Tôi dẫn chị ấy tới quán mà tôi nghĩ là ngon nhất cái Hà Nội này.Vừa mới xuống xe,bao nhiêu ánh mắt ngồi nhìn chị ấy…hay là nhìn tôi…tôi đang ăn mặc rất kỳ cục mà ;;^;;…Nhưng tôi nghĩ tỉ lệ phần trăm nhìn sang chị ấy là nhiều hơn.Chị ấy để mặt mộc nhưng mà tỏa sáng như một ngôi sao.Mấy tên con trai đang ngồi ăn mà há hốc miệng ra…chết cười >v<.Chị ấy đứng trước chủ quán,nhìn chằm chằm vào mấy món ăn.
“Tiểu thư ăn gì ạ?”
“Cháu ăn…ÔvÔ”
Chị ấy chỉ lia lịa,hết món này đến món kia…chắc tầm hơn 5 món.Dạ dày không đáy.Ăn nhiều béo lắm chị ơi…Bác chủ quán ghi lia lịa nhưng không kịp…Phụ quán gắp lia lịa cũng không kịp.Cuối cùng hai chị em xách bếp ra bàn ngồi nướng.Nhưng tôi thì không thể tập trung ngồi ăn được,bao nhiêu ánh mắt cứ nhìn về phía bàn tôi.Sao chị ấy vẫn có thể vô tư thỏa mãn bản thân với đống đồ ăn đường phố như thế này cơ chứ @@...Tôi ngồi bên đối diện với đường,chỉ một chốc thôi,nhưng tôi đã thấy một người dáng giống hắn cùng với một cô gái tóc đen dài,áo đỏ chạy lướt qua.Tôi trơ mắt ra nhìn…may mà chỗ chị ấy không thể nhìn thấy.
“Sao thế?” *Quay lại*
“Dạ không có gì…cô chủ cứ ăn tiếp đi!!”
“Chị sắp no rồi…nhưng mà chưa ăn hết 1/2 chỗ này…”
“Để em lấy một ít cho ông tài xế..”
“Ừ ừ…Lấy cái này,cái này…và cái này nữa này!!”
Chị ấy gắp một đống vào cái bát.Ah ông tài xế,ông nên cảm thấy quý tôi đi…:))).Sau khi đưa cho ông ta..(gạ mãi mới nhận),tôi lại lúi húi vào chỗ và mới bắt đầu ăn.Những ánh mắt đó không nhìn nữa rồi,có thể họ đã quen vì chị ấy đã ngồi đây khá lâu.Sức ăn của tôi còn phi thường hơn cả chị ấy…tôi đói lắm luôn mà bây giờ đã được thỏa mãn…cảm giác nó hiuhiu thế nào ^v^..Kết quả là hai chị em tôi ăn hết sạch…thật nể phục…
“Rồi..bây giờ mua kem và tìm công viên nào ngồi đi!!”
“Bụng chị vẫn còn chỗ hả @@..??”
“Ừ..nhiều lắm”
Hai chúng tôi mua kem rồi cùng nhau ngồi ở ghế gần hồ Gươm.Buổi tối,những ánh đèn đầy đủ màu sắc được cả hồ Gươm phản chiếu lại.Mặt hồ như là một thế giới giống y như bên ngoài nhưng được thu nhỏ.Gió thổi thoang thoảng,cây xanh um tùm.Thật dễ chịu..Tôi hít một hơi thật sâu rồi thở ra một hơi thật dài.Cuộc sống của tôi đã từng êm đềm như thế này,tôi cảm thấy hối hận khi lúc đó đã nghĩ mình đã có một cuộc sống nhàm chán,vô vị.Hắn là vị đắng,cái thứ tình yêu chết tiệt đó cũng là vị đắng.Chúng hòa quyện với nhau tạo ra một món ăn dở tệ và đắng ngắt như cuộc sống tôi bây giờ.Thở dài một lần nữa,chuyện đã qua,không nên nhắc lại…Liệu chị của cái vị đắng đó – là đường có đủ để có thể tạo nên một cuộc sống ngọt ngào và ngon lành…Liệu chị Thiện Ân đây,có thể là một cô tiên cứu vãn tôi không…
“Sinh nhật Ân không biết nên tặng gì ta…”
“Cậu chủ bao giờ sinh nhật thế cô chủ?”
“Hmm…25-5”
“Dạ...??”
“25-5,sao thế?”
“Dạ không có gì!!”
25-5…sinh nhật tôi trùng với sinh nhật hắn hả...Chết tiệt,chết tiệt. Cũng gần đến rồi,hôm nay đã là 14-5,sắp tròn 18 tuổi...Nhanh thật đấy,vài năm nữa là đi học đại học,rồi kiếm việc làm và lập gia đình.Nhưng không biết có sống qua 3 cái tháng tàn nhẫn này không…
“Mong là sinh nhật năm nay của nó sẽ không tồi tệ như những năm trước…”
Chị ấy nói với giọng nhỏ đi dần kèm theo khuôn mặt thoáng buồn.Nó không phải một ngày..mà là “những”,sự đau khổ trong ngày sinh nhật cứ mãi tiếp diễn. Biết là không nên,nhưng tôi lại thấy tò mò.Cảm giác thật lạ…hiuhiu.
“Có chuyện gì sao ạ?”
“Em biết đấy..nó..yếu đuối lắm..nên em hãy giúp đỡ nó..”
Tôi cúi mặt xuống,chỉ im lặng tìm câu trả lời.Không gian giữa hai chị em chúng tôi cũng trở nên im ắng.Cây kem của tôi chảy xuống tay.Hắn yếu đuối ư?Hắn yếu đuối thì sẽ được mọi người che chở ư?Hắn đường đường là một đấng nam nhi,tôi là một nữ nhi.Hắn thuộc phái mạnh,tôi thuộc phái yếu..Tên đàn bà,có chuyện tự bảo vệ bản thân mà cũng không làm được.Tôi..ghét sự yếu đuối…Hắn phải mạnh mẽ thì mới bảo vệ được Nguyên,đứng lên đi cái thằng đàn bà kia.Vậy thì…vậy thì…tâm trí tôi sẽ không bao giờ thương hại hắn…Ah,không bao giờ.
“Em không muốn thương hại hắn.”
“Chị xin lỗi vì những việc nó làm với em,thằng nh…”
“Hắn..đã hứa với em rằng hắn sẽ bảo vệ người em thích.Dựa dẫm người ta vậy thì hắn đang thực hiện lời hứa đó kiểu gì.Quân tử nhất ngôn...Không thể để cậu ta dựa mãi vào người khác được!!!”
“Nói hay lắm.”
“Em sẽ cố n_n”
Miệng chị ấy lại nở một nụ cười tỏa nắng.Con người của tôi vừa nãy…cái sự quyết tâm vừa nãy…là ở con người trước kia của tôi.Tôi đã từng như vậy trước khi hắn xuất hiện.Tôi căm ghét hắn,người đã làm tôi phải đau khổ,người đã phá hỏng đi cái cuộc sống tuyệt đẹp đó.Nhưng,hắn còn chưa từng trải qua cái cuộc sống êm dịu như tôi.Hắn đau,hắn cô đơn,hắn buồn còn nhiều hơn tôi.Tôi như này chưa là gì đối với hắn.Vậy nên,chỉ trải qua ít như vậy,tôi không có quyền khinh thường hắn.Nhưng tôi có thể giúp đỡ hắn,căm ghét hắn và làm bạn với hắn. - Cậu chủ,yên tâm đi -.