- Đây không phải là lỗi của Võ An hầu, thực… cũng là huynh trưởng ta bạc mệnh.
Nam tử bên người Trương Lương khoát tay nói:
- Nhưng lỗi đến cùng, chính là Hạng Tịch phạm tội khuynh hán. Biết rõ
Tiết quận đã thuộc quyền cai trị của Sở vương mà vẫn còn điên cuồng tấn
công, càng liên lụy đến tình trạng của Sở Vương và Võ An hầu hiện nay.
Ly Thương bất tài, cùng Hạng gia thề bất lưỡng lập!
- Hư!
Trương Lương vội vàng ngăn cản nói:
- Ly Thương, nói chuyện cẩn thận.
Nam tử này, là đệ đệ của Ly Thực, tên là Ly Thương. Nhưng y không giống
với Ly Thực, y từ nhỏ đã thích học võ, cùng Ly Thực một văn một võ, ở
Cao Dương cũng thành một giai thoại.
Sau khi Trần Thắng khởi sự, Ly Thương lập tức hưởng ứng.
Trong tay y có mấy nghìn binh mã, thực lực thật cũng không chênh lệch,
nhưng không bao lâu, Chương Hàm giết tới Hàm Cốc quan, công phá quận
Toánh Xuyên, làm cho Ly Thương bất đắc dĩ chạy trốn tới trong núi tránh
né. Về sau, Trương Lương trở lại Toánh Xuyên, phái người lên núi, đã tìm được Ly Thương. Không nghĩ tới vừa ra khỏi núi, lại nghe Lưu Bang ở
Lang Gia ủng lập Sở vương, lại thêm tin tức Ly Thực bị Vương Ly giết, Ly Thương hận không thể tìm Hạng Vũ dốc sức liều mạng.
Nhưng được Trương Lương khuyên can.
Không có y, thế lực của Hạng gia đang thịnh, thực không nên đắc tội với
Hạng Lương. Cũng không lâu lắm, Hạng Lương chết trận, Hạng Tịch cướp lấy binh quyền, giết chết Tống Nghĩa.
Trương Lương lập tức phái người đến Bành Thành, bí mật liên hệ với Lưu
Bang, mời y tới Toánh Xuyên. Đương nhiên, trong chuyện này, tất nhiên có một phen tính toán. Lưu Bang cũng biết, chính mình ở Bành thành, căn
bản không có đất dụng võ, ngay cả những thủ hạ của y, cũng đều bị liên
lụy.
Ở lại Bành Thành, chết!
Nếu có thể rời khỏi Bành Thành, thoát khỏi sự khống chế của Hạng Tịch, có lẽ còn có thể có tư cách.
Sở vương Hùng Tâm, mặc dù tính cách có chút hèn yếu.
Nhưng con người cũng không ngốc… y vô cùng hiểu rõ, thực lực của Hạng Vũ càng ngày càng lớn, cái vương vị này của y, sợ rằng càng ngày càng khó
ngồi rồi.
Việc cấp bách, y nhất định phải bồi dưỡng được nhân mã của mình.
Lưu Bang định đứng lên cùng y đồng tộc, cũng là người duy nhất Hùng Tâm có thể nắm giữ.
Cho nên liều tính mạng, y cũng phải cùng Hạng Vũ đạt thành hiệp nghị,
lại để cho Lưu Bang đánh tới mấy vùng Trần huyện, Toánh Xuyên, để phát
triển, ngăn được Hạng Vũ.
Nhưng trên thực tế, Lưu Bang rời khỏi Bành Thành, cũng vô cùng rõ ràng tình huống của chính mình.
Có tướng mà không có binh, nói thôi thì có tác dụng gì. Nãng quận tuy có binh mã, nhưng phần lớn đều là thiên lôi chỉ đâu đánh đó của Hạng Vũ, y không thể điều động được. Chỉ có mau chóng có được binh mã của mình,
mới là vương đạo. Cho nên Lưu Bang thậm chí không có tới Tuy Dương, trực tiếp đi tới Toánh Xuyên, tìm Trương Lương.
- Tử Phòng, với ý kiến của ngươi, Long Môn sàm việt này, nên giải thích như thế nào?
Trương Lương cười khổ một tiếng:
- Ta chỉ muốn nói, Long Môn sàm việt này, xuất hiện… thật sự quỷ dị.
Hiện nay vô số người bị cuốn vào trong đó, làm cho lòng người bàng
hoàng. Nhưng nếu như nói, đây là trên trời cảnh báo? Ta cũng không tin…
Nhưng nếu như là người làm, người này cao minh hơn ta gấp mười lần.
Trương Lương, là hạng người cao ngạo, lại nói ra những lời như vậy.
Lưu Bang nghe vậy, trong lòng phát lạnh.
Như thế nào, trên đời còn có người cao minh hơn cả Tử Phòng? Trong lòng
Lưu Bang, Trương Lương đã là cao nhân rồi… Nhưng bây giờ, ngay cả Trương Lương đều nhận thua, người kia, vẫn là người sao?
Trương Lương nói:
- Dùng sấm vĩ tạo thế, chớ nói đến thời cơ lúc này, còn có thủ đoạn, đều vừa đúng trấn tiên.
Võ An hầu, ta thậm chí hoài nghi đủ loại lời đồn sau này, cũng xuất hiện từ tay một người, đem toàn bộ cục diện, tất cả đều khuấy đảo hết lên.
- Chuyện đó giải thích như thế nào?
- Thứ nhất, sàm việt vừa ra, vô số người bị cuốn vào trong đó, các chư
hầu, tất nhiên sẽ đề phòng lẫn nhau. Thứ hai, sở hữu tất cả những người
bị cuốn vào cái gọi là thiên mệnh, đều bị lọt vào căm thù. Ta tin tưởng, hiện nay chỉ sợ là Võ An hầu, cũng sẽ không được tín nhiệm như trước
kia.
Mà thứ ba, nam bắc Đại Hà, tất nhiên sẽ lâm vào cuộc ác chiến.
Võ An hầu, ngươi nghĩ xem, chỉ là một cái đất Triệu ở Hà Bắc, hiện tại
có năm thiên mệnh; mà phía nam Đại Hà, lại có tới bảy thiên mệnh, cục
diện đã hoàn toàn mất khống chế. Hiện nay, cũng chính là Võ An hầu ngài
nhất định phải làm ra lựa chọn, là tranh giành hay là muốn né tránh đây?
Trong lòng Lưu Bang, không khỏi khẽ động, rơi vào trầm tư.
Trương Lương cũng không thúc giục mà là đưa ánh mắt, chuyển dời tới người Lư Quán.
- Lư Quán, ngươi mới vừa nói, bên người Lưu Quảng Võ kia, còn có một nhân vật so với y còn lợi hại hơn?
Thì ra vừa rồi lúc hàn huyên không có chú ý, đám người Ly Thương nói tới cuộc chiến Cự Lộc.
Đối với biểu hiện cuồng dã và hung hãn trong cuộc chiến Cự Lộc của Hạng
Vũ, Ly Thương tỏ vẻ hơi có chút kính nể. Thật không nghĩ đến, Phàn Khoái lại nói:
- Hạng Tịch mặc dù dũng, nhưng so với Lưu Quảng Võ, chỉ sợ có chút không bằng.
Lưu Quảng Võ, chính là nói Lưu Khám.
Đã đến mức này rồi. loại tình trạng này, ai cũng khó có khả năng xem
thường Lưu Khám. Dù Lưu Khám đã lên phía bắc Cửu Nguyên, như trước vẫn
không có ai dám khinh thường. Những lời nói lúc này, dù là đám người Lưu Khám không tình nguyện, cũng nhất định phải xưng một tiếng Quảng Võ
quân. Dù sao, đối với địch nhân không tôn trọng, cũng chính là đối với
chính mình không tôn trọng. Sau khi đã trải qua vô số khó khăn trắc trở, Lưu Bang cũng vậy, Lư Quán cũng thế, đều phải thừa nhận.
Lý Thương tự nhiên không tin.
Vì vậy Phàn Khoái đem sự việc về Lưu Khám nói ra.
- Dưới gầm trời này, nếu chỉ luận về người vũ dũng, Hạng Tịch có thể đứng thứ ba.
Trương Lương cũng rất tò mò nói:
- Nói như thế, vị trí thứ nhất kia, chỉ sợ sẽ là Lưu Quảng Võ rồi… Người thứ hai là ai đâu?
- Lưu Quảng Võ mặc dù vũ dũng, nhưng sợ chỉ có thể xếp hạng thứ hai.
- Hả?
Không chỉ có Trương Lương hứng thú, ngay cả Ly Thương cũng rất tò mò:
- Nhưng không biết, vị trí thứ nhất là người nào?
Trong mắt Phàn Khoái toát lên nỗi sợ hãi.
Lưu Bang cùng Lư Quán đều biểu hiện có chút xấu hổ.
- Đồ tử, ngươi cứ nói đi… Lưu Khám kia người thường không thể so cùng,
theo ta thấy, sớm muộn cũng sẽ giao phong với hắn. Với bộ dạng hắn như
vậy, còn không bằng nói ra để cho trong lòng Tử Phòng cũng có tính toán. Aiz, hay là để ta nói đi, Đồ Tử nói vị trí thứ nhất, sợ là huynh trưởng của Quảng Võ, Lưu Cự.
- Lưu Cự?
Phàn Khoái cười khổ gật đầu:
- Đúng vậy, trước kia, Lâu Thương có một câu nói là Lâu Thương có tam
hùng, Cự hùng là thứ nhất, chính là Lưu Cự. người này là huynh trưởng
của Lưu Quảng Võ, chẳng những võ nghệ cao cường, khí lực cũng đặc biệt
kinh người. Ta nghĩ, trong số chúng ta đây, người có thể ngăn cản được
hai mươi chiêu của Lưu Cự, chỉ sợ ngoại trừ đại tướng Chu Cú Tiễn, ngay
cả ta cũng không phải là đối thủ của Lưu Cự.
Ly Thương không rõ ràng lắm Chu Cú Tiễn lợi hại như thế nào, nhưng Trương Lương lại từng thấy.
- Lưu Cự này, bộ dáng như thế nào?
- Bộ dáng như thế nào?
Đám người Phàn Khoái cùng Lư Quán gãi gãi đầu, không biết nên trả lời như thế nào.
Chu Bột nói:
- Người này so sánh với Lưu Quảng Võ càng hung mãnh hơn… Nói đến cũng kỳ quái, năm đó Lưu Quảng Võ đến Huyện Bái, vẫn là con trai độc nhất.
Nhưng ai biết, không tới hai nắm, lại đột nhiên nhiều hơn một người là
Lưu Cự. Lưu Quảng Võ nói với bên ngoài, đó là huynh trưởng hắn đã thất
lạc nhiều năm.
Trương Lương vốn là khẽ giật mình, chợt cười nói:
- Đây thật là có chút cổ quái.
Lại nói tiếp, trước kia, ở trong nhà ta có một khóa nô, cũng có sức mạnh vô cùng, hung mãnh vô cùng. Chỉ tiếc, năm đó lúc ta giết Tần ở Bác Lãng Sa, y vì yểm hộ ta cùng với người Tần tử chiến, từ đó về sau không có
tin tức. nếu Cẩu nhi nhà ta vẫn còn, ngược lại chưa chắc đã yếu hơn Lưu
Cự kia.
Tục ngữ nói, người nói vô tâm, người nghe hữu ý.
Lưu Bang sững sờ, ngẩng đầu nhìn về Trương Lương.
- Tử Phòng, ngươi giết Tần là năm nào?
Trương Lương nghĩ nghĩ, trả lời:
- Tần vương Chính năm thứ 29, coi như cách bây giờ cũng có hơn mười năm nha…
Cẩu Nhi đó đang ở tuổi lớn, nếu nay vẫn còn sống, cũng phải ba mươi bảy
ba mươi tám rồi. Aiz, nhưng thật đáng tiếc, nếu không thì sợ gì Hạng gia tử đâu chứ?
Một câu nói kia của Trương Lương, lại làm cho Lưu Bang giật mình.
Y quay đầu hỏi:
- Quán, ngươi có nhớ, Lưu Cự kia năm nào thì đến Huyện Bái không?
Lư Quán nói:
- Giống như… cũng chính là năm Tần vương Chính thứ 29, tới nay vừa vặn mười một năm.
Lưu Bang thầm nói:
- Tử Phòng giết Tần năm thứ 29 Tần vương Chính, Lưu Cự cũng xuất hiện
vào năm thứ 29 Tần vương Chính… Quán, ta lờ mờ nghe người ta nhắc qua,
khi Lưu Cự đến Huyện Bái, hình như bản thân bị trọng thương đúng hay
không?
Trương Lương cũng ngây ngẩn cả người.
- Võ An hầu, chẳng lẽ ngươi cho rằng…
Lưu Bang lắc đầu:
- Ta chỉ thấy kỳ quái, tựa hồ vô cùng trùng hợp. Đúng rồi, năm đó Lưu Quảng Võ là đi đâu?
- Trong ấn tượng của ta, hình như hắn là đi tống tử. Là năm 28 Tần vương Chính rồi, đại khái đầu xuân năm 29 Tần vương Chính thì trở về.
Thân thể Trương Lương run lên:
- Chậm đã!
Ai có thể cặn kẽ nói cho ta biết, Lưu Cự đến tột cùng là hình dáng như thế nào?
- Điều này…
Lưu Bang nghĩ nghĩ nói:
- Quán, ngươi tìm lão Chu đến, y giỏi vẽ tranh, chắc hẳn có thể vẽ ra chút manh mối.
Ngươi vừa nói như vậy, ta cũng thấy có chút quái dị.
Đồ tử, ngươi có nhớ hay không, lúc trước lần thứ nhất gặp được Lưu Cự kia, trên người y có quấn một cái xích?
Sắc mặt Phàn Khoái có chút ít biến hóa.
Sau khi do dự một chút, y gật đầu nói;
- Khi ta làm đương soa ở nha huyện, từng xem qua một ít ghi chép. Trước
kia Lưu Cự, tựa hồ thật là khóa nô. Chỉ có điều về sau, được Lưu Quảng
Võ mời người trừ đi… Nhưng ta cảm thấy, khả năng trùng hợp này, sẽ không đúng dịp như vậy đi.
Trương Lương nheo mắt lại.
Không chỉ Trương Lương, cơ hồ tất cả mọi người đều tự giác đem những lời Phàn Khoái nói làm như không thấy.
Chu Hà từ bên ngoài đi tới, nghe Lưu Bang nói vậy, lập tức dựa vào ấn tượng, vẽ lên một bức họa.
- Lưu Cự rất ít khi ra ngoài, ta cũng chỉ gặp y một lần, thậm chí không
nói lời nào. Nếu như không phải khí lực của y quá mức quỷ dị, ta chỉ sợ
đều không thể nhớ được người này… Đại khái liền bộ dáng như vậy đi, ấn
tượng thực sự quá mơ hồ, đã nhớ không rõ ràng lắm rồi.
Chu Hà đem bản vẽ xong, đưa cho Lưu Bang.
Lưu Bang nhìn thoáng qua, đích thực là rất mơ hồ, nhưng cũng giống nhau đến mấy phần.
Vì vậy đưa cho Trương Lương.
Trương Lương nhìn chằm chằm vào bức vẽ, cẩn thận phân biệt trong chốc lát, hai cánh tay không tự chủ được, nhẹ nhàng run rẩy.
- Cẩu nhi, đây nhất định chính là Cẩu nhi của ta!
Trương Lương đứng dậy, có chút kích động đi vòng quanh đại thính tới hai vòng, đột nhiên hướng ra phía ngoài đại thính hô một tiếng:
- Trương Thành, Trương Thành đâu?
Trương Thành, là một hạ nhân vẫn còn sống trong nhà Trương Lương.
Năm đó Trương Lương giết Tần, hạ nhân trong nhà đi đi tán tán. Thế cho
nên về sau khi Trương Lương trở về Toánh Xuyên, chỉ tìm được một mình
Trương Thành.
- Trương Thành!
Trương Lương nói với Trương Thành đang hấp tấp đi tới:
- Ngươi còn nhớ òaTrương Cẩu nhà chúng ta không?
- Lão gia nói chính là Cẩu nhi có quái lực kia?
- Đúng vậy!
Trương Thành nghe vậy, liên tục gật đầu:
- Lão gia, ta đây có thể nào không nhớ rõ. Tiểu tử này là ta chăm sóc nó từ nhỏ đến lớn, đặc biệt là khí lực của nó, ta có ấn tượng rất sâu.
- Ngươi xem cái này một chút!
Trương Lương đem bản vẽ đưa cho Trương Thành.
Trương Thành nhìn thoáng qua, mở to hai mắt nói:
- Đây chẳng phải là Trương Cẩu sao, tuy vẽ hơi mơ hồ, nhưng đúng vậy… Chính là quái lực Cẩu Nhi.
Lưu Bang đột nhiên thở phào một cái, khuôn mặt lộ ra một nét cười.
Mặt Trương Lương âm trầm, suy tư một lát, nói khẽ;
- Trương Thành, ta có một việc muốn ngươi đi làm. Ngươi lập tức lên đường đến Cửu Nguyên quận, đi tìm Trương Cẩu.
- Trương Cẩu, không phải Trương Cẩu đã chết rồi sao?
Trương Thành kinh ngạc nhìn Trương Lương, lại nhìn bản vẽ trong tay Trương Lương, trong giây lát liền tỉnh ngộ:
- Lão gia, ngài là nói. Trương Cẩu không có chết sao? Hiện y đang ở Cửu Nguyên quận?
Trương Lương nhẹ nhàng gật đầu:
- Ta hoài nghi, y chưa chết.
Nhưng hiện tại y tên là Lưu Cự, là huynh trưởng của Quảng Võ quân Lưu
Khám ở Cửu Nguyên quận. Ta muốn ngươi sau khi đến Cửu Nguyên quận, nghĩ
biện pháp gặp mặt Lưu Cự. Nếu như Lưu Cự… thực đúng là Trương Cẩu mà
nói…
Y nói đến đây, lại không nói tiếp nữa.
Đúng vậy, nếu quả thật là Trương Cẩu, thì nên làm thế nào cho phải đây?
Trong nhất thời, Trương Lương rơi vào trầm tư…