Hồ Giá

Chương 49: Chương 49




Ngao Kiệt rốt cuộc đã ngâm trong Tẩy Tủy trì bao lâu, chẳng ai biết, dù sao phía trên Tẩy Tủy trì có một kết giới rất lớn cảm ứng được ma khí, chỉ cần trên cơ thể của ngươi còn ma khi, vậy là không thể nào thoát ra được.

Hôm nay, lúc trời vẫn còn chưa sáng hắn, Thần Quan trông coi Tẩy Tủy trì vẫn còn đang mơ mơ màng màng say ngủ, chợt nghe từ phía Tẩy Tủy trì truyền đến tiếng nổ đùng đoàng liên tiếp vang lên, Thần Quan kia không thèm suy nghĩ cũng biết chắc chắn là vị Thất Long Quân của Long tộc lại quậy nháo trong trì.

Thần Quan trong lòng nhịn không được lại ca cẩm : quá đáng hết sức! Từ lúc vị Thất Long Quân này bị nhốt trong Tẩy Tủy trì đến nay, hắn chưa từng ngủ được giấc nào yên ổn!

Vị Thất Long Quân này, chẳng hề biết sớm hay tối, lúc nào cũng quậy nháo gây rối hết a! Phải biết, phàm đã nhập ma bị giam vào Tẩy Tủy trì, ở bên trong bị trì thủy tịnh hòa khí tức chu thân, đó đã là một chuyện rất khó chịu rồi, lúc mới vào còn có sức để nháo vài ngày, nhưng mà quá thêm vài ngày, là ai cũng đều bị giày vò đến chẳng còn sức lực đâu nữa, có mấy ai giống được như Thất Long Quân này, tinh lực tràn đầy như vậy, ngày này quang tháng nọ sang năm kia mà kiên trì bền bỉ không ngừng quậy nháo như vậy tận một trăm năm mươi năm, thiệt sự hiếm thấy a! Ngài không biết cái chi gọi là mệt sao?

Ầm ĩ lớn như vậy, cũng chẳng có cách nào ngủ tiếp, Thần Quan dụi mắt rồi bò dậy, đi đến gần Tẩy Tủy trì, vừa đến đã nhìn thấy, Ngao Kiệt ở trong Tẩy Tủy trì không ngừng quẫy đuôi, hệt như đang quất roi, quất ầm ầm vào kết giới.

Thần Quan nọ thở dài nói, Thất Long Quân a, ngài cũng đừng có lao lực nữa, chỉ cần trên người ngài còn ma khí, kết giới này sẽ không mở ra đâu. Ngài ngẫm xem, ngài cứ ngày ngày nháo như vậy có tác dụng gì sao, có tác dụng gì sao?

Y ở đó đứng lải nhải, còn Ngao Kiệt ở trong trương ra cái mặt xú kiểm, giống như không nghe thấy lời y nói, cái đuôi cực đại lại vẫy mạnh một phát nữa, vang lên một tiếng ầm thật lớn. Kết giới phía trên Tẩy Tủy trì cư nhiên bị cú vẫy này làm chấn động đến lung lay một chút.

Thần Quan há to miệng ngu cả người, này này này này. . .mới nãy là cái gì vậy? Kết giới bị chấn động sao? Thiên a, tình huống này từ trước đến giờ chưa từng xảy ra a, Thất Long Quân cư nhiên làm kết giới bị chấn động ! ! !

Thần Quan lúc bấy giờ toàn thân đổ đầy lãnh hãn, trong lòng hô to làm sao bây giờ? Kết giới Tẩy Tủy trì tuy luôn luôn vang danh là vững chắc, cho tới bây giờ đều chưa từng có gì bất ổn, nhưng mà sự, không sợ nhất vạn, chỉ là sợ vạn nhất a. Vạn nhất vị Thất long Quân này từ trong lao ra, ma khí chưa tan, nhìn mình không vừa mắt, há mồm nuốt luôn thì. . .

Rùng mình một cái, Thần Quan lập tức phái hạ nhân kẻ đến Giáng Hà chi uyên thông báo, kẻ đến thiên đình thông báo.

=========================

Thiên binh được phái đến Giáng Hà chi uyên vừa mới rời đi không bao lâu, liền tình cờ gặp được Ngao Ly cùng với mấy vị Long Quân khác của Long tộc đang hướng đến, nhìn thấy liền mừng rỡ vội hỏi, các vị Long Quân tới thật đúng lúc, tình hình nghiêm trọng lắm a! Thất Long Quân hình như là đang cố rời khỏi Tẩy Tủy trì.

Nói ra cũng khéo, từ tối hôm qua, Cửu Long Quân cũng bắt đầu nháo loạn đòi đi gặp Ngao Kiệt.

Ngao Kiệt bị giam ở Tẩy Tủy trì một trăm năm mươi năm, Cửu Long Quân một lần cũng chưa từng được đến gặp. Không phải y không muốn đi, là không ai cho y đi.

Cửu Long Quân là kẻ ái mộ Thất ca điên cuồng, điều này ai ai cũng biết. Tất cả đều đồng dạng một suy nghĩ, vạn nhất Tiểu Cửu đến đó rồi, nhìn thấy Tiểu Thất bị giam giữ trong trì, kích động một phát nói, Thất ca đệ cứu huynh ra! Sau đó liền hung hăng đập phá trì, tuy là đập cũng không xi nhê gì, nhưng việc này mà truyền ra thì dọa người a ~!!

Cho nên, trên dưới Long tộc, ai cũng bảo nhau phải trông chừng Tiểu Cửu, không cho y đến.

Đến tối qua, rốt cuộc Tiểu Cửu nhịn hết nổi rồi, nổi điên lên quát, các người nếu dám ngăn cản không cho ta đi, ta cũng nhập ma, nhập ma rồi ta cũng phải vào Tẩy Tủy trì, đến lúc đó có thể gặp Thất ca!!

Tiểu Cửu a, là kẻ nói được làm được đó nha.

Mấy vị Long Quân khác nghe thấy vậy đều hô, được rồi, cũng đã một trăm năm mươi năm, nếu không để nó đi gặp thì cũng quá bất công đi, cùng lắm thì tất cả đều đến, lỡ có sự bất trắc thì tất cả cùng nhau xông lên, chẳng lẽ không đè Tiểu Cửu xuống được sao?

Thế là mỗi người một lời, khuyên khuyên bảo bảo, cuối cùng cũng khiến Tiểu Cửu nhẫn đứng hừng đông, vài vị Long Quân thu xếp một chút, rồi cùng nhau đến đây.

Từ xa đã nghe thấy tiếng ầm ầm từ Tẩy Tủy trì vọng đến, mấy vị Long Quân đều cười cười nói, không có gì, không có gì đâu, đây là Tiểu Thất ở trong trì tát nước đó mà. . .

Đang nói, liền thấy tiểu thiên binh hoáng hoảng hốt hốt chạy lại đây.

Thiên binh còn chưa nói được lời nào, đã nghe thấy từ phía Tẩy Tủy trì vọng lại một tiếng vang thật lớn như thiên băng địa liệt, ngay lập tức run lên một cái rồi té xỉu.

Mấy vị Long Quân ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy mảnh kết giới bích lục sắc bị nổ văng tung tóe, những mảnh vỡ kết giới bích lục sắc bay tứ tung trong không khí hệt như cơn mưa hoa, từ trong vầng kim sắc quang mang, cự long kim hồng sắc từ trong nước vọt lên lao ra ngoài không trung, làm cho vọt nước bắn tung khắp nơi, cự long kia trên một thân kim hồng lân phiến quẫy mình, trảo sinh tường vân, mục vận kim quang, uy phong hết sức!

Tiểu Thất!

Mấy vị Long Quân đều lắp bắp kinh hãi, ngay lập tức không do dự, hóa hình phóng qua.

Ngao Kiệt lao ra khỏi kết giới, dừng lại ở không trung một chút, rồi quẫy đuôi hướng về phía nhân giới, chợt trước mắt lóe ra vài đại quang ảnh, mấy vị huynh đệ nhà y đều đã hóa long hình ngăn trước mặt.

Ngao Kiệt trừng nhãn mâu lưu kim sắc, mở miệng tức giận nói “Tránh ra!”

Ngao Ly ngăn cản hắn “Ngươi đi đâu?”

“Thanh Vân Sơn!”

“Tìm Hồ Thập Bát?”

Ngao Kiệt không trả lời, chỉ là trừng mắt nhìn Ngao Ly, ánh mắt rõ ràng đã trả lời thay, ngụ ý “cái đó còn phải hỏi!”

Ngao Ly thấy Ngao Kiệt như vậy, có chút không yên lòng. Đều bảo, Tẩy Tủy trì chỉ khi nào ma khí chu thân tẩy hết mới có thể ra ngoài, Ngao Kiệt đây là đánh nát kết giới tự mình ra, vậy tức là vẫn chưa tẩy xong sao? Vạn nhất chưa tẩy xong, lại bị ma tính phản thực, làm ca ca như chúng ta cũng không đành lòng xuống tay với chính thân đệ đệ mình a ~

Thế là đảo mắt một cái nói, Tiểu Thất a ngươi đừng gấp gáp quá, ngươi trong trì ngâm cũng đã hơn một trăm năm rồi, cũng đã nhiêu đó năm rồi, bây giờ ngươi nhìn thời gian đi, ở nhân giới đã là nửa đêm, ngươi y quan không chỉnh tề lại lập tức đến Thanh Vân Sơn, để Thập Bát thấy ngươi như vậy, mặt mũi đâu, thể diện còn đâu nữa a. Tóm lại ngươi trước tiên đi đổi y phục đã, sửa sang lại y phục, ăn mặc cho chỉnh tề rồi mới đi gặp Thập Bát a!

Ngao Kiệt một mặt nghe Ngao Ly nói chuyện, nghe chút đã thấy mất kiên nhẫn quẫy đuôi định đi. Ngao Ly thấy thế, đành phải nói tiếp “Hơn nữa, Phụ quân cũng rất lo lắng cho ngươi, trước tiên về Long tộc gặp người đi, sau đó mới tìm Thập Bát được không?”

Đến Lão Long Quân cũng lôi ra làm cớ rồi, thế là Ngao Kiệt cúi đầu nghĩ nghĩ một hồi, rốt cuộc vẫn là gật đầu ưn thuận, ta trước trở về gặp Phụ quân.

Nói xong, tất cả đều hạ xuống hóa trở về nhân hình.

Vài vị Long gia ca ca nhìn nhân hình của Ngao Kiệt, trợn tròn mắt.

“Tiểu. . .Tiểu Thất?”

“Thất. . .Thất ca?”

Ngao Kiệt nhìn biểu tình của mấy vị ca ca đệ đệ của mình, cảm thấy rất chi là mạc minh kỳ diệu.

“Mau mau mau! Ai có gương soi đem ra!”

Kẻ tối ái mỹ, lão bát ngay lập tức xuất gương ra, đưa đến trước mặt Ngao Kiệt.

Ngao Kiệt nhìn chính hình ảnh của mình trong gương, cũng choáng váng, nhìn hồi lâu mới ngẩng đầu hỏi mọi người “Ai đây?”

Diện mạo thay đổi, khí tức thay đổi. . .

Tiểu Cửu rơm rớm nước mắt, mấy vị Long Quân khác đều chớp chớp mắt nói, Tiểu Thất a. . .ta dám cá hiện tại, dù có là Phụ quân đi nữa, nhìn ngươi cũng chắc chắn là không nhận ra ngươi là nhi tử của người đâu nha. . .

=========================

Bên này, đám gia huynh đệ Ngao Ly dẫn Ngao Kiệt trở về Giáng Hà chi uyên, phía bên kia Thiên đình, chư vị thần tiên cũng nhận được tin tức, đều chạy đến xem.

Hiện tại một đám thần tiên vây quanh Ngao Kiệt, miệng chậc chân mấy tiếng, đều bảo, không ngờ Tẩy Tủy trì lại còn có loại công hiệu này nha, có thể tẩy đi ma khí không nói đi, ngâm một hơi cả trăm năm, ngâm đến cả dung mạo lẫn khí tức đều thay đổi luôn.

Có vìa vị tiên nữ tỷ tỷ cùng bàn bạc với nhau nói, chúng ta cũng đi ngâm đi ~ mỗi ngày làm mặt làm đẹp các loại thiệt phiền phức a, như vậy bớt việc nhiều rồi, ngâm ngâm một chút liền biến thành phiêu lượng ngay. . .

Từ đó về sau, Tẩy Tủy trì trở thành nơi kinh doanh nhất hạng, với lời quảng cáo cửa miệng “Ngâm một lúc, thoát thai hoán cốt, ai cũng có thể trở thành tiểu mỹ nhân ~”, từng trở thành thắng cảnh mỹ dung nổi tiếng một thời ở Tiên giới.

Đương nhiên, đây là việc về sau, trước tạm thời không đề cập tới ~

Lữ Đồng Tân gật gù nhìn Ngao Kiệt, cười hắc hắc nói, ai nha nha, Tiểu Thất a ~ không biết bây giờ mà để Thập Bát gặp ngươi, có thể nhận được ngươi hay không a ~

Nghe y nói câu đó, Ngao Kiệt nhìn Lữ Đồng Tân, ánh mắt ngập sát khí.

“Thập Bát sẽ không giống các ngươi! Hắn nhất định sẽ nhận ra ta!” Ngao Kiệt tuyệt đối tin tưởng Thập Bát nhất định sẽ nhận ra được mình, nhưng những người khác đều là một bộ hoài nghi, bởi vì từ nãy đến giờ, phàm là ai nhìn thấy Ngao Kiệt, cũng đều không nhận được y, ngay cả Lão Long Quân, phụ thân của y cũng thế.

Mới rồi đụng phải một nhóm thiên nữ, tất cả nhìn thấy Ngao Kiệt liền đỏ mặt, nhãn thần long lanh long lanh nhìn y, cười hi hi, còn kề tai nhau nói nhỏ với nhau gì đó.

Bách Hoa tiên tử đứng đầu cá tính khá là phóng khoáng thoải mái, mắt nhìn Ngao Kiệt, miệng hỏi Ngao Ly “Ai nha, Ngũ Long Quân, đã lâu không gặp, vị Long Quân này nhìn mặt thật lạ nha, trước kia chưa từng gặp thì phải, Ngũ Long Quân sao không chịu giới thiệu cho tỷ muội chúng ta biết nha?”

Ngao Ly nhìn Bách Hoa tiên tử, khóe miệng co giật nói, đây là Thất đệ của ta, chính là Thất Long Quân Ngao Kiệt, năm trăm nắm trước đã từng một phen phun lửa đốt rụi Bách Hoa Viên đó a.

Lời kia vừa thốt ra, hết thảy tiên tử đều nhanh đơ nét cười, nói Ngũ Long Quân ngài đừng giỡn nha. . .vị này, vị Thần Quân này thật là Thất Long Quân.

Phải biết a, vốn dĩ thanh danh ở Thiên giới của Ngao Kiệt. . .cũng không phải là xú mức độ thường. . .

Tính tính bất hảo, ba câu chưa dứt đã bắt đầu phun hỏa, hơn nữa cũng không biết thương hương tiếc ngọc dù là một chút xíu xiu, đối với tiểu mỹ nhân cái gì đó, đều là đối xử hết sức bình đẳng, cần đốt là đốt.

Vì thế, cho dù là Ngao Kiệt diện mạo tuấn mỹ đi nữa, những tiên tử có ý phương tâm với y đi nữa, cũng đều bị đại hỏa vô danh của y đốt cho thành tro bụi.

Từ đó về sau, Thất Long Quân liền thượng luôn vào sổ đen của mỹ nhân trên Thiên giới, từ chối vãng lai. Nhưng Ngao Kiệt có cần đâu, không để ý thì không để ý, ai mà ham theo các người chơi đùa chứ, thiết!

Không lạc đề nữa, nói chung là bây giờ Ngao Kiệt đã ra khỏi Tẩy Tủy trì rồi ~

Tuy là dung nhan đại biến, nhưng khí tức rất thuần tình, không còn ma khí nữa, phỏng chừng hôm nay cho dù y không phá banh cái kết giới kia, thì qua hai canh giờ nữa kết giới cũng sẽ tự đổng mở thả y ra.

Nhưng a, Tiểu Thất tính tình vốn là cấp bách, nửa khắc cũng không muốn chờ. Ở trong trì, lúc vừa cảm thấy áp bách của kết giới lên khí tức có chút yếu đi, liền lập tức đập nát kết giới tự mình lao ra. Phí duy tu Tẩy Tủy trì hiện tại cũng đã được gửi đến tay Long tộc rồi, nhưng ai thèm quan tâm a, nói chung hiện tại Ngao Kiệt cấp bách muốn hạ phàm tìm Hồ Thập Bát.

Lữ Đồng Tân cùng đám thần tiên ở Thiên giới lúc nào cũng ở mãi trên Thiên đình, quả thực là nhàm chán cực kỳ, thế là bèn hô lên, chúng ta cũng muốn đi. . .đi nhìn người định mệnh của Thất Long Quân.

Nhìn xem là ai có phước như vậy, bị Thất Long Quân coi trọng ~ nhìn thử xem là kẻ nào xui xẻo tới vậy, bị Thất Long Quân coi trọng. . .= =

Trước khi hạ phàm, mọi người bảo, Thất Long Quân a ~ ngươi không phải đã bảo vị Thập Bát công tử, người định mệnh của ngươi nhất định sẽ nâận ra ngươi sao?

Vậy một hồi xuống đó, ngươi không được ra ám hiệu cho hắn, cũng không được nháy mắt với hắn. . .Chúng ta muốn nhìn xem, rốt cuộc hắn có thể nhận ra được ngươi hay không nha ~!

Kết quả, lúc hạ giới, Ngao Ly cùng Lữ Đồng Tân liên tiếp giới thiệu với Thập Bát vị thần tiên này vị thần tiên kia, có điều hắn cũng chẳng chú ý tới Ngao Kiệt.

Ngao Kiệt ở phía sau, nhìn người mình mong nhớ ngay đêm đang ở tại ngay trước mắt, lại không thể nói chuyện, cũng chẳng thể ám chỉ, khẩn trương muốn chết rồi, nhiều lần Hồ Thập Bát lướt mắt nhìn qua, tim Ngao Kiệt thiếu điều muốn vọt ra ngoài, hô to Thập Bát, Thập Bát, la ta a!

Nhưng ánh mắt Hồ Thập Bát lại không hề dừng lại, ngay lập tức đảo qua chỗ khác, trong lòng Ngao Kiệt lập tức trầm xuống. . .

Thập Bát, không lẽ ngươi thật sự không nhận ra ta sao?

Cắn cắn môi, trừng mắt nhìn Thập Bát, Ngao Kiệt liều mạng nhẫn nại, mắt thấy Hồ Thập Bát được hai kẻ kia giới thiệu a giới thiệu, đang dần bước đến gần chỗ mình, đột nhiên ngay lúc đó, y thấy sau lưng Hồ Thập Bát có. . .cái thứ gì đó ăn mặc trang điểm lòe loẹt!

Lập tức hỏa trong lòng phụt một cái bừng lên tới tận não!

Hồ Thập Bát! Ngươi ngươi ngươi ngươi!

Một tay túm lấy Ngao Ly chàng ràng trước mặt mình già mồm ném qua một bên, bước tới đứng trước mặt Hồ Thập Bát, chỉ vào cái kẻ ở sau lưng Thập Bát, giận dữ nói “Cái thứ kia là ai!!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.