Lời đồn đãi về thiên mệnh, càng ngày càng nhiều, số người liên lụy đến, cũng càng ngày càng rộng. Toàn bộ không khí ở khu vực Sơn Đông, đều trở nên quỷ dị.
Chư hầu cùng chư hầu, thượng ti và hạ chúc, đều hoài nghi lẫn nhau, chờ
đợi, lo lắng.
- Triệu Cao cũng có thiên mệnh?
Bên trong thành Hàm Dương, tin đồn bay đầy trời.
Doanh Anh nghi hoặc nhìn gia nhân trước mặt:
- Y chỉ là một hoạn quan, hiện nay làm đến Trung thừa tướng đã là địa vị rất cao, lại vẫn còn cầu thiên mệnh?
Trung thừa tướng, chính là hoạn quan nội thị đảm đương chức Thừa tướng.
Chứ “Trung” này, ý chính là cấm trung. Mặc kệ Triệu Cao ngang ngược như
thế nào, cũng không quan tâm đến việc hiện nay Hồ Hợi tín nhiệm gã như
thế nào, nhưng cái thân phận hoạn quan này của gã, đã chú định gã không
thể nào giống với người bình thường. Mặc dù là thừa tướng, nhưng cũng
phủ lên người chữ hoạn.
Hiện nay Doanh Anh cũng bị Triệu Cao đặt ở phía dưới. Đặc biệt là chứng
kiến tình hình nước Tần hiện nay, không khỏi sinh ra hối hận. Nhưng
Trung úy quân ở Hàm Dương, bị con rể của Triệu Cao khống chế, mà đô úy
quân đóng ở Lam Điền đại doanh, tương tự cũng bị Triệu Cao khống chế
trong tay. Hồ Hợi không để ý tới triều chính, ngày ngày chơi đùa, căn
bản cũng không quản đến cục diện rối ren này phải giải quyết như thế
nào. Mấy lần Doanh Anh muốn bẩm báo lên Hồ Hợi, nhưng là Triệu Cao ở bên trong khống chế quá nghiêm mật, căn bản cũng không cho Doanh Anh cơ
hội.
Doanh Anh cũng sợ hãi!
Hồ Hợi tín nhiệm Triệu Cao, đã đến mức độ không còn gì hơn. Với quyền
thế trong tay Triệu Cao hiện nay, nếu như muốn hại chết Doanh Anh, cũng
giống như nghiền chết một con kiến. Nghĩ đến Doanh Tương Lư, ngẫm lại
Phùng Kiếp, Phùng Khứ Tật… những người đều đã trở thành oan hồn, khi
người còn sống, không phải địa vị cực cao, tay nắm đại quyền đâu này?
Bọn họ đều chết hết, mà mình còn sống.
Không phải bởi vì Doanh Anh y có bao nhiêu lợi hại, mà là bởi vì y còn
không uy hiếp được Triệu Cao. Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, Doanh
Anh càng phải cẩn thận, e sợ Triệu Cao kiếm cớ, như vậy coi như đầu cũng khó có thể giữ được…
Thế nhưng, Doanh Anh nghe nói Triệu Cao là thiên mệnh, thì không thể
nhịn xuống nữa. Triệu Cao đã thành thiên mệnh, vậy một tộc Doanh Thị,
lại sẽ đi về đâu? Bị Triệu Cao ngang ngược, Doanh Anh còn có thể nhịn
được, nhưng mà không có nghĩa là y có thể tiếp nhận việc Triệu Cao trở
thành chủ của tám trăm dặm Tần Xuyên. Nhưng vấn đề là, trong tay y không có lực lượng để chống lại Triệu Cao.
Ai có thể diệt trừ Triệu Cao?
Doanh Anh không khỏi nghi ngờ…
Trong phòng bồi hồi, y có cảm giác rất bất an.
Vào thời điểm này, một tỳ nữ đi vào thư phòng, trông thấy Doanh Anh, không khỏi khẽ giật mình.
- Ngươi vào làm gì?
Doanh Anh nhíu mày lại, nghiêm nghị quát hỏi.
Tỳ nữ khẽ run rẩy, vội vàng quỳ xuống nói:
- Đại tướng quân, tiểu tỳ là đến dọn dẹp phòng. Ngày trước đều là đến quét dọn vào lúc này, lại không nghĩ rằng…
Doanh Anh lúc này mới phát hiện, hiện tại đã muộn rồi.
- Nếu vậy, ngươi thu dọn một chút đi.
Y nói chuyện, cất bước ra khỏi phòng.
Trăng sáng nhô lên cao, cảnh ban đêm như được rửa sạch. Hằng hà sa số các ngôi sao, lấp lánh, đẹp vô cùng.
Doanh Anh đứng trong đình viện, bồi hồi trầm tư.
Gió đêm phất qua, không làm cho y cảm thấy mát mẻ chút nào. Tương phản,
trong lòng càng ngày càng trầm trọng, cơ hồ không thở nổi.
- Trong tay ngươi cầm là vật gì?
Tiểu tỳ bưng lấy một chồng thẻ tre, từ trong phòng đi ra.
Nghe thấy Doanh Anh gọi, nàng vội vàng trả lời:
- Khởi bẩm đại tướng quân, những thứ này là công văn ngài chuẩn bị thu
chỉnh. Chút thời gian trước, không phải ngài đã phân phó qua, đem công
văn năm trước, sửa sang lại cho thỏa đáng, qua ít ngày niêm phong cất
vào kho trong kho phủ sao? Đây là công văn đã chỉnh lý ra, chuẩn bị niêm phong cất vào kho.
- Ngươi để lại đi, lát nữa ta sửa sang lại một chút.
- Vâng!
Tiểu tỳ lên tiếng, bưng lấy công văn, quay lại gian phòng.
Doanh Anh đứng trong đình viện thêm một lúc, quay người trở lại thư
phòng. Y ngồi xuống, cầm lấy cuốn thẻ tre trên thư án, bắt đầu đọc. Thời gian dần qua, lông mày Doanh Anh vốn nhíu chặt, dần dần giãn ra. Bởi vì trong cuốn thẻ tre, y nhìn thấy một cái tên.
Chương Hàm, Chương Hàm…
Từ khi Chương Hàm lĩnh binh đến nay, y đánh rất là thuận lợi!
Bất kể là đánh tan Chu Chương ở Vị Thủy, hay là đại phá Trần Thắng, Ngô
Quảng ở Toánh Xuyên, thậm chí không lâu còn phục kích cả Hạng Lương.
Từng việc từng việc, đều biểu hiện ra, phong độ đại tướng của Chương
Hàm. Đúng vậy, Vương Ly đích thực là thất bại, nhưng là hiện nay, Chương Hàm vẫn còn a!
Trong tay y nắm một trăm nghìn quân Tần, nếu như tính thêm việc thu nạp
tàn quân của Vương Ly, cũng gần như có hơn hai triệu người. Đổng Ế đóng
quân tại Tam Xuyên quận, trong tay vẫn còn có hơn một trăm nghìn binh
mã… số này tính ra cũng đã đủ để khống chế được cục diện Quang Trung.
Cái gọi là diệt bên ngoài thì trước hết phải yên bề trong. Hiện nay, nội bộ Quan Trung không yên, cho dù đám người Chương Hàm có thể đánh lại,
cũng chỉ là kéo dài hơi tàn. Nếu như… nếu như có thể lại để cho Chương
Hàm, Đổng Ế dẫn binh trở lại Quan Trung… Ừ, ừ, nói cách khác, buông than vùng Hào Sơn và Đông Chi, co lại binh lực, ổn thủ là quan trọng… Tám
trăm dặm Tần Xuyên, là căn bản của nước Tần, chỉ cần Quan Trung không
vong, thì nước Tần cũng không vong. Đến lúc đó, bên ngoài có Chương Hàm, Đổng Ế, bên trong có thần tử trung nghĩa, giết chết Triệu Cao, thanh
trừ kẻ gian, thì trong khoảng ba năm rưỡi, nước Tần nhất định có thể
khôi phục nguyên khí.
Phải biết, tám trăm dặm Tần Xuyên này, có tới bốn năm triệu người nước
Tần, mới là căn bản của nước Tần. Mà chư hầu chỉ cần công phá Hàm Cốc
quan, sớm muộn cũng sẽ sinh ra đại loạn… Ừ, chư hầu nội chiến cùng một
chỗ, chính là thời điểm nước Tần lại đứng dậy.
Doanh Anh cảm giác được rằng, y đã động đến cách để cứu vãn được nước
Tần. Nhưng nếu muốn thực hiện được điểm này, còn có một điều kiện rất
quan trọng… chiếu lệnh của Doanh Hồ Hợi. Nhất định phải có chiếu lệnh
của Doanh Hồ Hợi mới có thể thuận lợi áp dụng một loạt thủ đoạn này.
Nhưng nội cung đã bị Triệu Cao khống chế rất nghiêm, muốn lấy được chiếu lệnh, nhưng cũng không dễ dàng.
Ai có thể nghĩ cách, lấy được chiếu lệnh của Doanh Hồ Hợi cơ chứ?
Trong đầu Doanh Anh, hiện lên một người.
Người này năm đó rất được tiên đế coi trọng… Mặc dù sau đó cũng đầu phục Triệu Cao, nhưng cũng là tình thế bắt buộc tạo thành. Chỉ nhìn những
hành động của y cho tới nay, cũng là người trung thành. Nhưng, không thể tùy tiện hành động, tốt nhất là liên lạc cùng y trước, thăm dò thái độ
của người này.
Ừ, đồng thời liên lạc với người này, cũng phải nghĩ cách câu thông cùng đám người Chương Hàm.
- Người tới!
Doanh Anh trầm giọng quát.
Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, y mới ý thức được sắc trời đã tối, bọn hạ nhân sợ cũng đã nghỉ ngơi.
Được rồi, coi như là bọn hạ nhân không có nghỉ ngơi, lúc này cửa cung
Hàm Dương cũng đã đóng, không cách nào liên lạc được với người kia, có
chút nóng ruột!
Nghĩ tới đây, Doanh Anh đứng dậy, duỗi cái lưng mệt mỏi. Tâm tình thoáng cái thoải mái hơn, y hưng phấn đi lại trong phòng qua lại hai vòng, rồi sau đó hít sâu một hơi, nắm chặt nắm đấm.
Hết thảy, đợi trời sáng rõ…
Quảng Võ Thành lừng lẫy, ở trong màn đêm, lộ vẻ trang nghiêm.