Trên chiến trường, luôn luôn thay đổi chỉ trong cái nháy mắt.
Từ lúc Lưu Phì bắn lén, đến khi Chu Cú Tiễn bị giết chết, chỉ phát sinh trong nháy mắt. Biến đổi cực nhanh khiến kẻ khác hoa mắt, không rõ
chuyện gì đang xảy ra.
Lưu Phì còn đang vui vẻ!
Nếu như y và Chu Cú Tiễn giết chết Lưu Khám, như vậy ngày sau dưới
trướng Lưu Bang sẽ được thăng chức rất nhanh. Hơn nữa, Lưu Bang và Võ Cơ hôm nay có hai con trai và một con gái, hơn nữa thứ tử của Lưu Bang
được Trương Lương cực kỳ coi trọng.
Bởi vì, đó xem như trưởng tử của Lưu Bang.
Lưu Phì tuy là trưởng tử, nhưng mẫu thân Tào Thị dù sao cũng không có
bất kỳ danh phận gì. Nói trắng ra, y chính là một đứa con riêng, muốn
tranh đấu làm người kế vị, thực sự vô cùng trắc trở. Nhưng nếu như Lưu
Khám chết trong tay y, e là Lưu Bang chắc chắn sẽ xem lại địa vị của y.
Cho nên, khi Chu Cú Tiễn đuổi theo Lưu Khám, Lưu Phì liền hưng phấn điều khiển xe ngựa mà đi.
Nhưng nghìn vạn lần không ngờ, thoáng chốc Chu Cú Tiễn đã mất mạng. Chỉ thấy Lưu Khám đưa tay gỡ lợi tiễn trên vai, ném xuống mặt đất. Hóa ra,
một tiễn của Lưu Phì cắm vào giáp Diệp Tử của Lưu Khám, người ngoài nhìn vào, cảm thấy tiễn này dường như bắn trúng Lưu Khám, nhưng trên thực
tế, Lưu Khám không sao cả, ngược lại đây là cơ hội chém chết Chu Cú
Tiễn.
Đầu Chu Cú Tiễn rơi xuống đất, tướng sĩ quân Tần ai lấy đều hô vang như sấm dậy.
Lưu Khám vung trường mâu, cắm đầu của Chu Cú Tiễn ở phía trên, rồi sai người giơ cao.
- Tặc tử Lưu Phì, còn không khoanh tay chịu trói, còn đợi gì nữa?
Lưu Phì ghìm binh xa, hoảng sợ nhìn Lưu Khám. Giờ khắc nà đã không còn ý chí chiến đấu, chỉ có thể hô lớn một tiếng, quay đầu binh xa bỏ chạy.
Nhưng Lưu Khám sao có thể buông tha cho y?
Bởi người này là kẻ cầm đầu hại chết Lữ Trĩ. Lưu Khám thúc ngựa tiến
lên vài bước, thu hồi Xích Kỳ, từ kiện đồ trên lưng ngựa, lấy ra Đại
Hoàng cung.
Đại Hoàng cung này nặng mười hai thạch, tầm bắn
có thể xa tới nghìn bước, so với Quyết Trương nỏ của quân Tần chỉ có hơn không kém.
Lưu Khám rút ba mũi Hành Bạch Vũ tiễn ra, lạp vào dây cung, ngắm chuẩn theo bóng lưng Lưu Phì, vừa nhấc tay, ba mũi tiễn
liền đồng loạt bắn ra.
Lưu Phì lập tức phát hiện phía sau có tiếng gió rít gào, y vừa thúc ngựa chạy nhanh, vừa huy kiếm ngăn cản.
Keng, keng. . .
Ngay khi Lưu Phì gạt bay hai mũi lợi tiễn, cánh tay đã bị lực đạo của
phù tiễn làm tê dại, không đủ sức nâng bảo kiếm được nữa. Mà mũi tiễn
thứ ba đã bay tới trước mặt, Lưu Phì trên binh xa cố né sang một bên,
mặc dù tranh né, nhưng mũi tiến đã cắm vào chính giữa cánh tay.
Đại Hoàng cung có lực đạo mười hai thạch, sánh ngang với lực kiếm nghìn cân.
Trong khoảng cánh bốn trăm đến năm trăm bước, chính là tầm bắt mà tiễn tạo lên uy lực lớn nhất.
Tiễn cắm trên cánh tay Lưu Phì, mang theo lực đạo thật lớn tiếp tục vọt về phía trước. Mũi tiễn thô giáp to gấp đôi ngón tay cái, bắt vào khiến cánh tay Lưu Phì đứt thành hai đoạn. Cánh tay rơi xuống đất, máu tươi
chảy như mưa. . .Lưu Phì đau đớn hét thảm một tiếng, tiếp đến cũng vô
pháp khống chế binh xa.
Binh xa đang chạy tốc độ cao, đột nhiên lật nhào lăn tròn trên mặt đất.
Hai bánh xe bắn ra ngoài, Lưu Phì trên xe té ngã xuống đất, không đợi y đứng vững thân hình, một đội Hắc Kỳ Quân đã nhanh như thiểm địa xông
tới. Kỵ mã phi nhanh giống như một ngọn núi hung hăng giẫm vào thân thể
Lưu Phì.
Thân thể Lưu Phì rắn chắc, nhưng bị chiến mã bay nhanh giẫm lên cũng không thể chống đỡ được.
Thoáng chốc bay ra ngoài, miệng phun máu tươi, lăn trên mặt đất. Quân
Sở tan tác, quân Tần tấn công, chiến mã phi nhanh, binh xa chạy ầm. Khi
Lưu Phì ngã trên mặt đất, ngay lập tức bị vô số bàn chân giẫm lên, sau
đó bị binh xa đè nén, chiếm mã giẫm đạp.
Đợi tới khi Lưu Khám trùng kích tới, hình dáng Lưu Phì đã không còn rõ, chỉ còn lại đống máu thịt trộn lẫn.
- Lý Tất đâu?
- Có mạt tướng!
- Ngươi thống lĩnh kỵ quân bản bộ, binh mã lão Tần nhân, chiếm lại đại doanh Lam Điền.
- Rõ!
Lưu Khám thấy quân Sở giẫm đạp lên nhau bỏ chạy, trong lòng liền biết
cuộc chiến này hắn đã thu được thắng ọợi. Hắn lập tức sai Lý Tất thống
lĩnh quân đội tiếp tục truy kích, bản thân giẫn theo ba nghìn Hắc Kỳ
Quân, đổi phương hướng chạy tới truy kích Lưu Bang tại Phách Thủy. . .
Lưu Bang trăm triệu lần không ngờ, cuộc chiến này biến đổi thật nhanh và kịch tính như vậy.
Thắng bại biến đổi quá nhanh, khiến y thậm chí còn không có thời gian thưởng thức thắng lợi, đã phải đối mặt với thảm bại.
Cảm xúc trong lòng dâng lên hạ xuống, khiến người ta khó có thể tưởng tượng.
Thắng lợi ngay trong tầm mắt, thế mà thoáng chốc biến thành hư ảo, Lưu
Bang căm phẫn, căm phẫn tới mức nghiến răng nghiến lợi.
Y vừa thúc xe ngựa chạy nhanh, vừa cả tiếng dò hỏi:
- Lưu gia tử chết tiệt, ai có thể nói cho ta biết, người này vì sao đột nhiên xuất hiện?
Trương Lương phóng ngựa bay nhanh, lúc này không có thời gian nhàn rỗi.
Nghe thấy Lưu Bang hỏi, y cũng cảm thấy kỳ quái: Đúng vậy, Trương Thành rõ ràng phái người tới nói, Lưu Khám còn đang ở núi Hàng Kim trấn thủ
lăng mộ? Cho dù hắn biết tin, cộng thêm binh mã chuẩn bị thỏa đáng, cũng phải chạy qua Quan Trung, không thể vô thanh vô tức như vậy!
Trừ khi. . .
Trương Lương đột nhiên nghĩ đến nguyên nhân thất bại.
Vốn bày mưu nghĩ kế không chút sơ hở. Nhưng thật không ngờ. . .
Y ngàn vạn lần không nên, không nên phái Trương Thành đi tìm Lưu Cự.
Phải biết rằng, Lưu Cự hôm nay không phải khóa nô của Trương gia y trước đây. Đường đường là huynh trưởng của Đường Vương, hôm nay còn trở thành Quân Hầu một nước, Đường Quốc Ngũ Nguyên Quân. . .Sao có thể chạy tới
đầu hàng?
Mà một khi Lưu Cự trở mặt, Trường Thành đương nhiên khó tránh khỏi xui xẻo.
Dựa vào thủ đoạn của Lưu Khám, muốn Trương Thành phản gián, e là dễ như trở bàn tay!
Không đúng, bên cạnh Lưu Khám nhất định có người âm thầm bày mưu nghĩ
kế cho hắn. Bằng không hắn không thể dễ dàng chiếm đoạt Hà Nam, càng
không thể tiến nhập Quan Trung thần không biết quỷ không hay. Mà người
đứng sau những thủ đoạn này, ta thực sự vô pháp sánh bằng . . .
Là ai?
Trương Lương vừa buồn rầu thúc ngựa, vừa suy tư.
Y đoán không sai, tất cả những hành động của Lưu Khám, đương nhiên bao
gồm cả việc tiến nhập Quan Trung, quả thực có người bày mưu tính kế cho
hắn.
Công Thúc Liêu, Công Thúc Liêu đã chết kia!
Trương Lương ở thế hệ sau được người gọi là Mưu Thánh. Nhưng so với mưu sĩ thời Xuân Thu Chiến Quốc, vẫn kém rất xa.
Úy Liễu thân ở những năm cuối thời Chiến Quốc, trong lúc quần hùng quật khởi, đã bày gia vô số mưu kế giúp Tần Thủy Hoàng quét sạch sáu nước,
ông có năng lực mạnh mẽ, tài học uyên bác, không ai có thể sánh bằng.
Trên thực tế, mưu sĩ thời kỳ Chiến Quốc, tại mức độ tổng thể vượt xa so
với mưu thần hậu thế.
Không những có thể nâng kiếm lên ngựa, còn tinh thông binh pháp.
Hiểu được thuật trị quốc, có thể thiết lập các loại phương châm và chiến lược.
Còn Trương Lương bày mưu nghĩ kế chỉ ở thời đại mưu sĩ suy tàn. Trên
thực tế, đối thủ của y, chỉ có Phạm Tăng dưới trướng Hạng Võ, còn cái
gọi đại thế thiên hạ, quả thực kém xa so với thế cục thời kỳ Chiến Quốc. Cho nên có thể nói, Trương Lương mệnh tốt, sống ở thời đại suy tàn; chỉ có điều mạng của y không tốt, xuất hiện một đối thủ bên cạnh Lưu Khám.
Vốn Úy Liễu mai danh ẩn tích không xuất hiện trên trần thế để đấu trí
với Trương Lương.
Cũng may Trương Lương hiện tại cũng rõ ràng, đây không phải thời điểm suy tính chuyện này.
Việc cấp bách trước mắt chính là phải cùng Lưu Bang lui về phía đông
nam Phách Thủy, hội hợp với hậu quân, ổn định đầu trận tuyến.
Về phần thế cục Quan Trung, bởi vì đột nhiên có thêm Lưu Khám, đã hoàn
toàn biến đổi so với trước. Mà giao dịch giữa y và Triệu Cao, rất có thể để Lưu Kham ngư ông đắc lợi. Cho nên, phải nghĩ cách gây tai họa, nếu
như Triệu Cao đắc thủ, sẽ đổ tội danh lên đầu Lưu Khám.
Doanh Thị chấp chưởng Quan Trung năm trăm năm, tuy đã suy tàn, nhưng tội danh giết chết Doanh Hồ Hợi, vẫn không được giảm nhẹ.
Nếu như có thể thành công, như vậy Lưu Bang chấp chưởng Quan Trung, ngược lại cũng không phải chuyện tình không thể. . .
Trong lòng Trương Lương tràn đầy tính toán, còn Lưu Bang nghiến răng
nghiến lợi bỏ trốn. Khi cầu phao Phách Thủy xuất hiện ngay trước mắt,
liền nghe thấy có tiếng người kinh hãi hô lớn:
- Mau nhìn, đại doanh bốc lửa!
Lưu Bang đưa mắt nhìn qua, liền thấy trong đại doanh quân Sở phía đông
nam Phách Thủy bốc lên ánh lửa ngập trời và tiếng kêu vang thảm thiết
không ngớt.
- Chuyện gì xảy ra?
Lưu Bang lập tức điều khiển xe ngựa xông về phái cầu phao, chặn ngang một gã quân Sở chạy trối chết, lớn tiếng quát hỏi:
- Đại doanh, xảy ra chuyện gì?
- Quân Hầu, không biết đội nhân mã từ phương nào đột nhiên nhảy vào đại doanh, gặp người giết người, phóng hỏa khắp nơi. Hiện tại đại doanh đã. . .
Lưu Bang không khỏi mở to mắt, run run hỏi:
- Rốt cuộc là nhân mã phương nào? Chẳng lẽ là quân Tần?
- Không phải quân Tần. . .Trong đó có một người, hình dạng giống lão
Bi, hung ác không gì sánh được. Lô Oản tướng quân bị y bắt sống, Hạ Hầu
Anh tướng quân cũng bị y đánh thổ huyết mà chạy.
- Aizzz. . .
Lưu Bang cảm thấy trời đất xoay tròn, bên tai liên tục vang vọng tiếng ù ù.
Lại thêm một lão Bi?
- Tử Phòng, bây giờ phải làm thế nào?
Trương Lương cũng có chút luống cuống, chỉ có điều y rất nhanh liền bình tĩnh trở lại, run giọng nói:
- Quân Hầu, xem ra Lưu Khám sớm đã có âm mưu, lúc này không thể dừng
lại, chúng ta trước hết hãy qua Hiểu Quan ổn định đầu trận tuyến, sau đó sẽ bàn.
- Như vậy, rất tốt!
Lưu Bang lúc này, không còn để ý tới người khác nữa rồi.
Y mang theo tàn binh bại tướng, cùng Trương Lương, toán loạn chạy về phía Hiểu Quan.
Hiểu Quan, là một chỗ hiểm yếu tại Vị Nam, tại đây Lưu Bang có lưu lại một đạo nhân mã phụ trách bảo vệ gia quyến của y.
Về phần đám người Chu Bột có kết quả thế nào?
Lưu Bang đã không còn tâm tư suy nghĩ. . .Đoàn người chật vật bỏ chạy,
cho tới hừng sáng mới thoát khỏi truy binh, lúc này tập hợp kiểm kê binh mã.
Sau khi kiểm kê binh mã, Lưu Bang thiếu chút nữa bật khóc!
Khi y tiến vào Quan Trung, có hơn mười vạn nhân mã.
Nhưng chỉ sau một đêm chinh chiến, hơn mười vạn nhân mã chỉ còn lại mấy nghìn người. Nhìn đám binh tướng quân Sở ủ rũ hữu khí vô lực, còn nói
gì đến chuyện chiếm đoạt lại Quan Trung? Trận chiến này, không nghỉ ngơi một vài tháng lấy lại sức, thực sự đừng nghĩ hồi phục.
- Tử Phòng, chúng ta tiếp đến nên làm thế nào?
- Võ An Hầu, theo như ngu kiến của Lương, chúng ta hãy qua Hiểu Quan, xem xét tình hình.
Nếu như thực sự không ổn, chúng ta còn có thể từ Hiểu Quan rút khỏi
Quan Trung. Dù sao Nam Dương, quận Trần và Toánh Xuyên đang nằm trong
tay chúng ta. Tiếp đến nghĩ cách liên lạc với Sở Vương, kết thành đồng
minh, khôi phục nguyên khí. Chỉ cần Nam Dương, quận Trần không mất,
chúng ta còn có cơ hội lấy lại Quan Trung.
Lưu Bang suy nghĩ trong chốc lát, cảm thấy cũng chỉ có thể như vậy.
Vì thế, y điểm nhân mã, chuẩn bị lên đường tiến về phía Hiểu Quan.
Vừa mới đi được hơn mười dặm, đột nhiên trước mặt xuất hiện một đạo
nhân mã. Khi thấy rõ cờ hiệu, rốt cuộc Lưu Bang thở phào nhẹ nhõm một
cái.
Là người một nhà!
Người lĩnh binh kia chính là Chu Hà.
- Bái công, A Anh. . .Đã chết!
Khi Chu Hà gặp Lưu Bang, không kiềm chế nổi khóc lớn một tiếng.
Tuy Lưu Bang được Sở Vương phong làm Võ An Hầu, thế nhưng lão nhân huyện Bái vẫn quen gọi Lưu Bang là Bái công.
Lưu Bang mới đầu ngây ngẩn người, trong đầu đột nhiên trống rỗng:
- A Anh đã chết?
Chu Hà khóc ròng nói:
- Đêm qua đại doanh quân ta đột nhiên bị tập kích, cũng không biết từ
đâu chui ra một đạo nhân mã. . .Bất ngờ không kịp phòng bị, chúng ta đã
bị đánh đại bại. Lô Oản bị Vương Tín bắt giữ, còn A Anh yểm hộ ta rút
lui, ở lại ngăn cản Vương Tín.
- Vương Tín? Ai là Vương Tín?
Lưu Bang lập tức phản ứng.
- Chính là con của Vương Cơ, trước đây tới huyện Bái mua bán rượu!
- A, hóa ra là y!