Hồ Kỳ lộ ra nụ cười vui mừng: “Chỉ cần con ra tòa làm chứng là được.”
Bạch Tiểu Hổ có hơi kinh ngạc, không nghĩ tới lại đơn giản như vậy, do dự hỏi: “Nếu chỉ muốn con ra tòa làm chứng, tại sao không trực tiếp tìm con mà phải trói con tới chỗ này? Đúng rồi!”, Bạch Tiểu Hổ đột nhiên gấp gáp hẳn: “Hiện tại là lúc nào, anh Tiểu Dương nhất định gấp chết rồi!”
Hồ Kỳ đứng dậy kéo cậu, có chút lúng túng nói: “Kỳ thật Dương Nại biết mọi chuyện, lần này là anh ta giúp chú một tay chứ không bọn chú cũng không có cơ hội tiếp cận con ở sân bay.”
Vẻ mặt Bạch Tiểu Hổ cứng đờ, không nghĩ tới Dương Nại cũng bị liên lụy theo. Hồ Kỳ bất đắc dĩ giải thích: “Chúng ta đi tìm con, thế nhưng bị tam thiếu gia Trình gia ngăn cản.”
Bạch Tiểu Hổ ngạc nhiên: “Tam thiếu Trình gia? Chú nói là Thiên Châu?”
“Không sai.”, Hồ Kỳ sờ sờ mũi, “Nó không đồng ý cho con nhớ lại chuyện trước kia, cảnh cáo chúng ta không cho tiếp cận con. Vốn là muốn tìm con trong trường học, thế nhưng Quan Mạc Lâm cũng cho rằng bây giờ con vẫn chưa thích hợp để khôi phục ký ức. Con ra ngoài trường thì gần như mỗi ngày đều đi cùng tam thiếu gia Trình gia, vậy nên chúng ta cũng không còn cách nào.”
“Bọn họ cũng không muốn tiết lộ chuyện này với con, mạo muội gặp con thì con cũng không tin tưởng bọn chú, vậy nên mới phải ra hạ sách này. Hơn nữa để con trải qua chuyện mình bị bắt cóc lại không rõ nguyên nhân, ở hoàn cảnh xa lạ phòng tuyến tâm lý sẽ khá yếu, giải trì phong ấn ký ức cũng sẽ tương đối dễ dàng.”
Bạch Tiểu Hổ cầm chặt ly nước trong tay: “Ngô Tùng và Dương Nại cũng liên quan đến chuyện năm đó ạ?”
“Dương Nại là Hổ tộc, trước đây đã có hai năm huấn luyện kiểm lâm dưới tay chú. Chú bất ngờ biết được con và Dương Nại sẽ cùng đi Châu Phi, vậy nên mới nhờ cậu ta giúp chuyện này.”, Hồ Kỳ uống hớp nước rồi mới chậm rãi nói: “Còn Ngô Tùng....nó là anh của Lâm Miểu.”
Bạch Tiểu Hổ kinh ngạc: “Nhưng mà...nhưng mà Miểu Miểu không phải họ Ngô mà?”
Hồ Kỳ: “Cha mẹ Ngô Tùng ly dị, Lâm Miểu là do cô Lâm nuôi nấng. Bọn họ đều không nói cho Ngô Tùng nguyên nhân chết thực sự của Lâm Miểu cho Ngô Tùng biết. Ba tháng trước bệnh ung thu bạch cầu của cô Lâm chuyển nặng, trước khi xuôi tay đem chuyện năm đó Miểu Miểu bị bắt cóc rồi ngược đãi cho đến chết nói cho Ngô Tùng, hi vọng Ngôn Tùng nhất định phải tìm ra hung thủ.”
Ba tháng trước...Bạch Tiểu Hổ lẩm bẩm, vừa vặn là ngày Từng Phồn hẹn cậu đi bar.
“Phát hiện chuyện con bị phong ấn ký ức, Ngô Tùng tự mình đến gặp Trình gia, muốn biết là ai đóng kí ức của con. Chẳng qua Trình Duyệt Nghi không nói cho Ngô Tùng, sau đó Ngô Tùng tự mình nghĩ biện pháp tra ra chú.”
“Lúc mới đầu chú không đồng ý.”, Hồ Kỳ cười cười, “Chú nói cho nó, trừ khi hung thủ đứng trước mặt con, hoặc là có bức ảnh của hung thủ, bằng không chỉ dựa vào trí nhớ gần như không thể phục hồi lại hình dạng của người kia như cũ, dù sao cũng nhiều năm trôi qua như vậy.”
Bạch Tiểu Hổ giơ tay đè lại huyệt thái dương, lông mày nhíu lại với nhau: “Con...con đúng là không nhớ nổi ngoại hình của hung thủ, thế nhưng...thế nhưng con nhất định có thể nhận ra...Chú không phải nói, các chú đã tìm ra hung thủ sao?”
“Đúng, sau khi chú cùng Ngô Tùng gặp mặt lần đầu tiên, nó liền không tìm đến chú nữa, mãi đến tận một tuần trước.”, ánh mắt Hồ Kỳ nghiêm túc nhìn Bạch Tiểu Hổ, “Nó nói với chú, đã tra được thân phận của hung thủ.”
Bạch Tiểu Hổ nghiên người về phía trước, trong mắt tràn đầu gấp gáp: “Là ai? Người kia là ai?”
Hồ Kỳ mở bức ảnh ra, đem điện thoại di động đặt ngay trước mặt Bạch Tiểu Hổ.
Bạch Tiểu Hổ cầm lên nhìn, lông mày lập tức nhíu lại: “Không...không phải ông ta, không phải người này...”
Mặt Hồ Kỳ biến sắc: “Con chắc chứ?”
Bạch Tiểu Hổ nhìn chằm chằm màn hình, ngữ khí chậm rãi lại kiên định: “Con xác định, không phải người này.”
Cửa đột nhiên bị người đá văng từ bên ngoài, Ngô Tùng bước nhanh vào, khí thế hùng hổ nắm cổ áo Bạch Tiểu Hổ nhấc hẳn cậu lên từ ghế salon.
“Mày nói gì cơ?!”
Gương mặt Ngô Tùng trắng xám mà gầy gò, bọng mắt xanh lè, nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Hổ bằng đôi mắt vằn vệt tia máu, gã đầy phẫn nộ hỏi lại lần nữa: “Mày nói gì cơ?! Sao có khả năng không phải người này được? Lẽ nào tao lại tìm lộn?!”
Bạch Tiểu Hổ mặc kệ động tác của Ngô Tùng, tay buông thõng xuống hai bên. Khóe mắt cậu nổi lên hai vệt ửng hồng, buông mi mắt xuống không dám nhìn gã: “Xin lỗi...nhưng, xác thực không phải người trong hình.”
“Ngô Tùng, trước tiên cậu đừng kích động, mau buông tay ra!”, Hồ Kỳ đứng lên nắm chặt cánh tay Ngô Tùng, trầm giọng quát lên.
Ngô Tùng hít vào một hơi thật dài, gã buông năm ngón tay ra, gân xanh trên mu bàn tay vẫn dữ tợn đáng sợ như trước.
“Bạch Tiểu Hổ, trước đây là tôi sai, thái độ không tốt, nói dối trong lớp khiến người khác chọc ghẹo cậu.”, gã nắm chặt nắm đấm, hai mắt đỏ như máu: “Xin cậu, nhất định phải nhớ được dáng dấp hung thủ.”
Bạch Tiểu Hổ té ngồi trên ghế salon, cậu mím mím môi, lại đứng lên lần nữa, con ngươi đen thui nổi lên tia ánh sáng lạnh: “Ngô Tùng, chỉ cần có thể nhớ được hung thủ nhìn như thế nào, mặc kệ muốn tôi làm gì tôi cũng sẽ làm. Nhưng không phải là vì cậu, mà là vì Miểu Miểu.”
Ngô Tùng dõi theo cậu, tựa hồ như đang xác định xem Bạch Tiểu Hổ có nói lời thực lòng hay không. Bạch Tiểu Hổ không tránh không né, ánh mắt trầm tĩnh, tùy ý cho gã ngắm.
“Được, nhớ kỹ lời cậu nói.”, ánh mắt nhìn chăm chú không tha của gã có hơi rung động, lui về sau một bước, “Hiện tại chỉ có một biện pháp.”
“Biện pháp gì?”
“Từ khi bắt đầu điều tra, hành động của tôi đã rất cẩn thận. Vốn cho là không làm kinh động đến hung thủ...”, trong mắt Ngô Tùng lộ ra tia ác liệt, “Chẳng qua giờ cậu đã khôi phục kí ức, đối phương cũng nên sốt ruột, nhất định sẽ làm ra ít động tĩnh.”
Hai mắt Bạch Tiểu Hổ sáng ngời: “Vậy chúng ta chỉ cần án binh bất động là bắt được ông ta!”
Ngô Tùng nhếch khóe miệng: “Cậu không lo bị hung thủ diệt khẩu?”
Bạch Tiểu Hổ ngốc lăng nói: “Các cậu sẽ không để hung thủ thực hiện được.”
Trên mặt Ngô Tùng không biểu cảm gì, ánh mắt nặng nề của gã làm Bạch Tiểu Hổ có chút khó chịu, Bạch Tiểu Hổ hơi nghiêng mặt qua, hỏi Hồ Kỳ đối diện: “Vậy con phải làm thế nào?”
Trên mặt Hồ Kỳ lộ ra tia xin lỗi: “Kỳ thực không cần con phải làm gì, chỉ là Trình tam thiếu trông con kỹ quá.”
Bạch Tiểu Hổ bừng tỉnh: “Chú là nói phải cho hung thủ có cơ hội hạ thủ với con?”
Hồ Kỳ lập tức bảo đảm: “Người của các chú sẽ bảo vệ con trong bóng tối.”
Bạch Tiểu Hổ buông mi mắt, nhẹ giọng nói: “Được.”
Toàn bộ quá trình Ngô Tùng đều dùng loại ánh mắt xăm xoi nhìn Bạch Tiểu Hổ, trong tròng mắt đen nhánh hiện ra một tia đỏ sậm, tâm tình lẫn lộn phức tạp.
“Hồ Kỳ, chú trước tiên đi ra ngoài một chút.”
Hồ Kỳ không lập tức đứng dậy, Ngô Tùng lau trán nói: “Tôi cái gì cũng không làm.”
Bạch Tiểu Hổ cũng lắc đầu với Hồ Kỳ: “Chú ra ngoài trước đi, sẽ không sao đâu ạ.”
“Được, có gì thì nói nhanh lên. Lúc này máy bay cũng sắp đến Nam Phi rồi, Bạch Tiểu Hổ chờ chút rồi lát nữa giải thích với bố mẹ tình huống hôm nay luôn.”
Hồ Kỳ nói xong liền đứng dậy rời đi, trong phòng nhất thời trầm mặc không một tiếng động, vẫn là Bạch Tiểu Hổ mở miệng trước: “Có chuyện gì cậu nói đi.”
Ngô Tùng bỗng nhiên đứng dậy tới gần Bạch Tiểu Hổ trên sopha, Bạch Tiểu Hổ theo bản năng đứng dậy theo, lưng căng chặt, nhìn chằm chằm động tác của đối phương.
Môi mỏng của Ngô Tùng hơi mím lại, nửa người trên tựa hồ muốn cúi xuống, lại cứng đờ giữa không trung. Cuối cùng gã đứng thẳng nói: “Cậu thật sự đã thay đổi rất nhiều. Tôi tưởng cậu là người nhát gan đến vậy khẳng định không dám phối hợp với bọn tôi.”
“Chẳng qua, cho dù cậu không đáp ứng, tôi cũng có biện pháp để cậu đáp ứng.”, Ngô Tùng thoáng nghiêng người, ánh mắt nhìn về nơi khác, “Vẫn là cảm ơn cậu, tự nguyện phối hợp tiết kiệm cho tôi không ít phiền toái.”
Dù sao Trình Thiên Châu cũng không dễ giải quyết thật.
Bạch Tiểu Hổ thấy gã chỉ muốn nói lời này, thân hình căng cứng hơi thả lỏng chút: “Đây là việc tôi nên làm.”
“Có một điều tôi muốn hỏi?”
“Chuyện gì?”
“Người trong ảnh là ai, sao cậu lại nhầm?”
Ngô Tùng lại lần nữa ngồi trở lại sô pha: “Cha của Tằng Phồn.”
Lòng Bạch Tiểu Hổ nhảy dựng: “Cha của Tằng Phồn? Vậy thì...chuyện Tằng Phồn bị rắn cắn cậu có biết không...?”
Ngô Tùng dựa vào ghế sopha đơn, một tay chống trán, thản nhiên nói: “Tôi cắn. Có một lần không khống chế tốt cảm xúc, bị nó nhìn thấy sau cổ biến thành vảy. Không nghĩ tới nó tuyệt đối không kinh ngạc, nói với tôi khi còn bé ở bên cạnh ba nó đã gặp qua con của Thú nhân Xà tộc.”
“Tôi lưu tâm tới lời cậu ta nói, khi còn trẻ Tằng Khánh Hiên đã mua qua mấy con lai do con người sinh ra, mấy thằng nhóc đó sau này đi đâu tôi không tra được, chẳng qua tôi phỏng chừng...”, Ngô Tùng dừng lại một chút, nói: “Tằng Khánh Hiên vốn không có trong danh sách của tôi. Bởi vì Tằng Phồn, tôi loại trừ những người khác, cảm thấy Tằng Khánh Hiên rất có khả năng. Xuất phát từ trả thù, tôi liền cắn Tằng Phồn.”
Bạch Tiểu Hổ nhìn bộ dáng lạnh lùng của hắn, hỏi: “Vậy còn nữ sinh mười hai?”
“Đây không phải chuyện của tôi.”
“Không phải nói độc tố trong cơ thể giống nhau như đúc sao?”, Trình Thiên Châu từng nói với cậu, tuy rằng cùng một loại độc xà, tính cách không chênh lệch bao nhiêu, nhưng giữa các cá nhân sẽ có sự khác biệt rất nhỏ, có thể thông qua dụng cụ trong Thú tộc phát hiện ra.
Khóe môi Ngô Tùng mím thẳng, bàn tay chống trên trán bỗng nhiên nắm lấy tay vịn sopha: “Nữ sinh kia bị ai cắn chết không liên quan đến chuyện chúng ta tìm ra hung thủ, cậu là cảnh sát hay gì?!”
Bạch Tiểu Hổ kinh ngạc nhìn gã, Ngô Tùng thế này rõ ràng là thẹn quá hóa giận.
Ngô Tùng cũng ý thức được sự thất thố của mình, gã lại đè huyệt thái dương, rũ mắt nói: “Tóm lại, không phải tôi, tôi cũng không biết có chuyện gì xảy ra. Vậy nên cậu mau liên lạc với bố mẹ để khỏi làm họ lo lắng đi.”
Tác giả có cái gì đó muốn nói:
Ngày quốc tế Thiếu Nhi 1/6 hạnh phúc, tui Hồ Hàn Tam đã trở lại
Hai tuần trước bận rộn sửa đề bị bài học, lúc đầu quên xin phép nghỉ trên văn bản, thật ngại quá _(:зゝ∠)_.
Lớp học thật sự vẫn chưa được chuẩn bị, nhưng tài liệu cũng được tóm tắt hết rồi, thứ bảy và chủ nhật cả ngày có lớp, không cập nhập, cập nhập thứ hai đến thứ sáu.