Hồ Giá

Chương 33: Chương 33




Bên này đám người Hồng Ngọc bận bận bịu bịu lo chuẩn bị để việc thành thân được chu toàn, còn phía bên Long Quân thì làm gì nha?

. . . .

Bên phía Long Quân có hơi lộn xộn. . . = =||

=======================

Ngày đó, Hồ Thập Bát bị Hồ Hồng Ngọc kéo đi, Ngao Ly cũng lập tức rời Thanh Vân Sơn, vội vàng khẩn trương một đường hồi tộc.

Lúc Hồ Thập Bát tỉnh lại có hỏi hắn Ngao Kiệt đã đi đâu, y trả lời là Ngao Kiệt hồi tộc để tham gia hội nghị của các trưởng lão trong tộc, cái này một nửa là thật, nhưng một nửa còn lại y không có nói ra.

Tà đạo phong ấn mà Long Chủ đời trước đã phong ấn xuất hiện một khe nứt, cần phải trọng tân lại phong ấn. Ngao Kiệt hồi tộc lần này chính là để niệm chú ấn để trọng tân lại phong ấn tà đạo, nếu thành công thì thôi, còn nếu không xong. . .không chừng phải dục huyết phấn chiến một trận. . .

Vốn dĩ, đối với việc thu yêu đánh nhau, Ngao Kiệt là thiện trường nhất, nên cũng không có gì đáng lo. Nhưng sau khi nghe Thập Bát kể lại chuyện tình cờ chứng kiến lần đó ở hậu hoa viên nhà Lang công tử, trong lúc mấy hắc y yêu giả kia nói chuyện với nhau có đề cập tới long cùng trư, nghe tới đây đột nhiên Ngao Ly giật mình bừng tỉnh, liền hoài nghi việc phong ấn tà đạo kia xuất hiện khe nứt không phải là ngẫu nhiên, mà là một cái bẫy!

Long. . . Trư, Hồ Thập Bát nghe xong không hiểu là gì, nhưng Ngao Ly vừa nghe là hiểu ngay, cái đó chính là Long Châu a!

Long Châu chính là nội đan của Long, là nơi tập trung hết thảy công thể tu vi của Long Quân.

Mục đích của tên hắc y kia cư nhiên lại là Long Châu!

Nếu như lần này phong ấn tà đạo kia bị nứt xác thực là bẫy, vậy thì tình hình của Ngao Kiệt lúc này thật sự nguy hiểm!

=========================

Có người nói, ủa sao tự dưng lại chuyển sang tà đạo phong ấn vậy?

Đừng nóng, cho phép ta đây từ từ mà nói ra ~~~~

Ngày đó, sau khi Ngao Kiệt bồi bổ dương khí cho Hồ Thập Bát xong, ôm Hồ Thập Bát bất tỉnh nhân sự trở về tiểu mộc ốc rồi, Ngao Kiệt đặt Hồ Thập Bát lên giường, bản thân cũng bò lên theo.

Lúc đầu là từ phía sau ôm Hồ Thập Bát vào lòng, ôm một hồi lại muốn nhìn mặt Hồ Thập Bát, lập tức xoay hắn lại nhìn.

Ngao Ly ở cạnh nhìn thấy, mắt thiếu điều co giật nói, tiểu Thất a, ngươi cứ lật tới lật lui như vậy Thập Bát cũng không tỉnh đâu a. Hắn bị ngươi lăn qua lăn lại tới như vậy, ngươi còn không cho hắn hảo hảo nghỉ ngơi một lát?

Nghe Ngao Ly nói như vậy, Ngao Kiệt nghiêng đầu nghĩ một hồi, mới nhảy từ trên giường xuống, đắp chăn rồi dịch hảo bốn góc chăn lại cho Thập Bát xong, thuận thể sửa sang tư thế để Thập Bát nằm thoải mái một chút, sau đó tự mình ngồi ở cạnh giường, ngắm thụy nhan của Hồ Thập Bát, nhìn đến nỗi chớp mắt cái cũng thấy tiếc nữa, bắt đầu cười ngu.

Ngó bộ dáng thục nữ của Ngao Kiệt như vậy, Ngao Ly nghĩ nghĩ, ai, mình cũng đừng nên tiếp tục ở lại nữa, người ta không chê mình chướng mắt, bản thân cũng tự thấy chướng mắt.

Thế là Ngao Ly nói, ngươi ở trong này coi chừng Thập Bát, ta xuống núi kiếm cái gì đó ăn chút. Ngao Kiệt đầu cũng không thèm quay lại nhìn, ừ hử đại một tiếng.

Ngũ Long Quân lại xoay đầu dòm nói, ngươi có đói bụng không a, có muốn ta sẵn tiện mang cái gì đó cho ngươi ăn không a?

Ngao Kiệt tựa cằm ở mép giường nhìn thụy nhan của Hồ Thập Bát cười ngu ngơ, lần này ngay cả ừ trả lời cũng không thèm ừ lấy một tiếng.

Ai cũng bảo người đang yêu trí óc đều tuột xuống, lời này quả thực không sai tí nào. Tiểu Thất bình thường rất thông minh, hiện tại phỏng chừng trí óc tuột về âm rồi quá = =

Ai da, người đang yêu quả thật là rất hạnh phúc a ~~~

Có chút chua chua nhìn thoáng qua hai người trong phòng, Ngao Ly bỏ đi.

==========================

Xuống dưới chân núi Thanh Vân Sơn, Ngao Ly đến một thành trấn khá lớn ở gần đó, mua một đống cao bính tiểu cật, vừa đi vừa ăn vừa xem náo nhiệt xung quanh, đang bước đến gần tập thị, đột nhiên phát hiện phía trước có một cái lều bằng vải bố đỏ rất to, rất nhiều người đang tề tụ ở phía trước.

Có náo nhiệt mà không xem thì không phải phong cách Ngao Ly, vì thế quẹt miệng một cái, Ngao Ly cũng ùa theo dòng người đến đó.

Đến gần mới nhận ra, nguyên lai là có một hí ban tử đang dựng thai để mà xướng hí ở chỗ này, vừa vặn hôm nay biểu diễn tiết mục. . .vừa nhìn thấy tiết mục Ngao Ly liền hứng thủ dào dạt.

“Dũng giả đấu ác long!”

Ai dô, ta bằng mọi giả cũng phải xem, dũng giả nào đấu với ác long nào nha!

Ngao Ly ôm một đống thức ăn chen chen lên phía trước, phía trước có hai người thu phiếu của hí ban nói, ai tiểu gia, ngài phải đưa phiếu tiễn mới có thể vào xem a.

Ngao Ly chớp chớp mắt chu miệng nói, đại ca ca, nhân gia đi dạo một hồi, tiền đem theo cũng đã tiêu hết rồi ~~ nhưng mà thực sự rất là muốn xem hí nha, ca ca cho nhân gia vào xem có được không?

Hai tráng hán bị đôi mắt to tròn của Ngao Ly chớp chớp làm cho hôn mê luôn rồi, đặc biệt ôn nhu nhìn Ngao Ly nói, a nha tiểu công tử muốn xem hí a, cứ vào đi cứ vào đi, muốn xem bao lâu thì cứ xem, ha ha~~

Cứ như vậy, Ngao Ly vác theo cái mặt đáng yêu tươi cười đến thiên chân vô tà mà xem bá vương hí.

Bên trong lều người rất nhiều, phía trước ở giữa có dựng một thai tử, trên đó có hai người đang y y nha nha mà xướng hát, chẳng thấy dũng giả ác long đâu cả, chỉ thấy hai nàng nữ đán.

Ngao Ly dỏng tai, cẩn thận lắng nghe xướng từ mấy nàng xướng, một nàng cứ xướng lại xướng, không phải là khuê trung oán phụ thì là tư niệm tình lang, trong lúc tịch mịch khó có thể nén được mà giải bày tâm sự, nàng còn lại bên cạnh thì là nha hoàn, đang khuyên khuyên bảo bảo cái gì đó.

Ngao Ly nghe một hồi cảm thấy đúng là chả có gì thú vị, nếu tịch mịch thì cứ im lặng để trong lòng đi, còn không nhịn nổi thì đi gặp, cứ y y nha nha đúng là chả có chút ý nghĩa gì.

Không thèm nhìn lên trên thai nữa mà đảo mắt dòm xung quanh, ai dè vừa nhìn, đã nhìn thấy có người quen. . .

Phía trước xéo xéo, cách khoảng một hai ba bốn. . .sáu người!

Đại ca của hắn, đang gật gù gật gù theo tiết tấu nhạc khúc mà đắc ý, nghe đến một bộ say mê vô cùng!

Lão đại của chín vị Long Quân, Ngao Chá, cũng là vị thanh sam công tử cùng Ngao Kiệt thu yêu ở Kim Lăng mà mấy ngày trước Hồ Thập Bát đã tình cờ gặp, hiện tại đang ngồi nghe xướng khúc mê mẩn, đầu thì gật gù lắc lư, miệng thì lẩm nha lẩm nhẩm theo, đột nhiên bị ai đó vỗ mạnh bả vai một cái, giật mình hết hồn quay qua nhìn, vừa kinh vừa hỉ “Ai nha, Ngũ đệ! Ngươi sao lại ở đây nha??”

Ngao Ly ném cho một cái xem thường nói “Ngươi cũng có thể ở đây, tại sao ta lại không thể!” dứt lời liền nắm tay lôi Ngao Chá ra ngoài, Ngao Chá giẫy giụa tránh né, miệng la oai oái, ta còn chưa xem diễn xong mà!!

Chúng nhân xung quanh nhất tề dùng nộ nhãn trừng hai vị Long Quân “Hừ!!!”

==========================

Phải nói, bạn Ngao Chá này làm đại ca không có chút tôn nghiêm gì hết, đầu bị Ngao Ly gõ một cái sưng lên cái một cục u to tướng, ngồi ở trà lâu gần chỗ xem hí xướng lúc nãy, nhìn Ngao Ly vừa uống trà vừa ăn điểm tâm. . .

Ngao Ly vừa ăn vừa nói ”Ngươi! Như thế nào lại chạy đến chỗ này?”

“Thu yêu lạc.”

“Gần chỗ này có yêu quái?” Ngao Ly mồm ăn như vó ngựa, suy nghĩ chuyển động cực nhanh, làm gì có a, vùng này mình tới lui nhiều lần rồi, căn bản không có đọa yêu nào lảng vảng quanh đây, chẳng lẽ. . . là tên hắc y yêu giả bỏ chạy kia đã quay trở lại?

Đêm đó, Ngao Ly cùng Ngao Kiệt đuổi theo hắc y yêu giả chạy về phía tây, lúc đuổi đến chẳng tấy tăm hơi hắc y yêu giả kia đâu, liền sau đó Ngao Ly cùng Ngao Kiệt mới phát hiện cảnh sắc sau lưng mình cư nhiên biến hóa, giống như đã tiếnnhập vào một không gian dị độ, bốn phía đều là quang vựng không ngừng biến huyễn hình trạng cùng vị trí.

Hai người liền hiểu ra, quang vựng kỳ quái này chính là lối vào để đến dị thế giới, nếu không cẩn thận chạm phải ngay tức khắc sẽ bị hút đến nơi nào đó không thể xác định được.

Thế là hai người đành phải thật cẩn thận thu lại khí tức của mình, tiến lên dò xét lối đi mà phiến quang vựng kia hình thành, đi được một lúc, bỗng dưng cảm thấy quanh thân thể rắc một tiếng, tựa như đã xuyên qua kết giới gì đó, cảnh vật trước mắt ngay lập tức biến trở lại thành nhân gian thực tại.

Lúc ấy, phản ứng đầu tiên của Ngao Kiệt là muốn quay trở lại một lần nữa để tìm hiểu đến cùng, kết quả không gian phía sau bỗng trở nên trống rỗng, cái gì cũng không có.

Hai người tìm tòi xung quanh sơ một vòng, không phát hiện được tung tích của hắc y yêu giả, trong lòng chợt lo lắng cho Hồ Thập Bát, liền vừa dò tìm khí tức của Hồ Thập Bát vừa trở về, đúng lúc chứng kiến Hồ Thập Bát cùng tên yêu quái khả năng là cữu cữu hắn giằng co với nhau. . .

Sự tình phát sinh sau đó cũng thực đột ngột, cũng thực. . .kịch liệt. . .

Khụ khụ, bây giờ có thời gian ngồi xuống để mà ngẫm nghĩ lại nghiêm túc, Ngao Ly mới cảm thấy có chút nghi hoặc, lối đi thông đến dị thế giới kia quả thật quá mức kỳ dị, trước kia lúc nghe các trưởng lão kể lại về truyền thuyết thượng cổ cũng có từng nghe qua một ít, nghe nói lối đi này vị trí vô chừng bất định, nếu như đi vào may mắn có thể xuyên qua thời không đến tương lai hoặc trở về quá khứ, nhưng rất nguy hiểm, khả năng chọn sai lối vào là rất lớn, nếu bị lạc ở trong đó, cả đời cũng không thể nào thoát ra.

Lối đi kia xuất hiện ở đó, rốt cuộc là ngẫu nhiên hay là có kẻ cố ý triệu hoán ra?

Nếu như hiện tại yêu quái mà Ngao Chá tìm gặp là hắc y yêu giả kia thì. . .

Ngao Ly ánh mắt xa xăm nhìn về nơi nào đó, suy nghĩ đến ngẩn người.

Ngao Chá đối diện chờ nửa ngày cũng không thấy y nói chuyện, ngẩng đầu liền nhìn thấy Ngao Ly như vậy ngạc nhiên, a nha, Ngũ đệ sao tự dưng lại ngồi ngẩn ra vậy, thế là đưa tay xòe trước mặt Ngao Ly lắc lắc, miệng thì xướng “Hồn quy lai hề ~~~ hồn quy lai hề ~~~”

Đập một cái bốp vào cái tay đang lắc lư trước mặt mình, Ngao Ly hồi thần trừng mắt liếc nhìn Ngao Chá một cái “Trả lời vấn đề của ta mau! Ngươi ở chỗ này gặp được yêu quái gì hả?”

Câu trả lời của Ngao Chá làm cho một đống điểm tâm trong miệng Ngao Ly nuốt không trôi, tắc ngay cổ họng phải ho sặc sụa.

“Ta đâu có ở chỗ này gặp yêu quái gì đâu, ta ở chỗ khác gặp yêu quái, bị yêu quái kia đuổi giết nên phải chạy trốn tới đây mà.”

“Khụ khụ khụ khụ!!!”

“Ngũ đệ, ngươi ăn từ từ thôi, uống chút trà uống chút trà. . .” Ngao Chá thật hảo tâm, vừa vỗ lưng Ngao Ly vừa rót cho y một chung trà, xong xuôi trở về chỗ ngồi bắt đầu oán giận “Đều tại Tiểu Thất hết, vốn là hai người chúng ta một tổ cùng nhau thu yêu, hợp tác hảo bao nhiêu, kết quả nó ở Kim Lăng gặp một tên bằng hữu không biết là ai, chạy trở về đào đàn tử tửu lên xong, quăng lại một câu nói phải nghỉ ngơi, sau đó ném ta lại một mình. . . . Ô ô ô ô ô ô. . .”

Bộ dạng Ngao Chá quả thực rất phong lưu tuấn nhã, thần thái phiêu dật, ngoại hình công tử tao nhã phiên phiên, nhưng mà trí óc lại thoát tuyến. . . hoàn toàn phá hỏng hình tượng bên ngoài tốt đẹp, hiện tại y bĩu môi chu mỏ ai oán, bộ dáng quả thật là hảo ủy khuất a.

Ngao Ly yên lặng uống trà ăn điểm tâm.

Long tộc như thế nào lại đẻ ra cái dạng bại hoại như vậy chứ. . .Ta không nghe thấy gì hết, ta không thấy gì hết. . .

Oán giận một hồi mà không thấy ai đồng tình, Ngao Chá cũng tự thấy chẳng có ý nghĩa, thế là nói tiếp “Tiểu Thất đi rồi ta đành phải tự dựa vào bản thân đi thu yêu, kết quả mấy hôm trước ta gặp một tên Hổ tinh thiệt rất lợi hại, đuổi theo ta hoài a TUT lúc đó ta liều mạng chạy chạy chạy, đến lúc phát giác đã ở đây rồi. . . Thật kỳ quái a, hắn tại sao không đuổi theo nữa nha?”

Dứt lời ngó qua, thấy Ngao Lỵ dửng dưng ngồi ăn ăn uống uống chẳng thèm để ý tới mình, thế là xáp lại gần cười hì hì lấy lòng “Tiểu Ngũ a, bằng không chúng ta cùng nhau một tổ đi ~~~”

“Đừng giỡn. . .” Ngao Ly kéo ghế lùi ra, tránh xa Ngao Chá nói “Ta vẫn còn muốn sống. . .”

========================

“Vậy bây giờ ngươi tính làm gì?” Ngao Ly nhìn vị Đại ca không có chút tương lai nào của mình thở dài hỏi.

“Tìm Tiểu Thất a.”

“A?”

“Mấy ngày trước ta có hồi tộc, nghe mấy trưởng lão nói lại, tà đạo phong ấn hình như là bị nứt ra rồi. . .Năng lực của mấy vị trưởng lão chỉ có thể miễn cưỡng duy trì chế trụ nó không nứt lớn ra thêm nữa, bây giờ đang gấp rút tìm Tiểu Thất cùng Phụ Quân trở về để trọng tân phong ấn nè, ngươi biết gì chưa, tiểu Thất đã được ngầm chỉ định bổ nhiệm làm trưởng tộc đời kế. . .”

Ngao Ly nhảy dựng lên tống cho Ngao Chá một cái bạo lật!

“Chuyện gấp như vậy tới giờ mới nói! Đi theo ta!”

Ngao Ly dẫn Ngao Chá đến tiểu ốc của Ngao Kiệt và Hồ Thập Bát ở Thanh Vân Sơn, đem mọi chuyện đã được kể nói lại với Ngao Kiệt.

Ngao Kiệt tuy rất quyến luyến Hồ Thập Bát, nhưng trong tộc xảy ra đại sự như vậy, đành phải trở về.

Ngao Ly bảo, cứ yên tâm, ta ở trong này trông chừng Hồ Thập Bát, nhất định không để hắn gặp nguy hiểm.

Ngao Kiệt nói, vậy ngươi chờ Thập Bát tỉnh lại, bảo với hắn ta hồi tộc xử lý một số chuyện, chừng nào xong lập tức trở lại tìm hắn!

Nói xong, còn phải một phen kéo vị Đại ca đang liều mạng xáp lại gần giường nhìn Hồ Thập Bát hô hoáng lên ‘ai nha nha Thất đệ, đây không phải là bằng hữu lần đó của ngươi sao? Hắn bị sao vậy? Sao toàn thân đều là khí tức của ngươi a!’, rốt cuộc cũng đi!

______________________

dục huyết phấn chiến : chiến đấu một trận dữ dội, máu lửa =v=

hí ban tử : gánh hát

bá vương hí : coi chùa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.