Diêm Nhạc
không dám trì hoãn một chút nào liền đuổi tiểu nhị Đông môn lý về, còn
mình thì lập tức đổi bộ quần áo khác đi ra ngoài.
Lúc ra cửa, gã thậm chí còn không thèm liếc nhìn mỹ tỳ trong vũng máu
một cái, chỉ lạnh nhạt phân phó mỹ tỳ còn lại đem thi thể này xử lý sạch sẽ. Đối với Diêm Nhạc mà nói, giết một mỹ tỳ trong nhà cũng giống như
giết một con kiến, không đáng ngạc nhiên. Mỹ tỳ sống sót kia càng không
dám lộ ra một chút bất mãn. Nhìn thi thể đã lạnh dần, trong lòng đột
nhiên sinh ra cảm giác bi ai, nếu hôm nay người chết là nàng, vậy ngày
mai sẽ là ai?
Phân phó mấy tên sai vặt, đem thi thể chôn ở hậu hoa viên, mỹ tỳ ngồi
trầm ngâm bên bờ ao nửa ngày, cắn răng một cái, đứng dậy, đi ra khỏi hoa viên. Thay đổi một thân xiêm y mộc mạc, nàng chào hỏi quản gia trong
phủ một câu. Bên người Diêm Nhạc có mười mấy mỹ tỳ, thậm chí là Triệu
Cao từ trong nội cung, muốn lấy cung nữ cho Doanh Hồ Hợi, cũng đều giao
cho Diêm Nhạc. Đối với con rể này, Triệu Cao vẫn rất xem trọng. Thứ
nhất, trong tay gã đích thực là không có người nào, thứ hai mặc dù con
gái đã mất, nhưng ân tình đối với cha vợ vẫn rất sâu đậm.
Địa vị của mỹ tỳ cũng không kém, cho nên quản gia cũng không có để ý.
Nàng ra khỏi cửa phủ, dọc theo đường lớn Hàm Dương mà đi, xuyên qua một
cái hẻm nhỏ, rất nhanh liền đi tới cửa một nhà dân. Nhìn nhà dân này
cũng lâu năm rồi, trên cửa chính nước sơn đã bắt đầu bong ra từng mảng.
Mỹ tỳ nhìn hai bên một chú, thấy không có người, liền đi lên bậc thang,
nhẹ nhàng gõ cửa. Chỉ chốc lát, cửa mở ra, một ông lão đi tới, nhìn thấy mỹ tỳ đó, không khỏi giật mình.
- Trường Nhi, sao ngươi lại tới đây?
Ông lão hiển nhiên là quen biết mỹ tỳ này, nhẹ giọng hỏi.
- A phụ có ở nhà không?
- Chiêm sự mới từ nội cung về, đang đọc sách trong thư phòng.
Ông lão nói chuyện, tránh ra một đường, mỹ tỳ liền lách mình đi tới thư
phòng. Ngôi nhà này cũng không tính là lớn lắm, phân ra làm hai cái nội
viện và ngoại viện. Ông lão đưa mỹ tỳ, trực tiếp đi thẳng vào hậu viện,
đến trước cửa một gian phòng, ông ra hiệu bảo mỹ tỳ đứng lại, tiến lên
nhẹ nhàng gõ cửa:
- Lão gia, Trường Nhi đến gặp ngài!
- Vào đi!
Trong thư phòng truyền ra một giọng nói hơi the thé, thanh âm vẫn còn mang chút mỏi mệt.
Mỹ tỳ vội vàng đi vào, trong thư phòng bày một giá sách, chính giữa có
một thư án, bên cạnh là một lão giả đang ngồi, tuổi chừng hơn năm mươi,
râu tóc cũng đã bạc, dưới hàm không có râu, khuôn mặt hơi mập, trên
người lộ ra vẻ phú thái, nhưng không mất một phần khí chất tinh anh.
- Trường nhi, sao ngươi lại tới đây?
Lão giả kinh ngạc nhìn mỹ tỳ, trầm giọng hỏi.
- A phụ, xin hãy cứu Trường Nhi!
Mỹ tỳ đột nhiên quỳ xuống trước mặt lão giả, khóc thút thít nói:
- A phụ, Yến Nữ chết rồi, bị Diêm Nhạc giết chết… Đây đã là tỷ muội thứ
chín bị gã giết. Trường Nhi sợ hãi, sợ không biết lúc nào, cũng sẽ bị
Diêm Nhạc kia hại tính mạng, xin a phụ cứu ta!
Nếu Lưu Khám ở đây, có thể ngay lập tức nhận ra lão giả này rõ ràng là
bạn của hắn năm xưa ở Hoàng Môn, Bách Lý Thuật. Khi Thủy Hoàng Đế còn
sống, Bách Lý Thuật có được địa vị nhất định, thậm chí Thủy Hoàng Đế còn sống, đã định để cho Bách Lý Thuật tiếp chưởng chức vụ Lang trung Trung xa phủ, thay thế cho Triệu Cao. Nhưng đáng tiếc, hết thảy còn chưa kịp
xảy ra, thoáng cái liền tan thành mây khói.
Thủy Hoàng Đế chết rồi, mà Bách Lý Thuật lại còn sống. Tình hình của y
cũng không phải rất tốt. Với tính tình có thù tất báo của Triệu Cao, sao có thể dung hạ được Bách Lý Thuật. Cũng may, kiếp sống vài chục năm làm hoạn quan, đã khiến cho Bách Lý Thuật có được trái tim vô cùng kiên
cường. Y không có chỗ để đi, cũng chỉ có thể ở lại trong cung Hàm Dương. Triệu Cao ngay từ đầu liền bãi chức Chiêm sự của y, rồi để y đi làm
chưởng lý chuồng ngựa, làm một số việc đê tiện, Bách Lý Thuật vẫn luôn
nhẫn nhịn. Về sau, y mua được một người Hoàng Môn được Triệu Cao tín
nhiệm, cuối cùng thoát khỏi khổ ải. Nhưng Triệu Cao cũng không để cho y
nắm giữ thực quyền, chỉ cho y phụ trách huấn luyện cung nữ ca múa, dùng
để lấylòng Tần Nhị Thế. Bách Lý Thuật lại tiếp tục nhẫn nhịn còn hơn là
làm cho sự tình thêm căng thẳng, trong một năm, cuối cùng cũng nở mày nở mặt, từ những cung nữ ca múa kia mà có được sự thưởng thức của Tần Nhị
Thế, một lần nữa lại ngồi vào chức vụ Chiêm sự. Mà lúc đó, Triệu Cao
muốn áp chế y cũng không dễ dàng.
Nhưng Bách Lý Thuật hiểu rõ, so với Triệu Cao, bản thân mình ở trước mặt Tần Nhị Thế cũng không là cái gì. Cho nên một lần nữa y hạ thấp tư
thái, không nhúng tay vào những việc quá chức trách của mình. Mặc dù là
trong phạm vi quản hạt của mình, Bách Lý Thuật cũng sẽ đến xin chỉ thị
của Triệu Cao, thường xuyên qua lại, Triệu Cao cũng tiêu tan cảnh giác,
thời gian này mới xem như sống khá hơn một chút.
Mỹ tỳ trước mặt, còn có Yến Nữ vừa bị giết chết, chính là cung nữ một
tay Bách Lý Thuật huấn luyện ra. Về sau Triệu Cao tỏ vẻ chán ghét Tần
Nhị Thế, Bách Lý Thuật cũng không đứng ra phản đối. Kỳ thật, mặc dù là y phản đối, cũng có chỗ nào có tác dụng sao? Chỉ một điểm này mà nói,
Bách Lý Thuật đã rất hiểu bản thân nên làm gì.
Trường Nữ cùng Yến Nữ, đều là cung nữ lúc trước Bách Lý Thuật rất sủng
ái, coi như vì chính mình mà huấn luyện ra. Vừa nghe thấy Yến Nữ bị
giết, lòng Bách Lý Thuật đột nhiên giống như bị kim đâm, che ngực, thật
lâu không nói nên lời.
- Trường Nhi, Diêm Nhạc kia sao lại giết Yến Nhi?
Mỹ tỳ vội vàng đem sự tình nghe được nói với Bách Lý Thuật một lượt.
Trong lòng Bách Lý Thuật hơi rung động một chút, không khỏi hít sâu một
hơi. Y biết rõ thái độ của Triệu Cao đối với Chương Hàm. Không phải là
Triệu Cao không muốn động vào Chương Hàm, mà là lão ta không có cớ.
Triệu Cao rất cố kỵ Chương Hàm, đặc biệt là danh vọng của Chương Hàm
càng cao, lão ta lại càng sợ hãi.
Loại người giống như Triệu Cao, mang thù với tất cả những người có khả
năng có thể uy hiếp đến lão. Người này khát vọng đối với quyền lực đã
đến tình trạng bệnh hoạn. Thân là Trung thừa tướng, cơ hồ lão đã thâu
tóm tất cả quyền lực ở khu Quan Trung, duy nhất không bị lão khống chế,
chỉ sợ còn mỗi Vương Ly ở Bắc Cương, còn có Chương Hàm ở Sơn Đông. Vương Ly hiện đã không còn!
Bách Lý Thuật nhớ rõ, trước đó vài ngày, Triệu Cao nghe nói Vương Ly đại bại chết trận, chẳng những không đau lòng, ngược lại lại bày tiệc rượu
trong phủ. Trong toàn bộ nước Tần, người có thể uy hiếp đến Triệu Cao,
chính là gia tộc Vương thị cực kỳ quyền uy ở Quan Trung. Uy tín này
ngưng tụ từ hai đời Vương Tiễn, Vương Bân, không thể bỏ qua. Nếu không
có như vậy, Triệu Cao sao có thể sau cái chết của Vương Ly, trước tiên
hạ chiếu trừng trị gia tộc Vương thị ở Đông Lăng? Cả nhà Vương gia hơn
trăm người bị lão ta giết sạch. Hiện tại, đầu mâu của lão lại chỉ về
hướng Chương Hàm, điều này rõ ràng là muốn làm cho nước Tần diệt vong
hoàn toàn!
- A phụ…
Bách Lý Thuật không nói lời nào, Trường Nữ nhịn không được bèn gọi một tiếng.
- Trường Nhi, a phụ vô năng, chỉ sợ là…
Bách Lý Thuật nhắm mắt lại, trầm ngâm hồi lâu, thở dài một hơi:
- A phụ chỉ là một nhân vật nhỏ, không quan trọng, người ngoài nhìn vào, có vẻ rất phong quang thế nhưng… sau lưng Diêm Nhạc chính là Trung thừa tướng, ta tuy có tâm muốn đòi công đạo cho Yến Nữ, nhưng không có lực
này. Trường Nhi, nhẫn nại một chút đi, nếu như thật sự không nhẫn được…
Bách Lý Thuật nói chuyện, trong mắt đột nhiên lóe sáng, nhưng chớp mắt, lại ảm đạm đi.
- A phụ, ngài nói tiếp đi a.
Bách Lý Thuật đứng lên, đi đến cửa thư phòng, mở cửa phòng ra. Y ló đầu ra ngoài, nhìn một lượt, sau đó lùi trở về.
- Trường Nhi, ngươi có dám không?
- Chỉ cần có thể thoát ly khỏi bể khổ kia, Trường nhi dám.
- Ta có một vị đồng liêu ngày xưa, hiện nay… nghe nói là y ở phương bắc
rất tốt. Sau khi Vương Ly chết, y chiếm lấy Cửu Nguyên, Vân Trung, coi
như là chư hầu một phương, không nghe theo lời Triệu Cao. Nếu ngươi dám, ta sẽ viết một phong thư, nhờ y chiếu cố ngươi.
Trường nữ nghe vậy, mở to mắt nhìn, khẽ nói:
- A phụ, ngài nói chính là Thiên mệnh Cửu Nguyên?
- Sao, ngươi cũng biết y sao?
- Lúc Diêm Nhạc lão tặc thương nghị công việc, có khi cũng không tị hiềm chúng ta, cho nên Trường Nhi cũng loáng thoáng nghe nói qua về vị Thiên mệnh Cửu Nguyên kia.
Bách Lý Thuật nói:
- Y là tiên đế thân phong Bắc Quảng Võ quân, quan nội hầu. Năm xưa cùng
ta bạn giá đông tuần, từng đảm đương chức Ưng lang tướng, là một trong
bát đại lang trung. Chỉ tiếc… Trường Nhi, ta muốn ngươi tạm thời quay
trở về trong phủ của Diêm Nhạc, nhẫn nại một thời gian. Đợi… ta còn phải làm vài việc, đến lúc đó ngươi giúp ta mang hai thứ đồ vật cho Bắc
Quảng Võ quân, coi như là một lễ yết kiến. Nếu thành công, tuổi già của
ta và ngươi không cần âu sầu rồi.
Trường Nữ khẽ giật mình, lộ vẻ do dự. Nàng thật không muốn trở về nữa
rồi, nhưng nàng cũng biết, nếu Bách Lý Thuật không giúp nàng, nàng căn
bản là trốn không thoát. Nhẫn nại.. mặc dù còn phải trở lại cái động ma
kia, nhưng cuối cùng cũng đã có một hy vọng, cuộc sống khá giả của nàng
không thể nào ký thác vào trong động ma kia được.
- A phụ, Trường Nhi nghe lời ngươi!
Bách Lý Thuật nói:
- Sau khi ngươi trở về, phải tận lực nhẫn nại, không thể lộ ra một chút
sơ hở. Còn có, ngươi phải tận lực nghe ngóng một chút động tĩnh của Diêm Nhạc. Giữa trưa mỗi ngày, ta sẽ để lão Bách Lý ở phố Tây Môn, đợi một
canh giờ ở Đỗ Lăng Xuân tửu, ngươi có thể đem tin tức chuyển cho y.
Trưởng Nữ nghe xong, gật nhẹ đầu. Sau khi an ủi Trường Nữ trong chốc
lát, Bách Lý Thuật bảo ông lão tiễn nàng về. Một mình y trong thư phòng, đi tới đi lui, như đang suy nghĩ việc gì đó rất quan trọng…
- Một bên là Quảng Võ quân, một bên là công tử Anh… cũng thế, trời ở Hàm Dương này, sớm muộn cũng phải đổi, dứt khoát đánh bạc một ván đi!
Bách Lý Thuật lẩm bẩm, hạ quyết tâm.