Hiệp Nữ Khuynh Thành

Chương 9: Q.2 - Chương 9




Trong điện Yêu Hoàng

Yêu hoàng đang vui hết mức, bất chợt mặt biến sắc.

“Bẩm báo! Kim Bằng và Kim Xán chỉ còn cách một ngàn dặm!”

“Bẩm báo! Kim Bằng và Kim Xán chỉ còn cách tám trăm dặm!”

“Bẩm báo! Kim Bằng và Kim Xán chỉ còn cách năm trăm dặm!”

Càng nghe các con số này sắc mặt ý càng nhăn nhó.

Khốn kiếp! Lẽ ra tất cả đang nằm trong lòng bàn tay ta, thế rồi tình hình xoay chuyển ngược hẳn lại.

Kim Xán, nhất định là tại Kim Xán.

Được lắm, hắn dám phản bội ta!

Ta nhất định sẽ cho hắn biết hậu quả của phản bội là gì.

“Đi giết sạch cả thôn Kim Bằng cho ta!”

Gã yêu binh nghe lệnh, mặt tái xanh.

Tàn sát cả thôn Kim Bằng!!! Mình không nghe nhầm đấy chứ?

Yêu hoàng dám nói là tàn sát cả thôn Kim Bằng, cả thôn ấy đều là thần thú.

Chưa nói đến cái gì khác, riêng công lực, họ không có ai thuộc diện kém cỏi cả.

Đám yêu binh này tiến vào thì khác gì đi vào chỗ chết?

“Sợ gì hả? Chẳng qua chỉ là vài trăm con Kim Bằng mà thôi. Mặc Kỳ, ngươi đem cả tộc Côn Bằng và tộc Cốt Điêu đi tấn công!”

Mặc Kỳ là một yêu thú Côn Bằng cấp tám.

“Yêu hoàng, e… điều này không ổn. Kim Bằng dù sao cũng thuộc hoàng tộc, họ lại không phạm tội đại nghịch vô đạo, nếu tàn sát…”

Yêu hoàng cau mày lạnh lùng hừ hừ, nói: “Mặc Kỳ, ngươi dám không nghe lệnh ta chứ gì? Nếu giết cả tộc Kim Bằng, thì Yêu hoàng nhiệm kỳ sau chỉ có thể thuộc về tộc Côn Bằng nhà ngươi chứ không ai so đo được nữa.”

Mặc Kỳ chỉ im lặng. Yêu hoàng lại nói tiếp: “Lợi và hại, mặt nào quan trọng hơn, ngươi cứ tự suy nghĩ đi.”

Nếu giành được chức vị Yêu hoàng… Điều này đúng là có sức hút quá lớn đối với cả tộc Côn Bằng.

“Mặc Kỳ! Nếu bây giờ ngươi không đi, chờ khi Kim Bằng và Kim Xán đánh đến điện Yêu Hoàng, chúng đem theo cả tộc Kim Bằng nữa thì liệu bọn chúng có chịu tha cho tộc Côn Bằng của ngươi không?”

Yêu hoàng, vốn là đứa con tạp giao giữa Kim Bằng và Côn Bằng.

Ruột gan Côn Bằng nhộn nhạo, mông lung. Cuối cùng nó nghiến răng: “Được! Tôi đi ngay bây giờ!”

Lúc này khóe mép Yêu hoàng mới nhếch lên cười nham hiểm.

Trong đại điện, không ngớt có các yêu binh chạy vào báo cáo vị trí và cự ly của Kim Bằng và Kim Xán.

“Ha ha… cứ việc đến đây! Kim Bằng và Kim Xán, hôm nay ta sẽ bắt các ngươi vùi xác ở nơi này!”

Yêu hoàng là yêu thú cấp chín, là đứa con lai giữa Côn Bằng và Kim Bằng, Yêu hoàng hung mãnh cực kỳ.

Con trai Yêu hoàng là Mạc Kha, sản phẩm biến dị của Kim Bằng và Côn Bằng, yêu thú cấp tám. Cũng hung mãnh vô cùng.

“Phụ hoàng, lẽ ra lúc đầu phụ hoàng nên giết luôn gã Kim Bằng đi mới đúng.”

“Lúc đầu, ta vẫn đang lo cả họ nhà Kim Xán gây náo loạn. Thực không ngờ tính đi tính lại mãi, kết cục lại thành ra thế này. Nếu trách thì trách gã Bắc đế quá kém cỏi, ngay một con Kim Bằng cũng không giết nổi.”

Một làn khí lưu cực mạnh lan khắp đất trời tràn đến.

Yêu hoàng biết ngay là tiểu Kim Bằng và Kim Xán đã đến.

“Mạc Kha, hãy tạm lánh sang bên. Mình phụ hoàng là đủ rồi.”

“Phụ hoàng! Gã tiểu Kim Bằng ấy tuy chỉ là yêu thú cấp năm nhưng nó có sức mạnh kinh người. Nay lại có thêm Kim Xán nữa, phụ hoàng cứ cho nhi thần cùng đối phó với chúng thì hơn.”

“Sợ gì! Chúng ta còn đông đảo yêu binh kia mà.”

Yêu hoàng căn bản không coi đối phương là gì. Cứ giết sạch cả tộc Kim Bằng, cắt nguồn viện binh của họ thì lo gì không thể đánh thắng họ?

Mấy con Bạch Hổ và Kim Ty Báo cấp sáu cũng đang rất hận tiểu Kim Bằng, con nào cũng xông lên phía trên, hàng đầu.

Bây giờ lại có Yêu hoàng ra trận, lo gì không giết nổi thằng ranh con ấy?

Đúng lúc này Kim Bằng đã bay vào điện Yêu Hoàng, và phi thẳng đến Yêu hoàng.

“Tên cẩu tặc dám lừa gạt tình cảm của ta, thì ngươi phải mất mạng!”

“Hừ! Tiểu Kim Bằng, nhà ngươi ngu xuẩn thì còn trách được ai?”

Tàn ảnh Yêu hoàng nháng lên cực nhanh, vừa đúng lúc đó đã không thấy hắn đâu nữa, rồi hắn lại bất chợt xuất hiện ở một hướng khác.

“Tiểu Kim Bằng, định giết ta thì phải tự nhìn xem bản lĩnh của mình có đủ không đã.”

Kim Bằng nhếch mép cười quái dị, nói: “Bản lĩnh của ta chưa cao bằng ngươi nhưng lòng can đảm liều mạng thì ta trên tài ngươi.”

Kim Bằng tuyệt đối không sợ Yêu hoàng, dường như hoàn toàn không lo hắn sẽ đánh bị thương nó.

Phong cách của nó cứ như nó đã chết rồi, thân xác này không còn là của nó nữa.

Đúng thế, bản lĩnh của nó không bằng Yêu hoàng.

Nhưng lòng gan dạ sẵn sàng liều mạng thì nó hơn Yêu hoàng rất nhiều.

“Yêu hoàng, ngươi là Yêu hoàng, cái mạng của ngươi rất quý giá! Còn ta, độc thân không biết trông vào ai, ta không quyền hành không thế lực, chỉ có cái mạng còm! Chết thì chết. Đằng nào thì ta cũng chẳng có mấy giá trị.”

Hà hà! Chiêu này nó học được từ Diệp Khuynh Thành.

Khi đối mặt với kẻ địch mạnh hơn ta, thì ta phải có can đảm coi mình như đã chết rồi, như vậy mới có thể nhân lúc bất ngờ giành chiến thắng.

Nhìn Kim Bằng liều chết xông đến, Yêu hoàng có một khoảnh khắc kinh ngạc ngây đờ người ra thật.

“Đúng thế, mạng của ta rất quý giá, cho nên ngươi buộc phải chết!”

Yêu hoàng đã có phản ứng, mắt hắn phóng ra hàn quang lạnh thấu xương.

Làn khí lưu cực mạnh đã tràn ngập khắp điện Yêu Hoàng, áp lực rất dữ, ngay Kim Xán cũng cảm nhận thấy.

“Tiểu Kim Bằng, cẩn thận! Ngươi nên tìm cơ hội chạy đi thì hơn. Còn người là còn tất cả!”

Kim Bằng trợn mắt nhìn Kim Xán, nó gào lên: “Ngươi im mồm đi! Còn người là còn tất cả cái gì? Hắn đã quyết chiến thì chỉ có hai khả năng: một là tôi bị Yêu hoàng đánh chết, hai là tôi đánh chết Yêu hoàng!”

Yêu hoàng gầm lên một tiếng kinh hồn, hắn bất ngờ biến thành một con Côn Bằng biến dị khổng lồ với sải cánh rộng vài chục thước lấp lánh những đạo kim quang.

Âm thanh trầm hùng chứa đầy phẫn nộ do yêu thức của hắn phát ra dội bên tai Kim Bằng và Kim Xán. Yêu hoàng lập tức lao thẳng vào Kim Bằng. Hôm nay hắn nhất quyết phanh thây, vặn cổ con Kim Bằng này, đâm thủng nguyên anh của nó cho nó chết luôn.

Cho nó vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này.

Khuôn mặt Kim Bằng thoáng có nét cười, thoáng hiện rồi thôi, nhưng vẫn bị Mạc Kha nhận ra nét cười ấy.

Gã tiểu Kim Bằng này thường làm việc không theo lẽ thông thường, sống với gã mấy năm ở điện Yêu Hoàng, nó hiểu rất rõ.

Một khi gã đã dám ngông ngênh vô lối như thế, trong bụng gã tất phải có quỷ kế rồi.

Kim Xán thấy ánh mắt Mạc Kha nhìn xoáy vào Kim Bằng như thế.

Bất giác hai tay nắm chặt, khí lưu mạnh mẽ tản ra khắp xung quanh bủa vây Mạc Kha thật chặt.

“Kim Xán, ngươi định làm phản à?”

Mạc Kha chủ động khống chế răn đe.

“Kim Xán không dám, Kim Xán chỉ mong dùng phương thức giải quyết cho công bằng. Yêu hoàng đã lựa chọn phân tài cao thấp với tiểu Kim Bằng thì chúng ta nên tôn trọng quyết định của họ, đúng không?”

Mạc Kha cười khẩy, nói: “Quyết định ư? Phụ hoàng ta quyết định hắn phải chết! Nếu Kim Xán ngươi không tránh ra thì chớ trách ta không khách khí.”

Đúng vào lúc này.

Một con tiểu Kim Bằng vỗ cánh chạy đến, nước mắt lã chã kêu lên: “Ông ơi, ông ơi, bọn chúng đã giết bà nội và cha mẹ cháu rồi! Dân thôn Kim Bằng đang chiến đấu với chúng. Ông ơi… ông ơi…”

“Uỳnh…”

Kim Xán cảm thấy đầu mình dường như đã nổ tung.

Bọn chúng dám ra tay với cả thôn Kim Bằng, dám giết cả vợ con Kim Xán.

Mạc Kha thì rất điên tiết. Con tiểu Kim Bằng này… Thằng Mặc Kỳ làm ăn ra sao mà để cho đứa nhóc này trốn ra thoát?

Hắn phi như bay xuất chưởng vào tiểu Kim Bằng.

Tiểu Kim Bằng mới ra đời ít lâu, cũng chỉ là một yêu thú cấp một, nó chịu sao nổi một chưởng của Mạc Kha?

“Mạc Kha, nếu ngươi dám đụng đến cháu ta thì ngươi phải nộp mạng!”

Kim Xán dường như phát điên, toàn thân như một cây dùi nhọn cấp tốc xoay tít mù và lao vào Mạc Kha.

“Điện hạ!”

Con Kim Ty Báo thủ lĩnh nhìn thấy thế vội kêu lên kinh hãi.

Khi Yêu hoàng ngoảnh lại thì chỉ thấy một mũi dùi khổng lồ kim quang lấp lánh đang xoay tít xuyên đầu Mạc Kha con trai hắn.

Ngay sau đó là hai làn kim quang bắn thẳng ra ngoài.

Một làn là thân thể Kim Xán, và một làn là kim đan của Mạc Kha.

Đồ khốn này dám giết đứa con trai duy nhất của ta!

Yêu hoàng tuy tàn nhẫn lạnh lùng thật, nhưng hắn rất yêu con. Mọi việc hắn làm hôm nay đều là vì đứa con trai của mình.

Bây giờ bọn họ đã giết mất đứa con trai duy nhất này…

“Á… á…”

Tiếng thét inh tai buốt óc lan ra khắp bốn phía như những làn sóng. Yêu hoàng bỗng lao nhanh như chớp về phía tiểu Kim Bằng đang bị thương đứng phía sau lưng Kim Xán.

Kim Xán đã giết con trai của ta, ta sẽ bắt ngươi tận mắt nhìn thấy người thân duy nhất, đứa cháu của ngươi bị giết.

Kim Xán kinh hãi há mồm trợn mắt, định phi thân đến cứu tiểu Kim Bằng thì đã không kịp nữa.

Nó là người thận duy nhất, đứa cháu duy nhất của Kim Xán.

“Không!!!”

Tiếng gào chứa đựng nỗi thống khổ cùng cực, chứa đựng nỗi uất hận, đau thương, không cam chịu.

“Tiểu Kim Bằng!”

Còn Kim Bằng thì sao? Mấy câu nói của tiểu Kim Bằng vừa nói, tai nó đều nghe rõ cả.

Kim Bằng không ngờ Yêu hoàng lại tàn độc đến thế.

Dám hủy diệt giết sạch cả thôn Kim Bằng.

Cho nên con hắn bị chết cũng là đáng kiếp!

Kim Bằng không thèm nghĩ nhiều nữa.

Có tiếng “xẹt… xẹt”, máu phun ra bầu trời đêm.

“Con ba ba già kia, nếu ngươi không ra tay thì ta sắp nguy đến nơi!”

Kim Bằng liều lĩnh dùng thân thể mình để tiếp chưởng của Yêu hoàng tạt đến. Chưởng này, Yêu hoàng dùng một nửa công lực nhưng vì thực lực hai bên chênh nhau rất xa.

Hai xung lực xô vào nhau. Khỏi phải bàn, chỉ có thể là Kim Bằng bị ăn quả đắng.

Còn tiểu Kim Bằng, may sao vì nó mới chỉ là yêu thú cấp một, cho nên vừa rồi Yêu hoàng xuất chưởng cũng không nặng tay; nếu hắn dồn hết công lực thì có lẽ lúc này tiểu Kim Bằng đã đứt rồi!

Ánh mắt Kim Xán có nét phấn chấn, mừng rõ và cả kinh ngạc nữa.

Kim Xán không ngờ Kim Bằng có thể lao mình ra hứng chưởng hộ một người xa lạ - đứa cháu tiểu Kim Bằng.

Nên biết, Kim Bằng hứng chưởng này rất có thể sẽ mất mạng.

Nhưng, nó, lại không chút do dự.

Kim Xán lập tức tập trung toàn bộ sức mạnh của mình đánh thẳng vào Yêu hoàng.

“Kim Xán, ta nhất định sẽ giết ngươi để trả thù cho con trai ta!”

Ánh mắt yêu vương phóng ra hàn quang, hắn gọi con Kim Ty Báo thủ lĩnh: “Ngươi đi nói với Mặc Kỳ cứ thẳng tay tắm máu cả thôn Kim Bằng, không tha cho bất cứ ai. Ta muốn cả tộc Kim Bằng từ nay biến mất khỏi yêu giới. Hễ có Kim Bằng nào phi thăng lên đây thì lập tức giết luôn!”

Kim Xán nghe rồi, tay càng nắm chặt quyền, nhìn Kim Bằng nói: “Ngươi không sao chứ?”

“Không chết được đâu!”

“Mau đưa cháu ta đi khỏi đây ngay!”

“Không! Ta không thể bỏ mặc ngươi ở lại một mình.”

“Nếu ngươi cứ nán lại đây thì chúng ta sẽ chết hết. Yêu hoàng rất đông quân sĩ, chúng ta không thể địch nổi đâu!”

“Ông ơi, ông ơi, cháu không muốn xa ông…”

Tiểu Kim Bằng bắt đầu khóc ầm lên.

Nó vừa chào đời vài tháng trời đã mồ côi cả cha lẫn mẹ, bà nội cũng bị giết, nó không muốn lại mất nốt ông nội của nó.

“Này con ba ba già, ngươi không được chết! Nếu ngươi bỏ mạng ta sẽ đập chết con tiểu Kim Bằng này cho gọn; dù sao nó cũng chẳng còn ai yêu thương nữa, còn ta, ta không muốn bế ẵm thằng nhóc này chạy trốn khắp thế giới!”

Nói rồi Kim Bằng cho tiểu Kim Bằng cưỡi lên lưng, vừa tránh đòn của bọn Bạch Hổ và Kim Ty Báo, vừa cấp tốc phi hành.

Nếu lúc nãy Kim Bằng không bị thương thì nó chẳng coi mấy con Bạch Hổ và Kim Ty Báo này là gì.

Nhưng bây giờ nó đã bị thương, lại phải mang theo thằng bé Kim Bằng cũng bị thương, thì xung lực tấn công và phòng thủ của nó đã suy giảm mạnh.

Chỉ còn cách cõng thằng tiểu Kim Bằng này bỏ chạy cho nhanh.

Yêu hoàng dường như đã hóa điên, liên tiếp tung ra các chiêu chí mạng tấn công Kim Xán.

Kim Xán đang rất lo cho tiểu Kim Bằng nên chẳng có bụng dạ nào để ham chiến đấu.

Kim Xán vốn định liều mình, cả hai bên cùng chết cho xong, để trả thù cho thôn Kim Xán, nhưng lúc này thì không thể làm nổi.

Gã Kim Bằng kia độc thật, nó dám nói sẽ đập chết tiểu Kim Bằng, biết đâu nó sẽ làm thật thì nguy.

Đứa cháu ấy là người thân duy nhất của Kim Xán, tuyệt đối không thể để nó gặp bất trắc.

Kim Xán đã tìm đúng thời cơ rồi tháo chạy.

Yêu hoàng tức giận cực độ, tàn ảnh chớp lên, quay trở về điện Yêu Hoàng.

“Toàn thể yêu binh nghe lệnh ta: bằng mọi giá phải truy sát Kim Xán, Kim Bằng và tiểu Kim Bằng!” Yêu hoàng ngồi trên thét lên.

“Ai giết được Kim Xán và Kim Bằng sẽ đều có cơ hội lên ngôi Yêu hoàng nhiệm kỳ tới đây. Không phân biệt chủng tộc, danh phận; bất cứ ai giết được bọn Kim Xán, Kim Bằng thì đều có thể làm ứng viên.”

Vậy là Yêu hoàng đã dốc hết vốn liếng ra.

Bất kể thế nào, Yêu hoàng phải giết bằng được bọn Kim Xán.

Bao năm qua Kim Bằng chưa bao giờ ê chề như hôm nay. Yêu binh phía sau mỗi lúc một đông thêm, nhưng nó chỉ có thể chạy thục mạng chứ không thể xuất chiêu đánh lại chúng.

Nhìn thấy Bạch Hổ và Kim Ty Báo sắp đuổi kịp.

Mắt Kim Bằng lóe hàn quang, nó nói: “Ba ba nhóc con! Chúng ta có sống nổi hay không, chỉ trông vào lần này. Ngươi hãy ôm ta thật chặt đi!”

“Tôi không phải ba ba. Tôi là Kim Bằng. Cha mẹ tôi không sợ, ông bà tôi không sợ thì tôi cũng không sợ! Ông đừng làm mất mặt tộc Kim Bằng!”

Kim Bằng choáng váng suýt ngất.

Thằng nhóc này thật thú vị.

“Được! Nếu đại nạn lần này chúng ta qua khỏi, ta nhất định chờ ngươi vòng lại đánh cho bọn kia không còn mảnh giáp.”

Kim Xán tạt một chưởng vào Kim Ty Báo, rồi thét gọi Kim Bằng: “Hãy chạy về hướng tây, trên núi Tây Điên có Kinh Diệm Ưng là bạn thân của ta; người ấy sẽ đứng ra trợ giúp.”

Kim Bằng không kịp hỏi tỉ mỉ, nó cấp tốc phi hành về hướng tây.

Cũng chẳng thiết nhìn xem Kim Xán ở phía sau sẽ ra sao.

Nhưng Kim Xán cũng thực lợi hại, yêu thú cùng một cấp, thì lực công kích của thần thú vẫn mạnh hẳn hơn các yêu thú bình thường.

Cho nên Kim Xán đã nhanh chóng cắt đuôi Kim Ty Báo và Bạch Hổ, bỏ xa chúng.

“Kim Liệt! Cháu thế nào rồi? Cháu không sao chứ?”

“Ông ơi, cháu không sao.”

“Được! Chúng ta phi nhanh lên. Đến núi Tây Điên thì tình thế sẽ khả quan hơn.”

Cả đoàn ba người mải miết bay gấp về hướng tây.

Khi bọn họ đang cấp tốc phi hành về tây, thì mệnh lệnh của Yêu hoàng ban ra đã truyền khắp yêu giới.

Giết được bọn Kim Xán thì sẽ có cơ hội lên ngôi Yêu hoàng nhiệm kỳ tới. Không phân biệt chủng tộc, danh phận, địa vị.

Kinh Diệm Ưng cư trú trên núi Tây Điên cũng nhận được tin của Yêu hoàng truyền đến.

Ở yêu giới có một cách truyền tin là dùng linh châu, chỉ cần đưa tin tức vào đó, thì ở đâu cũng có thể nhìn thấy thông tin về đối phương.

Trong người Kim Xán cũng có một hạt linh châu truyền tin.

Bỗng thấy tia sáng lập lòe bên hông.

Kim Xán bèn thò tay vào bọc cầm linh châu ra xem, mặt bỗng biến sắc.

“Chúng ta gặp rắc rối to rồi!”

“Con ba ba già cần gì thì nói một lần cho gọn, sao cứ dờn dứ thế?”

Kim Xán chỉ im lặng nhìn Kim Bằng, hít sâu một hơi rồi nói: “Yêu hoàng đã ra lệnh: ai giết được chúng ta thì sẽ có cơ hội làm Yêu hoàng nhiệm kỳ sau. Chỉ e chẳng mấy chốc toàn bộ dân chúng ở yêu giới này sẽ bổ đi tìm chúng ta.”

“Đồ khốn kiếp!”

Kim Bằng tức giận nghiến răng ken két: “Chờ đấy, công lực ta khôi phục thì ta sẽ đi băm hắn ra thành muôn mảnh.”

“Khôi phục công lực ư? Chúng ta còn sống được bao lâu nữa còn chưa biết đây này.”

“Chưa trả được thù sâu thì ta không chấp nhận cái chết! Ba ba già chớ quên, hiện nay tộc Kim Bằng chỉ còn sót ba chúng ta mà thôi. Chắc ngươi cũng không muốn nhìn cả tộc Kim Bằng diệt vong, đúng không!”

“Nhưng… toàn thể mọi người ở yêu giới coi chúng ta là kẻ địch, thì chúng ta…”

“Yên tâm, không chết được đâu, Trời không tuyệt diệt con người. Chúng ta đến tiên giới tạm lánh đã, khi nào tôi dưỡng thương khỏe trở lại, sẽ quay về tính sổ với hắn.”

“Ngươi không biết à: chúng ta dù đến tiên giới cũng không thoát khỏi bị chúng truy sát. Đến đó cũng vô ích thôi.”

Kim Xán có phần tuyệt vọng. Toàn thể yêu giới đối địch với mình, tuyệt vọng vì không biết bấu víu vào đâu, trời đất bao la nhường này là không có chỗ cho mình dung thân!

“Tình hình không đến nỗi đen tối như con ba ba già nhà ngươi nghĩ đâu. Bắc đế hiện nay mới lên ngôi chính là người anh em với ta, đến đó, không ai có thể làm gì nổi chúng ta cả.”

Ánh mắt tuyệt vọng của Kim Xán bỗng sáng lên, dường như ông ta lại nhìn thấy tia sáng của sự sống.

“Có thật thế không? Chiến thần Trọng Lâu sẽ giúp chúng ta thật chứ?”

“Đương nhiên rồi!”

Kim Bằng nói rất tự hào.

“Thế thì tốt, bây giờ chúng ta sẽ đi tiên giới.”

Có điều, toàn thể yêu giới đang xôn xao như thế, nếu muốn chạy trốn an toàn thì cũng không phải là chuyện dễ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.