- Hả?
Lưu Khám ngẩng đầu lên, có chút kinh ngạc.
Vốn tưởng lược ra trăm vạn nhân khẩu đã kinh khủng lắm rồi, ai ngờ...
Hắn mỉm cười:
- Theo ta thấy, áp lực thường có thể trở thành động lực. Sĩ thân hào
tộc ở biên cương phía bắc, lại bớt chút áp lực, phải là nhiều hơn tí mới đúng.
Nói xong, hắn dẹp công văn qua một bên.
- Tiêu tiên sinh à, nói hết tin vui rồi, nên đến tin xấu đi thôi!
Tiêu Hà sắc mặt có chút thay đổi, có phần hơi ngượng ngùng.
Y do dự một chút, lấy ra một phong thư, đưa cho Lưu Khám.
- Quân Hầu, Ly Khâu đi rồi!
- Hả?
- Sau khi nhận được thư của Quân Hầu, đêm đó Ly Khâu đã tìm đến ta.
Hắn nói, hắn không hận Quân Hầu. Chuyện của Cái Nhiếp, hoàn toàn không
liên quan gì đến Quân Hầu. Nhưng tất cả hiệp nghĩa mà Quân Hầu nói, hắn
không biết rõ lắm, cũng không hiểu. Cho nên muốn ra ngoài học hỏi, nghĩ
cách hiểu ý nghĩa thực sự của cái hiệp chi đại giả mà Quân Hầu nói.
Nhưng lúc sắp đi, hắn cầu xin Quân Hầu buông tha cho Cái Nhiếp....Trong
lúc suy nghĩ, tâ đã viết một bức thư, kêu hắn đích thân đến Nhạn Môn
quận.
- Thật không ngờ rằng....
Theo bước chân của Ly Khâu, bây giờ hắn cũng đến Nhạ Môn quận rồi.
Trong lòng Lưu Khám lúc này vẫn cảm thấy có chút hụt hẫng.
Ly Khâu đi rồi, đi lựa chọn con đường hiệp nghĩa cho chính mình rồi!
Tuy sớm có sự chuẩn bị cho chuyện này, nhưng Lưu Khám vẫn hi vọng Ly
Khâu có thể ở lại. Dù sao thì, con người Ly Khâu cũng không tệ, ban đầu
khi Lưu Khám đưa hắn từ Ô Thị Bảo ra, lại không nghĩ rằng, sẽ có ngày
hôm nay.
- Thôi, đi thì đi đi....
Lưu Khám nghĩ ngợi một chút, lại nói:
- Ngươi lập tức phái người đi Nhạn Môn quận, nói với Chung Ly, đừng ngăn cản thấy trò Cái Nhiếp, hãy để cho họ đi.
Cái Nhiếp mất đi một cánh tay, đã không đáng để lo.
Lưu Khám cũng không muốn cạn tàu ráo máng, cũng chả thèm so đo tính toán.
Trước mắt hắn còn quá nhiều việc chờ xử lí...có việc có thể giải quyết, nhưng có việc, lại không biết nên giải quyết thế nào.
Sau
khi tiễn Tiêu Hà đi, Lưu Khám ngồi một mình trong thư phòng, lấy một
cuốn công văn từ trong ống trúc ra, bắt đầu trải lên mặt bàn.
Công văn do Tần Đồng bí mật chuyển tới, trong đó ghi chép lại rất tỉ mỉ, những hướng hành động của Lưu Cự.
Đúng vậy, đúng là Lưu Cự!
Thực ra từ hai tháng trước, khi Lưu Khám vẫn còn ở Quảng Võ thành, cũng nhận được một bức mật thư.
Trong thư báo cáo: Vào một ngày nào đó, Lưu Cự đã gặp một người.
Xem hành trang, không phải là người địa phương, cùng nói chuyện với Lưu Cự suốt một lúc lâu. Sau đó sau khi chia tay, Lưu Cự đầy lòng tâm sự.
Theo những gì Hắc y vệ nghe ngóng được, người đó mua một căn nhà nhỏ trong thành Cù Diễn, làm nghề buôn bán nhỏ.
Căn cứ vào điều tra của sở hộ tịch, người này tên là Trương Thành, là người Thành Phụ.
Đây vốn chỉ là một chuyện vô tình, nếu xảy ra với người khác, cũng
chẳng là gì. Tha hương ngộ cố tri mà, là chuyện tốt. Nhưng chuyện này
lại xảy ra với Lưu Cự, thì lại không bình thường nữa. Hắc y vệ cũng
không biết lai lịch của Lưu Cự, vì thế lúc đầu cũng không thèm để ý.
Thế nhưng sau đó, họ phát hiện Lưu Cự và Trương Thành thường xuyên gặp nhau.
Điều này đã thu hút sự chú ý của Hắc y vệ.
Sau đó nữa, Lưu Khám cũng nhận được tin tức, sai người chuyển giao cho
Công Thúc Liêu xử lý. Khi đó sức khỏe của Công Thúc Liêu vẫn khá ổn, vì
thế rất dễ dàng phát hiện ra vấn đề bên trong đó, tiếp tục cho Hắc y vệ
tăng cường giám sát Lưu Cự và Trương Thành, đồng thời ghi chép hết ngôn
hành.
Ngày mười bảy tháng hai, Cự gặp Thành.
Ngày hai mươi mốt tháng hai, Thành đến nhà, Cự không xuất hiện.
Ngày hai mươi lăm tháng hai, Thành gửi thư cho Cự, chẳng mấy chốc, rời đi.
Ngày một tháng ba, Cự ra cửa tây, tình cờ gặp Thành....
Ngày mười bảy tháng ba, Cự Thành gặp nhau tại suối Kim Sơn, chẳng mấy chốc, tranh chấp, Cự rời đi...
Lưu Khám nhắm mắt lại, để công văn sang một bên.
Nội tình của Lưu Cự hắn biết quá rõ. Trên đời này, kẻ hiểu rõ Lưu Cự
không nhiều, Vương Cơ, Khám lão phu nhân, Khoái Triệt, Trình Mạc và cả
Quán Anh. Ngoài những người này ra, nếu nói còn có người biết về Lưu Cự
nữa, e là chỉ còn có Trương Lương. Trương Lương sinh ra ở Phụ Thành,
Trương Thành cũng là người Phụ Thành....Mối quan hệ bên trong chuyện
này, tự khắc không cần giải thích nữa. Vậy Trương Thành xuất hiện ở đây, chỉ nói rõ một vấn đề.
Trương Lương nhận ra Lưu Cự!
Lưu Khám không biết nên xử lí chuyện này thế nào.
Với Lưu Cự, hắn quả thực có chút cảnh giác, nhưng không thể phủ nhận,
hắn cũng giống như Lưu Cự mang một tình huynh đệ dị giới ngạo thiên. Ban đầu hắn ở Lâu Thương, lúc giao đấu với Hạng Vũ, bị ám tiễn gây thương
tích, Lưu Cự không nói nhiều lời, tóm lấy kẻ đó định báo thù cho hắn,
điều này đã nói rõ hết tất cả.
Nhưng cuộc khảo nghiệm thực sự, giờ mới bắt đầu.
Lưu Cự sẽ lựa chọn thế nào đây?
Lưu Khám thực sự vẫn không thông. Nếu đổi lại là người khác, hắn có thể đoán ra đầu mối; nhưng Lưu Cự lại khác, y chân chất vẫn hoàn chân chất, nhưng tâm tư cũng không phải không có. Có lúc, người càng chân thật,
lại càng khó đoán ra tâm tư của họ.
Có người gõ cửa thư phòng cộc cộc cộc cộc.
Lưu Khám ngẩng đầu lên nói:
- Vào đi!
Lữ Tu, bưng một cái mâm có bày một bát súp dê đi vào.
- A Khám, lúc bữa tối không đi vấn an mẹ, mẹ biết huynh phải lo đại sự, nên không quấy rầy, mẹ chuẩn bị cho huynh ít đồ ăn này.
Nàng đặt chiếc mâm lên trước mặt Lưu Khám, sau đó ngồi xuống bên cạnh.
Lưu Khám gần một ngày không ăn gì, nhưng không thấy đói chút nào, bát
súp thịt hương vị đậm đà tràn ngập, cũng không khiến hắn cảm thấy thèm.
Chỉ nhẹ nhàng “ uhm” một tiếng, lơ đãng cầm dụng cụ ăn lên. Lữ Tu nhìn
bộ dạng của Lưu Khám, không kìm nổi khẽ thở dài một tiếng.
- Huynh như vậy, đại ca cũng như vậy, sao dường như ai cũng có tâm sự vậy.
Lưu Khám khẽ giật mình, quay đầu nhìn Lữ Tu hỏi:
- Đại ca làm sao vậy?
- Bình thường ăn khỏe như thế, nhưng thời gian gần đây, hình như có tâm tư gì đó. Chị dâu nói, huynh ấy thường thức dậy lúc nửa đêm, đứng trong vườn thở than ngắn thở dài. Hôm nay, lúc ăn cơm tối, huynh ấy cũng như
con, tâm thần bất định....mẹ có hỏi, huynh ấy cũng không nói.
Hắn đương nhiên tâm thần bất định rồi, có lẽ lúc này, Lưu Cự cũng đang phiền não!
Lưu Khám khẽ gật đầu:
- Tu nhi, mấy ngày này, ngươi chịu khó bầu bạn với mẹ, chuyện phía tiên sinh, để Bạc Nhi và Thích Cơ phụ trách chăm sóc là được rồi.
Ngoài ra... nàng giúp ta để ý một chút tình hình phía bên chị dâu.
Lữ Tu trước chỉ khẽ giật mình, rồi bỗng dưng im bặt.
Nàng là một cô gái thông minh, cái kiểu trong lời có lời này của Lưu
Khám, sao nàng có thể không hiểu ra hàm ý chứ. Bất giác mở to hai mắt,
nhìn Lưu Khám.
Lưu Khám vỗ vỗ bờ vai đẹp của nàng:
- Chúng ta từ huyện Bái đi đến tình trạng ngày hôm nay, cũng không dễ dàng.
Càng như vậy, chúng ta càng phải cẩn thận và cảnh giác mới đúng. Ta
không có ý gì khác, đại ca huynh ấy.....sẽ đưa ra sự lựa chọn đúng đắn.
- Lựa chọn?
Lữ Tu nhẹ giọng hỏi:
- Đại ca định lựa chọn cái gì vậy? A Khám, có phải huynh đang che dấu chuyện của ta không?
- Chuyện này để sau hãy nói.
Câu này của Lưu Khám còn chưa phát ra, có tiếng bước chân nặng nề vọng lại từ phía hành lang bên ngoài phòng.
Liền sau đó, cửa phòng bị đẩy ra, thân hình Lưu Cự như con gấu ngựa
xuất hiện trước cửa phòng, chặn kín cái cửa. Bao nhiêu ngày nay không
gặp, Lưu Cự trông có vẻ gầy đi, rất tiều tụy, tinh thần cũng lộ ra vẻ
mệt mỏi.
- Khám, ta có chuyện muốn nói với đệ!