Hồ Kỳ ngoài việc làm đội trưởng đội kiểm lâm trong Tuyết Lý Nhai, còn có một thân phận nữa, hắn là người phụ trách phong ấn ký ức của nhân loại bất ngờ gặp được thú tộc trong núi rừng.
“Đội trưởng Hồ, mời ngồi.”
Hồ Kỳ được người hầu dẫn đến phòng tiếp khách, không nghĩ tới sẽ được Trình Duyệt Bạc tự mình tiếp đón. Người hầu đưa trà bánh lên cho bọn họ, Hồ Kỳ nói tiếng cảm ơn, hỏi: “Lần này người cần thôi miên là vị nào?”
Hắn cần phải hiểu một ít tình huống căn bản mới có thể chọn giao điểm ký ức chuẩn xác hơn.
Trình Duyệt Bạc nhấp ngụm trà, nói: “Là đứa nhỏ sáu tuổi, bị bắt nhầm vào trong sơn trang, cậu nhóc cũng chịu không ít khổ. Người hầu chăm sóc nói đứa bé mỗi đêm đều bị ác mộng đánh thức.”
Trình Duyệt Bạc cũng không rõ Bạch Tiểu Hổ đã gặp phải chuyện gì, sợ Bạch Tiểu Hổ bị khơi lại những chi tiết nhỏ không chịu nổi, vậy nên ông không hỏi kỹ.
Hồ Kỳ sau khi tìm hiểu tình hình, đứng lên nói: “Được, vậy tôi đi gặp cậu nhóc một chút.”
Thời điểm bọn họ đẩy cửa ra, Trình Thiên Châu cũng ở trong phòng Bạch Tiểu Hổ. Tứ chi hổ con dang rộng nằm ườn trên đùi Bạch Tiểu Hổ, híp mắt hưởng thụ Bạch Tiểu Hổ hầu hạ.
Khóe mắt Hồ Kỳ hơi nhíu, bàn tay thịt đô đô nhỏ bé của con nít ấn xoa ngực cùng bụng hổ con theo nhịp, thủ pháp lão luyện, động tác thành thạo, có thể thấy được cậu bé sở hữu bàn tay vuốt mèo thật bản lĩnh, Hồ Kỳ nhìn qua cũng muốn thử một lần.
“Thiên Châu.”, Trình Duyệt Bạc chắp tay sau lưng gọi. Hổ con đang phê pha oạch một cái lật người lại, hai chân trước đoan đoan chính chính chôn trước ngực, phảng phất như đang nói, cái con vừa nãy hoàn toàn đánh mất uy phong Hổ tộc dưới tay nhân loại kia không phải cậu nhóc.
Bạch Tiểu Hổ nhìn thấy Trình Duyệt Bạc cũng quy củ đứng lên: “Chú Trình, chú đến tìm Điềm Chúc ạ?”
Trình Duyệt Bạc: “Ừm, Thiên Châu con theo ta lại đây.”
Trình Thiên Châu phất đuôi, chân trước không hề động đậy: “Tìm con làm gì? Còn chưa tới giờ cơm mà.”
Trình Duyệt Bạc cụp mắt: “Con nói thử xem?”
Trình Thiên Châu cuối cùng cũng nhớ ra, nên đến giờ để trị liệu rồi. Cậu nhóc bất đắc dĩ đứng dậy, nói với Bạch Tiểu Hổ: “Chờ chút lại tìm cậu.”, sau đó rời phòng khách với Trình Duyệt Bạc.
Bạch Tiểu Hổ nhìn Hồ Kỳ còn ở lại, đối mặt với người xa lạ không khỏi lộ ra biểu hiện khiếp đảm.
Diện mạo Hồ Kỳ nhã nhặn, ngoại trừ đôi mắt hoa đào hẹp dài làm hắn xem ra có mấy phần điệt lệ, thời điểm nhìn chằm chằm người khác có loại mùi vị như đầu độc lòng người, chẳng qua khí chất toàn thân của hắn phi thường nhu hòa. Hắn hơi cúi người, tầm mắt nhìn thẳng Bạch Tiểu Hổ: “Xin chào, chú là kiểm lâm, lửa lớn đêm đó chính là chú và mọi người cùng nhau tiêu diệt, con có thể gọi chú là chú Hồ.”
Hóa ra là chú cảnh sát, đề phòng trong mắt Bạch Tiểu Hổ hòa tan thành luồng tin cậy cùng cảm kích: “Cảm ơn chú Hồ ạ, mấy người xấu đều đã bị bắt hết rồi ạ?”
Hồ Kỳ không trả lời cậu ngay, hắn ngồi xuống tấm thảm, cầm lấy chiếc xe đồ chơi nhỏ bên chân.
Bạch Tiểu Hổ sốt sắng nắm chặt ống quần: “Chú Hồ, người xấu chạy thoát rồi ạ?”
Hồ Kỳ ngửa đầu nhìn Bạch Tiểu Hổ, nói: “Tiểu Hổ, con biết nơi mình bị giam là nơi nào không?”
Bạch Tiểu Hổ lắc đầu một cái, trong mắt nổi lên tia xấu hổ về bản thân, cảm giác mình quá vô dụng: “Con, con không nhớ rõ, Miểu Miểu nói muốn dắt con về nhà chơi, chú tài xế tới đón bọn con, thế nhưng bọn con lại ngủ trên xe, sau khi tỉnh lại...”
Càng nói sắc mặt Bạch Tiểu Hổ càng trắng xám, môi khẽ run, cậu đột nhiên che mắt, cứ như làm vậy sẽ không nhìn thấy những hình ảnh trong cơn ác mộng nữa.
Ngữ khí Hồ Kỳ nhu hòa: “Sau khi tỉnh lại nhìn thấy gì?”
Hắn hỏi, đôi mắt đen kịt như bóng đêm dưới biển sâu, bình tĩnh lại mênh mông.
Môi Bạch Tiểu Hổ mất sắc máu, ngày càng run rẩy lợi hại hơn: “Người xấu đánh Miểu Miểu...đều là, đều là máu...”
“Máu từ đâu ra?”
“Máu trên người Miểu Miểu...người xấu dùng dao nhỏ...dao nhỏ...cắt...”
“Người xấu nói cái gì? Sao hắn lại muốn dùng dao nhỏ cắt Miểu Miểu?”
“A——!”, Bạch Tiểu Hổ đột nhiên lùi ra sau, chân trái vấp chân phải ngã nhào trên đất.
Hồ Kỳ ngồi tại chỗ, nhìn chằm chằm vào mắt Bạch Tiểu Hổ: “Người xấu hại chết Miểu Miểu vẫn chưa tìm được, có thể nói cho chú, người xấu cao thế nào không?”
Cả tinh thần cùng thể xác đều đang run rẩy kịch liệt, cậu vẫn lui về sau, tròng mắt mở to, hối hoảng nhìn phía mặt đất lại nhìn phía vách tường.
“Đi ra! Chú đi ra!”
Máu đỏ tươi tràn lan, bỗng nhiên hóa thành vô số con rắn nhỏ nhào tới cậu, mặt mỗi con rắn đều không ngừng biến ảo, lúc thì là nụ cười gằn của người đàn ông, lúc thì là vẻ mặt tràn ngập thống khổ của Miểu Miểu.
“Tiểu Hổ cứu tớ...cứu tớ...”
“Chú không lừa con, bạn của con là yêu quái, là yêu quái!”
“Tiểu Hổ sao cậu không cứu tớ...”
“Ha ha ha ha, chú nói rồi chứ, đây là yêu quái, đây là yêu quái! Chú giúp con giết yêu quái, con vui không?”
“A a a!”, Bạch Tiểu Hổ tan vỡ kêu to, “Không muốn không muốn! Không được giết Miểu Miểu!”
Miệng người đàn ông nứt ra, lộ hai răng nanh nhiễu nước dãi: “Quỷ nhát gan, mày chỉ nhìn tao dằn vặt Miểu Miểu, chẳng hề làm gì cả, quỷ nhát gan ha ha ha ha, mày là quỷ nhát gan!!”
“Con là quỷ nhát gan...Miểu Miểu...tớ là quỷ nhát gan...”, Bạch Tiểu Hổ lẩm bẩm, tròng mắt đen trống rỗng, thế giới tinh thần của cậu đã tới giới hạn của sụp đổ.
Hồ Kỳ khẽ nhíu mày, tiến lên ôm lấy Bạch Tiểu Hổ, Bạch Tiểu Hổ vì hắn đột nhiên tới gần gào lên giãy dụa, khóc đến rát cổ họng.
“Bắt được người xấu rồi, Tiểu Hổ, người xấu đã bị bắt.”
Hồ Kỳ không ngừng lặp lại câu nói này, vẻ mặt Bạch Tiểu Hổ chầm chậm dừng lại, kinh ngạc nhìn Hồ Kỳ: “Người xấu...bắt được?”
“Đúng, người xấu đã bị bắt.”, Hồ Kỳ dùng loại ngữ khí phi thường có sức thuyết phục cùng kiên định như chém đinh chặt sắt nói, hắn lấy ra mấy tấm hình từ trong túi: “Con xem, đây là bức ảnh lúc người xấu bị bắt.”
Hồ Kỳ đem vài bức ảnh chụp cảnh những người chủ chốt của sơn trang bị bắt cho Bạch Tiểu Hổ xem từng cái, bên trong lẫn vào hung thủ đêm đó ngược đãi Miểu Miểu đến chết bị còng tay, đồng thời không chút biến sắc quan sát vẻ mặt Bạch Tiểu Hổ.
“Đây là quản lý sơn trang, phụ trách tiếp đón khách hàng. Ba người này đều là thầy thuần thú...”
Từng hình ảnh từ trong quá khứ, con ngươi Bạch Tiểu Hổ bỗng nhiên giật giật, Hồ Kỳ lập tức bắt lấy, hỏi: “Con gặp người này?”
Bạch Tiểu Hổ chần chờ gật gù: “Người này đưa đồ ăn cho con.”
Hồ Kỳ có hơi thất vọng, tiếp tục nói: “Con nhìn lại một chút, trong đây còn có người con gặp rồi không?”
Bạch Tiểu Hổ nhìn từng cái, ký ức ở sơn trang trong đầu lại dần mơ hồ.
Rõ ràng cậu nhớ được trong vũng máu, Miểu Miểu bi thảm gào khóc, cùng với tiếng thở dốc hưng phấn của người đàn ông.
Nhưng điều mơ hồ là cậu không thể nào nhìn rõ được đến cùng người kia làm gì với Miểu Miểu. Cậu biết trong tay đối phương có dao, biết Miểu Miểu chảy rất nhiều máu. Nhưng dáng vẻ Miểu Miểu bị dằn vặt lại quá mức thống khổ cùng đáng sợ, hình ảnh mấu chốt nhất đều bị bịt kín một tầng vải.
Hồ Kỳ thấy Bạch Tiểu Hổ dùng tay đè đầu, trong lòng thở dài một hơi.
Hung thủ sát hại Miểu Miểu chưa từng xuất hiện trong danh sách khách hàng của sơn trang, người phụ trách sơn trang cũng không rõ ràng lắm, đây là lần đầu tiên đối phương tới, thân phận cũng là hư cấu.
Bởi vì sơn trang quy định nhất định phải là người quen mới được vào, bọn họ vừa mới tìm được người dẫn vào thì đối phương đã bị phá sản công ty nhảy lầu tự sát hết, hết thảy manh mối đều bị đứt đoạn.
Hắn được người nhà của Miểu Miểu ủy thác, từ tay Bạch Tiểu Hổ biết được hung thủ ngược đãi Miểu Miểu đến chết. Thế nhưng từ khi bắt đầu hắn đã không ôm nhiều hi vọng, bởi vì đứa nhỏ từng phải trải qua những chuyện thế này mà không rơi vào tự kỉ hoặc bị hủy nhân cách rất hiếm.
Trước khi hắn tới có nghe qua, đứa bé này ngoại trừ thời điểm ở cùng với đứa nhóc họ Trình sẽ nói cười một chút thì thường ngồi đờ ra bên cửa sổ. Lúc người hầu đi vào cửa vang lên một tiếng cũng làm cậu bé sợ đến cả người run lên. Ban đêm sau khi tỉnh lại từ trong mộng thì cả đêm cũng không thể nào ngủ lại.
Nếu hai người cùng là nạn nhân những chỉ một người sống sót, người ở lại rất dễ sản sinh tâm lý tự ghét bản thân.
Tại sao mình cái gì cũng không làm được?
Tại người chết không phải mình?
Tại sao chỉ còn mình mình sống?
Hồ Kỳ có thể nhìn ra cừu hận cùng căm ghét bản thân từ trong mắt Bạch Tiểu Hổ, hỏi thêm nữa sẽ chỉ làm cậu bé thêm tan vỡ, hắn không hy vọng đứa bé này sẽ sống trong bóng tối mãi.
“Đến, nhìn chú.”
Hồ Kỳ cất bức ảnh đi, mắt của hắn đột nhiên sâu thẳm, phảng phất như vòng xoáy tinh tú ở sâu trong vũ trụ.
Ánh mắt Bạch Tiểu Hổ dần dần mất tiêu cự, nhìn chằm chằm Hồ Kỳ.
Có thể là một loại trực giác, Hồ Kỳ đóng lại thời gian, chôn vào trong tiềm thức của cậu một khỏi đầu mới.
“Con muốn quên Miểu Miểu sao?”
Nước mắt rơi xuống trên mặt bé trai: “Miểu Miểu...”
“Chờ tới khi còn đồng ý nhớ tới, chờ tới khi con đủ mạnh, con sẽ gặp lại cậu ấy.”
.....
Một giấc mộng dài, phảng phất như đã qua rất lâu, lại cứ như chỉ mới ngủ trưa một giấc.
Những thước phim kí ức chắp vá lại thành một cuốn phim thật dài, từng hình ảnh chiếu lại, Bạch Tiểu Hổ cách dòng sông như đang xe chuyện xưa của người khác.
Chỉ là khi cậu lội ra khỏi sâu trong tiềm thức, lệ đã rơi đầy mặt từ lâu.
“Lau một chút.”
Tờ khăn giấy ngay trước mặt, Bạch Tiểu Hổ sờ sờ gò má, trong mắt còn mang theo mê man, kinh ngạc mà nhìn người đàn ông đối diện.
Hồ Kỳ than nhẹ một tiếng, duỗi tay lau nước mắt trên mặt Bạch Tiểu Hổ.
Bạch Tiểu Hồ tùy động tác của hắn, tuy rằng mắt vẫn mở, thế nhưng ý thức cậu vẫn còn chưa thoát ra được. Hồ Kỳ rót ly nước, đưa tới bên tay cậu: “Uống ngụm nước.”
Bạch Tiểu Hổ chết lặng nhận lấy, nhiệt độ ly thủy tinh vừa đúng truyền vào lòng bàn tay, mi mắt dày rậm run lên, Bạch Tiểu Hổ rốt cục mở miệng:
“Chú Hồ, con gặp được Miểu Miểu rồi.”
Giọng cậu vừa mất tiếng lại vừa khô, Bạch Tiểu Hổ không biết vừa nãy trong mơ mình vừa khóc vừa gọi, cổ họng đương nhiên bị khàn.
“Chú Hồ, chú tìm con là vì hung thủ năm đó sao?”
Hồ Kỳ liếc nhìn trạng thái lúc này của Bạch Tiểu Hổ, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Hắn nhìn chằm chằm vào mắt Bạch Tiểu Hổ, ngữ khí trịnh trọng: “Không sai, bọn chú đã tìm được người kia, hiện tại cần nhân chứng.”
Ánh mắt Bạch Tiểu Hổ sau khi nghe được lời của hắn giống như có gì đó lắng đọng lại, cậu nhìn chăm chú Hồ Kỳ, gật đầu nói: “Con cần làm gì ạ?”
Tác giả có lời muốn nói:. Trải nghiệ