Lý Thành đi rồi, Lưu Khám hạ lệnh cho đoàn xe giảm tốc độ, từ từ mà đi.
Hắn nhất định phải có một thời gian trống để có thể suy nghĩ xử lý vấn
đề sáu bảy vạn quân Tần Duệ sĩ của Thiệp Gian như thế nào. Dù sao, sáu
bảy vạnquân Tần Duệ sĩ này đối với Lưu Khám mà nói là rất quan trọng.
Nhưng mọi thứ đều có mặt lợi và hại, đồng thời với quan trọng còn có
tiềm ẩn những nguy hiểm.
Xử lý không tốt, tất nhiên sẽ tạo thành sự nguy hại rất lớn. Muốn có
được sáu bảy vạnngười này, li không thể để cho đám người Thiệp Gian cảm
thấy không thoải mái, trong chuyện này có pha trộn rất nhiều phương
diện, Lưu Khám nhất định phải suy tư cẩn thận mới có thể đưa ra quyết
định.
Cả một đêm này, Lưu Khám ở trên xe ngựa chưa từng đi ra ngoài, trắng đêm không ngủ, sáng sớm hôm sau, hắn lệnh cho người tìm Đồ Đồ tới, lấy ra
một phong thư.
- Lập tức phái người, dùng cấp tốc tám trăm dặm, mang đến Cù Diễn giao cho Công Thúc Liêu tiên sinh.
Đồ Đồ tiếp nhận thư, liền vội vàng xoay người đi xuống an bài. Từ Vân
Trung đến Cù Diễn, lộ trình cũng không gần… Lại cấp tốc tám trăm dặm,
chỉ sợ tín sử kia không thể tránh được một phen mệt nhọc.
Nhưng Lưu Khám chợt nhớ tới một việc. Khu vực Cửu Nguyên, Vân Trung rộng lớn, từ đông sang tây phải tới nghìn dặm. Thư từ qua lại nhất định là
bất tiện, có đôi khi đi cả ngày cũng không gặp người ở. Bởi vậy, nếu
trên đường tín sử xảy ra nguy hiểm, thậm chí không ai có thể biết được.
Ba nghìn dặm đất màu mỡ, nhưng đồng thời, cũng có rất nhiều vấn đề phải
giải quyết.
Lưu Khám đi xuống xe, đổi lại ngựa Xích Thố, ngắm nhìn cảnh trí thiên nhiên.
Thiết lập trạm dịch đã là chuyện cấp bách rồi. từ Cửu Nguyên đến Vân
Trung mọi việc dần dàn bình ổ, công văn truyền lại này, cũng đã phát ra
nhiều lần. Ba nghìn dặm đất màu mỡ, nếu như không có trạm dịch liên tiếp kết nối chỉ sợ là rất bất tiện. nhưng thiết lập trạm dịch như thế nào,
lại là một vấn đề.
Nhân lực, vật lực, tài lực…
Nếu dựa theo Tần pháp, mười dặm một đình, chỉ sợ cũng không thích hợp.
Dù sao nhân khẩu ở Bắc Cương kém xa so với Quan Trung cùng Sơn Đông. Nếu như y theo luật pháp lúc trước, căn bản là không có cách nào để xây
lên.
Mười dặm một đình khẳng định là không thích hợp? Vậy năm mươi dặm, hoặc là trăm dặm, thiết trí một trạm dịch, thì sao?
- Bạc Nữ, đem địa đồ Cửu Nguyên, Vân Trung tới đây!
Lưu Khám nghĩ tới đây, lập tức hành động. Hắn trở lại xe ngựa, chỉ chốc
lát, Bạc Nữ bưng đến một cuốn địa đồ, giúp Lưu Khám trải rộng địa đồ ra ở trong xe ngựa. Lưu Khám nhìn địa đồ, trong đầu tính toán thật nhanh các loại số liệu.
Ước chừng suốt một buổi chiều, trong đầu dần xuất hiện một kế hoạch, lập tức bảo Bạc Nữ mang giấy bút tới, viết một phong thư.
- Lập tức giao cho Đồ Đồ, tương tự dùng cấp tốc tám trăm dặm, đưa đến Cù Diễn, chuyển tới Tiêu Hà tiên sinh.
Bạc Nữ lên tiếng, tiếp nhận thư, vội vàng xuống xe ngựa.
Đợi sau khi xử lý xong những chuyện này, Lưu Khám thoáng cái liền ngả mình xuống đệm giường, đầu ong ong…
Đều nói làm quan là một việc rất tốt, nhưng sau lưng người làm quan, lại ẩn tàng bao nhiêu vất vả, ai có thể biết? Hiện nay chỉ là chư hầu một
phương, nếu như ngày sau làm chủ thiên hạ, chỉ sợ sẽ càng thêm vất vả
đi. Lưu Khám tính tình rất ưa thích sự mạo hiểm kích thích, đại đa số
thời điểm, cái hắn để ý hơn là quá trình. Nhưng nếu quả thật để cho hắn
đem tất cả thời gian hao phí vào công việc, thì sẽ cảm thấy vô cùng vất
vả.
Thế nhưng mà, đã đâm lao thì phải theo lao a!
Nghĩ tới những thứ này, Lưu Khám cũng chỉ có thể cười khổ…
Sở dĩ phái Lý Thành đi ngăn trở Thiệp Gian trong đó nhân tố phần nhiều
chính là xuất thân ở Lũng Hữu của Lý Thành, lại từng là thân tín của Phù Tô, Mông Điềm, Thiệp Gian sẽ không có phản ứng quá lớn. Nhưng Lý Thành
cũng không đi tìm Thiệp Gian ngay, mà đi tìm Khoái Triệt trước.
Khoái Triệt là hạng người gì? Lý Thành chỉ nói mở một câu, y đã hiểu
ngay lo lắng của Lưu Khám. Đây không thể nói là Lưu Khám buồn lo vô cớ,
cũng đúng là một việc bất đắc dĩ, hơn nữa là chuyện rất thực tế. Vì vậy, sau khi hai người suy nghĩ một lý do, mới đi gặp Thiệp Gian. Mà Thiệp
Gian cũng không phải là người ngu, loáng thoáng đã đoán được nguyên do.
Nói thật, Thiệp Gian rất không vui, nhưng y cũng hiểu rõ một số việc,
hiện nay y bị vây ở Sơn Đông, ngoại trừ Bắc Cương, cũng chỉ có thể tiến
về Hàm Đan đầu hàng quân Sở. Chương Hàm hiện nay bị vây nhốt ở Hàm Đan,
lại cuốn vào cuộc tranh giành thiên mệnh trực tiếp lâm vào vây công của
chư hầu. Thiệp Gian thừa nhận, Chương Hàm đích thực là có tài hoa, nhưng vấn đề ở chỗ, căn cơ của Chương Hàm quá nhỏ bé, kết cục của cuộc chiến
Hàm Đan quả thực không thể biết trước. Bỏ Chương Hàm đi đầu hàng quân Sở sao? Thiệp Gian lại không muốn… Trừ cách đó ra, tựa hồ cũng chỉ có thế
đầu nhập vào Lưu Khám rồi. Không vì điều gì khác, chỉ vì Lưu Khám kia
nhãn lực kinh người.
Thiệp Gian cũng không phải là người có dã tâm lớn, đối với vùng Hà Nam
cũng không có nhiều cách nghĩ. Cho nên, nghe Lý Thành nói vậy, không
khỏi cảm thấy phẫn nộ. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại một chút, nếu đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, mình ở vị trí của Lưu Khám, chỉ sợ cũng sẽ
phản ứng như vậy đi. Hơn nữa Lưu Khám cũng không nói phải làm thế nào,
chỉ là cùng hắn gặp mặt một mình thôi.
Thiệp Gian cũng thật không tin Lưu Khám dám giết hắn. Phải biết, giết
Thiệp Gian y, đối với Lưu Khám mà nói chẳng có chỗ nào tốt. Không nói
đến mặt khác, chỉ cần bộ hạ của y phản ứng, cũng không phải là Lưu Khám
có thể thừa nhận. Nghĩ tới đây, Thiệp Gian tựa hồ cũng ít nhiều có thể
hiểu được sự khó xử của Lưu Khám. Vì vậy trầm ngâm một lát, y đồng ý gặp Lưu Khám. Nhưng địa điểm gặp mặt, nhất định phải do Thiệp Gian y chọn,
thời gian, cũng là do Thiệp Gian định ra.
Lý Thành không dám trì hoãn, lên đường ngay trong đêm, chạy về Mã Ấp báo cáo với Lưu Khám.
- Thời gian, địa điểm do y quyết định?
Chung Ly Muội vừa nghe thấy điều kiện này, lập tức lắc đầu liên tục:
- Quân hầu, nhất định không thể đồng ý. Như thế chẳng phải đưa Quân hầu vào nơi nguy hiểm sao?
Lưu Khám ngược lại lại không để ý, cười gật đầu một cái nói:
- Thủ Thận, làm phiền ngươi cực khổ một chuyến, nói cho Thiệp Gian, theo như y nói.
- Quân hầu, ta cùng ngươi đi!
Chung Ly Muội đứng lên:
- Vạn nhất có điều bất trắc, Chung Ly Muội cũng có thể chia sẻ ưu sầu với Quân hầu.
Lưu Khám nói:
- Chung Ly, nếu ngươi thật muốn chia sẻ ưu sầu với ta như đã nói, hãy ở
đây, đem hết thảy chuẩn bị thỏa đáng. Nếu như Thiệp Gian đồng ý yêu cầu
của ta, vậy nhiệm vụ kế tiếp của ngươi, chỉ sợ sẽ càng gian khổ. Tổ hợp
lại binh mã, tuyệt không phải là một chuyện dễ dàng.
- Thế nhưng mà…
- Chung Ly, ngươi là người lanh lẹ, hôm nay sao lại trở nên lề mề như
vậy? Lão tử năm xưa đối mặt với mười vạn Hung Nô, cũng đánh giết cho bọn chúng quăng mũ cởi giáp. Hôm nay ta có binh có tướng, tại sao phải sợ
Thiệp Gian y giở trò?
Chung Ly Muội tuy không bằng lòng nhưng thấy thái độ kiên quyết của Lưu Khám, cũng đành phải thôi.
Ba ngày sau. Lý Thành chạy về đến Mã Ấp, nói ra thời gian và địa điểm đã xác định. Thiệp Gian chiếm lĩnh Hoắc Nhân, ước định sau mười ngày, ở
Quảng Võthành, chỗ giữa Hoắc Nhân và Lâu Phiền, gặp mặt Lưu Khám.
Quảng Võ thành này không phải là tòa Quảng Võ thành của Lưu Khám. Thời
gian xây dựng xa xưa hơn so với Quảng Võ thành, theo lời của Thủy Hoàng
Đế năm xưa, Quảng Võ thành này ở dưới chân Câu Chú sơn, gọi là Đông
Quảng Võ. Nhưng bởi vì nguyên nhân chiến loạn, Đông Quảng Võ đã sớm đổ
nát.
Lưu Khám không chút nào do dự, lập tức để cho Lý Thành cực khổ thêm một
chuyến, quay lại Hoắc Nhân, chuyển cáo cho Thiệp Gian: “Mười ngày sau,
gặp ở Quảng Võ!”
- Chủ nhân, ta cùng đi với ngài!
Trước đêm lên đường, Bạc Nữ một lần nữa lại khẩn cầu Lưu Khám.
- Bạc Nhi, ngươi đi theo ta có tác dụng gì?
Lưu Khám không nhịn được cười:
- Ta lại không phải là đi xem ca múa, nếu là tham gia tửu yến, ta cũng
có thể mang ngươi tới. Đây là chuyện của nam nhân, nữ nhân đừng xen vào. Ngươi ngoan ngoãn ở đây đợi ta, mọi chuyện thỏa đáng rồi, chúng ta sẽ
trở về Cửu Nguyên.
Bạc Nữ rất lo lắng, nhưng lại không thể thuyết phục được Lưu Khám. Vì
vậy lấy từ trong bọc hành lý ra một chiếc áo giáp, đưa cho Lưu Khám.
Trên áo giáp, bên trong khảm hơn mười lá đồng thật mỏng, vừa vặn bảo hộ
những bộ vị yếu hại.
- Chủ nhân, vậy ngươi mặc nó vào, mặc vào bên trong áo lớn, cũng sẽ
không quá vướng víu… chẳng may có gì nguy hiểm, nói không chừng lại có
thể có tác dụng.
Mấy miếng đồng kia đính trong áo giáp, rất đều, cũng trơn nhẵn, mặc sát
vào người, không khó chịu chút nào, ngoại trừ tăng thêm một chút trọng
lượng, cũng không sinh ra bất kỳ ảnh hưởng nào. Lưu Khám cười gật đầu,
lúc nhận lấy áo giáp, vươn tay xoa xoa đầu Bạc Nữ, rồisau đó xoay người, nhanh chân đi ra khỏi phòng.
Nhìn bóng lưng Lưu Khám đi xa dần, Bạc Nữ đứng trên thành đầu, có chút hãi hùng khiếp vía.
- Bạc Nhi, Quân hầu đi lần này, nhất định sẽ không có việc gì, ngươi đừng quá lo lắng!
Đối với người tỳ nữ tướng mạo không xuất chúng nhưng khí chất cũng thanh nhã này, Chung Ly Muội cũng có chút yêu quý.
Bạc Nữ nói khẽ:
- Chung Ly tướng quân, ta cũng biết chủ nhân đi lần này sẽ không có trở
ngại. Nhưng không biết vì sao, từ hôm qua, mắt ta cứ nhảy mãi.
- Vậy là sao?
Chung Ly Muội không hiểu nhìn Bạc Nữ.
- Chủ nhân đã từng nói qua, mắt trái nhảy là tài, mắt phải nhảy là tai…
Mắt phải ta nhảy không ngừng, có phải hay không có chuyện gì không hay
sẽ xảy ra?
- À… điều này…
Chung Ly Muội dở khóc dở cười nhìn Bạc Nữ.
Tiểu nha đầu này, tựa hồ đem mỗi câu nói của Quân hầu đều nghe như thiên mệnh.
Nhưng…trong lòng Chung Ly Muội cũng theo những lời này của Bạc Nữ mà lo lắng, chẳng lẽ, thật sự sẽ xảy ra bất trắc sao?
Quảng Võ thành nằm bên bờ Cừ Thủy. Nó là tòa cổ thành được xây dựng vào
thời Triệu Võ Linh Vương, hiện nay đã bị tàn phá hết. Tường thành lũy
đắp bằng đất, bị ăn mòn theo năm tháng, có một nửa đã xụp đổ rồi. Dấu
vết năm xưa Hồ Phục cưỡi ngựa bắn cung, theo thời gian, đã mờ dần, đến
nay thậm chí không còn sót lại chút gì.
Hai cây cổ bách có khoảng ba trăm năm lịch sử, phảng phất giống như vệ
sĩ của Quảng Võ thành. Một nam, một bắc, đứng sừng sững ở bờ sông. Dân
chúng nơi đây gọi hai câu cổ bách này là Bách môn, coi như cũng là một
cảnh trí hữu tình.
Thiệp Gian không mang theo quá nhiều nhân mã, ngoại trừ Lý Thành và
Khoái Triệt, còn có vài tên thân tín đi theo. Mà Lưu Khám lại càng đơn
giản… Hắn chỉ dẫn theo một mình Đồ Đồ, xuất hiện ở ngoài Bách môn của
Quảng Võ thành. Nhảy xuống ngựa, đem dây cương và xích kỳ giao cho Đồ
Đồ, Lưu Khám sải bước đi về phía Thiệp Gian:
- Thiệp tướng quân, từ biệt ở Hà Thủy, oai hùng của tướng quân không giảm a!