Trong điện Kim Hoa. Ân Ly đã đến tiên giới được hơn một tháng.
“Hồng Loan, ngươi thay đổi nhiều quá!”
Ân Ly và Hồng Loan đứng trên đỉnh một triền núi khá cao.
“Phù thủy Ân Ly đừng nhọc nhằn tốn sức nữa. Cô không ngăn cản nổi Diệp Khuynh Thành đâu!”
“Hồng Loan, ngươi đã trợ giúp cho cô gái đó từ khi nào thế?”
“Phù thủy Ân Ly, cô không nên gọi cô ấy như thế. Cô ấy mai kia sẽ là vương phi của chúng ta.”
“Vương phi? Hừ! Cô ta mà đòi làm vương phi? Nếu cô ta không xuất hiện thì vương gia của ta… đâu đến nỗi…”
“Phù thủy Ân Ly, đừng đem mối hận đối với Lạc Nhi trút lên đầu Khuynh Thành. Tôi ở bên cô ấy đã lâu, tôi hiểu cô ấy. Và tôi cũng tin, tin rằng cô ấy sẽ tạo nên kỳ tích. Cả vương gia lẫn Khuynh Thành sẽ đều bình an vô sự.”
Ân Ly rất điên đầu.
Hồng Loan, người bạn tốt của cô, một thần thú tối cao vô thượng.
Bây giờ cũng đứng về phía cô gái ấy!
Cô gái ấy chỉ giỏi làm liên lụy đến vương gia của Ân Ly, ngoài ra cô ta được tích sự gì nữa? Nếu không phải cô ta thì năm xưa Thái tử đã không bị chết, vương gia cũng không bị phong ấn.
“Hồng Loan, ngươi đã thay đổi thật rồi! Cô gái ấy đã cho ngươi ăn thứ bùa mê gì mà ngươi lại trở nên giống hệt vương gia như vậy?”
Khuôn mặt xinh xắn măng tơ của Hồng Loan bỗng nở nụ cười rạng rỡ.
“Ân Ly! Sớm muộn gì cũng có ngày cô sẽ giống như tôi và vương gia, cô sẽ thấy mê Khuynh Thành. Vì cô ấy là người thực sự có sức cám dỗ rất lớn.”
“Đừng hòng! Bây giờ ta sẽ đi đưa cô ta xuống phàm trần. Ta đã hứa với vương gia, ta phải ngăn cản không để cô ta lên thần giới.”
Hồng Loan cười rất gian tà: “Nếu cô không tin tôi thì cô cứ việc đi là thử khắc biết.”
Hồng Loan vừa dứt lời thì Đại Bàng Cánh Vàng vỗ cánh lao nhanh đến chỗ hai người.
“Thì ra là con chim phải gió đang ở đây!”
“Chim phao câu thối! Mới một lúc không nhìn thấy ta, ngươi đã nhớ ta rồi à? Xem ra, mọi ngày ta đã không phí công hành hạ ngươi.”
Vừa nhắc đến chuyện này, Kim Bằng lại tiu nghỉu.
Hừ! Nó cậy thế hà hiếp người khác, cậy thế bắt nạt người ta.
Đẳng cấp của người ta không bằng nó.
Nó đánh thắng, thì có gì đáng tự hào?
“Con chim phải gió ạ, chờ khi nào ông lên thần giới, ông sẽ đọ với ngươi xem ai lợi hại hơn.”
“Thế thì ta phải nhân lúc này hành hạ ngươi một phen đã!”
Nói rồi tàn ảnh Hồng Loan loáng lên và bay thẳng về phía Kim Bằng.
“Được lắm! Ta sẽ cho ngươi nêm thử chiêu mới ta vừa nghiên cứu ra: Liên hoàn tích lịch hỏa[1]!
[1] Lửa sấm sét liên hoàn
Vừa nghe thấy chữ Hỏa, Hồng Loan đã ngán, nó lập tức co cẳng chạy cho nhanh.
Nó không sợ bất cứ thứ gì, chỉ sợ lửa.
Kim Bằng đuổi sát phía sau, mỉm cười rất gian.
“Ha ha… sợ rồi hả? Sợ rồi! Mọi ngày hễ rỗi rãi là ngươi hành hạ ta, hôm nay ta phải xử lý ngươi mới xong! Con chim phải gió kia đứng lại…”
Cả hai đuổi nhau qua mấy mỏm núi rồi mới chịu dừng lại.
Kim Bằng vẻ mặt rất nghiêm túc nói với Hồng Loan: “Ta phải quay về yêu giới một chuyến, nếu ta không thể trở ra nữa thì ngươi hãy giúp ta chăm sóc Khuynh Thành thật chu đáo.”
“Hôm nay chim phao câu thối nhà ngươi sao vậy? Sao bỗng dưng lại bùi ngùi gì thế?”
Đôi mắt Kim Bằng đầy giận dữ, bằng một giọng đều đều, nó nhả ra mấy chữ: “Ta phải trở về để giết Yêu hoàng.”
Hồng Loan ngạc nhiên, nói: “Yêu hoàng? Chắc ngươi không giống như Trọng Lâu chứ? Yêu hoàng cũng hại ngươi và bạn gái ngươi phải đau khổ chia ly hay sao?”
Kim Bằng ngẩng mặt lên, vẻ coi thường: “Thôi đi! Ta không phải hạng người ủy mị bịn rịn nhi nữ thường tình. Yêu hoàng đã chơi khăm ta. Thật phí công ta đã tin tưởng hắn, thế mà hắn dám hại ta. Mối hận này ta không thể nuốt nổi.”
Kim Bằng càng nói càng căm phẫn.
Diệp Khuynh Thành là người phàm trần đầu tiên mà nó tin cậy.
Từ sau khi nó đến yêu giới, Yêu hoàng cũng là người đầu tiên nó tin tưởng.
Tình cảm và sự tin cậy của nó đối với Yêu hoàng chẳng kém gì dành cho Diệp Khuynh Thành.
Nhưng nó không ngờ thằng cha ấy lại đối xử với nó như vậy.
“Chim thối ơi, thế thì ta sẽ đi cùng với ngươi.”
“Ngươi cứ nên ở lại! Ta cảm thấy phù thủy Ân Ly vẫn rất bức xúc với Khuynh Thành, ta chỉ lo…”
“Nhưng, e rằng công lực của ngươi không địch nổi Yêu hoàng. Ta không muốn nhìn ngươi dấn thân vào chỗ chết.”
Kim Bằng ngẩng đầu, tâm trạng kích động nói: “Này! Còn chưa đánh, sao ngươi đã biết ta sẽ đi vào chỗ chết? Ai dám nói kẻ bị chết chắc chắn sẽ là ta? Chưa biết chừng sẽ là Yêu hoàng thì sao?
Con chim phải gió, dù sao ngươi cũng nên khích lệ ta một chút chứ, ta còn chưa vào cuộc mà ngươi đã đề cao đối phương, hạ thấp người nhà mình à?”
“Con chim phao câu thối ạ, lúc này mà nhà ngươi vẫn vênh váo tự đắc? Dù nói gì đi nữa, ta nhất định không để cho ngươi một mình đi như thế. Nếu nhà ngươi bị đứt thì ta biết hành hạ ai đây?”
Trên đời này, người có thể được Hồng Loan coi trọng, coi như anh em, có lẽ chỉ có Kim Bằng.
Nó không muốn mất người anh em này. Tuy thời gian sống gần nhau chưa lâu, nhưng không hiểu sao nó thật sự có một tình cảm khó mà diễn tả cho hết được.
Những sự cảm động mà Kim Bằng đem lại cho nó, là xưa nay chưa từng có.
Nó còn nhớ trong trận chiến với Bắc đế, Kim Bằng ngỡ là Diệp Khuynh Thành đã chết rồi, nó dám bất chấp tính mạng để đi trả thù cho Khuynh Thành.
Khi nó bị đối phương đánh gẫy cánh, vết thương còn chưa lành hẳn nó đã lại lao vào cuộc chiến.
Những tình tiết này khiến Hồng Loan đều thấy rõ cả.
Trong trận đánh nhau với thiên hỏa, tuy mắt nó đang dữ dằn kinh khủng nhưng nó vẫn không quên liên tục để ý đến Hồng Loan, nó sợ thiên hỏa sẽ thiêu chết Hồng Loan.
Nếu Kim Bằng không dốc toàn lực bảo vệ Hồng Loan thì chỉ e bộ lông vũ hoa lệ của Hồng Loan đã bị cháy trụi.
“Ta biết ngươi không thật tốt bụng như thế đâu. Ngươi chỉ mong hành hạ ta đó thôi! Hừ!”
Kim Bằng cố ý giả vờ mình đang tức giận.
Đâu phải nó không biết Hồng Loan luôn coi nó là người anh em thân thiết!
“Con chim phao câu thối ạ, nếu ngươi dám chết thì ta sẽ vặt trụi bộ lông của ngươi, cho ngươi chết trần truồng luôn!”
…
Quả là quái thai!
Thằng cha nào ở với Diệp Khuynh Thành lâu ngày, nó ngày càng quái thai thì phải!
Nó dám nghĩ ra cái ý tưởng đáng phỉ nhổ ấy!
“Nếu ngươi dám vặt trụi lông của ta, ta sẽ rán ngươi thành con chim quay!”
…
Hồng Loan rất biết tính khí của Kim Bằng là thế nào. Nó bị Yêu hoàng chơi khăm như thế, chưa trả thù thì cả đời nó sẽ không dễ chịu.
Nó không muốn Hồng Loan nhúng tay vào, vì nó muốn dùng bản lĩnh của mình để xử lý gã Yêu hoàng kia.
Vốn dĩ nó có tình cảm sâu nặng với Yêu hoàng.
Đâu dễ gì tin cậy một con người, thế mà lại bị người ấy bán đứng! Vố cay đắng ấy thực không sao chấp nhận nổi.
“Này, chim thối ơi hãy nghe cho rõ đây: ngươi nhất định phải sống mà trở về!”
Kim Bằng cười khì khì, nói: “Yên tâm đi! Ta đâu muốn chết đứ đừ chứ!”
“Ngươi định bao giờ đi?”
“Mai ta sẽ đi. Còn ngày nào chưa giết được hắn thì ta còn khó chịu ngày ấy.”
Hồng Loan gật đầu với Kim Bằng, nói: “Được! Ngươi phải hết sức cẩn thận đấy!”
Hồng Loan hơi ủ rũ nhìn nó.
“Nói thừa rồi! Con chim phải gió nhà ngươi đừng nói những câu thừa thãi như thế được không?”
Cả hai đứa lại càu nhàu với nhau một chập rồi mới trở về điện Kim Hoa.
Hoa Mãn Nguyệt vì không muốn Nam Cung Khuyết và Tây Môn Hách lại cử người đến tiên giới giám sát Diệp Khuynh Thành.
Cho nên anh và Lưu Hương Nguyệt Nhi cứ ít hôm lại trở về thần giới để báo cáo tình hình.
Lưu Hương Nguyệt Nhi dịu dàng ngả người vào lòng Hoa Mãn Nguyệt, cô rất hạnh phúc, nói: “Hoa Mãn Nguyệt, lúc đầu em không nghĩ là anh sẽ đến tìm em. Em tưởng anh sẽ hận em bằng chết.”
“Đúng là anh rất hận em, em dám bỏ đi mất hút không thèm nói một câu! Nhưng khi biết em là Tây Môn Nguyệt Nhi chứ không phải Lưu Hương Nguyệt Nhi, thì anh như hóa điên.
Xưa nay anh chưa từng thấy vị trí quan trọng của em, em đã chiếm lĩnh toàn bộ tâm trí anh.
May sao Diệp Khuynh Thành đã mắng mỏ anh khiến anh tỉnh ngộ. Cô ấy nói: đã yêu một con người thì ta không nên nông nổi nghi ngờ người ấy, nếu không, ta không xứng để nói yêu người ấy.”
Hoa Mãn Nguyệt có phần áy náy, anh nắm chặt bàn tay của Lưu Hương Nguyệt Nhi.
“Lưu Hương, anh xin lỗi em!”
“Đồ ngốc ạ, anh không có lỗi với em, mà là em đã không phải với anh. Thực ra ngay từ đầu em đã biết danh phận của anh rồi. Có điều, em cũng không ngờ mình lại yêu anh thật.
Khi em trở về thần giới, phụ hoàng đã bảo em lợi dụng tình cảm của anh, để anh tiết lộ bí mật của họ Nam Cung nhà anh, lúc đó em bất ngờ nhận ra rằng mình không thể làm nổi chuyện ấy.
Em không muốn lừa dối anh, không muốn tình cảm của chúng ta tồn tại trên sự dối trá lường gạt. Nhưng em lại sợ, sợ anh sẽ không tha thứ cho em, cho nên em không dám đến gặp anh nữa.”
Hoa Mãn Nguyệt khẽ hôn lên má của Lưu Hương, bóp mũi nàng một cái, nói: “Thế mà còn nói anh là đồ ngốc! Em mới đúng là đồ ngốc!”
“Nhưng em ngày càng thấy lo sợ, không biết tương lai chúng ta sẽ đi về đâu.”
Có lẽ trước khi gặp Diệp Khuynh Thành, Hoa Mãn Nguyệt cũng lúng túng không biết nên thế nào.
Nhưng hiện nay anh hoàn toàn không như thế nữa.
Anh nhìn Lưu Hương Nguyệt Nhi, mỉm cười, nói: “Khỏi cần nghĩ ngợi gì hết, chúng ta hãy sống thật tốt mỗi ngày bên nhau. Chỉ cần chúng ta chân thành yêu nhau, thì mọi khó khăn dù lớn đến mấy chúng ta cũng có thể nắm tay nhau để cùng đối mặt. Giống như Diệp Khuynh Thành, yêu hết mình không e sợ gì hết.”
Lưu Hương Nguyệt Nhi nép người thật chặt trong lòng anh, ánh mặt rất kiên định, nói: “Đúng thế. Giống như Khuynh Thành, yêu hết mình, không e sợ gì hết.”
Cả hai nặng lòng thề thốt. Sau đó trở về thần giới.
Hồng Loan vốn định cùng Kim Bằng đi đến yêu giới, nhưng lại không có người quan sát Ân Ly, ai dám chắc cô ta không nổi cơn điên rồi gây ra chuyện điên rồ gì đó?
Trọng Lâu và Tịch Vân không thể là đối thủ của Ân Ly.
Cho nên Hồng Loan đành ở lại để canh chừng cô ta.
Sáng sớm hôm sau, Kim Bằng tạm biệt mọi người rồi bay thẳng về hướng yêu giới.
Một trận ác chiến sắp sửa bắt đầu.
Trong điện Yêu Hoàng, vẻ mặt của Yêu hoàng đầy phẫn nộ và hoang mang.
Yêu hoàng rất biết tính khí Kim Bằng. Đã sống gần nhau ngần ấy năm trời. Nếu nó biết ta đã bán đứng nó, thì chắc chắn nó sẽ không tha cho ta.
Yêu hoàng vốn định nhờ tay Bắc đế để giết Kim Bằng. Nào ngờ Kim Bằng không chết, trái lại, kẻ chết lại là Bắc đế và Tiên hậu.
“Bắc đế cũng thực vô tích sự. Hắn làm ta tức điên, tức điên!”
“Bẩm báo!”
Một gã vội vã chạy vào.
“Nói đi!”
“Hộ điện Đại tướng quân đã giết chết già nửa yêu binh trấn thủ ở biên cương.”
“Gì thế?”
Yêu hoàng nhìn gã ấy, không thể tin nổi.
Rồi giận dữ quát: “Lui ra!”
Cái tin này khiến người ta không hề vui chút nào.
Không ngờ tốc độ của Kim Bằng lại nhanh đến thế.
“Bẩm báo!”
Lại một gã khác chạy vào.
“Nói đi!”
Sắc mặt Yêu hoàng quá chán chường.
“Đoàn quân sai đi đánh chặn Hộ điện Đại tướng quân đã bị tiêu diệt hết ạ!”
Toàn quân bị tiêu diệt!!!
Xem ra phen này tên Kim Bằng ấy đã nổi giận thật rồi!
“Hiện giờ hắn đang ở vị trí nào?”
“Đang di chuyển rất nhanh về hướng tây.”
“Phải tìm cách ngăn chặn hắn, giết hắn bằng bất cứ giá nào! Tuyệt đối không thể để hắn sống.”
Mặt mũi Yêu hoàng vặn vẹo méo mó, rống lên cực kỳ nanh ác.
“Rõ!”
“Khoan đã.”
Khuôn mặt Yêu hoàng bỗng có nét cười rất quỷ dị, nói: “Ngươi đi gọi cả tộc Kim Bằng lại đây cho ta.”
Hừ! Dám giết yêu binh của ta, thì ta sẽ cho cả tộc Kim Bằng nhà ngươi tàn sát lẫn nhau, rồi chết ráo cả!”
Như thế… ha ha… Yêu hoàng sẽ thật sự có thể gối cao đầu mà nằm chẳng phải lo gì nữa.
Thôn Kim Bằng.
Ở đây có vài trăm hộ gia đình, gốc gác của họ đều là Kim Bằng. Trên tiên giới, Kim Bằng xưa nay vốn không đông, ở đây cũng chỉ có ba bốn trăm con mà thôi.
Trưởng thôn là Kim Xán vừa sinh thêm một tiểu Kim Bằng, cả nhà đang quây quần chuyền tay nhau bế nó, hết sức phấn khởi.
Bỗng nhiên một làn lưu quang chớp lên.
Một yêu binh đã xuất hiện ở cửa nhà Kim Xán.
“Trưởng thôn Kim Xán có nhà không?”
“Tôi là Kim Xán đây, tìm tôi có việc gì?”
“Yêu hoàng bảo ông đến điện Yêu Hoàng.”
“Không rõ Yêu hoàng gọi tôi là về việc gì?”
“Không biết nữa. Ông cứ đi theo tôi là được.”
Trong yêu giới, địa vị của tộc Kim Bằng luôn rất cao, bỗng có một tên yêu binh ranh con dám nói năng hỗn xược như thế với mình.
Kim Xán thầm nghĩ, có lẽ sắp có chuyện chẳng lành.
Nhưng nhìn cả nhà mình đang rất vui vẻ thế này, Kim Xán đành bình thản không tỏ thái độ gì hết, quay trở vào tươi cười nói: “Yêu hoàng có việc muốn gặp ta, ta đi một lát rồi sẽ về ngay.”
“Đang bình thường cả, sao Yêu hoàng lại triệu ông đến gặp làm gì?”
“Bà xã à, không sao, cứ yên tâm! Ta đi rồi sẽ về ngay.”
Kim Xán rất tươi cười nói với vợ, ông ta lại nhìn đám con trai con dâu và các cháu, rồi quay người bước ra.
Lưu quang loáng lên, Kim Xán vỗ cánh bay theo tên yêu binh nhắm về hướng điện Yêu Hoàng.
Kim Xán vừa bước vào điện Yêu Hoàng thì bỗng cảm thấy một sức ép cực mạnh tràn đến.
Rất nhanh, có sáu bảy cao thủ từ chỗ nấp nhảy bổ ra đè nghiến Kim Xán xuống đất.
“Yêu hoàng làm gì thế này?”
“Hừ! Kim Xán, ta hỏi đây, ta đối xử với cả tộc Kim Bằng các ngươi rất tốt, không ngờ tộc các ngươi lại dám mưu phản!”
Mưu phản?
Nếu Kim Xán định mưu phản thì đã hành động từ lâu rồi, đâu phải đợi đến hôm nay?
“Yêu hoàng, ông không nên vu khống tộc Kim Bằng chúng tôi.”
“Vu khống ư? Có con Kim Bằng mấy chục năm trước phi thăng lên đây, ta thấy nó căn bản rất tốt, nên ta mới có nhã ý thu nhận nó làm Hộ điện Đại tướng quân. Nhưng bây giờ nó lấy oán trả ân, nó đang rêu rao là sẽ giết ta.
Kim Xán, đó có phải là chuyện của tộc Kim Bằng nhà ngươi không?
Kim Xán từng nghe nói chục năm trước có con Kim Bằng phi thăng lên đây, bèn đi tìm chán chê mà không thấy bóng dáng nó đâu.
Không ngờ nó được Yêu hoàng mời làm Hộ điện Đại tướng quân.
“Yêu hoàng, chuyện đó Kim Xán không biết, cứ cho tôi ít hôm để điều tra rõ ràng, sau đó sẽ thưa lại với Yêu hoàng.”
Yêu hoàng nổi giận đùng đùng, đập bàn rõ mạnh, cái bàn lập tức vỡ vụn.
“Kim Xán, ngươi thực to gan. Ta thấy ngươi cũng sắp làm phản đến nơi. Chờ ngươi điều tra rõ, chỉ e khi ấy điện Yêu Hoàng này của ta đã bị con Kim Bằng ấy san phẳng rồi! Nếu ngươi còn không có ngay một câu trả lời thỏa đáng thì đừng trách Yêu hoàng ta đây cạn tình, đuổi cổ cả tộc Kim Bằng các người ra khỏi hoàng tịch.”
“Vậy Yêu hoàng muốn Kim Xán tôi phải thế nào?”
Kim Xán nắm chặt nắm tay, lòng vô cùng phẫn nộ. Hắn đe dọa! Rõ ràng là đe dọa nhau rất trắng trợn.
Ngày trước, nếu không được Kim Xán nhường ngôi vị cho thì hắn đâu được ngồi ghế Yêu hoàng cho đến giờ?
Thế mà hôm nay hắn dám nói sẽ khai trừ cả tộc Kim Bằng ra khỏi hoàng tịch!
“Hãy giết con Kim Bằng ấy để thể hiện lòng trung thành!”
Kim Xán bỗng bật cười ha hả.
Cười đến nỗi Yêu hoàng kinh ngạc ngồi nghệt ra.
“Kim Xán, ngươi cười gì hả?”
“Yêu hoàng, tôi chưa điều tra làm rõ sự thật, ông đã bảo tôi phải giết nó, ông không cảm thấy rất buồn cười hay sao? Nhìn khắp yêu giới này, sẽ thấy tộc Kim Bằng vốn đã hiếm hoi.
Những ai có công lực và ngộ tính cao, lại càng hiếm. Hiện nay bỗng dưng vô cớ ông bảo tôi hãy giết người đồng tộc, lẽ nào ông cảm thấy là chuyện rất tức cười?
Mặt khác, Yêu hoàng, có thể coi như ông cũng đang mang một phần dòng máu Kim Bằng, mà ông lại có thể nhẫn tâm tàn độc như thế hay sao?”
Kim Xán nói rất đanh thép, khiến Yêu hoàng bỗng tắc họng không biết nói gì nữa.
Mọi ngày không thấy gã Kim Xán lợi hại như thế này bao giờ, hôm nay gã sao vậy?
Một năm nọ Kim Xán nghe nói có một con Kim Bằng bản lĩnh cao cường đã phi thăng lên đây. Nay bỗng dưng hình như đã bốc hơi khỏi yêu giới.
Mấy hôm nay, Kim Xán cũng nghe đồn đại một số chuyện ở tiên giới.
Bây giờ Yêu hoàng lại ăn nói kiểu này. Cho nên Kim Xán càng đoán chắc rằng con chim Kim Bằng mà người ta đang kháo nhau đó chính là con Kim Bằng năm xưa đã phi thăng lên đây, và nó cũng là Hộ điện Đại tướng quân của Yêu hoàng.
Lẽ ra ngày ấy Kim Xán phải nghĩ ra mới đúng: khi đã đi tìm nó khắp nơi mà không thấy, thì chỉ có một khả năng là Yêu hoàng đã phong tỏa thông tin, chứ không thể có ai khác có được cái bản lĩnh ấy.
Kim Xán càng nghĩ càng thấy sáng tỏ, càng nghĩ lại càng hưng phấn. Vậy là tộc Kim Bằng đã xuất hiện một nhân vật có năng lực lãnh đạo quần yêu rồi!
Còn thằng cha Yêu hoàng này đã đến lúc hạ bệ, cuốn gói đi là vừa!
Yêu hoàng nhìn vẻ mặt bất cần của Kim Xán.
Gã hừ hừ lạnh lùng, rồi nói: “Kim Xán, ngươi chớ quên: nếu ngươi dám phản bội ta thì… Hừ! Ngươi phải biết hậu quả sẽ là gì!”
Mỗi đời Yêu hoàng đều được kế thừa một số bí kíp kỹ thuật, và được sở hữu Yêu Linh châu – bảo bối lợi hại khiến ai cũng kinh hãi teo gan, để có thể đứng vững giữa tiên giới và ma giới.
Truyền thuyết kể rằng năm lượng của Yêu Linh châu đủ để phá hủy toàn bộ tiên giới và ma giới.
Vì mọi nơi, phương nào cũng có báu vật trấn quốc, cho nên không ai dám trắng trợn xâm phạm bờ cõi của nhau.
“Kim Xán này đương nhiên không dám thế. Nhưng Yêu hoàng bảo tôi giết người đồng tộc của mình thì xin lỗi, Kim Xán này không làm được! Tuy nhiên… Kim Xán có thể đi bắt nó đã; bắt được, thì Kim Xán sẽ giải nó đến điện nộp cho Yêu hoàng, sau đó ông đưa ra quyết định.”
Nghe xong Yêu hoàng lập tức nói ngay: “Tốt! Ngươi hãy tức tốc đi bắt tên Kim Bằng ấy đưa về cho ta.”
Chỉ cần Kim Xán bắt được Kim Bằng về đây thì còn lo gì nó không phải chết?
Đâu phải Kim Xán không nhận ra Yêu hoàng đang toan tính gì.
Kim Xán thầm cười khẩy. Đây chẳng qua là kế hoãn binh của ông. Khi gặp được Kim Bằng rồi, thì đâu có chuyện Yêu hoàng muốn gì được nấy?
Nói xong, tàn ảnh loáng lên, Kim Xán biến mất.
Kim Xán vừa đi khỏi thì một con Côn Bằng từ gian trong bước ra.
“Phụ hoàng! Con cho rằng Kim Xán sẽ không chịu nghe lời đâu! Ông ta nhất định sẽ đi tìm Kim Bằng rồi đưa hắn đi khỏi đây.”
Yêu hoàng cười ha hả, vẻ rất hài lòng nhìn đứa con của mình.
“Mạc Kha, con ngày càng thông minh lên rồi, thực không hổ danh là con trai của ta! Ha ha ha…
Kim Xán tự cho mình là thông minh, thì phụ hoàng của con là ngu hay sao? Lẽ nào ta không nhận ra cái ý nghĩ khôn vặt ấy của hắn? Con ạ, con cứ chờ đấy mà xem, màn diễn hay còn ở phía sau.
Phen này cả tộc Kim Bằng muốn không tàn sát lẫn nhau cũng không xong! Phụ hoàng đã nói rồi: không ai có thể đoạt được những thứ thuộc về ta!”
Hai cha con cùng nhìn nhau cười, tiếng cười vang mãi hồi lâu trong điện Yêu Hoàng.
Kim Xán dẫn yêu binh và một toán quân Kim Bằng phi như bay về hướng tây.
Lòng Kim Xán vừa khắc khoải mong đợi lại vừa hồi hộp.
Mong sao nhân vật này chính là Kim Bằng mà ông vẫn muốn tìm.
Nghĩ thế, Kim Xán càng tăng tốc thật nhanh, khiến bọn yêu binh thở hồng hộc mệt đứt hơi bám theo phía sau. Bây giờ mà không đuổi kịp thì chúng sẽ bị cắt đuôi cực xa.
Phía trước, có một con Kim Bằng với bộ lông vũ màu vàng kim, đang chiến đấu với một đám yêu thú.
Kim Xán vận linh thức nhìn thật kỹ xung quanh, ông không dám chủ quan lơi lỏng.
Nguy cơ.
Nguy cơ chết chóc!
Dù đang cách khá xa, Kim Xán vẫn cảm nhận được.
Vô số yêu binh đang vây chặt Kim Bằng.
Trong đó có tám tên Bạch Hổ bậc sáu và ba tên Kim Ty Báo; vòng ngoài bố trí trận pháp ba tầng thiên la địa võng, vây chặn Kim Bằng nghẹt thở.
Nhưng ánh mắt Kim Bằng không gợn một tia sợ hãi, bộ lông vũ màu vàng kim của nó bay lượn trong làn khí lưu cực mạnh, không ngừng tỏ ra một khí thế cuồng bạo.
Bạch Hổ và Kim Ty Báo bỗng xoay mình, biến thành hình người.
Toàn thân cao bảy tám thước, ánh mắt thèm khát của chúng phủ khắp người Kim Bằng. Rồi chúng bỗng lớn tiếng cười ha hả: “Ta cứ tưởng là một nhân vật lớn nào đáng để cử chúng ta đến đây… thì ra chỉ là một con Kim Bằng cấp năm ranh con mà thôi!”
Ở yêu giới, đăng cấp của yêu thú chia làm chín cấp.
Chỉ cần chênh nhau một cấp, thì công lực cách nhau cũng đã khá xa.
Bạch Hổ và Kim Ty Báo đương nhiên khinh thường, chẳng coi Kim Bằng là gì!
Kim Bằng nhìn xoáy vào chúng, ánh mắt cực sắt nhọn, khí thế không hề thua kém đối phương.
“Chớ vội đắc ý quá sớm, con hươu chết bởi tay ai còn chưa biết đâu!”
Vẻ mặt Kim Bằng rất ngạo mạn.
Ha ha… tộc Kim Bằng hay ngạo mạn, chúng đã thấy nhiều rồi!
Nhưng thử nhìn khắp của thôn Kim Bằng mà xem, có mấy ai địch nổi chúng không?
Rất nhanh, yêu nguyên lực tràn vào khắp trận pháp, trận pháp hình thành một lưới năng lượng trực tiếp trói chặt Kim Bằng, đồng thời tám con Bạch Hổ và ba con Kim Ty Báo đều áp sát tấn công vào.
Kim Bằng “hừ” một tiếng khô không khốc, cười nhạo: “Ngón nghề vặt vãnh rẻ tiền, còn thua xa yêu thú ở Hồng Hoang!”
Bộ cánh vàng kim của nó đập mạnh, Kim Bằng bay thốc lên không trung.
Có thể nhìn thấy rõ cặp móng vuốt cực kỳ sắc nhọn của nó.
“Phụt…”
Tấm lưới rộng lớn vô hình tan tành, năng lượng tản ra bốn phía.
Một tiếng kêu chói tai cao ngất phát ra, vang rền khắp thiên địa. Đồng thời có một Đại Bàng Cánh Vàng chỉ bé như một cái chấm nhỏ vút bay về phía chân trời.
Nhưng, khi Kim Bằng sắp bay vọt lên thì tám con Bạch Hổ và ba con Kim Ty Báo cũng lăng mình bay lên, chặn đường của Kim Bằng.
Con Kim Ty Báo đứng đầu, có bộ lông hơi khác với hai con kia.
Bộ lông của nó có những vết đỏ thắm khát máu ghê rợn.
“Kim Bằng, ta nể ngươi là người trong hoàng tộc Kim Bằng, cho nên tốt nhất là ngươi đầu hàng chịu trói đi! Bọn ta có thể suy nghĩ không bắt ngươi phải chịu nhiều nỗi đau của thân xác.”
Kim Bằng hừ hừ lạnh lùng. Muốn nó đầu hàng chịu trói? Các ngươi đang ngủ mê chắc?
“Chạm trán nơi ngõ hẹp, ai can đảm hơn thì thắng. Cứ đánh thắng ta đã rồi tính sau.”
“Con Kim Bằng ngông cuồng nhà ngươi, được lắm, thế thì ngươi chớ trách ta không khách khí.”
“Xông vào!”
Tiếng hô vỡ trời, tám đạo tàn ảnh màu sáng bỗng vù vù lao thẳng vào Kim Bằng.
Bộ nanh sắc nhọn của Bạch Hổ có thể gặm nát của tiên khí, thực là ghê gớm.
Một tên nhằm vào cánh vàng của Kim Bằng đớp luôn.
Kim Bằng gấp lùi lại một bước, tránh được cú đớp của Bạch Hổ.
Rồi thừa thắng xông lên, một chưởng tạt vào bọn Bạch Hổ.
“Ối…”
Một tiếng kêu ré lên thảm thiết, con bạch Hổ bị đánh ngã nhào.
“Dám đánh bị thương anh em ta thì ngươi phải chết!”
Bảy con Bạch Hổ còn lại tấn công càng hung hăng hơn.
Bọn chúng hoàn toàn không ngờ Kim Bằng cấp năm này lại lợi hại đến thế.
Bảy con Bạch Hổ nhất tề xốc tới đánh vào các chỗ hiểm của Kim Bằng.
“Qua… ác…”
Kim Bằng không kịp tránh, bị một con Bạch Hổ đớp một miếng vào cánh.
Nhưng máu tươi của Bạch Hổ phun ra tung tóe.
Bộ nanh sắc nhọn của Bạch Hổ bị gãy thành mấy mảnh, nó rất kinh ngạc nhìn Kim Bằng, nó không sao tưởng tượng nổi.
“Sao lại… sao có thể như thế này?”
Bộ nanh của nó có thể cắn nát cả tiên khí, sao lại không thể cắn được bộ lông cánh Kim Bằng?
Kim Bằng rất đắc ý nhìn nó, rồi uốn ép đánh mông ưỡn vào nó.
“Chà chà chà… ta đã nói rồi mà, giết ta không dễ đâu! Chán không ngoan, không chịu nghe lời ông, nên chết dở rồi chứ gì?”
“Ngươi…”
Sáu con Bạch Hổ còn lại bắt đầu nhìn Kim Bằng từ đầu đến chân.
Phải tìm ra chỗ yếu nhất của nó, rồi xuất một chiêu quyết tử luôn.
“Chết thật! Khắp mình con Kim Bằng này đều phủ kín lông vàng.”
“Móng của nó cũng rất sắc nhọn.”
“Cái mỏ của nó thì càng khỏi phải nói gì nữa!”
“Ta phải làm thế nào? Chẳng lẽ chúng ta không có cách gì hay sao?”
Kim Bằng có khả năng phòng ngự thật ghê gớm, đúng là điều chúng không ngờ đến.
“Để ta!”
Cặp mắt của con Kim Ty Báo thủ lĩnh chớp lóe những tia khát máu.
“Bùng…”
Một làn sức mạnh rất đáng sợ tạt vào khắp người Kim Bằng.
Con Kim Ty Báo đã nhận ra những nơi lông vũ trên mình Kim Bằng mỏng nhất chính là nơi khả năng phòng ngự kém nhất.
Đánh vào đầu nhất định chắc ăn!
Kim Bằng không kịp tránh. Nó bỗng cảm thấy hai mắt nảy đom đóm, đầu óc quay cuồng.
Toàn thận nó lắc lư, chao đi chao lại như gã say rượu.
Nó vội lăng mình nhảy vọt lên, tránh sang một góc để được tạm thời yên tĩnh.
“Mẹ nó chứ, dám đánh vào đầu ông?”
Kim Bằng rất hận, toàn thân ngứa ngáy, mắt lóe hàn quang.
Cũng may thân thể Kim Bằng rất cứng mạnh, nó đã luyện hóa sánh ngang với tiên khí; và, khi nãy nó tạt chưởng đã hãm bớt già nửa công lực, nên nó mới không bị đau nhiều.
Kim Bằng điên lắm. Đánh ở đâu cũng được, nhưng cấm các người đánh vào đầu vào mặt ta.
Đánh vào mặt sẽ hết đẹp trai, thì gay.
Đánh vào đầu, nếu ta bị ngu đi thì sao?
Cái thằng khốn nào vừa nãy tạt vào đầu ta mạnh như thế, lỡ ta bị ngu thật…
Không trả thù này không phải bậc quân tử.
Kim Bằng đã lên cơn điên, nó khạc một đám lửa khổng lồ phun vào con Kim Ty Báo thủ lĩnh.
“Ông đây coi như nướng con báo ướp ngũ hương!”
Con Kim Ty Báo hơi run run, mắt nó cũng bắt đầu đỏ vằn, chỉ trong nháy mắt thể lực của nó đã dâng lên đỉnh điểm.
“Các anh em tránh lửa, và tấn công vào đầu nó!”
Vừa nghe nói đánh vào đầu, Kim Bằng điên tiết ngay.
Rất nhanh, nội lực của nó cũng dâng lên cao trào.
Bộ lông vũ vàng kim ánh lên những tia đỏ như lửa.
“Ông sẽ cho các ngươi biết ông lợi hại đến đâu!”
Toàn thân Kim Bằng chẳng khác gì một làn sét, điên cuồng xông vào càn quét bọn Bạch Hổ và Kim Ty Báo. Nên nhớ, đôi cánh của nó cứng mạnh như tiên khí.
Kim Bằng đến đâu thì ở đó thịt nát xương tan máu me xối xả.
Hai con Bạch Hổ không kịp né tránh đã bị bộ cánh của Kim Bằng tạt rách toang bụng.
Đúng lúc Kim Bằng đang cực kì đắc ý.
“Bùng….” Nó bị một sức mạnh càng ghê gớm hơn táng ngay vào người. Công lực của sức mạnh lần này còn dữ dội hơn lần công kích vừa nãy của con Kim Ty Báo thủ lĩnh.
“Ái chà! Đứa nào vừa đánh trộm ông thế hả?”
Kim Bằng rất phẫn nộ, nó nhìn về hướng phát ra nguồn sức mạnh ấy.
Thấy Kim Xán đang đứng trên không, mỉm cười nhìn nó.
“Kẻ đánh lén ta, thì phải chết!”
Kim Bằng giận lắm, bỏ cả bọn Bạch Hổ và Kim Ty Báo, lao về phía Kim Xán nhanh như tên bắn.
Kim Xán thấy Kim Bằng đang rất hung, nhận ra tình thế bất ổn, Kim Xán vội tránh sang bên.
Vừa nãy Kim Xán đã chứng kiến Kim Bằng lợi hại ra sao rồi, nếu tu luyện thêm vài ngày nữa thì Yêu hoàng không thể là đối thủ của Kim Bằng.
Kim Xán sẽ thức tỉnh nó, cộng với những bí kíp võ công nguyên bản gia truyền của tộc Kim Bằng mà Kim Xán còn nhớ được.
Tin rằng, sẽ rất nhanh, Kim Bằng có thể xưng bá yêu giới.
“Nộp mạng ra đây!”
Khí lưu cực mạnh của Kim Bằng bỗng trong chớp mắt vây kín Kim Xán.
Kim Xán thấy rất lo sợ. Kim Bằng đang chiến đấu như thường, sao nó lại hóa rồ chạy lại tấn công mình?
“Kim Bằng, ngươi hóa điên hay sao?”
“Đánh lén ông đây thì phải trả giá!”
Đánh lén?
Kim Xán này dở hơi hay sao mà lại đánh lén nó?
“Kim Bằng, đừng nôn nóng, hãy nghe ta nói đã.”
“Nghe cái con khỉ!”
Kim Bằng đâu có chịu, nó đang rất phẫn nộ, nó khinh bỉ gào lên: “Ông rất ghét những kẻ đánh lén, đã thế lại còn không dám nhận, ngươi không đáng là thành viên trong tộc Kim Bằng! Vậy hôm nay ông sẽ thanh lý cả nhà nhà ngươi!”
Kim Xán quá bức xúc chỉ muốn đập đầu mà chết!
Con Kim Bằng chết tiệt này tính khí đanh đá chua ngoa, nói năng hỗn láo quá thể.
Trêu vào nó, dù không chết bởi công lực của nó thì cũng chết bởi cái lưỡi cay độc của nó.
Kim Xán vốn tưởng lúc nãy nó đã tung ra hết công lực rồi, nào ngờ bây giờ nó giở ngón đanh đá ra, nó còn hung hăng gấp bội.
Kim Xán đành chạy như điên, chạy không kịp thở nữa.
“Gã nhát gan kia chỉ biết chạy thôi sao? Ta không tin ta không thể đuổi kịp ngươi!”
Kim Bằng càng tăng tốc truy kích Kim Xán.
Chết thật! Chết thật!
Con Kim Bằng này thật là quái thai! Chỉ là một con yêu thú bậc năm, sao nó quái thai đến thế?
Vẫn còn may, Kim Xán là yêu thú bậc bảy, nên tốc độ chạy vẫn nhanh hơn Kim Bằng một chút.
Kim Xán vừa tăng tốc thì lại nghe thấy giọng Kim Bằng mắng nhiếc phía sau.
“Ngươi lên cơn nghiện chạy hay sao thế? Ta đuổi kịp, ta sẽ nghiến răng vặt từng cái lông vũ của ngươi, cho nhà ngươi bị trần truồng, ngươi còn dám chạy nữa không?”
Kim Xán bất ngờ bị trượt chân, suýt nữa ngã nhào xuống đất.
Con Kim Bằng này… cũng không mấy cao thượng thì phải? Họ tộc Kim Bằng đã nảy nòi ra gã ba que này từ khi nào thế?
“Ngươi dám à?”
Ở yêu giới này dù sao Kim Xán cũng thuộc hàng Lão tổ tông của tộc Kim Bằng!
Mà thằng ranh này dám vô lễ đến thế.
“Hừ! Chờ đấy, ta đuổi kịp ngươi, cho ngươi biết ta có dám hay không.”
Kim Bằng lại tăng tốc đuổi theo Kim Xán.
Và cứ thế, một trẻ một già, cùng quái dị như nhau, chạy ba vòng xung quanh yêu giới, mất tròn ba tháng trời!
“Con ba ba già nhát gan…”
Kim Bằng thở hồng hộc trợn mắt nhìn Kim Xán ở phía trước, chỉ hận không thể xé xác đối phương ngay lập tức.
Kim Xán cũng quá mệt, hai chân nhũn ra.
Đúng là đồ quái thai, quái thai quá thể! Sao nó cứ quyết đuổi mãi không chịu buông tha? Bộ dạng nó, hình như nếu không đuổi Kim Xán cho đến chết thì nó chưa chịu thôi?
Cuộc rượt đuổi đã kéo dài ba tháng trời. Dù khỏe đến mấy cũng mệt đứt hơi mà chết.
“Con ba ba già … ngươi… còn chạy được nữa không?”
“Ta… không… chạy nổi nữa.”
Kim Xán đánh liều nằm vật xuống bãi cỏ, ra sức hít thở. Cái cảm giác này thật là tuyệt! Rốt cuộc, khỏi cần chạy nữa.
Kim Bằng cũng không thể chạy thêm. Nó cũng nằm kềnh ra cách Kim Xán không xa.
“Ngươi… nên sớm biết sẽ là thế này. Tại sao lúc đầu ngươi lại làm thế? Nhưng ngươi chạy kể ra cũng tài thật!”
“Đó là… tại ngươi bức bách ta…”
“Ta bức bách ngươi? Nếu ngươi không đánh lén ta thì ta đuổi ngươi làm gì?”
Sau ba tháng đuổi nhau, bây giờ Kim Bằng không thấy hận Kim Xán nữa, trái lại nó rất thông cảm như giữa các anh hùng với nhau.
Nó hiếm khi gặp một đối thủ ra trò!
“Ta đã nhiều lần nói rồi. Ta không đánh lén ngươi. Ta… ta vốn định đến để tiếp ứng cho ngươi, thế rồi hậu quả lại đến với ta, ngươi đã hành hạ ta khốn khổ.”
Kim Bằng cau mày. Tiếp ứng cho nó? Thật nực cười.
“Đồ thỏ đế nhát gan đừng giở ngón này ra! Tiếp ứng ư? Ở yêu giới này ta không có bạn nào hết!”
Định lừa nó thì nên biết tìm một lý do dễ nghe một chút, nói thế này thì quá giả dối.
“Tiểu Kim Bằng, ta thấy ngươi không phải là một gã đần. Ngươi cũng nên nhìn nhận lại ta mà xem, có thể nói ta ngang tầm lão tổ tông của ngươi. Thế mà ngươi mở miệng ra là gọi ta là con ba ba, con thỏ đế… Rất không lễ độ! Nếu không nể ngươi là người đồng tộc thì ta phải trị ngươi rồi. Đánh lén ư? Ta đường đường là trưởng thôn của thôn Kim Bằng, đâu có thể hèn hạ đánh lén một con tiểu Kim Bằng? Sao ngươi không động não nghĩ xem, chuyện này có phải là quỷ kế của Yêu hoàng hay không?”
Yêu hoàng?
Kim Bằng chồm dậy nhảy dựng lên, nhìn Kim Xán từ đầu đến chân. Đúng, gã này là đồng loại với mình.
“Nhưng sao ta có thể tin ngươi không phải do Yêu hoàng phái đến?”
Kim Xán tiu nghỉu.
Rồi đứng dậy ủ rũ bỏ đi, nói: “Ngươi tin hay không thì tùy! Ta đã có thiện chí vô ích, rốt cuộc ta bị đuổi không thở được nữa! Đúng là mười đời nhà ta xúi quẩy!”
Thấy Kim Xán tức giận hết mức, Kim Bằng nửa tin nửa ngờ gọi giật lại: “Này gã ba ba già, thử nói rõ xem ý lão là gì?”
Kim Xán nắm rõ chặt nắm quyền. Thằng nhãi Kim Bằng này rất không có lễ độ.
“Khi ngươi phi thăng lên tiên giới, ta đã cử người đi tìm ngươi. Nhưng ngươi di chuyển với tốc độ quá nhanh, rồi sau đó ngươi được Yêu hoàng mời về điện Yêu Hoàng, thế là từ đó ngươi đã biến khỏi tầm mắt của ta.
Thực ra lần này Yêu hoàng bảo ta đi giết ngươi; nhưng Kim Xán này dù ngu đần thì cũng không ngu đến mức bỗng dưng đi giết một người đồng tộc với mình.
Yêu hoàng có dã tâm như chó sói, ngày trước nếu ta không nhường ngôi cho hắn thì hắn đâu có ngày hôm nay?
Không ngờ, chỉ vì ý định sẽ nhường ngôi Yêu hoàng cho con trai hắn, nên hắn dám đối xử với ngươi như thế này.
Lúc nãy ta đã quan sát võ công của ngươi, tin rằng ít lâu nữa ngôi vị Yêu hoàng sẽ thuộc về ngươi. Cho nên, hắn mới quyết định phải giết ngươi bằng được.”
Khiếp quá! Thì ra Yêu hoàng chơi khăm nó vì sợ nó sẽ đoạt mất ngai vàng Yêu hoàng!
Cũng có nghĩ là ngay từ đầu hắn đã tính toán cả rồi, âm mưu, rặt là âm mưu, ngay từ đầu đã là âm mưu.
Bộ lông vũ vàng kim của Kim Bằng bỗng xù ra, dựng đứng cả lên.
Dám chơi khăm! Dám coi nó là đồ khỉ để giỡn chơi, thế mà nó lại rất tin hắn.
Tàn ảnh loáng lên, Kim Bằng bay vù đi ngay.
Kim Xán thấy thế vội đứng phắt dậy và cũng bay theo phía sau Kim Bằng.
“Tiểu Kim Bằng, ngươi không nên chủ quan nóng nảy!”
Kim Bằng vốn chỉ đơn thuần cho là Yêu hoàng chơi khăm nó,
Nhưng nói chuyện chán chê rồi, nó nhận ra rằng ngay từ đầu hắn đã không coi nó là người mình.
Từ đầu đến cuối toàn là âm mưu quỷ kế, là lừa gạt.
Nếu hôm nay không đánh sập điện Yêu Hoàng của hắn, thì Kim Bằng này có lỗi với sự tự tôn của chính mình.
“Tiểu Kim Bằng, đừng nôn nóng. Lúc này ngươi chưa thể là đối thủ của hắn đâu.”
Giọng gấp gáp của Kim Xán vang bên tai Kim Bằng.
“Kim Bằng này xưa nay không chấp nhận thua ai. Ngày trước ở Hồng Hoang tôi đã gặp vô số yêu thú hung hãn nhưng chưa từng thua chúng. Hễ còn một tia hy vọng là tôi đều không bỏ qua.
Những ngày ở bên Diệp Khuynh Thành, tâm tính của tôi càng thêm cứng cỏi, cái chết tôi chẳng coi là gì. Tôi lo nhất là sống cho qua ngày một cách hèn hạ.”
Một tiếng kêu vang khắp trời. Một sức mạnh hãi hùng bùng ra từ thân thể Kim Bằng, nó tăng tốc bay vù về phía điện Yêu Hoàng.