Những ngày này, cuộc sống của Lưu Cự cũng không dễ dàng gì.
Một bên là chủ cũ cho gọi, còn một bên thì, tuy không phải người thân
nhưng còn hơn cả người thân, khiến cho Lưu Cự có chút mù mịt. Đúng như
những gì Lưu Khám suy đoán, không thể dùng cách tư duy của Lưu Khám, để
xem xét cách nghĩ của Lưu Cự. Lưu Cự rất bộc trực, nhưng cũng chính vì
thế, hắn rất dễ đi vào bế tắc. Người ta thường nói hai chữ trung nghĩa,
Trương gia có công dưỡng dục đối với hắn, đối mặt với Trương Thành, Lưu
Cự khó có thể đưa ra được lựa chọn.
Xem ra tên Trương Thành đó cũng là kẻ nhanh mồm nhanh miệng.
Nói là hiên ngang lẫm liệt, nhưng dường như ở cái thế giới này, Lưu Cự
chỉ có một vị chủ nhân duy nhất đó chính là Trương Lương. Sống là người
của Trương gia, chết là ma của Trương gia, chôn dưới đất cũng phải làm
màu mỡ thêm cho đất Trương gia......
Lưu Cự vốn có chút mờ mịt, bị Trương Thành nói thế, liền cảm thấy dường như mình nợ Trương gia một cái gì đó.
Nhưng chuyện thế này, hắn lại không thể nói với người khác được.
Thứ nhất là sợ bị người khác hiểu lầm, thứ hai là lo, hại đến tính mạng Trương gia.
Hắn càng như vậy, Trương Thành lại càng ép. Nhất là hôm nay Lưu Khám
quay trở về, khiến Lưu Cự càng cảm thấy áp lực chưa từng có.
Ngược lại lúc ăn cơm tối, Vương Cơ phát hiện Lưu Cự không bình thường.
Thế là sau khi về phòng, liền gặng hỏi Lưu Cự, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Lưu Cự cũng thựa sự không chịu đựng được nữa, nói hết mọi chuyện cho Vương Cơ nghe, quả thật khiến cho Vương Cơ sợ hết hồn.
- Cự, chàng tuyệt đối không được khinh xuất!
Vương Cơ hoảng sợ nói:
- Chàng bây giờ tên là Lưu Cự, không phải là Trương Cẩu. Chàng là người Lưu gia, là huynh đệ của Quảng Võ Quân, cái tên Trương Lương đó là cái
thá gì chứ? Cần đến chàng thì đến tìm, khi không cần đến chàng, hắn có
rớt được giọt nước mắt nào không? Cự à, chàng là người, không phải là
con chó của Trương gia....chàng hồ đồ cái gì chứ. Chàng nghĩ xem, nếu
chàng đi rồi, mẹ sẽ buồn đến cỡ nào đây?
Mẹ tuổi đã già, sức khỏe lại ngày càng yếu.
Nếu chàng lại làm chuyện hồ đồ nữa, làm không khéo lại muốn làm mẹ chết vì tức, chết vì buồn sao?
Lưu Cự lắc đầu như lắc trống bỏi:
- Ta không có....
- Được rồi, thiếp bất kể rốt cuộc chàng nghĩ thế nào, nhưng chàng đã
nói chuyện này với Công Thúc tiên sinh hay là đã nói với Quân Hầu chưa?
Lưu Cự thật thà đáp:
- Ta không biết phải làm sao bây giờ, thế nên chưa nói cho ai biết hết.
Vương Cơ thở dài một tiếng:
- Cự à, sao mà chàng lại ngốc đến thế? Nhị đệ vốn có chút kiêng dè,
chàng gặp chuyện lớn như vậy, vậy mà ai cũng không chịu nói với? Chàng
làm như vậy, chẳng phải là càng khiến cho nhị đệ kiêng dè hơn sao? Đi,
lập tức đi nói nói với nhị đệ đi.
- Nhưng mà....
- Đừng nhưng mà nữa, chàng đi ngay bây giờ đi!
Lưu Cự cứ rầu rĩ trên suốt cả đoạn đường từ trong phòng đến thư phòng của Lưu Khám.
Lưu Khám ra hiệu cho Lữ Tu ra ngoài, sau đó khoát tay:
- Đại ca, đệ vẫn luôn chờ đợi huynh tới!
Lưu Cự khẽ giật mình:
- Khám, đệ cũng biết rồi hả?
Lữ Tu lúc này mới đi qua bên cạnh, khẽ nói:
- Đại ca, hai huynh đệ một nhà, có gì khó khăn, cứ nói ra là được rồi.
Huynh không nói, A Khám lại không tiện đi hỏi. Cả hai người đều nén việc này lại, cuối cùng, sẽ ngày càng rắc rối.
Nói xong, Lữ Tu liền đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.....
Lưu Khám và Lưu Cự đã nói những gì vậy?
Chả ai biết cả.
Lữ Tu chờ trong phòng đến sau nửa đêm, thấy Lưu Khám vẫn chưa trở về,
không khỏi có chút lo lắng, thế là lén lút chạy đến thư phòng.
Kết quả là, không đợi nàng kịp chạy tới thư phòng, đã trông thấy hai gã như hai con gấu ngựa đang nâng ly cạn chén trong giếng trời bên ngoài
cửa thư phòng.
Theo vẻ mặt của Lưu Khám và Lưu Cự thì hai bên đã hóa giải được nút thắt trong lòng rồi. Uống rượu, rồi chả biết điên
điên khùng khùng nói lung tung những gì nữa.
Sáng sớm hôm sau, Hắc y vệ lên đường, tóm cổ Trương Thành.
Lại hai ba ngày nữa trôi qua, vợ chồng Lưu Cự và Khám lão phu nhân, rời khỏi Cù Diễn, đi Quảng Võ thành.
Dùng lời của Khám lão phu nhân là:
- Quảng Võ thành là thái ấp của Khám, cũng là mảnh đất đầu tiên của Lưu gia thuộc về mình, nàng đương nhiên phải đi xem rồi.
Giữa tháng tư, Triệu Cao ở Hàm Dương đột nhiên động thủ, bắt hết vợ con Doanh Anh công tử và Chương Hàm.
Hình như là cùng hôm đó, Tần nhị thế Doanh Hồ Hợi hạ chiếu: phanh thây
Doanh Anh, tịch thu hết tài sản giết kẻ phạm tội; cả nhà Chương Hàm, đem tất cả chém đầu thị chúng. Đồng thời, Đình Úy phát chiếu lệnh, tiến về
Hàm Đan đuổi bắt Chương Hàm giải về Hàm Dương. Biến cố bất thình lình
này, khiến cho tất cả không biết phải làm sao.
Cũng may
là lúc quay về Hàm Dương nhậm chức trưởng sử Tư Mã Hân, sau hi biết được tin tức, lập tức ngày đêm xuất phát, chạy tới Hàm Đan.
Tháng năm, Chương Hàm ở Hàm Đan xuất bộ hàng Sở, hai mươi vạn quân Tần buông
binh khí trong tay, bị quân Sở tầng tầng lớp lớp bao vây, trở thành tù
binh.
Tin tức vừa truyền ra, kinh động cả thiên hạ.
Bất kể ai, sau khi nghe tin này, đều cảm thấy hãi hùng khiếp vía.
Quan Trung lại càng thấp thỏm lo âu, bách tính bôn tẩu bẩm báo, cứ như ngày hôm nay, thay đổi không bằng?
Đối với dân chúng Quan Trung mà nói, hai mươi vạn quân Tần cũng gần có
một phần hai mươi phân lượng. Đương nhiên rồi, hai mươi vạn quân Tần này không phải tất cả đều là con cháu Quan Trung, nhưng ít nhất cũng có hai phần ba, đến từ Quang Trung. Điều này đối với bách tính Quan Trung àm
nói, tin dữ này đáng sợ đến mức nào?
Trong chốc lát, cách nói Sở vong Đại Tần, lần nữa lại được lưu truyền.
Thanh thế của Hạng Vũ, ngày càng không thể ngăn cản được, địa vị trong chư hầu, không người có thể lay động.
Thay quận, thay huyện.
Yến Vương Hàn Quảng hùng hổ dẫn người ngựa của bộ mình xông vào thị trấn Đại Huyện.
Tên Hàn Quảng này, vốn là tiểu quan của Triệu Quận Thượng Cốc, sau khi
Trương Nhĩ, Trần Dư lập Võ Thần làm Triệu Vương, Hàn Quảng liền đầu quân về dưới trướng của Võ Thần. Sau đó bị Võ Thần phái đi trấn an con dân
nước Yến. Lại không nghĩ đến chuyệ Hàn Quảng từng là tiểu quan của
Thượng Cốc, ngay sau khi đến Yến, đã lập tức có được sự che chở của sĩ
thân hào tộc địa phương. Đặc biệt là sau khi Vương Ly binh bại, đám hậu
duệ nước Yên, liền ủng hộ lập Hàn Quảng làm Yến vương sống lại, vốn là
người hào phú.
Thấy Lưu Khám đứng vững vàng ở vùng Hà Nam, Hàn Quảng không khỏi có chút lo lắng.
Thế là y triệu tập hết tất cả nhân mã các vùng sở thuộc nước Yến, chuẩn bị trong cái vụ vận động phản Tần đầy khí thế này, kiếm chút lợi. Nhưng không nghĩ, sau khi y khởi sự, binh mã Ngư Dương tả Bắc Bình đều tập
trung lại, nhưng binh mã Đại Quận trước nay vẫn luôn trung thành với y,
lại không chút động tĩnh. Mấy lần thúc giục, phía Đại Quận trước sau vẫn viện cớ lương thảo không đủ, đang tự trù bị để kéo dài, từ chối tiến
quân.
Hàn Quảng lúc này thật sự lo lắng!
Thấy thế cục phía bắc Sơn Đông sắp ổn định, nếu y còn vẫn không hành động, e rằng đến canh cũng chẳng có mà húp.
Thế là đích thân đi chọn lấy ba vạn người ngựa, hùng hồn xuất phát. Nếu Đại Quận nghe lời y thì chẳng nói làm gì, nhưng nếu vẫn không chịu nghe lời thì đừng trách y dùng biện pháp mạnh. Xuất phát từ quận Thượng Cốc, Tự Dương, ba vạn đại quân không gặp chút trở ngại trên suốt dọc đường
hành quân chém giết Đại Quận, chưa hề gặp chút trở ngại nào.
Quận trưởng Đại Quận Từ Công phái người đưa tới một bức thư: Yến n
vương, không phải ta không chịu xuất binh, thực sự là Đại Quận lương
thảo thiếu thốn, không thể xuất binh được.
Nếu người không tin có thể đến xem.
Tên Từ Công này, với những gì Hán Quảng đã biết:Nhát gan, tham lam.....
Ngôn từ trong thư vô cùng khiêm tốn, khiến cho Hàn Quảng -tên tiểu quan ngày xưa cảm thấy đôi chút mãn nguyện.
Quân Yến dựng trại bên cạnh công trình trị thủy cách Đại Quận năm mươi
dặm về phía đông bắc, Hàn Quảng mang theo đại tướng Tang Đồ, lãnh ba
ngàn kị binh tới Đại Quận.
Cánh cổng Đại Quận mở rộng, nhưng Từ Công vẫn chưa ra đón.
Những người đứng ở cổng thành Đại Quận nghênh đón, là một chàng thanh niên chạc ba mươi tuổi.
Vóc dáng cao hơn bảy thước, thân thể thon gầy mỏng manh. Dưới bộ râu
đen lay động, là bộ thanh sam, với một vẻ nho nhã không tả được.
Người thanh niên đó tiến lên, chắp tay nói:
- Hạ quan Lý Tử, tham kiến Vương thượng!
Tướng mạo trẻ trung, rất dễ khiến người ta có thiện cảm.
Đặc biệt là cái khí chất nho nhã này, Hàn Quảng cũng là người có học,
vì thế khá thích kiểu người này, một nụ cười dịu dàng hiện lên trên
gương mặt.
- Từ quận trưởng sao không tới nghênh đón Cô Vương?
- Bẩm Vương thượng, hai ngày nay quận trưởng bận xoay xở lương thảo,
triệu tập binh mã, không may bị nhiễm phong hàn, do đó không thể đích
thân ra nghênh đón được. Cho nên mới lệnh hạ quan tới trước nghênh đón.
Quận trưởng ở trong thành, đã chuẩn bị xong tiệc rượu, đợi sau khi Vương thượng dùng xong, là có thể mang binh mã quân nhu lên đường.
- Ngươi tên là Lý Tử?
- Vâng!
- Giữ chức gì dưới trướng của Từ Công?
- Hạ quan là Trưởng sử dưới trướng của Từ Công, một tên tiểu tử vô danh, không đáng nhắc đến.
Lý Tử nói xong, tiến lên phía trước dắt dây cương cho Hàn Quảng.
Động tác khiêm tốn này, càng khiến cho Hàn Quảng cảm thấy thỏa mãn, thế là tâm lý đề phòng cũng theo đó mà giảm xuống rất nhiều, chỉ mang theo
Tang Đồ và ba trăm thân vệ vào huyện thành. Nếu lúc này Lý Tử nói, huyện thành không thể chứa được nhiều người ngựa thế này, nói không chừng Hàn Quảng sẽ nảy sinh nghi ngờ. Nhưng Lý Tử hoàn toàn không nói gì hết,
biểu hiện vô cùng tự nhiên, khiến cho Hàn Quảng nhanh chóng yên tâm.