Trong đầu Lưu Bang lập tức hiện ra hình ảnh một tiểu tử ngốc, nhịn không được buột miệng hỏi:
- Chính là gã Vương Tín đần độn có bộ dáng giống Lưu Cự?
- Chính là y!
- Vậy ngươi tận mắt chứng kiến A Anh bị tên ngốc kia giết chết sao?
Chu Hà lắc đầu, nhẹ giọng nói:
- Chuyện này. . .Thực sự không. . .
- Nói vậy, không chừng A Anh vẫn có thể còn sống.
Trong lòng Lưu Bang đột nhiên nảy sinh một ý niệm may mắn. A Anh thông
minh như vậy, có lẽ sẽ không bị tên tiểu tử ngốc kia giết chết.
- Lão Chu, chúng ta trước hết đến Hiểu Quan, sau đó tiếp tục hỏi thăm tin tức của A Anh!
Chu Hà suy nghĩ một chút, sau đó lập tức đồng ý. Hai đạo binh mã hội
hợp cùng chỗ, tổng cộng hơn vạn người, khởi hành lui về Hiểu Quan.
Trên đường đi, Lưu Bang lại gặp Chu Bột thất bại từ Phách Thượng thoái lui.
Điều này khiến tâm tình y chuyển biến tốt đẹp hơn nhiều, không chỉ vì
Chu Bột mang đến mấy nghìn binh mã, mà quan trọng nhất chính là, Chu Bột đến, báo cho Lưu Bang một tín hiệu: Nhâm mã tâm phúc gặp nạn, chỉ cần
đám người Chu Bột còn, y sẽ có hi vọng.
Nhưng Chu Bột mang đến cho y một tin, giống như dội lên đầu Lưu Bang một gáo nước lạnh.
- Bái công, đám người Đồ Tử. . .
Lưu Bang giật nảy mình:
- Đám người Đồ Tử làm sao vậy?
- Ba người Đồ Tử, lão Trần và lão Trang đều chết trận rồi!
Đương nhiên Chu Bột sẽ không bỏ chạy khi lâm trận , để rồi bỏ lại ba
người Phàn Khoái. Ngược lại chính là, y rất dũng mãnh, muốn dốc sức
chống lại đám người Lưu Khám, nhưng may mắn được thân binh ngăn cản, mới giữ được mệnh. Sau khi qua sông thu nạp binh mã, mới biết ba người Phàn Khoái đã bị Lưu Khám chém chết. . .
- Còn Phì thế nào?
Lưu Bang sợ hãi hỏi:
- Phì làm sao rồi? Cả Chu Cú Tiễn nữa, bọn họ thế nào?
Chu Bột làm sao biết được tình hình của Lưu Phì và Chu Cú Tiễn, y lập tức cười khổ nói:
- Phì công tử và lão Chu vẫn chưa có bất cứ tin tức gì.
Không có tin tức, e là lành ít dữ nhiều!
Lưu Bang hôm nay, chỉ có thể âm thầm cầu khẩn cho đám người Hạ Hầu Anh, cầu bọn họ thoát khỏi loạn quân.
- Chúng ta đi tới Hiểu Quan!
Lưu Bang thống lĩnh binh mã lui về Hiểu Quan cầu khẩn cho Hạ Hầu Anh
rời khỏi loạn quân, thì lúc này Hạ Hầu Anh đang vùng vãy ở phía sau.
Khi hậu quân bị tập kích, Hạ Hầu Anh và Chu Hà đang uống rượu.
Trên thực tế, lúc đó Chu Hà và Hạ Hầu Anh đều cho rằng chiến cuộc đã định, Lưu Bang toàn thắng, làm chủ Quan Trung.
Nhưng không ngờ, hậu doanh bị tập kích, đại hỏa lan tràn khắp doanh địa.
Hạ Hầu Anh mang theo người vội vàng nghênh chiến, biết được Lô Oản tuần doanh gặp quân địch tập kích và đã bị bắt giữ.
Y cũng không rõ rốt cuộc là ai bí mật tập kích hậu doanh, chỉ có điều,
sau khi nghe tin Lô Oản bị địch bắt, Hạ Hầu Anh không nói nhiều lời, lập tức thống lĩnh binh xa tới cứu viện.
Dù sao cũng là đồng
hương từ huyện Bái tới, tuy Lô Oản là nhiều có rất nhiều tật xấu, nhưng y và Hậu Anh có rất nhiều giao tình, khiến Hạ Hầu Anh không chút do dự,
muốn cứu Lô Oản trở về. Hạ Hầu Anh thúc dục binh xa đi nhanh trong doanh địa, không ngờ, lại bị một đạo nhân mã chặn trước mặt.
Người dẫn đầu thân cao hơn trượng, vai rộng lưng eo.
Trong tay cầm một thanh Lang Nha Bổng được tinh luyện, toàn thân mặc Phi Hắc Hủy Bì giáp, từ phía xa xa rống lớn:
- Hạ Hầu Anh, còn nhận ra ông nội Tín nhà người không?
Vương Tín khi còn nhỏ, theo mẫu thân Vương Cơ buôn bán, thường bị một vài tên lưu mạnh huyện Bái ức hiếp.
Mà Hạ Hầu Anh chính là đầu lĩnh đám lưu manh nà không chỉ ức hiếp Vương Tín, mà còn ức hiếp cả mẫu thân Vương Tín, cũng chính là Vương Cơ.
Vương Tín luôn luôn có thiện cảm xấu đối với Hạ Hầu Anh.
Lần này y theo Đường Lệ dẫn binh ra khỏi Ngọ Cốc đánh úp doanh trại địch, thật không ngờ có cơ hội đối mặt với Hạ Hầu Anh.
Thời gian Vương Tín và Hạ Hậu Anh gặp nhau gần đây nhất, cũng đã hơn
mười năm. Vương Tín đổi tên thành Lưu Tín sống tại Lâu Thương. Sau lại
đi theo bảo vệ tiểu công chúa Doanh Quả ở Ba Thục, căn bản không có cơ
hội đi tìm Hạ Hầu Anh gây phiền phức.
Nhưng nghìn vạn lần đừng khinh thường ý nghĩ của một kẻ đần.
Đám người Hạ Hầu Anh, Lô Oản và Lưu Bang trong lòng Lưu Tín cũng không có gì tốt. Đặc biệt là gã Hạ Hầu Anh từng ức hiếp y.
Hơn mười năm không gặp, nhưng Lưu Tín chỉ liếc mắt liền nhận ra Hạ HẦu Anh.
Y cũng không nhiều lời vô ích với Hạ Hầu Anh, mà thúc ngựa vung đại bổng đánh về phía Hạ Hầu Anh.
Lang Nha Bổng nặng hơn trăm cân trong tay Lưu Tín thực giống như bấc
đèn, Lưu Tín nhấc lên không có chút mệt mỏi. Hạ Hầu Anh còn chưa nhận ra thân phận của Lưu Tín, nhưng nhìn khổ người Lưu Tín, liền biết người
này rất khó đối phó. Vung đại giáo lên tiếp đón, nhưng vừa giao phong,
liền nghe thấy một tiếng nổ vang, Lang Nha Bổng hung mãnh nện vào đại
giáo. Trong đầu Hạ Hầu Anh o o một tiếng, hai tay không cầm nổi đại
giáo, miệng bị chấn động ói máu tươi.
Đáng sợ nhất chính là,
binh xa dưới chân y cũng không chống đỡ nổi một kích của Lưu Tín, rầm
một tiếng, bánh xe bay ra, binh xa thoáng chốc sụp trên mặt đất. Cũng
may Hạ Hầu Anh nhanh trí, trong nháy mắt, chân đạp binh xa nhảy sang bên cạnh, lao ra khỏi binh xa.
Lăn lội trên mặt đất vài vòng rồi đứng dậy.
Mười mấy gã thân binh ùa lên, vây quanh Lưu Tín, liền thấy Lưu Tín
không chút úy kỵ xoay tròn Lang Nha Bổng, ngay lập tức Lang Nha Bổng vù
vù rung động nhìn giống như chiếc bánh xe.
Đánh trúng kẻ nào kẻ đây không chết cũng bị thương. . .
Lưu Tín múa bổng hô lớn, giống như mảnh hổ nhảy vào đàn dê.
Hạ Hầu Anh thấy tình hình này, làm sao dám giao phong với Lưu Tín nữa,
liền lấy một kỵ mã bên cạnh y, sau đó xoay người lên ngựa. Sau một hồi,
Lưu Tín đã giết sạch thân binh của Hạ Hầu Anh, múa Lang Bổng vọt về phía trước.
Hạ Hầu Anh cưỡi ngựa bỏ chạy, nhưng Lưu Tín theo sau không rời.
Vừa đuổi, vừa quát lớn:
- Hạ Hầu Anh, ngươi chạy đi đâu, Ông nội Tín nhà ngươi ở đây!
Tín. . .Tên Vương Tín đần độn!
Rốt cuộc lần này Hạ Hầu Anh mới phản ứng. Tên truy sát y, chính là
Vương Tín. . .Không, phải gọi y là Lưu Tín, Lưu Tín xuất hiện ở chỗ này, chẳng phải nói rõ Lưu Khám đã ở Quan Trung? Hạ Hầu Anh thực sự rất sợ
Lưu Khám.
Trong ấn tượng của y, dường như Lưu Bang cũng tốt, chính mình cũng được, nhưng không thể chiếm tiện nghi đối với Lưu Khám.
Người khác không hiểu rõ sự lợi hại của Lưu Khám, nhưng Hạ Hầu Anh lại
biết. Trước kia Phàn Khoái, Nhâm Ngao theo Lưu Khám chinh chiến tại Hà
Nam trở về, từng nói với y tình hình khi đó. Nào là: Hỏa thiêu đồi Bạch
Thổ, tập kích bất ngờ đại doanh quân Hung Nô, còn có trận huyết chiến
Phú Bình, ép chết Tả Hiền Vương, chiếm đoạt Cù Diễn, đánh lén Lâm Hà Độ
Khẩu. . .Lần lượt từng đợt chém giết thảm liệt, đấu đá hung ác xuất hiện trong tâm trí Hạ Hầu Anh.
Khi đó, Hạ Hầu Anh cũng hối hận, vì sao không theo Lưu Khám cùng đi chinh chiến tại Hà Nam?
Cho nên, y tuy không chân chính lĩnh giáo thủ đoạn của Lưu Khám, thế
nhưng trong lòng đã phát ra một tia sợ hãi đối với Lưu Khám.
Mất huyện Bái, y chật vật bỏ chạy.
Lần đó, rốt cuộc y hiểu rõ sự lợi hại của Lưu Khám. Hôm nay, đối mặt lần nữa, y không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Càng đáng sợ hơn chính là, Lưu Tín này chằm chằm nhìn Hạ Hầu Anh không
rời. Trên đường, có vài lần Lưu Tín bị quân Sở ngăn cản, nhưng bị y mở
đường máu, tiếp tục truy kích. Hạ Hầu Anh liều mạng bỏ chạy, còn Lưu Tín vẫn dốc sức truy đuổi. Trong lúc này một đuổi một chạy, khiến quân Sở
vốn thấp thỏm lo âu, nhất thời đại loạn. Suy nghĩ một chút, chủ tướng bị truy đuổi như vậy, trời mới biết có bao nhiêu địch nhân đánh lén?
Nhưng trên thực tế?
Đánh lén hậu doanh quân Sở chỉ có hơn nghìn người mà thôi. . .
Trời dần dần sáng tỏ, Hạ Hầu Anh bị Lưu Tin truy sát thở hồng hộc.
Trong đầu, đột nhiên vọng lên một câu nói: Vương Tín tuy ngu, nhưng lúc này người nhận thức chuẩn chuyện tình, lại không thể thay đổi.
Nếu trên chiến trường, ngươi và Vương Tín giao phong, ta phỏng đoán, ngươi thậm chí có thể chết trong tay Vương Tín!
Đây là câu nói sớm lưu lại trong đầu Hạ Hầu Anh.
Người nói lời này, chính là Nhâm Quận Thủ huyện Bái trước kia, hôm nay
thống lĩnh quân Tần đóng quân tại Lĩnh Nam Bách Việt, Nhâm Hiêu. Khi đó, Lưu Tín còn nhỏ tuổi, chẳng qua mới tám chín tuổi mà thôi; Lưu Khám kia vẫn chưa thành danh, chỉ là một thương nhân ủ rượu bình thường.
Khi đó Nhâm Hiêu nói, cũng chẳng có ai để tâm.
Nhưng Hạ Hầu Anh hiện tại, đột nhiên nhớ tới lời này, không khỏi kinh hồn bạt vía. . .
Khó phải không, mười năm trước Nhâm Quận Thủ đã dự đoán được tình hình
ngày hôm nay? Hôm nay, Vương Tín đần độn đã trưởng thành. Người này hình như nhận thức rất chuẩn mực. . .Mà giờ khắc này, thiên quân vạn mã hỗn
chiến, quả nhiên rất thỏa đáng!
Hạ Hầu Anh nghĩ tới đây, đột nhiên ngừng chiến mã, quay đầu lại.
Y rút bảo kiếm ra, nhìn Lưu Tín không ngừng tới gần, đột nhiên mất hết dũng khí.
Lưu Tín thấy Hạ Hầu Anh không chạ cũng ngừng chiến mã, đôi mắt nheo lại nhìn thẳng về phía Hạ Hầu Anh, dùng sức lăn Lang Nha Bổng trong tay.
- Vương Tín đần độn?
Hạ Hầu Anh quyết định dừng lại, chính là muốn xác định một chút.
Lưu Tín trả lời:
- Ta không phải kẻ ngu, ta là Lưu Tín.
Kẻ ngu cũng được, Lưu Tín cũng được. . .Cũng là một người? Hạ Hầu Anh nhìn Lưu Tín, nhịn không được bật cười.
- Không ngờ Vương Tín đần độn tại huyện Bái trước kia, hôm nay đã trở
thành thống soái. Vương Tín đần độn, thoáng chốc mười hai năm trôi qua,
ngươi đã trưởng thành rồi. . .Thế nào, hôm nay khỏe chứ?
Lưu Tín nghe vậy, không khỏi sửng sốt một chút.
- Ta? Vẫn khỏe, vì sao ngươi không chạy nữa?
- Chạy? Ta có thể chạy đi đâu?
- Nhưng ngươi không chạy, ta làm sao có thể truy sát ngươi?
Hạ Hầu Anh lại càng cười lớn hơn:
- Vương Tín đần độn, không ngờ nhiều năm như vậy, ngươi vẫn giống trước đây!
Nhưng buồn cười hơn chính là, Hạ Hầu lão tử lại bị ngươi đánh bại!
Ngươi hẳn là đã gặp nhị thúc ngươi rồi, nhị thúc ngươi hôm nay ở đâu?
Lưu Tín ngẩn người, lắc đầu nói:
- Nhị thúc ta không tới!
- Vậy sao?
- Bốn năm nay ta chưa gặp nhị thúc, ta lần này đi cùng Đường thúc thúc
và dì Man. Dì Man hôm nay đóng quân ở Trần Thương, ta và Đường thúc thúc từ Ngọ Cốc đi ra. Chỉ là Đường thúc thúc đã qua Hiểu Quan, chẳng phải
hôm nay Đường thúc thúc ta đánh người của ngươi a?
Đường thúc thúc? Đường Lệ?
Hạ Hầu Anh đột nhiên cười khổ:
- Nhị thúc ngươi không tới?
- Ta không biết!
Lưu Tín nói xong, đột nhiên thanh âm trở nên sắc bén:
- Hạ Hầu Anh, ngươi đừng nhiều lời, ngày hôm nay ta nhất định phải lấy mạng ngươi.
Hạ Hầu Anh nói:
- Vương Tín đần độn, ta và ngươi đâu có ân oán gì?
- Sao lại không có?
Lưu Tín nghiến răng nghiến lợi nói:
- Trước kia tại huyện Bái, ngươi từng đánh ta, ức hiếp mẹ ta, hơn nữa còn uống rượu không trả tiền!
Hạ Hầu Anh há lớn miệng, ngạc nhiên nhìn Lưu Tín.
Chuyện tình trước kia phát sinh tại huyện Bái, thoáng chốc hiện lên trong lòng.
Y cười khổ nói:
- Sớm biết như vậy, Hạ Hầu lão tử trước kia không uống rượu của nhà
ngươi. . .Chỉ có điều, Vương Tín đần độn, ngươi đừng đắc ý như thế.
Hạ Hầu lão tử tuyệt đối không thể chết trong tay ngươi, người có thể
giết chết Hạ Hầu lão tử, ngoài trừ đại ca, chỉ có bản thân ta mà thôi!
Lưu Bang đã thất bại!
Nếu như Đường Lệ muốn tấn công Hiểu Quan, e là Ly Thương trấn thủ tại Hiểu Quan cũng không phải đối thủ.
Đừng nói đến chuyện Lưu Bang có còn đường lui hay không? Ngay cả bản
thân y gặp Lưu Tín, e là khó thoát khỏi cái chết. Nhưng Hạ Hầu Anh đường đường là một đại trượng phủ, há có thể chết trong tay một kẻ ngu? Hạ
Hầu Anh nghĩ tới đây, bảo kiếm trong tay liền đặt trước ngực. Lưu Tín
vừa thấy y muốn động thủ, không nói nhiều lời, liền vung Lang Nha Bổng
xông về phía trước. Nhưng không ngờ, Hạ Hầu Anh đặt hoành kiếm trên cổ,
ngửa mặt lên trời cười lớn.
- Nhâm Quận Thủ, ngài nói sai rồi. . .Người có thể giết chết Hạ Hầu lão tử, chỉ có Hạ Hầu lão tử mà thôi!
Nói xong, y cắn răng một cái, tay nắm chặt hoàng kiếm cứa cổ tự vẫn. . .
Lưu Tín lúc này ngây ngẩn cả người!