Phủ Thái úy.
Trong đại sảnh của Đan Thanh Viện.
Diệp Chấn Thiên mặt mũi xám ngoét đang ngồi đó.
Diệp Chấn Nam, Diệp Chấn Bắc đang ngồi bên cạnh.
Diệp Tông ngồi ghế cao nhất.
Hôm nay cả nhà họ Diệp đều có mặt ở đại sảnh, giống như hồi Diệp Khuynh Thành mới chào đời.
Chỉ khác là ai nấy đều cau mày.
“Thưa cha, Khuynh Thành là con gái con, dù mọi người đều chẳng thiết gì nó thì trong người nó vẫn mang dòng máu của nhà họ Diệp chúng ta. Cho nên, chuyện này phải trừng phạt thật nghiêm!”
Dương thị vội ôm Huyền Diệu vào lòng mình, rồi khóc hu hu: “Lão gia đã đánh Huyền Diệu như thế rồi, còn định đánh chết nó hay sao?
Khuynh Thành đã rơi xuống Thực Nhân Cốc, dù lão gia đánh chết Huyền Diệu cũng không thể cứu được Khuynh Thành về. Nay nó đã mất, lão gia lại muốn mất thêm Huyền Diệu hay sao?”
Cô ta lại bước lên, quỳ sụp nói: “Xin cha đưa ra quyết định! Xin đừng hành hạ Huyền Diệu. Nó là bản mệnh của con, nếu nó bị làm sao thì con cũng không sống nữa!”
Liễu Oanh ngồi ở bên, sắc mặt vô cảm trước mọi sự việc, cô vốn mong Khuynh Thành chết sớm cho xong; Khuynh Thành là nỗi nhục đối với cô.
Bao năm nay cô cấm Khuynh Thành gọi cô là mẹ.
Nhiều phen cô rất hận mình, không biết kiếp trước mình gây nên nghiệp chướng gì, mà lại sinh ra đứa con gái xấu xí hôi hám như vậy?
Diệp Chính Bắc thấy nguy cũng vội bước ra, nói: “Đúng thế, thưa cha, Khuynh Thành đã không còn nữa, đâu có thể bắt đứa trẻ con đền mạng? Vả lại, trẻ con nô đùa với nhau va chạm là chuyện thường; đây là tai nạn chứ đâu phải chúng muốn như vậy? Mỵ Nhi con thấy đúng không?”
Nói rồi ông ta kéo Mỵ Nhi lại, ấn nó sụp xuống đất, nói: “Mau cầu xin Nhị thúc tha cho con đi!”
Mỵ Nhi đang sợ phát run, nó không ngờ chú Chấn Thiên lại giận dữ khiếp thế, chú ấy đánh Huyền Diệu chết ngất, buộc nó phải khai rõ sự thật.
Nó không hiểu tại sao chú Hai của nó lại sủng ái con ranh xấu xí như ma ấy.
“Nhị thúc, cháu biết lỗi rồi, xin chú tha cho cháu! Từ nay cháu không dám nghịch ngợm như thế nữa.”
Thu Bình mẹ của Mỵ Nhi cũng bước ra, nói: “Tôi biết Nhị đệ rất thương Khuynh Thành, nhưng... chúng tôi đâu muốn chuyện đó xảy ra? Xin chú tha cho bọn trẻ. Vả lại chú thím còn trẻ, vẫn có thể sinh con; chẳng nên bắt hai đứa bé ném xuống Thực Nhân Cốc để đền mạng!”
“Nhưng...”
Diệp Chấn Thiên vừa định nói thì Liễu Oanh bỗng nói trước: “Tôi nghĩ thế này lão gia ạ: Ta nên cho qua! Tại con gái chúng ta yểu mệnh, chứ đừng oán gì ai khác.”
Diệp Chấn Thiên đang điên đầu, nghe vợ nói thế ông lập tức đập tay xuống bàn, “uỳnh” một phát cái bàn vỡ tan thành vô số mảnh.
“Có người mẹ nào lại như cô không? Chuyện này không thể cho qua được. Hôm nay tôi phải đòi lại lẽ công bằng cho Khuynh Thành!”
Hai đứa Mỵ Nhi và Huyền Diệu càng sợ thót tim, không dám thở nữa.
“Đúng, tuyệt đối không thể cứ thế mà cho qua!”
Ngoài cửa vang lên một giọng nói mong manh yếu ớt.
Mọi người lập tức nhìn ra cửa.
“Khuynh Thành!!!”
Không ai dám tin đây là sự thật. Một đứa trẻ lên 5 rơi xuống Thực Nhân Cốc lại có thể sống mà trở về?
“Khuynh Thành! Có đúng là con không đấy?” Diệp Chấn Thiên dường như không dám tin vào mắt mình, ông chạy ào ra ôm con bé vào lòng, xúc động nói: “Khuynh Thành! Có đúng là Khuynh Thành không?”
Khuynh Thành nhoẻn cười với cha, nói: “Cha cho rằng trong vương triều Đại Cương này cha có thể tìm ra một đứa bé thứ hai cũng xấu xí hôi hám như con hay sao?”
Diệp Chấn Thiên hít sâu một hơi, rồi cười ha hả, nói: “Đúng là Khuynh Thành của ta thật rồi! Hay quá! Cha biết con sẽ không sao, con nhất định sẽ trở về!”
Vào lúc này Diệp Chấn Thiên bỗng cảm thấy mùi hôi trên người Diệp Khuynh Thành là thứ mùi dễ chịu nhất trên đời, chỉ cần ngửi thấy nó là ông lập tức cảm thấy yên lòng.
Đôi môi ông không ngớt áp vào khắp nơi trên khuôn mặt nó.
Nó chùi các vết nước bọt trên mặt, rồi nói: “Cha ạ, Khuynh Thành con không sao. Mệnh con rất vững, nếu không con đã không thể trở về. Mấy đứa kia cố ý gài bẫy con ngã xuống vực, chuyện này không thể cho qua.”
Đúng, chuyện này không thể cứ thế mà cho qua.
Diệp Chấn Thiên cũng chưa từng nghĩ là xí xóa cho qua.
Nếu Khuynh Thành chết, thì dù không bắt chúng đền mạng thì cũng phải bắt chúng sám hối đến trọn đời!
Bây giờ con bé đã trở về, vẫn phải dạy cho chúng bài học để tạo dựng uy tín cho Khuynh Thành, kẻo sau này sẽ lại bị chúng bắt nạt!
Khi xưa Khuynh Thành mới sinh ra, nếu ông không đánh con a hoàn của Diệp Tông một trận thì có lẽ Khuynh Thành đã phải chịu vô số lần ngậm bồ hòn làm ngọt.
Mấy năm nay thì tạm ổn, mọi người tuy không thích Khuynh Thành nhưng cũng không dám rẻ rúng nó.
Diệp Tông đưa mắt nhìn Chấn Thiên, chậm rãi nói: “Con nói xem nên làm gì?” Con bé thì không chết, chắc thằng Hai sẽ không gây khó dễ cho hai đứa cháu nữa. Diệp Tông thầm nghĩ vậy, lão bèn mở miệng hỏi Chấn Thiên.
Khuynh Thành nhìn Diệp Tông, nói: “Ông ơi cha ơi, đây là chuyện của con, con sẽ tự giải quyết.”
Diệp Tông cũng bật cười, ánh mắt lão có nét ngợi khen, lão nói: “Khá lắm! Không hổ danh là con cháu nhà họ Diệp!”
Nghe đến đây, Diệp Chấn Bắc và Dương thị đều thở phào nhẹ nhõm.
Một con bé lên năm, thì có thể “giải quyết” cái gì!
Mỵ Nhi và Huyền Diệu đều lớn hơn nó vài tuổi, lại bị nó hà hiếp hay sao?
Dương thị bèn cười khanh khách, nói: “Đúng! Chuyện của bọn trẻ, để bọn trẻ tự giải quyết là phải!”
Khuynh Thành không để ý đến họ làm gì, chỉ nói: “Cha ơi con đói rồi.”
“Nào, cha đưa con đi ăn!”
Nói rồi ông bế nó bước ra. Khuynh Thành ngoảnh lại nhìn thấy ánh mắt buồn nản của Liễu Oanh dường như đang nói “Con ranh xấu xí, sao mày không chết đi? Mày chết đi thì tốt biết mấy.”
Lòng nó thoáng xót xa, nó không hiểu tại sao mẹ lại không nói nổi một câu tỏ ra quan tâm đến nó.
Diệp Chấn Thiên dặn dò gia nhân tắm gội sạch sẽ cho con bé, rồi lại sai nhà bếp nấu các món mà mọi ngày nó vẫn thích ăn.
Rơi xuống Thực Nhân Cốc, nó phải sống ở chốn sơn dã bằng cách hái rau rừng quả dại ăn, lại phải trốn tránh dã thú tấn công; nếu nó không xuất thân từ đội quân đặc chủng thì dù ra khỏi Thực Nhân Cốc cũng khó bề sống sót mà quay về.
Nó vừa ăn cơm vừa nhìn Diệp Chấn Thiên, hỏi: “Cha, tại sao mẹ lại ghét con đến thế? Vì con xấu xí nên mẹ không thích con phải không?”
Chấn Thiên không biết nên trả lời ra sao, chỉ nói: “Khuynh Thành! Cha tin rằng có ngày mẹ cũng sẽ thích con, thương con như cha.”
“Tục ngữ nói: hổ còn chẳng ăn thịt con, nhưng hôm nay con nhìn thấy ánh mắt của mẹ không hề mừng vui, hình như mẹ chỉ mong con chết sớm cho xong.”
Chấn Thiên bỗng giật mình, ông chăm chú nhìn đứa con gái của mình. Nó mới 5 tuổi sao lại biết nói những câu già dặn như thế?
“Con mau ăn đi, ăn xong cha dẫn con đi chơi.”
Ông chợt nghĩ đến một điều gì đó, sắc mặt ông hơi căng thẳng. “Khuynh Thành, hãy cấu cha một cái đi!”
“Cha sao thế?”
“Cha cảm thấy hình như mình đang nằm mơ? Rõ ràng con bị rôi xuống Thực Nhân Cốc kia mà?”
“Cha ạ, vì số con rất son, con gặp may nên mới sống sót trở về. Đúng là Thực Nhân Cốc vô cùng đáng sợ. Con suýt nữa bị yêu quái ăn thịt. May mà từ bé đã được cha dạy võ công, yêu quái thấy con bé nhỏ nên khinh địch, con đã đánh thắng và thoát khỏi nanh vuốt của nó rồi trở về.”
Nó đặt bát đũa xuống, lau mồm, rồi lại nói: “Con ăn no rồi, bây giờ con đi làm cái việc con nên làm.”
Chấn Thiên âu yếm nhìn con gái, vuốt ve khuôn mặt tươi cười của nó, nói: “Nhóc con ạ, con thì có việc gì?”
Khuynh Thành rất nghiêm chỉnh nói: “Cha quên rồi à? Con còn phải đi tính sổ với Huyền Diệu và Mỵ Nhi.”
“Được, cha sẽ đi cùng, giúp con uốn nắn hai đứa ấy!”
Ánh mắt nó đầy kiêu ngạo, cứng cỏi nhìn Chấn Thiên, nó xua tay nói: “Không cần!” Dạy cho mấy đứa trẻ ranh ấy một bài học, đâu cần nhờ đến cha?
“Không cần thật chứ?”
“Cha yên tâm, Khuynh Thành không thể để chúng bắt nạt đâu.”
Nó mỉm cười với Chấn Thiên, rồi chạy ra ngoài, động tác của nó hoàn toàn không phải của một đứa trẻ lên năm.
Nhìn đứa con gái bé xíu, Diệp Chấn Thiên mừng vui hết nhẽ. “Con bé thật giống ta. Nếu nó là con trai thì tốt, sau này ắt có sự nghiệp ra trò.”
Khuynh Thành “hứ”một tiếng, ngoảnh lại nói to: “Cha ạ, con gái cũng có thể có sự nghiệp! Ông con nói rồi: con bẩm sinh dị dạng thì sau này ắt có chỗ hơn đời.
Con không thể khuynh thiên hạ bằng nhan sắc nhưng sẽ khuynh thiên hạ bằng quyền uy.”
“Con thật là...”
Có vẻ như ông trách con, nhưng ai nghe giọng ông cũng đều nhận ra trong đó chứa chan bao nhiêu thương yêu giành cho nó.
Khuynh Thành lại mỉm cười với ông rồi quay người chạy đi. Vừa chạy mấy bước nó đã dừng lại, nó nhìn thấy Liễu Oanh đứng ở cửa nhìn nó bằng ánh mắt ghét cay ghét đắng.
Dù sao bà ấy cũng sinh ra nó, sao bà ấy lại ghét đứa con của mình như vậy?
“Mẹ...”
Khuynh Thành cúi đầu len lét nhìn, và gọi mẹ.
Liễu Oanh bước lại, khẽ đẩy nó ra, nói: “Ai là mẹ ngươi? Ta không sinh ra đứa con xấu như ma thế này đâu! Ta đã bao lần nói với ngươi rằng phải gọi ta là phu nhân. Nếu còn gọi là mẹ nữa coi chừng ta sẽ xé nát cái mồm ngươi!”
Chấn Thiên từ trong nhà đi ra, trợn mắt nhìn Liễu Oanh, giận dữ nói: “Sao mình lại nói với con như thế? Tại sao nó không thể gọi mình là mẹ? Nó không phải con đẻ của mình à? Nó có thể gọi tôi là cha thì cũng có thể gọi mình là mẹ.”
Liễu Oanh thật sự không hiểu tại sao Diệp Chấn Thiên lại cưng đứa con xấu xí hôi hám này.
Giá mà khi xưa Liễu Oanh tàn nhẫn hơn chút nữa, sớm bóp chết con bé thì hôm nay Liễu Oanh đâu bị người ta chế nhạo, đâu phải cúi gằm không dám nhìn ai ở phủ này?
Khuynh Thành mím môi, khẽ mấp máy gọi: “Mẹ...”
“Đồ khốn, ai cho phép ngươi gọi thế? Phải gọi ta là phu nhân!”
“Liễu Oanh, cô thật quá đáng!”
Chấn Thiên tóm ngay bàn tay của Liễu Oanh đang định tát Khuynh Thành.
Khuynh Thành hai mắt đỏ hoe, rất ấm ức nhìn mẹ, nói: “Nếu mẹ không phải mẹ của con, thì ai là mẹ của con? Con dù có xấu xí đến mấy cũng vẫn do mẹ sinh ra, dòng máu của mẹ và của cha chảy trong người con. Dù ghét con đến mấy thì mẹ vẫn là mẹ của con chứ không thể khác được!”
“Ngươi...”
Liễu Oanh vùng ra khỏi Chấn Thiên, rồi lại giơ tay định tát Khuynh Thành.
“Bốp!” Một cái tát vả vào mặt Liễu Oanh. “Cô thật quá quắt, con bé vừa thoát chết trở về, mà cô lại làm nó bị tổn thương!”
Liễu Oanh ôm má, kinh ngạc không ngờ nhìn Chấn Thiên. Cô ta đầm đìa nước mắt tuôn trào, uất ức không sao kể xiết. “Ông ơi, bao năm qua ông chưa bao giờ đánh tôi, chưa từng nói to với tôi một câu, thế mà hôm nay, vì nó, ông lại ra tay với tôi...”
“Vì nó là con của chúng ta!”
“Nó không phải con tôi. Con tôi lúc mới sinh đã bị tôi bóp chết rồi.”
“Cô thực khó bảo, hết cách rồi!”
Chấn Thiên tức điên người, ông dắt Khuynh Thành đi ra.
Bao năm qua ông vẫn tưởng, cùng với thời gian vợ ông sẽ dần chấp nhận đứa con gái này.
Nhưng đã năm năm trời!
Năm năm tròn, vợ ông vẫn không muốn chấp nhận nó.
“Khuynh Thành đừng buồn, sẽ có ngày mẹ con sẽ mến con.”
“Vâng. Con biết mình xấu xí, hôi hám, khiến mẹ con bị mọi người trong phủ Thái úy này coi thường, vì thế mẹ con mới căm ghét con. Cha ạ, con rất muốn mẹ con sẽ thích con một chút, chỉ hơi hơi thích cũng được.”
Từ bé Diệp Khuynh Thành chưa từng biết tình thương của mẹ là gi, nó cũng không ngờ xuyên không vào một đứa bé con lại khiến nó càng vô vọng đối với tình thương của người mẹ. May sao nó vẫn còn Diệp Chấn Thiên, ông đã bù đắp cho khoảng trống trong lòng nó, hoặc ít ra cũng cho nó cảm nhận trên đời này vẫn có người quan tâm đến mình.
Chấn Thiên trìu mến xoa đầu nó: “Khuynh Thành ngoan nhé! Mẹ con sẽ thương yêu con...”
Khuynh Thành lau nước mắt, nói: “Vâng. Con tin rằng chỉ cần con cố gắng thì mẹ sẽ thích con. Sau này con sẽ khiến cho mọi người trong phủ Thái úy phải trầm trồ kinh ngạc, lúc đó họ sẽ không chế nhạo mẹ con nữa, mẹ sẽ thích con, đúng không?”
Nó nhìn Chấn Thiên bằng ánh mắt ngây thơ trong trẻo của đứa trẻ lên 5.
“Đúng! Khuynh Thành nói rất đúng.”
“Cha ạ, cha cứ đi làm việc đi! Khuynh Thành sẽ đi tìm Huyền Diệu và Mỵ Nhi.”
Chấn Thiên rất muốn xem xem con bé sẽ xử lý hai đứa bé kia ra sao.
Vì Khuynh Thành được ông nội che chở, cho nên các chú bác, các thím và mẹ hai đều không dám làm gì nó. Nó khệnh khạng bước đến phòng của Diệp Huyền Diệu, xẵng giọng gọi to: “Huyền Diệu! Ngươi vác mặt ra đây!”
Huyền Diệu và Mỵ Nhi đang ở bên trong bàn xem liệu lát nữa Khuynh Thành có thể làm gì chúng.
Con ranh xấu như ma ấy đã khiến nó bị cha đánh cho nhừ tử, lúc này toàn thân nó vẫn còn đau kinh khủng.
Huyền Diệu và Mỵ Nhi đưa mắt nhìn nhau, rồi bước ra.
“Con ma quái dị, mày định thế nào?”
Mỵ Nhi khinh khỉnh nhìn thân hình còm cõi đứng trước mặt.
“Thì ra ngươi cũng ở đây? Tốt quá, ta đỡ phải đi hai chuyến.”
“Khuynh Thành, chắc không đến nỗi ép bọn này phải nhảy xuống vực chứ? Dưới đó là Thực Nhân Cốc!” Nói đến đây, Huyền Diệu bất giác rùng mình.
Nó thận trọng quan sát Khuynh Thành, đúng là nó không hình dung nổi con bé lên năm này có thể nghĩ ra cách gì để nhằm vào nó và Mỵ Nhi.
Khuynh Thành cười bí hiểm, nói: “Ý nghĩ đấy rất hay đấy, thế mà lúc nãy ta không nghĩ ra! Nhưng Huyền Diệu ngươi cũng coi thường ta thật!”
Lúc này Huyền Diệu mới thở phào, rồi nó lại ra vẻ kẻ cả ăn hiếp người khác; nó nhìn Khuynh Thành, lên giọng căn vặn: “Ê! Ngươi nói xem tại sao ngươi có thể ra khỏi Thực Nhân Cốc? Ta nghe nói dưới đó có rất nhiều yêu quái, ngay cả ông nội cũng không dám vào, sao ngươi lại có thể thoát ra? Hay là, ngươi cũng là yêu quái?”
“Ngươi là yêu quái thì có! Huyền Diệu, ngươi định đối phó với ta như thế nào?”
Huyền Diệu khinh khỉnh nhìn Khuynh Thành, nói: “Ngươi làm gì nổi ta? Ngươi cho rằng mình thừa sức đánh ta chắc?”
Khuynh Thành mỉm cười nhìn hai đứa, nhưng chỉ cười chứ không nói nửa lời, khiến hai đứa cảm thấy con bé này đang có mưu mô gì đây.
Mỵ Nhi đỏ mặt tía tai tức giận nhìn Khuynh Thành, quát to: “Mày muốn thế nào?”
“Thế nào ư? Mỵ Nhi, ngươi xô ta ngã xuống vực, khiến ta khốn đốn. Cho nên bây giờ ta muốn quyết đấy với cả hai đứa.”
“Quyết đấu?”
Huyền Diệu và Mỵ Nhi ngỡ mình nghe nhầm, chúng cười hềnh hệch. “Mỵ Nhi nghe rõ chưa, nó nói là muốn quyết đấu với chúng ta.” Huyền Diệu nói. Rồi nó bước lại xoa đầu Khuynh Thành. “Này, bị ngã, cái đầu mày chưa giập nát bét đấy chứ?”
Khuynh Thành tức giận đẩy nó ra, nói: “Đầu mày giập nát thì có!”
“Khuynh Thành mày mới 5 tuổi, đòi quyết đấu với bọn ta, mày điên rồi à?”
“Hai ngươi có dám không? Nếu không dám thì quỳ xuống lạy ta ba lạy, ta sẽ tha cho!”
“Huyền Diệu đừng phí lời với nó làm gì, nhìn xem, nó rất ngông nghênh, tại nó tự tìm đến cái chết thì nó chớ trách chúng ta.”
Huyền Diệu hơi do dự, nói: “Khuynh Thành, ngươi là đàn em của ta, tuy ta chẳng ưa gì ngươi nhưng ta cũng không nỡ đánh một con bé dặt dẹo trói gà không chặt. Ngươi nên biết Huyền Diệu anh đây có bản lĩnh đứng xa trăm thước bắn trúng hồng tâm.”
Khuynh Thành lườm nó, rất coi thường. Đứng xa trăm thước bắn trúng hồng tâm, mà cũng dám khoe khoang?!
Khi xưa, trạc tuổi Huyền Diệu bây giờ, Khuynh Thành đã biết mang súng đi trừ khử người rồi.
Đúng thế, năm 13 tuổi Khuynh Thành đã bắt đầu biết giết chóc.
Nó cũng biết, trong phủ Thái úy này, Huyền Diệu có võ công lợi hại nhất. Ngoài ra còn có người con cả của ông bác, con cả và con thứ của Tam thúc, nghe nói cũng tương đối lợi hại.
Tuy nhiên Khuynh Thành chưa được chứng kiến. Chỉ nghe nói họ đã nhập ngũ ra trận từ nhiều năm nay.
“Cứ việc ra tay đi là được!”
Thấy Khuynh Thành ngông nghênh quá thế, Mỵ Nhi ngứa mắt không chịu nổi nữa, nó vung quyền xuất cước xông vào Khuynh Thành.
“Diệp Khuynh Thành, tự mày muốn chết, nghe chưa?”
Năm nay Diệp Mỵ Nhi 9 tuổi.
Chớ coi thường nó, con bé lên 9 nhưng võ công của nó chẳng kém Huyền Diệu là mấy.
Vì thế nó ở phủ Thái úy này cũng rất được cưng chiều, nâng niu, nên nó cứ nhơn nhơn lên.
Khuynh Thành lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Ai muốn chết, lát nữa sẽ biết.”
Mỵ Nhi lia cước nhắm chân Khuynh Thành quét ngang với công lực tối đa.
Nếu Khuynh Thành không tránh kịp thì coi như đời nó tàn hẳn!
Vốn đã xấu như ma hôi như cú, lại thêm què quặt tàn phế, chắc chắn nó đến chết cũng không có ngày mọc mũi sủi tăm trong phủ Thái úy này.
Nhưng, chơi tàn độc...
Thì Mỵ Nhi chưa đủ tầm.
Khuynh Thành đứng thẳng vút, ánh mắt khát máu sáng rực, nhìn xoáy vào Mỵ Nhi. Khi nó lại gần, Khuynh Thành khẽ nghiêng sang bên tránh được phi cước của Mỵ Nhi. Nó không cần xuất chiêu nào cả.
Kinh ngạc!
Kinh ngạc rồi lại kinh ngạc!
Dương thị, Huyền Diệu và Mỵ Nhi cả ba nhìn Khuynh Thành, không sao tưởng tượng nổi.
Vừa nãy nó đã tránh được phi cước của Mỵ Nhi như thế nào?
Con bé lên 5, sao có thể tránh nổi phi cước đó?
Trong phủ Thái úy, cả lũ trẻ con cùng lứa tuổi Mỵ Nhi chẳng đứa nào có thể tránh nổi chiêu ấy của nó, thế mà con ranh Khuynh Thành xấu xí này lại tránh được!
Khuynh Thành kể từ ngày oe oe chào đời đến giờ, luôn không thể hòa nhập với cái nhà này. Ngoại trừ vài chiêu mà Diệp Chấn Thiên mọi ngày dạy cho nó, nó không hề có võ sư chuyên trách dạy nó võ công.
Ngoại trừ Diệp Chấn Thiên luôn coi nó như viên ngọc quý, chẳng ai thiết nhìn mặt nó.
Chấn Thiên luôn bận rộn lắm việc, đâu có nhiều thì giờ dạy võ cho nó, vậy tại sao nó có thể tránh được phi cước kia?
“Ta không ngờ con ma xấu xí nhà ngươi may mắn đến thế, nhưng lần này sẽ không như vậy. Tốt nhất là ngươi hãy nói với Nhị thúc rằng tự ngươi muốn quyết đấu với bọn ta; nếu bị thương tích gì thì chớ trách ta.”
Khuynh Thành lạnh lùng nhìn nó, rồi cong ngón trỏ vẫy vẫy, đầy vẻ khiêu khích.
“Muốn chết hả?”
Mỵ Nhi tung ra Long Trảo Chưởng bổ vào cánh tay Khuynh Thành.
Khuynh Thành nhảy vọt lên không trung, hai tay bập vào vai Mỵ Nhi rồi lộn nhào ra sau lưng nó, tóm hai tay nó bẻ ngoặt ra sau, ấn nó úp mặt xuống đất.
Khuynh Thành đưa mắt nhìn Dương thị và Huyền Diệu, rồi nói với Mỵ Nhi: “Chỉ cần dập đầu một cái, là đủ để đền tội với ta rồi!”
Khuynh Thành ấn đầu Mỵ Nhi xuống đất.
Dương thị và Huyền Diệu nhắm tịt mắt, không nỡ nhìn.
Cú dập đầu “cộp” một cái, nghe rõ to.
Khi Mỵ Nhi ngẩng đầu lên thì trán nó đã sưng vù, lồi hẳn ra một cục.
Lúc này Khuynh Thành mới buông nó ra, rất lạnh lùng nói: “Diệp Mỵ Nhi, ngươi hãy nhớ kỹ bài học hôm nay, Khuynh Thành ta đây không dễ bị bắt nạt đâu.”
“Ta không phục!”
“Không phục thì cố chờ hết sưng chán rồi lại đến khiêu chiến, ta sẵn sàng chờ ngươi.”
Khuynh Thành nhích nhích đuôi lông mày, bộ dạng rất ngông cuồng.
Mỵ Nhi định giơ nắm đấm tấn công nữa, bỗng nhận ra bàn tay mình không còn chút sức lực nào. Thì ra vừa nãy bị Khuynh Thành vặn tay dúi xuống đất, tay nó đã bị trật khớp.
Nó hổ thẹn muốn phát điên, gào lên: “Con ma xấu xí hãy nhớ, ta sẽ không tha cho ngươi đâu!”
Khuynh Thành chẳng mấy bận tâm, quay đầu sang nhìn Huyền Diệu, nói: “Ngươi sẽ chủ động, hay để ta ra tay trước?”
Đường đường một nam nhi hùng dũng lẽ nào lại cúi đầu trước một con ranh?
Không thể!
Nhưng quả thật nó không hiểu chiêu thuật vừa nãy Khuynh Thành dành cho Mỵ Nhi.
Không phải võ công nhà họ Diệp.
Một con bé lên 5 lại có thể không tốn chút sức lực nào đánh bại Mỵ Nhi.
Huyền Diệu từ kinh ngạc chuyển sang sợ hãi.
“Khuynh Thành! Hôm đó không phải ta đẩy ngươi xuống vực.”
Đôi môi nhỏ bé của Khuynh Thành hơi nhích lên, rồi mỉm cười rất ma mãnh, nói: “Huyền Diệu đang quá sợ chứ gì?”
“Ai… ai nói là... ta sợ ngươi?”
“Không sợ, tại sao lại líu lưỡi như thế?”
Mỵ Nhi đứng đó, tay trái đang nâng tay phải, khinh bỉ nhìn Huyền Diệu, rồi cười khẩy nói:” Đồ hèn!”
“Ngươi bảo ai là đồ hèn?” Huyền Diệu mặt đỏ gay, giận dữ nhìn Mỵ Nhi, rồi nó vung quyền nhằm vào Khuynh Thành.
“Lỗ mãng tầm thường, tất sẽ thất bại. Chỉ bị người ta mắng một câu “đồ hèn” đã không chịu nổi, thì sau này làm nổi việc gì ra hồn? Ngươi khiến ông nội quá mất mặt!” Khuynh Thành khinh bỉ nói, nó vốn chẳng thích Huyền Diệu. Nhưng nó cũng có cái tật là bao che cho người mình.
Ngày trước nó chỉ huy nhóm quân đánh thuê, người của nó đã mắc lỗi gì, nó cũng cấm người ngoài nạt nộ hà hiếp; nếu cần uốn nắn dạy bảo, chính nó sẽ uốn nắn dạy bảo.
Chỉ trích đàn em của nó, tức là chỉ trích nó. Nó tuyệt đối không tha cho bọn họ.
Là người nhà cả, nhưng Huyền Diệu còn là anh em cùng cha khác mẹ với Khuynh Thành. Nếu không, vừa nãy nó đã ra tay với Huyền Diệu rồi, vì Huyền Diệu chính là kẻ đầu têu hãm hại nó.
Khuynh Thành bĩu môi nhìn Huyền Diệu xông đến. Võ công của Huyền Diệu tuy hơn hẳn Mỵ Nhi nhưng chất người nó không tàn độc, thâm hiểm như Mỵ Nhi.
Cho nên Khuynh Thành đứng im không nhúc nhích, chờ nắm đấm của Huyền Diệu đến sát sàn sạt, nó mới tung cước ra.
Huyền Diệu bị trượt chân ngã ngửa, bốn vó chổng lên trời.
Mỵ Nhi nhân lúc Khuynh Thành đang đắc ý, tay trái bèn dồn hết sức vung quyền tạt vào Khuynh Thành.
Tàn độc thâm hiểm hơn Huyền Diệu, nhưng con bé Mỵ Nhi lại quá chủ quan.
Thân hình nhỏ bé của Khuynh Thành hơi ngả phía sau rồi tránh được dễ dàng. Quyền của Mỵ Nhi đấm hụt vào không khí. Nó đang quá thất vọng thì lại lập tức thấy người đau khinh khủng.
“Ối...”
Nó kêu rú lên thảm thiết, trán vã mồ hôi, rồi ngã đổ vật xuống.
“Đánh lén ta à? Ngươi chưa đủ tư cách đâu!”
Khuynh Thành hai tay phủi vào nhau rồi xoay người định bước đi, thì bị Diệp Chấn Bắc và bà mẹ của Mỵ Nhi chặn lối.
“Con ranh xấu xí dám đánh con gái ta ư?”
Âu Dương Thu Bình giơ tay định tát Khuynh Thành.
Nhưng chỉ thấy Khuynh Thành nhếch mép tủm tỉm tinh quái, rồi ngoảnh về phía cửa sau gọi to: “Ông ơi ông, bác ấy định đáng cháu!”
Lúc này Thu Bình mới thu bàn tay lại, nước mắt trào ra, chạy đến bế Mỵ Nhi lên.
“Con xin cha phán xét cho! Con bé dã man này đã đánh Mỵ Nhi thành ra thế này, nếu mai kia nó không thể tập võ thì sẽ ra sao?”
Khuynh Thành hầm hầm nhìn bà ta. Tập võ? Nó còn muốn tập võ? Đời nó đừng hòng tập được nữa! Khuynh Thành vốn chỉ muốn chỉnh nó qua loa, nhưng tại nó thâm hiểm quá thế!
Gây ra nghiệp chướng thì chớ hòng sống!
Diệp Tông thoáng nhìn Diệp Mỵ Nhi, rồi cau mày nói: “Khuynh Thành...”
“Cha đã bằng lòng rằng, chuyện của bọn trẻ thì để chúng tự giải quyết, bây giờ cha định trách phạt Khuynh Thành hay sao?” Diệp Chấn Thiên nghe tin chạy đến, ôm Khuynh Thành vào lòng.
“Nhưng nó không thể đánh ra kinh khủng thế này.” Âu Dương Thu Bình nói, quyết không buông tha.
Chấn Thiên cười nhạt, nói: “Khuynh Thành chỉ mới 5 tuổi, Mỵ Nhi 9 tuổi lại tập võ từ bé, mà hôm nay lại thua Khuynh Thành, âu cũng là ý trời.”
Thu Bình vẫn chưa chịu thôi, tiếp tục khóc thút thít nhìn Diệp Tông. “Thưa cha, đúng là bọn Mỵ Nhi trước đó có lỗi, nhưng Khuynh Thành đã trở về nhà bình an rồi, sao cứ phải đánh Mỵ Nhi đau thế này thì nó mới chịu yên? Mấy đứa trẻ chẳng qua chỉ lỡ làm đau con bé, mà Nhị đệ cũng đòi chúng phải đền mạng à?
Bây giờ nó đánh Mỵ Nhi khốn đốn, lẽ nào cha lại nén nhịn không dám nói gì? Mỵ Nhi nó cũng là cháu của cha, nó sẵn có nền tảng rất khá, nếu không thể tiếp tục tập võ thì mai kia nó còn vị thế gì trong nhà ta nữa?”
Diệp Tông cũng rất khó xử không biết nói sao. Lão đành bảo: “Đưa Mỵ Nhi ra, bảo thầy thuốc xem cho. Nếu không có gì nghiêm trọng thì xí xóa. Dù sao Mỵ Nhi cũng đánh người ta trước.”
Diệp Khuynh Thành gườm gườm nhìn Âu Dương Thu Bình, chính bà ta ép Diệp Tông đứng ra xử lý.
Nhưng nói thế còn ra sao? Nếu không có gì nghiêm trọng thì xí xóa. Nhưng nếu có chuyện thì Khuynh Thành tôi đây sẽ chết đó à?
Khuynh Thành rất biết, ở nhà này ngoài cha mình ra, không còn ai khác thích nó.
Nhưng cũng không nên bắt nạt Khuynh Thành như thế này.
Bà Thu Bình và ông Chấn Bắc vội bế con gái Mỵ Nhi trở về Bắc Uyển.
Còn Diệp Chấn Thiên thì rất cao hứng ôm Khuynh Thành vào lòng hôn chùn chụt.
“Khuynh Thành! Cha thương yêu con là phải, ngày mai cha sẽ mời sư phụ dạy con tập võ, sau này con lớn lên sẽ cùng cha đi đánh trận.”
“Vâng!”
Hai cha con đang vui vẻ chuyện trò thì a hoàn Ngân bước vào. Kể từ ngày bị Chấn Thiên trừng trị, nó không nguôi hậm hực Khuynh Thành.
“Nhị công tử, lão gia gọi ngài và Khuynh Thành sang chỗ đại công tử ạ.”
“Được!” Chấn Thiên bèn dắt Khuynh Thành bước ra.
Phía sau lưng họ, a hoàn Ngân nhăn mặt khịt mũi, nó nghĩ bụng: “Để rồi xem lần này Khuynh Thành mày sẽ chết ra sao.”
Trong gian bên ở Bắc Uyển, Diệp Tông đang ngồi chính giữa, sắc mặt nặng nề.
Diệp Chấn Bắc và vợ là Thu Bình ngồi bên trái.
Vợ chồng Diệp Chấn Nam và đứa con út Thành Đức, ngồi bên phải.
Ngoài ra còn có Liễu Oanh mẹ của Khuynh Thành, hai người thiếp của Chấn Thiên là Dương thị và Hồ thị, có cả thằng bé Huyền Diệu nữa.
“Cha cho gọi con à?” Chấn Thiên dắt Khuynh Thành bước vào, bắt gặp ngay ánh mắt chẳng mấy thiện cảm của Chấn Bắc, đôi mắt Chấn Bắc vằn những tia máu; đôi mắt của Thu Bình thì đỏ hoe, chắc là vừa nãy khóc lóc.
Họ hầm hầm nhìn Khuynh Thành, như muốn ăn sống nuốt tươi con bé.
“Không gọi con, mà là ta gọi Khuynh Thành.”
Diệp Chấn Bắc gắng hết sức tự kiểm soát, để tỏ ra đoàng hoàng phong độ một chút.
“Cha gọi nó ư?”
“Đúng!” Diệp Tông thở dài. “Chấn Thiên à...”
“Ông khỏi cần cảm thấy khó xử, cháu biết ông định nói gì. Hẳn chỉ là chuyện về Diệp Mỵ Nhi? Tất cả đều tại nó tự gây nên. Nếu nó không đánh lén cháu thì nó đâu có bị thương như vậy?
Khuynh Thành biết, bây giờ dù cháu nói gì mọi người cũng không buông tha cháu, thế thì muốn trách phạt cháu ra sao, xin cứ nói luôn đi!”
Diệp Tông hừ lạnh lùng, rồi nói: “Ăn nói chẳng phép tắc gì cả? Ngươi được phép gọi Mỵ Nhi như thế ư? Phải gọi là chị chứ! Lẽ nào mẹ ngươi không dạy à?”
Khuynh Thành liếc nhìn Liễu Oanh, rồi bước lên một bước, nói: “Thưa ông, đúng là mẹ cháu không dạy cháu ạ.”
“Hỗn xược!”
Âu Dương Thu Bình lập tức bước lên, thút thít nói: “Mày gớm thật, thảo nào mày độc ác như thế, mày đánh gãy tay Mỵ Nhi, mày đã hủy hoại cả đời nó, biết không?”
“Hủy hoại đời nó? Cháu không lấy mạng nó, đã là rất tình nghĩa rồi. Tại sao nó không biết điều, mù quáng đánh lén cháu nên cháu mới đánh lại. Nó thân làm thân chịu chứ!”
Diệp Tông nhìn Khuynh Thành, chậm rãi ôn tồn, hỏi: “Khuynh Thành, ngươi nói thật không đấy?”
“Thưa ông, Khuynh Thành không dám nói dối ông.”
“Cha đừng nghe nó nói bừa, con ranh này rất tinh quái. Nó toàn nói trí trá, cha ạ, nó cố ý đánh Mỵ Nhi bị thương, thế mà vẫn còn cố lý sự cùn!”
“Bác nói bừa thì có! Lúc đó Huyền Diệu và mẹ hai cũng có mặt, không tin thì cứ hỏi họ xem?”
Dương thị vốn chẳng ưa Khuynh Thành, nay nó lại khiến con trai mình bị tẽn tò nên rất hận nó, bèn đứng dậy bước ra, nói: “Thưa cha, chị dâu cả nói đúng ạ, con bé này người thì còm cái bụng thì ác; nếu hôm nay cha không dạy cho nó bài học thì mai kia lớn lên nó sẽ lật nhào cả phủ Thái úy này lên mất thôi!”
“Bà nói bừa rồi!” Khuynh Thành cười khẩy. “Tôi ngu quá, nên mới bảo các người làm chứng cho tôi. Đã thế này thì tôi chẳng còn gì để nói nữa!”
Diệp Tông nhìn Khuynh Thành, rồi lại nhìn Huyền Diệu, nói: “Huyền Diệu nói xem, chuyện là thế nào?”
Huyền Diệu nhìn Khuynh Thành rồi lại nhìn sang mẹ mình, nói: “Thưa ông, tại... Khuynh Thành... cố ý... cố tình đánh Mỵ Nhi bị thương ạ.”
Diệp Tông bỗng nổi giận đùng đùng, lão đập bàn đánh “uỳnh” rồi hỏi: “Khuynh Thành còn định nói gì nữa không?”
“Cháu chẳng còn gì để nói nữa.”
Mọi người đều xúm lại chỉ trích nó, nó còn biết nói gì nữa?
Nó mới chỉ là đứa trẻ lên 5, nó có thể làm gì đây? Dù có bản lĩnh đến mấy, lúc này cũng phải bó tay.
Diệp Chấn Thiên vội bước ra, nói: “Thưa cha, Khuynh Thành nó không như thế đâu.”
“Chẳng phải tại con quá nuông chiều nó ư? Con lui xuống!”
“Cha!”
“Lui xuống!”
Diệp Tông giận dữ quát to.
Chấn Thiên đành lui xuống. Dù sao lần này Khuynh Thành cũng hơi quá đáng, Diệp Mỵ Nhi suốt đời không thể tập võ được nữa, ông chẳng nên biện bạch thêm cho Khuynh Thành.
Thấy thế, Diệp Chấn Bắc cũng vội bước ra, nói: “Xin cha giải quyết cho cháu Mỵ Nhi! Cha nghĩ mà xem, nó vốn có năng khiếu học võ, nay nó bị con bé quỷ sứ này hủy hoại, sau này nó sẽ sống ra sao đây?”
“Khuynh Thành! Kể từ ngày mai ngươi phải lên Thiên Vân Các ngồi úp mặt vào tường sám hối, trước 16 tuổi cấm bước ra khỏi Thiên Vân Các nửa bước!” Diệp Tông nói.
Diệp Chấn Thiên kinh hãi bước ra quỳ xuống nài nỉ: “Xin cha đừng làm thế với Khuynh Thành!”
Khuynh Thành bước lên đỡ Chấn Thiên, nói: Cha xin họ làm gì chứ? Chẳng qua chỉ là úp mặt vào tường sám hối, 11 năm không ra khỏi Thiên Vân Các, Khuynh Thành con làm được!”
“Con ơi, con nên biết như thế nghĩa là gì, 11 năm trời không được ra khỏi Thiên Vân Các tức là con không thể tập võ, đời con coi như bỏ đi!”
Nhưng Khuynh Thành không cho là thế: “Cha ạ, chỉ cần lòng con vẫn nghĩ đến nó, không từ bỏ nó, thì thế nào cũng được; chỉ cần vẫn có niềm tin thì tất cả vẫn tồn tại, không có gì đáng sợ cả!”
Nói rồi nó quay người bước ra.
Diệp Tông nhìn theo nó, lão mỉm cười, lão đã không nhìn nhầm đứa cháu này. Bé tý mà nó đã nói được những lời như thế, sau này ắt sẽ trở thành một nhân tài.
Bước vào Thiên Vân Các rồi, Khuynh Thành mới ngộ ra rằng, ông nội bề ngoài tỏ ra trừng phạt nó, thực ra là ông có dụng ý riêng của mình.
Thiên Vân Các gồm ba tầng.
Hầm ngầm, chứa vô số thư tịch bí kíp võ công mà Chấn Thiên đã sưu tầm bao năm nay, cùng nhiều thư tịch bí kíp võ công của tổ tiên họ Diệp truyền lại.
Tầng một trống trải, là nơi rất tuyệt để luyện võ và nghỉ ngơi.
Tầng hai chất đầy các loại binh khí.
Tầng ba chứa các loại binh thư, dạy cách bài binh bố trận.
Hàng ngày, Khuynh Thành dùng phần lớn thời gian để đọc sách và luyện võ; thỉnh thoảng cũng đứng bên cửa sổ ngắm nhìn cảnh vật ngoài kia. Thời gian ngày nối ngày trôi đi, Diệp Chấn Thiên cách dăm ba hôm lại đến Thiên Vân Các thăm con gái.
Có điều, Khuynh Thành không hề nói với cha việc nó luyện võ công.
Cứ thế, ba năm thấm thoắt trôi qua, phẳng lặng nhưng cũng đầy ắp và hạnh phúc. Năm Khuynh Thành lên 8 tuổi, Diệp Chấn Thiên được phái đi vùng biên ải đánh trận. Chinh chiến hết trận này đến trận khác, liền tám năm trời.
Từ khi Chấn Thiên đi xuất chinh, ở phủ Thái úy không còn ai đối xử tốt với Khuynh Thành nữa.
Dường như mọi người đã lãng quên nó, hình như phủ Thái úy này chưa từng có một đứa bé tên là Diệp Khuynh Thành.
Diệp Tông đã đưa cháu Diệp Mỵ Nhi đi cầu một Lão tổ tông tiền bối nhà họ Diệp – một nhân vật rất bí hiểm, người ấy tu tiên. Lão tổ tông đã chữa trị cho Mỵ Nhi lành lặn, cuối cùng nó lại có thể tập võ như thường.
Có điều, Diệp Tông giấu kín cái tin kia. Chính Diệp Mỵ Nhi cũng không biết nhân vật đã chữa trị cho nó là một Lão tổ tông của dòng họ.