Ở tiên giới.
Hồng Loan sống trong điện Kim Hoa, nó đang ngán ngẩm, nằm lăn ra trên mặt đất.
Đời người ta sao mà buồn tẻ thế này?
“Này! Hay là con chim phao câu thối ấy đã đứt rồi? Tại sao nửa năm trời trôi qua mà nó vẫn chưa trở lại? Chán thật, chẳng có ai để ta hành hạ, sống thế này thật là vô vị!”
Nó nằm kềnh trên mặt đất, mắt thao láo.
Ân Ly bước đến đá cho Hồng Loan một cái, nhưng nó đã lăn ngay một vòng tránh được.
“Hồng Loan nhà ngươi dù sao cũng là một thần thú, ngươi nên tỏ rõ tư thế của thần thú, được không? Ta nhớ rằng ngày trước ngươi không như bây giờ.”
Ừ nhỉ!
Hình như ngày trước Hồng Loan khong như bây giờ thật. Nằm ườn ra, chỉ có thể là con chim phao câu thối kia mới làm như thế này.
Chết dở rồi, hay là mình đã trúng độc của con chim phao câu thối kia?
Hồng Loan lập tức đứng bật dậy, trở lại phong độ thần thú cao quý ngạo nghễ.
Nó hắng giọng, rồi nói: “Phù thủy Ân Ly, còn khá lâu mới đến ngày Diệp Khuynh Thành xuất quan[1]. Chúng ta ra ngoài đi dạo được chứ?”
[1]. Hết thời gian “bế quan” tu luyện
Ân Ly nguýt nó một cái, nói: “Hồng Loan, xem ra cái tính ngươi vẫn không sửa được, ba ngày không được đánh nhau thì chân tay ngươi đã ngứa ngáy chứ gì?”
Hồng Loan nhìn Ân Ly cười khì khì, nhảy đến bên cạnh vỗ vai cô ta, nói: “Người hiểu ta, chỉ có Ân Ly! Hay là ta sang yêu giới dạo chơi được không?”
“Ngươi đừng tưởng ta không hiểu: ngươi muốn đi tìm con Kim Bằng chứ gì! Hồng Loan nhà ngươi sao vậy? Mới xa nó ít hôm mà đã nhớ nó à? Quan hệ giữa ta và ngươi đâu có thua gì nó, sao chẳng bao giờ thấy ngươi nhớ ta cả?”
Ân Ly cố làm ra vẻ ghen tị.
“Ân Ly, chuyện này khác chứ! Tình cảm giữa tôi vào con chim phao câu thối khác với tình cảm đối với cô.”
Ân Ly hừ hừ, không bằng lòng, nói: “Có gì là khác nhau? Nếu nó là một con cái, mà ngươi nhớ nhung nó, thì ta vẫn cho là có lý, nhưng nó cũng là một con đực. Còn ta… ta dù sao cũng là một mỹ nhân…”
“Tôi chẳng hứng thú với mỹ nhân.”
Ân Ly trố mắt suýt nữa mắt rơi lọt xuống đất, kinh ngạc nhìn Hồng Loan.
Nhìn bộ dạng Ân Ly, Hồng Loan biết rằng cô ta đã hiểu nhầm ý của nó.
Bèn cười hì hì, nói: “Cô đừng nhìn tôi như thế. Tôi càng không hứng thú với đàn ông. Chúng tôi là anh em tốt với nhau, là anh em tốt.”
“Anh em tốt?”
Khóe mép Ân Ly giật giật, vẻ mặt rất cường điệu nhìn nó.
Hồng Loan không giải thích được thì còn được, nó giải thích một câu thì sự hiểu lầm lại càng sâu.
Mặc kệ, sâu thì sâu. Hồng Loan luôn cảm thấy con chim phao câu thối kia đang gặp rắc rối gì đó, nếu không, với cá tính của nó thì nó phải quay lại để khoe công trạng thành tích rồi mới đúng.
“Ân Ly, cô có đi không?”
Bấy lâu nay Ân Ly cũng ngẩn ngơ buồn bã thê thảm.
Diệp Khuynh Thành đang bế quan. Cô thì chẳng có việc gì để làm cả.
Ân Ly ngáp một cái rõ dài, nói: “Được! Ta và ngươi sang yêu giới một chuyến.”
Đôi mắt Hồng Loan lập tức sáng long lanh. Nếu không vì câu nói của Ân Ly hôm nọ thì nó đã cùng con chim thối kia đi yêu giới rồi.
Hì hì, hiện giờ đang chẳng còn gì đáng lo ngại thì còn chờ gì nữa, nó lập tức biến thân, vỗ cánh bay vù ra ngoài.
Ân Ly nhoẻn cười rất tươi, rồi lăng không bay ra theo.
“Chà chà… đã quá lâu không được dễ chịu như bây giờ. Tôi muốn xem xem Ân Ly gần đây tiến bộ đến đâu.”
Nói chưa dứt lời, Hồng Loan đã “vù…” một tiếng, biến mất không thấy bóng dáng đâu.
“A ha… Ta xưa nay chưa lười nhác bao giờ!”
Ân Ly lập tức tăng tốc độ đuổi theo Hồng Loan.
Chỉ trong nháy mắt, hai người đã vượt qua địa phận của tiên giới, tiến vào yêu giới.
“Yêu giới!”
Hồng Loan nhếch mép nở nụ cười ma mãnh, ngẩng đầu nhìn hai chữ đề trên tấm biển.
“Nhìn gì? Có gì đáng nhìn chứ?”
Còn Hồng Loan thì nhìn Ân Ly với ánh mắt đầy ngụ ý: “Cô không hiểu được đâu!”
…
Ân Ly im lặng nhìn nó.
Hồng Loan tỏ ra hưng phấn lạ thường, nó vận thức quan sát một chập, rồi tàn ảnh loáng lên, lập tức tóm ngay được một tên yêu thú.
“Xin… xin đại nhân tha mạng…”
“Ta đâu có nói là sẽ giết ngươi, sao ngươi phải cuống lên thế?”
Hồng Loan nói nhẹ như không.
Nhưng con tiểu yêu ấy vẫn sợ run bắn người. Làn khí lưu dữ dội thế này nó không sợ sao được?
Bọn tiểu yêu trong khoảng trăm dặm quanh đây đều trốn biệt không thấy bóng dáng đâu.
“Gần đây ngươi có nhìn thấy một con Kim Bằng không?”
Vừa nghe câu này, mắt con tiểu yêu bỗng sáng lên, nó không thấy căng thẳng nữa rồi bắt đầu nói rành rọt.
“Thì ra là đại nhân cũng định tranh đoạt ngôi vị Yêu hoàng! Kim Bằng ấy tuy bị thương nhưng nó vẫn rất lợi hại, bên cạnh nó lại có Kim Xán cho nên muốn giết nó thì không dễ gì đâu.
Đã mấy tháng nay các cao thủ bốn phương đều truy sát họ, nhưng lần nào họ cũng chạy thoát.
Nhưng nếu đại nhân ra tay, thì tin rằng Kim Bằng và Kim Xán phải chết chắc rồi. Vị trí Yêu hoàng ắt sẽ thuộc về đại nhân.”
Truy sát?
Con chim thối đã gặp phải chuyện gì? Sao lại bị người ta truy sát?
Hồng Loan trợn mắt: “Nói rõ hơn xem, chuyện là thế nào?”
Tiểu yêu thấy ánh mắt Hồng Loan rất hung dữ, nó không sao hiểu nổi. Lẽ nào gã này không nhằm tranh đoạt ngai vàng yêu vương?
Tại sao hắn lại không nghe nói đến câu chuyện động trời ấy?
“Mau nói đi!”
Lúc này tên tiểu yêu mới run rẩy nói: “Cụ thể là gì thì tôi chịu, chỉ biết là Yêu hoàng hạ lệnh: ai giết được bọn họ thì có quyền cạnh tranh ngôi Yêu hoàng nhiệm kỳ sau.
Không phân biệt chủng tộc, danh phận, địa vị. Tôi còn nghe nói, Yêu hoàng đã tàn sát toàn bộ tộc Kim Bằng và khai trừ họ ra khỏi hoàng tịch. Và, con trai của Yêu hoàng đã bị giết chết.
Lại nghe nói gần đây có rất nhiều cao thủ ẩn sĩ… chỉ e lần này…”
“Ân Ly, đi thôi!”
Con tiểu yêu còn chưa kịp phải ứng gì, nó chỉ cảm thấy mình bị một cơn lốc xoáy cực mạnh càn quét, thiên địa tối tăm mù mịt xoay tít thò lò.
Khi nó chật vật gượng đứng lại được, mở mắt ra thì chẳng thấy bóng Hồng Loan và Ân Ly đâu nữa. Hệt như vừa qua một giấc mơ.
Hồng Loan không ngớt vận thần thức để tìm kiếm tung tích Kim Bằng. Thảo nào nửa năm nay không thấy nó quay lại, thì ra nó gặp phải chuyện rắc rối thật rồi.
Bọn Kim Bằng, Kim Xán và tiểu Kim Bằng những ngày này vẫn cùng chạy trốn khắp bốn phương, hết sức nhếch nhác.
Vấn đề cốt lõi là đối phương quá đông.
Lần nào chiến đấu cũng như đánh du kích, chỉ đánh một lát rồi lập tức bỏ chạy
Tuy họ đã giấu nhẹm khí lưu của mình nhưng vẫn bị hàng ngàn cặp mắt ở yêu giới theo dõi chặt.
Chỉ cần bọn họ đang ở trong địa bàn của yêu giới thì dù giấu kín hơi thở vẫn cứ bị phát hiện ra.
Hồng Loan thấy vô cùng sốt ruột.
Nó không ngừng dùng linh thức quan sát ở phạm vi rộng hơn. Cuối cùng linh thức của nó bao trùm toàn bộ yêu giới.
Nhưng, không thấy gì, không thấy khí lưu của Kim Bằng.
Lẽ nào bọn họ…
Không, tuyệt đối không thể có chuyện đó.
“Vù…”
Tay nó đã tóm cổ một tên yêu thú cấp sáu.
“Ngươi có nhìn thấy Kim Bằng đâu không?”
“Cách đây một tháng tôi trông thấy hắn… chạy về hướng tây.”
Tàn ảnh lại chớp lên, Hồng Loan và Ân Ly biến mất trước mặt tên yêu thú cấp sáu.
Tốc độ nhanh khiếp! Gã yêu thú cấp sáu này vốn đã có tốc độ rất nhanh, nhưng tốc độ của hai người này có lẽ chỉ yêu thú cấp chín mới sánh được.
Nó cấp tốc lấy linh châu truyền tin ra, truyền mấy hàng chữ cho Yêu hoàng.
Hai gã yêu thú cấp chín xuất hiện, rồi phi về hướng tây truy kích bọn Kim Bằng.
Chỉ sau vài canh giờ, Yêu hoàng đã nhận được mấy chục mẩu tin nhắn giống nhau.
Hai yêu thú cấp chín đang tìm tung tích của bọn Kim Bằng.
Yêu hoàng nhìn hàng loạt địa chỉ, hắn nhếch mép cười ruồi.
Kim Bằng, lần này ngươi sẽ chết kiểu gì đây?
Nhưng, khi định thần nhìn kỹ những địa chỉ, thì bỗng nhiên lại có một nỗi buồn lặng lẽ dâng lên trong lòng ông ta.
Tốc độ của chúng nhanh như thế, thì yêu thú cấp chín đâu có thể đuổi kịp?
Hai gã này…
Linh châu truyền tin đang cầm trong tay, chợt lại xuất hiện mấy hàng chữ.
Chỉ lát sau, tiểu yêu thú trấn thủ cổng lớn của yêu giới báo tin về.
Nói rằng ở cửa đông nơi giáp ranh với tiên giới, có hai cao nhân xông vào.
Xem chừng hai người này chưa chắc đã là bạn! Chưa biết chừng là kẻ địch cũng nên.
Yêu hoàng nhếch mép cười nham hiểm. Có lẽ ta phải đích thân ra tay rồi đây.
Linh châu truyền tin lại thông báo mấy chữ đơn giản. Tàn ảnh Yêu hoàng chớp lên, người đã biến mất khỏi điện Yêu Hoàng.
Rồi Yêu hoàng cấp tốc phi như tên bắn về hướng tây bắc.
Kim Bằng và Kim Xán vừa mới bỏ rơi một đàn yêu thú vây bắt họ, đang ngồi trong một thạch động nghỉ ngơi.
Tiểu Kim Bằng ngồi bên không ngớt kêu ca.
“Ông ơi, cháu đói quá!”
Kim Bằng lừ mắt nhìn nó. Đói à? Giữ được mạng là quá may rồi.
“Kim Liệt, cháu có chịu đựng một chút, lát nữa chúng ta đến chỗ Kim Bạch thúc thúc thì sẽ có đồ ăn.”
Kim Liệt cũng biết tình thế hiện giờ của mọi người, nhưng đã hai ba tháng nay nó chẳng được ăn gì, nó đã cố chịu đựng rất lâu, bây giờ nó không gượng nổi nữa nên nó mới eo xèo vòi vĩnh.
Suốt ngày, ngoài chạy trốn ra lại là chạy trốn.
Sau khi thoát được một bọn truy binh, nó cũng tự phi hành một quãng, để cho Kim Bằng và Kim Xán đỡ tổn hao năng lượng.
Nhưng lúc này, nó đứng còn chẳng vững nữa là phi hành!
Tuy nhiên, nhìn ông nội Kim Xán bế tắc như thế, Kim Liệt cũng ngoan ngoãn ngậm mỏ lại, mặc dù nó vẫn đang đói meo.
“Con ba ba già, ta mệt quá, ngươi ra ngoài canh cửa, ta sẽ nghỉ một lát, rồi ta lại ra gác thay.”
Kim Xán nhìn nó gật đầu rồi xoay người đi ra.
Kim Xán ra ngoài rồi, Kim Bằng lại nhìn thằng bé Kim Liệt gầy gò như que củi khô đang ngồi thu lu, bèn bước lại khẽ đặt tay lên lưng nó vỗ vỗ.
Kim Liệt cảm thấy có một làn hơi ấm áp đang chảy vào thân thể nó, cảm giác này thật dễ chịu, hết sức dễ chịu.
Kim Bằng mỉm cười nhìn nó, nói: “Ba ba con, ngủ đi! Ngủ một giấc tỉnh dậy sẽ không thấy đói nữa.”
Nguồn nội lực bất tận không ngừng chảy vào thân thể Kim Liệt.
Thấy tiểu Kim Bằng đã ngủ rồi, Kim Bằng mới chầm chậm đứng lên. Thân thể nó hơi ngả nghiêng chao đảo. Nó đã quá mệt. Vừa rồi lại tiếp rất nhiều nội lực cho tiểu Kim Bằng.
Thằng bé Kim Liệt này còn quá nhỏ, nếu tiếp tục không được ăn thì có lẽ nó sẽ chết đói cũng nên. Nhưng lúc này cả bọn không có cách nào kiếm được đồ ăn cho nó.
Nếu đi ra ngoài, coi chừng có thể mất mạng bất cứ lúc nào.
Kim Bằng lại từ từ ngồi xuống, tĩnh tâm điều hòa hơi thở một lúc, thể lực nó mới khôi phục được phần nào.
Lim dim mắt một lúc, nó lại đứng lên, đi ra ngoài.
Nếu không vì nó thì tộc Kim Bằng sẽ không gặp phải đại nạn này.
Cả nhà Kim Xán cũng không bỗng dưng bị liên lụy, đến nỗi chết chóc tan hoang.
Cho nên, điều duy nhất nó có thể làm lúc này là bảo vệ hai ông cháu Kim Xán, không để bất cứ ai gặp bất trắc.
“Con ba ba già, ta đã ngủ đủ rồi, ngươi vào nghỉ ngơi đi!”
Đôi mắt Kim Xán nhìn mãi thật xa về phía trước, cặp lông mày cau rúm.
“Không rõ những ngày tháng này còn kéo dài đến bao giờ mới hết nữa.”
Kim Bằng cố gượng cười, nói: “Chỉ cần vẫn còn sống thì chúng ta vẫn có hy vọng. Ta cho rằng chẳng bao lâu nữa tất cả sẽ kết thúc.”
Kim Bằng đã thầm tính toán cả rồi.
Khi nào đưa được Kim Xán và tiểu Kim Bằng đến chỗ Kim Diệm Ưng, có được người giúp đỡ, thì ít ra cả bọn cũng bớt nguy hiểm.
Đến lúc đó Kim Bằng sẽ một mình lẻn ra, bí mật trở về. Với công lực và thể lực của nó hiện nay thì không thể tiêu diệt nổi Yêu hoàng.
Nhưng cũng có một cách, nó có thể cùng liều mình với Yêu hoàng, chỉ cần Yêu hoàng chết thì tất cả sẽ kết thúc.
“Mong sao sẽ được như thế.”
Rồi Kim Xán lại thở dài thườn thượt.
“Hiện nay ta quả thật không còn một chút niềm tin gì nữa. Thực ra… thực ra chúng ta đã đến núi Tây Điên từ lâu rồi. Chỉ hiềm... chỉ hiềm ta không dám vào… vì ta sợ rằng…”
Kim Bằng quay lại nhìn Kim Xán rất lâu. Nó hiểu rằng Kim Xán đang sợ điều gì.
Kim Xán sợ rằng sẽ bị người bạn Kim Diệm Ưng ấy sẽ bán đứng.
Cảm giác này Kim Bằng rất hiểu.
Thế thì chỉ bằng cứ tiếp tục chạy trốn như hiện nay còn hơn, Kim Xán vẫn còn giữ được cho mình một chút tình cảm nhớ nhung.
Ít ra vẫn còn một chút tốt đẹp về nhau.
Ít ra, lòng mình, sẽ không đau đớn.
Núi Tây Điên. Thành trì trong núi Tây Điên.
“Bẩm báo! Vừa nãy thị vệ canh gác núi về báo rằng phát hiện ra tung tích bọn Kim Xán.”
Đôi mắt Kim Diệm Ưng đang nhắm bỗng mở to, nói: “Có biết họ đang ở đâu không?”
“Hình như đã trốn vào thạch động ở sườn núi Tây Điên. Chủ nhân xem, hay là chúng ta…”
“Cả tộc Kim Bằng bị sát hại thê thảm, người khác có thể giậu đổ bìm leo, hãm hại nọ, chứ Kim Diệm Ưng ta đây quyết không bao giờ làm cái chuyện đó. Yêu hoàng… Yêu hoàng thì đã là gì? Thành chủ ta đây sức mạnh đâu có kém gì hắn? Hừ!”
Kim Diệm Ưng cười nhạt. Rồi nói tiếp: “Truyền lệnh của ta: Cấm bất cứ ai không được phép tiết lộ tung tích của bọn Kim Xán. Kẻ nào vi phạm ta sẽ giết.”
“Vâng!”
Gã này “vâng” rõ to nhưng bụng hắn lại thầm nghĩ: ông còn giả vở thanh cao à?
Nên biết nếu giết được Kim Xán thì có thể trở thành Yêu hoàng.
Một thành chủ vớ vẩn như ông ta sánh sao nổi!
Tuy nhiên, tính khí Kim Diệm Ưng ra sao, bọn thuộc hạ đều rất biết. Họ luôn thấy bất bình thay cho ông ta.
Ông ấy không thèm tính chuyện làm Yêu hoàng, thì chúng băn khoăn cái nỗi gì?
“Thành chủ! Như thế tức là chúng ta công khai đối đầu với Yêu hoàng, chỉ e sau này ông ta biết thì chúng ta…”
“Hắn chẳng qua chỉ là một con chim hoang lai tạp, sao phải sợ?”
Kim Diệm Ưng cũng như Yêu hoàng, cùng là yêu thú bậc chín.
Nếu không vì địa vị của Kim Diệm Ưng không cao bằng Kim Bằng và Côn Bằng, thì cái ghế Yêu hoàng đâu có thể đến lượt gã con hoang ấy ngồi? Huống chi, thằng cha ấy lại rất vong ân bội nghĩa, dám giết cả tộc Kim Bằng!
Hồi xưa, nếu không vì Kim Xán cho rằng công lực của mình không cao bằng hắn nên đã nhường ngôi cho hắn, thì hắn có thể làm Yêu hoàng được không? Nên nhớ rằng huyết thống của Kim Xán còn cao quý và thuần chủng hơn hắn nhiều!
“Nhưng, thế lực của Yêu hoàng quá lớn…”
“Cùng lắm ta sẽ hợp tác với ma giới trừ khử hắn luôn, rồi hãy hay!” Câu nói này của Kim Diệm Ưng buông ra khiến mọi người trên đại điện đều hít vào mấy hơi khí lạnh, sửng sốt.
Chớ có đụng vào vị thành chủ này của họ. Đúng là không thể trêu tức ông ấy.
Cái tính khí ông ấy không sợ gì trời cao đất dày, bất chấp nước sâu nước nông ra sao, ai đụng vào thì sẽ khốn nạn ngay.
“Thế thôi! Mọi người đi làm việc của mình đi!”
Kim Diệm Ưng giơ tay vươn vai vặn hông rõ lâu, vẫn cứ thản nhiên không băn khoăn gì hết.
Vị trưởng lão vừa nêu vấn đề khi nãy, bèn thở dài thườn thượt. Tính khí này của thành chủ sớm muộn gì cũng sẽ rước họa vào thân.
Nếu ông ta không có công lực cao, thì có lẽ thành trì Tây Điên này đã bị người khác đập nát ra tro từ lâu rồi.
Tàn ảnh Kim Diệm Ưng chớp loáng lên, ông ta đã biến mất khỏi đại điện.
Vấn đề đau đầu thì để cho Tứ đại trưởng lão cứ việc băn khoăn.
Chứ Kim Diệm Ưng không mấy hứng thú về những chuyện đó.
Trên sườn núi Tây Điên có cả thảy 782 sơn động, nhưng Kim Diệm Ưng là thủ lĩnh, bảo họ tìm kiếm bọn Kim Xán sẽ dễ ợt.
Kim Diệm Ưng bỗng “vù” một cái, lại quay vào trong đại điện.
Vì lúc nãy bước ra, ông ta có cảm giác về một áp lực rất mạnh đang tràn đến thành Tây Điên của mình.
Tứ đại trưởng lão cũng cảm thấy áp lực dữ dội ấy.
Ông ta cau mày, nói: “Thành chủ, có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Còn muốn ta phải nói hay sao? Khí lưu mạnh mẽ này, chỉ có thể là do Yêu hoàng phát ra chứ còn ai vào đây nữa?”
Kim Diệm Ưng nhíu mày: “Nhưng ta cũng không ngờ ông ta lại đến nhanh như vậy.”
Không riêng gì Kim Diệm Ưng, mà ngay Tứ đại trưởng lão cũng không ngờ Yêu hoàng mò đến nhanh như vậy
“Thành chủ, sau đây chúng ta phải làm gì?”
“Phải làm gì? Bây giờ các ngươi hỏi ta thì ta biết hỏi ai? Vả lại, những việc như thế này xưa nay các ngươi vẫn phụ trách kia mà!”
Kim Diệm Ưng tỏ ra khó chịu.
Ông ta rất ghét các vấn đề phức tạp kiểu này.
Hễ nghe là nhức đầu.
Nếu hỏi ông ta cách giải quyết ra sao, thì ông ta chỉ nói “dùng quyền cước để giải quyết”
“Xẹt… xẹt… xẹt…”
Vô số tàn ảnh chớp lên, trên đại điện thành Tây Điên bỗng chốc đông nghịt người đứng.
Yêu hoàng oai phong lẫm liệt đứng giữa đại điện, trong này lặng gió nhưng áo bào của Yêu hoàng vẫn bay phần phật.
“Kim Diệm Ưng!”
Kim Diệm Ưng bộ dạng như gã lang thang, uể oải lê bước đến trước mặt Yêu hoàng, nói: “Thành chủ thành Tây Điên, Kim Diệm Ưng xin chào Yêu hoàng!”
“Kim Diệm Ưng, ta nghe nói Kim Xán đã đến núi Tây Điên của ngươi.”
“Đúng là đã đến núi Tây Điên này nhưng cụ thể hắn trốn ở nơi nào thì tôi không biết, tôi chỉ nghe nói hắn trốn vào sơn động. Yêu hoàng thần thông quảng đại như thế, thì ngài cứ tự đi mà tìm.”
Hừ! Muốn vào sơn động của núi Tây Điên tìm người, tức là tìm đến cái chết!
Riêng sườn núi đã có 782 sơn động, nếu cộng toàn bộ khắp núi thì ít ra cũng phải 3.000 sơn động. Chẳng phải vào để tìm cái chết là gì! Hừ!
“Kim Diệm Ưng, ngươi bỡn cợt trêu ngươi ta hay sao? Núi Tây Điên này ít ra cũng có vài ngàn hang động, ta đi tìm thì tìm phải đến tháng nào năm nào mới hết? Nếu muốn đi tìm thì ta cần gì phải đến thành Tây Điên này nữa?”
Kim Diệm Ưng sắc mặt vô cảm, chỉ nói “Thế ư?” Rồi hỏi vặn lại: “Thế thì ông đến đây để làm gì?”
…
Vẫn nghe nói Kim Diệm Ưng tính tình cổ quái chẳng hiểu sự đời là gì, hôm nay mới gặp… Hừ, nói là chẳng hiểu sự đời là còn tế nhị, nói khó nghe một chút, thì hắn là đồ ngớ ngẩn!
“Triệu tập toàn thể các thị vệ canh núi về điện này ngay cho ta!”
Nghe câu này, Kim Diệm Ưng thấy ngứa tai.
“Yêu hoàng có nhầm lẫn gì không đấy? Sao lại nói cái giọng như vậy? Dù sao ta cũng là thủ lĩnh ở đây!”
Khốn kiếp! Cái đầu gã Kim Diệm Ưng này có vấn đề hay sao?
Hắn dám nói trước mặt Yêu hoàng rằng hắn là thủ lĩnh ở đây! Rốt cuộc ai mới là thủ lĩnh?
Tứ đại trưởng lão, mặt ai cũng nhăn nhó khổ sở.
Đại nhân thành chủ của họ thế này thì… Khách đến hôm nay đâu phải những yêu thú rỗi hơi rách việc chỉ biết ham chơi?
Mà là Yêu hoàng của yêu giới kia mà!
Thế này thì chết dở rồi.
“Yêu hoàng, thành chủ của chúng tôi… ông ấy…”
“Đại trưởng lão, ngươi lại định phỉ báng ta chứ gì? Tránh sang bên, biến đi!”
Kim Diệm Ưng bước lên phía trước giật một phát, gạt đại trưởng lão sang bên.
“Yêu hoàng hiền đệ à, nghe ta nói nhé: tình cảm giữa ta và Kim Xán tốt hơn ai hết ở khắp yêu giới này. Cho nên! Đệ muốn ta bán đứng hắn thì tuyệt đối không thể được.
Ta không rào trước đón sau gì nữa, nói thẳng luôn: hoặc là đệ giết ta, hoặt là đệ tự đi mà tìm, hoặc là đệ trở về phủ của mình! Ba con đường ấy cứ tự chọn đi!”
Kim Diệm Ưng xưa nay tính tình bộc trực, ông ta không làm nổi bất cứ chuyện gì lắt léo mưu mô.
Sắc mặt Tứ đại trưởng lão càng nhăn như bị.
Thành chủ của họ điên rồi hay sao?
Lẽ nào chỉ vì Kim Xán mà ông ấy có thể đẩy cả thành Tây Điên này vào chốn nước sôi lửa bỏng?
Dù là sẵn sàng đứng ra trợ giúp người anh em, thì cũng không nên đi đến chỗ khuynh gia bại sản chứ!
“Kim Diệm Ưng! Nhà ngươi tự gây nên đó thôi.”
Mắt Yêu hoàng tràn ngập sát khí, hắn hất tay một cái, đám yêu binh phía sau xông vào đánh Kim Diệm Ưng ngay tức khắc.
“Hôm nay ta sẽ cho thành Tây Điên của ngươi tắm máu. Để rồi xem lần sau ngươi còn dám bao che cho hắn nữa không?”
“Dừng lại!”
Một âm thanh vang rền từ bầu trời vọng xuống.
Lưu quang chớp lòa, Kim Bằng oai phong lẫm liệt bay thẳng đến chỗ bọn họ.
“Yêu hoàng, nhà ngươi làm ta quá thất vọng.”
“Ha ha ha… ha ha ha ha… không làm thế thì sao có thể ép ngươi ló mặt ra? Kim Bằng, ta chỉ cần giết ngươi, cho nên dùng thủ đoạn gì mà chẳng được?”
Ánh mắt Yêu hoàng quét một lượt, không thấy Kim Xán và tiểu Kim Bằng đâu.
“Kim Xán và thằng tiểu Kim Bằng đâu? Hay là chúng đã bỏ rơi ngươi rồi chúng chạy thoát thân?”
“Muốn gặp họ à? Chỉ e ngươi không còn cơ hội nữa.”
Ánh mắt Kim Bằng phóng ra hàn quang, nó nghiến răng, với tốc độ nhanh nhất nó hóa thành một làn lưu quang lao thẳng vào Yêu hoàng bất chấp tất cả.
“Xẹt…”
Lưu quang chớp lòa phóng qua, tốc tộ của Kim Bằng cực nhanh.
Nhưng tốc độ của Kim Diệm Ưng còn nhanh hơn nữa.
“Vở diễn quá hay, một mình ngươi diễn thì phí quá!”
Ông ta mỉm cười rất quái dị, đôi mắt sáng quắc phóng ngay ra hai làn chớp điện màu đỏ.
Kim Bằng cùng lúc phun ra một con hỏa long.
Chớp đỏ kéo theo hỏa long đồng thời phang thẳng vào Yêu hoàng.
Kim Diệm Ưng vốn đã ngang cấp với Yêu hoàng.
Yêu hoàng không ngờ Kim Diệm Ưng bỗng dưng lại ra tay, hắn không kịp tránh cho nên bị dính đòn. Toàn thân lập tức tê dại.
Nhân đó, Kim Bằng tập trung nội lực tạt cho Yêu hoàng một chưởng thật mạnh.
Công lực của Kim Bằng vốn bị sa sút nhiều, nhưng lúc này bị kích thích mạnh cho nên chưởng lực không những không suy giảm, trái lại còn mạnh lên rất nhiều.
Nó thực sự căm hận Yêu hoàng thấu xương.
Cho nên năng lượng trong cơ thể nó được bùng phát tối đa.
Yêu hoàng thất kinh. Mấy năm trước hắn đã lĩnh giáo bản lĩnh của Kim Bằng nhưng không ngờ Kim Bằng đột nhiên trở nên đáng sợ như thế này.
Hắn chợt nhớ lại lời của Mặc Kha con trai hắn. Nếu lúc đầu nghe lời đứa con trai giết luôn Kim Bằng thì đứa con của mình cũng không phải bỏ mạng.
“Bùng…”
Kim Bằng tung ra sức mạnh đã là kinh hồn, nhưng Yêu hoàng biến dị cấp chín còn đáng sợ hơn. Chỉ thấy một tàn ảnh màu đỏ chớp lên, ngay lập tức Kim Bằng bị đánh bay ra xa.
Xung lực khổng lồ khiến Kim Bằng văng vào hơn chục cây cổ thụ rồi mới rơi xuống đất.
Trong họng hơi ngòn ngọt, rồi máu tươi tràn lên miệng.
Vì không muốn để cho Yêu hoàng phát hiện ra mình đã thất thiệt, Kim Bằng liều nuốt ực xuống luôn.
Rồi nó lập tức nhổm dậy, kín đáo vận khí, sau đó lại nhanh chóng lao vào Yêu hoàng.
Cùng lúc này nó linh thức truyền âm cho Kim Diệm Ưng.
“Trong khoảng mười chiêu, phải bảo mọi người rút ra xa, kẻo bỏ mạng thì đừng oán trách ta!”
Kim Diệm Ưng thì cảm thấy nực cười, gã này đã bị thương như thế rồi lại còn bảo người ta rút đi, nếu đi thật thì gã sẽ đứt luôn.
Lẽ nào…
Mắt Kim Diệm Ưng bỗng trợn tròn mắt rồi thét gọi Kim Bằng: “Ngươi định làm gì? Tự nổ nguyên anh hay sao? Ngươi điên rồi à?”
Cũng không đợi Kim Bằng trả lời, Kim Diệm Ưng tự giải đáp luôn.
“Chẳng lẽ ngươi tự tin sẽ giết được hắn?”
“Cho nên ngươi mới liều mạng để cả hai cùng tan xác?”
Kim Diệm Ưng tức quá, mắng luôn: “Đồ đần độn! Ta chưa thấy ai đần độn như ngươi! Nếu ngươi tự cho nổ yêu nguyên thì ngươi cứ cho ta cùng chết luôn cho xong!”
Kim Bằng rất bức xúc, xưa nay nó chưa bao giờ thích làm anh hùng, phải băn khoăn mãi mới muốn làm anh hùng một lần, thế mà gã Kim Diệm Ưng này lại không tác thành cho nó!
“Kim Diệm Ưng, ngay từ đầu ta đã nhận ra ngươi chẳng tử tế gì, ngươi có ý định để cho cả tộc Kim Bằng của ta bị diệt vong, đúng không?”
Kim Diệm Ưng tức quá gào lên: “Nếu ngươi dám cho nổ nguyên anh thì đúng là cả tộc Kim Bằng sẽ tuyệt diệt. Ngươi cho rằng Yêu hoàng chết rồi thì các tộc loài khác sẽ buông tha Kim Xán và tiểu Kim Bằng hay sao?
Tộc Kim Bằng là thần thú ở yêu giới, là một trong số các thần thú rất có triển vọng kế thừa ngôi vị Yêu hoàng, ngươi cho rằng các tộc loài khác sẽ chịu chấp nhận họ hay sao?
Ngày trước người ta không dám giết tộc Kim Bằng vì sợ hãi thế lực của cả tộc; nay cả tộc Kim Bằng đang bị tử thương vô số, tộc Côn Bằng cũng bị tổn thất nặng, nếu ngươi muốn cả tộc Kim Bằng bị diệt vong thì ngươi cứ cho nổ nguyên anh cho gọn đi!”
Kim Bằng nín lặng nhìn Kim Diệm Ưng. Nó lần đầu thấy một người uy hiếp người khác như thế này. Nhưng nó cũng thấy ấm lòng.
“Kim Bằng à, ta cũng là thần thú, ta lại còn ngang cấp với Yêu hoàng! Ngươi đừng thiếu niềm tin như thế!”
Nói rồi Kim Diệm Ưng rít lên một tiếng chói tai. Sóng âm lan ra chấn động cả quả núi Tây Điên.
Yêu hoàng chợt cảm thấy mối nguy, bèn tung mình lên, bỏ qua Kim Bằng và quay sang lao vào Kim Diệm Ưng.
Kim Diệm Ưng không hề tỏ ra nao núng, cấp tốc xông vào.
Hai sức mạnh đấu đầu xô vào nhau, cho nên cả Yêu hoàng lẫn Kim Diệm Ưng đều bị xung lực của đối phương đẩy bay ra xa vài chục thước.
Yêu hoàng không ngờ Kim Diệm Ưng lại có tình cảm sâu nặng với Kim Xán đến thế.
Dám không ngần ngại, dù thành Tây Điên này bị tiêu hủy cũng bảo vệ tính mạng cho Kim Xán.
Yêu hoàng bị bật lùi lại rất xa mới đứng lại được, hai mép khẽ vểnh lên, nói: “Kim Diệm Ưng, ngươi tội gì phải thế này? Cứ quyết bảo vệ nó thì ngươi được lợi lộc gì? Cuối cùng sẽ là tan cửa nát nhà chết người!
Chi bằng ngươi hãy đứng về phía ta, ta bảo đảm sẽ giúp cho thành Tây Điên của ngươi càng phồn vinh phú quý hơn.”
Kim Diệm Ưng khinh khỉnh nhìn hắn, vẻ bất cần.
“Yêu hoàng, ngươi đừng đứng đây phỉnh phờ lừa gạt người ta nữa. Ta thà tự nổ tan yêu nguyên chết luôn cho xong còn hơn là tin ngươi. Hợp tác với hạng tiểu nhân bỉ ổi vô liêm sỉ như ngươi thì mệt muốn chết!
Ngươi cũng biết rồi: ta chỉ giỏi công phu võ thuật, ngoài ra không có sở trường gì khác. Nếu chơi trò mưu mô toan tính thì ta xin kiếu! Cho nên, chúng ta cứ nói chuyện với nhau bằng quyền cước thì tiện hơn.”
Yêu hoàng không ngờ Kim Diệm Ưng lại ngoan cố gàn dở vậy.
“Được! Ngươi đã muốn chết thì ta cho ngươi được toại nguyện!”
Áo bào của Yêu hoàng bỗng bay phần phật, một loạt mũi tên ngắn màu đen phóng ra vù vù nhằm vào Kim Diệm Ưng và Kim Bằng.
“Mũi tên tẩm thuốc độc, cẩn thận!”
Kim Bằng hô lớn. Cho nên Kim Diệm Ưng không dám đối kháng với những mũi tên ấy, chỉ cố hết sức tránh sang mọi phía, rất chật vật nhọc nhằn.
“Khốn kiếp! Yêu hoàng có giỏi thì chân tay không giao đấu với ta!”
“Yêu hoàng ta đây không rỗi hơi! Dám đối đầu với ta, hậu quả sẽ là như thế này!”
Nói rồi hắn phóng hàng loạt hắc tiễn kịch độc về phía Kim Diệm Ưng.
Tuy Kim Diệm Ưng cũng có bộ lông vũ sánh ngang tiên khí nhưng thực lực của ông ta rất chênh với Yêu hoàng, kể cả Yêu hoàng chỉ dùng tên bình thường cũng đủ để bắn bị thương Kim Diệm Ưng.
Kim Bằng lại càng không dám xông ra chặn những mũi tên ấy.
Kim Diệm Ưng bỗng điên tiết, lập tức lấy Sát thủ giản của mình ra. Đó là Lưu tinh tiêu do Kim Diệm Ưng luyện hóa.
Những mũi phi tiêu màu trắng bạc “vù vù” phóng vào đám mũi tên của Yêu hoàng.
“Bùm…”
Lưu tinh tiêu đâm thẳng vào quầng sáng của hắc tiễn nổ vang.
Kim Diệm Ưng kêu rú lên đau đớn, yết hầu phun trào máu tươi.
Còn Yêu hoàng thì liên tục lùi trở lại mấy bước mới gượng đứng lại được.
Kim Diệm Ưng không ngờ yêu nguyên lực của Yêu hoàng lại mạnh đến thế.
Hai sức mạnh đấu đầu, Kim Diệm Ưng đã bị thương.
Tuy nhiên Yêu hoàng cũng không ăn nhằm gì, hắn cũng bị thương.
“Tránh sang bên mà nghỉ ngơi! Để ông đây đánh thay, ông sẽ hành hạ hắn một chập!”
Tàn ảnh của Kim Bằng chớp lên, sau chớp mắt, một con hồng long đã lao thẳng vào Yêu vương. Nó lại gượng vận dụng thuật độc tâm[1], nắm vững nội tâm Yêu hoàng đang nghĩ gì, sắp vận dụng chiêu gì, cho nên đối phó sẽ dễ hơn nhiều.
[1]. Đọc ý nghĩ của đối phương
“Kim Bằng, ngươi dám dùng thuật độc tâm với ta ư?”
Yêu hoàng gầm lên. Kim Bằng bị chấn động mạnh đến nỗi mồm miệng cũng ộc ra máu tươi.
Nó đã bị phản xung giáng trở lại. Gượng dùng độc tâm thuật rất nguy hiểm. Nếu bị đối phương phát hiện ra và phản xung quật lại thì rất dễ bỏ mạng.
Thấy Kim Diệm Ưng và Kim Bằng đều bị thương. Yêu hoàng khoái trá cười ha hả.
“Muốn đấu với ta ư? Các ngươi còn kém lắm!”
Ánh mắt Yêu hoàng ngập ngụa sát khí.
Đôi mắt sâu hoắm của hắn chớp lóe hàn quang.
“Kim Diệm Ưng, ta cho ngươi một cơ hội nữa: nếu nói ra vị trí của Kim Xán thì ta sẽ tha chết cho ngươi!”
Kim Bằng hồi hộp nhìn Kim Diệm Ưng. Con người ta khi yếu thế, tính mạng bị đe dọa, thì rất dễ trở nên yếu ớt khác thường.
Diệp Khuynh Thành đã từng nói thế. Dù ngươi ấy trước kia hùng dũng ra sao, nhưng khi bị cái chết đe dọa, lại đang ở thế hạ phong, thì có thể có những hành động thật khó tin.
Trừ phi, người ấy có tố chất tâm lý cực kỳ mạnh mẽ.
Liệu Kim Diệm Ưng có nói ra vị trí của Kim Xán không?
“Yêu hoàng, ngươi đánh giá Kim Diệm Ưng này quá thấp rồi. Ngươi muốn đâm chém băm vằm ta thế nào thì tùy!”
Nghe đến đây, Kim Bằng mới thở phào. Kim Diệm Ưng rất có tình bằng hữu, rất có khí phách của người anh em thân thiết.
Kim Bằng cũng thấy mừng thay cho Kim Xán. Kim Xán nhất định sẽ cảm động nếu biết Kim Diệm Ưng nghĩa khí như thế này.
“Không nói à? Được!”
Yêu hoàng nắm chặt quyền và đấm thẳng vào Kim Diệm Ưng.
Kim Diệm Ưng tuy bị thương nặng nhưng chưa đến nỗi quá yếu để không chịu nổi một quyền. Tàn ảnh loáng lên tránh sang bên.
Mắt Yêu hoàng nhấp nháy những tia tàn độc: “Ngươi tránh à? Ta muốn xem xem ngươi có thể tránh mãi được không?”
Nói rồi Yêu hoàng liên tiếp tung quyền ra như mưa đánh vào Kim Diệm Ưng.
Kim Bằng thấy thế hết sức căng thẳng. Cứ đà này thì Kim Diệm Ưng chỉ cần hơi sơ suất thì sẽ bị Yêu hoàng đánh trúng.
“Yêu hoàng, có giỏi thì đấu với ta. Ta mới là đối thủ của ngươi.”
Yêu hoàng bỗng dừng tay, mỉm cười nhìn Kim Bằng, nói: “Ngươi không nhắc thì ta suýt nữa quên ngươi. Kim Bằng, giữa Kim Xán và Kim Diệm Ưng, ngươi hãy chọn lấy một. Hoặc Kim Xán hoặc Kim Diệm Ưng phải chết.”
Kim Bằng vênh vênh cái mặt rất cùn, rất ba gai, nói: “Có còn cách lựa chọn thứ ba không?”
“Ngươi cho là thế nào?”
“Ví dụ, cả hai người ấy đều sống, ta chết. Được chứ?”
Lúc này mặt Kim Bằng lại rất ngây thơ, nhìn Yêu hoàng.
Nhìn bộ dạng của Kim Bằng, Yêu hoàng ngớ ra không biết lúc này nó định chơi cái trò ma quỷ gì.
Kim Diệm Ưng thì rất căng thẳng nhìn Kim Bằng, ông ta hiểu rằng nó đang chuẩn bị liều mình với Yêu hoàng, cả hai cùng chết.
Đúng thật, Kim Bằng linh thức truyền âm luôn.
“Hễ ta xuất chiêu với Yêu hoàng thì ngươi lập tức chạy đi luôn, nói với con ba ba già Kim Xán rằng hắn và tiểu Kim Bằng hãy sống cho tốt. Tộc Kim Bằng không thể bị tuyệt diệt mất giống.”
Kim Diệm Ưng đường đường một trang nam nhi lực lưỡng, lúc này thấy bùi ngùi chua xót không sao nói nên lời.
Có cần thiết… có cần thiết phải làm thế không?