Diệp Mỵ Nhi nay đã là một thiếu nữ xinh tươi mơn mởn hết sức đáng yêu.
Nó và Huyền Diệu đang sửa soạn đi chơi phố. Vừa ra cổng phủ Thái úy thì xô phải một công tử trẻ tuổi hào hoa đang đi đến.
“Mắt mù hay sao mà không nhìn thấy tiểu thư này sắp bước ra? Chó khôn thì không ngáng đường. Sao chưa mau tránh sang bên!”
Chàng trai lạnh lùng nhìn Mỵ Nhi, nói: “Cái mồm sắc lẹm, nhưng chẳng rõ võ công ra sao?”
“Thế nào? Muốn đánh nhau chắc?” Huyền Diệu nói rồi kéo Mỵ Nhi sang bên. “Nhãi con mở to mắt ra nhìn xem, đây là nơi nào? Thích đánh nhau hả? Ta khuyên ngươi hãy biết điều, khi ta đây chưa nổi nóng thì cút ngay đi!”
Người ấy “hừ” một tiếng, tỏ ý coi thường.
Huyền Diệu Và Mỵ Nhi thì chưa kịp nhìn đối phương xuất chiêu ra sao, đã bị đối phương đánh ngã lăn quay.
Rồi người ấy chẳng thèm nhìn chúng, nói giọng lạnh tanh: “Hai ngươi hãy vào nói với lão tặc Diệp Tông rằng, con trai Hoằng Bá Thiên là Hoằng Ngạo đã trở về tìm lão báo thù.”
Hai đại hán đứng cửa, người to đùng như hùm beo định bước lên thì bị Huyền Diệu đứng dậy ngăn cản lại, tức tối nhìn người ấy, nói: “Ngươi mà dám đấu với ông nội của ta ư?”
Hoằng Ngạo lại “hừ”một tiếng, nói giọng khinh miệt: “Lão tặc Diệp Tông là ông nội ngươi ư? Thế thì nhà họ Diệp sắp tàn rồi. Không ngờ bọn cháu con lại kém cỏi không chịu nổi một đòn của ta.”
“Ngươi nói gì?”
Huyền Diệu mặt mũi đỏ gay, phẫn nộ trợn mắt, nhưng không dám tấn công, vì đối phương mạnh hơn nó rất nhiều.
Hoằng Ngạo lần ống tay áo lấy ra tờ Chiến thư ném vào mặt Huyền Diệu, nói: “Vào bảo lão tặc Diệp Tông, ta gửi Chiến thư cho lão. Sau ba ngày nữa nếu lão không dám ra ứng chiến thì ta sẽ san phẳng phủ Thái Úy này.”
Anh ta mắt đầy sát khí, tay nắm quyền rõ chặt, toàn thân phóng ra một trường khí cực mạnh khiến Huyền Diệu cứng đơ người đứng nghệt ra.
Nội lực thâm hậu như thế, chắc anh ta phải khổ luyện bao năm mới có đươc! Có lẽ Huyền Diệu có luyện cả đời cũng không đạt nổi đẳng cấp này.
Gã trẻ tuổi thân pháp nhanh nhẹn linh hoạt phi thường, tốc độ xuất chiêu nhanh như tên bắn, xung lực tức thì cực mạnh, các cao thủ bình thường không thể so sánh nổi.
Huyền Diệu hiện giờ chẳng phải thằng bé chỉ biết quậy phá như ngày trước, nó hiểu rằng phủ Thái úy đã gặp phải đối thủ.
Mỵ Nhi bước lại gần Huyền Diệu, nói: “Huyền Diệu huynh, ta phải làm gì? Có nên cho ông nội biết không?”
Huyền Diệu nghĩ ngợi, rồi nói: “Gần đây ông không được khỏe, chúng ta tạm thời đừng cho ông biết chuyện.”
“Ta vào gặp cha vậy!”
“Được!”
Câu chuyện về Hoằng Bá Thiên, Huyền Diệu và Mỵ Nhi hồi nhỏ đã từng nghe người trong phủ Thái úy nói đến.
Trên đại lục Ngọa Long này có ba vương triều lớn, là vương triều Đại Cương, vương triều Hoằng Lịch và vương triều Tấn.
Trong đó, vương triều Đại Cương và vương triều Hoằng Lịch tầm vóc vốn dĩ ngang nhau, nhưng sau khi Thái úy Diệp Tông đem quân đánh phá Hoằng Lịch, giết hoàng đế Hoằng Bá Thiên, thì vương triều Hoằng Lịch suy yếu mãi không khá lên được.
Kể từ đó vương triều Đại Cương trở thành bá chủ đại lục Ngọa Long.
Nghe nói vương triều Hoằng Lịch năm xưa chỉ là một đất nước rất nhỏ, cho đến đời Hoằng Bá Thiên mới trỗi dậy vươn lên.
Nghe nói Hoằng Bá Thiên có võ công siêu việt lại giỏi dùng binh, khắp đại lục Ngọa Long hầu như không có ai là đối thủ. Ông ta không ngớt đem quân chinh phục, thôn tính các tiểu quốc; từ đó vương triều Hoằng Lịch chiếm ngôi bá chủ toàn cõi Ngọa Long.
Rồi một ngày kia, bọn họ uy hiếp đến vương triều Đại Cương.
Trên đại lục Ngọa Long tức tinh cầu có tên là Lam Tử Tinh này, dường như mỗi thời kỳ lịch sử, mỗi con chữ ghi chép về nó đều nhuốm máu đào. Mấy triệu năm qua, dân chúng nước Đại Cương đều không ngừng tu luyện võ công, không ngừng nam chinh bắc chiến, đất này đã trở thành một cường quốc quân sự hùng mạnh nhất đại lục.
Diệp Tông là nhân vật có võ công hàng đầu của vương triều Đại Cương. Không thể tìm ra một Diệp Tông thứ hai. Diệp Tông khi đó còn chưa phải là Thái úy.
Ông vâng mệnh hoàng đế đem quân đi giao chiến với Hoằng Bá Thiên.
Hoằng Bá Thiên cao ngạo khác đời, bấy lâu vẫn bực mình vì không tìm được đối thủ xứng tầm, nay nghe nói Diệp Tông là võ sĩ số một của vương triều Đại Cương thì con tim đầy nhiệt huyết của Bá Thiên rộn ràng khôn xiết.
Ông bắn tin rằng, nếu bị Diệp Tông đánh bại, ông sẽ lui binh, không bao giờ quấy nhiễu vương triều Đại Cương nữa.
Cuộc giao đấu ấy diễn ra bốn ngày cho đến khi cả hai đều kiệt sức ngã lăn xuống đất không dậy được nữa, mới thôi.
Nhưng Hoằng Bá Thiên không thể ngờ ông phải bỏ mạng trong trận này.
Vương triều Hoằng Lịch cũng suýt nữa bị diệt vong.
Huyền Diệu và Mỵ Nhi cầm chiến thư bước vào phòng Diệp Chấn Bắc.
“Cha, thưa cha!”
Diệp Chấn Bắc đang ở sân sau luyện kiếm, nghe thấy tiếng Mỵ Nhi gọi, ông lập tức dừng chiêu thu kiếm, mau lẹ tung mình lên không trung rồi hạ xuống trước mặt Mỵ Nhi.
“Con tìm cha có việc gì à?”
“Thưa cha, cha còn nhớ hồi trước cha thường kể cho con nghe chuyện ông nội con đại chiến với Hoằng Bá Thiên không?”
“Thì sao?”
“Hôm nay con trai ông ta là Hoằng Ngạo tìm đến nhà ta, rồi đưa chiến thư; nói rằng, hẹn trong ba ngày, nếu ông nội con không ra ứng chiến, anh ta sẽ san phẳng phủ Thái úy.”
Nói rồi Mỵ Nhi cầm bức chiến thư từ tay Huyền Diệu đưa cho Diệp Chấn Bắc.
Chấn Bắc cau mày, mở chiến thư ra đọc lướt nhanh, nổi giận đùng đùng nói: “Tầm bậy! Thằng nhãi con không biết trời cao đất dày là gì! Chờ rồi xem ta sẽ xử lý nó.”
Chấn Bắc nắm chặt nắm tay, trong nháy mắt tờ chiến thư hóa thánh tro bụi.
“Chuyện này tạm thời đừng nói với ông nội con, hiểu chưa?”
“Hiểu rồi ạ. Nhưng cha ạ, võ công của Hoằng Ngạo cao siêu khó lường, hôm nay ở ngoài cửa phủ, anh ta không mảy may tốn sức đánh con và anh Huyền Diệu ngã lăn.”
“Sao? Hắn dám đánh hai đứa ư? Có bị thương không?”
“Chúng con không sao cả. Anh ta không gây thương tích cho chúng con.”
Diệp Mỵ Nhi tỏ ra lo lắng, nói: “Cha ạ, võ công của Hoằng Ngạo rất thâm hậu, hay chúng ta nên nói với ông con?”
Chấn Bắc mặt sa sầm, nói: “Gì thế? Con lo rằng cha không hạ nổi hắn hay sao?”
Đứng trước đứa con gái cưng, ông không thể mất tư thế và càng không thể để nó coi thường. Cho nên ông phải đánh trận này.
Không những phải đánh mà nhất định phải đánh thắng!
Ông phải trở thành người anh hùng trong tâm trí của con gái!
Ông sẽ để cho Mỵ Nhi thấy rằng, trong phủ Thái úy này không chỉ Diệp Chấn Thiên có võ công cao cường, Nhị đệ chẳng qua là được Diệp Tông yêu thích nên được phong tướng quân; nếu cho tỉ thí một phen chưa chắc ông đã thua Nhị đệ!
Diệp Chấn Bắc đã sớm có mặt ở địa điểm thỏa thuận, lúc này xem thời gian đã sắp quá giờ mà Hoằng Ngạo đề ra. Ông bỗng cảm thấy đắc ý bật cười ha hả, nói: “Thằng nhãi Hoằng Ngạo nghe nói ta đến, nên hắn không dám ra ứng chiến cũng nên? Đồ nhát như cáy!”
Trong khi Chấn Bắc đang đắc ý thì một luồng khí cực mạnh tạt đến trước mặt ông, uy lực luồng khí thật ghê gớm, táp vào mặt ông đau rát, chẳng khác gì dao cứa.
“Công lực khá lắm!”
“Lão tặc Diệp Tông đâu rồi?”
“Nhà ngươi không xứng tỉ thí với cha ta!”
Hoằng Ngạo cười khẩy nhìn Chấn Bắc, nói: “Thì ra ngươi là con trai lão tặc Diệp Tông! Được, hôm nay ta sẽ giỡn với ngươi trước đã.”
Đôi mắt Hoằng Ngạo phóng ra hàn quang lạnh buốt, gã nhếch mép tỏ ý coi thường, cổ tay gã bất ngờ khẽ động thì đôi bàn tay đã xuất hiện hai thanh loan đao vươn dài.
Loan đao biến thành tia chớp xoay tròn bổ vào Chấn Bắc. Chấn Bắc lập tức sờ thắt lưng rút ra thanh nhuyễn kiếm chém vào loan đao đang phóng thẳng đến.
Hai thứ binh khí xoắn vào nhau làm một, không ngớt va đập, bắn ra những tia lửa điện chói mắt.
Hoằng Ngạo mặt sa sầm, nói: “Ngươi về gọi cha ngươi ra đây thì hơn.”
Vừa dứt lời, gã nhún mũi chân xuống nền đá rồi tung người bay lên không trung, hai thanh loan đao xoay tít bỗng quay trở về, Hoằng Ngạo đưa tay nắm lấy một cách dễ dàng.
Nhìn thấy làn sáng chói mắt phóng đến, Chấn Bắc vội lăn người sang bên, tránh thoát nhát đao nhưng cánh tay bỗng nhói đau kinh khủng.
Chấn Bắc đau đớn rú lên thảm thiết, sắc mặt trắng bệch, vội đưa tay kia lên bịt chặt vết thương. Lúc này ông mới nhận ra cánh tay mình đã bị chém đứt lìa.
“Hôm nay ta tạm thời không giết ngươi, ta tha mạng cho mà về tâu với Diệp Tông. Mất cánh tay, là một lời cảnh cáo; nếu lão không dẫn xác ra ứng chiến thì chớ trách Hoằng Ngạo ta đây không khách khí!”
Diệp Chấn Bắc dẫu ngủ mê cũng không thể ngờ mình tung ra chưa đến ba mươi chiêu đã bị đối phương chém đứt một cánh tay, thế này thì còn mặt mũi nào trở về nhà nữa?
Ông nhìn cánh tay nằm trên mặt đất, đau khổ đến cùng cực. Kẻ sĩ thà chết chứ không thể chịu nhục.
Chấn Bắc nhặt thanh nhuyễn kiếm lên kề vào cổ mình, ông không còn mặt mũi nào quay về phủ Thái úy nữa.
“Cha ơi!”
Diệp Mỵ Nhi khóc òa chạy đến ôm lấy ông: “Cha làm gì thế này?”
“Mỵ Nhi, cha đâu dám nhìn mặt con nữa.”
“Bác ơi, chúng ta cứ trở về đã rồi hãy hay. Tại gã Hoằng Ngạo quá ư lợi hại, chứ chẳng thể trách gì bác.” Huyền Diệu chạy đến giằng lấy thanh nhuyễn kiếm trong tay Chấn Bắc, rồi điểm huyệt cầm máu cho ông.
Chấn Bắc nhìn hai đứa, nói: “Sao hai người lại ở đây?”
“Cha ạ, con thấy lo cho cha, nên mới cùng Huyền Diệu lén đi đến đây.”
“Mỵ Nhi.” Chấn Bắc rất cảm động, gục xuống đầu Mỵ Nhi khóc rống lên, đau khổ.
“Cha ơi, chúng ta về đi!”
“Đúng, ta về thôi bác ạ.”
Lúc này Diệp Chấn Bắc mới gật đầu với hai đứa.
Hai bên cổng lớn của phủ Thái úy đứng sừng sững hai đại hán mình cao bảy thước, cởi trần trùng trục; hai gã chẳng khác gì hai pho tượng đá, ánh mắt họ lạnh tanh quan sát mọi người qua lại. Gã đứng bên trái lưng gấu vai hùm, đeo một thanh chiến đao khổng lồ, gã đứng bên phải tay cầm thiết chùy nặng trăm cân.
Được làm việc cho phủ Thái úy ở vương triều Đại Cương, là một vinh dự rất lớn.
Vì ở đây có thể học được võ công tối cao vô thượng.
Nhìn thấy Diệp Chấn Bắc ủ rũ nhếch nhác bước lại, hai đại hán canh cổng đều giật mình kinh hãi, vội chạy lên hỏi: “Đại công tử?”
“Không sao.” Diệp Chấn Bắc hờ hững đáp, rồi đi thẳng vào.
Cả hai đại hán đều hoảng hồn, ở vương triều Đại Cương này, có mấy kẻ có thể chém đứt cánh tay Diệp Chấn Bắc? Và, dù có đủ công lực đánh bại ông ta thì cũng không dám ngông nghênh công khai đối đầu với phủ Thái úy.
Hắn là kẻ nào mà to gán đến thế?
Cả hai đại hán bỗng nhớ đến gã trẻ tuổi xuất hiện ở cổng phủ hôm nọ.
Kẻ đó chẳng mảy may tốn sức đã đánh ngã cả Huyền Diệu lẫn Mỵ Nhi, điều này chưa phải ghê gớm nhất, mà lợi hại nhất là lại không làm cho Huyền Diệu và Mỵ Nhi xước một mẩu da!
Diệp Chấn Bắc đi thẳng vào phòng của Diệp Tông, vừa bước qua cửa thì chạm trán ông ngay.
Diệp Tông kinh ngạc nhìn cánh tay Chấn Bắc, hỏi: “Chuyện gì thế này?” Ánh mắt của lão có nét phẫn nộ. “Đường đường là đại công tử của phủ Thái úy mà bị người ta chém đứt cánh tay, tin này lan truyền thì thiên hạ sẽ cười thối mũi! Kẻ nào đã ra tay thế này?”
“Cha…” Diệp Chấn Bắc định nói thì Diệp Mỵ Nhi đã mau miệng nói luôn: “Thưa ông, hắn là Hoằng Ngạo con trai của Hoằng Bá Thiên!”
Diệp Tông mặt sa sầm, nói: “Hoằng Ngạo?”
“Vâng. Chính là hắn. Cách đây ba hôm hắn đến phủ nhà ta đưa chiến thư, cha cháu nói ông đang không được khỏe, bảo chúng cháu không được nói cho ông biết chuyện. Rồi cha cháu tự đi ứng chiến, nào ngờ…”
“Thưa cha, con thật bất tài, xin cha cứ trách phạt.”
Ánh mắt Diệp Tông vẫn còn nộ khí nhưng đã vợi đi rất nhiều. “Con hãy lui về nghỉ ngơi đi!”
“Vâng, thưa cha!”
Diệp Tông lại nhìn Chấn Bắc, nói: “Con chờ đã.” Rồi lão lần trong người đưa ra chiếc chìa khóa giao cho Chấn Bắc, nói: “Khi nào vết thương đỡ hơn, thì đến hồ U U ngâm mình.”
Diệp Chấn Bắc rất cảm động. Đây là một vinh dự cao nhất dành cho mình.
Xưa nay tương truyền nước hồ U U có tác dụng hết sức thần kỳ, những ai bị thương, đến đó ngâm nước hồ thì vết thương sẽ rất chóng lành lặn trở lại.
Người khỏe mạnh bình thường, nếu được thường xuyên ngâm nước hồ thì sẽ trường thọ, tươi trẻ mãi không già.
Ngoài hoàng thượng ra, không ai được đến hồ U U, kể cả những đại công thần của vương triều Đại Cương cũng không được đến.
Nhưng hôm nay Diệp Tông lại đưa chìa khóa cho Diệp Chấn Bắc.
Chấn Bắc không xúc động sao được?
“Cha!”
“Đi đi!”
Ánh mắt Diệp Tông bỗng trở nên rất mực hiền từ, lão nói: “Mỵ Nhi, cháu hãy đi tìm Độc Cước thần y mời về đây để điều trị vết thương cho cha cháu.”
“Vâng ạ!”
Sau khi sắp xếp xong mọi việc, Diệp Tông hít vào một hơi thật sâu rồi đi về phía Thiên Vân Các.
Đã tám năm trời, chắc con bé đã học được kha khá rồi đây.
Diệp Tông đứng dưới sân nhìn lên Thiên Vân Các hồi lâu, rồi lấy chìa khóa mở cửa bước vào.
Lão vừa đặt một chân vào thì đã nghe thấy tiếng Diệp khuynh Thành gọi rất vang.
“Chào ông nội, ông đến à?”
Lão nhìn quanh bốn bề một lượt không thấy Khuynh Thành đâu, khóe miệng lão khẽ nhích cười ưng ý, rồi nói: “Xem ra tám năm qua cháu đã không lãng phí.”
Một bóng trắng lướt tới, Khuynh Thành đã đứng trước mặt Diệp Tông, nói: “Khuynh Thành đâu dám phụ lòng ông nội dành cho cháu.”
“Khuynh Thành cháu đã hiểu rõ thì tốt rồi.” Lão đưa tay xoa đầu Khuynh Thành. “Không ngờ cháu đã lớn nhanh thế này! Truyền âm đại pháp vừa rồi, cháu luyện rất tốt. Suýt nữa ta bị cháu che mắt, ta cứ tưởng cháu đang đứng bên cạnh ta.”
Khuynh Thành nhìn Diệp Tông, nói: “Ông đến lần này, chắc không chỉ đơn giản là đến thăm Khuynh Thành? Thời hạn mười một năm, cháu nhớ rất rõ, vẫn còn ba năm nữa.”
Diệp Tông cười vang, trìu mến nhìn Khuynh Thành nói: “Con bé này ít tuổi mà rất tinh quái! Từ bé đã rất láu cá, không ngờ nay lớn rồi mã vẫn láu cá như vậy!”
Diệp Khuynh Thành là ai?
Là đệ nhất sát thủ trong đội quân đánh thuê!
Nếu không có năng lực quan sát nhạy bén, thì nó đã bỏ mạng vô số lần rồi.
“Ông ơi ông mau nói đi?”
Diệp Tông hít vào một hơi thật sâu, rồi nói: “Phủ Thái úy gặp chuyện rắc rối. Ta cũng không rõ có thể đánh thắng trận này hay không. Nếu thua, thì cháu đi đến biên ải tìm cha cháu. Ta hy vọng cha cháu sẽ chấn hưng uy danh oai hùng của phủ Thái úy.”
Khuynh Thành bỗng thấy kinh ngạc, kẻ địch nào đáng sợ như thế, chúng có thể khiến cho ông nội phải hoang mang?
“Thưa ông, có thể có kẻ đủ sức tiêu diệt phủ Thái úy hay sao? Chúng nên biết, ở vương triều Đại Cương này, ngay hoàng thượng cũng phải kính nể nhà ta kia mà?”
“Khuynh Thành à, có rất nhiều sự việc cháu chưa biết. Kẻ địch của chúng ta không đơn giản như cháu tưởng tượng đâu.”
“Ông đang là cao thủ nhất nhì của vương triều Đại Cương, thì còn có kẻ chán sống nào dám đến phủ nhà ta làm càn? Nhất là nhà ta vẫn còn…”
Diệp Tông hơi ngạc nhiên, nói: “Vẫn còn gì?”
Khuynh Thành xưa nay chưa từng thấy Diệp Tông nói với ai về các vị Lão tổ tông, cho nên nó mỉm cười vỗ ngực nói: “Vẫn còn có cháu nữa kia mà?”
Khuynh Thành từ bé đã nhận ra rằng người của phủ Thái úy đi đến đâu, ít nhiều cũng được người ta kính nhường.
Và cũng chưa từng có ai dám đến phủ Thái úy giở trò càn rỡ. Chính hoàng đế Đại Cương cũng rất nể phủ Thái úy.
“Khuynh Thành à, cháu cứ nhớ lời ông dặn. Nếu thấy phủ nhà ta có chuyện gì đó bất ổn, thì cháu cứ lén ra, đi tìm cha cháu. Hiện nay bác cả cháu đã tàn phế, ông cũng đã già; khi cần thiết, phải liên kết với Tam thúc của cháu, xem xem có thể đối phó với kẻ địch không.”
Khuynh Thanh bất giác thấy tò mò, một cao thủ ra sao mà ngay ông nội cũng không địch nổi hắn, ngay Tam thúc cũng chưa chắc đánh thắng hắn?
Diệp Chấn Bắc tuy chưa nằm trong nhóm 5 cao thủ thượng thặng của vương triều Đại Cương nhưng ít ra cũng nằm trong nhóm 10.
Hai đại cao thủ liên kết không địch nổi kẻ đó, có lẽ hắn phải rất cao siêu?
“Ông ơi, hắn là ai?”
Diệp Tông thở dài, dắt Khuynh Thành bước lên tầng trên, vừa đi vừa nói: “Chuyện này xảy ra từ rất nhiều năm về trước. Phụ thân của hắn cũng được coi là bậc kiêu hùng thời đó, chỉ hiềm lão ta lắm thủ đoạn hèn hạ, đã giao hẹn là tỉ thí công bằng, nếu ông thắng lão thì lão phải lui binh.
Nào ngờ sau khi ông đánh bại lão rồi, thì lão lại đánh lén ông, vì thế ông mới giết lão. Lão phải chết, ông cũng rất buồn. Anh hùng tiếc cho anh hùng là thế, hiểu không?
Dù hắn là đối thủ của mình, hắn luôn lăm le hại mình, thì mình vẫn mong hắn được sống. Vì hắn là đối thủ duy nhất của mình.”
Diệp Tông thở dài thườn thượt. “Hồi đó phụ thân của ông, tức cụ nội của cháu, dặn ông rằng nhổ cỏ phải nhổ cả rễ, phải giết cả con trai lão đi, nhưng ông không nhẫn tâm; nào ngờ ngày nay hắn lại đến tìm ông để trả thù cho cha hắn.”
“Ông ạ, cha hắn còn không địch nổi ông, nữa là hắn, hắn đâu có thể là đối thủ của ông?”
“Khuynh Thành à, nay ông tuổi đã cao, chẳng được như xưa nữa. Mặt khác, từ lâu ông vẫn bí mật sai người đi dò la tung tích của con cháu Hoằng Bá Thiên.
Mục đích là để tránh bọn họ sau này bất ngờ trả thù, nhà ta sẽ trở tay không kịp. Nhưng các do thám của ông phái đi đều bị thủ tiêu một cách bí mật, cho nên không thể tra ra bất cứ manh mối nào.
Khuynh Thành! Chỉ riêng chuyện đó, đã không cho phép nhà ta coi thường bọn họ. Nay hắn đến tận đây, chắc chắn đã chuẩn bị đầy đủ cả rồi.”
Đối phương quả là lợi hại, đã giết sạch các thám tử mà Diệp Tông sai đi dò la.
Thế thì có thể khẳng định rằng, trong phủ Thái úy này có người của chúng nằm vùng, và phải là kẻ rất được Diệp Tông tin cậy. Nếu không, chúng không thể giết hết các thám tử mà ông của đi.
Xưa nay Khuynh Thành rất biết các trò chơi gián điệp và phản gián.
Chớ nên tin, một tập đoàn nào đó rất tầm cỡ, nhưng nếu không có mạng lưới thông tin hùng mạnh thì dù có thực lực nó cũng chỉ là cái mẽ, thực lực đó chỉ để trưng bày chứ không có tác dụng gì.
“Ông ạ, ông định sẽ làm gì?”
“Hoằng Ngạo đã đưa thư khiêu chiến thì ông phải ra ứng chiến.”
Ứng chiến, cũng tức là Diệp Tông rất có thể tử trận.
Không! Diệp Khuynh Thành này không chấp nhận đứng nhìn người mình phải bỏ mạng!
Ngày xưa đã thế thì ngày nay cũng vậy.
Huống chi, người ấy lại là ông nội mình.
“Ông đi, xin ông cho cháu đi cùng.”
“Cháu chớ tùy tiện như thế, hãy nhớ lời ông dặn.”
Diệp Tông nhìn Khuynh Thành hồi lâu, rồi xoay người bước ra.
Nhìn bóng ông nội già nua bước đi, Khuynh Thành thầm hứa với mình, nhất định phải bảo vệ cái gia tộc này bằng được.
Dù nhà này không có mấy người quan tâm thương yêu mình, nhưng ít ra ông nội và cha mình lại rất tốt với mình.
Ông nội không hề hắt hủi, lại còn cho Khuynh Thành cơ hội.
Cô bé vô cùng cảm kích.
Diệp Tông gọi toàn thể mọi người đến đại sảnh trong Đan Thanh Viện.
Diệp Tông trang nghiêm ngồi ghế trên, đưa mắt nhìn khắp lượt, rồi nói: “Hẳn mọi người đã biết cả rồi, ta không nói thêm gì nữa. Hôm nay gọi các cháu con đến, ta muốn nói rằng, nếu ta không thể sống trở về thì mọi người hãy giải tán.”
Ai ai cũng kinh ngạc. Diệp Chấn Nam bước ra đầu tiên, nói: “Thưa cha, tuyệt đối không thể như thế. Phủ Thái úy đã gây dựng bao năm, không thể bị hủy hoại trong một ngày!”
“Đúng thế, thưa cha, tuyệt đối không thể!” Diệp Chấn Bắc cũng đứng lên thưa.
“Ta đâu muốn như vậy? Kể từ sau khi vương triều Đại Cương thành lập, phủ Thái úy cũng đã tồn tại vài trăm năm, các ngươi cho rằng ta muốn nhìn thấy cơ nghiệp tổ tiên gây dựng tan tành trong chốc nát hay sao?
Nhưng lần này thì khác, ta có linh cảm chẳng lành, linh cảm chưa từng có. Ta cảm thấy đối thủ của chúng ta đáng sợ hơn rất nhiều so với chúng ta tưởng tượng.”
Vị thế của phủ Thái úy trong vương triều Đại Cương này là thế nào, vương triều Hoằng Lịch và vương triều Tấn đều rất hiểu. Thế mà bọn họ dám công khai chiến chúng ta! Nếu chúng không đủ tự tin thì đâu dám mạo hiểm để chuốc lấy tai họa tày trời?
Huống chi, hơn mười năm qua Hoằng Ngạo không hề hiện thân, khi Hoằng Bá thiên tử trận năm xưa, hắn mới chỉ là đứa trẻ lên 5.
“Cha ạ, chi bằng chúng ta gọi Nhị đệ trở về?“
“Không! Tuyệt đối không nên.”
Diệp Tông ưng nhất là người con trai thứ Diệp Chấn Thiên. Chỉ cần Diệp Chấn Thiên vẫn còn, thì lão tin rằng nhà họ Diệp vẫn sẽ có ngày phục hưng rạng rỡ.
Mấy năm nay Diệp Chấn Thiên đi biên ải đánh trận bảo vệ cương thổ đất nước, mặt khác cũng được tu luyện nhiều hơn.
Tám năm qua Diệp Chấn Thiên đã đạt đến đẳng cấp Kiếm sĩ hậu kỳ. Chỉ cần qua được Kiếm sĩ đại viên mãn thì Chấn Thiên sẽ trở thành nhân vật tu tiên chân chính.
Cho nên, dù sao cũng không được gọi Chấn Thiên quay về. Chỉ cần Chấn Thiên vẫn còn sống thì nhà họ Diệp vẫn còn hy vọng.
Con người trong vương triều Đại Cương rất coi trọng tu luyện võ công, bất kỳ ai cũng khát vọng sẽ trở thành Kiếm vương, trở thành cao thủ mạnh nhất ở cầu Lam Tử Tinh này. Khi đó họ sẽ là người duy nhất có thể đạt đến cảnh giới tu tiên.
Vương triều Đại Cương lập nên đã mấy trăm năm, nhưng những người tu chân thành công thì quá hiếm hoi. Đây cũng là nguyên nhân tại sao nhà họ Diệp lâu nay luôn luôn cường thịnh.
Đã có được sự phù hộ của Thượng tiên, thì người bình thường ai dám liều lĩnh xâm phạm?
Diệp Chấn Bắc do dự, ngẫm nghĩ rồi nói: “Thưa cha, hay là…”
“Không! Chuyện này tạm chưa làm phiền đến Lão tổ tông. Vả lại, Lão tổ tông thường vân du bốn phương, đâu có thể nhanh chóng tìm thấy Người được?”
“Cha ạ, gã Hoằng Ngạo ăn gan hùm hay sao mà dám càn rỡ, công khai khiêu chiến với nhà họ Diệp chúng ta?”
Diệp Tông khẽ vuốt râu, cau mày, nói: “Theo ta xét đoán, có lẽ Hoằng Ngạo đã tu đến Kiếm sĩ trung kỳ, ngang tầm với ta rồi. Nay hắn dám ngông nghênh đến tận nhà này khiêu chiến, chắc chắn phải có cao nhân đứng sau nâng đỡ hắn; cao nhân ấy cũng đẳng cấp ngang tầm Lão tổ tông nhà chúng ta.”
Diệp Chấn Bắc và Diệp Chấn Nam cả kinh, trên tinh cầu Lam Tử Tinh này còn có người lợi hại hơn Lão tổ tông nhà họ Diệp ư?
“Liệu cha có nhầm không? Chúng ta chưa từng nghe nói vương triều Hoằng Lịch và vương triều Tấn đã có bậc Thượng tiên.”
Diệp Tông đón lấy chén trà a hoàn Ngân vừa dâng, nhấp một hụm, lão rất thất vọng nhìn bọn con cháu, nói: “Đã có Thượng tiên, người ta sẽ khua chiêng trống, bày đại tiệc ăn mừng bay ngày ba đêm, cho thiên hạ đều biết hay sao?
Càng là cao thủ lại càng kín đáo, bởi lẽ càng bí hiểm thì lại càng cao thâm khó lường. Có thế mới gọi là cao thủ, và họ mới có thể sống bình an để tiếp tục tu luyện.
Nếu cứ như các ngươi, chỉ gặp chút vấn đề là đã không ngồi yên, thì sau này đâu có thể thành nghiệp lớn, đâu có thể làm rạng rỡ tổ quốc uy?”
Diệp Chấn Bắc và Diệp Chấn Nam hổ thẹn cúi gằm, nói: “Thưa cha, chúng con biết lỗi rồi.”
“Ta không có ý trách mắng các con. Nhưng các con phải nhớ: muốn trở thành một cao thủ chân chính thì trước hết phải luyện bản lĩnh bình tĩnh trước mọi nguy biến, không nổi nóng trước mọi hành động của đối phương, phải biết nén mình, thì mới trở thành cao thủ thứ thiệt được.”
“Thưa cha, chúng con xin ghi nhớ!”
“Bây giờ tất cả lui ra! Hãy nhớ kỹ lời ta!”
“Vâng!”
Cả bọn ra về, ai cũng trầm tư, lo lắng không nguôi.
Diệp Tông thấy mọi người đã đi hết, lão mới đứng lên nói: “Lão Triệu!”
“Dạ, thưa lão gia!”
“Ngươi đi theo ta đã hơn hai chục năm thì phải? Nay nhà họ Diệp sắp tan, ta cũng chẳng có gì cho ngươi, ngươi hãy nhận lấy cái này.”
“Lão gia…”
“Được rồi, đi đi!”
Diệp Tông xua tay, nhắm mắt, nằm trên tràng kỷ hồi lâu mới đứng lên đi về phía từ đường.
Đêm nay lão không chợp mắt một khắc nào.
Suốt đêm lão quỳ trong từ đường.
Lão xin tổ tông nhà họ Diệp trị tội.
Lão biết phen này mình đi chưa chắc đã trở về, cơ nghiệp mấy trăm năm của nhà họ Diệp sắp nát tan trong bàn tay lão.
Diệp Mỵ Nhi lòng bồn chồn không yên, nó mặc thêm áo rồi đi đến trước cửa phòng của Diệp Huyền Diệu ở Tây Uyển, khẽ gõ cửa, nói: “Huyền Diệu đã ngủ chưa? Mỵ Nhi đây mà!”
Đèn trong phòng được thắp lên, lát sau Huyền Diệu bước ra. Trông cậu ta không hề có nét buồn ngủ.
“Mỵ Nhi, sao thế?”
“Nhà họ Diệp sắp tan rồi, tôi muốn… tôi muốn đến Thiên Vân Các thăm Khuynh Thành.”
Huyền Diệu ngớ ra, rồi nói: “Sao cô lại định đến thăm nó?”
Thực ra Huyền Diệu vẫn băn khoăn về sự kiện này. Cậu ta không biết có nên đến Thiên Vân Các nói cho Khuynh Thành biết không.
“Huyền Diệu à, về chuyện xưa cũ kia, chúng ta vốn có lỗi, hồi nhỏ dại dột nên mới làm như vậy. Nhưng nay nhà họ Diệp sắp tan, nếu chúng ta không đến báo cho nó biết, e nó sẽ chết ở đó cũng nên.
Hễ nghĩ đến gã Hoằng Ngạo thì tôi lại lạnh toát sống lưng. Trước kia chúng ta tranh giành danh lợi, nay tất cả đã không còn thì tranh giành gì nữa?”
Huyền Diệu gãi đầu, nói: “Mỵ Nhi đã lớn khôn rồi đấy! Được! Chúng ta đi tìm Khuynh Thành, bảo vệ nó, rồi cùng đi khỏi đây.”
“Đúng!”
Không hiểu sao mắt Mỵ Nhi bỗng đỏ hoe, rồi òa khóc.
Đêm nay đúng là một đêm rất không bình thường.
Trong phòng, Liễu Oanh đi đi lại lại, đứng ngồi không yên. A hoàn vú em Hồng Y lo lắng bước đến nhìn Liễu Oanh, nói: “Phu nhân đừng do dự nữa.”
Liễu Oanh bứt rứt buồn phiền ngồi xuống, bà ta đang không biết mình có nên đến Thiên Vân Các đưa Khuynh Thành ra không. Bao năm nay, người của phủ Thái úy dường như đã quên nó rồi.
Liễu Oanh nhớ lại cái ngày ấy cách đây nhiều năm, Khuynh Thành mắt đỏ hoe, đầy ấm ức, ngẩng đầu nhìn Liễu Oanh nói: “Nếu mẹ không phải mẹ của con, thì ai là mẹ của con? Con dù xấu xí đến mấy cũng vẫn là do mẹ sinh ra, dòng máu của mẹ và của cha chảy trong người con. Dù ghét con đến mấy thì mẹ vẫn là mẹ của con chứ không thể được!”
“Phu nhân, dù nói gì thì Khuynh Thành vẫn là con gái của bà, nếu bà không đến đón nó ra thì nó sẽ chết ở đó mất.”
Nhưng, chính Liễu Oanh đã từng nói rất dứt khoát “Ai là mẹ ngươi? Ta không sinh ra đứa con xấu xí như ma thế này đâu! Ta đã bao lần nói với ngươi rằng phải gọi ta là phu nhân. Nếu còn gọi là mẹ nữa coi chừng ta sẽ xé nát cái mồm ngươi!”
Bây giờ Liễu Oanh còn mặt mũi nào chạy đến Thiên Vân Các để nói rằng “thực ra mẹ vẫn nghĩ đến con, vẫn lo cho con”?
Nói ra câu ấy, Khuynh Thành có cười nhạo, có coi khinh Liễu Oanh không?
“Phu nhân!”
“Hồng Y lui ra đi nghỉ đi, tôi muốn được yên tĩnh một lát.”
“Phu nhân?”
“Ra đi!”
Hồng Y bất lực lắc đầu, mắt rơm rớm nhìn chủ nhân, nói: “Nếu hôm nay bà không đi thì cả đời bà sẽ phải sống trong đau khổ, đau khổ gấp trăm lần, nghìn lần, vạn lần, so với bây giờ.”
Hồng Y không sao hiểu nổi người đàn bà này lại tàn nhẫn đến thế. Dù Khuynh Thành xấu xí đến mấy nó vẫn là con gái bà ta kia mà!
“Nếu phu nhân không đi thì Hồng Y sẽ đi vậy.”
Nói rồi cô ta tuyệt vọng bước ra, đi về phía Thiên Vân Các.
Cánh tay Hồng Y bỗng bị một bàn tay tóm chặt, cô ta tức giận vùng ra, nước mắt tuôn trào, cô không muốn nhìn mặt người đàn bà này nữa.
Trên đời này liệu có mấy người đàn bà cạn tình như bà ta?
“Nếu bà không định cứu Khuynh Thành thì tại sao bà không để Hồng Y đi cứu? Bà chê nó xấu xí hôi hám, bà không nhận nó là con, bà sợ nó dính dáng đến bà thì bà bị người ta chế nhạo.
Nhưng Hồng Y này thì không sợ. Tôi vốn chẳng phải con nhà phú hào quý tộc gì, và càng không có địa vị cao sang như bà, cho nên tôi không sợ. Tôi cứu nó đây.”
Hồng Y vừa bước được vài bước, Liễu Oanh không chịu nổi nữa, lớn tiếng gọi: “Đứng lại!” Bà ta không kìm nổi nước mắt tuôn lã chã, nghẹn ngào nói: “Lẽ nào cô cho rằng tôi không muốn cứu nó? Cô tưởng tôi không thương nó hay sao?
Nhưng tôi cũng chẳng thể nào khác. Tôi không muốn bị người ta coi thường, không muốn bị người ta chê cười; tôi là đệ nhất mỹ nhân chốn đế đô, tôi đâu có thể mở miệng nói đứa trẻ xấu xí hôi hám ấy là con gái tôi?
Người ta sẽ nhìn nhận tôi thế nào? Cô nói xem, tôi sống sao nổi?
Chẳng phải tôi không muốn nhận nó, mà là tôi không biết mình phải đối diện với nó và đối diện với chính mình ra sao. Ngần ấy năm trời tôi vẫn không giải tỏa được khúc mắc này, tôi tự bảo tôi hận nó, tôi ghét nó; nhưng trên đời này người mẹ nào chẳng quan tâm đến con mình?”
Liễu Oanh bước đến bên giường ngồi xổm xuống mở hòm lấy ra từng bộ quần áo, nâng niu nó xiết bao trìu mến và hạnh phúc như người mẹ hiền bế đứa con thân yêu của mình.
“Cô biết không, chính tay tôi đã may những quần áo này cho Khuynh Thành, nhưng tôi không dám đưa đến cho nó. Tôi cũng không dám để cho ai biết mình đang thầm lặng làm cái việc này, tôi chỉ chờ khi mọi người đã đi ngủ cả, tôi mới dậy chong đèn ngồi khâu quần áo cho con.
Hàng ngày tôi luôn phải giả vờ tỏ ra lạnh lùng, thậm chí chưa từng đi thăm nó một lần. Tôi tưởng cứ làm thế thì mình sẽ quên nó.
Nhưng tôi càng như thế thì hình bóng của nó hiện lên trong đầu tôi càng rõ nét. Mỗi khi nhìn thấy nó buồn thì tôi đau lòng vô kể.
Tôi còn nhớ một hôm tôi đã tát nó, chỉ vì tôi không muốn thừa nhận, không dám thừa nhận mình là mẹ nó. Vì tôi yếu lòng, tôi sợ nó cứ không ngớt gọi tôi là mẹ, tôi sẽ không kìm được mình ôm nó vào lòng, ôm thật chặt.”
Liễu Oanh tay ôm đám quần áo, khóc không thành tiếng.
Hồng Y không ngờ bao năm qua chủ nhân luôn luôn giấu kín tâm tư như thế, cô bước lại đỡ chủ nhân đứng dậy, nói: “Xin lỗi phu nhân, Hồng Y không nên nói năng như thế mới đúng.”
“Ta không trách cô đâu. Tất cả là tại ta, thân làm thân chịu.”
“Được!”
Liễu Oanh lau nước mắt.
Hồng Y xách đèn lồng, hai người cùng đi về phía Thiên Vân Các.
Khuynh Thành chưa từng nghĩ Thiên Vân Các sẽ náo nhiệt như hôm nay.
Nó vừa lên giường đi ngủ thì nghe thấy những tiếng bước chân vội vã.
Chỉ khẽ lật người, nó đã không còn ở trên giường nữa.
“Khuynh Thành! Khuynh Thành?”
Họ đến làm gì nhỉ?
Sau một thoáng do dự, Khuynh Thành từ trên mái căn phòng nhảy xuống đất, rồi bước ra mở cửa.
Huyền Diệu và Mỵ Nhi không bận tâm những ân oán ngày nào nữa, cả hai đẩy cửa bước vào nói luôn: “Khuynh Thành mau thu xếp các thứ, rồi đi ngay với chúng tôi!”
Khuynh Thành đã biết rất rõ, nhưng vẫn còn vờ như không hiểu gì hỏi: “Đi đâu?”
“Nhà ta hiện nay gặp rắc rối to, ông nội nói nếu ông không trở về thì cho phép cả phủ Thái úy giải tán. Tôi đã nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy vẫn nên bảo cô cùng đi.” Mỵ Nhi nói, nó không ngớt cắn môi, vẻ mặt rất băn khoăn. “Dù sao… đúng là ngày trước tôi đã sai, đã hại cô, khiến cô bị nhốt ở đây ngần ấy năm.”
Khuynh Thành mỉm cười. Được, coi như chúng vẫn còn chút lương tâm.
Nhưng Khuynh Thành vẫn thấy rất đau lòng. Đến cái thời khắc sinh tử này rồi mà mẹ mình vẫn không chịu nhận mình. Không nhận cũng đành, nhưng chỉ đến thăm chốc lát, bà ta cũng thấy ghê cô hay sao?
“Mỵ Nhi, Huyền Diệu cứ yên tâm, phủ Thái úy sẽ không vấn đề gì, ông nội cũng không sao cả. Hai người cứ tin ở tôi.”
“Nhưng…”
“Đừng nhưng gì nữa, khuya rồi, về đi nghỉ đi!”
“Khuynh Thành, chẳng lẽ cô không thể tha thứ cho chúng tôi ư?” Huyền Diệu nắm chặt tay Khuynh Thành, nói. “Khuynh Thành, tôi biết ngày trước tôi lẽ ra không nên nói dối, vu oan cho cô; nhưng hồi đó chúng ta đều còn bé… Cô cứ nhất định nhớ mãi, không thể bỏ qua ư?
Mặt khác, dù nói gì đi nữa, cô vẫn là người nhà họ Diệp. Khuynh Thành, hãy thu xếp hành lý đi! Rồi tôi sẽ đến đón cô.”
Lúc này Khuynh Thành thật sự thấy cảm động.
Lần đầu tiên cô bé cảm nhận sự đầm ấm của gia đình.
Đôi mắt rưng rưng lệ, nhưng nó vẫn kìm nén được, không để nước mắt tuôn trào.
“Nếu đưa tôi đi cùng thì hai người không thể đi thoát. Người tôi bốc mùi lạ, lan tỏa rất xa, chỉ e đối phương lần theo chiều gió sẽ tìm thấy chúng ta.”
“Khuynh Thành, chúng tôi đã nghĩ rồi, đã là người của nhà họ Diệp, thì chúng ta có nghĩa vụ bảo vệ lẫn nhau. Cô yên tâm, chúng tôi sẽ giữ an toàn cho cô.”
Một lần nữa khuynh Thành lại cảm thấy một làn hơi ấm lan tỏa nơi con tim mình. Không ngờ, vào thời khắc sinh tử họ có thể nói với mình những lời như thế này.
Nó củng cố tín điều của cô bé: Khuynh Thành ta phải bảo vệ bằng được nhà họ diệp. Kẻ địch dù mạnh đến mấy, Diệp Khuynh Thành ta cũng không sợ. Sát thủ chuyên nghiệp của đội quân đánh thuê, sống bằng chiến tranh. Sát thủ là ai? Người sớm coi mình đã chết, mới đủ tư cách để trở thành sát thủ thật sự.
Kẻ địch dù mạnh đến mấy cũng vẫn có nhược điểm – đó là sợ chết.
Diệp Khuynh Thành này, trái lại, không sợ chết.
“Tôi hiểu rồi, hai người cứ về đi! Ông nội còn chưa đi quyết chiến với kẻ đó kia mà! Cho nên, đừng cuống lên. Chúng ta hãy tin tưởng ở ông nội.”
“Chắc Khuynh Thành chưa biết: đối phương quá mạnh. Cha tôi… cũng suýt bỏ mạng. Ông bị hắn chém lìa một cánh tay!”
Mỵ Nhi chợt không nén được, nó òa khóc.
Bảo nó đừng hoang mang sao được? Phủ Thái úy đã bao giờ bị cay đắng như thế này đâu?
Mọi ngày chẳng ai dám nói to với người nhà họ Diệp, thế mà bây giờ bỗng mọc ra một kẻ địch mạnh như thế, mạnh đến nỗi ngay ông nội mình cũng không dám cầm chắc phần thắng.
“Anh Huyền Diệu hãy đưa Mỵ Nhi về đi nghỉ đi! Tôi rất tin tưởng ở ông nội của chúng ta.!
Huyền Diệu ôm Mỵ Nhi an ủi, rồi xoay người bước đi. Đi được mấy bước cậu ta dừng lại, ngoảnh nhìn Khuynh Thành, nói: “Khuynh Thành đừng sợ, anh nhất định sẽ bảo vệ em!”
Khuynh Thành mỉm cười. Bảo vệ? Khuynh Thành không cần cậu ta bảo vệ.
Nhìn theo bóng Huyền Diệu đỡ Mỵ Nhi đi xa dần, Khuynh Thành lẩm bẩm: “Được! Vì câu nói này của anh, tôi sẽ không để anh phải chết.”
Khuynh Thành quay vào, đóng cửa lại. Rồi ngả mình xuống giường, nghĩ ngợi, cô bé vẫn cảm thấy không yên tâm[1]. Bèn vận linh thức nghe ngóng một lượt. Những tiếng kêu khóc inh ỏi truyền đến bên tai.
[1] Khả năng đặc biệt, ngoại cảm
Thiên Vân Các cách xa Tây uyển, từ đây phải đi chừng nửa canh giờ mới đến Tây uyển.
Nhưng Khuynh Thành có thể cảm nhận thấy Tây uyển và cả phủ Thái úy.
Khuynh Thành cũng không biết tại sao mình lại cảm nhận được. Thoạt đầu cô bé chỉ cảm nhận được phạm vi rất nhỏ, rồi cùng với thời gian, phạm vi cảm nhận dần mở rộng.
Sao lại chết nhiều người đến thế? Đã xảy ra chuyện gì rồi?
Khuynh Thành nhíu mày, rồi loáng một cái, toàn thân đã hòa vào bóng tối, biến mất khỏi Thiên Vân Các.
Hồng Y và Liễu Oanh ra khỏi cửa, đi chưa được bao xa đã nghe thấy tiếng bọn gia nhân kêu lên kinh hãi, tiếp đó là tiếng kêu gào xé ruột xé gan của Huyền Diệu vang trên không trung Tây uyển.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không rõ ạ, thưa phu nhân. Chúng ta đi đến xem sao.”
“Mau lên!”
Liễu Oanh và Hồng Y rảo bước về phía căn phòng của Dương thị.
Vừa bước đến cửa thì nhìn thấy Dương thị nằm trên giường, cùng đám quần áo rách bươm, người hầu đang thay quần áo cho bà ta. Dương thị, cổ họng máu vẫn đang chảy, đôi mắt lồi ra, đầu tóc rối tung, hai tay nắm lại rất chặt.
“Huyền Diệu, chuyện gì thế này?”
“Mẹ cả!” Huyền Diệu ngả đầu cào lòng Liễu Oanh khóc lóc thảm thiết.
“Phu nhân, lão gia gọi tất cả mọi người lên đại sảnh ạ!” Triệu quản gia chân tập tễnh vội vã chạy vào, mồ hôi vã ra như tắm.
“Xảy ra chuyện gì vậy, Triệu quản gia?”
“Đại công tử, Tam công tử và phu nhân của hai vị đều gặp bất trắc mất rồi.”
“Gì thế?”
Người Liễu Oanh bỗng bủn rủn mềm oặt, may mà Hồng Y kịp thời đỡ bà ta khỏi ngã sụp xuống đất.
“Sao có thể… như thế được?”
Đôi mắt Liễu Oanh đầy nghi ngờ, không thể tin nổi. Là kẻ nào, có thể trong vài canh giờ ngắn ngủi ra tay giết hết các cao thủ trong phủ Thái úy một cách dễ dàng như vậy?
“Mẹ cả ơi…” Đôi tay của Huyền Diệu bám chặt cánh tay Liễu Oanh.
“Đừng sợ, con vẫn còn mẹ cả đây. Nào, chúng ta lên đại sảnh.”
Trong đại sảnh, cảnh tượng thật kinh hoàng với rất nhiều thi thể bị chết thảm với các tư thế khác nhau, cực kỳ tàn nhẫn.
Diệp Tông, dường như đã già thêm mấy chục tuổi chỉ trong một đêm.
Lão đờ đẫn ngồi trên ghế, đôi mắt đẫm lệ nhìn từng cái xác vĩnh viễn không thể động đậy nói năng ngay ở trước mặt.
“Cha ơi!”
“Ông ơi!”
Diệp Mỵ Nhi đang khóc nghẹn ngào. Nhìn thấy Diệp Huyền Diệu vẫn còn sống, nó vội chạy lại.
“Huyền Diệu ơi, Mỵ Nhi sợ lắm.”
Liễu Oanh một tay ôm Huyền Diệu, một tay ôm Mỵ Nhi, rành rọt nói: “Đừng sợ. Vẫn còn mẹ, còn ông nội. Chúng ta nhất định sẽ bắt hung thủ phải đền tội.”
“Mẹ ơi…”
“Thím ơi…”
Liễu Oanh ra hiệu cho Hồng Y đưa hai đứa sang bên vỗ về an ủi.
“Cha! Kẻ nào mà có bản lĩnh ghê gớm thế này, chỉ trong vài canh giờ đã giết sạch các cao thủ trong phủ nhà ta không sót một ai?”
“Ta e lần này nhà họ Diệp chúng ta phải kết thúc cũng nên.”
Liễu Oanh dường như nghĩ đến một điều gì đó, vội vàng chạy đến trước mặt Huyền Diệu và Mỵ Nhi, hỏi: “Vừa nãy hai đứa có ở trong phòng không?”
“Vừa nãy chúng con đến Thiên Vân Các.”
Diệp Tông hầu như kiệt sức, lão đau khổ đến cùng cực. Cách đây vài canh giờ, cả nhà còn ngồi bên nhau, thế mà bây giờ đã âm dương cách trở.
“Cha ạ, con hiểu ra rồi. Cha đừng buồn. việc cần làm là tìm ra hung thủ, trả thù cho Đại ca và Tam đệ.
Cha thử nghĩ mà xem, tại sao con Huyền Diệu và Mỵ Nhi không sao cả? Vì chúng con ngẫu nhiên có việc rồi ra khỏi phòng, vì thế đã thoát chết.
Hung thủ rất thuộc đường đi lối lại trong phủ Thái úy, con cho rằng hắn vẫn còn ở trong phủ.” Liễu Oanh nói.
Diệp Tông lúc này mới tỉnh táo trở lại.
Liễu Oanh đi đến bên các thi thể, cố nén đau thương, kiểm tra từng thi thể một.
“Cha xem, các vết thương trên người họ hình như do các thứ binh khí khác nhau xâm hại, nhưng thực ra đều là cố ý làm giả. Họ bị giết bởi cùng một người.
Diệp Tông lại thấy kinh ngạc.
Lão vội đứng lên, bước đến bên các xác chết để xem thật kỹ.
Đúng thế. Các vết thương do các binh khí khác nhau gây ra nhưng vẫn có những đặc điểm giống nhau. Con người từng trải chốn sa trường Diệp Tông, chỉ cần nhìn kỹ một chút thì nhận ra ngay.
Chẳng phải hung thủ chưa đủ khôn ngoan.
Mà bởi vì thời gian quá gấp, nên hắn mới sơ hở để lộ thế này.
Lão cau mày, đấm thật mạnh xuống nền nhà, rồi ngẩng đầu đứng dậy nhìn Triệu quản gia, nói: “Đi gọi tất cả người trong phủ Thái úy đến tập trung ở sân trước!”
“Vâng.”
Triệu quản gia tập tễnh bước ra.
“Cha định làm gì ạ?”
“Ta không thể nghĩ ra kẻ nào có thể có bản lĩnh như vậy. Nếu ở phủ Thái úy có cao thủ như thế, tại sao ta lại không biết? Chắc chắn nó vẫn còn trong phủ này, và lát nữa nó sẽ trà trộn trong đám đông.”
Ở sân trước, đèn đuốc sáng rực, chiếu khắp phủ Thái úy.
Diệp Khuynh Thành như một tia chớp xẹt xuống, đỗ ngay trên nóc nhà. Dưới sân có đến một hai trăm người, Khuynh Thành bèn vận linh thức, hơi thở của từng người đều lọt vào não bộ của cô.
Đôi mắt Khuynh Thanh sáng quắc, lần theo linh thức chỉ dẫn, dõi theo từng người một.
Cô bé bỗng cau mày, bàn tay nắm chặt, lẩm bẩm: “Lẽ nào là hắn?”
Linh thức của Khuynh Thành không thể cảm nhận về hắn.
Liệu kẻ ấy có thể lợi hại đến đâu?
Lúc đầu, khi mới sở hữu linh thức, Khuynh Thành tưởng rằng hễ mình vận linh thức thì tất cả mọi ngưới sẽ đều trong tầm kiểm soát của mình; về sau mới nhận ra linh thức này thật kỳ lạ, nếu gặp phải người có võ công cao cường hơn mình thì linh thức không có tác dụng nữa.
Xác định rõ mục tiêu rồi, Khuynh Thành nhanh chóng biến khỏi nóc nhà.
Hiện giờ nhà họ Diệp bao người bị giết hại, tâm trạng ông nội đang rất suy sụp, nếu ông đi ứng chiến tất sẽ thua chứ không thể khác. Kẻ kia đang ở trong phủ, hắn có võ công cao hơn cả ông nội và ta, vậy nên thế nào? Ta phải làm gì đây?
Khuynh Thành vừa nghĩ vừa cởi bộ Dạ hành y ra.
Khuynh Thành chưa biết rằng, ở tinh cầu Lam Tử Tinh này, ba vương triều đều cực kỳ sùng bái kiếm, ai ai cũng mơ ước mình sẽ trở thành Kiếm vương.
Họ chia thành ba đẳng cấp là Kiếm sĩ, Kiếm sư và Kiếm vương.
Trong mỗi đẳng cấp lại chia thành ba hạng sơ cấp, trung cấp, cao cấp; ngoài ra còn chia nhóm nội công, ngoại công nữa, tuy nhiên, cho đến nay trên tinh cầu này chưa từng xuất hiện một Kiếm sĩ ngoại công nào.
“Tốt rồi!” Trong đầu Khuynh Thành đã phác ra một kế hoạch hoàn chỉnh, cô bé nở nụ cười bí hiểm, rồi để nguyên quần áo cứ thế mà ngủ.
Liễu Oanh chôn cất tất cả mọi người xong xuôi. Sau hai hôm ngắn ngủi, trông bà tiều tụy đi rất nhiều. Phủ Thái úy vốn luôn nhộn nhịp tấp nập, nay trở nên vô cùng lạnh lẽo.
Bà hít sâu một hơi, rồi bước đến cửa phòng Diệp Tông, nhẹ tay gõ cửa. “Thưa Cha?”
“Cửa không khóa, con cứ vào đi!”
Liễu Oanh đẩy cửa bước vào, nói: “Cha vẫn chưa đi ngủ ư?”
“Nhà họ Diệp thành ra như thế này, con bảo cha ngủ sao được?”
“Nhưng cha… ngày mai…”
“Con à, đời cha chưa từng nài xin ai điều gì, nhưng nay cha xin con, dù sao con cũng phải đưa Mỵ Nhi và Huyền Diệu đi khỏi đây an toàn.”
“Cha yên tâm, con nhất định sẽ bảo vệ chúng. Chỉ hiềm, cha…”
Diệp Tông bỗng mỉm cười. “Oanh nhi, cha vốn đã già nua sắp chết, chẳng có gì phải buồn. Cha chỉ rất không yên tâm về nhà họ Diệp. Cha sợ kẻ kia sẽ hủy diệt đến cùng.”
“Cha, cha cho rằng gã Hoằng Ngạo đã gây ra ư?”
“Ngoài hắn ra, cha không thể nghĩ ra kẻ thứ hai nào khác. Vừa nãy con đã nhìn mọi người nhà họ Diệp tập trung ở sân trước rồi, trong đó không ai có khả năng như gã cao thủ kia, chỉ trong thời gian ngắn đã tàn sát nhà họ Diệp như vậy.”
“Nhưng cha ạ… con vẫn cảm thấy chuyện này hết sức lạ lùng.”
“Con à, cha mệt rồi, con lui ra đi.”
“Vâng.”
Liễu Oanh vừa về đến phòng mình thì Mỵ Nhi và Huyền Diệu bước lại, hỏi: “Mẹ cả, ngày mai ông nội chúng con sẽ đi thật à?”
“Phải!”
“Thím ơi, ông cháu đang như thế…”
“Thằng tặc ấy thực sự tàn ác, hắn muốn nhà họ Diệp chúng ta từ nay biến mất khỏi mảnh đất này. Huyền Diệu, Mỵ Nhi rất sợ phải không? Chỉ e, sau ngày mai, chúng ta cũng không thể thoát chết.”
“Mẹ cả! Huyền Diệu con không sợ. Dù phải chết, con cùng chiến đầu với hắn đến cùng!”
“Mỵ Nhi con cũng vậy!”
Liễu Oanh nhẹ nhàng xoa đầu chúng, nói: “Nếu ông nội nghe thấy câu này, ông sẽ rất vui. Các con không hổ danh là con cháu nhà họ Diệp.”
Bà đứng dậy bước đến bên giường, lật gối lấy ra một bộ quần áo đưa cho Hồng Y, nói: “Hồng Y, bộ quần áo này tôi mới thức thâu đêm nay may xong cho Khuynh Thành; cũng chẳng rõ nó có cần mặc không. Cô cứ cầm giúp tôi. Nếu bản mệnh nó vững, không chết, mai kia cô gặp nó thì nói giúp tôi rằng tôi thực lòng xin lỗi nó.”
Liễu Oanh hít sâu một hơi, lau nước mắt, rồi nói tiếp: “Cô hãy đưa Huyền Diệu và Mỵ Nhi đi ngay đêm nay, rồi đi tìm Nhị công tử. Nói rằng, nếu có kiếp sau, Liễu Oanh vẫn xin nguyện làm vợ ông ấy.”
“Phu nhân!”
“Mẹ cả!”
“Thím ơi!”
Cả bốn người đều khóc nức nở.
Khuynh Thành phục trên mái nhà nhìn xuống, thấy rõ tất cả, con tim nàng đập nhanh, thổn thức.
“Thì ra… thì ra mẹ vẫn yêu ta, vẫn quan tâm đến ta.”
Nhìn bộ quần áo trong tay Hồng Y, Khuynh Thành không kìm nổi nước mắt trào ra.
“Thím ạ, Mỵ Nhi đã hứa sẽ đưa Khuynh Thành đi cùng, sao thím không cho nó đi cùng chúng cháu?”
Liễu Oanh bỗng òa khóc, nước mắt như mưa, lòng bà đớn đau còn hơn cả bị dao cắt từng khúc ruột.
“Mỵ Nhi, nó không thể đi cùng mọi người. Nếu nó đi cùng, thì mọi người sẽ không thể đi thoát.”
“Mẹ cả à, chúng con không thể bỏ rơi Khuynh Thành, Huyền Diệu đã hứa sẽ bảo vệ nó. Tại chúng con nên nó bị nhốt ở Thiên Vân Các ngần ấy năm. Mẹ cả hãy để Khuynh Thành đi cùng chúng con.”
“Không thể!”
Liễu Oanh cảm thấy đau xót vô cùng vô tận, bà sắp sửa không kìm nổi nữa, nhưng bà vẫn kiên quyết nói: “Không được!”
“Con xin mẹ cả, con xin mẹ đấy!”
“Thím ơi, nay người nhà họ Diệp sắp chết hết đến nơi, thím đừng tàn nhẫn với Khuynh Thành như thế. Thím ạ, nếu không đưa Khuynh Thành đi thì nó sẽ phải chết, thím hãy cho nó đi cùng chúng cháu đi?”
“Ta đã nói rồi, không được là không được!”
Đôi mắt bà đỏ hoe, nước mắt rơi lã chã.
Đâu phải bà không biết nếu không đưa Khuynh Thành đi thì nó sẽ chết. Nhưng nếu đưa nó đi cùng thì cả hai đứa này cũng đừng hòng được sống.
Liễu Oanh khăng khăng từ chối hai đứa, rồi quay sang nói: “Hồng Y đưa chúng đi đi!”
“Vâng, thưa phu nhân.”
“Thím ơi…”
“Mẹ cả!”
“Đừng khóc nữa. Nếu hai cô cậu thật lòng thương Khuynh Thành thì hãy nghe lời phu nhân, nín đi! Hai cô cậu phải sống và hãy chịu khó luyện võ công để trả thù cho họ.”
Hồng Y an ủi và dẫn hai đưa ra đi.
Liễu Oanh nhìn theo, lòng xót xa vô hạn, bà chạy như điên về phía Thiên Vân Các, rồi quỳ sụp xuống trước sân khóc nức nở: “Khuynh Thành, mẹ có lỗi với con, có lỗi với con! Tám năm, tám năm qua mẹ chưa từng đến thăm con một lần, nhưng mẹ… thực ra mẹ rất… rất thương nhớ con.
Mười ba năm trời mẹ chưa từng dịu dàng với con, nhưng lòng mẹ vẫn nâng niu con như báu vật. Nếu không có cái tình thế hiện giờ thì có lẽ hôm nay mẹ không có can đảm để đến quỳ ở đâu!
Khuynh thành, mẹ biết con rất hận mẹ, nhưng vì mẹ chẳng có cách nào khác; Khuynh Thành con hãy yên tâm, sang thế giới kia mẹ sẽ luôn phù hộ cho con, mẹ sẽ gắng hết sức để làm trách nhiệm của một người mẹ.”
Một bóng người nhỏ nhắn từ từ bước lại, rồi đứng im trước mặt Liễu Oanh.
“Mẹ!”
Bóng người bé nhỏ ấy khẽ gọi bà.
Liễu Oanh chầm chậm ngẩng đầu, khuôn mặt đẫm lệ nhìn cô bé. Rồi đứng dậy ôm chặt cô bé vào lòng.
“Khuynh Thành, Khuynh Thành, có đúng là con không đấy? Khuynh Thành! Con gái yêu của mẹ, Khuynh Thành! Mẹ xin lỗi con, mẹ xin lỗi con!”
“Mẹ ơi!”
Đôi tay xinh xắn của Khuynh Thành khẽ lau nước mắt trên mặt bà mẹ, nói: “Mẹ ạ, Khuynh Thành hiểu, đều hiểu cả. Mẹ ạ, nhà họ Diệp sẽ không sao hết, mẹ cũng không sao, Khuynh Thành con cũng thế, ông con cũng sẽ không sao cả. Không kẻ nào có thể hại nhà họ Diệp. Không thể!”
Cô bé mảnh khảnh với đôi tay nắm thật chặt, gương mặt rất kiên định.
“Khuynh Thành con đã biết mọi chuyện rồi ư?” Liễu Oanh kinh ngạc nhìn cô con gái.
“Vâng, thưa mẹ, Khuynh Thành đã biết cả rồi. Không chỉ biết chuyện mà con còn biết tên hung thủ tàn sát nhà họ Diệp là ai. Mẹ mau đứng dậy đi!”
Khuynh Thành đỡ Liễu Oanh đứng lên, rồi hít vào một hơi thật sâu, nói: “Nào! Mẹ đi với con!”
Liễu Oanh bỗng đẩy nó ra, lạnh lùng nói: “Ngươi không phải Khuynh Thành của ta. Mau nói đi, ngươi là ai? Ngươi đã làm gì Khuynh Thành rồi?”
Khuynh Thành rất kinh ngạc, nhíu mày, tại sao mình không phải Khuynh Thành?
“Mẹ! Chẳng lẽ mẹ không nhận ra con ư?”
“Ngươi đừng hòng lừa nổi ta! Tuy ngươi rất giống Khuynh Thành của ta nhưng có một điểm ngươi dù muốn bắt chước cũng không thể bắt chước được: Khuynh Thành của ta bẩm sinh đã có mùi lạ, cái mùi ấy có một không hai.”
“Ôi, con tưởng là mẹ nói về gì khác, thì ra là về chuyện đó.” Khuynh Thành nở nụ cười rất tươi, rồi lần trong ngực lấy ra một cái túi thơm, sau đó chấm chất thơm lên vài huyệt đạo trên người mình. Mùi khó chịu vốn có của thân thể Khuynh Thành lại tỏa ra như ngày nào.
“Khuynh Thành, con đúng là Khuynh Thành của mẹ ư?
Vào thời khắc này, Liễu Oanh cảm thấy cái mùi lạ của con gái là mùi dễ chịu nhất trên đời.
Chỉ cần ngửi thấy nó, bà sẽ rất yên lòng.
“Bây giờ mẹ đã tin con là Khuynh Thành rồi chứ?”
“Mẹ không ngờ con có thể phong tỏa được cái mùi ấy.”
“Con chỉ có thể hãm nó trong thời gian ngắn, lâu nhất là một canh giờ.” Khuynh Thành đưa bàn tay bé nhỏ ra nắm tay Liễu Oanh, nói: “Bây giờ mẹ đi theo con.”
Cả hai vào phòng bàn bạc rất lâu, rồi Liễu Oanh mới ra khỏi Thiên Vân Các
Trong phủ Thái úy. Một đôi mắt ai oán, từ chỗ tối, đang không ngừng dõi theo Liễu Oanh.
Nhếch mép, một nét cười quái dị. Một thân ảnh nháng lên. Tan biến trong phủ Thái úy.
Trong một căn phòng u tối.
Một người đàn ông ăn mặc bộ đồ cẩm lý hoa tử kim ngân, khoác áo choàng lông chồn tuyết, trông cực sang trọng, phong lưu rất mực; ông ta quay lưng về phía người mặc đồ đen – Hắc y nhân.
“Ta nghe nói hình như còn sót ba kẻ chưa chết thì phải?” Giọng ông ta rất có sức hút nhưng lại rất băng giá, không một hơi ấm.
“Bẩm chủ thượng, kế hoạch đêm hôm đó đã tính toán rất chu đáo, nhưng không hiểu sao hai đứa trẻ đó và người phụ nữ lại không ở trong phòng; đến khi tiểu nhân định đi tìm chúng thì kẻ dưới đã phát hiện ra thi thể của chúng.
Người đàn ông xoay mình lại, đôi mắt hơi lim dim, lóng lánh rất sắc sảo.
“Đồ rác rưởi! Một chuyện vặt như thế cũng không làm đến nơi.”
Hắc y nhân mặt biến sắc sợ cuống quýt, nói: “Thưa chúa thượng, mai là ngày Diệp Tông và Hoằng Ngạo quyết chiến. Chắc chắn không một người nào của nhà họ Diệp có thể thoát.” Người đàn ông nhếch mép mỉm cười: “mong sao lần này ngươi sẽ không để ta thất vọng.”
Lúc này gã Hắc y nhân mới thở phào, nói:”Nhưng, bẩm chúa thượng, vẫn còn Diệp Chấn thiên và hai con trai của Diệp Chấn Bắc, Diệp Chấn Nam đang trong quân ngũ.”
“Chuyện đó không cần ngươi quan tâm. Việc của ngươi là thanh toán sạch sẽ bọn người nhà của phủ Thái úy cho ta!”
“Vâng, thưa chúa thượng!”
Hắc y nhân cung kính lui ra.
“Lui ra đi! Ta đang muốn chờ xem Diệp Tông bỏ mạng như thế nào. Ha ha…”
Một bóng đen lướt nhanh như chớp lọt vào phủ Thái úy, dẫu ma quỷ thần tiên cũng không hay biết gì. Gã hừ hừ tỏ ý coi thường. Thì ra phủ Thái úy vẫn có tiếng là đáng sợ, chẳng qua cũng chỉ là thế này.
“Ngày mai ta sẽ giết nốt bọn người còn lại, phủ Thái uy sẽ là của ta. Ha ha… ha ha...”
“Chỉ e giấc mơ của ngươi sắp tan thành mây khói!” Từ bên cạnh Diệp Khuynh Thành thong thả bước ta. Cái bóng mảnh khảnh nhỏ nhắn bị ánh trăng chênh chếch kéo ra rất dài, người cô gái không một chút sát khí.
“Ranh con xấu xí, nếu không ló mặt ra thì ta đã quên mất nhà ngươi. Ngươi đã tự tìm đến cái chết, chứ đừng trách ta!”
“Định giết ta ư? Liệu ngươi có xứng không?”
Hắc y nhân bật cười ha hả.
Ngông cuồng, con ranh con này thực quá ư ngông cuồng.
“Các cao thủ của nhà họ Diệp đều bị ta giết sạch rồi, ngươi còn dám nói ta không xứng? Nếu ta muốn, thì ngay Diệp Tông cũng chưa đáng là đối thủ của ta. Đã có người muốn lấy mạng lão ta rồi, ta đâu cần làm cái chuyện đó?”
“Họ, mà gọi là cao thủ ư? Ta e ngươi chưa bao giờ nhìn thấy cao thủ!”
Hắc y nhân chẳng rõ mình nên khóc hay nên cười nữa! Gã nói: “Nếu ta nhớ không nhầm thì ngươi là Diệp Khuynh Thành; có lẽ ngươi chưa biết ta đã là Kiếm sĩ cao cấp, còn Diệp Tông mới chỉ là Kiếm sĩ trung mà thôi.
Trong nhà họ Diệp các ngươi, một kẻ duy nhất đủ sức đọ chiêu với ta là Diệp Chấn Thiên cha người, nhưng hắn không còn cơ hội nữa, vì chúa thượng của ta đã đi đến quân doanh của hắn.
Hắn sẽ nhanh chóng bỏ mạng. Kể cả hai thằng anh Kiếm sĩ trung cấp của người mà ngươi chưa biết mặt, cũng sẽ chết cùng hắn.”
Dưới ánh trăng chênh chếch, khuôn mặt của Hắc y nhân trông cực nham hiểm, kinh hãi chẳng khác gì ma quỷ.
Khuynh Thành bất giác nắm chặt bàn tay, một con dao găm trôi từ ống tay áo ra.
“Để ngươi sống đến lúc này, là một sai lầm của ta.”
Đôi chân vận công lực, cả người Khuynh Thành lao vào Hắc y nhân cực nhanh.
Hắc y nhân cười nhạt khinh khỉnh nhìn đứa bé đang lao đến như điên.
“Ta chẳng thèm giết ngươi làm gì cho bẩn tay, nhưng ngươi đã muốn chết thì ta chiều ngươi…” Nói chưa dứt lời thì ngực hắn bỗng nhói đau, hắn nhìn con bé đứng trước mặt, không sao tin nổi. Lưỡi dao găm đã cắm sâu vào tim hắn.
Ánh mắt đứa bé lóe sáng: “Triệu quản gia cho rằng ta có xứng không?”
“Sao… lại có thể thế này?”
Rõ ràng con bé đang đứng đây không hề có chút nội công nào, sao nó có thể giết được mình?
Đôi mắt hắn mỗi lúc một mở to, hắn mong con bé sẽ cho hắn lời giải thích hợp lý, nhưng con bé chỉ mỉm cười nhìn hắn, nói: “Ngươi rất muốn biết phải không?”
Hắc y nhân gật đầu một cách vất vả.
Diệp Khuynh Thành bước đến bên với nụ cười bí hiểm, nói: “Ta không cho ngươi biết đâu!”
“Ngươi…”
“Ngươi đã giết bao người của nhà họ Diệp, nếu được chết như thế này thì ngươi quá dễ chịu. Triệu quản gia, ta sẽ bắt ngươi chết không thể nhắm mắt!”
Khuynh Thành bước đến trước mặt, tay nắm lấy chuôi con dao găm ngoáy một vòng rồi rút ra, vẻ ghê tởm, hẩy hắn ra.
Triệu quản gia đổ vật xuống, nằm thẳng cẳng.
Với một sát thủ, điều đáng sợ nhất không phải vì kẻ địch mạnh đến đâu, mà là vì chính mình quá tự phụ, tưởng mình sẽ chắc thắng trăm phần trăm; sát thủ ấy sẽ chết vì khinh địch.
Từ cổ chí kim, đã có bao sát thủ rất đẳng cấp rốt cuộc mất mạng bởi bàn tay của một người bình thường!
Khuynh Thành khinh bỉ nhìn cái xác Triệu quản gia. Thật tiếc cho Diệp Tông đã hoài công tin hắn.
Khuynh Thành nhìn bầu trời, bây giờ trở về ngủ một giấc vẫn còn kịp.
Ta cần dưỡng thần cho tốt, để ngày mai có tinh lực dồi dào chiến đấu với Hoằng Ngạo.
Đặt mình xuống giường, Khuynh Thành lại nhớ đến lời của Triệu quản gia nói hắn là Kiếm sĩ cao cấp, Diệp Tông chỉ là trung cấp. Thế thì, có lẽ bản lĩnh của Khuynh Thành giờ chắc cũng là kiếm sĩ trung cấp!
Nếu không, cô sao có thể dùng linh thức mà lại không thể soi xét khám phá ra Triệu quản gia? Nếu cùng đẳng cấp với hắn, thì linh thức của Khuynh Thành nhất định phải cảm nhận ra được.
Khuynh Thành vội trở dậy, đi lên tầng ba của Thiên Vân Các. Cô bé nhớ mình đã từng đọc được một cuốn sách viết về nội dung liên quan.
Khuynh Thành mau chóng tìm thấy nó.
Thì ra, trên tinh cầu Lam Tử Tinh này, trong cả ba vương triều Đại Cương, Hoằng Lịch và Tấn, đều phân đẳng cấp tu vi võ công gồm Kiếm sĩ, Kiếm sư và Kiếm vương.
Mỗi đẳng cấp lại chia thành sơ, trung và cao cấp, rồi đến Đại viên mãn. Đạt được Đại viên mãn rồi, có thể trở thành người tu chân.
Chỉ hiềm không thấy sách ghi chép cho đến nay tinh cầu Lam Tử Tinh này đã có bao nhiêu nhân vật tu chân.
Nhưng Khuynh Thành biết, nhà họ Diệp đã có một vị tu chân.
Đi đến Đoạn Vĩ Nhai, Diệp Khuynh Thành lập tức choáng ngợp bởi cảnh tượng trước mắt.
Vô số vách đá dựng đứng, chênh chếch, vươn cao chọc trời; vô số đỉnh núi hùng vĩ hiên ngang, ngạo nghễ, lởm chởm nhấp nhô, bất ngờ vươn tận chín tầng mây, mơ màng lúc ẩn lúc hiện, khiến người ta cảm thấy chúng vừa thần bí vừa đẹp mê hồn, vừa thanh cao lại vừa kiêu hãnh.
Chọn được chốn cảnh sắc tuyệt mỹ để cùng sinh tử một phen, thì dù chết cũng có thể hài lòng! Nhìn cảnh vật trước mắt, Khuynh Thành thầm nghĩ vậy.
Trận quyết chiến sinh tử này đã được loan tin khắp vương triều Đại cương.
Có người đã chẳng quản ngại đi suốt ngày đêm đến đây, chỉ vì mong được xem cuộc quyết đấu.
Nên biết rằng ở vương triều Đại Cương này, nhân vật Kiếm sĩ trung cấp đã được coi là rất lợi hại, kẻ dám công khai thách đấu với Diệp Tông, hẳn phải là một nhân vật rất ghê gớm.
Thêm vào đó là vụ việc này xảy ra ở nhà họ Diệp mấy hôm trước, càng khiến mọi người càng thêm hứng thú với sự kiện này.
Một biển người đã đứng trên đỉnh núi.
Họ không ngớt lao xao bàn tán.
“Nghe nói, nhà họ Diệp, hai con trai và cô vợ đều bị một nhân vật bí hiểm giết chết.”
“Nhân vật bí hiểm gì chứ? Hắn là Hoằng Ngạo con trai Hoằng Bá Thiên. Lần trước hắn chỉ xuất mấy chiêu đã phạt đứt một cánh tay của Diệp Đô úy. Thật lợi hại!”
Dường như người này vừa nói tim vừa đập thình thịch.
Hai người đứng bên nguýt anh ta, nói: “Chỉ khoác lác! Cho đến giờ chưa từng nghe nói ai hạ nổi Diệp Thái úy!”
“Ngươi không tin? Thì chúng ta đánh cược xem sao?”
“Ý kiến hay lắm. Chúng ta cá, đại – là Diệp Thái úy thắng, tiểu – là kẻ bí hiểm thắng.”
Đám đông đứng xem, bỗng chốc biến thành sòng bạc.
“Tôi đặt đại!”
“Tôi đặt tiểu!”
Khuynh Thành rất vất vả mới chen vào được. Cô lướt nhìn rồi mỉm cười khinh bỉ. Bọn người hèn hạ này, nhà họ Diệp vừa xảy ra chuyện đã đua nhau giậu đổ bình leo rồi.
“Tiểu cô nương cũng đến xem cho vui à? Cô chơi cá cược không?”
“Hôm nay ta không mang theo bạc, chi bằng ta đặt thanh kiếm này. Ta cá Thái úy thắng.”
Một người đứng bên kéo tay Khuynh Thành, nói: “Cô bé ơi, tôi thấy thanh kiếm này rất đáng tiền, tôi khuyên cô nên đặt cửa tiểu! Phen này Diệp thái úy chưa chắc đã thắng. Cô chưa nghe nói về nhà họ Diệp à? Phủ Thái úy sắp tàn đến nơi.”
Người ấy không ngớt lắc đầu. Khuynh Thành muốn cho hắn một quyền, bàn tay cô đã nắm chặt. Khuynh Thành bỗng bị ai đó kéo lại.
“Khuynh Thành!”
“Vú em?”
Khuynh Thành rất ngạc nhiên, nói: “Cô đã đưa Huyền Diệu và Mỵ Nhi đi chưa?”
Hồng Y hai hàng nước mắt tuôn trào, nói: “Hồng Y xin lỗi Khuynh Thành, xin lỗi nhà họ Diệp.”
“Cô ơi, đã xảy ra chuyện gì thế? Đừng khóc. Cô mau nói đi?”
Khuynh Thành kéo Hồng Y đến một chỗ trống trải vắng người.
“Ba chúng tôi đi được nửa đường thì mẹ cháu chạy theo đến nơi, mọi người cùng vào một quán trọ, phu nhân và hai cô cậu ấy vào phòng nghỉ ngơi, tôi xuống tầng dưới bảo nhân viên quán trọ chuẩn bị vài món ngon.
Nhưng nào ngờ, khi tôi bưng các đồ ăn lên thì không thấy phu nhân và hai cô cậu đâu nữa. Tôi chạy ra đuổi theo, thì thấy mấy tên mặc đồ đen đã bắt cóc phu nhân và hai cô cậu đưa đi…”
Nghe đến đây Khuynh Thành mới thở phào. Miễn là họ còn sống thì cô sẽ có cách cứu họ về.
“Cô Hồng Y đừng lo, chờ ông nội quyết đấu với Hoằng Ngạo xong, chúng ta sẽ đi.”
“Khuynh Thành, không kịp nữa rồi! Ngay cả khi tôi quay lại đây, thì bọn chúng đã lôi cả ba người ra ngoại thành phía tây, nói là sẽ chôn sống họ.”
“Gì cơ?”
Khuynh Thành bất giác nắm chặt hai bàn tay.
“Khuynh Thành mau đi xin với ông nội, để ngày mai hãy quyết đấu, để ông đi cứu phu nhân và hai cô cậu ấy trước đã.”
Khuynh Thành vừa quay người bước đi thì khắp ngọn núi Đoạn Vĩ Nhai đá cuộn cát bay, cuồng phong nổi lên; đám dân chúng vội vã tránh sang một bên.
“Trời đất ạ! Chỉ là một gã trẻ tuổi, tôi e hắn chán sống rồi thì phải? Tiếc quá, tôi trót đặt cược vào nó!”
“Anh dở hơi hay sao? Trẻ tuổi, chắc gì đã thua? Anh chưa nghe nói hậu sinh khả úy là gì à?”
“Gay thật! Nếu mình đến can ông nội đừng ứng chiến, ông sẽ bị thiên hạ chê cười, như thế còn cay đắng hơn cái chết. Nhưng nếu mình không can ngăn ông…” Khuynh thành đang cân nhắc thì thấy đám đá cuộn cát bay kia dường như trở nên có linh hồn, chúng ngoan ngoãn dãn sang hai bên. Diệp Tông từ từ bước lên.
“Ông ơi!”
“Kìa, Khuynh Thành!” Hồng Y lập tức níu Khuynh Thành lại, bịt mồm cô bé, rồi rỉ tai nói: “Khuynh Thành tuyệt đối chớ lên tiếng, kẻo lão gia bị phân tâm. Chúng ta nên mau chóng xuống núi đi cứu phu nhân, nếu bị muộn quá e cả ba người sẽ bỏ mạnh.”
Khuynh Thành đăm đăm nhìn Diệp Tông, đôi mắt cô bé rớm lệ. “Ông ơi, ông nhất định phải cầm cự bằng được, chờ Khuynh Thành cháu quay lại, ông nhé!” Khuynh Thành thầm nói với ông, thầm gọi ông.
Diệp Tông ở ngay trước mặt, ở rất gần, mà cô bé không thể nói với ông một lời.
Rồi cô bé quay đầu, xoay người, kiên định, cùng vú em Hồng Y chạy thật nhanh xuống núi.