Ở trong sơn động, Kim Xán bỗng mở to mắt. Vừa rồi Kim Xán ngủ lịm đi. Bấy lâu nay toàn là chạy trốn thục mạng, họ đều quá mệt, quá mệt mỏi.
Kim Xán đứng dậy, nhìn tiểu Kim Bằng.
Nó vẫn đang ngủ rất say.
Kim Xán bèn quay người bước ra ngoài động. Nơi này không thể nán lại lâu. Kẻo sẽ làm liên lụy đến Kim Diệm Ưng thì không hay.
Hiện nay Yêu hoàng đang cực kỳ căm hận ông cháu Kim Xán, nếu cứ nán lại ở khu vực này thì coi chừng bất cứ ai cũng sẽ bị vạ lây.
Vầng trăng trong đang treo cao, ánh trăng lặng lẽ rót xuống bao phủ khắp núi Tây Điên.
Núi Tây Điên cảnh sắc đẹp mê hồn, lúc này lại trở nên bí hiểm, không thực như ban ngày.
“Kim Bằng!”
Không thấy bóng Kim Bằng đâu, Kim Xán bèn ra ngoài tìm gọi. Nhưng vẫn không hề có dấu vết gì về nó cả.
Bỗng Kim Xán nhìn thấy một hàng chữ nhỏ viết trên vách đá.
“Con ba ba già, ta xin lỗi vì đã làm các người bị liên lụy, làm cả tộc Kim Bằng bị tàn sát thê thảm.
Bấy lâu nay ta chẳng phải anh hùng gì hết và ta cũng không muốn làm anh hùng, vì ta biết, văn bia trên mộ của anh hùng chỉ là hai chữ bỏ mạng.
Nhưng lần này ta xuất phát tự đáy lòng thực sự muốn làm anh hùng một phen.
Cho nên… hì hì… ngươi đừng tìm cách ngăn cản ta.
Vì ngươi còn phải chăm sóc tiểu ba ba Kim Bằng, nếu ngươi chết thì chắc chắn nó cũng không sống nổi bao lâu.”
Kim Xán bỗng thấy trước mắt nhòa đi.
“Kim Bằng thằng bé dại dột, tội gì ngươi phải khổ thế này? Ngươi đã nói rằng khi đến tiên giới thì chúng ta sẽ được cứu kia mà? Sao ngươi lại dễ dàng từ bỏ như thế này?
Chúng ta đã chạy trốn rất lâu ngày, giờ đây cần gì phải sốt ruột về thời gian? Thằng bé dại dột quá…”
Kim Xán sờ lên hàng chữ, hình như vẫn có cảm giác về hơi ấm của Kim Bằng.
Nó rất có năng lực tiềm ẩn để thống lĩnh yêu giới, nó không thể chết như thế này được.
Vận linh thức quan sát, bỗng phát hiện ra khí lưu của Kim Bằng ở thành Tây Điên.
Kim Xán mừng phát khóc. Cũng còn may, nó vẫn chưa chết, vẫn còn sống.
Nhưng bất chợt Kim Xán không dám cười nữa.
Khí lưu mạnh mẽ như thế, ngoài Yêu hoàng ra thì có thể là ai nữa?
Và, cả Kim Diệm Ưng nữa, hình như ông ta cũng đã bị thương.
Lòng Kim Xán bồi hồi cảm động. Người bạn, người anh em ấy của Kim Xán quả nhiên đã không làm cho Kim Xán thất vọng. Dù rơi vào tình thế sinh tử hiểm nghèo cũng không bán đứng Kim Xán.
Bậc đại trượng phu, đời nào lại sợ chết!
“Người anh em tốt cứ chờ ta! Ta sẽ đến ngay, dù sống hay chết thì anh em ta cũng cùng sống chết bên nhau. Các ngươi đã làm được như thế, thì ta sao có thể chịu nhục mà sống qua ngày đoạn tháng.”
Kim Xán vừa quay người thì nhìn thấy tiểu Kim Bằng đứng ngay phía sau.
“Kim Liệt, cháu có sợ chết không?”
“Thưa ông, Kim Liệt không sợ chết.”
Nó nhìn Kim Xán bằng ánh mắt kiên định.
Kim Xán có nét mừng rỡ nhìn nó gật đầu, rồi đưa tay xoa đầu Kim Liệt, vừa rơi lệ vừa nói: “Kim Liệt, ông có lỗi với cháu.”
“Ông ơi, chúng ta là đàn ông có bản lĩnh, chúng ta không sợ chết. Ông ơi, chúng ta đi nào!”
Kim Xán gật đầu thật mạnh, tàn ảnh loáng lên, Kim Xán đem theo Kim Liệt bay thẳng về phía thành Tây Điên.
“Dừng lại, Mặc Tra, ta đã đến đây!”
Sắc mặt Kim Xán và Kim Liệt đầy kiêu hãnh cứng cỏi, đỗ xuống trước mặt mọi người.
Kim Bằng cau mày, nói: “Con ba ba già sao lại chạy đến đây góp vui gì thế? Lại đưa cả tiểu Kim Bằng đến nữa! Ngươi muốn chết là một nhẽ nhưng đừng kéo cả tiểu Kim Bằng chết theo!”
“Tại tôi đòi đi chứ không phải tại ông nội tôi.”
Kim Liệt ngẩng cao khuôn mặt rất tươi, trông thật ra dáng một người đàn ông trưởng thành.
Kim Bằng nhìn nó mà lòng càng thấy xót thương. Gã nhóc con này mai kia lớn lên nhất định sẽ trở thành một nam nhi có chí khí lớn lao.
Nhưng nhìn gương mạt non nớt của thằng bé, Kim Bằng lại cảm thấy bi ai.
Tại sao… thực ra là tại sao… thằng bé tiểu Kim Bằng mới sinh ra đã có hình người, còn Kim Bằng… tại sao, tại sao đến giờ mình vẫn chưa tu thành hình người?
Đời mình chỉ có một ước mơ lớn nhất là sẽ tu thành hình người.
Nào ngờ, khi chưa nhìn thấy dáng vẻ của mình ra sao khi đã tu thành hình người thì mình đã đứt!
Khuynh Thành đã có Hồng Loan bảo vệ, mình có thể yên tâm được rồi.
Kim Bằng tin chắc Khuynh Thành nhất định sẽ lên thần giới và tìm được Lam Tố.
Kim Bằng không chờ bọn Kim Xán và mọi người nói gì, nó dũng mãnh tấn công luôn Yêu hoàng.
Kim Diệm Ưng rất nhanh tay nhanh mắt, lập tức linh thức truyền âm cho Kim Xán nói: “Tuyệt đối không để cho hắn tự nổ yêu nguyên. Chúng ta cùng xông vào! Tôi không tin chúng ta không trị nổi tên khốn Mặc Tra này!”
Cực nhanh, ba làn tàn ảnh chớp lên tấn công Yêu hoàng ngay lập tức. Thị vệ của Yêu hoàng thấy thế định xông vào hỗ trợ. Tứ đại nguyên lão tuy cảm thấy thành chủ của mình rất ngang ngạnh.
Nhưng tình cảm gắn bó sinh tử không rời nhau giữa mấy vị ấy cũng khiến họ rất cảm động.
Nên họ lập tức dẫn yêu binh của thành Tây Điên xông ra ngăn chặn bọn kia tấn công.
Trong chớp mắt, tiếng hò hét giết chóc vang lên khắp thành Tây Điên.
Ba người vây đánh Yêu hoàng rất dữ dội. Yêu hoàng thấy thế kinh hãi cùng cực.
Kim Xán cũng là thần thú cấp tám; Kim Diệm Ưng là thần thú cấp chín, tuy đã bị thương nhưng công lực vẫn rất khủng.
Còn thần thú cấp năm Kim Bằng thì quái thai đến mức bất chấp sinh tử.
Có lẽ, chỉ còn cách tung ra tuyệt chiêu thì mới đánh bại được ba người này.
Bất thình lình, một hạt linh châu đang nhấp nháy lập lòe bị Mặc Tra há miệng nuốt luôn.
Đó… đó… đó không phải là hạt Yêu linh châu mà cả ma giới lẫn tiên giới hễ nhìn thấy thì phải lùi bước hay sao?
Chỉ thấy thân thể Mặc Tra trong chớp mắt không ngừng phình to ra, cao đến mấy chục thước, hắn xô vỡ tan cả đại điện trong thành Tây Điên.
Lúc này, Kim Bằng, Kim Xán và Kim Diệm Ưng chỉ như ba con kiến bé xíu yếu ớt.
Mọi người nhìn vào ai cũng há miệng trợn mắt kinh ngạc.
“Ta phải làm gì đây?”
Kim Diệm Ưng nhìn Kim Xán.
“Chỉ còn cách liều hết mình đánh lại hắn!”
“Ha ha… các người định giết ta, thì rất không dễ đâu! Kim Xán, hôm nay ta sẽ lấy cái mạng chó của ngươi để trả thù cho con trai ta.”
Ánh mắt hắn cực kỳ bạo ngược, mép nhếch ra nét cười quỷ dị, nói: “Kim Xán, uy lực của Yêu linh châu rất kinh đúng không? Đây mới chỉ là loại nhẹ nhưng đã quá đủ để đối phó với các ngươi rồi!
Bây giời ngươi quá hối hận vì ngày trước ngươi đã nhường ngôi Yêu hoàng cho ta chứ gì? Ta nói thật luôn: ngày ấy nếu ngươi không thông minh mà nhường ngôi cho ta thì ngươi đã chết từ lâu rồi!”
Ngông cuồng, thằng cha này thực quá ngông cuồng tự cao tự đại.
“Con ba ba già chớ mắc lừa. Hắn biến cho to xác thật nhưng chắc chắn tốc độ sẽ chậm đi. Ta không tin không giết nổi hắn!”
Kim Bằng dồn toàn bộ sức lực của mình vào đôi móng vuốt cực kỳ sắc nhọn đang lóe hàn quang của nó.
Kim Diệm Ưng cũng dốc toàn bộ công lực vào hai chưởng.
Kim Xán thì tay cầm kiếm sắc. Hai người và một con chim đánh vào Mặc Tra từ ba hướng khác nhau.
“Rắc, rắc...”
Bảo kiếm trong tay Kim Xán bỗng bị gãy làm mấy đoạn.
Nó đâu phải thanh kiếm tầm thường? Nó là… là tiên khí trung phẩm!
Còn thân thể Mặc Tra thì không hề xây xước.
Đáng sợ, quả là rất đáng sợ.
Thân thể hắn cứng như thép, sức phòng ngự của hắn rất cao siêu.
“Oàng… oàng…”
Hai tiếng nổ cực lớn, Kim Bằng và Kim Diệm Ưng bị đánh văng ra rất xa, rồi nặng nề rơi huỵch xuống đất.
“Ha ha… ha ha ha ha… Đối mặt với Yêu linh châu mà tiên giới ma giới đều kinh hãi, mà ba tên khốn các ngươi định đấu với ta ư! Ha ha ha…”
Sau tràng cười điên rồi cuồng vọng, Mặc Tra cấp tốc truy sát Kim Bằng. Kim Bằng thấy thế lập tức nhảy vọt lên. Nó biết rằng lúc này dù nó tự cho nổ nguyên anh thì cũng vô ích, không thể làm hắn bị thương.
Lúc này, chỉ có thể… chuồn!
“Định chuồn à?”
Điều mà Kim Bằng không ngờ là, Mặc Tra tuy biến thành gã khổng lồ nhưng tốc độ của hắn vẫn nhanh như trước, thậm chí còn nhanh gấp rưỡi.
Quái thai! Hết sức quái thai.
“Ăn một quyền của ta!”
Mặc Tra giáng một quyền vào Kim Bằng. Tuy đã kịp thời né tránh như Kim Bằng vẫn bị chấn thương bởi quyền khí.
“Rắc… rắc…”, tiếng xương gãy nghe khô không khốc. Bộ cánh của Kim Bằng không hoạt động được nữa, không thể vận ra một chút sức lực nào; Kim Bằng lại không thể hóa thành hình người cho nên nó chỉ có thể tự nhìn mình rơi từ trên cao mấy ngàn thước rớt xuống đất.
“Kim Bằng!!!”
Kim Diệm Ưng và Kim Xán thét lên vang dội khắp bầu trời. Nhưng họ không có cách gì để chạy ra cứu nó.
Mặc Tra không để cho họ có bất cứ cơ hội nào, hắn nhằm vào cả hai tạt luôn một chưởng.
Kim Bằng cảm thấy lần này mình thật sự đi đời rồi. Kể cả rơi xuống mà không chết thì ít ra toàn thân cũng bị nát nhừ.
Nó còn chưa tu thành hình người, cơ thịt chẳng còn thì sau này sẽ càng khó tu thành hình người.
Bỗng nhiên.
Nó cảm nhận ra một mùi vị rất quen thuộc.
Nó mở to đôi mắt đang tuyệt vọng: Hồng Loan!
“Con chim phao câu thối!”
Hồng Loan cười rất quái nhìn nó, nói: “Ta lại cứu mạng ngươi lần nữa. Ngươi sẽ trả ơn ta ra sao đây?”
“Chờ ngươi giết xong gã Yêu hoàng quái thai kia, sẽ nói sau.”
“Hừ hừ… chuyện vặt bé bằng con muỗi! Chúng ta là thần thú của thần giới, lo gì không đối phó nổi một gã Yêu hoàng? Nhìn đây, ông lớn sẽ giúp ngươi hành hạ thằng cha ấy.”
Nói rồi Hồng Loan tung Kim Bằng cho Ân Ly.
“Điều trị cho hắn đi!”
Ném ra một câu, rồi tàn ảnh chớp lên, Hồng Loan nhanh chóng lao vào Mặc Tra.
“Kẻ tiểu nhân ở đâu đến hả?”
Hồng Loan đã giấu kín khí lưu của thân thể mình, có nên lúc này Yêu hoàng không thể nhận ra công lực của Hồng Loan ra sao, hắn chỉ coi nó như đồ trẻ con đến phá đám.
“Ta sẽ cho ngươi nếm mùi lợi hại của tiểu nhân ta đây!”
Hồng Loan giáng ngay một chưởng vào ngực hắn.
Khi bàn tay bé nhỏ của Hồng Loan sắp chạm vào, Mặc Tra mặt biến sắc, thầm kêu lên: “Gay rồi!”
Nhưng tất cả đã muốn, chỉ một chiêu ấy đã khiến tất cả kết thúc.
Chưởng của Hồng Loan đánh thủng thân thể hắn, bóp nát tim hắn.
Yêu nguyên định chạy trốn thì cũng bị bàn tay bé nhỏ của Hồng Loan bóp nghiến.
“Dám đánh bị thương người anh em của ta, thì ngươi phải chết!”
Nói rồi nó bóp nát yêu nguyên của Mặc Tra.
Hai tay Hồng Loan cũng xử lý luôn thân xác đáng ghét của hắn. Trong chớp mắt xé Mặc Tra làm hai nửa.
Một viên Yêu linh châu từ trong xác hắn bay ra.
Hồng Loan đưa tay ra nắm lấy viên Yêu linh châu.
Nó cất bước rất đẹp, đi đến trước mặt Kim Bằng, nói: “Thế nào? Ngươi đã hài lòng chưa?”
Kim Xán và Kim Diệm Ưng quá sửng sốt, còn chưa kịp định thần.
Thân thể Mặc Tra cứng như thép, mà lại bị một chưởng đã đánh thủng, bóp nát tim, hủy yêu nguyên, xé tan thân xác!
Đáng sợ! Thằng bé xinh xắn siêu măng tơ này quả là vô cùng đáng sợ.
“Đừng đắc ý vội! Nối xương cho ta đã!”
Hồng Loan túm luôn cánh của Kim Bằng rồi giật mạnh, khiến nó đau quá kêu ầm lên.
“Kêu gì mà kêu? Ổn rồi!”
“Ngươi cố ý, đúng là ngươi cố ý!”
Hồng Loan cười gian tà: “Phải, ta cố ý đấy, thì sao? Lúc này ngươi không thể đánh ta, muốn chạy cũng thua ta, nên chờ dưỡng thương xong đã rồi hãy tìm ta mà tính sổ!”
…
Có lẽ phải phát khóc!
Sao lại hà hiếp nhau thế này?
Hồng Loan ngày càng xấu xa.
Coi như thời kỳ phong ba ở yêu giới đã phẳng lặng trở lại.
Cuộc chiến này, cả tộc Kim Bằng và Côn Bằng đều tổn thất nặng nề.
Kim Xán vốn định giữ Kim Bằng ở lại làm Yêu hoàng, nhưng nói gì thì nói Kim Bằng vẫn không bằng lòng ở lại.
Tính nó là thế, tính nó rất không hợp để làm quan.
Huống chi, nó còn muốn cùng Diệp Khuynh Thành đi lên thần giới.
Tạm biệt Kim Xán, tiểu Kim Bằng và Kim Diệm Ưng, Kim Bằng đi theo Hồng Loan và Ân Ly trở về tiên giới.
Sau ít hôm dưỡng thương, Kim Bằng đã bình phục hoàn toàn; lại được Hồng Loan trợ giúp, công lực của nó đã nâng cao rất nhiều.
Diệp Khuynh Thành cũng đã đến ngày xuất quan.
Trọng Lâu và Tịch Vân đã chuẩn bị một bàn ăn rất thịnh soạn, chờ Khuynh Thành xuất quan.
Hồng Loan và Kim Bằng vừa phấn chấn lại vừa căng thẳng.
Phấn chấn vì chúng lại được nhìn thấy Diệp Khuynh Thành; cũng chưa rõ công lực của cô ấy đã tiến bộ đến đâu.
Căng thẳng là gì, chúng chưa biết Ân Ly sẽ đối xử với Khuynh Thành ra sao.
Cô ta định ngăn cản Khuynh Thành lên thần giới, thật không?
Với tính cách vốn có của Khuynh Thành, chỉ e cô ta không thể ngăn cản nổi.
Nhưng nếu Ân Ly nhất định ngăn cản, chỉ sợ rằng…
Nghĩ đến đây Hồng Loan cảm thấy thực đáng sợ.
Chỉ một năm, công lực của Khuynh Thành đã từ Kiếm tông trung cấp trung kỳ nâng lên Kiếm tôn sơ cấp.
Với người khác thì đây là chuyện tuyệt đối không thể làm nổi.
Diệp Khuynh Thành tiến bộ nhanh như thế, điều này có liên quan chặt chẽ với nguồn sức mạnh vô tận trong thân thể cô.
Tuy đã luyện hóa lên đến Kiếm tôn sơ cấp nhưng nguồn sức mạnh ấy vẫn rất dồi dào.
Một năm qua, Khuynh Thành cảm thấy mình không luyện hóa được một phần mười.
“Chúc mừng Khuynh Thành đã xuất quan!”
Kim Bằng gạt Trọng Lâu và Tịch Vân sang hai bên, lách lên phía trước nói: “Cấp độ gì rồi, đã đạt được cấp độ gì rồi?”
“Đủ để đi xuyên không gian lên thần giới rồi!”
Diệp Khuynh Thành cười một cách bí hiểm.
Bỗng nhiên ánh mắt của Khuynh Thành dừng lại ở Ân Ly.
“Sao cô lại ở đây?”
“Vương gia bảo tôi đến đây.”
“Lam Tố?”
Khuynh Thành hơi nhíu mày, nói: “Anh ấy bảo cô đến làm gì?”
“Ngăn không cho cô lên thần giới.”
Thực ra, lúc Khuynh Thành hỏi Ân Ly câu đó, cô đã đoán ra rồi.
Nhưng, ngăn cản không cho cô lên thần giới.
Là không thể!
Lam Tố bảo cô gái này đến ngăn cản mình, việc này chứng tỏ một điều: Lam Tố đang rơi vào tình thế nguy hiểm.
Chắc chắn là vì anh không muốn cô bị vướng vào rắc rối, cho nên mới ngăn cản cô.
“Lam Tố, gớm nhỉ? Chờ đấy mà xem, em sẽ lên thần giới, em sẽ xử lý anh ra sao!”
Khuynh Thành thầm “nguyền rủa” Lam Tố.
Lam Tố đánh giá cô quá thấp rồi.
Đã nói sẽ cùng tiếu ngạo giang hồ, sẽ cùng lãng quên thiên hạ.
Trước đây, cô đã từng khoác lác khoa trương rằng khi nào cô đoạt được thiên hạ, cô sẽ nạp anh làm sủng nam!
Khuynh Thành còn nhớ mình từng nói với Lam Tố: dù em không thể lưu danh thiên cổ thì ít ra cũng để lại mùi khó ngửi mấy chục năm.
Bây giờ không thể tiếp tục để lại mùi khó ngửi thì đành lựa chọn lưu danh thiên cổ vậy.
Và, cách duy nhất là giết sạch những kẻ nào dám uy hiếp Lam Tố của cô.
Để trở thành một truyền thuyết của thần giới.
Một truyền thuyết khiến cho người ta hễ nghe đến tên là phải sợ vỡ mật.
“Khi Lam Tố một lần nữa trao lại Tử Thanh bảo kiếm cho tôi, chuyện đó đã khẳng định một điều rằng hôm nay cô không thể ngăn cản tôi. Không riêng gì cô, mà bất cứ ai trên thế gian này cũng không thể ngăn cản nổi tôi; bất cứ ai hoặc bất cứ chuyện gì xảy ra cũng không thể chia rẽ tôi và Lam Tố! Trừ phi…:
“Trừ phi làm sao?”
“Trừ phi, anh ấy không yêu tôi nữa!”
Khuynh Thành đáp đầy vẻ tự tin. Cặp lông mày lá liễu của cô hơi nhích nhích.
Cô rất tin ở tình cảm giữa mình và Lam Tố, tuy thời gian cả hai ở bên nhau chưa nhiều.
Rõ ràng là có những người chỉ thoáng nhìn qua, ta đã biết người ấy có phải là chàng trai mà cả cuộc đời ta mong đợi hay không.
Lam Tố.
Chính là con người xứng đáng để Khuynh Thành chờ đợi suốt đời, yêu nhau suốt đời.
Rõ ràng là có người chỉ vài ánh mắt nhìn nhau, đã chắc chắn ấn định ta sẽ suốt đời đắm chìm trong ánh mắt ấy.
Yêu là hồi hộp rung động trong khoảnh khắc. Khuynh Thành không muốn biến cái khoảnh khắc ấy thành nỗi buồn vĩnh viễn.
Cho nên cô sẽ tuyệt đối không bỏ mặc cho nước chảy xuôi.
“Khuynh Thành, cô đánh giá mình quá cao thì phải? Người mà xưa nay vương gia yêu không phải là cô. Mà là cô nương Lạc Nhi.”
Khuynh Thành liếc nhìn Ân Ly và mỉm cười rất kỳ dị.
Giọng cô lạnh lùng: “Lạc Nhi đã chết rồi, chết từ khi tôi còn chưa chào đời. Người mà Lam Tố yêu là Diệp Khuynh Thành! Dù ngày xưa không phải thế thì bây giờ vẫn là tuyệt đối đúng không sai.”
Tự tin.
Sự tự tin chưa từng có.
Tại sao cô gái này lại tự tin đến thế?
Cô ta khẳng định rằng vương gia yêu cô ta?
Vào thời khác này, Ân Ly đã sững sờ bởi nét tự tin trong ánh mắt Diệp Khuynh Thành.
“Nguyện có một tri âm, cùng gắn bó đến khi đầu bạc; thứ tình cảm như thế cô không hiểu được đâu.”
Khuynh Thành chỉ thoáng nhìn Ân Ly, rồi thong thả bước ra ngoài như không có chuyện gì phải bàn cả.
Cô không hề có một nét cao ngạo nào, đúng thế.
Nhưng Ân Ly thì lại cảm nhận ra một sức mạnh vô hình khiến người ta phải kính sợ.
Sức mạnh vô hình ấy khiến Ân Ly không dám nhìn thẳng vào Khuynh Thành.
Hình như, nếu hai ánh mắt gặp nhau thì Khuynh Thành sẽ nhìn thấu tâm tư của Ân Ly.
Điều bí mật riêng tư mà Ân Ly vẫn giấu kín từ lâu, từ lâu lắm rồi.
Nguyện có một tri âm, cùng gắn bó đến khi đầu bạc. Cô ấy hiểu rõ thứ tình cảm này.
Và biết mình đã thích vương gia, có phải thế không?
Vương gia vời vợi cao sang, thiêng liêng không thể bị xâm phạm.
Ân Ly thậm chí có cảm giác mình căn bản không xứng để nói từ thích với vương gia. Nếu nói là thích.
Thì dường như cái chữ thích này sẽ bôi nhọ rẻ rúng vương gia.
Cho nên xưa nay Ân Ly vẫn giấu kín bí mật này tận đáy lòng.
Và, chỉ cần được đứng từ xa ngắm nhìn vương gia, cô đã thấy rất thỏa lòng rồi.
Nhưng, giờ đây.
Cô gái này đã thẳng thừng khơi điều bí mật sâu thẳm ấy của mình ra. Nếu vương gia biết được, thì ngài sẽ thế nào?
Sẽ giết mình?
Đúng thế. Chắc chắn vương gia sẽ giết mình.
Xưa nay vương gia không cho phép cô gái nào khác yêu ngài.
Vì vương gia chỉ thuộc về một mình Lạc Nhi.
Trong tâm trí vương gia, chỉ Lạc Nhi là xứng để yêu ngài.
Cũng giống như ngài không cho phép bất cứ người đàn ông nào thoáng nhìn Lạc Nhi. Nếu nhận ra một ánh mắt có nét tà dâm thì có lẽ ngài sẽ khoét mắt của kẻ đó ngay lập tức.
Ngài tuyệt đối không cho phép ai làm ô uế Lạc Nhi.
“Ân Ly đang nghĩ gì thế? Tôi đã nói rồi, cô không thể ngăn cản Diệp Khuynh Thành nhưng cô không tin. Bây giờ cô đã tin chưa?”
Giọng Hồng Loan có vẻ khoái trá hả hê, cũng có nét thông cảm.
“Hừ!”
Ân Ly hắng giọng lạnh lùng, rồi quay người bước về phòng mình.
Đây là sứ mệnh vương gia giao cho cô, dù thế nào thì cô cũng phải hoàn thành.