.
Cả hai đưa mắt nhìn nhau rồi lạch bạch bước ra theo.
Cho đến giờ ăn tối.
Trọng Lâu và Tịch Vân mới nhìn thấy Hoa Mãn Nguyệt với một vết tím đỏ trên mặt, bộ dạng tiu nghỉu bước vào.
“Lưu Hương…”
Không ai thèm nhìn.
“Khuynh Thành…”
Không ai thèm nhìn.
“Tịch Vân, hãy giúp tôi…”
Tiếp tục không thèm nhìn.
“Này các cô sao vậy? Tịch Vân, hai cô ấy phớt lờ tôi cũng được, sao cả cô cũng tỉnh bơ như thế?”
Trọng Lâu mặt hầm hầm cố ý tỏ ra rất căng, đằng hắng mấy tiếng.
Kể cũng phải!
Hoa Mãn Nguyệt không thể không tự thừa nhận rằng câu nói khi trước của mình rất không ra sao.
Ngay Trọng Lâu cũng phải phật ý.
Hoa Mãn Nguyệt lại nhìn sang Ân Ly.
Ân Ly tay đang nắm vào duỗi ra, động đậy. Ý chừng như muốn nói: nếu anh còn nhìn tôi nữa thì tôi bổ sung cho anh hai cái tát luôn.
Cuối cùng, ánh mắt đáng ái ngại của Hoa Mãn Nguyệt dịch chuyển sang Hồng Loan và Kim Bằng.
Một thằng bé măng tơ và một con chim tinh quái.
Cả người lẫn chim đang mỉm cười hả hê khoái trá, tỏ ra chẳng mấy thiện cảm với anh chàng.
Trời đất ơi!
Sao Hoa Mãn Nguyệt ta lại xui xẻo thế này?
“Tôi… đi ngủ vậy.”
“Trong ba ngày, cấm không được xóa bỏ vết thương trên mặt!”
Câu nói của Lưu Hương Nguyệt Nhi vang bên tai Hoa Mãn Nguyệt.
“Nếu thế thì… hình ảnh của anh… rất tệ hại…”
“Bốn ngày!”
Giọng lạnh lùng của Diệp Khuynh Thành vang lên.
Hoa Mãn Nguyệt gần như nhảy dựng dậy: “Gì cơ? Bốn ngày? Cô giết tôi à?”
“Định chết thì ra kia mà tự nổ nguyên anh đi!”
Giọng của Lưu Hương Nguyệt Nhi lại vang lên.
“Lưu Hương… anh đã sai… em bỏ qua cho anh nhé?”
“Đi ngủ đi!”
“Chúng ta cùng đi?”
“Xoạch” một phát giậm chân, rồi “sư tử Hà Đông” hét lên: “Cút…”
Trời ạ, phụ nữ khi trở mặt sao mà nhanh khiếp!
Hoa Mãn Nguyệt mặt xám xanh, tiu nghỉu cúi đầu bước đi.
Anh chàng vừa đi khỏi thì mọi người đều không nhịn được nữa, cười phá ra.
Trọng Lâu có phần băn khoăn, nói: “Liệu chúng ta có phần ác quá không?”
“Đối phó với anh chàng như thế, không thể không ác một chút.”
“Nói có lý đấy, nói có lý đấy!”
“Đàn ông cần phải được giáo dục thường xuyên, ba ngày không ăn đòn thì hư hỏng ngay. Các vị nghe tôi nói nhé, cánh đàn ông…”
Khuynh Thành làm ra vẻ rất giàu kinh nghiệm. Mấy người phụ nữ tiếp tục chuyện trò rôm rả.
Họ rất dí dỏm, vui vẻ.
Trọng Lâu, Hồng Loan và Kim Bằng đành lặng lẽ bước ra ngoài.
Cả ba nhất trí tổng kết rằng: chớ dại mà trêu vào phụ nữ.
Tất cả được chuẩn bị xong xuôi.
Ba ngày sau, cả đoàn bảy người xuất phát tiến về đầm Thiên Trì.
Đầm lầy Thiên Trì nằm ở phía cực đông của tiên giới, thuộc lãnh địa của Đông đế.
Muốn đến đầm lầy Thiên Trì, họ phải đi qua thành Đông Đế của ông ta.
Đông đế biết họ định đi đến Thiên Trì, ông ta đâu có thể dễ dàng đồng ý được?
Ở cung Phượng Dương của Đông đế.
Bảy người định bước vào thì Ân Ly ở phía sau vội gọi ầm lên.
“Chờ đã…”
Diệp Khuynh Thành quay lại nhìn cô ta, và nở nụ cười rất tươi.
“Cô đã nhất trí rồi à?”
“Chưa.”
“Chưa? Thế thì cô đi theo tôi làm gì?”
Ân Ly không hề có chút nhượng bộ, cô ta bước lại nói: “Để giám sát cô, sau đó tìm cơ hội ngăn cô. Tóm lại là tôi nhất định phải hoàn thành sứ mệnh mà vương gia giao cho.”
Diệp Khuynh Thành nhún vai, đưa bàn tay ra: “Với tôi thì không sao hết, nếu cô muốn thì có thể cứ đi theo đi!”
Một mình Ân Ly mà đòi ngăn cản cô ư?
Ngày trước đi xuyên không gian khó khăn gian nan là thế, Khuynh Thành còn vượt qua được.
Bây giờ một mình Ân Ly ngăn cản cô, chỉ là nằm mơ, ảo tưởng!
Hồng Loan cũng nhìn Khuynh Thành với nét mặt đồng tình.
Dù tìm cách gì gì thì cũng vô ích, không ai có thể ngăn cản Khuynh Thành đi tìm vương gia chủ nhân của Hồng Loan.
Đông đế đã lường trước bọn họ sẽ đến cung Phượng Dương, nên ông ta đã sớm sắp xếp để đón họ ở cổng thành.
Thực tế là, tình hình nay đã khác trước.
Một là, ông sợ họn Hoa Mãn Nguyệt.
Hai là, Trọng Lâu đã lên làm Bắc đế.
Ba là, ông thực sự thấy hứng thú với Diệp Khuynh Thành, con người phàm trần đã xuyên không gian lên đây quả là bí hiểm.
“Thuộc hạ tham kiến Bắc đế.”
Viên chỉ huy thị vệ bước lên cung kính chào.
“Dẫn ta vào cung, ta muốn gặp Đông đế.”
“Đông đế đã sớm dặn dò thuộc hạ chúng tôi ra đây chờ đón Bắc đế và các vị, mời các vị đi theo tôi.”
Hoa Mãn Nguyệt ôm lưng Lưu Hương Nguyệt Nhi, vẻ mặt rất tự hào nói: “Đã nhìn thấy chưa: bọn họ rất nể ông chồng của em!”
“Chẳng qua là anh cậy thế bắt nạt kẻ yếu, có gì mà tự đắc?”
Không, đúng thế.
Hoa Mãn Nguyệt là người ở thần giới, so với Tiên đế ở tiên giới thì anh vẫn oai hơn nhiều.
Người ta dám không sợ anh hay sao?
Dám không xun xoe với anh hay sao?
Nhưng Diệp Khuynh Thành thì cười thầm. E rằng Đông đế không đơn giản thế đâu!
Nếu ông ta muốn để cho họ đi đầm lầy Thiên Trì thì chỉ việc sai người dẫn họ đi là xong, đâu cần bày vẽ rườm rà làm gì?
Nên biết rằng hiện nay ở tiên giới, nhìn thấy Hoa Mãn Nguyệt thì chẳng khác nào nhìn thấy ma quỷ.
Kể từ sau khi Tây đế và Bắc đế chết.
Khắp tiên giới đều đồn đại rằng, Hoa Mãn Nguyệt đến thành Tây Đế tìm Tây đế, vì thế Bắc đế mới tự cho nổ nguyên anh, cùng Tây đế chết luôn.
Thực chất, hung thủ thật sự là anh ta – Hoa Mãn Nguyệt!
Anh ta đã giết chết Tây đế và Bắc đế.
Hai đại cao thủ ở tiên giới chưa có cơ hội hợp tác đã bỏ mạng.
Nhưng tại sao người ta lại đồn đại như thế? Vì, khi mọi cung điện khác đều đổ sập tan tành thì cung điện của Hoa Mãn Nguyệt ngồi lại không hề suy chuyển gì.
Tuy nhiên, như thế cũng chẳng có gì là dở.
Dù sao thì anh ta cũng không sợ bị mang tiếng. Trong cái thế giới cá lớn nuốt cá bé này, có người sợ ta thì lại là tốt.
Cả đoàn người đi theo gã thị vệ vào cung Phượng Dương.
Đông đế ngồi ngất nghểu trên ghế cao, nhưng lối nói của ông không hề có nét ngạo mạn. Ông ta nhiệt tình chào đón bọn họ.
“Bắc đế…”
Đông đế vừa mở miệng thì Trọng Lâu đã ngắt lời, nói luôn: “Ông cứ gọi tôi là Trọng Lâu! Như thế có vẻ dễ nghe hơn.
Đông đế gượng cười: “Được, ừ thì gọi là Trọng Lâu.
Nghe nói Trọng Lâu huynh định đi đến đầm lầy Thiên Trì, đúng không?”
Diệp Khuynh Thành nguýt ông ta, nghĩ bụng: đã biết rồi sao còn phải hỏi?
Cô bèn bước lên một bước, nói: “Diệp Khuynh Thành xin chào Đông đế”
Đông đế nhìn Khuynh Thành rồi cười ha hả, nói: “Ta vẫn còn nhớ, ta vẫn còn nhớ. Hôm đó là ngày mừng thọ Bắc đế, cô đã đưa Trọng Lâu ra.”
Khuynh Thành khẽ gật đầu, nhìn ông ta nói: “Đông đế có trí nhớ tốt thật. Chẳng giấu gì Đông đế, hôm nay chúng tôi đến đây, vì muốn mượn đường của các vị để đến đầm lầy Thiên Trì.”
“Cô nương Khuynh Thành, chẳng phải tôi không muốn cho các vị đi nhờ, mà vấn đề là đầm Thiên Trì đúng là vùng cấm địa của thành Đông Đế của chúng tôi. Nếu muốn vào đó thì phải có được bốn tấm lệnh bài của Tứ đại hộ pháp, sau đó là tờ chỉ dụ do tôi viết.
Chỉ cần thiếu một thứ là tuyệt đối không thể vào. Trận pháp cài đặt bên ngoài đầm Thiên Trì là do Tiên đế nhiệm kỳ trước bố trí. Nhất thiết phải hội đủ bốn tấm lệnh bài, và tờ chỉ dụ do tôi viết thì mới mở được trận pháp.”
Trận pháp? Diệp Khuynh Thành không tin trên đời này có thứ trận pháp không thể hóa giải.
Thực ra Khuynh Thành vẫn không biết một yếu tố này: cô sở dĩ lợi hại như thế, ngoài việc cô tinh thông trận pháp ra.
Vẫn còn một nguyên nhân rất quan trọng. Đó là: trong thân thể Khuynh Thành có một phần là thuộc về Lạc Nhi.
Nói một cách đơn giản dễ hiểu hơn, Diệp Khuynh Thành hiện nay chính là Lạc Nhi năm xưa từng tồn tại.
Lạc Nhi năm xưa cũng là Diệp Khuynh Thành ngày nay.
Trước khi Diệp Khuynh Thành xuyên không chuyển thế vào thân thể này, thì cả hai cô gái đã hòa nhập làm một rồi.
“Nói vậy tức là, chúng tôi muốn đến đầm Thiên Trì thì phải đi tìm Tứ đại hộ pháp để có được bốn cái lệnh bài của họ?”
“Đúng thế. Nếu các vị có thể đến gặp Tứ đại hộ pháp lấy được bốn cái lệnh bài thì tôi sẽ viết ngay tờ chỉ dụ cho các vị.”
Bộ dạng Đông đế tỏ ra rất khảng khái.
Nhưng, có thể lòe ai khác chứ không thể lòe Diệp Khuynh Thành.
Ông ta đã nói như thế, tức là không dễ gì cầm được lệnh bài của Tứ đại hộ pháp.
Địa vị của Hoa Mãn Nguyệt ở tiên giới ra sao, không phải Đông đế không biết; thế mà ông ta vẫn dám ra điều kiện chứng tỏ ông ta rất tự tin, nắm đằng chuôi.
Hoa Mãn Nguyệt bước lên nhìn Đông đế, rồi lạnh lùng nói: “Nếu ta cứ tiến vào đó thì sao?”
“Hoa huynh nếu cứ tiến vào thì tôi đương nhiên không ý kiến gì. Nhưng nếu trận pháp xâm hại, thì huynh không thể trách gì tiểu đệ này. Trận pháp ấy, cho đến nay vẫn chưa có ai phá nổi.”
Hoa Mãn Nguyệt ngoảnh sang nhìn Lưu Hương Nguyệt Nhi. Về trận pháp thì đúng là anh chàng họ Hoa này mù tịt.
Lưu Hương Nguyệt Nhi thì khác, cô vốn là một Trận pháp sư.
Có lẽ Lưu Hương Nguyệt Nhi căn bản chẳng coi trận pháp ở tiên giới là gì cũng nên!
“Nếu tôi phá được trận pháp thì sao?”
“Nếu các vị có thể phá được trận pháp thì tôi đương nhiên không ngăn cản gì hết. Có điều… đầm lầy Thiên Trì là cấm địa của thành Đông đế này, các vị muốn vào đó thì…”
“Thì thế nào?”
“Dù các vị dùng phương pháp gì để vào, tôi cũng nhất định phải đi cùng các vị.”
Diệp Khuynh Thành “hà hà” cười khẩy, trong bụng thì nguyền rủa ông ta.
“Lão già gian trá xảo quyệt! Tứ đại hộ pháp, lệnh bài, chỉ dụ gì gì toàn là chuyện bịa, chẳng qua là lão muốn cùng đi theo bọn này! Thế mà phải tìm lý do cho có vẻ quan trọng!”
Mọi người cũng chợt hiểu rõ cả.
Tuy nhiên trên đời có những chuyện ta biết rõ ràng thì cũng nên bỏ đó, nếu ta nói toạc ra thì cũng vô ích.
“Tốt rồi! Đã thế thì mời Đông đế cứ đi theo chúng tôi là được.”
Diệp Khuynh Thành tổng kết rất đàng hoàng.
Đầm Thiên Trì chứa đựng vô số báu vật, họ đã nghe nói từ lâu.
Xưa nay vẫn đồn rằng, không gian của Chiến thần của thần giới bị sập, nên các báu vật rơi xuống tiên giới.
Chỉ hiềm mọi người nghĩ ra vô số cách mà vẫn không thể vào đó.
Đây là cơ hội tốt, Nam đế và Tây đế mới lên nhậm chức đương nhiên không thể bỏ qua. Cả đoàn người còn chưa xuất phát thì hai vị này đã cười hà hà bước vào.
“Chào các vị, chào các vị!”
Tây đế mới nhậm chức, tuy chưa thể coi là người đàn ông đẹp nhưng cũng cho người ta một cảm giác sáng sủa mới mẻ.
Nhất là giọng nói cuốn hút và nụ cười rất tươi của ông, khiến người ta tự nhiên muốn tiếp cận.
Tây đế trông tươi tắn như mùa xuân, ông bước lại nói: “Nghe nói các vị sắp đi đầm lầy Thiên trì, tôi và Nam đế cũng muốn đi cùng cho vui!”
Khuynh Thành đưa mắt quan sát Tây đế. Ông ta tuy không có võ công cao cường như ba vị Đế hiện nay nhưng mưu trí và khoa nói lại là lợi hại nhất.
Rất ít người biết bọn Khuynh Thành đến thành Đông đế để đi đầm lầy Thiên Trì.
Thế mà Nam đế và Tây đế đã biết rất nhanh, còn kịp thời chạy đến. Tất cả chứng minh một điều. Họ có gián điệp nằm vùng trong điện Kim Hoa thành Bắc Đế.
“Đông đế! Đầm lầy Thiên Trì tuy là cấm địa của thành Đông đế nhưng cũng là một bộ phận của tiên giới. Chúng tôi cũng có quyền đến tận nơi ngắm nhìn nó.”
Đông đế chưa kịp mở miệng thì đã bị Nam đế chặn họng.
Xem ra hai người này đều rất hứng thú với điện Mê Thần ở đó.
Thêm hai người hay bớt hai người này thì có mất gì đâu? Chẳng qua chỉ như thêm hai hòn đá vướng chân.
Tốt nhất là cả ba người không tồn tại, như thế Trọng Lâu có thể nhất thống tiên giới.
Đông đế dời ánh mắt nhìn sang Diệp Khuynh Thành và Hoa Mãn Nguyệt.
Nếu họ phản đối thì đương nhiên Nam đế và Tây đế chẳng còn gì để nói nữa.
Nghĩ đến đây, ông nói luôn: “Hai vị… ý kiến hai vị ra sao?”
Nam đế và Tây đế cũng hồi hộp nhìn Khuynh Thành và Hoa Mãn Nguyệt. Nếu họ không đồng ý thì sẽ phiền hà đây.
Hoa Mãn Nguyệt nhìn Diệp Khuynh Thành, rồi hà hà cười với Đông đế: “Chúng tôi không ý kiến gì. Nơi đó vốn là của các vị, các vị muốn đến thì chúng tôi chẳng thể thắc mắc gì.”
Đông đế thấy thế, trong lòng rất hậm hực, nhưng cũng đành cố nặn ra một nét cười mong manh, nói: “Các vị đã không có ý kiến gì thì chúng ta nghỉ ngơi qua đêm nay, sáng mai sẽ khởi hành luôn.”
Các thần khí trong điện Mê Thần!
Ông ta không muốn chia sẻ cho hai gã kia.
Một đêm, tất nhiên đủ để làm rất nhiều việc.
Đủ để cho những ai không nên xuất hiện mà lại xuất hiện, phải biến mất.
Nhưng, khi Đông đế còn chưa kịp sắp đặt cho bọn Diệp Khuynh Thành. Thì có năm người bước vào. Họ không ôn hòa như Nam đế và Tây đế. Họ tỏa ra làn khí lưu hống hách bố tướng, ngạo mạn coi thường tất cả.
Đó là:
Đại điện hạ của Long tộc – Long Dương và hai tùy tùng Long Bá, Long Thanh.
Hai chí tôn của ma giới: Hắc Diệm và Chưởng môn nhân của cung Hắc Diệm tên là Khương Diên.
Ma giới vốn chẳng hòa hợp với tiên giới, nhất là đối với Đông đế.
Hắc Diệm bước lại với khí thế lấn lướt rất hung: “Đông đế, tôi nghe nói các người sắp đi đầm lầy Thiên Trì. Lẽ ra ma giới chúng tôi không nên can thiệp vào. Nhưng… ông cũng biết đấy, các thứ ở trong đầm lầy Thiên Trì có ý nghĩa gì.
Cho nên vì sự sinh tồn trường cửu của ma giới, tôi không thể không đến.
Đương nhiên, nếu ông cự tuyệt thì chỉ e khi ông chưa lấy được báu vật gì thì thành Đông Đế này của ông đã…”
Hắc Diệm cười rất gian tà, chìa bàn tay về phía Đông đế. Khỏi cần hắn nói thêm, mọi người đều hiểu rõ cả.
Đông đế còn chưa mở miệng thì điện hạ Long Dương của Long tộc đã lim dim mắt nhìn ông mỉm cười, nói: “Hắc Diệm đã nói rất rõ rồi, tôi không nói lặp lại nữa. Lý do của bọn tôi như nhau, giống nhau.”
Chúng đe dọa!
Đe dọa thật trắng trợn!
Nếu không bằng lòng, thì ma giới và Long tộc sẽ nhân khi ông đi vắng tấn công thành Đông Đế; thì dù ông đi lấy được báu vật cũng chẳng để làm gì nữa.
“Được! Ta bằng lòng với hai người.”
“Rất tốt, rất tốt! Tôi biết mà, Đông đế là người thông minh.”
Hắc Diệm cười thoải mái, trong bụng rất đắc ý.
“Tốt rồi, mọi người lui về nghỉ ngơi, và chuẩn bị chu đáo. Sớm mai chúng ta xuất phát.”
Bọn Diệp Khuynh Thành đều được bố trí vào cung Phượng Dương.
Diệp Khuynh Thành và Hoa Mãn Nguyệt đang ngồi đối diện nhau.
“Anh nên nhắc mọi người đêm nay phải thận trọng cảnh giác. Tôi cảm thấy Đông đế không đơn giản đâu.”
“Cô cũng nhận ra à?”
“Tôi đâu phải con ngốc, có gì mà không nhận ra?”
Khuynh Thành lườm Hoa Mãn Nguyệt như muốn nói thêm: anh tưởng trên đời này chỉ có mình anh thông minh hay sao?
“Nhưng, anh yên tâm, ông ta sẽ không ra tay với anh và tôi; vì ông ta còn mong chúng ta mở giúp điện Mê Thần.
Có điều… Trọng Lâu và mọi người sẽ gặp nguy hiểm. Có thêm ai đi vào điện mê Thần là phải chia phần báu vật cho người ấy. Cho nên tôi đoán rằng đêm nay Đông đế sẽ ra tay hành động với ý đồ là dọn sạch những ai không liên quan.”
“Cho nên, chúng ta sẽ chờ xem các màn diễn thú vị.”
“Đương nhiên phải xem, nhưng tôi hơi lo cho Trọng Lâu và Tịch Vân.”
“Cô yên tâm, tôi đã bố trí Lưu Hương ngầm bảo vệ họ rồi.”
Với những người khác thì Khuynh Thành không cần lo cho họ.
Hồng Loan là thần thú của thần giới, nó thừa sức chấp cả mười Đông đế cũng không làm gì nổi nó.
Kim Bằng và Hồng Loan ở chung một phòng, kẻ có ý đồ với nó đương nhiên không thể thực hiện nổi.
Ân Ly là phù thủy trên thần giới, thừa sức đối phó với bọn họ khỏi phải bàn.
Trọng Lâu và Tịch Vân đã có Lưu Hương Nguyệt Nhi.
Còn Diệp Khuynh Thành có Tử Thanh bảo kiếm và trí thông minh không ai sánh nổi, định giết Khuynh Thành là điều tuyệt đối không thể.
Cho nên toàn đoàn sẽ rất an toàn.
Bây giờ chỉ còn chờ xem ma giới, Long tộc và ba vị Đế tàn sát lẫn nhau ra sao.
Đêm nay chắc chắn sẽ thú vị đây.
Đông đế đang đi đi lại lại trong tẩm cung, sắc mặt giận dữ, bàn tay nắm chặt đến nỗi khớp xương kêu răng rắc.
Bọn người khốn kiếp kia đứa nào cũng theo dõi kho báu vật của ông, và thèm rỏ dãi.
Người quá đông, người đông như thế, nếu tràn vào điện Mê Thần thì chắc gì ông đã cướp được món đồ quý nào ra hồn?
Cho nên, cách tốt nhất là khi bọn chúng chưa kịp vào đầm lầy Thiên Trì thì khử luôn.
Nhưng, nếu trắng trợn giao đấu với chúng thì chỉ e… sẽ kích thích chúng điên lên. Cho nên, phải làm hết sức chặt chẽ, ma không biết quỷ không hay.
Một tàn ảnh nháng lên, ông ta đã biến mất khỏi tẩm cung.
Thanh Hư đạo quán.
Sau chớp mắt, Đông đế đã xuất hiện trước mặt Thanh Hư đạo trưởng – tứ thần chuyên đầu độc.
Thanh Hư đạo trưởng hơi sững sờ, ông từ từ đứng dậy.
“Thanh Hư đạo trưởng xin chào Đông đế.”
“Thanh Hư! Đông đế ta đang cần ông giúp một việc nho nhỏ.”
“Được phục vụ Đông đế, Thanh Hư này rất vui. Nhưng chưa rõ tôi có thể giúp Đông đế việc gì?”
Đôi mắt Đông đế thoáng lóe hàn quang, nói: “Rất đơn giản thôi: hãy cho ta thứ độc dược mạnh nhất trên đời, nhưng yêu cầu là dùng trong trạng thái người ta hoàn toàn không biết gì, sau đó nguyên thần tức khắc tuyệt diệt.”
Thanh Hư đạo trưởng cười ha hả, nói: “Đông đế! Chẳng phải tôi không muốn giúp ngài, nhưng yêu cầu này quả là quá cao.
Tuy không thể bắt nguyên thần của họ tuyệt diệt ngay lập tức, nhưng thuốc độc của tôi lại là thứ không màu không mùi vị, người ta không thể nhận ra nó là chất độc. Chỗ hay nhất của nó là không nhất thiết phải uống nó mà vẫn bị trúng độc.”
Mắt Đông đế bỗng sáng lên.
“Không cần nuốt vào mà vẫn trúng độc?”
“Đúng thế! Chất độc này chỉ cần kết hợp với một thứ hương hoa nào đó là sẽ khiến người ta trúng độc tức thì. Chỗ thâm thúy của nó là người ta bị nhiễm độc rồi mà vẫn không thể phát hiện ra ngay.
Về cái chết… chờ sau khi người ấy ngủ rồi thì mới chết.
Đây là chất độc tôi mới phát minh ra rất gần đây. Nó vốn có tên là Mộng Lý Tử, nhưng về sau tôi nhận ra rằng chất độc này có cái dở là buộc phải uống vào thì mới đầu độc được.
Đã từng có một cao thủ vì thế mà phát hiện ra chất độc của tôi, người ấy lại giải độc thành công nữa. Cho nên tôi rút kinh nghiệm lần đó, rồi nghiên cứu ra thứ chất độc tiên tiến hơn.”
Nói xong, vẻ mặt Thanh Hư đạo trưởng tỏ ra rất kiêu căng đắc ý.
“Đây là cách chết êm ái không hề cảm thấy gì hết, nhưng tôi không thể biếu không Đông đế.”
Thứ thuốc độc này quả là lợi hại tuyệt đỉnh.
Đông đế nhìn thẳng vào Thanh Hư đạo trưởng nói: “Vậy ông muốn thế nào thì mới cho tôi thứ thuốc độc để họ chết một cách êm ái này?”
“Đơn giản thôi. Ông đưa đệ tử của tôi vào đầm lầy Thiên Trì.”
Đông đế nắm chặt tay, lão già sống dai này mà cũng dám chơi khăm ông? Nếu hôm nay không nhờ cậy lão chỉ e mai kia lão sẽ tìm thời cơ mò đến đầm lầy Thiên Trì cũng nên.
Thấy vẻ mặt Đông đế băn khoăn, Thanh Hư đạo trưởng bèn thong thả nói: “Đông đế đừng tức giận. Tôi giúp ông trừ bỏ những kẻ không nên xuất hiện, ông nghĩ mà xem, ông sẽ lấy được bao nhiêu báu vật?
Còn Thanh Hư đạo trưởng tôi đây cũng không tham lam, tôi chỉ cần một món đồ là được rồi. Chắc Đông đế không đến nỗi không biết tính toán?”
Đông đế nghiêm sắc mặt: “Được, tôi bằng lòng với ông.”
“Tốt rồi! Bây giờ tôi bảo đồ đệ Hư Trúc đi cùng Đông đế trở về thành Đông đế.”
“Được!”
Đông đế tuyệt đối không muốn như thế này nhưng trước mắt chẳng có cách nào khác.
Đành hy vọng quét sạch những tên không liên quan kia, sau đó sẽ thanh toán những người thừa.
Vẫn có câu, sự yên tĩnh khác thường là dấu hiệu của bão tố sắp tràn về.
Đêm nay trong cung Phượng Dương hết sức yên tĩnh.
Mỗi người đều an phận ngồi trong phòng của mình.
Hoa Mãn Nguyệt đang ngồi trong phòng đánh cờ với Diệp Khuynh Thành.
Anh ta đã vận thần thức quan sát khắp cung Phượng Dương.
Bỗng nhiên anh ta cầm một quân cờ lên, cười nói: “Vậy là đến rồi đấy!”
Sau đó lại đặt quân cờ xuống, cười rất ma mãnh, nói với Khuynh Thành: “Cô có hứng thú đi xem kịch không?”
“Sáng kiến này rất hay! Đi nào!”
Chỉ thấy hơn chục cung nữ bưng các khay bánh trái điểm tâm lần lượt đưa vào từng phòng, rồi ra rất nhanh.
Không thấy hiện tượng gì bất thường.
Hoa Mãn Nguyệt cau mày, nói: “Lẽ nào tôi lại đoán nhầm?”
“Sao thế?”
“Bọn họ đánh thuốc độc.”
“Thuốc độc…”
Khi Hoa Mãn Nguyệt ngoái lại thì đã không thấy bóng Khuynh Thành đâu nữa.
Khuynh Thành vừa bước đến gần phòng Kim Bằng thì đã ngửi thấy một mùi thơm của hoa. Lúc trước thì không có. Cô lập tức phong tỏa tim mạch của mình, rồi từ từ đẩy cửa bước vào.
“Có món ăn nào đó đưa đến à?”
Kim Bằng và Hồng Loan đều ngạc nhiên nhìn Khuynh Thành rồi lắc đầu.
Khuynh Thành không thấy họ ăn bất cứ thứ gì, cô lại kiểm tra thân thể chúng, không thấy dấu hiệu trúng độc, cô mới chạy về phía phòng Trọng lâu và Tịch Vân.
Cũng thế, hai người đều rất thận trọng và không hề ăn bánh trái người ta bưng đến.
Nhưng kỳ lạ là phòng của họ cũng có mùi hương y hệt lúc nãy.
Mùi thơm này chỉ thoang thoảng, rất nhạt, nhưng vẫn bị khứu giác của Khuynh Thành phát hiện ra.
Cô lại lập tức sang phòng của Ân Ly, đương nhiên cũng có mùi hương ấy.
Lẽ nào… cô đã nhầm? Tại cô quá căng thẳng?
Hoa Mãn Nguyệt ngó ra nhìn Diệp Khuynh Thành, hỏi: “Khuynh Thành, cô đã phát hiện thấy gì rồi?”
“Anh thử thám sát xem có phải phòng của Ma Tôn và điện hạ Long tộc cũng có mùi hương này không?”
Chỉ lát sau.
“Cũng có y hệt. Không phải chỉ phòng của họ mà các căn phòng khác bỏ trống cũng có cái mùi này.”
Lúc này Diệp Khuynh Thành mới thở phào.
“Xem ra, tại tôi đã cả nghĩ quá.”
Sáng sớm hôm sau.
Các nhóm đều tự động đi lên đại điện.
Đông đế dẫn theo Hư Trúc, đã chờ sẵn ở đại điện.
Ông ta nở nụ cười rất tươi, tươi như hoa.
Người đến tiếp theo là Diệp Khuynh Thành, sau đó là Hoa Mãn Nguyệt và Lưu Hương Nguyệt Nhi xuất hiện.
Sau đó là Ân Ly, Trọng Lâu và Tịch Vân.
Nhóm của Diệp Khuynh Thành đã tề tựu.
Sắc mặt Đông đế vốn rất tươi, bỗng biến đổi.
Sao… sao lại có thể như thế này?
Hư Trúc đã hóa trang khuôn mặt, mặt cũng hơi cứng đơ.
Anh ta nhìn mãi vào Diệp Khuynh Thành. Lần trước cô ta đã phát hiện ra thuốc độc của sư thúc, lẽ nào lần này cũng lại bị cô ta phát hiện?
Mọi người đều bình thản ngồi ở đại điện chờ đợi, chờ đợi nhóm người của Long tộc và ma giới.
Thời gian vẫn dần dần trôi đi.
Không thấy họ đến.
Không một ai đến.
Khuynh Thành bước ra ngoài giơ tay vươn vai, ngáp một cái, nói: “Sao thế nhỉ? Lẽ nào bọn họ ngủ say khiếp đến thế? Nếu không đến thì chúng ta không đợi nữa.”
Đông đế chỉ chờ câu nói này.
Ông ta lập tức nói luôn: “Người của Long tộc và ma giới chẳng coi Đông đế tôi đây là gì. Họ đã coi thường chúng ta như vậy thì chúng ta việc gì phải nể họ nữa? Đi! Chúng ta xuất phát ngay!”
Đông đế đứng dậy định bước đi thì Ma Tôn Hắc Diệm đang nhếch mép trông rất quái, miệng không nói câu nào, bước vào.
Tiếp đó là điện hạ của Long tộc là Long Dương đem theo Long Bá cũng im lặng bước vào.
Bọn họ có một đặc điểm giống nhau là ánh mắt ngập ngụa sát khí.
Ma Tôn Hắc Diệm đang rất bức xúc, gã trợ thủ đắc lực nhất của mình bỗng lăn ra chết một cách rất không rõ ràng.
Vậy thì hôm nay đi vào điện Mê Thần chỉ còn một mình hắn ta. Nếu sớm biết thế này thì phải đem theo vài tên mới phải.
Mất đi cánh tay đắc lực, thì dù có nhìn thấy báu vật hắn cũng đâu có thể giành giật cướp với số đông này?
Điện hạ của Long tộc là Long Dương tuy cũng bức xúc nhưng thấy nhóm Ma Tôn cũng thiếu mất một người, Long Dương cũng được thăng bằng tâm lý. Cũng may mình đã đem thêm người.
Anh ta “e hèm” hắng giọng rồi nói: “Xin lỗi, đã để các vị phải chờ lâu.”
Diệp Khuynh Thành thấy tình hình như thế bèn giả vờ ngạc nhiên hỏi: “Điện hạ Long tộc, điện hạ còn một thuộc hạ nữa kia mà, sao vẫn chưa đến?”
“Này Ma Tôn, hình như thuộc hạ của ông cũng chưa đến à?”
Đông đế mặt đang xám xịt lúc này trông càng nhăn nhó.
Lẽ nào thuốc độc của Thanh Hư đạo trưởng có vấn đề?
Tại sao mới chỉ chết có hai người?
“À… chuyện là thế này: Long tộc chúng tôi bất ngờ có chút việc phải thu xếp, nên mới đến muộn; tôi cử Long Thanh quay về giải quyết việc đó cho nên hắn sẽ không đi cùng chúng ta nữa.”
Diệp Khuynh Thành “thế à”, rồi nhìn sang Ma Tôn chờ ông ta giải thích.
Ma Tôn nhìn khắp lượt mọi người, lạnh lùng vô cảm nói: “Một kẻ bé mọn mà đáng để các vị quan tâm đến thế hay sao?”
Cứ như là Khương Diên căn bản không phải người của ông ta.
Không thấy trong mắt ông ta gợn một chút xót xa tiếc nuối.
Đông đế nhìn toàn thể đám đông, một bên tay ông ta bất giác nắm lại rõ chặt.
Có lẽ đành tìm cơ hội khác để ra tay vậy.
Tuy không chết sạch nhưng ít ra cũng đã bớt được hai tên rồi.
Lực lượng của Ma tộc bị giảm sút đáng kể, cũng khiến người ta thấy khoái chí.
“Được! Người đã đến đủ rồi, vậy chúng ta xuất phát ngay thôi!”
Tất cả bèn phi hành về phía đầm lầy Thiên Trì.
Diệp Khuynh Thành không ngờ Ma Tôn và Long tộc có thể nén giận tài đến thế.
Thừa biết là Đông đế giở thủ đoạn mà họ vẫn nhịn không nói một câu.
Đêm qua nếu về khuya Khuynh Thành không kịp thời phát hiện vấn đề, thì e sáng nay chỉ có cô và Hoa Mãn Nguyệt sống sót, những người khác đã phải bỏ mạng rồi.
Khi ấy tuy đã xác định là không có chuyện gì nhưng Khuynh Thành vẫn ngờ ngợ, hình như ở đâu đó có điều không ổn. Cô vừa đi vừa nghĩ ngợi. Rồi cô bước vào phòng mình lúc nào không biết.
Bỗng nhiên.
Cô vỗ mạnh tay lên trán, nói: “Sao mình dốt thế nhỉ? Các phòng đều có mùi hương như nhau, tại sao chỉ có phòng mình không có?”
Rất nhanh, tàn ảnh loáng lên, Khuynh Thành đã có mặt trong phòng Hoa Mãn Nguyệt. Không có. Phòng Hoa Mãn Nguyệt không có mùi hương.
Chất độc này không có vị gì.
Nó là hương thơm của hoa gì mà Diệp Khuynh Thành không thể nhận diện ra chất độc?
Tuy nhiên chất độc này có vẻ rất quen.
Cô lập tức triệu tập mọi người lại để bắt mạch cho họ. Họ đều rất bình thường. Chỉ có chất độc này tác động mà không thể nhận ra, không chất độc nào khác có thể làm được như thế.
“Đêm nay, nếu ai không muốn chết thì đừng đi ngủ.”
Ma Tôn không trúng độc bởi vì hắn không có mặt trong phòng.
Còn điện hạ Long Dương của Long tộc, anh ta đã sớm lường trước Đông đế sẽ giở ngón, cho nên anh ta cũng không ở trong phòng.
Và chỉ bố trí hai thuộc hạ ở lại. Cả hai tán gẫu một lúc, Long Bá ở lại trực đêm, Long Thanh đi ngủ.
Gã không ngờ mình ngủ rồi không bao giờ tỉnh lại nữa.
Chết mà không hề có cảm giác gì, đặc điểm độc đáo của chất độc này chính là.
Chỉ cần người ấy suốt đêm không ngủ, sáng hôm sau chất độc tự động bị loại bỏ, bị vô hiệu hóa.
Còn Nam đế và Tây đế, tối hôm đó đã rời cung Phượng Dương nói là họ sẽ đến thẳng đầm lầy Thiên Trì tập hợp với mọi người.
Họ chẳng lạ gì tâm địa của Đông đế.
Để đảm bảo tuyệt đối không sơ hở, họ không thể chơi trò ăn thua ở đây. Cho nên sau bữa ăn tối, cả hai bèn đi luôn.
Khi đến đầm lầy Thiên Trì.
Mọi người nhìn thấy một màn trắng trải rộng ra vô tận.
Làn sương mù dày đặc lãng đãng bồng bềnh, không thể nhìn thấy gì, ngoài màu trắng đục mờ ảo thì không thấy gì khác.
“Ta phải làm gì?”
Ánh mắt Tây đế dừng lại ở Hoa Mãn Nguyệt.
Trong khoảnh khắc, ánh mắt mọi người đổ dồn vào Hoa Mãn Nguyệt.
Đông đế và Nam đế thì biết quá rõ.
Họ đã từng đến đầm lầy Thiên Trì.
Chỉ cần đặt chân vào vùng sương trắng mờ đục kia, người ta sẽ bị rơi xuống dưới liên tục, dù cố gắng kiểu gì cũng không thể nào bò lên được.
Hình như có một sức hút rất mạnh không ngừng kéo người ta xuống.
Hồi đó nếu hai người này không thông minh ứng phó thì họ đã bỏ mạng trong làn sương trắng này rồi.
Sau đó nơi này mới có cái tên là “đầm lầy Thiên Trì”.
Họ còn nhớ rất rõ hồi đó có vài trăm nhân vật đủ các đẳng cấp đã chết trong đám sương trắng.
Không có ai có thể giải thích sự bí hiểm nằm trong đó là gì.
Hoa Mãn Nguyệt nhìn cảnh sắc này, nói cứ nhẹ nhàng như không: “Mọi người cứ ngự kiếm phi hành, ra khỏi vùng sương trắng rồi sẽ bàn bạc bước tiếp theo.”
Đông đế và Nam đế đều ngớ ra.
Vùng sương trắng này chưa phải là cái đích cuối cùng ư?
Khi họ đang ngẫm nghĩ thì giọng nói giá lạnh của Hoa Mãn Nguyệt lại vang lên.
“Các vị hãy cẩn thận, sương trăng có thể gây ra các loại ảo giác, có thể thoát hay không, phụ thuộc vào bản lĩnh của mỗi người.”
Ngay Hoa Mãn Nguyệt cũng không dám coi thường thứ sương trắng này. Nó không chỉ gây ra ảo giác cho người ta.
Mà còn khiến tâm tính người ta bất ổn, hành động trở nên rối loạn, rồ dại.
Tâm tính bất ổn thì rất dễ tẩu hỏa nhập ma, trở nên hết sức điên cuồng.
Cả đoàn người nhanh chóng phi hành vào vùng sương trắng.
Ai ai cũng cố tĩnh tâm, bảo vệ thiên linh của mình.
Xuyên không phi hành vào vùng sương trắng.
Vừa tiến vào vùng sương trắng, Diệp Khuynh Thành đã có cảm nhận rằng thực ra nó hơi giống với chướng khí ở thế giới phàm trần.
Chỉ cần là người có ý niệm mạnh mẽ, muốn đi xuyên qua đây cũng chẳng phải việc quá khó khăn.
Nhưng, điều này chỉ là đối với Diệp Khuynh Thành mà thôi.
Khuynh Thành và Lạc Nhi vốn là nhất thể, thứ sương trắng này chính là ba hồn sáu phách của Lạc Nhi rơi xuống năm xưa, cho nên Khuynh Thành cảm thấy chẳng có gì đáng sợ.
Còn với những người khác, thì rành rành là cực kỳ đáng sợ.
Cả đoàn người phi hành một chập.
Tây đế bỗng trợn mắt, rất hung hăng xông vào Hoa Mãn Nguyệt.
“Ta phải giết ngươi, ta phải giết ngươi!”
Hoa Mãn Nguyệt là người trên thần giới, là anh trai Lạc Nhi, nhưng công lực của anh còn kém xa Lạc Nhi.
Vùng sương trắng này cũng khiến anh ta cảm thấy hơi khó chịu.
Thấy Tây đế xông đến, Hoa Mãn Nguyệt hiểu rằng chắc chắn gã này đã bị sương trắng tác động tâm trí.
Anh vội tăng tốc tránh khỏi ông ta, và lướt nhanh lên phía trước.
Trước lúc xuất phát, Đông đế đem theo bốn người tùy tùng, trong đó có Hư Trúc đã biến đổi khuôn mặt.
Bỗng nhiên, đôi mắt Hư Trúc mở thật to, ánh mắt ngập ngụa tà khí tàn độc.
“Chưởng môn, ha ha ha ha… vị trí chưởng môn là của ta, là của ta! Chờ ta cướp được báu vật trở về, ta sẽ giết sạch các ngươi.
Lão già Thanh Hư, dám coi thường ta, dám mắng ta là đồ ngu!
Ta chịu đựng quá đủ rồi, quá đủ rồi! Ngươi nghĩ mình là ai? Ngươi có tư cách gì mà uốn nắn ta? Đừng tưởng ta không biết bí mật của ngươi! Ha ha ha ha…”
Đang phi hành bên cạnh Hư Trúc, Đông đế và Nam đế đều bỗng mắt sáng lên. Lão đạo sĩ thanh Hư đạo trưởng này có bí mật gì khuất tất nhỉ?
Nếu biết được bí mạt của Thanh Hư thì sau này chẳng lo gì không khống chế nổi lão.
Nếu lấy được Thanh Hư Quán thì thế lực của mình sẽ mạnh hơn hẳn các vị tiên đế kia!
“Hư Trúc, Thanh Hư đạo trưởng có bí mật gì xấu xa à?”
Đông đế phi hành áp sát hư Trúc, khẽ hỏi.
Nam đế thấy thế cũng định tiếp cận Hư Trúc. Thì ông ta bị Đông đế dùng pháp thuật đánh bật ra khi áp đến gần.
Thực ra ai cũng biết Hư Trúc đã hóa trang.
Nhưng không ai thèm vạch trần ra mà thôi.
Nam đế tập trung nội lực vào bàn tay rồi tạt một chưởng phá tan vành đai pháp thuật của Đông đế.
Vậy là, thực lực của họ ngang nhau.
Hư Trúc ngoảnh sang nhìn Đông đế bằng ánh mắt oán hận.
“Đừng tưởng, ta không nhận ra ngươi chỉ muốn lợi dụng ta để khoắng báu vật. Ta mang được báu vật về thì ngươi sẽ giết ta diệt khẩu luôn.
Ngươi chớ hão huyền, ngươi đừng hòng làm nổi, khi ta lấy được báu vật rồi ta sẽ giết ngươi trước!”
Bỗng Hư Trúc xuất hiện ảo giác, Đông đế đột nhiên biến thành Thanh Hư đạo trưởng.
“Thanh Hư, ông có tư cách gì mà làm chưởng môn? Sao ông dám… dám…”
Đông đế và Nam đế đều rất căng thẳng nhìn anh ta.
Vừa rồi Nam đế phá ranh giới pháp thuật của Đông đế.
Cả hai đều biết mối nguy của màn sương trắng, cho nên không dám ra tay với nhau ở đây nữa.
“Dám làm sao? Ngươi đã biết những gì rồi?”
Nam đế lập tức vận nội lực mạnh để kiềm chế Đông đế, sau đó ông ta lướt nhanh đến trước mặt Hư Trúc.
“Lại đây, lại đây ta sẽ nói cho mà biết.”
“Được!”
Nam đế rất muốn biết bí mật về Thanh Hư đạo trưởng.
Lão đạo sĩ ấy làm một thế lực mạnh nhất ở thành Bắc đế.
Ngay Trọng Lâu cũng phải nể Thanh Hư ít nhiều! Nếu nắm được Thanh Hư Quán thì quá tốt, sẽ rất thuận lợi để sau này nhất thống tiên giới.
“Nói đi, mau nói đi!”
Nam đế tiến sát Hư Trúc.
Nhưng đôi mắt Hư Trúc chỉ thấy Thanh Hư đạo trưởng chứ không phải Nam đế.
Sư phụ Thanh Hư mặt mũi hung ác đang gào lên mắng Hư Trúc: “Ngươi là đồ ngớ ngẩn, ngươi là đồ ngu! Đồ ngu đồ ngu!”
Mọi uất hận giận dữ, ô nhục của Hư Trúc đều dồn vào bàn tay, anh ta tạt cho “Thanh Hư đạo trưởng: một cái tát kinh hồn.
Trong ánh mắt đầy sát khí bỗng nhiên hiện lên một tia ác độc.
“Vù…”
Một lưỡi dao găm tẩm chất kịch độc cắm phập vào thân mình Nam đế.
“Thanh Hư nhà ngươi chết đi! Nhà ngươi cứ yên tâm, ít lâu nữa ta sẽ giết con đàn bà ấy, bắt nó phải chết theo ngươi.”
Hư Trúc toét miệng cười cực kỳ tàn nhẫn, trong khi Nam đế đang tuôn trào máu đen.
Cảnh tượng tuyệt đẹp dị thường.
“Ngươi… ngươi… là đồ khốn! Ngươi dám đánh lén ta ư?”
Nam đế đùng đùng lên cơn cuồng nộ.
Bất chấp đang bị trọng thương, ông ta cũng phang cho Hư Trúc một chưởng.
Nhưng Hư Trúc dù thộn đến mấy thì vẫn là đại đệ tử của Thanh Hư Quán.
Công lực không hề non yếu.
Nếu không, Thanh U sư thúc đã không sai phái anh ta đi.
Hư Trúc có một ưu điểm là luôn răm rắp vâng lời họ.
Nếu hai ông già Thanh Hư và Thanh U biết rằng Hư Trúc mọi ngày luôn ngoan ngoãn nghe lời như thực ra anh ta luôn suốt đêm ngày nghĩ cách giết hai sư phụ thì chắc hai sư phụ cũng phải rùng mình.
Nhất là Thanh Hư đạo trưởng, Hư Trúc… lại là đứa con riêng của ông ta!
Mọi ngày luôn mồm mắng mỏ Hư Trúc, Hư Trúc rất căm hận ông ta.
Đáng buồn là, ông ta dù ngủ mê cũng không thể ngờ rằng, kẻ mà Hư Trúc hận nhất trên đời lại chính là ông ta!
Thế là Nam đế và Hư Trúc hỗn chiến.
Đông đế đứng bên, ông ta và Nam đế đang tranh giành bí mật của Hư Trúc, cũng bất giác trở nên tẩu hỏa nhập ma.
“Giết, giết, giết… Ta phải giết các người! Ta muốn nhất thống tiên giới!”
Đôi mắt ông ta bỗng tràn ngập tia máu đỏ.
Rồi xông vào đánh Nam đế đang bị thương.
Nam đế cuồng nộ, bất chấp vết thương và cả Đông đế đang xông đến, ông ta truy kích Hư Trúc như hóa rồ.
Thế là Nam đế, Đông đế, Hư Trúc cả ba lao vào tàn sát lẫn nhau.
Còn những người khác không liên quan, thì bỗng cảm thấy có chút quái dị.
Họ đã phi hành lâu như thế mà vẫn chưa nhìn thấy đâu là ranh giới kết thúc của màn sương trắng.
Và, cái cảm giác bức xúc rồ dại này càng lúc càng nặng nề.
“Gay rồi! Nếu chúng ta cứ tiếp tục phi hành thì mọi người sẽ loạn tâm tính hóa điên.”
Ân Ly, Hồng Loan và Lưu Hương Nguyệt Nhi cũng có cảm giác khó chịu như thế.
Rồi chẳng ai bảo ai, tất cả đều nhìn về phía Diệp Khuynh Thành.
Khuynh Thành ra hiệu bảo mọi người dừng lại. Cô đứng trên không trung bắt đầu quan sát kỹ màn sương trắng này.
“Các vị hãy tĩnh tâm điều hòa hơi thở, tuyệt đối không bức xúc nóng nảy, kẻo tâm tính sẽ bị tác động rồi cũng phát điên như họ thì gay! Nếu chúng ta không nhanh chóng nghĩ cách đề ra được, thì tất cả sẽ bỏ mạng ở đây mất!”
Sương trắng có vẻ như chẳng có sức tàn phá gì, thế mà lạ khiến người ta cực kỳ kinh hãi.
Khuynh Thành nhìn mọi người một lượt rồi nói: “Tôi sẽ xuống bên dưới sương trắng xem sao.”
Kim Bằng và Hồng Loan vội nói luôn: “Chúng tối sẽ cùng đi với cô.”
Khuynh Thành nhìn chúng bằng ánh mắt sắc lẹm.
Rất lạnh lùng nói: “Hai người không tin ta à?”
“Không phải thế…”
“Nếu vậy thì cứ nghiêm chỉnh ở lại, chờ ta trở về.”
Trong nháy mắt Diệp Khuynh Thành đã biến mất vào làn sương trắng.
Ân Ly thấy vậy, đôi mắt cô ta bỗng lóe lên một tia quái dị, và cũng tức khắc tan biến vào màn sương dày đặc.
Nhìn thấy thế Kim Bằng định xuống theo thì bị Hồng Loan kéo lại, nói: “Yên tâm, cô ta không làm hại Diệp Khuynh Thành đâu.”
“Sao ngươi biết? Ta nhận ra rằng Ân Ly không có vẻ một người tử tế.”
Nhưng Hồng Loan làm ra vẻ rất sành sỏi: “Tình yêu! Ngươi có hiểu tình yêu là gì không? Có nói ra ngươi cũng không hiểu. Một con chim phao câu thối chưa tu thành hình người như ngươi thì hiểu sao nổi?”
Chà chà… cái mặt nó tỏ ra rất hiểu tình yêu!
Kim Bằng rủ cái đầu xuống, mắt thao láo ngước nhìn Hồng Loan.
“Ngươi hiểu à? Ngươi đã yêu bao giờ chưa? Tình yêu là như thế nào? Có ngon hay không?”
Hồng Loan suýt nữa chóng mặt ngã lăn ra.
“Nói đi, sao ngươi lại ngớ ra như thế?”
“Ta… ta đâu có biết tình yêu có ngon hay không? Ta chưa từng ăn!”
Kim Bằng hừ hứ, tỏ vẻ khinh thường Hồng Loan.
“Chưa từng ăn mà ngươi nói cứ như là đã ăn rồi!”
Kim Bằng và Hồng Loan nhìn thẳng vào nhau, rồi cả hai cười một trận rất gian tà.
Sau đó chúng nhảy từng bước từng bước đến lên Trọng Lâu, vẻ mặt chúng rất hiếu kỳ.
“Trọng Lâu?”
Trọng Lâu đang nắm chặt tay Tịch Vân, lo lắng nhìn vào màn sương trắng.
Ông nhìn một thằng bé và một con chim bước lại, bèn hỏi: “Sao rồi?”
“Ông đã ăn tình yêu bao giờ chưa? Có ngon không?”
Trọng Lâu trượt chân, thế là ông ta ngã nhào xuống màn sương trắng. May sao Tịch Vân đã kịp thời tóm được kéo lên.
Chà!
Xem ra, tình yêu chắc phải ngon lắm.
Trọng Lâu vốn rất điềm tĩnh, cũng phải ù tai hoa mắt!
Chờ Trọng Lâu đứng vững trở lại rồi, Hồng Loan mới nhích lại gần áp sát mặt ông ta.
“Trọng Lâu, ông xúc động như thế, chắc tình yêu phải ngon lắm? Hương vị nó ra sao? Phải như thế nào thì mới được ăn nó?”
Trọng Lâu lại một lần nữa bị choáng.
Hồng Loan và Kim Bằng đã xác nhận tình yêu là thứ rất ngon, ngon đến nỗi khiến người ta phát điên!
Vẻ mặt hai đứa cứ như là mặc niệm cho ông ta! Dù ngon thì cũng không cần phải xúc động quá như thế.
“Xem ra chẳng thể ngửi thấy mùi gì ở Trọng Lâu, hễ hỏi thì ông ta lại bị choáng.”
“Thế thì ta đến hỏi Hoa Mãn Nguyệt, chắc chắn anh ta sẽ nói cho ta biết.”
Hoa Mãn Nguyệt vẫn đang bị Tây đế truy đuổi, chạy rông khắp chốn. Thấy hai đứa chạy lại, Hoa Mãn Nguyệt cau mày, hỏi: “Hai ngươi đang rỗi rãi quá à?”
Hồng Loan và Kim Bằng gật đầu thừa nhận là đang rỗi rãi.
“Hoa Mãn Nguyệt đã ăn tình yêu bao giờ chưa? Có phải là rất ngon không? Bọn tôi hỏi Trọng Lâu thì ông ta bị choáng. Còn Hoa Mãn Nguyệt, đã từng ăn chưa? Phải làm gì thì mới được ăn? Bọn tôi cũng muốn ăn!” Kim Bằng và Hồng Loan nói rất nghiêm chỉnh rất thực lòng, nhìn Hoa Mãn Nguyệt.
Hoa Mãn Nguyệt cũng bắt đầu thấy choáng, anh ta đưa tay ra tạt cho Tây đế một chưởng. Cũng may, chưởng lực chưa mạnh lắm, nếu không Tây đế đã đứt rồi!
Hoa Mãn Nguyệt nhìn Hồng Loan và Kim Bằng chẳng khác gì nhìn ma quỷ, anh lớn tiếng quát lên: “Hai đứa này muốn chết hả? Một đứa con nít, một đứa thì chưa thành hình người, mà đã tơ tưởng đến chuyện yêu đương à?”
“Tơ tưởng đến chuyện yêu đương? Tơ tưởng đến chuyện yêu đương là gì?” Cả hai đứa rất tò mò nhìn Hoa Mãn Nguyệt.
“Tơ tưởng đến chuyện yêu đương mà không hiểu à? Tơ tưởng đến chuyện yêu đương tức là…! Hiểu chưa?”
Cả hai đứa đều lắc đầu tít mù như lắc trống bỏi.
“Không hiểu!”
“Không hiểu, lại còn muốn học người ta yêu đương!”
Hoa Mãn Nguyệt khinh khỉnh nhìn hai đứa. Rồi nói tiếp: “Nhưng, các ngươi có thể thử đi tìm hai con chim mái xem sao, chưa biết chừng chúng nó vì ham các ngươi nặng ký nên ưng các ngươi!”
Vẫn thấy hai đứa ngơ ngơ ngáo ngáo nhìn mình, anh ta lại bồi thêm: “Tình yêu, cần một con trống và một con mái xốc tới mới được! Chứ hai ngươi thì không thể yêu đương gì!”
Hồng Loan và Kim Bằng rất tò mò, hỏi: “Tại sao chúng tôi không thể mà cứ phải tìm một con mái?”
“Đúng thế, các ngươi cứ nhìn Trọng lâu và Tịch Vân, ta và Lưu Hương, Khuynh Thành và Lam Tố, đều là một nam một nữ đúng không? Các ngươi đã thấy hai nữ hoặc hai nam yêu nhau bao giờ chưa?”
“Tại sao nam và nam hoặc nữ và nữ không thể yêu nhau? Tại sao cứ phải một nam một nữ?”
Điều này… Hoa Mãn Nguyệt nghĩ hồi lâu, cuối cùng đưa ra một đáp án rất siêu.
“Tại vì cần phát triển ra thế hệ sau.”
Hồng Loan và Kim Bằng lại nghĩ ngợi chán chê. Phát triển thế hệ sau, thì liên quan gì đến một nam một nữ? Lẽ nào môt nam một nữ ở bên nhau thì có thể phát triển ra thế hệ sau?
Hồng Loan nghệt mặt ra nhìn Kim Bằng, nó khua bàn tay nhỏ nhắn trước mặt Kim Bằng.
“Chim phao câu thối, ngươi đang nghĩ gì thế?”
“Ta đang nghĩ về chuyện phát triển thế hệ sau. Tộc Kim Bằng của ta bị sát hại thê thảm, số lượng hiện nay càng ít đi. Ta thấy mình có nghĩa vụ gánh vác trách nhiệm này.”
Kim Bằng nói rất trịnh trọng nghiêm túc.
Hồng Loan nhìn nó bằng con mắt sùng kính, nói: “Ngươi ngày càng giống một quý ông rồi đấy!”
“Ta xưa nay luôn là một quý ông thực thụ!”
Khi hai người đang say sưa bàn tán về chuyện phát triển thế hệ sau thì Diệp Khuynh Thành và Ân Ly bỗng từ đám sương trắng ngoi lên.
“Mọi người lui sang phía bên trái. Sương trắng này thực chất là phép chưởng nhãn, bên dưới nó là một trận pháp. Chờ tôi phá xong trận pháp thì chúng ta có thể ra được.”
Vừa rồi xuống dưới đó Khuynh Thành đã làm thao tác, lúc này sương trắng đang dần tản ra, đã mất tác dụng khiến người ta u mê tâm trí.
Mấy người lúc nãy phát cuồng, bây giờ bỗng tỉnh táo trở lại.
Họ lập tức cùng Trọng Lâu và mọi người dạt sang bên trái.
Khuynh Thành lại một lần nữa nhào vào màn sương trắng. Lần này Ân Ly không xuống theo nữa, cô ta cũng tránh sang bên trái cùng Trọng Lâu và mọi người.
Bỗng nhiên.
Toàn bộ Thiên Trì chấn động rất mạnh, dường như sắp bị vỡ ra vô số mảnh.
“Có chuyện gì thế nhỉ?”
Đông đế cũng có chút hoang mang, nhưng ông ta đã từng đến đầm lầy Thiên trì.
“Đừng lo! Tôi tin rằng Diệp Khuynh Thành sẽ làm được.”
Nhìn đôi mắt rất tự tin của Hoa Mãn Nguyệt, Đông đế mới dần bình tĩnh lại. Ông ta liếc nhìn Nam đế, bụng Nam đế bị hoại tử một lỗ to.
Lúc này Nam đế đang giận dữ nhìn Hư Trúc, nói: “Mau đưa thuốc giải độc cho ta, nếu không ta sẽ giết ngươi!”
Hư Trúc cũng không hiểu tại sao mình lại làm cho Nam đế thành ra thế này.
Con dao găm của anh ta tẩm chất kịch độc có tác dụng ăn mòn rất mạnh. Nếu thân thể Nam đế không cứng rắn như tiên khí thì ông ta đã bị gặm nhấm đứt lưng, người đứt làm hai đoạn rồi.
Lúc này Hư Trúc mới run run lấy ra một lọ bột mịn màu trắng đặt vào tay Nam đế.
Nam đế vội bôi ngay vào bụng mình, thuốc đã khống chế không cho vết thương bị gặm nhấm thêm. Có điều, cái lỗ thủng to ở bụng cần chờ thời gian lâu dài mới có thể kín miệng bình phục.
Sau những đợt chấn động kinh người, Thiên Trì bỗng nhiên trở lại im ắng như trước
Diệp Khuynh Thành lại từ trong màn sương trắng ngoi lên. Cô phất ống tay áo thụng bằng sa mỏng màu đỏ.
Toàn bộ màn sương trắng bỗng dưng tan biến.
Lúc này Thiên Trì mới phô bày ra hết sức đầy đủ hoàn chỉnh trước mắt mọi người.
Nhìn thấy khung cảnh này, đôi mắt của bốn vị tiên đế, Ma Tôn và điện hạ Long tộc đều trố ra, suýt nữa rơi tọt xuống đất.
Ôi… thế này…
Nước trong Thiên Trì không ngừng cuộn lên, bốc hơi nghi ngút.
Nam đế hít liền mấy hơi khí lạnh, chả trách ngày trước đám thuộc hạ mà ông cử đi đều không trở về, thì ra chúng đã chết bỏng bởi nước hồ Thiên Trì này.
Diệp Khuynh Thành thấy mặt ai nấy đều xám ngoét, cô nhếch mép cười coi thường.
“Tôi đi trước. Ai không muốn chết thì đi theo lệnh của tôi.”
Nói rồi Khuynh Thành nhảy xuống Thiên Trì nước đang cuộn sôi sùng sục.
Chỉ thấy cô cứ đi hai bước lại nhảy một bước, cứ như là nhìn thấy dưới nước có thiết bị gì đó.
Quả nhiên Diệp Khuynh Thành không hề bị thương.
Lát sau, Khuynh Thành đi đến bên cái xoáy nước ở chính giữa hồ.
“Ai đi tiếp?”
Kim Bằng phấn chấn, vỗ mạnh đôi cánh.
“Được! Đi một, nhảy ba, chuyển sang trái một bước, rồi tiến lên một bước, lăng không sáu bước…”
Rất nhanh, Kim Bằng cũng đã đến bên cạnh xoáy nước đang quay tít ở chính giữa hồ Thiên Trì.
Bốn vị tiên đế, điện hạ Long tộc và Ma Tôn khệnh khạng kiêu căng đều thầm thán phục Diệp Khuynh Thành; nếu không có cô thì có lẽ bọn họ không dám đặt chân xuống hồ nước này.
Chỉ lát sau, cả đoàn người đều đã đứng ở giữa hồ Thiên Trì.
Nhìn xoáy nước không ngừng xoay tít, Đông đế không nén được, hỏi: “Tiếp theo chúng ta phải làm gì?”
Diệp Khuynh Thành cười bí hiểm, nói: “Quá đơn giản, đương nhiên là nhảy xuống.”
Đông đế lập tức kinh hãi tái mặt, gào lên: “Diệp Khuynh Thành, nhà ngươi lừa bọn ta đến đây để tiêu diệt tất cả cùng một lúc, đúng không?
Ta không ngờ ngươi lại bỉ ổi đến thế. Bọn ta chết hết thì Diệp Khuynh Thành nhà ngươi cũng đừng hòng được sống.”
Nam đế, Tây đế và điện hạ Long tộc cũng đồng thời phóng ra làn khí của mình.
Mắt đầy hung quang nhìn Khuynh Thành, nói: “Cứ cho là bọn ta không thể trở ra nữa thì Khuynh Thành ngươi cũng đừng hòng ra thoát.”
Khuynh Thành lạnh lùng hừ một tiếng, khinh khỉnh nhìn bọn họ.
Cô tung mình lên rồi nhảy tòm xuống giữa xoáy nước dữ dội ấy, lập tức chìm nghỉm mất hút.
Kim Bằng đi theo Diệp Khuynh Thành đã lâu, đương nhiên biết rằng nếu Khuynh Thành không làm một việc gì đó nếu chưa chắc chắn có kết quả.
Cho nên Kim Bằng không cần nghĩ ngợi gì nữa, cũng nhảy ào xuống xoáy nước.
Rất nhanh chóng, người của nhóm Khuynh Thành đều nhảy xuống tất.
Còn lại Đông đế, Tây đế, Nam đế và điện hạ Long tộc và những người khác. Họ đưa mắt nhìn nhau.
Ma Tôn nhìn họ vẻ coi thường, mở miệng mắng nhiếc: “Đồ bỏ đi!” Nói rồi Ma Tôn nhảy luôn xuống xoáy nước.
Đông đế và mọi người thấy vậy đành nghiến răng nhảy xuống.
Vì, dù muốn bỏ ra về thì cũng không ra nổi.
Cứ nhảy theo họ có lẽ vẫn còn chút hy vọng.
Điều khiến mọi người kinh ngạc nhất là, phía dưới xoáy nước lại có một tòa cung điện.
Cổng chính rất cổ điển, màu đồng đen, nhưng lại cho người ta một cảm giác long lanh trong suốt như ngọc.
Bên trên cổng tỏa ra một làn ánh sáng êm dịu trong vắt.
Diệp Khuynh Thành lay bên này, lắc bên kia.
Rồi bỗng nhiên.
“Ùng…”
Những làn khí ba cực mạnh tràn ra khắp.
Ba gã tùy tùng của Đông đế không kịp ẩn nấp, lập tức bị khí ba xô mạnh đến nỗi một gã thịt nát xương tan, nguyên anh bị vỡ vụn.
Hai gã khác bị tạt vỡ toang đầu.
Một gã bị phạt đứt hẳn một cánh tay.
Long Bá kịp thời tránh thoát nhưng vẫn bị khí ba đánh bị thương.
Mạnh!
Đúng là quá mạnh!
Mạnh đến nỗi họ không kịp có bất cứ phản ứng nào rồi chết ngay tức khắc.
Chưa đi vào trong mà đã khủng khiếp thế này, thì bên trong sẽ còn khủng khiếp đến đâu?
Rất nhanh chóng, không ai dám ho he gì với Diệp Khuynh Thành nữa. Tất cả đều len lét đứng sang một bên. Như thế, ít ra vẫn có thể giữ được tín mạng.
Sau khi khí ba đã tản đi, Khuynh Thành bèn đẩy cổng mở ra.
Nín thở.
Tất cả mọi người đều nín thở nhìn vào cái cổng màu đồng hun, ai cũng thót tim.
Liệu bên trong có những gì đang chờ đợi họ?
Cả đoàn người vừa bước vào trong cổng thì bị một lực rất mạnh hút chặt, rồi biến mất không thấy đâu nữa.
Khi họ mở mắt ra thì nhìn thấy cảnh tượng trước mắt đã biến ảo khác hẳn.
Trong này có non xanh nước biếc, chim hót, hoa thơm, thật giống cảnh đào nguyên bên ngoài trần thế.
Riêng Diệp Khuynh Thành thì có một cảm giác quen thuộc chưa từng thấy.
Trong khoảnh khắc, Khuynh Thành nhìn thấy một cô gái với vẻ mặt rất hạnh phúc đang gắp thức ăn cho Lam Tố.
Cô gái ấy… lẽ nào cô gái ấy là Lạc Nhi?
Vô số hình ảnh lần lượt hiện ra lướt qua mắt Khuynh Thành.
Trái tim cô dường như bị ai đó giằng xé cực khó chịu.
Họ đã từng thân thiết đằm thắm như thế này.
Khuynh Thành thậm chí có cảm giác mình chẳng là thứ gì?
Là kẻ thứ ba chen ngang?
Cô thậm chí đã có ý nghĩ dao động. Người mà Lam Tố yêu, là mình hay là Lạc Nhi?
Chỉ hiềm, khuôn mặt của cả hai cô đều không giống nhau.
Sự thật là đâu? Khuynh Thành nhất định phải tìm ra sự thật.
Những người đồng hành đều không hề chú ý đến những nét biến đổi trên khuôn mặt Diệp Khuynh Thành.
Họ lập tức tản ra khắp các nơi để tìm báu vật.
Ân Ly bỗng bước đến trước mặt Khuynh Thành, nói: “Đau xót chứ gì?
Tôi đã sớm nói với cô rồi: vương gia yêu Lạc Nhi cô nương, cô lại không tin, cô cứ nhất quyết đến đây; nay đã nhìn tận mắt thì cô tin rồi chứ?”
“Cô đã từng đến đây à?”
“Khi Lạc Nhi còn sống, tôi và vương gia đã từng đến đây. Vương gia và Lạc Nhi thường xuyên đến đây ngồi chơi uống trà, trò chuyện.”
Ánh mắt cực kỳ sắc nhọn Diệp Khuynh Thành nhìn thẳng vào Ân Ly, nói: “Thế thì chắc chắn cô đã biết rõ sự thật, đúng không?”
“Sự thật? Sự thật nào?”
“Sự thật: cô gái mà Lam Tố thích, là tôi! Anh ấy không thể bỗng dưng vô cớ xuất hiện trong cuộc sống của tôi. Khi xưa tôi vừa xấu xí vừa hôi hám, nhưng anh ấy lại không hề chê tôi.
Cô nói đúng, tôi đã nhìn thấy rồi, tôi và Lạc Nhi không có khuôn mặt giống nhau; cô đừng vội nói rằng vì tôi có khuôn mặt giống Lạc Nhi nên Lam Tố yêu tôi.”
Mình chỉ cần ngăn cản cô ta không lên thần giới tìm vương gia của mình, thì dù nói cho cô ta biết sự thật khiến cô ta đau lòng muốn chết, mình cũng cứ làm.
Ít ra mình cũng hoàn thành nhiệm vụ mà vương gia giao cho.
“Cô đã muốn biết, vậy thì được, tôi sẽ cho cô biết tất cả mọi tình tiết.”
Ân Ly bước lên phía trước, đi vòng qua một hành lang hình cung. Cả hai bước vào vườn hoa phía sau điện, trong này có một hồ nước xinh xắn.
Ân Ly bỗng dưng có hai bộ cần câu trong tay, cô đưa một chiếc cho Khuynh Thành: “Cầm đi!”
Đúng lúc Khuynh Thành đưa tay ra cầm lấy cần câu thì trước mắt cô lập tức hiện ra khung cảnh Lạc Nhi và Lam Tố đang cùng ngồi câu cá.
Ân Ly hít vào một hơi rõ sâu, rồi bắt đầu nói liền một mạch.
“Sau khi Lạc Nhi chết, vương gia rất buồn. Vương gia bị phong ấn, vì muốn cứu Lạc Nhi, Vương gia mới nảy sinh ra một ý niệm cực kỳ mạnh mẽ. Ý niệm ấy mạnh đến nỗi nó chiếm hữu mất một phần ba công lực của vương gia. Vương gia đã đi tìm khắp lục giới, đi khắp bắc nam của mọi sông lớn, rồi ngài tu được một chùm hồn phách của Lạc Nhi. Nhưng Lạc Nhi lại chạy vào vòng luân hồi đầu thai làm người phàm trần.”
Khuynh Thành đau khổ nhìn từng cảnh từng cảnh đã xuất hiện trước mắt, cô đanh thép dằn từng chữ một: “Nhưng, thật đáng tiếc, đứa bé ấy chưa ra đời thì đã chết, vì tôi chính là bằng chứng tốt nhất. Tôi không phải Lạc Nhi chuyển thế, tôi là Diệp Khuynh Thành, ở đây, tôi đang là Diệp Khuynh Thành. Ở vào thời đại của tôi, tôi cũng là Diệp Khuynh Thành. Tôi là người đến từ tương lai. Chắc cô cũng hiểu hai chữ xuyên không chứ? Linh hồn của tôi đi qua đường hầm không gian, rồi nhập vào thân thể hiện giờ của tôi.
Lạc Nhi, Lạc Nhi của các vị đã chết trước khi linh hồn tôi nhập vào thể xác này. Cô hiểu rõ chưa? Hơn nữa, không thể đồng thời tồn tại hai linh hồn trong cùng một thể xác.”
Lời nói của Khuynh Thành hình như chẳng khiến Ân Ly ngạc nhiên là mấy, trái lại cô ta vẫn rất bình thản.
“Thực ra… tất cả đều bắt nguồn tại tôi, tôi đã che giấu sự thật, vì tôi không muốn vương gia phải buồn rầu. Thực ra, khi cô vừa chào đời thì tôi đã biết cô không phải là Lạc Nhi chuyển thế. Nhưng, vì muốn giấu vương gia, cho nên khi cô 5 tuổi gặp nguy hiểm, tôi vẫn nói với vương gia rằng cô là Lạc Nhi. Tôi nghĩ rằng nên để cho ngài có chút hy vọng, làm như thế ít ra ngài cũng không tuyệt vọng.”
Vùng tim Diệp Khuynh Thành bỗng nhói đau. Thì ra sự việc đã được ấn định ngay từ đầu.
Lam Tố và Khuynh Thành gặp gỡ không phải là ngẫu nhiên. Khi cô lên 5 tuổi rơi xuống Thực Nhân Cốc mà vẫn sống sót cũng không phải ngẫu nhiên. Tất cả, tất cả đều do Lam Tố sắp đặt.
Cô gái mà anh nhớ, anh yêu không phải Diệp Khuynh Thành mà là cô gái tên là Lạc Nhi kia. Là cô gái dịu dàng, đoan trang, cao nhã trong các cảnh tượng trước mắt.
Trái tim Khuynh Thành như đang rỉ máu.
Tuy cô rất rất không muốn thừa nhận nhưng cô lại hiểu quá rõ, thì ra tất cả đều là do Lam Tố bố trí.
“Khuynh Thành, cô biết không, nhìn thấy sự say mê của cô đối với vương gia, tôi cũng không muốn làm cô bị tổn thương.
Nhưng sự thật vẫn là sự thật, cô không thể thay đổi, tôi cũng không thể thay đổi. Đúng là Lạc Nhi đã chết, nhưng cô ấy lại trở thành một phần của cơ thể cô. Đến nay, cô có thể yêu vương gia thiết tha như vậy, chắc chắn đều có liên qua đến Lạc Nhi ít nhiều.”
Ân Ly cụp mi mắt xuống, ngón tay chỉ vào ngực Khuynh Thành.
“Cô ấy biến linh hồn mình thành trái tim của cô. Cho nên, cô chính là cô ấy, cô ấy cũng chính là cô. Dù cô có ý thức, có linh hồn của mình nhưng cả Lạc Nhi và cô đều đồng sở hữu một trái tim.”
Khuynh Thành bỗng cảm thấy mình thở hít khó khăn.
Cô chưa bao giờ có cảm giác ghét thân thể mình như lúc này.
Ghét cả quả tim đang đập rộn ràng trong lồng ngực.
Tại sao… tại sao quả tim lại là của Lạc Nhi?
Cô bỗng nhớ đến nguồn sức mạnh to lớn trong cơ thể mình.
Khóe miệng cô nhích ra một nét cười tê tái.
“Lẽ ra mình nên sớm đoán ra, mình nên đoán ra từ lâu mới phải. Thân thể mình bỗng dưng vô cớ có một nguồn sức mạnh dồi dào.
Và, mỗi lần mình rơi vào tình thế sinh tử hiểm nguy thì nó lại cứu mình. Lẽ ra mình nên đoán ra.
Mình ngu quá, đần quá! Sao mình lại ngây thơ nghĩ rằng đó là những năng lượng của kim đan thần thú mà hồi trước Hồng Loan cho mình nuốt, vẫn còn dư lại trong cơ thể mà mình không phát hiện ra, chưa luyện hóa hết. Thì ra là cô ta! Ha ha ha… thì ta chính là Lạc Nhi!”
Con tim nhói đau, quá đau.
Khuynh Thành thậm chí không phân biệt nổi, mình đang đau hay là Lạc Nhi đang đau.
Trái tim này không phải của mình.
Xưa nay nó chưa bao giờ thuộc về mình.
Tại sao, tại sao mình lại là kẻ thế thân cho người khác?
Diệp Khuynh Thành là một cái xác hờ để cho cô ta ký gửi và tồn tại. Vậy sự thật là Khuynh Thành đang yêu Lam Tố hay cô gái có tên Lạc Nhi kia đang yêu Lam Tố?
Nếu là Khuynh Thành thì tất cả những việc cô đã làm, được coi là thế nào?
Chuyện nực cười! Cô đã yêu đơn phương, tất cả chỉ là chuyện đáng cười ư?
Nếu không phải thế thì vị trí của cô là gì?
Là vật trung gian để Lạc Nhi tiếp cận Lam Tố?
Cô chỉ là vật trung gian được cô ta lợi dụng để tiếp cận Lam Tố, là một tấm bình phong an toàn?
Không! Khuynh Thành là Khuynh Thành, Lạc Nhi là Lạc Nhi!
Cả hai chưa bao giờ là một, xưa nay chưa từng là một.
“Khuynh Thành, tôi biết hiện giờ cô rất đau khổ, bất cứ ai rơi vào hoàn cảnh như cô cũng đều không dễ chịu gì.”
Diệp Khuynh Thành bỗng đứng bật dậy, sắc mặt chán ghét vứt luôn chiếc cần câu xuống đất.
Cô không cần xem họ đang thân mật yêu đương.
Quá khứ của họ chẳng liên quan gì đến cô.
“Ân Ly nghe cho rõ: Diệp Khuynh Thành tôi đây không phải Lạc Nhi. Trước khi không phải, hiện nay không phải và tương lai cũng không phải! Tôi không cần biết những sự việc đã từng xảy ra. Tôi chỉ cần biết hiện tại.”
Khuynh Thành thọc tay thật mạnh vào lồng ngực mình, đôi mày nhíu thật chặt, hàm răng bập vào môi. Một quả tim ròng ròng máu tươi đang đập thành thịch, nằm trong bàn tay Khuynh Thành.
“Đây là quả tim của cô ta, tôi không cần! Diệp Khuynh Thành này nhất dịnh không chấp nhận ăn cơm nhà vác ngà voi[1]. Tình yêu của tôi nhất định phải hoàn toàn thuộc về tôi!”
[1] Ý một câu ngạn ngữ Trung Quốc: may áo cưới cho người khác.
Nói xong Khuynh Thành ném quả tim đang đập rất sống động ấy cho Ân Ly.
“Cô cầm nó đưa cho Lam Tố. Đó mới là người mà anh ta yêu!”
Khoảng khắc này khiến Ân Ly đờ đẫn.
Cô gái này điên cuồng hết mức rồi.
“Kể từ nay Khuynh Thành tôi là một cô gái không trái tim. Không có cũng hay, ít ra cũng không bao giờ phải đau đớn.”
Nhưng, nếu không đau.
Thì cô đâu phải khổ sở như lúc này?
Không sao chịu nổi, ngàn lần không, vạn lần không thể chịu nổi.
Lam Tố.
Chàng trai mà Khuynh Thành yêu suốt bao lâu nay.
Lam Tố.
Chàng trai mà Khuynh Thành như con thiêu thân cuồng nhiệt yêu anh.
Lẽ nào, mình cứ thế này mà buông xuôi?
“Khuynh Thành, cô…”
“Cô yên tâm, Khuynh Thành tôi đây không phải hạng người dễ dàng chấp nhận thua cuộc. Lam Tố, tôi vẫn sẽ đi tìm, là cô ta hay là tôi, chính tôi sẽ tìm gặp anh để anh đưa ra câu trả lời.”
Bất chợt.
Mặt hồ phẳng lặng bỗng nhiên gợn những làn sóng dần lan xa.
Quả tim trong tay Ân Ly bỗng vụt nhảy trở lại vào trong thân thể Khuynh Thành.
Dù cô chống đỡ kiểu gì cũng không ngăn nổi nó quay trở lại thân thể cô.
“Tại sao… tại sao lại thế này?”
Khuynh Thành chộp lấy quả tim giật nó ra. Cô gào lên như điên như dại.
Cô không muốn nhọc nhằn vô ích, cô không muốn làm vật trung gian cho Lạc Nhi.
Bỗng nhiên, trên mặt hồ sóng gợn lăn tăn, các hạt nước bắt đầu hội tụ lại rồi bay lên không trung.
Sau đó, những hạt nước ấy tự sắp xếp lại thành hình người.
Là hình cô gái có tên là: Nam Cung Lạc.
“Khuynh Thành!”
Giọng oanh vàng của cô cực kỳ ngọt ngào dễ nghe.
“Khuynh Thành, quả tim ấy là của cô, thật sự, hoàn toàn thuộc về cô.”
Cô gái có nét cười phẳng lặng, con người và giọng nói của cô đều rất dịu dàng, rất hiền hòa.
Cô gái dịu dàng này là cả một truyền thuyết trên tiên giới.
Khuynh Thành định gào lên với cô ta rằng: “Ngươi đừng hòng lừa nổi ta!”
Nhưng ánh mắt trong sáng của cô ta đã khiến Khuynh Thành không thể nói nên lời.
“Ân Ly nói đúng, tôi đã hóa thành quả tim của cô. Nhưng cũng có chỗ sai, tôi không hóa thành quả tim của cô, mà tôi chỉ sống nhờ trong quả tim của cô mà thôi.
Thử nghĩ mà xem, có đứa bé phàm trần nào không có tim mà vẫn sống được không? Khi tôi đầu thai vào thân thể của cô bé đó, nó đã có tim rồi.
Thứ sức mạnh mà cô vẫn không ngừng luyện hóa ấy, thực ra là sinh mệnh của tôi. Khi cô luyện hóa sức mạnh ấy xong hoàn toàn thì sinh mệnh của tôi cũng kết thúc.
Sở dĩ tôi lựa chọn như thế.
Là vì tôi đã nhìn thấy cô sẽ hợp với Lam Tố hơn tôi, sẽ yêu chàng hơn tôi, có đủ tư cách hơn tôi để chiếm hữu Lam Tố.”
Khi xưa tôi phong ấn chàng, tôi cho rằng làm thế sẽ tốt cho chàng.
Tôi cho rằng sau khi tôi chết đi thì không ai có thể giải trừ được phong ấn, và không ai có thể làm hại chàng.
Nhưng về sau tôi mới biết mình đã sai.
Thật sự sai, hoàn toàn sai.
Chàng tuyệt đối không cần tôi bảo vệ.
Tôi nên tin ở chàng, sau đó sẽ cùng chàng kề vai chiến đấu mới đúng.
Giống như cô nói: sẽ cùng lánh xa thiên hạ, cùng tiếu ngạo giang hồ. Nhưng tôi đã không làm thế. Tôi đã phong ấn chàng.
Mãi đến về sau này tôi nhìn thấy chàng chỉ dựa vào một làn ý niệm của mình cất công đi bốn phương tìm dấu vết con người đã bị hại của tôi, tôi mới biết mình đã rất sai, đã sai to.
Rồi về sau, chàng đã tu được một chùm hồn phách của tôi.
Những ngày ấy tôi và chàng ở bên nhau, tôi đã ngây thơ cho rằng cứ như thế chúng tôi đã vui vẻ hạnh phúc rồi.
Tuy trước mặt tôi chàng chưa bao giờ buồn bã thở than hoặc nhắc đến việc phong ấn.
Nhưng tôi biết.
Tôi biết, chàng không vui.
Tôi đoán có lẽ chàng rất muốn hỏi tôi, hỏi tôi rằng tại sao.
Nhưng chàng lại không bao giờ hỏi.
Chàng là thiêng liêng cao cả không thể đụng đến, chàng là vương gia vời vợi cao sang.
Chàng nên lựa chọn chiến đấu chứ không thể cứ ngủ dài triền miên, không thể sống kiểu qua ngày đoạn tháng.
Thế mà, tất cả, lại là do tôi gán cho chàng.
Cho nên tôi rất cắn rứt, rất tự trách mình. Tôi cảm thấy mình không dám đối diện với chàng nữa.
Tôi không xứng đáng, vì tôi căn bản không hiểu gì về chàng.
Cho nên tôi bèn nói với chàng rằng, chàng hãy đưa tôi xuống phàm trần đầu thai chuyển thế, như vậy, họ mới không nhận ra tôi, không phát hiện ra tôi.
Làm thế, hai chúng tôi có thể thật sự gắn bó bên nhau, sau đó có thể sống một cuộc sống đơn giản bình dị ở chốn phàm trần.
Thực ra tôi vẫn đang tìm, đang tìm một người cứng rắn lạnh lùng, chưa từng yêu bao giờ.
Vì tôi biết rằng con người như thế sẽ hoặc là không yêu hoặc là sẽ yêu hết mình không bao giờ từ bỏ.
Cho nên, khi chàng đưa tôi đi đầu thai chuyển thế.
Tôi đã kêu gọi cô đến.
Đến nay, sinh mệnh của tôi đã kết thúc.
Khuynh Thành, tôi mong cô sẽ thay tôi yêu chàng hết lòng.”
Kinh ngạc.
Trầm mặc.
Ân Ly và Lạc Nhi đều hồi hộp nhìn Khuynh Thành.
“Khuynh Thành! Tôi biết hôm nay tôi rất đường đột, khiến cô rất khó tiếp thu. Nhưng… nhưng tôi không muốn mình chết như thế này, không muốn nhìn thấy chàng buồn rầu.
Khuynh Thành, tôi biết, làm thế này thực không công bằng đối với cô. Nhưng…”
“Đủ rồi đấy! Im mồm đi!”
Lạc Nhi và Ân Ly đều giật mình sửng sốt.
“Cô đã biết mình sai, thì cô nên sửa chữa lỗi lầm và đi giành lấy, cớ sao cô muốn người khác yêu thay cho cô? Trên đời này rất nhiều thứ có thể làm thay, chỉ riêng tình yêu thì không ai có thể làm thay mình được!
Vậy cô nghe đây: tôi không yêu anh ấy thay cô, Muốn yêu thì cô tự đi mà yêu.”
Sắc mặt Khuynh Thành đầy giận dữ.
Không phải cô không muốn yêu Lam Tố.
Dù Lạc Nhi không nài xin cô, thì cô vẫn không từ bỏ tình yêu, không từ bỏ Lam Tố.
Nhưng lúc này cô đã biết rất rõ, cô gái điên rồi này dám vì Lam Tố mà sẵn dàng khiến mình chết thêm một lần nữa.
Tuy Khuynh Thành cảm thấy cô ta rất ngu muội.
Nhưng cô không thể không khâm phục tình yêu của cô ta dành cho Lam Tố.
Phải yêu ai đó say đắm lắm mới có thể hết lần này đến lần khác không do dự lựa chọn để chết vì trước đó.
Tuy Khuynh Thành không ưa cô gái đang đứng trước mặt cô.
Nhưng cô không thể ích kỷ.
“Khuynh Thành.”
Khuôn mặt trắng nhợt của Lạc Nhi có một nét cười.
“Tôi đã sớm biết tôi không nhìn nhầm cô. Nhưng tất cả đều đã muộn mất rồi, vì tôi chỉ còn một hơi thở cuối cùng.”
“Đừng nói bừa. Vừa nãy cô nói, khi nào tôi luyện hóa xong nguồn sức mạnh ấy thì cô mới chết; tôi mới luyện hóa được nhiều nhất là ba phần mười. Cô không thể chết.”
“Tôi không nói dối cô đâu. Đúng là tôi chỉ còn một hơi thở cuối cùng. Nếu tôi không chết thì tôi sẽ trở thành chướng ngại vật đứng giữa cô và Lam Tố.
Cô biết không, thực ra người mà Lam Tố yêu là cô, luôn luôn là cô; vì cô và tôi vốn không phải là một người.
Chúng ta không có hơi thở giống nhau, ngoại hình cũng không giống nhau.
Cô là sự khác biệt của riêng cô, không liên quan gì đến tôi cả. Chúng ta vốn là hai người. Tuy tôi bấy lâu nay vẫn ẩn nấp trong người cô nhưng người mà Lam Tố giao lưu là cô chứ không phải tôi.
Tuy nhiên, có lẽ đến giờ anh ấy vẫn chưa biết người mà mình thật sự yêu là cô; có lẽ chàng vẫn ngây thơ cho rằng người mà chàng yêu là tôi.
Nhưng tôi biết, người mà chàng yêu chính là cô.
Nam Cung Lạc này không thể thay thế cô gái Diệp Khuynh Thành trọn vẹn.”
Khuynh Thành hơi nhếch mép cười có nét coi thường, cô lạnh lùng “hừ” một tiếng rồi nói: “Cô cho rằng tôi sẽ tin cô à? Cô đã hành tôi khốn đốn, coi tôi như con khỉ để đùa, cô tôi vẫn tiếp tục tin cô hay sao?
Nam Cung Lạc, tôi nhắc lại lần nữa: muốn yêu thì cô cứ việc đi mà yêu!”
“Khuynh Thành, cô vẫn không chịu tin tôi ư? Lúc nãy, khi trả lại quả tim trở về thân thể cô, tôi đã suy kiệt toàn bộ tinh lực. Nếu chưa tin, thì cô cứ thử vận khí mà xem có phải cô đã mạnh hơn trước rất nhiều không?
Cô hiện nay ít ra cũng là Kiếm thánh trung cấp trung kỳ rồi. Cô đã có đầy đủ năng lực để lên thần giới tìm Lam Tố.”
Kiếm thánh trung cấp trung kỳ?
Khuynh Thành thật sự không dám tin ở tai mình nữa.
Kiếm thánh trung cấp trung kỳ!
Dù ở trên thần giới thì đây cũng không phải bậc thấp nhất.
Vừa nãy mình quá xúc động nên không cảm thấy thân thể có biến đổi khác lạ.
Bây giờ Lạc Nhi nói thế, Khuynh Thành mới vận khí xem sao.
Quả nhiên toàn thân tràn đầy sức mạnh.
“Khuynh Thành, hãy hứa với tôi rằng cô nhất định sẽ giải trừ phong ấn, cứu Lam Tố. Khi phong ấn được gỡ bỏ thì chàng sẽ biết hết mọi sự thật. Cô phải như bấy lâu nay, tin tưởng sâu sắc vào tình yêu của mình, tin ở Lam Tố. Tôi tin rằng chàng nhất định hiểu rõ.”
Hình hài Lạc Nhi tụ lại bởi các hạt nước bắt đầu tan rã, bắt đầu phần giải…
“Khuynh Thành! Để bù đắp cho cô, tôi sẽ truyền cho cô toàn bộ những thứ tôi đã học được suốt đời. Kể cả điện Lam Lạc này.”
Giọng của Lạc Nhi bồng bềnh tản mát trong không khí, còn thân thể thì đã tan biến không thấy đâu nữa.
Mặt hồ lại khôi phục phẳng lặng như trước.
Chỉ còn lại Khuynh Thành và Ân Ly đứng ngây người bên hồ.
Bất chợt.
Một làn ánh sáng mạnh chớp qua.
Khi bọn Khuynh Thành mở mắt ra thì tất cả đã đang đứng trong điện Kim Hoa.
Còn Đông đế, Tây đế, Nam đế và cả điện hạ Long tộc và Ma Tôn nữa đều đã trở về địa bàn của mình.
“Thế này là sao? Rốt cuộc là chuyện gì thế này? Chúng ta đang ở điện Mê Thần kia mà, sao lại trở về đây?”
Đông đế quá ư kinh ngạc.
“Sao tôi lại trở về thế này?”
Tây đế cũng hết sức ngạc nhiên.
Ma Tôn nắm chặt nắm tay. Lúc này ông ta đã ngắm được một thứ thần khí cực tốt thì bỗng nhiên trở về cung điện của mình.
Tức đến nỗi gân xanh cuồn cuộn nổi trên mặt, bàn tay nắm lại rõ chặt.
“Chắc chắn là tại con bé, con bé ấy định một mình ẵm tất cả các báu vật nên nó đã giở cái thủ đoạn này.”
Ông ta lập tức lấy linh châu truyền tin ra thông báo cho những người đã đồng hành đến đầm lầy Thiên Trì.
Ba ngày sau.
Tập trung tạo điện Kim Hoa của Bắc đế. Nếu bọn người ấy không đưa các báu vật ra thì họ sẽ san phẳng thành Bắc Đế!
Kim Bằng và Hồng Loan vừa trở về nhìn thấy điện Kim Hoa, cả hai rất bức xúc bước đến trước mặt Diệp Khuynh Thành, nói: “Khuynh Thành, chuyện là thế nào vậy?”
Khuynh Thành không nói một lời, người nghệt ra như tượng gỗ, hai mắt trống rỗng vô hồn.
Ân Ly thấy thế bèn kéo hai đứa sang bên, nói: “Để cho cô ấy được yên tĩnh một lát.”
Trọng Lâu và Tịch Vân nhìn thấy Khuynh Thành như vậy, cũng thấy lo lo.
“Khuynh Thành, đã xảy ra chuyện gì phải không?”
Khuynh Thành chẳng buồn ngẩng lên nhìn họ, cô bước đi như một cái máy.
Nếu đúng là cô chỉ bị Lạc Nhi lợi dụng, cô “may áo cưới cho người”, thì có lẽ tâm trạng cô có thể dễ chịu hơn một chút.
Nhưng giờ đây cô lại biết quá rõ cô gái ấy rất yêu Lam Tố.
Hoa Mãn Nguyệt thấy bộ dạng Khuynh Thành như vậy, thì cho rằng vì Khuynh Thành đến điện Lam Lạc và nhớ ra mọi chuyện ngày xưa.
Kim Bằng thấy Hoa Mãn Nguyệt định đuổi theo Khuynh Thành, bèn níu anh ta lại.
“Đừng đuổi theo nữa. Để cô ấy một mình yên tĩnh ngẫm nghĩ, cô ấy sẽ thông suốt ngay.”
Kim Bằng nhìn mọi người, vẻ mặt nó rất khó hiểu. Nói: “Liệu đã nghĩ ra chưa?”
Hoa Mãn Nguyệt nghĩ một lát rồi nói: “Tình yêu. Dư vị sau khi cô ấy ăn tình yêu.”
Kim Bằng rùng mình, than thở: “Xem ra tình yêu không phải là thứ ngon lắm. Ăn vào rồi lại biến thành ngớ ngẩn! Có lẽ tôi chẳng cần ăn nó làm gì.”
Hồng Loan bèn bước đến vỗ lên vai Kim Bằng: “Chim phao câu thối à! Sống, cần phải chịu đựng nổi những vấp váp. Không có sóng to gió lớn thì có gọi là cuộc sống được không? Ngươi đừng làm hỏng hình ảnh của mình trong tâm trí ta!
Ngươi còn phải phát triển thế hệ sau cho tộc Kim Bằng kia mà!
Phải ăn tình yêu, và cũng phải đi tìm Kim Bằng mái!”
Kim Bằng hứ hứ, rồi nói: “Cứ gì phải đi tìm Kim Bằng? Các chủng tộc khác vẫn có thể! Miễn là thân thể nó có dòng máu của tộc Kim Bằng ta đây là được.”
Hồng Loan với bộ dạng cứ như bố người ta, dạy bảo rất cặn kẽ: “Kìa! Thật không ngờ, sao ngươi cứ chẳng chịu hiểu gì cả? Huyết thống là gì? Thuần chủng là gì? Nếu loạn xị bát nháo như thế rồi sinh ra, có gọi là Kim Bằng được không?”
“Biến dị, có gì là gở? Ngươi cứ nhìn gã biến dị Mặc Tra lợi hại ra sao thì biết.”
“Thôi đi! Đó gọi là tạp chủng!”
…
Chết mất thôi!
Hồng Loan ngày càng xấu xa.
“Tuy nhiên cũng nên xem xét lại, tại sao con chim phao câu thối nhà ngươi chẳng có tên riêng?”
Về điều này chính Kim Bằng cũng rất buồn.
Đúng thế, tại sao mình lại không có tên?
Trước khi Diệp Khuynh Thành đặt cho nó cái tên “con chim phao câu thối”, thì nó là Kim Bằng.
Kim Bằng suy nghĩ rất chi là nghiêm túc: “Ngươi nói đúng, ta phải tự đặt tên cho mình mới được. Phải lấy một cái tên rất kêu, rất đẹp.”
“Khuynh Thành đã từng nói là… bụi đời huynh! Tên này rất kêu! Hay là gọi ngươi là bụi đời đệ?”
“Thế thì không có bản sắc riêng. Như ta đây một mỹ nam siêu cấp vô địch, trẻ trung hiên ngang phong độ, tài năng rạng rỡ, đẹp đến nỗi cánh đàn ông đều phát ghen, đàn bà thì ngưỡng mộ, đâu có thể lấy một cái tên tầm tầm không có gì đặc sắc? Chi bằng hãy gọi ta là “Ông Bố Tôi” đi!
“Ông Bố Tôi, Ông Bố Tôi.” Hồng Loan nhắc đi nhắc lại mấy lần, cảm thấy rất dễ bị nói nhịu, và, có phần quen quen… hình như mình đã nghe thấy ở đâu đó rồi.
Bỗng nhiên.
Hồng Loan gào ré lên: “Con chim phao câu thối, ngươi chơi khăm ta! Ta là bố ngươi thì có! Đứng lại, chớ chạy…”
Rất nhanh chóng.
Điện Kim Hoa bị hai đứa quậy phá lộn tùng phèo một chập.
Trọng Lâu và Tịch Vân đứng bên, lặng người mặc niệm cho những thứ bị hai gã Kim Bằng và Hồng Loan chà đạp thê thảm.
Bầu không khí nặng nề lúc này được hai gã làm cho dịu đi trong chốc lát.
Chỉ có Ân Ly lặng thinh, âm thầm bước ra ngoài.
Ân Ly đang không biết giờ đây mình nên làm gì.
Ngăn cản Diệp Khuynh Thành lên thần giới hay dứt khoát giúp cô ta luôn?
Thế rồi… Ân Ly bước đến cửa phòng Khuynh Thành từ lúc nào không biết.
Do dự một lát, cuối cùng cô cũng mạnh dạn gõ cửa phòng Khuynh Thành.
Màn đêm.
Lặng lẽ buông xuống.
Vầng trăng bình thản bò lên ngọn cây.
Tịch Vân bưng vài món bánh trái, gõ cửa phòng Khuynh Thành.
“Khuynh Thành mở cửa!”
“Tôi không ăn, chẳng thiết ăn.”
“Khuynh Thành, không phải tôi bảo cô ăn, cô cứ mở cửa ra đã, được không? Tôi muốn nói mấy câu.”
Lúc ban ngày.
Trước mặt đông đảo mọi người, Tịch Vân không tiện nói.
Vốn nghĩ là cứ để cho Khuynh Thành ngồi một mình yên tĩnh thì hơn, nào ngờ đến bữa cơm tối cô cũng chẳng thiết ra ăn.
Người khác không nhận ra.
Chứ Tịch Vân thì hiểu cả.
“Kẹt…”, một tiếng cửa đã mở.
Trên mặt Khuynh Thành vẫn còn hai vệt nước mắt. Tuy cô đã lau khô những hàng lệ giàn giụa nhưng con mắt tinh tường của Tịch Vân vẫn nhận ra.
“Khuynh Thành! Tôi không biết lúc ở điện Mê Thần đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn đôi mắt cô tôi biết, cô rất đau xót, rất buồn. Có phải là chuyện liên quan đến Lam Tố không?”
Thời gian Tịch Vân ở bên Diệp Khuynh Thành chưa nhiều nhưng cũng đã hiểu rất rõ tính cách của cô gái này.
Chỉ khi nào xảy ra chuyện tổn thương đến những người mà Khuynh Thành quan tâm, thì cô mới băn khoăn trăn trở như vậy.
Ánh mắt Khuynh Thành lúc này không có nét giận dữ.
Mà chỉ có nét bi thương tuyệt vọng. Trên đời này, người có thể khiến cô phải buồn rầu đến thế, có lẽ chỉ có Lam Tố.
“Khuynh Thành, dù cô đã nhìn thấy gì, đã nghe thấy gì, thì điều quan trọng nhất vẫn là cô phải nhớ kỹ: không được làm trái ý nghuyện của lòng mình. Nếu không, chắc chắn cô sẽ phải tiếc nuối suốt đời.”
Tịch Vân đặt các món bánh trái xuống bên Khuynh Thành, nhìn cô, hít thật sâu một hơi, rồi nói: “Cô nên nghỉ ngơi cho tốt, rồi ngẫm nghĩ, tự hỏi lòng mình xem sao. Tôi không làm phiền nữa nhé.”
Khuynh Thành thẫn thờ nhìn Tịch Vân đi ra.
Ngẫm nghĩ, và tự hỏi lòng mình.
Cô đâu còn tâm trí nào?
Cô thậm chí cảm thấy mình không phải là mình nữa rồi.
Cô là người thế thân cho Lạc Nhi. Thật sự là một người thế thân hoàn toàn thuộc về cô ta.
Cô ta nói cô ta đã chết rồi, cô ta đã không còn liên quan gì đến thân thể của cô nữa.
Nhưng, không phải, không phải thế.
Nguồn sức mạnh mà Khuynh Thành có, là của cô ta, cái xuyến không gian mà Khuynh Thành đeo cũng là của cô ta.
Thậm chí chàng trai mà Khuynh Thành yêu cũng là của cô ta.
Khuynh Thành bỗng cảm thấy mình thật đáng thương.
Dù cô đã nỗ lực ra sao, dù cô đã hiến dâng, hi sinh nhiều đến đâu, rốt cuộc cô vẫn không thể thoát khỏi Lạc Nhi.
Cô ta muốn Khuynh Thành phải yêu Lam Tố thay cô ta, cho nên cô ta đã gán tất cả mọi thứ của mình cho Khuynh Thành, hoàn toàn triệt để biến cô thành người thế thân cho mình.
Vào thời khắc ấy, Khuynh Thành cảm thấy mình rất hận Lạc Nhi.
Nhưng hễ nghĩ rằng cô ta đã không tiếc thân, đã dám chết hai lần vì Lam Tố, thì Khuynh Thành lại cảm thấy một nỗi day dứt không rõ nguồn cơn.
Một cô gái có thể quên thân mình vì tình yêu, thì Khuynh Thành có thể trách cô ta điều gì đây?
Cô ta thậm chí có thể vun vào cho Khuynh Thành để cô dễ dàng gắn bó với Lam Tố càng tốt đẹp hơn.
Lạc Nhi đã không tiếc sinh mạng của mình để nâng cao công lực cho Khuynh Thành.
Vào thời khắc ấy Khuynh Thành cảm thấy Lạc Nhi thực vĩ đại.
Khuynh Thành trăn trở giằng xé mớ mâu thuẫn này, không sao có thể dứt ra được.
Cô không biết mình nên đối diện với Lam Tố như thế nào.
Sẽ lấy danh nghĩa Diệp Khuynh Thành hay danh nghĩa Lạc Nhi để gặp gỡ Lam Tố?
Khuynh Thành đã từng kiên định biết bao.
Nhưng lúc này cô lại như con thuyền không bến.
“Lam Tố… Lam Tố…”
Cô nhắc đi nhắc lại mãi cái tên này.
Thực ra không phải là không biết nên đối diện với Lam Tố ra sao.
Mà là vì Khuynh Thành sợ, sợ chàng trai ấy nói rằng xưa nay anh ấy chưa bao giờ yêu cô, mà là yêu cô cái có tên Nam Cung Lạc.
Nghĩ đến đấy Khuynh Thành lại cảm thấy mình quá ích kỷ.
Nam Cung Lạc đã hy sinh cho Lam Tố rất nhiều, cô ấy được chàng yêu là lẽ đương nhiên.
Nhưng Khuynh Thành lại rất không thuyết phục nổi bản thân, vì cô cũng đã hy sinh vì chàng đâu có ít?
Nên thế nào đây? Nên làm gì bây giờ?
Khuynh Thành cảm thấy nhức đầu ghê gớm.
Chơi vơi, mất phương hướng chưa từng có.
Những tiếng nói trái chiều đang tranh luận trong đáy lòng cô.
Ân Ly bước vào, đứng trước mặt Khuynh Thành từ lúc nào không biết.
Ân Ly đã nghĩ ngợi rất lâu rồi mới gõ cửa bước vào phòng Khuynh Thành.
“Khuynh Thành…”
Ân Ly mím môi. Tuy rất không muốn thế này, nhưng rốt cuộc cô vẫn nói ra: “Khuynh Thành, hãy lên thần giới tìm vương gia đi!
Chẳng giấu gì cô, cô từng nói rất đúng: tôi thích vương gia. Tôi thậm chí từng nghĩ rằng, nay Lạc Nhi đã chết thật rồi, nếu cô vì thế mà không quan tâm đến vương gia nữa, hoặc cô cũng chết nốt… thì tôi sẽ được vĩnh viễn ở bên vương gia.
Tuy thân phận tôi bé mọn, tôi cũng biết mình không xứng với vương gia nhưng tôi tin rằng… tin rằng mình có thể cảm hóa ngài.
Tôi tin rằng sẽ có một ngày nào đó ngài sẽ phát hiện ra sự tồn tại của tôi, nhận ra điểm tốt của tôi.
Tôi tin sẽ có ngày vương gia nhất định sẽ yêu tôi.
Nhưng, sau khi đã suy nghĩ rất kỹ, sau khi không ngừng đau khổ dằn vặt, tôi cảm thấy mình không được phép ích kỷ như thế.
Khuynh Thành, tôi biết hiện giờ cô đang rất đau khổ, tâm trí rối bời.
Tuy nhiên tôi có thể nói rõ với cô rằng.
Lạc Nhi đã nói rất đúng: cô vẫn là cô, người mà vương gia tiếp xúc, người mà vương gia đã yêu, cũng là cô.
Tuy bấy lâu nay ngài vẫn cho rằng Khuynh Thành là Lạc Nhi chuyển thế, nhưng cô và Lạc Nhi là hai con người hoàn toàn khác nhau.
Cô nên tin ở bản thân, giống như tôi vừa nãy vào đây, phải nhắc nhở mình hãy tự tin và kiên trì.”
Khuynh Thành gượng cười chua chát đắng cay.
Tự tin và kiên trì? Bây giờ cô có thể làm nổi như thế không?
Khi nhìn các cảnh tượng Lam Tố và Lạc Nhi đằm thắm bên nhau, Khuynh Thành đã thấy mình không còn chút tự tin và kiên trì gì nữa.
Thậm chí cô không hiểu Lạc Nhi có dụng ý gì.
Nếu đúng như cô ta nói, thì tại sao cô ta phải cho cô xem những cảnh tượng cô ta và Lam Tố đằm thắm ân ái bên nhau?
Có phải cô ta muốn khoe khoang Lam Tố đã từng yêu cô ta như thế nào không?
Hay là, cô ta muốn nói với Khuynh Thành rằng, dù cô và Lam Tố gắn bó, thì người mà Lam Tố yêu nhất vẫn là cô ta?
Khuynh Thành rơi vào trạng thái bế tắc rối bời vô tận.