Hồ Đích Lao Lung

Chương 8: Chương 8




CHƯƠNG THỨ 8

Một đêm mưa sa gió giật qua đi, sáng sớm khi tỉnh lại Thiệu Vĩnh Côn vẫn còn ngủ ở bên cạnh, Lâu Duật Đường nghiêng đầu nhìn đồng hồ, thời gian dậy của nam nhân vẫn còn nửa giờ nữa, mình tại sao tự dưng lại dậy sớm như vậy?

Cậu lại nằm trở về, tận lực thả lỏng thân thể, nhưng vẫn như trước không ngủ lại được. Thiệu Vĩnh Côn nói mê một câu, tay lại mò về phía cậu, thân thể ấm áp rắn chắc kề sát bên cạnh, cánh tay bá đạo vòng qua sau lưng, hai cái đùi cuốn chặt lấy chân cậu, Lâu Duật Đường bị chặt chẽ khóa lại trong lòng ngực nam nhân, không thể động đậy. Cậu thấp giọng chửi một câu: “Hỗn đản, lão tử chạy trốn để ngươi chỉnh chết ta hay sao mà áp chặt như vậy, chỉ biết như vậy áp bức người khác!”

Thiệu Vĩnh Côn trong lúc ngủ mơ đương nhiên không thể nghe được oán hận của cậu, khóe môi vẫn còn nụ cười ngây ngốc, giống như tiểu hài tử đang ôm món đồ chơi yêu thích trong tay, dùng cái cằm râu đang mọc ra nhu nhú cọ lên mặt cậu, Lâu Duật Đường bị cọ đến lúc càng ngứa, trong lòng từng đợt xôn xao, cả người nhuyễn ra. Cậu đem đầu giấu vào hõm cổ cả nam nhân, tránh cái cằm lún phún của người kia, trong lòng không khỏi thầm nghĩ: chẳng lẽ lão tử cứ như vậy bị quỷ ám mà thuần phục dưới thân nam nhân sao, nửa đời sau cũng cứ uất ức chịu đựng như vậy hả?

Giống như con khỉ họ Tôn bị đặt dưới chân núi Ngũ Hành Sơn không biết ngày nào mới có thể thấy lại ánh sáng mặt trời, nhưng mà mấy năm nay Đường Tăng cứu khổ cứu nạn càng ngày càng ít, nghĩ thay đổi cục diện chỉ có thể dựa vào chính mình.

Nhắm mắt lại, Lâu Duật Đường bắt đầu ôn lại những ngày phong lưu tiêu sái ở Ngự Phong Đường, cậu tuy rằng cũng không phải xưng vương xưng bá nơi đó, nhưng cũng có thể nói đã đạt đến vị trí cao nhất. Nửa đời trước nắm trong tài lực hùng hậu, cùng với quyền trọng chức cao, còn chưa kịp hưởng thụ tất cả khoái hoạt liền bị một vụ lần này giáng một đòn mạnh mẽ xuống. Không chỉ kiếm củi ba năm thiêu một giờ mà còn bị người ta đuổi giết, vừa nghĩ đến nửa đời sau chỉ có thể như tiểu thị dân bình thường sống qua ngày, không chút tiếng tăm trải qua nốt phần đời còn lại, Lâu Duật Đường liền cảm thấy thập phần không cam lòng.

Nếu có thể tìm được Triển Nhung, chú cháu đồng lòng trấn hưng uy danh Ngự Phong Đường, thật là một chuyện không thể tốt hơn được nữa!

Bất quá Thiệu Vĩnh Côn đến lúc đó tám phần sẽ trở thành địch , Lâu Duật Đường vừa nghĩ đến đó, đột nhiên cảm thấy như trái tim bị cái gì đó túm chặt, thắt lại một cái, rầu rĩ cùng đau đớn tràn ngập.

Cậu một người vô tâm vô phế thế nhưng vừa nghĩ đến không còn quan hệ với một người lại cảm thấy đau lòng, Lâu Duật Đường ngẩng đầu chăm chú nhìn khuôn mặt khi ngủ bình tĩnh mà an tường của Thiệu Vĩnh Côn, không hiểu vì sao tự dưng lại cảm thấy áy náy?

Lúc đó chắc chắn cái vết thương nhỏ này đã khỏi hắn, có lưu lại thì cũng chỉ là một vết sẹo trắng mờ mờ mà thôi, nhưng cái này cũng không phải là trọng điểm, mà là. . . . . . Nếu như cậu trở về Ngự Phong Đường, lại cảm thấy giống như là đã phản bội hắn.

Gặp quỷ , bọn họ chỉ là tính giao mà thôi, coi như là nhu cầu, chưa từng có cái hứa hẹn gì. Trong lòng mỗi người đều cực kì rõ ràng, Thiệu Vĩnh Côn ở hắn trên người hắn cũng không biết đã thỏa mãn bao nhiêu, tuyệt đối không thiếu nợ hắn, cậu làm sao lại vẫn còn cảm thấy băn khoăn?

Lâu Duật Đường thầm coi thường bản thân, chẳng qua là một tên nhân lúc mình cháy nhà mà đi hôi của thôi, cũng thuận tiện an ủi thân thể cùng tinh thần cô đơn của cậu mà thôi. Thiệu Vĩnh Côn cũng chẳng đưa ra yêu cầu gì, cậu vì cái gì mà lại phải đáp ứng vô điều kiện với hắn? Còn nói cái gì mà ***g, tự dưng lại buộc mình vào cái vòng không đâu, ngay cả muốn nghĩ lại những ngày tháng huy hoàng chốn hắc đạo cũng không được, thật vướng tay vướng chân.

Kỳ thật hoàn toàn không cần phải …, cậu nhất định là mấy ngày nay quá buồn chán mới có thể ngồi suy nghĩ miên man như thế. Lâu Duật Đường thở dài, từ khi bị đưa đến nơi này, cậu cơ hồ ngăn cách với hết thảy, cuộc sống của cậu không còn những chuyện thị phi phải đau đầu nữa, chỉ còn lại có nam nhân này, nhất định là vì vậy cho nên cậu mới đột nhiên để ý đến hắn nhiều như thế.

Nói lâu ngày sinh tình cũng đúng, dù sao cậu cũng hoàn toàn thất bại trong việc khống chế dục vọng nửa người dưới, càng chiến càng bại.

Chỉ cần trốn khỏi cái ***g của hắn ngoài, đến lúc đó trời cao đất rộng, Thiệu Vĩnh Côn lúc này như ngọn núi đang ép cậu đến không còn đường thở nhìn kĩ ra cũng chỉ là một ngọn đồi nho nhỏ thôi, làm sao còn có thể vì hắn mà ý loạn tình mê chứ, có quỷ a.

Bất quá, nam nhân này quả thật diện mạo không tồi, tuấn suất không thua các ngôi sao điện ảnh, làm hình cảnh quả thật là có điểm đáng tiếc. Nếu hắn có thể đổi nghề, Lâu Duật Đường nói không chừng vẫn có thể tiếp tục cùng hắn có quan hệ.

“Như thế nào, mê ta rồi sao ?” Thiệu Vĩnh Côn mở mắt, trên khuôn mặt là nụ cười câu hồn, chuyển người ép cậu xuống phía dưới, nghịch ngợm nói: “Như vậy nam nhân vừa suất lại lõa thể trước mặt ngươi, ngươi nhìn lâu như vậy mà cái gì cũng không làm, không khỏi khiến người ta cảm thấy uất ức nha.”

Cáp! Người nầy tinh thần tự kỉ cùng da mặt quả là thiên hạ vô song, Lâu Duật Đường chán ghét đẩy hắn một cái, nói: “Nếu muốn hiến thân đến như vậy thì tự mình mở cây hoa cúc ra rồi nói 『 cầu Lâu đại gia đến thượng ta 』, lão tử nói không chừng cũng sẽ cố gắng sáp người một hồi đấy.”

Thiệu Vĩnh Côn nhìn đồng hồ, coi như thời gian tạm đủ. Hắn ý cười càng sâu, thân thể trầm xuống, nặng nề mà đè lên cái tên không biết sống chết này, mượn thời gian buổi sáng, khiến cho Lâu Duật Đường khắc sâu vào nhận thức hậu quả của việc ăn nói lỗ mãng của mình như thế nào.

Khiêu khích cái tên mặt người dạ thú là hành vi không lí trí chút nào, nhưng chính là Lâu Duật Đường luôn luôn không khống chế được xúc động muốn kích thích đối phương, cậu không để ý thấy hành vi của mình cứ như là học sinh tiểu học đang giận dỗi, đương nhiên cậu cũng chẳng còn năng lượng đâu mà bắt đầu óc suy nghĩ nhiều đến thế, chỉ có thể gom góp hơi tàn mặc quần áo rửa mặt, ngồi phịch trên sô pha chậm rãi ăn điểm tâm.

Ăn uống no nê xong Lâu Duật Đường mới quay lại hỏi người kia: “Chỉ có tên ngốc mới dùng nửa thân dưới giải quyết vấn đề, ngươi thật đúng là cầm thú a!”

Thiệu Vĩnh Côn coi như nhận được lời khen, mặt không đỏ khí không suyễn, Lâu Duật Đường đã sớm tuyệt vọng với dây thần kinh xấu hổ của người kia, hỏi: “Ta khi nào mới có thể thoát khỏi cái ổ quỷ này ra ngoài đây?”

“Hiện tại bên ngoài không an toàn, chờ một thời gian đi.” Thiệu Vĩnh Côn dùng cái câu đáp án vô thưởng vô phạt này đáp lại câu hỏi của cậu, “Ngươi vội vả ra ngoài làm cái gì? Ta cứ chỉ có nữ nhân mới mặc gió mặc mưa mà sống chết chạy đến mỹ viện thôi chứ.”

Lâu Duật Đường khuôn mặt bình tĩnh lạnh nhạt nói: “Ngươi không phải muốn ta tìm trong nhà có con gián chết nào không thả vào trà cho ngươi uống chư?”

“Chỉ đùa thôi mà, đứng để ý đừng để ý.” Thiệu Vĩnh Côn ngồi xuống đối diện cậu vắt chéo chân, giống như lơ đãng mà nhắc tới: “Đúng rồi, cái bọn người tập kích ngươi lần trước kia, đồng đảng của bọn họ hình như cũng đang tìm kiếm Lâu Triển Nhung đấy.”

Lâu Duật Đường vểnh tai cảnh giác hỏi: “Bọn họ tìm Triển Nhung làm cái gì?”

“Làm cái gì? Đi thỉnh an Đại Vương a.” Thiệu Vĩnh Côn dở khóc dở cười nhìn cậu, “Đầu óc của ngươi bị rớt đi đâu rồi? Bọn họ dám xuống tay với ngươi, ngươi cho bọn hắn còn có thể buông tha Lâu Triển Nhung sao?”

Lâu Triển Nhung đến bây giờ vẫn bặt vô âm tín, chỉ còn lại cái thân xác vô dụng ở trong Hoa Viên Thần Kì kia. Lâu Duật Đường đứng ngồi không yên, gấp đến độ không biết làm thế nào, Thiệu Vĩnh Côn ngồi lại nắm lấy thắt lưng cậu, bất động thanh sắc mà kích động cậu. “Tất cả bọn kia vẫn có liên hệ với Lâu Phùng Xuân, sau khi Lâu Triển Nhung mất tích, người của Thiết Tệ liền đi đến ngục giam thăm hỏi. Duật Đường, bọn họ không phải bất trung, chỉ là không còn trung thành với các người nữa thôi, giang hồ hỗn loạn đều vì bảo vệ cái mạng này, ai cũng chỉ biết kiếp này không cần kiếp sau, ngươi tốt nhất nên vì mình mà tính toán một chút đi.”

“Ta. . . . . . Ta còn có thể làm cái gì?” Lâu Duật Đường tâm phiền ý loạn, ủ rũ cào tóc, nói: “Ta ba mươi mấy năm nay đều gắn liền với Ngự Phong Đường, sao có thể nói bỏ là bỏ? Hơn nữa tuy ta cũng từng đi học, nhưng lại chưa đi làm bao giờ, tuổi cũng chẳng còn trẻ nữa, rời khỏi Ngự Phong Đường rồi lấy gì nuôi thân bây giờ, bán mình sao?”

“Bán cái thân già của ngươi á. . . . . . Ngô!” Thiệu Vĩnh Côn bị đánh một cái liền thu hồi thần sắc cợt nhả nghiêm trang ôm cậu, nói: “Ta nuôi ngươi, chỉ cần ngươi đừng bao giờ còn quan hệ với hắc đạo nữa. Duật Đường, quay đầu về bờ đi! Bây giờ vẫn chưa muộn đâu.”

“Ngươi. . . . . . Đừng nói giỡn.” Lâu Duật Đường trong lòng vừa động, oán hận nhìn hắn một cái, sống chết kiên định lập trường.”Ta với ngươi không thân chẳng quen, ngươi cũng thật có tinh thần phổ độ chúng sinh nha.”

Họ Thiệu kia cũng không cần làm cậu loạn thêm nữa, cái lời hứa nửa thật nửa giả này quả thật khiến cậu càng lúc càng kiệt sức, càng không thể nào không chế được tâm tư của mình nữa, thậm chí còn sinh ra cái ý tưởng nếu quả thật như vậy thì cũng không tồi, thật sự là mất mặt, hùng tâm tráng chí của cậu rốt cuộc đi đâu rồi! ?

Họ Thiệu kia cũng không cần làm cậu loạn thêm nữa, cái lời hứa nửa thật nửa giả này quả thật khiến cậu càng lúc càng kiệt sức, càng không thể nào không chế được tâm tư của mình nữa, thậm chí còn sinh ra cái ý tưởng nếu quả thật như vậy thì cũng không tồi, thật sự là mất mặt, hùng tâm tráng chí của cậu rốt cuộc đi đâu rồi! ?

“Ta chỉ muốn độ một mình ngươi thôi.” Thiệu Vĩnh Côn đem cậu đẩy ngã trên sô pha, thân thể thân mật áp lên, hỏi: “Ngươi không tin ta?”

“Không tin được.” Lâu Duật Đường không nghĩ ngợi liền lắc đầu. Khứu giác cáo già không hề chỉ để làm cảnh, huống chi bọn họ lập trường khác nhau, nam nhân này dù có diễn nhập tâm thành thục đến thế nào cậu cũng cảm thấy không đáng tin cậy.

Thiệu Vĩnh Côn lộ ra vẻ mặt như bị tổn thương, liền thân mật vành tai tóc mai chạm nhau với cậu, Lâu Duật Đường bị hắn khiêu khích đến thở hồng hộc, hai tay khoác lên vai hắn, như là chống cự như là đang đón lấy hắn, thấp giọng nói: “Đừng. . . . . . Buổi sáng không phải mới vừa đã làm sao? Ngươi. . . . . . Ngươi sẽ muộn đi làm đấy. . . . . .”

Thiệu Vĩnh Côn bắt lấy cổ tay cậu cố định trên đầu, từ bên cao nhìn xuống cậu, nói: “Duật Đường, ta muốn bảo vệ ngươi, đây là thật lòng ta.”

Lâu Duật Đường nhất thời nghẹn lời, tim đập như đang nổi trống, hai má đỏ ửng lên, ngượng ngùng nhưng vẫn hồ nghi, nhẹ giọng hỏi: “Vì sao?”

Lối suy nghĩ của nam nhân này không thể dùng cách bình thường để lí giải, hơn nữa càng không thể dễ dàng tin tưởng, nhưng vấn đề này đã khiến Lâu Duật Đường thắc mắc từ lâu rồi: vì sao Thiệu Vĩnh Côn điều kiện tốt như vậy mà cứ một mực quấn quít lấy mình không buông?

“Bởi vì. . . . . .” Thiệu Vĩnh Côn xoa xoa hai má cậu, trong mắt tràn đầy nhu tình chân thành, “Ta thích ngươi.”

Ba chữ này cứ như là ma chú đánh đến mức cậu hiện nguyên hình, hết thảy ngụy trang đều tiêu tán biến mất, Lâu Duật Đường cả người phát run, không dám tin hỏi: “Ngươi đang nói bậy đúng không? Ngươi thì thích ta ở điểm nào?”

Nếu là người khác thì còn đỡ, cố tình lại là Thiệu Vĩnh Côn cái tên tự kỉ lại thêm miệng lưỡi xảo quyệt thổ lộ với cậu, khiến Lâu Duật Đường ngàn lần không tin, thầm nghĩ người này có phải lại đang nghĩ ra chiêu gì mới để tra tấn mình hay không.

Tuy rằng vẫn cố gắng tự nhủ không được tin, nhưng trong lòng vẫn nhảy nhót chờ mong đáp án, Lâu Duật Đường không phát giác bản thân đã ngừng thở, kinh ngạc nhìn hắn.

Ngón tay Thiệu Vĩnh Côn theo trán cậu đi xuống, mê muội nói: “Ta thích khuôn mặt nhã nhặn cấm dục lại tràn ngập xấu hổ giận dữ cùng khuất nhục này của ngươi, thích cái thắt lưng thon nhỏ của ngươi uốn éo vì ta, thích cái mông lửa nóng của ngươi đã cắn vào là không thả ta ra nữa, còn có hai cái chân gắt gao bám trên eo ta. . . . . . Ngô!”

Một quyền đánh bay khuôn mặt hắn, Lâu Duật Đường mặt đỏ tai hồng, cả giận nói: “Ngươi, ngươi, cái tên hỗn đản tinh trùng ngập não này!”

Thiệu Vĩnh Côn không giận lại cười, người lại đè lên cậu tiếp tục nói: “Ta thích nhất là cái biểu tình không được tự nhiên của ngươi, cái kiểu chỉ thích ăn mềm không ăn cứng, thích ngươi cậy mình khôn vặt đi đùa giỡn người khác cuối cùng lại thành gậy ông đập lưng ông.”

Lâu Duật Đường miệng mở lớn, trong cổ họng phát ra thanh âm khụ khụ, thông được cổ họng xong, cậu thẹn quá hóa giận trừng nam nhân, nói: “Ngươi hâm sao, ta còn biết đi tìm nữ nhân ôn nhu nhuyễn ngọc, ngươi thế nào lại thích tự hành thế?”

“Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, ” Thiệu Vĩnh Côn ôm cằm, một bộ dáng bất đắc dĩ, “Có người thích sơn trân hải vị, có người lại thích mấy món ăn không chất dinh dưỡng gì của quán bên vệ đường nha. . . . . .”

“Uy!” Lâu Duật Đường ngắt lời hắn, khóe miệng run rẩy không thôi, “Ngươi không nên càng nói càng quá đáng như vậy!”

“Tóm lại thì. . . . . .” Thiệu Vĩnh Côn lại khôi phục biểu tình cà lơ phất phơ, “Ngươi cực kì hợp với khẩu vị của ta, còn ngươi thì sao, ta có hợp với của ngươi không?”

Vừa nói, còn vừa đáng khinh dùng thân dưới cọ cọ vào cậu, Lâu Duật Đường ra sức đẩy hắn ra, không được tự nhiên quay mặt đi, nói: “Nói tiếp chuyện của Lâu Phùng Xuân đi, hắn ở trong nhà giam có kế hoạch gì nữa?”

Cậu không dám cùng nam nhân này chơi trò chơi tình cảm, thừa dịp mình còn có vài phần đầu óc, trước tiên phải đem sự tình tìm hiểu cho rõ ràng đã.

Thiệu Vĩnh Côn ngồi dậy, mắt không chuyển nhìn xuống cậu, đột nhiên không đầu không đuôi nói một câu: “Lâu Phùng Xuân là nhị ca của ngươi?”

“Chỉ có quan hệ huyết thống thôi.” Lâu Duật Đường hừ lạnh một tiếng, mấy huynh đệ bọn họ từ khi sinh ra đã đấu nhau đến long trời lở đất, bên ngoài thì hòa khí, bên trong thì lại âm thầm sử dụng không ít âm mưu, vốn đã không còn cái gì gọi là tình cảm ruột thịt nữa. “Triển Nhung là con của đại ca, đại tẩu chết sớm, ta thấy hắn đáng thương nên lưu hắn lại bên người nuôi lớn.”

Thiệu Vĩnh Côn giống như đã hiểu gật đầu nói: “Ngoài việc câu kết trừ khử Lâu Triển Nhung, hắn còn đang tìm ấn tín của Đường chủ.”

Việc này bắt nguồn từ xa xưa, từ khi hắc bang mới hình thành đã có luật lệ,có thể nói cực kì cổ hủ, có đôi khi làm việc làm việc hoàn toàn theo lề thói, nội bộ Ngự Phong Đường tuy rằng phe phái tranh đấu không ngừng, nhưng lại có mấy vị bô lão trong Đường chỉ quan tâm đến ấn tín ở đâu mà không thèm quan tâm kẻ giữ ấn tín là ai, sẽ trung thành với người đó. Nếu có thể đem bọn họ thu về dưới trướng, nửa giang sơn của Ngự Phong Đường coi như dã nằm trong tay.

Lâu Triển Nhung sau khi kế vị, ấn tín Đường chủ vẫn được Lâu Duật Đường trông coi, trước khi gặp chuyện không may kia vẫn còn dùng một lần. Sau lại cậu vì an toàn đã… Thay đổi nơi cất giữ, không ngờ may mắn chó ngáp phải ruồi, Lâu Phùng Xuân nếu giết hắn, ấn tín kia cũng chẳng khác nào như tìm kim đánh biển, không bao giờ có thể danh chính ngôn thuận lên ngôi Đường chủ nữa.

Lâu Duật Đường vừa nghĩ như vậy tâm tình liền trở nên khoái trá, nhìn đối thủ đi ăn trộm mà không được mà còn mất nắm gạo quả thật cực kì vui sướng, khiến cho cậu cơ hồ vui đến nối muốn vỗ tay ăn mừng.

“Đừng cao hứng quá sớm.” Thiệu Vĩnh Côn tát vào cậu một chậu nước lạnh, “Vô luận là Lâu Triển Nhung hay là ấn tín, chỉ cần một trong hai thứ rơi vào tay hắn, bất luận thứ nào, ngươi đều mất đi thế thượng phong bây giờ.”

Lâu Duật Đường thích thú chưa được hai giây trong lòng lại trở về nặng nề u sầu, than thở nói: “Trên đời làm gì có nơi nào tuyệt đối an toàn? Dù có bị tìm thấy thì cũng là do số mình quá đen đủi mà thôi.”

“Tại sao không nói cho ta biết ngươi chuyển nó đi đâu?” Thiệu Vĩnh Côn đề nghị, “Nói cho ta biết địa điểm, ta sẽ giúp ngươi lấy nó về.”

“Ngươi?” Lâu Duật Đường tà tà trầm ngâm nhìn hắn, “Ngươi lại mưu đồ gì vậy ? Đầu ta có chập mạch mới đem ấn tín Đường chủ trao cho ngươi.”

“Hiện tại Ngự Phong Đường đã chia năm xẻ bảy, đối với ta còn có giá trị lợi dụng gì nữa?” Thiệu Vĩnh Côn cười nhạt vào lo lắng của cậu, “Ta chỉ không hy vọng Lâu Phùng Xuân cùng cái đám thủ hạ của hắn đừng có gây ra chuyện gì quá lớn, chỉ muốn hoàn toàn chặt đứt cái ý tưởng không an phận của bọn chúng mà thôi.”

Nói như vậy cũng không phải không có chút đạo lí, Lâu Duật Đường khó xử nói: “Ta với ngươi cùng đi, không tự mình nhìn ta không yên tâm.”

“Được.” Thiệu Vĩnh Côn sảng khoái đáp ứng, kéo cậu đứng dậy nói: “Việc này không nên chậm trễ, đi thôi.”

Lâu Duật Đường vừa mừng vừa sợ, theo sát phía sau Thiệu Vĩnh Côn, sợ người nầy thay đổi suy nghĩ liền đem mình nhốt vào trong phòng. Đến khi ngồi được vào xe Thiệu Vĩnh Côn cậu cũng hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, toàn bộ hành trình đều cảnh giác đề phòng, hai mắt rạng rỡ sáng lên.

Muốn làm cho cậu vui một chút, Thiệu Vĩnh Côn nhìn cậu một cái nói: “Chờ xử lý xong chuyện của Lâu Phùng Xuân, ngươi có thể tự do xuất môn rồi.”

Lâu Duật Đường che dấu không được tâm tình vui mừng như điên, mặt mày rạng rỡ mà chỉ đường. Nửa giờ sau, xe dừng lại trước mặt tiền của một ngân hàng, Lâu Duật Đường vuốt vạt áo, hướng Thiệu Vĩnh Côn chỉ một ngón tay: “Chính là nơi này .”

Xã hội đen cũng thuê quỹ bảo hiểm của ngân hàng sao? Thiệu Vĩnh Côn tựa tiếu phi tiếu theo sát cậu đi vào trong, làm xong xuôi mọi thủ tục, Lâu Duật Đường làm nốt lần kiểm tra đồng tử, lại nhập vào mật mã, mở ra ngăn bảo hiểm mình đã thuê, thật cẩn thận lấy ra một một cái túi loang lổ mấy vết màu hồng. Nhẹ giọng nhìn xung quanh, lo lắng nói: “Cứ như thế này ra ngoài sẽ không bị cướp chứ?”

Thiệu Vĩnh Côn không nói hai lời kéo cậu ra khỏi cửa, một đường sóng êm gió lặng về đến nhà xong, Thiệu Vĩnh Côn còn đưa cậu lên lầu, cố ý kiểm tra thiết bị an ninh chống trộm trong nhà một lần, rồi mới đi làm. Trước khi đi lại dông dài căn dặn một đống, Lâu Duật Đường nghe tai này ra tai kia, thực khoái trá vẫy tay cáo biệt hắn.

Chờ Thiệu Vĩnh Côn đi khuất, cậu liền đem ấn tín trong hòm lấy ra, giấu một nơi tự xét thấy khá an toàn, sau ngồi xuống sô pha lau đi đống mồ hôi trên mặt, thở như lão trâu kéo cày ngoài đồng.

Quả nhiên là đã ở nhà quá lâu, vận động buổi tối lại quá hao thể lực, hại cậu vừa làm mấy thứ đã mệt đến như vậy. Lâu Duật Đường thuận khí xong, đi xuống phòng bếp tự mình rót một cốc nước uống hết, cuối cùng ngồi trở lại trên sô pha xem TV.

Vài phút sau, điều khiển từ xa từ trong tay cậu rơi bịch xuống sàn, mí mắt Lâu Duật Đường dính nhịt lại, đầu gục xuống ghế sô pha, ngủ mất.

Nhất định là mấy ngày nay đã quá quá mệt mỏi, cậu ngủ say như lợn chết, đến cả tư thế cũng không hề thay đổi, lúc tỉnh lại thì trời đã tối. Thiệu Vĩnh Côn không thấy đâu, bất quá hắn hình như đã từng trở về, trên bàn còn để lại một hộp cơm, có cả giấy nhắn bảo cậu phải đem vào trong lò vi ba hâm lại rồi hãy ăn.

Đứng lên vặn vặn thắt lưng một cái, Lâu Duật Đường bưng hộp cơm đi vào trong bếp, vẫn cảm cái thấy kì quái sao đã ngủ hết một ngày mà cơ thể vẫn mệt như vậy?

Sau khi ăn xong cậu lại gọi điện cho Thiệu Vĩnh Côn, hắn tắt máy. Sau đó Lâu Duật Đường tự pha một chén cà phê, vừa đưa lên miệng đã cảm thấy một vị khét không ra mùi gì, kém xa hương vị mà Thiệu Vĩnh Côn làm cho cậu vừa thơm vừa ngọt, uống xong một cốc vẫn cảm thấy đầu óc lơ mơ, vẫn buồn ngủ king người. Cậu tắm rửa qua loa một cái xong, ngã nhào xuống trên giường, chưa đầy ba giây sau liền ngủ.

Ngày hôm sau tỉnh lại, Thiệu Vĩnh Côn vẫn không có nhà, điện thoại vẫn tắt máy. Lâu Duật Đường rời giường tắm rửa, đối với loại tình huống này không có cảm giác gì, nếu không phải tên kia đột nhiên phát chứng gì thì chắc là gặp án tử cần xử lý gấp rồi.

Bất quá cũng may người nọ còn có điểm lương tâm, cũng biết chăm sóc, gọi một tiểu đệ bên ngoài đến giao ba bữa cơm mỗi ngày, mỗi lần đưa cơm lên vẫn là viên quản lí từng được mình ưu đãi cho một gậy kia. Cái người không hay ho, mỗi lúc nhìn thấy mình lại cứ như chuột nhìn thấy mèo, một bộ dáng đề phòng, khiến Lâu Duật Đường có thể nói cũng biết thế nào là táng tận lương tâm cũng cảm thấy áy náy.

Thiệu Vĩnh Côn mất tích ba ngày, cậu ba ngày liền ăn cơm ngoài, dạ dày bắt đầu nghiêm trọng kháng nghị, vô cùng hoài niệm mấy món ngon mỹ vị mà Thiệu Vĩnh Côn từng làm cho cậu trước đây.

Tinh thần cũng càng ngày càng kém, mỗi ngày cứ như là bị chuốc thuốc ngoại trừ ăn chính chỉ có ngủ, theo lý thuyết buổi tối một mình một phòng, không có cái tên chết tiệt quấn lấy mình không tha kia, ban ngày tinh thần đáng nhẽ càng phải phấn khởi. Thế nhưng Lâu Duật Đường tinh thần như chìm xuống đáy cóc, ngay cả xem phim kinh dị cũng có thể ngủ quên mất.

Nếu Thiệu Vĩnh Côn nhìn thấy bộ dáng uể oải không phấn chấn này của cậu, khẳng định sẽ cười nhạo “Không phải ngươi mang thai rồi đấy chứ ” . Lâu Duật Đường buồn bã ỉu xìu bắt đầu cào cấu mấy quả anh đào cho vào miệng, bên người không có cái tên bất hảo kia, cậu thế nhưng lại không quen, tự nhiên sinh ra cái cảm giác vắng vẻ cùng tĩnh mịch.

Nhàm chán đem hạt anh đào nhổ ra, Lâu Duật Đường gãi gãi tóc, ngã vào sô pha không một tiếng kêu.

Cậu thật sự xong rồi. . . . . . Mới vài ngày không thấy, thế mà bắt đầu nhớ cái tên chết tiệt kia, luôn lo lắng hắn có khi nào bị bắn thành tổ ong không, hơn nữa càng không tiền đồ mà lo lắng vạn nhất hắn chết thì sao, thân là “Người quen cũ” như mình nên làm cái gì bây giờ?

Lo lắng đề phòng suốt ba ngày, đến sáng sớm ngày thứ tư Thiệu Vĩnh Côn chỉ trở về một chút, vội vàng tắm rửa thay quần áo, Lâu Duật Đường ngủ đang mơ mơ màng màng, vừa phát hiện thấy thân ảnh người nọ liền vội vàng xoay người nhào khỏi giường, nắm lấy quần áo hắn khẽ hỏi: “Ngươi không chết à?”

“Lời này của ngươi khiến người ta đau lòng nha.” Thiệu Vĩnh Côn vẫn là vẻ mặt bất cần cũng lỗ mãng, cúi đầu hôn sâu cậu một cái, sâu đến mức khiến thân thể Lâu Duật Đường nhuyễn xuống như bùn, lửa nóng toàn thân không ngừng bốc lên, nhưng Thiệu Vĩnh Côn lại đột nhiên buông cậu ra, để lại một câu: “Ăn cơm sớm một chút đi, buổi tối chờ ta.” Sau đó vội vội vàng vàng rời đi.

Lâu Duật Đường nhìn hắn đi khỏi, ngáp dài một cái, đứng lên rửa mặt chải đầu thay quần áo. Tại bàn trong phòng bếp đang bày một bát canh cua bốc hơi nghi ngút, cùng với cháo gà đậu đỏ, khiến Lâu Duật Đường hối hận sao mình lúc trước lại chậm trễ như vậy, ngón trỏ đại động vội vàng hưởng thụ bữa sáng.

Sau khi ăn xong lại bắt đầu muốn ngủ, nằm trên ghế sô pha, cậu sâu sắc cảm nhận hình như mình càng ngày càng giống trư được người ta nuôi. Kết quả tự phỉ nhổ mình được vài phút, cậu lại rơi vào giấc ngủ sâu.

Lúc tỉnh lại trong TV đã là bản tin buổi chiều, bật ngọn đèn nhỏ trong phòng khách, bốn phía một mảnh mờ nhạt. Thiệu Vĩnh Côn đã trở về, đang ở trong nhà bếp nấu canh, từng đợt mùi bay ra, khiến cho bụng cậu lại bắt đầu kêu réo.

Thiệu Vĩnh Côn mỉm cười quay đầu lại, vô cùng thân thiết nói: “Tỉnh rồi? Có đói bụng không?”

Cảm giác giống như vừa vào nhà bếp đã thấy hiền thê đang vất vả hầu hạ lão công ăn uống, chịu thương chịu khó. Lâu Duật Đường có điểm cảm động, nhìn gương mặt trẻ trung anh khí bừng bừng của đối phương, không thể không thừa nhận nam nhân này có một loại mị lực khiến người ta hãm sâu vào trong đó, bản thân mình không thoát khỏi hắn cũng không oan uổng.

Trên bàn cơm còn cả một lọ hoa hồng ướt át xinh đẹp, còn có một chai Ch. Lafite Rothschild năm 95, hoa tươi rượu ngon cùng tôn nhau lên, bên cạnh mấy chiếc cốc là giá nến còn chưa được châm lên, khung cảnh này quả thật buồn nôn đến dọa người, chỉ thiếu một cái nhẫn kim cương hào quang bắn ra bốn phía nữa là đủ bộ. Lâu Duật Đường có chút kinh ngạc, rốt cuộc là hắn muốn diễn cái gì a?

Đầu óc cậu còn chưa kịp thanh tỉnh, cứ như mộng du tiến vào phòng bếp, chỉa chỉa mấy thứ trên bàn, cười nhạo: “Ngươi lại phạm cái tội gì rồi? Hay là làm ra chuyện gì cực kì có lỗi với ta mới bày ra trò này tạ tội hả?”

Mấy cái phim tình cảm lúc 8h đều có cảnh như thế này cả, nam diễn viên chính… Vụng trộm bên ngoài xong lại bắt đầu có hành vi khác thường, tặng hoa tặng quà cho người vợ ở nhà, muốn giúp tâm lí tội lỗi của mình cần bằng trở lại. Cậu không phải muốn diễn cái vai “Lão bà” trong phim kia, nhưng hành động của Thiệu Vĩnh Côn bây giờ quả thật giống lắm, khiến cậu không thể không nghi ngờ.

Vô sự xum xoe, không trộm thì cướp, tiểu tử này rốt cuộc là làm cái gì?

“Ngẫu nhiên muốn lãng mạn một chút không được à, đừng có mà lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử.” Thiệu Vĩnh Côn kéo cậu vào, nửa thật nửa giả nói: “Đêm nay chỉ muốn cho ngươi vui một chút, ta sẽ chậm rãi ở trên giường bồi thường cho ngươi.”

Cứ ba câu thì lại có một câu dính đến nửa người dưới, vốn nghĩ tách ra vài ngày hắn sẽ thu liễm lại một chút, không ngờ vẫn là ngựa quen đường cũ, chó không bỏ được tật ăn phân. Lâu Duật Đường ngồi xuống bên bàn, mặt lạnh Thiệu Vĩnh Côn bưng lên đại tiệc, lại điểm lửa vào nến – xong tắt đi đèn trên đầu, rót hai chén rượu, đưa cho cậu một ly trên môi còn bày ra nụ cười ân cần, nói: “Vì buổi tối tuyệt vời của chúng ta, cạn ly.”

“Ta không thể uống rượu.” Lâu Duật Đường khó xử nhìn rượu ngon trước mặt, có điểm tham lam nhưng vẫn cực lực khắc chế —— cậu còn chưa quên mình uống rượu vào là đổi tính cực kém, điên đến mức quỷ còn giật mình.

“Uống một ít cũng không sao.” Thiệu Vĩnh Côn ôn nhu cổ vũ, lại đưa cho cậu một bát canh mùi vị mê người. “Huống hồ chúng ta quan hệ thế nào, còn cần cố kị cái gì nữa?”

Lâu Duật Đường không giữ nổi nguyên tắc, nho nhỏ nhấp một ngụm, lại giương mắt nhìn hắn, nói: “Ngươi hôm nay tâm tình không tồi, lại phá được án à?”

Thiệu Vĩnh Côn mỉm cười vuốt cằm, híp mắt nói: “Có cái gì … thưởng ta sao?”

Lâu Duật Đường lắc lắc chén rượu, thấp giọng nói: “Chúng ta thì có quan hệ gì? Đừng nói ta lo sợ không đâu, Thiệu Vĩnh Côn, cùng một tên xã hội đen như ta đồng giường cộng chẩm, ngươi không biết xấu hổ sao? Đồng sự của ngươi cũng không nói gì à?”

Thiệu Vĩnh Côn cầm lấy tay cậu gằn từng tiếng nói: “Ta đối với ngươi là thật lòng, ta không định kết hôn, nếu ngươi muốn biết chính là việc này thì ta nói cho ngươi, đời này ta cũng không bao giờ buông tay, ngươi đừng hòng chạy thoát khỏi ta.”

Lâu Duật Đường trái tim trong ngực loạn khiêu, ánh sáng – ánh nến hắt lên hai má ửng đỏ của cậu, vẻ mặt ảo não không biết làm sao, rút tay về cúi đầu dùng cơm.

Ánh mắt của Thiệu Vĩnh Côn giống như hai luồng đèn theo dõi cậu, không buông tha cho dù chỉ là một động tác cực nhỏ, thấy Lâu Duật Đường cả người sợ hãi, ăn không dám nuốt, rốt cục bỏ lại dao nĩa, buồn bực trừng ngược lại hắn, hỏi: “Ngươi thật không muốn cho ta ăn uống?”

“Ta đang đợi câu trả lời của ngươi a. . . . . .” Thiệu Vĩnh Côn lộ ra thần sắc cô đơn, khiến cậu trong nháy mắt liền mềm lòng, Lâu Duật Đường thanh thanh cổ họng, bưng lên chén rượu hướng về phía hắn, nói: “Chúc ngươi tiền đồ vô lượng, Thiệu cảnh quan, ta hình như cũng không muốn nói với ngươi . . . . . Ách. . . . . . Chia tay. . . . . .”

Lời này dù có nói như thế nào cũng cảm thấy không được tự nhiên, dù sao quan hệ của bọn họ cũng không hề bình thường, tính giao giữa hai người cũng đã vô số lần, tận đến giờ phút này mới có một chút cảm giác lưu luyến.

Bất quá đối với loại người đã từng chơi bời không ít như bọn họ mà nói, học người ta nắm tay nói lời yêu thương không khỏi khiến cho không chỉ người khác mà bản thân còn cảm thấy choáng váng, nói thẳng ra như thế này có khi còn hợp lý hơn.

Thiệu Vĩnh Côn lại cười cực kì trẻ con, sáng lạn vô cùng, điện lực mười phần, vui vẻ chạm cốc với cậu, Lâu Duật Đường bị tâm tình hân hoan của hắn cuốn hút, không thể khống chế mà cả khuôn mặt ngơ ra nhìn người kia. Hai người vừa dùng cơm vừa nói mấy chuyện nhỏ liên miên, không khí nhu hoàn ngọt ngào đa tình hiếm khi có được lại tràn ngập trong phòng.

Lâu Duật Đường bất tri bất giác uống nhiều, cuối cùng lúc bị Thiệu Vĩnh Côn ôm lấy mang tới phòng ngủ, cậu không chỉ có không phản kháng, mà còn nhiệt tình vạn phần ôm lấy cổ nam nhân, từ trong xoang mũi phát ra tiếng hừ nhẹ như không nhịn nổi nữa.

Từng kiện từng kiện quần áo bị thoát hạ cho đến khi cả hai cùng lõa thể, Lâu Duật Đường dùng cả tay lẫn chân ôm lấy giao triền cùng người kia, y y a a phát ra âm tiết hàm hồ, thân thể nóng rực không ngừng vặn vẹo, cảm giác thẹn thùng bị đánh bay đến tận chín tầng mây, ánh mắt ướt sũng mà câu dẫn hắn.

Thiệu Vĩnh Côn không ngừng hôn phủ lên thân thể cậu, đem thủ pháp tán tỉnh cao siêu phát huy đến vô cùng nhuần nhuyễn, hai người ở trên giường lớn quay cuồng, điên đảo giao hoan, một lần lại một lần mà khắc sâu kết hợp, tận đến khi hừng đông bắt đầu lóe lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.