“Em đừng đi đi lại lại như thế nữa được không?” Marcus nói khi anh nằm trên giường dõi theo nàng. “Anh mệt mỏi chỉ vì trông chừng em!”
Kit liếc xéo anh với vẻ khó chịu, nhưng vẫn không ngần ngại tiếp tục đi đi lại lại. Tình hình này thật không thể chịu đựng nổi, và tất cả những gì anh ta làm là nằm dài ở đó nhìn rất là – là – cực kỳ khêu gợi! (ặc… *chống cằm tưởng tượng* dáng anh Boss nằm thế nào nhỉ?!)
Tóc anh hơi rối, mắt anh với vẻ mơ màng khoái cảm – và việc anh hoàn toàn thư giãn khi nằm trên giường cũng không làm giảm đi ấn tượng đó!
“Nhìn về hướng tươi sáng hơn đi Kit…”
“Có sao?” nàng lầm bầm, di chuyển đến cạnh bên giường. “Và ông vui lòng ngồi dậy đi chứ?” nàng yêu cầu. “Chỗ này là chỗ tôi sẽ ngủ tối nay.” Giờ thì nàng chẳng thể làm được gì với hình tượng người đàn ông này đang nằm trên gối ngủ của nàng!
“Xin lỗi!” Marcus từ từ ngồi dậy, nhìn nàng với vẻ thích thú. “Nhưng em có chắc đó là hướng sáng sủa không?” anh cổ vũ. “Ít ra phòng ngủ của chúng ta kế nhau tốt hơn là phải dùng chung một giường.”
Ồ, vâng, thật sự rất thoải mái! Cánh cửa liên thông giữa hai phòng ngủ đang mở rộng ra ngay lúc này, không có ổ khóa ở cả hai bên để khóa nó khi đóng lại. Kit biết điều này vì nàng đã tìm thử tìm kiếm nó!
Nửa giờ hay sự tra tấn mà Marcus phải trải qua ở dưới lầu để ngoại giao với những người khách khác trước khi lên lầu để thay y phục cho bữa tối chẳng là gì so với việc biết rằng họ được ở trong hai phòng ngủ thông nhau.
“Cá nhân tôi nghĩ Desmond khá tử tế khi không thừa nhận chúng ta… ừm, rằng chúng ta…”
“Là người yêu?” Kit kết thúc câu nói một cách mạnh mẽ, giả thiết thật không chấp nhận được.
Marcus nhún vai. “Thế thì em nên cảm kích vì điểm tốt này của anh ta, tạo nên sự kiện này và cả đám người ở đây vào cuối tuần. Rốt cục thì đây không phải là khách sạn; tôi khó lòng mà gọi đặt trước hai phòng đơn được!”
Nàng đã chẳng phải tặng Desmond Hayes cái gì. Marcus cũng thế ______
“Ông không phải làm gì hết – Tôi sẽ làm!” Nàng thở dài, thần kinh của nàng đã quá sức chịu đựng, nàng muốn hét lên cho thoả.
Một giờ đồng hồ từ khi bước chân vào nhà Desmond Hayes hết cú sốc này đến cú sốc kia, quá nhiều chuyện xảy ra, điều Kit ao ước bây giờ là giam mình trong phòng tắm và ở đó đến khi mọi chuyện qua đi. Hẳn nhiên nàng không có tâm trạng nào để bị trêu đùa hoặc tán tỉnh!
Nàng thoáng nhìn sang Marcus, tay nàng siết chặt bên hông, nhìn kích động như thể nàng muốn đánh một ai đó, bằng không thì tiếng nói của cử chỉ đó sẽ là “Đây là thông lệ khi ông đi công tác với Thư ký sao? Đó chính là nguyên do để Angie Dwyer kể với tôi về ông như thế phải không, cũng là lý do cô ấy xin nghỉ việc? Cô ấy đã từ chối…?”
“Cẩn thận nào Kit,” Marcus lớn tiếng cắt ngang, mắt anh khẽ nheo lại. “Có thể tôi đang khá dễ chịu vào lúc này, nhưng tôi khuyên em đừng quên chuyện hai chúng ta đang làm ở đây.”
Nàng thở hắt ra. “Đó chính là vấn đề; Tôi không còn chắc mình đang làm gì ở đây nữa. Nếu đây thật sự là một cuối tuần làm việc thì nó ổn thôi. Nhưng nếu ông muốn tôi làm… làm…” nàng diễn tả với dáng vẻ kích động hướng tới chiếc giường nhăn nhúm mà anh vẫn đang ngồi trên đó “… thì tôi sợ rằng ông sẽ bị thất vọng tràn trề, bởi vì tôi…”
“Dừng ở đó được rồi,” anh nghiêm khắc ra lệnh, bất ngờ đứng lên làm Kit vô tình bước lùi lại phía sau. Anh nở nụ cười giễu cợt khi thấy sự di chuyển này của nàng. “Tôi đính chính lại hiểu lầm, lý do Angie Dwyer quyết định nghỉ việc không liên quan gì đến cách hành xử của tôi – và mọi thứ tôi làm với cô ta!” anh nhăn mặt. “Thật không phong độ khi nói về chuyện này…”
“Ồ, ông nói đi ạ!” Kit kích động đề nghị.
Anh nhìn nàng e dè.
“Thật không quân tử cho lắm khi nói về vấn đề này.’ Anh cứng nhắc lặp lại, “Angie là người chủ động đề nghị mối quan hệ của chúng tôi có thể thân mật hơn một chút, nói sao nhỉ? Tôi không muốn dây dưa với nhân viên của mình. Vì Chúa Kit ạ,” anh nói như van xin khi nàng vẫn nhìn anh hoài nghi. “Có cần tôi nhắc em nhờ cách đây một vài giờ khi nhìn em còn khêu gợi như một bà cô chưa chồng của ai đó. Dĩ nhiên là tôi không nhận em vào làm vì ngoại hình của em!”
Dĩ nhiên anh ta đã không như thế, nàng cảm thấy mệt mỏi. Nàng đang quá bối rối bởi người nàng trông mong được ở cùng vào cuối tuần này đã làm nàng hoàn toàn đi chệch ra khỏi quỹ đạo thường ngày của mình. Như thể Marcus chưa bao giờ nhận thấy sự quyến rũ của nàng, thậm chí là khi không còn mái tóc giản dị cùng cặp kiếng dày cộp kia, khi có người đàn bà như Andrea Revel đổ nhào vào anh ta.
Và những chuyện khác…!
“Thôi được,” nàng lạnh nhạt nói. “Tôi đề nghị chúng ta nên quên đi chuyện đó vào lúc này đi nhé.”
Nhất là nàng hoàn toàn nhần lẫn khi kết luận về mối quan hệ của anh và Angie Dwyer. Nàng nên nhận thấy vẻ sẵn sàng gây chuyện của Angie khi nói về Marcus trong cuộc trò chuyện với mình. Từ lời nhận xét cay độc của người phụ nữ đó về cuộc sống riêng tư của anh ấy, hơn nữa cô ta lại là người trong cuộc, lẽ ra nàng nên nhìn rõ sự rạn nứt đó là gì.
“Em cao thượng quá,” anh càu nhàu.
Mắt nàng sáng bừng sắc xám. “Ông không biết cao thượng như thế nào đâu.” Nàng thở dài, nàng nhớ rất rõ những tháng ngày kinh khủng khi làm việc với Mike Reynolds. “Nhưng ông sẽ cư xử làm sao với Andrea Revel?” nàng ngờ vực.
Marcus nhướng đôi mày đen. “Cư xử với cô ta?”
Kit nhìn anh chế giễu. “Với việc cô ấy cũng ở đây suốt vào cuối tuần này.”
“Nhưng cô ta không ở cùng tôi, đúng không?” anh biện luận chặt chẽ. “Mà là em.” (hehehe… boss có khác, nói 1 cái là đúng liền ah, phòng 2 anh chị thông nhau kìa *cười gian*)
“Vâng, nhưng… nhưng…”
“Chúng ta trở lại với công việc đính chính còn dang dở khi nãy nhé. Sự thật là việc Andrea ở đây hoàn toàn không can hệ gì đến tôi,” anh nói rành mạch. “Cô ta đi cùng Derek Boyes, nên đó cô ta là chuyện của anh ta.” (Nói rất hay, em iu boss!!!)
Kit không thể đồng tình với anh trong bất cứ tuyên ngôn nào; Anh và Adrea đã kết thúc chuyện tình của họ bởi vì anh nói với cô ta là sẽ mang Kit đi cùng thay vì cô ta, và nếu Andrea là vấn đề của ai đó, thì nàng chắc nó là của Marcus! (Chị này, sao cứ buộc tội cho boss của em thế >_<)
“Ông Maitland…”
“Tôi nghĩ chúng ta đã thống nhất rằng, sẽ gọi nhau là Marcus và Kit, ít ra là trong cuối tuần này rồi thì phải?” anh cộc lốc nhắc nhở nàng.
“Nhưng đó là ý kiến cá nhân của tôi!” nàng thốt lên chán nản. “Là Andrea… Cô Revel… biết chúng ta không phải là một đôi.”
”Cô ta biết sao?” anh nhìn nàng với ánh mắt xanh điềm tĩnh.
Kit chớp mắt “Cô ấy không biết?”
Anh nhún vai. “Rất khó nói, chưa kể đến chuyện hình dáng của em thay đổi và thật sự chúng ta đang ở chung phòng, không phải em sẽ nói thế sao?”
“Đúng thế, nhưng… thôi được, quên câu chuyện đính chính dang dở này đi,” nàng hòa hoãn. “Cho đến ngày hôm qua chuyện của hai người vẫn tốt mà, ông vẫn tốt!” nàng buộc tội.
“Và bây giờ thì không,” anh hờ hững đáp như không quan tâm. “Cuộc sống đôi lúc trôi đi rất nhanh, phải thế không? Và những lúc khác…” anh đứng dậy, cố tình bước về phía nàng “… nó lại trôi qua một cách chậm rãi…” Trước khi Kit có thời gian đoán được anh sẽ làm gì thì đầu anh đã hạ thấp xuống và môi anh đã phủ lên môi nàng. (aaaaaaaaaa… hun rùi, hun rùi… phi lễ chớ nhìn, -18 k đc nhìn, hehe…)
Không còn suy nghĩ để phủ nhận mọi chuyện, nàng như tan chảy trong sự nóng bỏng của anh, môi nàng hé mở bên dưới môi anh.
Nàng đã mong mỏi giây phút này từ những tháng làm việc bên cạnh Marcus, từng thao thức nhiều đêm tự hỏi mình sẽ như thế nào khi được anh hôn. Và bây giờ nàng đã biết.
Điều đó thật tuyệt vời!
Cánh tay anh chuyển quanh vùng mềm mại của eo nàng khi kéo thân thể nàng tỳ sát vào người anh, lưỡi anh như đang thăm dò tỉ mỉ sự ấm nóng đầy khoái cảm của làn môi nàng, tiếng rên rỉ như van nài của nàng càng khuyến khích anh đắm chìm vào nụ hôn hơn nữa.
Kit cảm thấy mình như dung môi bừng cháy trong vòng tay anh, cơ thể nàng áp chặt vào người anh, tiếng rên rỉ nho nhỏ phát ra từ trong cổ họng nàng khi cảm nhận được sự mơn trớn của tay anh trên đường cong đôi gò ngực.
Chuyện gì sẽ diễn ra tiếp theo, Kit hoàn toàn không nhận thức được, nếu như tiếng sập cửa ầm ĩ phía hành lang xa xa không làm nàng bước lùi đột ngột nhìn chăm chăm vào Marcus với ánh mắt tội lỗi không tưởng.
Không thể đọc được biểu cảm của anh, đôi mắt xanh của anh khẽ nhắm lại khi anh nhìn nàng.
Kit khó nhọc nuốt nước bọt, chiếc lưỡi nhỏ đang liếm quanh đôi môi khô khốc trong lúc nàng đang tìm kiếm từ ngữ để nói chuyện. Nàng có thể nói gì đây? Ngoại trừ sự hiển nhiên vừa diễn ra này!
“Không phải ông vừa vi phạm nguyên tắc riêng của mình về việc dính líu với nhân viên sao?” nàng đánh liều hỏi với hy vọng làm chệch hướng chú ý của anh ra khỏi sự thật nàng đã nhiệt tình đáp trả nụ hôn vừa rồi!
Môi anh cong lên. “Tôi đọc ở đâu đó một lần rằng “Nguyên tắc làm ra để định hướng cho những người thông thái và là sự phục tùng mù quáng của những kẻ ngu ngốc”!”
Kit nhướng mày. “Vậy ông là loại người nào?”
“Lúc này ư? Chỉ là sự phỏng đoán của mỗi người!”
Thật không thể chịu được – nàng cười lớn. Tràng cười bừng sáng, nhẹ nhõm đó như giải phóng được không khí căng thẳng vây quanh họ nãy giờ.
Nụ cười của Marcus có phần ngượng ngập, anh lùa tay vào trong mái tóc đen dày của mình. “Tôi xin lỗi, Kit. Tôi nghĩ là thật chẳng có lý do gì để bảo em hãy quên như nó chưa từng xảy ra, đúng không?”
Tốt thôi… nàng có thể thử. Nhưng nàng thật sự muốn quên sao? Trên phương diện hai người vẫn tiếp tục làm việc chung, nàng biết rằng nàng nên làm thế, nhưng khi là Kit McGuire… nàng thích nụ hôn ấy đến mức không bao giờ nghĩ là có thể xem như nó chưa từng xảy ra.
“Chúng ta có thể thử,” nàng trả lời ngắn gọn hết mức có thể, lúc này ánh mắt của nàng không nhìn thẳng vào anh. Nàng nhấn nhá “Bây giờ chúng tat hay đồ để dùng bữa tối chứ?”
Marcus thở dài nặng nề. “Kế hoạch là thế.”
“Được rồi…” nàng đáp nhanh khi thấy anh lững thửng bước về phòng ngủ bên cạnh.
Anh khẽ nhíu mày ném về nàng cái nhìn phức tạp.
“Không tin được!” anh oán thán. “sau khi tự mình tuyên bố là sẽ không dính dáng đến nhân viên thì tôi lại…”
“Tôi hứa là không nói với ai nếu ông cũng sẽ không nói!” Kit ngượng ngùng đỏ bừng hai má.
“Kit…”
“Tôi cần thay đồ,” nàng nhắc lại trước khi quay mặt đi.
Nhưng nàng có thể cảm giác được sự hiện của anh trong phòng phía sau nàng thêm một lúc lâu trước khi anh dời bước, cánh cửa phòng kế bên nhẹ nhàng đóng lại như nói với nàng rằng nàng đã ở một mình.
Họ đã làm gì vậy?
Nàng đã gây ra chuyệ gì vậy?
Kế hoạch được vạch ra rõ ràng của nàng là nên chặn đứng nụ hôn trước lúc nó xảy ra. Nếu nàng không chìm đắm quá mức vào nó thì có lẽ nàng đã làm đươc điều đó rồi! (ak… nói thế mà cũng nói… chị thiệt là… @_@)
Nhưng nó thật kì diệu! Đó là những gì nàng có thể nghĩ được trong suốt khi hôn Marcus. Và cũng là điều nàng đã thổn thức nghĩ ngợi từng giờ trong sáu tháng qua.
Thêm vào đó, nụ hôn đã đánh lạc suy nghĩ của Marcus về “người bạn” của nàng, Mike Reynolds!
Nàng chợt khựng lại khi đang lấy chiếc váy đen nàng dự định mặc vào buổi tối ra khỏi vali. Chính là Mike Reynolds, không phải ai khác. Và ông ta đã hôn má nồng nhiệt chào đón nàng như thể họ đã không xa cách nhau vì khoảng thời gian tệ hại cách đây bảy tháng!
Và còn bao lâu nữa để nàng có thể lần lữa cái suy nghĩ về người khách kia – dù bà ta không nồng nhiệt chào đón nàng cho lắm? Kit tự hỏi mình một cách thẳng thắn.
Cả quãng đời còn lại của nàng, nàng hy vọng là thế. Nhưng thật không phải cách hay khi phủ nhận sự thật rằng Catherine Grainger cũng là khách vào cuối tuần này.
Nhưng liệu người phụ nữ đó có biết Kit là ai hay không? Nếu bà ta biết, Kit chắc chắn bà ta cũng sẽ không hứng thú gì.
Miệng Kit mím chặt. Thật vô lý dù nó thế, nàng ghét bà Grainger biết bao nhiêu! Vì sự ngạo mạn của bà ta. Vẻ lạnh lùng của bà. Hay chỉ vì vẻ ngoài hoàn hảo của một người có địa vị cao hơn.
Nhưng Marcus sẽ nói gì nếu anh biết bí mật của Kit? Đặc biệt từ khi dường như có một lỗ hổng an ninh trong công ty anh mà Catherine Grainger có liên quan đến… Có thể anh nghĩ Kit quá ngu ngốc khi không nói sự thật với anh ngay từ đầu.
Nhưng khác với việc kể cho Marcus nghe tất cả – là điều mà nàng không muốn làm trừ khi bị ép buộc – không có cách nào để nàng có thể thanh minh lối suy nghĩ của nàng về người phụ nữ lớn tuổi kia. Nàng chỉ không ngừng hy vọng – và cầu nguyện! – rằng Katherine không bao giờ đoán ra được sự thật.
Giá như nàng có thể tránh được việc giao tiếp với Catherine trong thời gian họ ở đây!
Mọi việc trông không giống lời cầu nguyện của nàng khi người đầu tiên mà nàng nhìn thấy khi bước xuống cầu thang hai mươi phút sau chính là – Catherine Grainger, đang đứng ngay cửa sảnh lớn nghe điện thoại.
Kit gõ vào cánh cửa giữa căn phòng của mình và Marcus sớm hơn vài phút, và chỉ thấy anh bước ra từ phòng tắm, không mặc gì ngoài chiếc khăn tắm quấn quanh eo mình. (aaaaaaaa… phi lễ chớ nhìn @_@)
Ngoại trừ cái nhìn đầu tiên thì ánh mắt Kit vẫn dán chặt vào bức tranh treo trên tường phía sau lưng anh, có sắc hồng thoáng trên đôi gò má nàng. “Vậy mà người ta nói phụ nữ chuẩn bị lâu hơn nam giới kia đấy!” nàng yếu ớt pha trò.
“Tôi bị trễ vì phải trả lời điện thoại,” anh trả lời ngay lập tức.
Kit liếc nhanh. “Là Andrea?”
Anh nghiêng đầu như thừa nhận. “Em thật rất tinh ý!”
“Không hẳn,” nàng nói với anh; Marcus có thể phớt lờ sự xuất hiện của Andrea ở đây như không phải chuyện của anh, nhưng sự thật nếu Andrea đã có lúc suy nghĩ về việc đột ngột kết thúc mối quan hệ với anh thì cô ta đã không đi đến những nơi liên quan đến anh.
“Tôi chờ anh ở dưới cầu thang nhé?”
“Trừ khi em muốn ngồi xuống đây và chờ trong khi tôi mặc đồ?” anh trêu chọc, đôi lông mày nhướng lên như lời mời gọi.
“Không, cảm ơn,” Kit cứng rắn quay gót, khi tới trước cánh cửa nàng còn nghe được tiếng cười nén lại trong nhịp thở của anh.
Đó chính là lý do vì sao bây giờ chỉ có một mình nàng đi xuống cầu thang để gặp Catherine Grainger, một người khác duy nhất đang ở ngay lối vào rộng lớn của sảnh…