Sau khi Lưu
Khám tuần thị Thần Mộc quan, từ biệt Quán Anh. Trạm kế tiếp, Lưu Khám
muốn qua bắc Đại Hà, sau khi tiến về Vân Trung, lại xuôi về phía nam tới Nhạn Môn quận. Chung Ly Muội đã đánh vào Nhạn Môn, chiếm lĩnh phía bắc
Câu Chú Sơn. Đúng như đám người Lưu Khám dự đoán, sau khi Vương Ly đại
bại, quân ở Nhạn Môn quận đã mất đi người chủ tâm, khiến nhân tâm bàng
hoàng. Hơn nữa tin tức từ Vân Trung truyền tới, khiến cho quân Tần lưu
trú ở đây ý thức rõ được, hậu phương cơ địa đã mất.
Đi con đường nào đây?
Đang trong thời điểm tâm tư xuống dốc, Chung Ly Muội dẫn đầu sáu nghìn
bộ quântiến quân thần tốc, trên đường đi cơ hồ không gặp sự chống cự
mãnh liệt nào, liền thuận lợi đoạt lấy Nhạn Môn quận. Sau khi chiếm lĩnh Nhạn Môn quận, Chung Ly Muội cũng không liều lĩnh, y theo sự phân phó
của Lưu Khám, nhanh chóng dựng lên quan ải ở Câu Chú sơn, đứng vững tại
đó. Đại tướng Tư Mã Ngang của nước Triệu từng ý đồ đánh Câu Chú sơn,
nhưng sau mấy lần cường công đều thất bại, liền ngoan ngoãn rút lui.
Chung Ly Muội cũng không thừa thắng truy kích, mà tiếp tục ổn thủ ở Câu
Chú sơn, đồng thời Lý Thành nhanh chóng phái quan lại tới, khống chế
Nhạn Môn quận trong tay.
Cùng lúc đó, Lục Giả đến Trác quận, thuyết phục Trần Dư.
Trần Dư sở dĩ đồng ý nhường ra thông lộ ở Hằng Sơn quận, một mặt bởi vì
sở bộ quân Tần của Thiệp Gian không bị tổn thất, sức chiến đấu vẫn rất
mạnh. Nếu như cưỡng ép ngăn trở, kết quả của nó chính là mua bán lỗ vốn, khẳng định Trần Dư sẽ không muốn làm. Mặt khác, Trần Dư cũng cần ổn
định thế cục nội bộ, đặc biệt là khi thanh thế quân Sở rất dọa người, sư hữu ngày xưa giờ lại trở mặt thành thù, nhu cầu của Trần Dư lúc này là
cấp bách cần một minh hữu.
Lưu Khám cũng có thể coi là một minh hữu.
Mà điểm thứ ba, Trần Dư chuẩn bị lập lại Triệu vương. Y đã tìm được con
mồ côi của Triệu Vương là Triệu Hiết, đang chuẩn bị dùng danh tiếng của
Triệu Hiết để lập lại nước Triệu. Trần Dư cũng là người Thiên mệnh, cho
nên y làm như vậy là muốn tiêu trừ địch ý của quân Sở. Ngươi nói ta là
Thiên mệnh sở quy? Vậy được rồi, ta liền lập lại nước Triệu.
Đến lúc này, ngươi không thể nói ta là Thiên mệnh sở quy nữa đi! Nhưng
cái Thiên mệnh này, đến tột cùng có ảnh hưởng tới Trần Dư hay không?
Trong lòng mọi người đều biết rõ, Triệu Hiết chỉ là một bù nhìn, đợi sau khi Trần Dư đứng vững, ổn định thế cục, tuyệt đối sẽ kéo cái Thiên mệnh này ra. Hiện tại, không làm Thiên mệnh, chỉ là thời cơ chưa thành thục
mà thôi. Tóm lại, mặc kệ Trần Dư nghĩ như thế nào, dù sao cũng đã nhường ra một thông lộ rồi.
Thư của Khoái Triệt cũng nhanh chóng đến tay Lưu Khám, sau khi xem xong, không những không vui mà còn có chút rầu rĩ. Sau khi đến Vân Trung, Lưu Khám cơ hồ không dừng ngựa, chỉ trong một ngày, liền lôi kéo Lý Thành
lao tới Mã Ấp Tinh Ngược. Bởi vì nhân mã của Thiệp Gian sắp đến Câu Chú
sơn rồi!
- Quân hầu, ngài tựa hồ cũng không vui!
Ở trong chiếc xe ngựa đặc chế của Lưu Khám, Lý Thành nhìn Lưu Khám đang mặt mày khổ sở, khẽ nói:
- Thiệp tướng quân tới đây, thực lực của chúng ta tăng lên nhiều, vì sao ngài lại không vui đâu?
- Cửu Nguyên ta hiện nay có bao nhiêu binh mã?
Lưu Khám không trả lời Lý Thành mà hỏi lại.
Lý Thành khẽ giật mình, rồi sau đó nghĩ nghĩ nói:
- Điều này cũng không khó tính ra, Bắc Quảng Võ hiện nay có ba nghìn
binh mã, trong đó Xa binh là một nghìn, Khinh binh là hai nghìn. Hắc Kỳ
quân của Quán Anh đóng ở Thần Mộc quan ngoại trừ tám trăm kỵ quân, trong khoảng thời gian này hợp nhất được ba nghìn người, có bốn nghìn chi
chúng; Quý Bố ở Tịnh Châu đã bắt đầu mở Thủy Truân Điền. Nếu như theo
tốc độ phát triển trước mắt, đến thời điểm thu hoạch vụ thu, dưới trướng y có thể tăng đến hai vạn người; đất Hà Nam có đại doanh Hàng Kim sơn,
ước chừng khoảng một vạn người; Chung Ly Muội đóng ở Nhạn Môn hiện nay
cũng có hơn mười nghìn nhân mã… Còn có Vân Trung quận, Mông thiếu quân
xuất binh dồn lại, xây ở Vũ Xuyên trấn, ước chừng có khoảng ba nghìn
người, dưới trướng ta cũng có khoảng bốn, năm nghìn người, hơn nữa ở Cửu Nguyên huyện…
Thanh âm của Lý Thành càng ngày càng nhỏ, sắc mặt cũng ngày càng khó nhìn.
Binh mã dưới trướng Lưu Khám đã tăng đến khoảng bốn vạn người. Nhưng
trên thực tế binh mã khống chế trong tay Lưu Khám, sợ là không đến ba
vạn.
Binh mã trong tay Mông Tật và Phùng Kính, phần lớn là bộ hạ của nước Tần ngày trước, phục tùng mệnh lệnh của hai người Mông, Phùng chứ không
phải là Lưu Khám.
Mà binh mã lần này Thiệp Gian mang tới binh mã đã hơn sáu vạn người.
Tính toán như vậy, binh lực của Thiệp Gian chỉ sợ đã vượt xa Lưu Khám.
Như vậy đến lúc đó, Cửu Nguyên, Vân Trung đến tột cùng là ai sẽ làm chủ
đây? Vấn đề Lưu Khám lo lắng, chỉ sợ chính là ở đây. Đừng thấy Lưu Khám
có bốn vạn người, nhưng có thể nhanh chóng hình thành sức chiến đấu sợ
còn chưa đến hai nghìn. Với tình hình như vậy, Lưu Khám lấy được ưu thế
như thế nào. Hơn nữa, đợi sau khi Thiệp Gian trở về, trong đất Cửu
Nguyên tất nhiên sẽ sinh ra phe phái.
Nếu như Thiệp Gian cường thế một chút… hoặc là Thiệp Gian không cường
thế, nhưng những người bên dưới Thiệp Gian, đều sẽ nghe mệnh lệnh của
Lưu Khám sao? Bọn họ nhất định sẽ bức bách Thiệp Gian chiếm vị trí chủ
đạo, mà khi đó, các hệ khác, ví dụ như binh mã của Mông Tật, Phùng Kính
sẽ làm thế nào? Đến cuối cùng, rất có thể sẽ xuất hiện nhiều tình huống, những tính toán vất vả của Lưu Khám lại vô duyên cớ làm lợi cho người
khác.
Nghĩ đến những điều này, Lý Thành cũng có chút nhức đầu.
Mông Tật, Phùng Kính,Thiệp Gian… hoặc là chính mình hoặc có uy vọng
trong quân, hoặc chính là bậc đức cao vọng trọng. Nếu chuyện này mà xử
lý không tốt, sẽ tạo thành nội chiến ở Hà Nam. Đến lúc đó, đừng nói là
Vương thiên hạ, làm không tốt ngay cả mạng sống cũng sẽ bị mất.
Lưu Khám thở dài một hơi, nở nụ cười khổ sở.
Trước kia không có binh tướng, thì muốn binh tướng; ngày nay binh tướng
đều có, nhưng hắn lại vì mười vạn đại quân này mà vắt hết đầu óc để tính toán.
- Thủ Thận, ta muốn nhờ ngươi một việc.
Lý Thành vội vàng nói:
- Mặc cho quân hầu phân công.
Lưu Khám trầm ngâm một lát:
- Ta muốn ngươi tới Nhạn Môn, trước khi sở bộ của Thiệp Gian qua Câu Chú sơn, hãy ngăn lại y. Ta muốn cùng y… nói chuyện một mình.