Lưu Khám im lặng, ngón tay liên tục đập xuống trường án.
- Lão Tiêu, nếu giao Cửu Nguyên cho lão. . . Trong bao lâu có thể sắp xếp ổn thỏa?
- Là sao?
- Ý ta là, ít nhất khôi phục lại tình hình khi Đại Công Tử đến. . . Đương nhiên, tốt hơn, ta lại càng cao hứng.
Ánh mắt của Lý Thành chuyển về phía Tiêu Hà.
Y mơ hồ cảm giác được, Lưu Khám muốn hành binh Hiểm Chiêu rồi.
- Nếu như có thể vượt qua vụ xuân canh lần này, trong bảy tháng có thể
giúp Cửu Nguyên khôi phục lại trật tự. Sau một năm, đủ để kho thóc của
Quân Hầu đầy ắp.
- Lão Tiêu, đừng quá mạnh miệng!
Tiêu Hà nghe vậy, đứng dậy hô lớn:
- Tuyệt đối không phải nói khoác, nếu như chúa công không tin, Hà có thể lập quân lệnh trạng. Nếu lúc đó không thể thành công, Hà nguyện lấy đầu dâng lên chúa công.
Tiêu Hà nhiều tuổi, nhưng ngạo khí lại không nhỏ.
Đương nhiên, ngạo khí này bắt nguồn từ lòng tin của y. Tiêu Hà đã gần 50 tuổi, y biết rõ, thời gian để y có thể thi triển tài hoa, càng ngày
càng ít. Trong lời nói của Lưu Khám, y nghe được ý tứ trong đó: Lưu
Khám, muốn yxử lý toàn bộ công chuyện tại Cửu Nguyên thay hắn.
Loại cơ hội này, lại rất khó có được!
Tiêu Hà biết rõ, nếu như y có thể làm tốt việc này, xem như đứng vững gót chân trong bộ khúc của Lưu Khám.
Trước đây, y nắm quyền lớn, thậm chí còn cao hơn Tào Tham. Đó là sự tín
nhiệm của Lưu Khám, cũng là nhờ vào sự khiêm nhường của Tào Tham. . .
Trên thực tế, rất người người chưa hẳn đã tán thành y. Lưu Khám tín
nhiệm trong bao lâu? Tiêu Hà không biết. Nhưng y biết rõ, làm xong
chuyện này, sẽ không còn lo lắng.
Lưu Khám khẽ mỉm cười:
- Như vậy, một lời đã định!
Trong lòng Lý Thành không khỏi kinh hoảng, đúng lúc chuẩn bị mở miệng
nói, liền nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, tiếp
đến bên ngoài vang lên giọng nói của nữ nhân.
- Chủ nhân, ta có chuyện quan trọng muốn gặp chủ nhân!
Đây chính là giọng nói của Bạc nữ.
Lưu Khám khẽ giật mình, đứng lên đi ra ngoài trướng.
Bạc Nữ vượt qua đôi bàn tay của Xa Ninh, bịch một tiếng quỳ trên mặt đất:
- Chủ nhân, việc lớn không tốt rồi, tiểu chủ nhân, tiểu chủ nhân bị người ta đánh!
Thân thể của Công Thúc Liêu cũng không còn quá tốt, dù sao đã 60, 70
tuổi, lặn lội ngàn dặm đường xa xa, tuy có người chăm sóc, nhưng dẫu sao cũng già rồi. Đặc biệt sau khi tiến nhập Hà Nam, nhiệt độ đột nhiên
giảm xuống, lạnh hơn Sơn Đông rất nhiều. Ông sơ ý một chút, mắc bệnh
phong hàn, không dậy nổi. May mắn trong quân ngũ, có An Kỳ là lang y. Mà bản thân Lưu Khám cũng biết chút y thuật, hơn nữa bệnh phong hàn thực
không có gì quá nghiêm trọng, chỉ là người già, tuổi cao không phục
chậm. Công Thúc Liêu mắc bệnh, khiến việc học của Lưu Tần cũng ngừng
lại.
Trước mặt người khác, Lưu Tần khiến người ta có ấn tượng, cậu là một
người ổn trọng nhưng vẫn mang trong mình tính tình con nít, sau khi Công Thúc Liêu bị bệnh, trong nháy mắt phóng mình đi chơi. Lữ Tu cũng không
có thời gian quản cậu bởi chuyện trong nhà, cơ hồ đều do một mình nàng
lo liệu, cho nên lơ đãng không để ý tới Lưu Tần.
Sau khi hạ trại ngoài thành Cù Diễn, Lưu Tần và Xa trưởng có chút không
chịu nổi nữa rồi. Cậu đi tìm tỷ tỷ Lưu Nguyên, ba hài tử choai choai bàn bạc, trộm dắt ngựa Xích Thố của Lưu Khám ra ngoài, nói là dắt ngựa đi
dạo. Xích thố có tính dã thú, Lưu Khám thường ngày không muốn bắt nó
vòng quanh trong chuồng ngựa, biết như vậy sẽ khiến Xích Thố mất đi dã
tính.
Thời điểm tại Lâu Thương, Lưu Tần và Lưu Nguyên thường xuyên cưỡi Xích
Thố đi dạo, cho nên, người phụ trách chăm sóc Xích Thố, cũng không quá
để ý. Cho rằng, chỉ đi dạo gần đây, có lẽ không xảy ra chuyện gì? Nhưng
không ngờ lần này lại xảy ra chuyện.
Lưu Nguyên cho dù là cô bé, nhưng trong xương cốt có loại tính tình
giống như Lữ Trĩ, vô tình đã biến thành đứa trẻ đứng đầu. Ngoại trừ Lưu
Tần, có không ít thiếu bọn trẻ đều thích nghe nàng chỉ huy.
Một đám trẻ con cưỡi ngựa trong doanh, thoáng chốc đã chán, vì vậy Lưu Nguyên đề nghị, ra ngoài đua ngựa.
Hà Nam rộng lớn, băng tuyết bao phủ nghìn dặm, đám trẻ này lớn lên tại
Hà Nam, nhưng chưa bao giờ biết đến điểm phong tình này.Vì vậy Lưu
Nguyên vừa đưa ra chủ ý, bọn nhỏ liền đồng thanh tán thành. Ngoài huynh
muội Lưu Tần, Lưu Nguyên, còn có cháu trai của Xa Ninh - Xa Trưởng, con
trai của Tào Tham, tiểu nhi tử, đại tôn tử của Tiêu Hà. . .
Có lẽ sẽ có người cảm thấy kỳ quái.
Tiêu Hà đã hơn năm mươi tuổi, kết hôn sớm, e rằng nhi tử xấp xỉ tuổi Lưu Khám, tại sao chạy đi vui đùa với đám tiểu hài tử?
Không sai, con trai trưởng của Tiêu Hà - Tiêu Lộc chỉ kém Lưu Khám một
tuổi. Ngoài Tiêu Lộc, Tiêu Hà còn có năm người con nữa, bao gồm : Thứ tử Tiêu Duyên, 22 tuổi ; Tiêu Di 21 tuổi ; Tiêu Tắc 19 tuổi; Tiêu Gia 19
tuổi. Trong đó, hai huynh đệ Tiêu Tắc và Tiêu Gia, là huynh đệ song
sinh.mNhi tử ít tuổi nhất tên là Tiêu Mãn, năm nay mới bảy tuổi.
Chỉ có điều, Tiêu Mãn là anh em cùng cha khác mẹ với mấy đứa con khác
của Tiêu Hà. Mẫu thân của Tiêu Mãn là Man Man - trước kia được Tiêu Hà
chuộc từ tay Hề nương trong Hề quán.
Khi Tiêu Hà đầu nhập vào Lưu Khám, năm nhi tử lần luật dốc sức cho Lưu
Khám, chỉ có tiểu nhi tử Tiêu Mãn tuổi quá nhỏ, có nên quan hệ rất tốt
với Lưu Tần, thích vui đùa cùng với Lưu Tần và Lưu Nguyên. Tiêu Hà đối
với chuyện này cảm thấy rất vui vẻ, nếu như bái Lưu Khám làm chủ công,
như vậy Lưu Tần sau này chính là thiếu chủ. Không tồi, tiểu nhi tử của
mình có quan hệ tốt với Lưu Tần, đối với ngày sau mà nói, chính là điều
kiện rất tốt.
Nói chung, một đám tiểu hài tử vui đùa, sẽ không biết giới hạn. Khi vượt qua núi Hàng Kim, bị một đám người chặn đường. Dẫn đầu chính là một gã
thanh niên, quả thực muốn cướp ngựa Xích Thố Lưu Tần đang cưỡi. Thủ hạ
của y nhao nhao tiến lên cướp đoạt. Lưu Nguyên biết tình hình không ổn,
vừa nghĩ cách kéo dài thời gian, vừa sai Bạc nữ lập tức chạy về báo tin.
Lưu Khám chưa mở miệng, thì Xa Ninh đã nổi trận lôi đình rồi!
- Nếu Trường nhi bị tổn thương một sợi lông, lão tử sẽ giết cả nhà bọn chúng!
Nhạc Thúc vội vàng kéo Xa Ninh:
- Lão Xa, đừng vội. . .Ông không nghe thấy Tần công tử và Nguyên tiểu thử đều ở chỗ đó sao? Quân Hầu sẽ định đoạt.
Ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy sắc mặt Lưu Khám xám xịt. Hắn không nói
nhiều lời, bước nhanh đi về phía trước, đoạt ngựa trong tay gã kỵ binh,
xoay người lên ngựa, thuận thế vác theo một cây Đồng sóc, chiến mã hí
lớn, lập tức phi nhanh.
Những người còn lại mới đầu ngẩn người, rồi chợt rống lớn:
- Chuẩn bị ngựa, chuẩn bị ngựa!
Trong lòng Lưu Khám lúc này giống như bị một đốm lửa hừng hực thiêu đốt, bởi Lưu Nguyên, Lưu Tần chính là máu mủ của hắn. Người đời thường nói,
ngựa gầy bị người cưỡi, người nghèo bị người ức hiếp. Đừng nói Lưu Khám
hắn không nghèo túng đến mức độ này, cho dù nghèo đến mức độ đó, nếu như có người ức hiếp nhi tử của hắn, hắn tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua.
Lúc này, trong lòng hắn tràn ngập sát khí, cưỡi chiến mã, phi nhanh
trong tuyết địa. Dựa theo phương hướng Bạc nữ nói, Lưu Khám rất nhanh đi tới chân núi Hàng Kim. Chuẩn xác mà nói, đây là bãi cỏ Mộng Tỉnh Tam
Quốc. Từ rất xa, chợt nghe thấy tiếng binh khí chạm vào nhau, chính là
Lưu Tần mang theo một tiểu tử liều mạng chống lại. Tuy Tần là thư sinh,
nhưng không phải phế vật trói gà không chặt. Ngược lại, lục nghệ của
Khổng Tử, phàm là người trong gia đình có điều kiện đọc sách viết chữ,
từ nhỏ sẽ học cưỡi ngựa, bắn cung, đấu kiếm. Cho nên, đừng xem thường
đám hài tử choai choai Lưu Tần, có thể nói bọn chúng cưỡi ngựa bắn cung
không hề tầm thường. Lưu Tần theo Công Thúc Liêu học binh pháp, cũng
hiệu được thuật chiến trận, hơn nữa trình độ không tồi.
Cậu biết mình tuổi nhỏ, căn bản không phải đối thủ với đám tôi tớ giống
như hung thần ác sát kia, vì vậy áp dụng kỵ trận Tam Tùy vừa mới học, ba người một tổ, tương hỗ phối hợp với nhau, ba tổ một đội, chuyển động
liền tục.
Kỵ trận Tam Tùy là Tư Mã Thác đại tướng quân đại Tần ngày xưa dựa theo
trận Trùy Hình sáng chế ra. Sau trải qua vô số danh tướng tinh luyện, ví như Bạch Khởi, Vương Tiễn. . .đã không ngừng hoàn thiện, đã trở thành
nền tảng kỵ trận sử dụng rộng rãi khắp quân Tần. Hơn hai chục tiểu tử,
cuốn thành viên trận, kỵ trận Tam Trùy dưới sự chỉ huy của Lưu Tần tạo
thành một thể thống nhất.
Lưu Nguyên dẫn theo tiểu hài tử nhỏ tuổi đứng giữa viên trận, liên tục
dùng đoản cung đánh lén. Đám gia nô cao lớn thô kệch, đối với với kỵ
trận không ngừng biến đổi, dĩ nhiên vô pháp thủ thắng, hơn nữa còn có
mấy người bị bắn ngã xuống đất.
- Phế vật, một đám phế vật.
Gã thanh niên mặc quần áo sang trọng, trong vòng vây của bốn năm gia tướng, lớn tiếng gầm rú:
- Nhiều người như vậy, mà ngay cả đám tiểu hài tử cũng không đấu lại?
- Công tử, tình hình dường như không ổn.
Một gã gia tướng nhìn viên trận chuyển động linh hoạt như nước chảy mây bay, trong mắt toát lên vẻ ngưng đọng:
- Những tiểu hài tử này, hình như không phải hài tử thường gia. Tam Trùy Trận bọn chúng sử dụng chính là kỵ trận thường được sử dụng trong quân
đội lão Tần, đặc biệt tiểu hài tử cưỡi Hồng Mã kia, dễ nhận thấy chính
là người chỉ huy. . .Rõ ràng rất có bối cảnh. . .Theo ta thấy, lúc này
bỏ đi, đừng tìm phiền phức.
- Ô Quả, ngươi sợ cái gì?
Gã thanh niên trâm biếm nói:
- Thế mà cha ta còn nói ngươi là dũng tướng, bỏ ra ba mươi dật Hoàng Kim mua tính mệnh của ngươi. Không ngờ chỉ là hàng giả. Bối cảnh? Hôm nay,
trong quận Cửu Nguyên, còn có người nào có thể sánh bằng Ô gia ta?
Nói như vậy cũng không sai, Vương Ly vừa mang binh đi, thực sự Ô gia lúc này đứng đầu quận Cửu Nguyên.
Ánh mắt Ô Quả ngưng đọng lại, giận tím mắt nói:
- Công tử quá coi thường ta, Tam Trùy Trận này, trong mắt ta chỉ cần nhổ bãi nước bọt là có thể phá. Hãy đợi ta phá trận giúp công tử!
Ô Quả vừa nói, liền nhấc dây cương, cầm một cây trường sáo, thúc ngựa lao đi.
Đúng lúc này, bên tai đột nhiên truyền đến tiếp vó ngựa dồn dập, tiếp đến là tiếng rống giận giống như cự lôi nổ vang bên tai.
- Kẻ nào dám đả thương con ta, lão tử sẽ băm thành vạn mảnh!
Hắc mã từ phía xa xa phi nhanh mà đến, trong nháy mắt xuất hiện trước
mặt. Hai gã gia tướng vừa thấy, liền thúc ngựa chạy tiến lên, không
nhiều lời, nâng mâu đâm tới. Lưu Khám không chút hoang mang, mắt thấy
trường mâu sắp đâm tới, không khỏi cười nhạt một tiếng. Đại sóc trong
tay uỵch uỵch rung lên, một chiêu Bát Thảo Tầm Xà, keng keng hai tiếng,
đẩy binh khí đối phương ra. Chiến mã ngược lại càng lúc càng tăng tốc,
tay trái Lưu Khám rút thiết kiếm bên hông ra, răng rắc một tiếng chém
một gã gia tướng trở mình lăn xuống ngựa.
Đại sóc trong tay liên tục xoay tròn, quanh thân như có ánh bạc loang loáng, thương nhanh, ngựa nhanh!
Ngựa và thương dùng bên người Lưu Khám, ngược lại không tồi. Gã gia
tướng vừa thúc ngựa chạy tới, không đợi y ghìm cương ngựa xoay người,
đại sóc đã tới trước mặt rồi. Chỉ nghe bịch một tiếng giòn tan, huyết
nhục từ sau lưng gã gia tướng kia bắn tung tóe, cốt sống của y lần này
đã bị Lưu Khám chém đứt đoạn.
Gã gia tướng kêu thảm một tiếng, miệng phun tiên huyết, lập tức rơi xuống.
- Chính người muốn cướp ngựa của lão tử?
Gã thanh niên kia chưa kịp phản ứng, Lưu Khám đã chạy tới trước mặt gã.
Chỉ thấy hai chân hắn ôm chặt móc bàn đạp, thân thể bỗng nhiên dựng lên, cánh tay vươn ra xa, thoáng chốc tóm lấy cổ áo gã thanh niên kia. Chiến mã tiếp tục phi về phía trước, gã thanh niên a một tiếng kinh hãi, lập
tức bị Lưu Khám tóm đi.
- Chớ làm thương công tử nhà ta!
Ô Quả đang chuẩn bị tới bắt Lưu Tần, đột nhiên nghe được phía sau liên
tiếp vang lên tiếng kêu thảm. Quay đầu lại nhìn, liền thấy Lưu Khám đã
bắt được gã thanh niên kia, không khỏi nóng mắt, quay ngựa xoay người
vọt qua, đồng thời trong miệng tru lớn, huy động trường sáo trong tay.
- Ngươi muốn? Ta cho ngươi!
Lưu Khám quay gã thanh niên kia, hét lớn một tiếng, ném về phía Ô Quả.