HiuHiu...Yêu Cậu Mất Rồi

Chương 13: Chương 13: Thức Tỉnh Đi,cậu Chủ.




Bắt đầu từ hôm nay,tôi sẽ tự nguyện phá đi cuộc sống yên ả của mình.Vì ai đó,vì người đó.Hôm nay,bắt đầu với ngày của hắn thì sẽ là một tiếng gọi vang vọng của tôi dành cho hắn.Hắn chắc chắn sẽ rất bất ngờ,tưởng rằng hôm nay hắn được nghỉ vì là Chủ Nhật?Hừ,cố lên nào,cậu chủ.Tôi gọi hắn rất nhiều lần.Bề trên thì có bao giờ nghe bề dưới.Phải rồi,nước.Tôi hất nguyên cái bình nước vào cái mặt mơ ngủ của hắn.Hắn bật phắt dậy.

“Cậu chủ,đến giờ dậy rồi.”

“Làm cái quái gì vậy hả?Mới 6h,hôm nay là Chủ Nhật!!!”

Tôi không nói gì,cầm chặt cổ tay hắn đưa vào phòng tắm.Phụt kem đánh răng vào bàn chải,đưa cho hắn.Hắn còn ngạc nhiên,nhìn mặt rất là N.G.U.

“Cậu chủ đánh răng đi!”

“Cậu là cái quái gì..”

Nghe kiểu vậy là không tự đánh rồi,tôi lại cầm tay hắn sột soạt bàn chải vào răng hắn.Đổ nước vào miệng hắn,ấn đầu hắn chúi xuống.Chải tóc lại gọn gàng,đưa cho hắn một bộ đồng phục thể thao.Tất cả mọi hành động tôi làm một cách thật vũ phu.Không làm vậy thì không thể khiến hắn nghe theo tôi và nhìn được cái mặt N.G.U của hắn mà ít lâu nay tôi chưa được nhìn.

“Gì đây?Cậu bắt tôi thay á?”

“Cậu chủ không thể tự thay?Vậy để tôi giúp”

“Ấy đừng…”

Hắn lọ mọ vào “hộp hoa sen”…tôi gọi như thế vì không biết gọi kiểu gì cho hợp.Một căn phòng nhỏ chứa trong đó là vòi hoa sen để tắm,được bao quanh bằng lớp kính khó nhìn thấy bên trong.Xong,tôi kéo hắn ra gặp thầy.

Thầy cũng ngạc nhiên chẳng kém : hôm nay hắn tập thể dục với chúng tôi.Chị Thiện Ân đã ở đây và cầm chắc một cây gậy,khuôn mặt thật sự rất nghiêm túc.Tôi ném hắn một cây gậy khác.Tôi cũng cầm lấy một cây gậy khác.Gõ đầu gậy xuống đất,hô to

“Cậu chủ xin hãy tập trung,tôi sẽ không nương tay!!”

Tôi lao vào giành thế chủ động.Hắn giật mình đỡ gậy của tôi nhưng chỉ là phản xạ bất giác.Còn đòn thứ hai,hắn đã không tránh được và lãnh một cây vào đầu.Hắn ôm đầu kêu đau,mặt tỏ ra khó chịu

“Sao lại đánh tôi.Tự dưng bắt tôi dậy sớm để làm mấy thứ linh tinh này hả? ..Về phòng đây!!!”

Hắn định đi thì bị chị hắn gạt cây gậy vào chân,ngã một cái thật đau.Hắn tỏ ra là bị hai chị em chúng tôi bắt nạt nãy giờ nhưng đâu phải,đang giúp hắn đó chứ.

“Cấm đi,ở lại tập cho đàng hoàng!!”

“Gì chứ???”

“Thầy phạt cậu chủ đi!!”

“10 vòng nào!!”

Vậy là hắn phải chạy nguyên cái sân Nội Bài nhà hắn.Hắn bỏ một tháng không chạy nên chỉ 5 vòng hắn đã ngã xuống.Trước khi tôi đến đây,hắn chạy 10 vòng ngon lành và còn cõng cả tôi.Sự lười biếng hại cậu ta quá nhiều rồi.Tôi chạy ra đỡ hắn dậy.Mặt hắn đỏ bừng,mồ hôi chảy khắp người,thở hổn hển.Hắn kéo cổ áo tôi,lại giở thói lưu manh.

“H..hai chị em các người…làm gì…vậy hả?”

“Lời hứa của cậu chủ…cậu chủ đã quên?”

“Lời hứa?”

“Bảo vệ Nguyên…”

Hắn tỏ ra bất ngờ,bỏ cổ áo tôi ra.Nhớ lại rồi hả..vậy ra bấy lâu nay cậu đã quên,cậu có còn phải là “nam tử hán” không vậy.Nếu cậu đã quên,hãy lấy lời hứa đó làm động lực mà tập tành cho tốt.

“Tôi chỉ ở lại nhà cậu 2 tháng nữa thôi,trong 2 tháng này,hãy học cách để tự vệ đi..”

Hắn chẳng nói gì,lằng lẵng đi về phía tòa lâu đài.Trông hắn y như một tên thiếu ý chí sống lúc này.Tôi để hắn đi vậy,để hắn đi mà nghĩ lại lỗi của mình.Tôi lại tự tập cho đến giờ ăn sáng.Giờ ăn sáng,hắn vẫn xuống phòng ăn và ăn một cách chưa có gì xảy ra.Đã nói vậy cho hắn rồi mà vẫn không có hiệu quả gì…Tên cứng đầu.Nhưng,thật bất ngờ.Đã lâu lắm rồi ông trời mới cảm thấy thương tôi.Chiều hôm nay,hắn lại trèo lên xe “tình duyên” của hắn và ra khỏi nhà.Tôi nhìn qua cửa kính tầng hai,giác quan thứ sáu của tôi lại hoạt động mạnh mẽ.Có gì đó không ổn,tôi báo cho chị Thiện Ân biết và hai chúng tôi sang nhà Nguyên,bắt đầu theo dõi cử chỉ hành động của họ.Dĩ nhiên,chị ấy sẽ không khỏi bất ngờ khi biết em trai mình đã có bạn gái và cái xe đó đặc biệt như thế nào.Hắn chở Nguyên tới công viên,xe chúng tôi đậu yên một chỗ chăm chú quan sát.Ngồi trên ghế một lúc thì Thiện Ân chạy đi đâu đó,để Nguyên một mình.Đi mua gì đó chăng.Qua cửa kính ô tô,tôi có thể thấy Nguyên thật rực rỡ và xinh đẹp.Tóc mái bằng,dáng người nhỏ nhắn nhưng lại luôn giữ một khuôn mặt buồn.Nguyên,ngày mai Tú sẽ có thật nhiều chuyện muốn nói với Nguyên,đợi Tú.Bỗng một đám côn đồ ở đâu ra trêu chọc Nguyên.Nguyên cố cầm cự và đuổi bọn chúng đi nhưng đời nào chúng đi.Tôi mau mau mở cửa xe ra thì bị chị ấy ngăn lại.

“Để chị xem nhỏ đó thế nào!!”

“Nhưng…”

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc mà kiên quyết đó,tôi lặng thầm bình tĩnh nhưng trong lòng lại giục hắn mau đến cứu Nguyên đi.Cũng may là hắn đến thật,chạy tới chỗ Nguyên mà dang tay ra che chở.Nhưng lại bị lãnh một quả đấm từ tên cầm đầu.Thấy chưa tôi đã bảo rồi tên ngốc…tên ngốc…tên ngốc…Hắn ngã xuống.

“Chậc,mất mặt quá.Đi nào!!”

Chị cuối cùng cũng giục tôi hành động.Hai chị em tôi chạy tới chỗ họ,nói khiêu khích vài kiểu với bọn chúng.Tôi thoáng nghe thấy tiếng gọi “Tú” của Nguyên,Tú…đến rồi.Những kỷ niệm trước đây giống như này đã hiện lên trong đầu tôi.Những kỷ niệm khi mà Tú Hoàng Tử và Nguyên Công Chúa chưa có trở nên cách xa.Bọn giang hồ thì biết đâu mà chịu thua người ta,đời nào nói đi là bọn chúng đi.Chúng có khoảng 5 người,5 chấp 2…ta khinh.Cô bé 17 tuổi với bộ đồ hầu bàn và một nắm đấm đầy uy lực.Ngầu chisss =v=…Lưu manh không có võ thì về bám váy mẹ đi,ngu còn tỏ nguy hiểm.Cả năm người bọn chúng vây quanh bọn tôi,nhưng chỉ khoảng 5 phút,bọn chúng phải chạy đi với bộ dạng te tua,nhục nhã.Tôi thì bị tím tay,tím chân,sứt sát một chút ở mặt.Chị ấy võ thì nhiều hơn tôi,chẳng hề hấn gì.Thật ngưỡng mộ…hiuhiu.Nguyên chạy tới chỗ tôi lấy khăn tay lau này lau nọ.Đã lâu rồi mới được như thế này,phê~~~.Hắn ngồi phụp xuống ghế,chống tay lên đùi cúi gằm mặt xuống.Chị Thiện Ân qua hỏi thăm nhưng hắn chẳng nói gì.Biết hối hận rồi chứ,có thấy nhục mặt không…Được Nguyên băng bó vết thương cẩn thận,tôi trong lòng vui phơi phới,hoa nở tung bay tùm lum cả nhưng hắn,mặt hắn cứ xị ra.Về nhà hắn,hắn bảo tôi về phòng nói chuyện riêng.Riêng gì,cãi nhau hết lên.

“Hai chị em cậu theo dõi tôi đấy à?”

“Không.”

“Sao ra kịp thời vậy hả?”

“Cho chừa.”

“Chừa chừa cái con khỉ?Mấy người sắp đặt phải không?”

“Tự có ấy chứ.”

“Mấy người cố tình làm nhục tôi trước mặt Nguyên ấy gì?”

“Cậu có võ thì chẳng có ai làm nhục được cậu.”

“Ừ…thì….”

“Là tự cậu làm nhục cậu ấy nhé!!”

Bỗng chị Thiên Ân mở tung cánh cửa ra,chạy tới chỗ hắn cộc cái cốp vào đầu hắn,hét to

“Thằng kia,ai cho thẩm du hả???”

“Hả?”

“Tại từ “làm nhục” của cậu….”

“Không..không!!!”

Chị ấy quát trêu hắn.Tôi biết chị ấy đứng ngoài nghe lỏm và hiểu ra từ lâu.Hôm nay thật là ngày nghỉ tồi tệ của hắn.Cuối cùng,hắn cũng đã hiểu ra.Sáng hôm sau,tôi vào phòng gọi hắn dậy,nhưng không có thấy hắn.Tôi nhìn ra ngoài từ cửa sổ,hắn đã ở đó.Tốt lắm,sư đệ :))).


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.