Bàn tử đột nhiên hạ giọng:
- Sau khi Đại Công tử chết, người Ô Thị phát triển đến nơi đây, lại càng khiến cuộc sống của mọi người thêm khổ cực!
- Xin hãy chỉ giáo?
- Người tới Ô Thị, phần lớn đều là người nhà Ô Thị bảo. Chủ nhân của bọn họ được hưởng phong tước, hơn nữa cực kỳ giàu có.
Ô Thị Khỏa hai năm trước đến Cửu Nguyên, toàn bộ đều sử dụng tiền và vật tư của quan lại quận Cửu Nguyên. Chúng ta thật vất vả khai hoang thổ
địa, người ta thấy hợp mắt, liền muốn mua đi, hơn nữa còn dùng giá tiền
mua đất hoang. . . Không đồng ý, thì bắt người!
Tiểu lão nhi trước kia vốn là thương nhân, có chút gia sản.
Đi tới quận Cửu Nguyên, ngay tại núi Hàng Kim mua một mảnh nông trường, nuôi hơn trăm con ngựa.
Nhưng người của Ô Thị Bảo vừa đến, liền mua nghìn dặm nông trường, bao
quanh nông trường của tiểu lão nhi. . . Thu năm nay, lại dùng ngựa mẹ
câu mất hơn mười con ngựa vừa mua, chuẩn bị ngựa đực lai giống. Con ta
đi nói lý với bọn họ, nhưng không ngờ bọn họ lại. . .
Trong lòng Bàn Tử tràn đầy nỗi ủy khuất, hôm nay rốt cuộc tìm được đối tượng thổ lộ.
Lưu Khám hỏi:
- Bọn họ nói thế nào?
- Nói thế nào ư? Người Ô Thị bảo nói lý lẽ thì đã tốt.
Bọn chúng đánh con ta tàn phế, còn kiên quyết nói ngựa trên nông trường
của ta, là của bọn chúng. . . Ta đi báo án với quan phủ, kết quả là
không ai đếm xỉa tới.
Ta nghe người ta nói, Ô Thị bảo mua chuộc thân tín của Thượng tướng quân.
Đúng rồi, tên là Trương Tái, nghe nói rất được Thượng tướng quân tin
tưởng. Cù Diễn Trưởng cũng là người của Trương Tái, tên đó rất tham
tiền, chỉ cần có tiền, y có thể biến trắng thành đen, chết thành sống.
Sau khi ta đến Cửu Nguyên nói lý, kết quả ngay cả người còn chưa gặp, đã bị bắt lại.
Trương Tái?
Lưu Khám nhìn về phía Lý Thành.
Lý Thành suy nghĩ:
- Bên cạnh Vương Ly thực sự có mấy tên phụ tá, trong đó có một tên, hình như họ Trương. . . Nhưng tên là gì, ta không nhớ rõ.
- Sau đó thì sao?
Bàn Tử cười khổ một tiếng, lau nước mắt nói:
- Còn làm gì được nữa? Ta bán nông trường đi, ngay cả những con ngựa của ta cũng bán sạch!
Lúc trước ta mua nông trường này, cả ngựa nữa, tổng cộng tiêu tốn hai
trăm dật Hoàng Kim. Nhưng người Ô Thị Bảo chỉ trả hai mươi dật.
Không chỉ như thế, hai mươi dật này, đến bây giờ mới chỉ trả một nứa. Ta nghĩ, số tiền còn lại bọn chúng cũng sẽ không trả. . .
Quân Hầu a, Ô Thị bảo kia quá ngang tang. Khi Đại Công Tử ở đây, không
bao giờ xuất hiện chuyện như vậy? Ta không bán, bọn chúng liền giam giữ
ta, dùng đủ các loại tra tấn. Ta vừa bán nông trường, thì lập tức thả
người. Quan phủ là quan phủ của Đại Tần hay người của Ô Thị Bảo?
- Lão Trường, nói cẩn thận, không chừng mất mạng!
Một lão già bên cạnh Bàn Tử khẽ đẩy một cái.
Bàn Tử cả giận nói:
- Đẩy cái gì? Lão tử táng gia bại sản rồi, chẳng lẽ ngay cả oán trách cũng không được sao?
Lưu Quân Hầu là người rất tốt. . . Quân Hầu, Trường Cảnh tin ngài! Bởi
vì, trước kia ngài tại Tế Bắc, có thể lấy công đạo cho chúng ta.
Các người chỉ biết ngồi trong nhà than thở thôi sao?
Lão Phạm, con dâu ông bị bọn chúng biến thành đào nô, vậy mà chỉ biết
than thở. Hiện tại gặp người có thể làm chủ cho chúng ta, thế mà ngay cả cái rắm cũng không dám phóng. Mẹ kiếp, các người không cảm thấy uất ức, nhưng ta cảm thấy rất uất ức. Ta. . . Ta muốn nói. . .
Khuôn mặt của Trường Cảnh tức giận đến mức đỏ bừng.
Đột nhiên có một người tru lớn:
- Lão Trường, ta sao lại không muốn nói? Chỉ là, nói cũng không có tác dụng gì?
Người tốt thường sống không lâu, Đại Công Tử đó, chẳng phải đã chết sao? Lưu Quân Hầu là người rất tốt, nhưng bây giờ thì sao, còn bị người ta
khiến cho, ngay cả chỗ đặt chân cũng không có? Ta có thể nói gì đây? Ta
nói thế nào đây? Nơi này, căn bản không phải nơi người tốt có thể dừng
chân.
Hai tay Lưu Khám, nhẹ nhàng run rẩy.
Trong đại trướng lặng ngắt như tờ. . .
Sau hồi lâu, Bàn Tử mở miệng nói:
- Lưu Quân Hầu, ta muốn theo ngài cùng bắc thượng. Cho dù chết tại Hà Bắc, còn hơn sống uất ức tại nơi này.
Lưu Khám duỗi thân đứng dậy, Lý Thành lập tức nắm lấy cánh tay của hắn.
- Quân Hầu, xin hãy tỉnh táo!
Lưu Khám không nói gì, đi tới trước mặt Trường Cảnh và lão giả, ngồi xuống dùng sức vỗ vỗ vào vai hai người.
- Ta có chuyện, muốn nhờ hai vị.
- Xin Quân Hầu sai bảo!
- Ta không cần biết các người dùng cách nào, thông qua con đường nào,
các ngươi hãy tung tin chuyện các ngươi ngày hôm nói khắp bắc cương
trong khoảng thời gian ngắn nhất.
Ngươi tên là Trường Cảnh đúng không?
Bàn Tử vội vàng đứng lên:
- Đúng vậy!
Lưu Khám cười cười:
- Kiên nhẫn một chút, những thứ của các ngươi, cuối cùng vẫn thuộc về các ngươi.
Bàn Tử không phải người không có kiến thức, nghe thấy Lưu Khám nói vậy,
đôi mắt lập tức lóe sáng nhìn Lưu Khám, đột nhiên dập đầu lạy.
- Trường Cảnh, nguyện cống hiện sức lực vì Quân Hầu!
Tiễn đám người Trường Cảnh đi, Lưu Khám ngồi trong quân trướng, nhắm mắt trầm tư.
Đám người Trường Cảnh rơi vào tình cảnh này, người đầu tiên khởi xướng
chính là hắn. . . Lúc trước, nếu không phải Lưu Khám hắn đề nghị Ô Thị
Khỏa bắc thượng, những người này e là không có tai họa ngày hôm nay.
- Lão Tiêu, Thủ Thận, các người nói: Lực lượng của Ô Thị Khỏacó thể lớn như vậy không?
Tiêu Hà, Lý Thành đứng bên cạnh vẫn luôn im lặng, lúc này nghe Lưu Khám bất chợt hỏi, không khỏi ngây ngẩn cả người.
Lưu Khám nói:
- Ý của ta là, mặc dù Ô Thị Khỏa có tước vị, có tiền bạc, nhưng dù sao
cũng là người ngoại lai, vì sao có thể nhanh chóng đứng vững gót chân
như vây?
Tiêu Hà sau khi nghe xong, liền cười cười. . .
- Quân Hầu, Cửu Nguyên không thể so với các địa phương khác, trước kia
đây là đất của người Hồ, từ khi Mông thượng tướng quân quyết chiến trên
Hà Nam đến nay, cũng đã trải qua tám năm tranh bá. Nói khó nghe, trước
khi quận Cửu Nguyên được thiết lập, nơi này chỉ là vùng đất hoang vu,
sao có thể so sánh với cùng Sơn Đông, tràn ngập ý niệm quê cha đất tổ?
Bệ hạ trước sau tổn cộng di dời sáu vạn hộ tới đây.
Vào thời điểm Cửu Nguyên còn hoang vu, sáu vạn hộ phân bố tại các nơi
căn bản không đáng gì. Mà Trường Thành mới tu kiến, đa số đều là tù nhân qua lại.
Vong đồ qua lại không ngớt khiến cho việc cai trị Cửu Nguyên càng trở nên khó khăn.
Ô Thị Khỏa được Quan Nội Hầu phong tước, hơn nữa trong tay có số tiền
lớn. Dùng tiền mở đường, dùng tước vị thông đồng với quan trên, xem như
có nền tảng để đứng vững. Tuy nhiên chỉ hai năm, y lại có thể dùng tiền
mua một nhóm Vong đồ dốc sức vì y, đương nhiên y đã đứng vững rất lâu
rồi.