His Very Personal Assistant

Chương 4: Chương 4




Kit sững sờ đứng im bất động khi Mike Reynolds kéo nàng vào lòng và ôm nàng thật chặt.

Mọi chuyện xảy ra như thể ông ta đã hoàn toàn quên mất rằng lần cuối cùng hai người họ gặp nhau, nàng đã nói thẳng với ông ta cái gì ông ta nên làm với công việc… và với thói quấy rối tình dục của ông ta!

Nhưng Kit thì không quên, cứng đờ trong tay ông ta và cố sức đẩy ông ta ra xa, nỗi hốt hoảng lớn dần đến nỗi nàng ước mình biến đi bất cứ đâu ngoại trừ chỗ này. Mike Renolds rất tệ, nhưng nàng có thể đối phó được hắn. Nàng chỉ chưa chuẩn bị gì cho những sự kiện khác, quá nhiều khách khứa quấy rầy.

Mike bước lui lại, hai tay vẫn giữ chặt lấy phần đầu cánh tay nàng như muốn giữ nàng đứng trước mặt mình. “Cô trông tuyệt lắm, bé con,” ông ta nói, ánh mắt xanh trâng tráo chầm chậm di động dọc thân hình của nàng.

Môi Kit cắn chặt lại vì sự suồng sã này, đôi mắt xám sinh động giận dữ nhìn ông ta. “Thật tiếc…”

“… rằng chúng ta đã không gặp nhau quá lâu,” ông ta cướp lời trôi chảy.

Nàng đang tính nói điều gì đó sỉ nhục hơn cơ! Điều hoàn toàn trái ngược với nàng. Nhưng sau cú sốc vừa đón nhận đó thì khiếm nhã – đặc biệt với Mike Reynolds – là điều cuối cùng đọng lại trong đầu nàng.

Mike gật gù tán thưởng, vẻ bên ngoài như không tiếp thu được phản ứng thiếu nhiệt tình của nàng mà vẫn trượt nhẹ cánh tay của mình qua vai nàng khi ông ta di chuyển qua đứng cạnh nàng. “Cô không định giới thiệu tôi với bạn cô sao Kit?” ông ta nhẹ nhàng nói vừa hiếu kì nhìn Marcus.

Marcus!

Đây chính là chứng nhân cho cú sốc mà nàng vừa nhận được vừa mới rồi đến nỗi nàng đã quên đi Marcus cũng cùng bước vào nhà với nàng. Thật ra, nàng cũng quên tất cả những thứ khác ngoại trừ lo âu về sự hiện diện của người đàn bà đang đứng cách nàng chỉ vài mét!

Nàng giũ tay Mike khỏi vai mình, khoan thai rời khỏi ông ta để đến bên Marcus. Nàng bắn tia nhìn về phía người sếp của nàng; anh ta đang quan sát nàng và Mike, biểu tình không thể đọc thấu được, cái nhìn chằm chằm bị phủ kín.

“Vâng, giới thiệu chúng tôi đi, Kit ,” anh khích lệ với giọng nói như thể của người đang dẫm lên mảnh thuỷ tinh vỡ. (Oé, ghen nhé, giấm bắt đầu đc chưng cất nhé, hehehe…)

Kit cau mày vì âm thanh ấy, biết rằng điều cuối cùng nàng nên làm là giới thiệu hai người đàn ông này với nhau. Dường như lúc này đó là là điều nàng sẽ làm nếu nàng muốn sớm thoát thân khỏi chốn này. Và dĩ nhiên là nàng chuẩn bị trốn chạy, tìm nơi nào đó để nàng có thể một mình trong chốc lát, giá như có thêm chút thời gian để nàng có thể quyết định mình nên làm gì tiếp theo.

Bởi vì nàng không nên lưu lại đây thêm chút nào nữa. Không phải bây giờ.

“Marcus Maitland. Mike Reynolds,” nàng giới thiệu một cách khó nhọc, thực tâm nghĩ ngợi còn việc gì tệ hại hơn như thế này trong cuối tuần này kia chứ. Không chỉ Mike Reynolds, là tất cả mọi người, nhưng…

“Marcus! anh yêu…!” bất thình lình một giọng nói vui mừng quen thuộc đến từng thanh âm vang lên. (ặc, một đám chit chum >_<)

Đã xảy ra rồi, Kit kêu thầm trong bụng. Mùi nước hoa nồng nặc của Andrea Revel bao trùm toàn bộ họ khi cô nàng xông vào giữa nhóm và nhón chân đặt lên môi Marcus một nụ hôn dài lê thê.

“Và cả Kit nữa,” Andrea quay qua nàng, ánh nhìn đắc thắng sáng lên trong đôi mắt mèo xanh rờn rợn kia trước khi cô ta hôn vội lên má nàng. “Thật tình cờ,” cô ta nói thêm với vẻ nhàn nhạt không chút chân tình trước khi quay lại với Marcus.

“Derek Boyes có lòng mời em đi cùng anh cuối tuần này,” cô nàng thốt lên với niềm vui sướng rồi móc tay mình vào tay Marcus.

Kit nhìn Marcus bên dưới hàng mi hạ thấp, nhưng không thể đoán được gì từ biểu tình kín bưng của anh về việc tiếp nhận mẩu tin tức khác thường này. Tuy nhiên anh phải cảm thấy một điều gì đó chứ; rốt cuộc – không kể lời tuyên bố của Marcus rằng quan hệ đã chấm dứt – ít ra anh và Andrea cũng đã đến một mức độ nào đó trong vài tháng qua.

“Thật tình cờ,” cuối cùng thì anh cũng lên tiếng với thái độ giả dối mà Andrea đã dùng với Kit mấy phút trước đây.

Vì Kit nhìn anh với một sự nhận thức mới, có thể anh không như một người mù với sự xấu xa của người đàn bà này như nàng đã nghĩ thế về anh…?

“Tốt rồi, nếu mọi người thứ lỗi cho chúng tôi…?” Anh khéo léo rút tay mình ra khỏi sự ôm ghì dai dẳng của Andrea rồi cúi xuống cầm lấy hành lý của mình và Kit. “Kit và tôi chỉ vừa mới đến, vì vậy tôi nghĩ thích hợp nhất là đến chào hỏi chủ nhà một tiếng phải không nào?”

Chẳng chờ bất cứ phản ứng nào từ cả Mike Reynolds hay Andrea, anh vội vã nghiêng đầu ra hiệu cho Kit đi sâu hơn vào trong nhà.

Vào sâu trong sào huyệt của sư tử, chừng nào mà Kit còn dính dáng đến vụ này. Chuyến đi cuối tuần đang chỉ có từ tệ đến tệ hơn thôi. Và nàng nghĩ điều duy nhất nàng phải lo lắng trong suốt vài ngày tới là giữ kín cảm xúc của nàng về Marcus để anh không thể nhìn ra!

Liếc khẽ tới khuôn mặt anh khi họ bước ra khỏi đám người kia, Kit biết rằng anh không hề bình tĩnh như anh muốn biểu hiện: môi anh cứng đờ, ánh mắt hẹp lại như khe nứt của mảnh băng xanh.

“Đừng nhìn với vẻ lo lắng thế, Kit,” anh rít lên giữa hai kẽ răng. “Tôi không phải tuýp người thích cãi nhau.”

Không phút giây nào nàng nghĩ anh như thế cả… chỉ là anh nghĩ tạo ra một chuyện như thế cũng làm nàng lo lắng rồi!

Nhưng sau cùng cũng có thể là chuyện Andrea ở đây cùng một người đàn ông khác làm anh nhận ra anh không muốn người đàn bà đó ra khỏi cuộc đời mình? Còn lý do khả dĩ nào khiến anh gây nên cảnh tranh cãi…?

Nhưng sự chú tâm của Marcus bắt đầu sao nhãng khi anh nhìn quanh họ, vẻ cau có trở lại giữa hai mắt anh. “Có chuyện gì đó kì quặc đang diễn ra ở đây,” anh trầm giọng lầm bầm.

Chắc chắn rồi, không cần anh nói! Sếp cũ của nàng ở đây – người mà nàng không bao giờ muốn gặp lại, và người đàn bà hiện thời của Marcus cũng ở đây với người đàn ông khác, và còn…

“Nhìn xung quanh đi Kit,” anh nói.

Nàng nhìn anh hoảng hốt. “Nhìn…?”

“Nhìn thôi,” Marcus cộc cằn động viên.

Kit nhìn, và thấy khoảng hai mươi hoặc hơn những người khách khác: tất cả đàn ông đều trông giàu có và tự tin, phụ nữ thì rất xinh đẹp và quyến rũ.

Nhưng khi nàng nhìn chăm chú hơn, từng người một, nàng nhận ra phần lớn khách là đàn ông, một vài người trong số họ hoặc đã từng làm ăn với Marcus, hoặc nàng đã nhìn thấy hình của họ – kể cả Mike Reynolds! – trên tạp chí Thương mại với các phi vụ thành công hoặc một số chuyện khác.

“Chính xác,” Marcus cảm nhận mạnh mẽ vẻ bừng tỉnh trên gương mặt nàng. “Dường như không chỉ có mình tôi được nghe tin đồn kia. Hoặc Desmond không chống đối việc sử dụng những tin đồn đó vì lợi ích của chính mình,” anh thêm vào với vẻ biết rõ ràng sự thể.

Kit liền hiểu ý nghĩa của lưu ý đó. Tập hợp một nhóm cả tá doanh nhân này, giả vờ trên nền các quan hệ xã hội, nhưng chủ đề thật sự là trả giá cho một phi vụ lớn – như vòng quay của những con cá mập chực chờ quanh con mồi đang bị thương của mình!* – và cái giá cho những thương vụ đó sẽ được đẩy lên cao nếu như nó được hoàn tất với những mối quan hệ cá nhân đó.

Nàng cười thảm. “Anh ta thậm chí đã khởi động cho họ.”

Marcus xoay nhìn nàng thán phục. “Em đã trở nên sắc sảo đến kinh ngạc, Kit ạ,” anh tán dương.

Nàng cảm thấy nóng bừng nơi má vì lời khen ngoài mong đợi này. “Chỉ là suy đoán,” nàng tự nhận. “Tôi có thể sai hoàn toàn.”

Anh cười trêu chọc. “Tôi cũng không chắc điều đó – đựợc rồi, được rồi,” anh nói với vẻ cân nhắc khi có cái gì đó phía sau vai trái của nàng đang chi phối sự chú ý của anh, biểu tình của anh lại một lần nữa bí ẩn.

Kit đông cứng người. “Chuyện gì vậy?” nàng hỏi khi thấy anh vẫn nhìn một cái gì đó – hay một ai đó! – sau lưng nàng.

“Hử?” anh thì thầm đánh trống lãng. “Đi chào hỏi vị chủ nhà đáng mến của chúng ta được chưa?”Anh chẳng chờ câu trả lời đã nhanh chóng ôm chặt cánh tay nàng với bên tay rảnh rang không xách hành lý của anh và dẫn nàng hướng thẳng theo lối đi ở hành lang.

Kit lại muốn chết quách cho rồi (Icecream0806) khi thấy chủ nhà đang trò chuyện với một số khách khác, dễ dàng nhận ra vài người trong số họ; Mike Reynolds cũng đã tham gia vào nhóm đó, từ lúc nàng và Marcus rời khỏi ông ta cách đây vài phút.

Marcus thoáng nhìn nàng kỳ lạ khi anh cảm nhận được vẻ miễn cưỡng của nàng khi vào nhóm đó.

“Chúng ta sẽ có một cuộc trò chuyện nho nhỏ về… bạn của em chút xíu nữa chứ, hử?” anh gợi ý.

Nàng nhìn anh sắc lẻm trước khi trả lời. “Mike Reynolds không phải là bạn của tôi!”

“Tôi hiểu điều đó,” Marcus đáp. “Nhưng tôi có cảm giác rằng anh ta đã có một thời như thế,” anh suy đoán.

“Không đời nào!” Kit nóng nảy phủ nhận. “Mike Reynolds không là gì cả ngoại trừ là…”

“Lát nữa đi Kit,” Marcus nói ngắn gọn khi họ bước tới trước mặt chủ nhà. “Và đừng quên những gì tôi dặn em: quan sát và lắng nghe.” Anh hướng tới Desmond Hayes với nụ cười xã giao tươi rói trên môi.

“Anh mời khá đông người ở đây, Desmond,” anh chào một người đàn ông khác một cách vui vẻ, thả tay Kit ra để bắt tay với người đàn ông đó.

“Marcus!” Khuôn mặt người đàn ông kia sáng bừng lên. “Rất vui mừng khi anh có thể đến đây,” ông ta chào đón với vẻ quyến rũ ngọt ngào xứng đáng với tiếng tăm của mình. Ông ta cao, là một người thu hút với độ tuổi ngoài năm mươi, mái tóc đen lốm đốm chút bạc, khuôn mặt điển trai đã có ít dấu vết thời gian, và đôi mắt xanh tươi với vẻ nhạy bén thông minh.

Kit nép phía sau hai người đàn ông khi họ chào hỏi nhau, cố gắng ẩn mình hết mức có thể. “Quan sát và lắng nghe,” Marcus đã dặn dò nàng vậy – khi chuyện nàng thật sự muốn là hoà lẫn mình cùng với bức tường giấy dán được rập nổi mềm mượt như nhung kia, hoà tan vào trong đó nếu như điều đó có thể xảy ra!

Sự tra tấn này còn kéo dài bao lâu nữa thì nàng mới được thoát về phòng của mình để thật sự có chút thời gian mà suy nghĩ… và hít thở kia chứ? ___

“Và đây là Kit. Kit…?” Marcus đột ngột gọi nàng, quay qua giới thiệu nàng thì chỉ thấy nàng đang trốn sau lưng mình.

Nàng líêm đôi môi khô khốc, dán chặt ánh mắt xuống thảm dưới nền nhà khi cô chìa tay ra cho người đàn ông kia. “Chào ông Hayes,” nàng bẽn lẽn nói.

“Gọi tôi là Desmond thôi,” lời nói mời gọi ấm áp vang lên, bàn tay vẫn nắm lấy tay nàng khẽ kéo nàng tiến về phía ông ta khi nàng muốn buông tay ra. “Và Marcus đang giấu cô ở nơi nào thế?” ông ta hỏi.

Kit nuốt nước bọt, vẫn không nhìn lên, nhưng nàng nhận ra nhóm người xung quanh họ trở nên im ắng hẳn khi nghe được trao đổi này. Trao đổi? Thật khó lòng để gọi như thế khi chỉ một mình Desmond Hayes lên tiếng trong cuộc trò chuyện này! Theo cái cách thích ve vãn của ông ta. Và để thêm vào sự bối rối ngượng ngập của nàng, ông ta vẫn chưa chịu buông tay nàng ra!

Nàng lại liếm đôi môi đang khô của mình. “Tôi…”

“Cẩn thận nào Desmond,” Marcus uể oải lên tiếng với chút chế giễu, tay anh ra vẻ như vô tình choàng qua vai Kit như anh đã từng làm.

“Tài sản riêng hả Marcus?” ông ta tiếc nuối nói.

Kit thấy đây là một cuộc đối thoại vô vị – và thu hút sự chú ý, điều mà nàng không muốn chút nào vào giây phút đặc biệt này.

“Tương tự như thế,” Marcus miễn cưỡng đáp.

“Tôi có thể mời hai người champagne được không?” Chẳng chờ họ trả lời, Desmond Hayes đã nhanh chóng kéo chiếc khay của người bồi vừa đi ngang qua.

Kit nhận lấy chiếc ly ông ta đưa cho nàng, nhấp một ngụm to sâm-banh. Say xỉn sẽ chẳng giúp được gì cho tình huống này cả, nhưng hy vọng rằng nàng sẽ trở nên mụ mị để khỏi phải lo lắng nữa!

Marcus giơ hai vali mà anh đang xách lên hỏi nhanh. “Anh sẽ nói chỗ hai chúng tôi nghỉ ngơi ở đâu chứ, để tôi có thể tống khứ mấy thứ này, hay chúng tôi chỉ việc đi lên lầu và chọn phòng ngủ?”

“Tôi sẽ nhờ Forbes đem hành lý của các bạn lên lầu,” Desmond Hayes biểu lộ sự hối tiếc, siết chặt tay Kit một lần cuối trước khi rời nó quay sang và ra hiệu cho người quản gia đang đứng khiêm tốn cuối hành lang. Người đàn ông trung niên này ngay lập tức bước đến đỡ lấy hành lý từ Marcus.

Không phải Kit chú ý quá mức đến quá trình của hành động này, vì nàng vẫn còn đang theo đuổi lời nói vừa rồi của Marcus, đặc biệt là đoạn “Chỗ hai chúng tôi nghỉ ngơi ở đâu”!

Chắc chắn rằng Marcus không hy vọng họ sẽ ngủ cùng một giường chứ? Điều đó sẽ đem nàng với vai diễn người đàn bà hiện tại của anh đi khá xa. Sự thật là nó đã đi quá xa, cho tới lúc này đây, khi nàng còn dây dưa!

“Catherine,” Marcus nhẹ nhàng chào hỏi khi chủ nhà đã biến mất để hướng dẫn Forbes chỗ cất hành lý của họ, nụ cười điềm tĩnh nở trên môi anh hướng về người phụ nữ đang đứng có chút xa cách khỏi đám đông khách khứa kia.

Nhìn thì có vẻ gần giống như Kit, bà ta đang cố ẩn mình. Tuy nhiên Kit biết sự thật không phải thế. Nó giống như người phụ nữ lớn tuổi này đang xem bọn họ như một trò tiêu khiển với vẻ khinh khỉnh.

Chiều cao của bà ta như phụ trợ thêm vào vẻ cao ngạo của mình, mái tóc dài tới vai suôn mượt không tô điểm cũng không che giấu đi vẻ nhuốm bạc của nó, chắc chắn bà ta khoảng sáu; bảy mươi tuổi, mặc dù hình dáng của bà ta vẫn có vẻ thon thả trẻ trung trong bộ váy trơn màu đen, và khuôn mặt đẹp không một vết nhăn được tô điểm bởi đôi mắt màu xám bạc sắc sảo. (Bác, làm ơn chỉ cho con cách giữ gìn nhan sắc của bác với, hic…)

Kit chưa thật sự gặp bà ta lần nào nhưng đã được nghe tiếng tăm của bà ta ở mọi nơi.

Catherine Grainger.

Kẻ thù kinh doanh tinh quái của Marcus…

Nhưng cũng là người cuối cuối cùng Kit muốn tránh xa trong vòng một trăm dặm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.