Hồ Đích Lao Lung

Chương 9: Chương 9




CHƯƠNG THỨ 9

Tình yêu có khả năng hủy đi lý trí của con người, dù sắt đá đến đâu cũng có thể trở nên mềm yếu, Lâu Duật Đường cũng chỉ là một tên rắn bên ngoài mà thôi. Không có khí tiết, khí khái vi linh, sớm đã bị Thiệu Vĩnh Côn dạy dỗ đến thực tủy biết vị, vô luận là thân thể hay là tâm đến giờ đều vô pháp ly khai nam nhân kia

Không bao lâu, những ngày mơ màng nhàm chán đã bị đánh tan. Sáng sớm nay, Lâu Duật Đường vừa ăn sáng xong liền mở ra tờ báo, kết quả tiêu đề phần xã hội đập vào mắt khiến cậu suýt chút nữa phun hết cả cà phê trong miệng ra.

“. . . . . . Nửa tháng trước lực lượng cảnh sát thành phố đã phá tan một băng đảng xã hội đen tên là Ngự Phong Đường, vụ án này đã được chuyển giao sang Viện Kiểm Sát, sáu nghi can bị tình nghi cướp bóc có tổ chức, tụ tập đánh bạc, bắt cóc, giết người, buôn lậu phi pháp và một số hành vi khác gây thiệt hại đến trị an thành phố, trải qua sáu ngày điều tra xét xử, ngày hôm qua phiên tòa sơ bộ thẩm vấn đã kết thúc, tội ác hoàn toàn rõ ràng, bằng chứng cũng vô cùng xác thực, sáu bị cáo đều đã bị định tội, bắt đầu từ ngay mai sẽ bắt đầu thi án tù của mình. . . . . .” Lâu Duật Đường đọc ra tiếng, càng đọc sắc mặt càng lúc càng khó coi, “Này con mẹ nó làm sao lại thế này?”

Sáu người này đều là những người quyền cao chức trọng trong tổ chức, hơn nữa phân lượng của bọn họ ở Ngự Phong Đường cũng không hề thua kém Nhị đương gia là cậu, mỗi người đều là trụ cột vững vàng không thể thiếu. Bọn họ nếu đã mất, Ngự Phong Đường có thể trực tiếp giải tán rồi.

Cậu ngẩng đầu, kinh sợ trừng mắt đối với Thiệu Vĩnh Côn đứng đối diện, trực giác cảm nhận được chuyện này không khỏi không có liên hệ với hắn: “Họ thiệu kia, giải thích rõ ràng cho ta!”

Tính lại thời gian, nguyên lai ba ngày Thiệu Vĩnh Côn mất tích kia chính là đi bắt người của Ngự Phong Đường, buồn cười bản thân còn đi lo cho an nguy của hắn, hơn nữa còn cùng hắn làm cái gì mà bữa tối dưới ánh nến chứ, lại còn mây mưa sau đó. Ngự Phong Đường suy sụp như vậy, cậu lại ở ngay dưới thân địch nhân mà mở rộng chân thích đến mức quên cả mình tên là gì, Lâu Duật Đường càng lúc càng giận dữ xấu hổ, thật muốn cho mình một cái tát thật mạnh.

Thiệu Vĩnh Côn lộ ra thần sắc tiếc hận, thở dài một tiếng nói: “Là Lâu Phùng Xuân ở trong ngục đã cung cấp manh mối phá án cùng địa điểm của bọn họ, chúng ta mới đem Ngự Phong Đường một lưới quét sạch.”

Lâu Duật Đường hít một ngụm thật to, không thể tin Nhị ca lại điên cuồng đến mức này, một mình mình ở tù còn chưa thấy đủ, lại còn muốn kéo theo một đống người làm đệm lưng sao? Cậu cau mày, hồ nghi hỏi: “Hắn tại sao lại làm như vậy?”

“Giúp đỡ cảnh sát phá án cùng bắt giữ tội phạm có thể làm giảm án phạt.” Thiệu Vĩnh Côn buông tay, thấm thía nói mấy câu: “Duật Đường, chuyện ngươi bắt cóc Diệp Hân An ta có thể bưng bít đi, dù sao hắn có chết thì cũng đã sống lại. Ngươi hiện tại trên người cũng không có tiền án gì, dừng cương trước bờ vực đi! Không nên tái cố chấp nữa .”

“Ngươi nói cái thí gì!” Lâu Duật Đường hổn hển gào thét, “Ngươi nghĩ rằng ta nhẫn nhịn ủy khuất cầu toàn với ngươi nhiều ngày như vậy là vì cái gì? Là vì chính mình sao? Triển Nhung mất tích, ta lại ngay cả Ngự Phong Đường cũng không bảo vệ được, cho dù tìm được hắn, ta còn mặt mũi nào gặp hắn nữa?”

Thiệu Vĩnh Côn nheo lại đôi mắt sáng, lộ ra ý cười châm chọc nói: “Ta quên mất, ngươi lúc trước cũng là vì Lâu Triển Nhung mà ủy thân lụy ta, nguyên lai mấy ngày qua đều là ta cường gian ngươi? Cũng không biết ai ở dưới thân ta lãng khiếu . . . . . .”

“Không cần nói nữa!” Lâu Duật Đường mặt đỏ lên, “Ngươi con mẹ nó không cố ý xuyên tạc ý tứ của ta! Hơn nữa ngay từ đầu ta quả thật là bất đắc dĩ, ngươi đừng có mà đắc ý.”

Nếu không phải bởi vì giao dịch cậu cũng sẽ không theo Thiệu Vĩnh Côn lên giường. Tuy rằng sau đó sớm chiều ở chung, tình cảm càng lúc càng không thể giữ lại, trên giường cũng đã thành vì tình mà làm chứ không vì giao dịch, nhưng này cũng không có nghĩa là người kia chưa từng miễn cưỡng cậu!

Thiệu Vĩnh Côn một tay vươn lại, Lâu Duật Đường còn tưởng rằng sẽ bị đánh, sợ tới mức lùi lại. Không ngờ nam nhân chỉ đơn giản kéo lấy cậu ôm vào lòng, thanh âm lộ ra chua sót: “Ngươi trong lòng khi nào mới có thể có ta tồn tại. . . . . .”

Trái tim giống như bị một bàn tay vô hình bóp lấy, siết đến sắp vỡ ra, ngay cả hô hấp đều trở nên ngừng trệ. Lâu Duật Đường đem cằm đặt trên vai nam nhân, hít một hơi thật sâu, giống như đang ở lễ đính hôn, quyết tâm nói: “Ta chỉ quan tâm đến Triển Nhung, chỉ cần có thể tìm được hắn, ta có thể bỏ qua lòng tự trọng, tiếp tục bám lấy ngươi.”

Dù sao tâm đã rơi vào tay giặc, thừa dịp còn có con bài chưa bị lật tẩy, cố gắng đạt được bao nhiêu điều kiện thì càng tốt.

Thiệu Vĩnh Côn khẽ vuốt sau lưng cậu, trầm mặc một lát, thấp giọng nói: “Ta mang ngươi đi gặp hắn.”

Lâu Duật Đường kinh hỉ đến nhảy lên, sau đó thẹn quá thành giận, túm lấy áo Thiệu Vĩnh Côn gầm rú: “Hỗn đản! Ngươi đã sớm tìm được hắn đúng không? Thế mà vẫn gạt ta!”

Thiệu Vĩnh Côn hạ xuống mi mắt, vẻ mặt ảm đạm nhỏ giọng nói: “Ta sợ ngươi đạt thành tâm nguyện rồi sau này sẽ không cần đến ta nữa . . . . . .”

Bộ dáng của hắn quả thực giống như đứa nhỏ phải chịu ủy khuất, oai hùng bá đạo ngày thường đã không còn thấy, khiến Lâu Duật Đường nhìn thấy liền mềm lòng, vội vàng hống hắn: “Ta sẽ không rời đi ngươi, trừ phi ngươi đã ghét bỏ cái lão nam nhân không người yêu này.”

“Làm sao có chuyện ấy?” Thiệu Vĩnh Côn mừng rỡ, ôm cậu lăng lăng vài vòng, dùng sức hôn lên trên mặt, sau đó cao hứng phấn chấn kéo cậu ra ngoài.”Việc này không nên chậm trễ, bây giờ đi luôn đi! Bất quá ngươi phải chuẩn bị tâm lí thật kĩ, Lâu Triển Nhung bây giờ so với trước kia bộ dáng quả thực không còn, đừng để bị dọa.”

Lâu Duật Đường bị tin vui này xông đến hôn đầu, đối với lời miêu tả của Thiệu Vĩnh Côn là nghe tai này ra tai kia. Tuy rằng trên đường đi người kia cũng đã cố gắng chuẩn bị tinh thần cho cậu, nhưng đều bị cậu xem như gió nhẹ qua tai, nghe qua liền quên. Kết cục của việc không nghe lời người khác chính là đến lúc nhìn thấy đứa cháu cậu như bị ngũ lôi oạnh đỉnh vạn tiễn xuyên tâm, sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm.

Đứa cháu của cậu nguyên bản cao gầy, đẹp trai, kiệt ngạo không kềm chế, bây giờ lại trở thành một tên mặt trắng xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo mà yếu đuối, tương phản cực đại khiến cậu cảm thấy trước mắt như hóa đen, lâm vào cảm giác tuyệt vọng khiến người ta mất hết can đảm

Nhìn một tiểu nam nhân yếu đuối như vậy, ai còn có thể trông cậy vào hắn trọng chấn bang phái, hiệu lệnh tứ phương nữa?

Lâu Duật Đường bị đả kích không nhẹ, chú cháu gặp lại nhau một phen thương cảm. Đến lúc biết thân thể mình đã bị Diệp Hân An chiếm cứ, Lâu Triển Nhung lập tức sai khiến sai cái tên trung khuyển suốt ngày theo sau hầu hạ hắn là Lục Định Vũ chạy như bay đến Hoa Viên Thần Kì. Kết quả lại khiến cho hắn chịu đả kích càng sâu, Diệp Hân An căn bản không có ý định trả lại thân thể —— huống hồ cho dù hắn có muốn Lâu Triển Nhung cũng không còn muốn nữa, tưởng tượng đến việc thân thể kia ở trong lòng địch thủ một mất một còn của ình, ngủ cùng nhau không biết đã bao nhiêu lần, hắn liền cảm thấy ghê tởm không thôi.

Kể từ đó, đứa cháu đáng thương của cậu cũng chỉ còn cách tiếp tục nương nhờ cái thể xác gió thổi lại bay này tiếp tục chịu ủy khuất.

“Xong rồi, thế này thì quả thật xong rồi.” Trên đường trở về nhà, Lâu Duật Đường như đánh mất hồn, thì thào nói nhỏ. Nếu như nói lúc trước cậu vẫn còn đang ôm ấp một tia hy vọng, bây giờ chỉ còn hoàn toàn là tuyệt vọng. Trước đây chú cháu liên thủ còn có thể miễn cưỡng coi như văn võ song toàn, hiện tại trở thành nhược kê với nhược kê, còn muốn trở về hắc đạo? Trừ phi trong mơ, còn không, đến cửa cũng không có.

“Cuộc sống bình thường có cái gì không tốt?” Thiệu Vĩnh Côn không hờn giận tà liếc cậu một cái, “Người tên Lục Định Vũ kia đối xử với hắn cũng không tồi, cứ như ngậm thì sợ hư mà cầm thì sợ rớt, vì cái gì mà không sống bình thản qua ngày, cứ phải đánh đánh giết giết mới được sao? Thực không hiểu các ngươi.”

Lâu Duật Đường nghe thấy “Lục Định Vũ” ba chữ này nhãn thần liền sáng lên, trong đầu hiện lên cái nam nhân cường tráng cường kiện kia, vỗ vỗ hai tay, nói: “Nếu Triển Nhung có thể có thân thể của người kia, trọng chấn bang phái sẽ không còn là suy nghĩ trong mộng nữa!”

Cậu không đợi Thiệu Vĩnh Côn trả lời, hưng phấn mà quay sang nói: “Ngẫm lại xem, nếu Triển Nhung cùng nam nhân kia đổi hồi rồi, hắn không phải lại trở về là một hảo hán sao?”

Thiệu Vĩnh Côn dở khóc dở cười, không có hảo ý nhìn cậu một cái, nói: “Ta giới thiệu thiên sư cho ngươi được chứ, đương nhiên thành công hay không thì không dám cam đoan.”

“Hảo!” Lâu Duật Đường tuyệt vọng cái gì cũng không thể bỏ qua không thử, không ngờ hành động này càng khiến cho Lâu Triển Nhung chịu nhiều đau khổ, không chỉ bị Lục Định Vũ tha trên giường ăn kiền mạt tịnh, còn suýt chút nữa bị nam nhân kia chỉnh chết, bị không ít tra tấn mới có thể trời quang mây tạnh gặp trăng sáng.

Nếu Thiệu Vĩnh Côn đã dẫn cậu đi gặp cháu, như vậy Lâu Duật Đường tự nhiên phải thủ ước, ngoan ngoãn ở lại bên người hắn. Bất quá hiện tại hành động của cậu cũng tự do không ít, có thể tùy tiện đi ra ngoài chơi bời, nhưng phải tuân thủ ba điều: không được vào câu lạc bộ, không được tham dự vào mấy cái hoạt động phi pháp, không được hỏi ba đáp bốn.

Ngự Phong Đường giải tán, Hồng Viễn Bang chuyển mình, hai thế lực bang phái này xưa mỗi bên trấn giữ một phương giờ đã trở thành lịch sử. Thiệu Vĩnh Côn công to trạng lớn, đươc thăng chức tăng lương, nuôi một người như cậu cũng chẳng có vấn đề, bất quá Lâu Duật Đường không thích vô công rồi nghề như vậy, ngẫu nhiên cũng đi làm mấy việc bán thời gian, làm mấy việc phục vụ xã hội v.v…, nghiễm nhiên trở thành một thị dân chính trực bình thường.

Vốn nghĩ theo thời gian trôi qua, chấp nhất của Thiệu Vĩnh Côn đối với cậu cũng dần dần mà nhạt đi, cũng đã từng tự ngược mà liên tưởng không ít cảnh tượng chia tay trong đầu. Không ngờ mỗi ngày trôi qua, củi gạo cùng nhau, cùng cãi cọ đấu võ mồm, Thiệu Vĩnh Côn nhiệt tình một chút cũng không giảm bớt, hai người ở chung càng ngày càng hài hòa tự nhiên, càng ngày càng giống lão phu lão thê bên nhau.

Nếu có thể vĩnh viễn như vậy, thật cũng là một chuyện tốt, nhưng sự thật luôn hiển hiện như máu chảy thê lương, luôn có một ít chuyện vô căn cứ khiến người ta nghi ngờ nhau vẫn có thể nảy aa, đảo loạn cái thế giới ôn nhu yên bình của hai người.

Buổi tối này, Lâu Duật Đường tâm huyết dâng trào đang quét tước phòng bếp, dưới tủ bị cậu đẩy đổ một cái bình thuốc nhỏ, cậu nhìn thấy, nhặt lên.

Giống như không cẩn thận mà bị đẩy rớt, nhãn trên bình bị rớt ra, Lâu Duật Đường nhẹ nhàng nhấc lên, nhíu mày.

Là thuốc ngủ, Thiệu Vĩnh Côn cần tới cái này làm gì? Bọn họ có ai bị cái bệnh mất ngủ này đâu!

Lại nhìn ngày sản xuất dưới đáy bình —— cuối mùa hè vừa rồi, hiển nhiên là được mua sau khi cậu bị giam lỏng tại nơi này, Thiệu Vĩnh Côn có cái âm mưu gì? Tại sao lại mua cái loại đồ vật này?

Dược trong bình chỉ còn hai phần ba, xem hướng dẫn mặt sau, có vẻ như là lượng thuốc của ba ngày, Lâu Duật Đường trong đầu nhớ lại thật nhanh, càng nghĩ càng khẳng định, càng nghĩ càng tỉnh ngộ, thân thể nhất thời bị màn sương hàn lãnh bao lấy, lạnh đến tận xương.

Trách không được lúc Thiệu Vĩnh Côn đi xử lý cái án kiện này cậu lại suốt ngày ngủ, hóa ra đối phương là hạ dược trong đồ ăn, khiến mình không thể xuất hiện quấy nhiễu hành động của hắn. Hoặc nói, khiến mình thả lỏng cảnh giác, mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Chuyện xảy ra trước nay được xâu chuỗi lại, một ý tưởng càng ngày càng rõ ràng được hình thành trong đầu, Lâu Duật Đường nhắm mắt lại, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hai tay càng không ngừng phát run.

Hắn nhất định là đã biết cháu cậu ở đâu, vì ngăn cản bọn họ chú cháu gặp mặt, ngay cả bị thương cũng không chịu đi bệnh viện, mệt cậu còn vất vả vừa giúp hắn băng bó miệng vết thương vừa cảm động. Sau lại hống cậu thu hồi ấn tín Đường chủ, sau lại kê đơn khiến cậu hôn mê, sau đó trộm đi ấn tín, khiến cuối cùng Ngự Phong Đường tan rã trong tay hắn.

Cậu mềm nhũn tựa vào tường, dùng hết khí mới ngăn bản thân không ngồi bệt luôn xuống sàn nhà, Lâu Duật Đường lắc đầu cười khổ, ám tràm ngu xuẩn cùng thấp hèn của bản thân.

Cậu đã đem hết tất cả của mình để có thể tin tưởng nam nhân này, kết quả khi còn đang đắm chìm trong hạnh phúc thì mới biết hóa ra chỉ mà một hồi mộng đẹp, phát hiện nguyên lai mình vẫn cứ đang loanh quanh trong một cái ***g được bố trí tinh xảo, bị lợi dụng mà không biết, ngược lại còn đắc chí đến không biết thẹn!

Thiệu Vĩnh Côn, ngươi thật sự là một diễn viên cao minh, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn. Nếu không phải cái bình dược này đổ xuống bị ta phát hiện, không biết ta sẽ còn bị ngươi lừa bao lâu nữa? Có phải đến tận lúc chết vẫn vì ôn nhu của ngươi mà tự khiến bản thân cảm động không thôi?

Đều là giả hết, thế giới này, căn bản không tồn tại cái gì mà thiệt tình thực lòng.

Cảm giác hư thoát lạnh như băng dần dần nhạt đi, sức lực lại trở về trên người, Lâu Duật Đường đem bình thuốc vứt vào trong thùng rác, vỗ vỗ mặt, tận lực làm như không có việc gì trở lại trong phòng khách.

Thiệu Vĩnh Côn đang xem TV, cũng không ngẩng đầu lên hỏi: “Ngày mai có rảnh không? Chúng ta ra bờ biển chơi đi?”

“Ách. . . . . .” Lâu Duật Đường sắc mặt ủ dột, chần chờ một lát, nhẹ giọng mở miệng: “Vĩnh Côn. . . . . .”

Nói ra hai chữ này quả thật vô cùng gian nan, mặt nạ sau khi bị phá bỏ, mỗi lần gọi lên cái tên này cảm giác yết hầu như bị con dao sắc lẻm cắt qua, mùi vị huyết tinh tràn ngập mãi không tiêu tán. Cậu nhắm lại hai mắt, nói: “Ngươi tại sao lại muốn trở thành cảnh sát?”

Thiệu Vĩnh Côn có điểm kinh ngạc, quay đầu nhìn cậu một cái, theo thói quen vươn tay nắm lấy thắt lưng cậu ôm vào, lại cảm giác được người trong lòng nháy mắt thân thể cứng đờ. Hắn nhíu mày, hỏi: “Sao vậy, sao đột nhiên hỏi cái này?”

“Nghĩ mãi không biết, muốn hỏi ngươi một chút.” Lâu Duật Đường ngoài cười nhưng trong không cười, “Dù sao ta đối với ngươi cũng hoàn toàn không biết gì cả.”

Thiệu Vĩnh Côn nhướn mi nhìn cậu, đáp: “Đương nhiên là vì bảo vệ pháp luật cùng trật tự xã hội, trừ gian diệt ác.”

Đáp án quen thuộc này khiến Lâu Duật Đường khẽ cười một tiếng, tận lực bất động thanh sắc, lại hỏi: “Như vậy, nếu như ta làm ra chuyện trái pháp luật, ngươi có phải sẽ không hề do dự mà bắt ta?”

“Ngươi làm cái gì?” Thiệu Vĩnh Côn hưng trí dạt dào nhìn cậu, nửa đùa nửa giỡn, nói: “Nếu như là chuyện trên giường thượng cẳng chân hạ cẳng tay với ta, ta sẽ giơ cao đánh khẽ, không trừng trị ngươi tội hành hung cảnh sát.”

Lâu Duật Đường sắc mặt cứng ngắc, trên môi vẫn giữ nụ cười lạnh như băng, nói: “Ta chỉ đặt giả thiệt một chút thôi, nói cho ta biết ngươi sẽ hay không bắt ta?”

“Sẽ.” Thiệu Vĩnh Côn nhẹ giọng, nhưng lại không chút do dự cho cậu một đáp án.

Lâu Duật Đường trong đầu trống rỗng, dại ra vài giây mới hồi phục tinh thần, cười nhẹ ra tiếng: “Thật đúng phong cách của ngươi a, Thiệu cảnh quan.”

Vì niềm tin vào chính nghĩa của mình, không tiếc mà tạo ra một nhà giam đầy ôn nhu, đưa cậu nhốt vào trong, không thấy mặt trời. Tùy ý lừa gạt, cũng chưa từng cố kị cảm nhận của cậu, thậm chí cũng không hề quan tâm cho dù có là người trong lưỡng đạo, tim của cậu cũng là thịt mà thôi, khi được che chở bảo vệ cũng thấy cảm động, khi bị thương cũng sẽ biết đau đớn.

Thiệu Vĩnh Côn, ngươi điên rồi! Cảm tình hay thân thể mà cũng cho như một loại thế mạnh để lợi dụng, một lần xúc xắc đánh cược cuối cùng cũng toàn thắng. Mà cậu, có tu luyện thêm mười đời cũng không phải là đối thủ của nam nhân này, vô luận tranh đấu kháng cự như thế nào cuối cùng cũng chỉ nhận lấy kết cục hôi phi yến diệt.

“Ngươi hôm nay không được bình thường, ” Thiệu Vĩnh Côn nâng lên mặt cậu, còn thật sự quan sát hỏi: “Lại bị kích thích gì sao ? Ta đối xử với ngươi không tốt sao?”

Lâu Duật Đường ngay cả khí lực để trả lời cũng không có, nở ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, thầm nghĩ phải rời khỏi cái nam nhân vô tình này, đến nơi chân trời góc biển kiếm một chỗ tự liếm vết thương của bản thân.

Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên đã cứu cậu, Thiệu Vĩnh Côn không kịp truy vấn cậu liền nhấc điện thoại lên. Sau một lát sắc mặt của hắn liền thay đổi, vội vàng cắt tắt máy, phủ thêm cảnh phục ra khỏi cửa, lúc gần đi còn quay lại dặn cậu: “Ta có việc gấp, buổi tối có thể không trở lại, ngươi ngoan ngoãn ở nhà chờ ta, không được chạy loạn.”

Lâu Duật Đường mặt không chút thay đổi gật đầu, ở bên cửa sổ nhìn đến tận khi hắn lên ô tô rời đi, liền vội vàng đi đến bên huyền quan. Không ngoài sở liệu, nam nhân lại khóa cửa, cậu lại trở thành con thú bị nhốt, có chạy đằng trời.

Nếu như vậy thì đành ngươi sống ta chết một phen di! Dù sao cậu cũng chẳng có gì mà cố kị nữa, tâm đã chết, có ở đây ngu ngốc bị nam nhân này đùa giỡn xoay quanh cũng không còn ý nghĩa, chẳng bằng buông tay một lần, chết cũng không tiếc.

Cậu lục tung, đem tất cả sàng đan, bức màn, khăn trải bàn, quần áo. . . . . . Tóm lại đem tất cả vải trong căn hộ đến bên cửa sổ, vội vàng từng cái từng cái buộc vào nhau, thành một sợi dây dài đến mười sáu tầng lầu, một mặt buộc vào cây cột lớn trong phòng khách, một đầu thả xuống qua cửa sổ.

May mắn là ban đêm cũng không có mấy người qua lại, khiến cậu cũng không đến mức bị người ta nhòm ngó như khỉ, Lâu Duật Đường cũng không dám nhìn xuống, ôm lấy cái sợi dây chắp vá kia, dần dần trượt xuống.

Cả con đường mồ hôi chưa từng dừng chảy, quần áo lại bị gió đêm thổi tới khô, rất nhanh lại bị mồ hôi làm ướt nhẹp. Hao hết thiên tân vạn khổ, cậu rốt cục cũng chạm được đến mặt đất, trong nháy mắt hai ngón chân cảm giác được mặt đất vững chãi bên dưỡi, Lâu Duật Đường liền cả người mềm nhũn vô lực ngã ngồi xuống đất.

Rốt cục cũng đã kết thúc, Lâu Duật Đường từng ngụm từng ngụm thở phì phò, ngẩng đầu tòa nhà trong ánh trăng, tâm vốn dĩ đang quặn đau đột nhiên lại nhảy lên một tia vui sướng.

Tạm biệt, cảnh quan đại nhân thiết diện vô tư.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.