“Ngao. . .Ngao Kiệt!”
Câu này của Hồ Thập Bát vừa ra khỏi miệng, các vị thần tiên đứng xung quanh đều âm thầm phát ra tiếng tán thưởng trong lòng ~!
Nga nga, người định mệnh này của Thất Long Quân rất là đúng chuẩn nha ~! Thất Long Quân tin tưởng người ta như vậy quả là có đạo lý a ~ hắn thật sự liếc mắt một cái ngay lập tức nhận ra Thất Long Quân ngay nha. . .! Ai nha nha, hơn nữa lại cóhồn nguyên lại tinh thuần như vậy. . .dáng người diện mạo đều rất là đoan chính, Tiểu Thất hảo phúc khí a ~!
“Cái thứ kia là ai!!” lời này của Ngao Kiệt vừa thốt lên, hết thảy thần tiên đều im lặng vô thanh vô tức, lấy vận tốc ánh sáng mà nhanh chóng lui về sau vài chục thước, xa thiệt là xa ngóng lại, phòng ngừa hỏa nộ của Thất Long Quân cháy alay sang.
Vài vị tiên nữ lôi từ trong ngực ra mấy khối bố phô, trải lên mặt đất. Cũng có kẻ thò vào tay áo lôi ra hạt dưa kẹo đường, lại có vị lôi trà thủy tửu thái từ đâu ra chả biết, chẳng bao lâu sau thức ăn đã chất thành đống, tất cả đều ngồi xuống an vị trên đất, một bên cắn qua hạt dưa, một bên coi náo nhiệt.
Cái thứ kia kia dính sau lưng Thập Bát ——đích thị Hoa Si cô nương, theo mạn sườn nơi thắt lưng Thập Bát lú cái đầu ra, lớn giọng nói “Người ta ứ phải là cái thứ kia ha!! Người ta là thân tiểu muội tử của Thập Bát ca ca. . .là Hoa Si nha!”
Ngao Kiệt vung tay một cái, một phen ôm Thập Bát kéo vào lòng mình, tay còn lại túm Hoa Si nhấc nàng lên.
Hoa Si ở giữa không trung vùng tay vẫy chân la làng “Dã man nhân! Vi khai hóa! Ngươi ứ xứng đôi với Thập Bát ca ca! ! Thập Bát ca ca cứu mệnh nha ~TUT”
Bên này, Hô Thập Bát nhìn Ngao Kiệt, đã lâm vào trạng thái ngây dại : đây đây đây đây là Ngao Kiệt. . .là Ngao Kiệt, tuyệt đối là Ngao Kiệt! Tuy dung mạo biến đổi, khí tức cũng thực xa lạ, nhưng trong nháy mắt Hồ Thập Bát cùng vị hồng phát kim mâu này hai mắt giao nhau, Hồ Thập Bát biết ngay tức khắc, hắn chính là Ngao Kiệt!
Ngao Kiệt đưa tay ôm Thập Bát vào lòng. Hồ Thập Bát ngửi thấy hương khí nhàn nhạt trên người Ngao Kiệt, tuy xa lạ nhưng lại khiến hắn cảm thấy thực an tâm, vùi đầu vào hõm vai Ngao Kiệt, trong hốc mắt thoáng chốc nóng lên, lại có chút ẩm ướt. . .
Ngao Kiệt. . .Ngao Kiệt. . .Ta rất nhớ ngươi, ngươi cuối cùng. . .cuối cùng cũng trở lại. . .
Ngao Kiệt đang nghiến răng nghiến lợi nhìn Hoa Si vùng vẫy tay chân thoát khỏi tay mình, đột nhiên cảm thấy nơi cổ tản ra một hơi nóng ấm áp lại có chút ươn ướt, lại có chút nhột nhạt, hạ mắt xuống nhìn, liền thấy. . .
Máu mũi Ngao Kiệt xém chút đã phun ra!
Y thấy Hồ Thập Bát khép hờ ánh mắt, tiệp mao nhẹ run rẩy, hai gò má ửng hồng, đầu lưỡi phấn hồng vươn ra, đang nhẹ nhàng liếm hầu kết của y.
Nhìn người mình yêu làm ra cái loại hành động này với mình, còn có thể tiếp tục nhịn, chắc chắn không phải là nam nhân! ! !
Ngao Kiệt nhìn biểu tình kia của Hồ Thập Bát trong lòng mình, đầu oanh một tiếng, lập tức phủi tay vứt Hoa Si đi chỗ khác, hai tay đỡ lấy gáy Thập Bát, một đường hôn xuống.
Ớ ớ ớ ớ ớ! ! ! ( ⊙ o ⊙ )
Mấy vị thần tiên chung quang đều nhanh chóng buông thứ đang nhai trong tay ra, đang ngồi xổm trên đất cũng lập tức đứng dậy, trừng mắt nhìn cho thiệt kỹ.
Vài vị tiên nữ nét mặt tỏ ra rất nhộn nhạo ~ ai nha nha. . .Nhìn Thất Long Quân lúc thường thô bạo như vậy, bộ dáng vẫn là vô tri không bói ra nổi nửa điểm phong tình ~ không ngờ là đối với tình nhân lại nhiệt tình như thế . . .che mặt //////
Ngao Kiệt lẫn Hồ Thập Bát vốn là đều khát cầu đối phương, vẫn luôn kềm chế tình cảm cùng dục vọng xuống, nhưng rốt cuộc sau khi chạm vào đối phương rồi thì, giống như núi lửa bạo phát vậy.
Ngao Kiệt tim đập đến khẩn trương, giống như muốn nhảy vọt ra khỏi lồng ngực. Trong hơi thở đều là khí tức của Hồ Thập Bát, nồng đậm vô cùng, nhưng vô luận là ngửi đến mức nào đi nữa, đều không cảm thấy chán ghét, không thấy quá mức chán ngán, hương khí ấy khiến y trầm luân trong tình mê.
Thập Bát, Thập Bát của ta a, hắn gọi ta là Ngao Kiệt, không phải là câu hỏi mà là lời khẳng định, gọi ta là Ngao Kiệt. Ta biết, cho dù không ai nhận ra ta đi nữa, Thập Bát chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra ta ngay! (đâu phải liếc mắt một cái đâu Tiểu Thất. . .bị sút)
Hồ Thập Bát bị Ngao Kiệt ôm chặt vào lòng, môi lại bị Ngao Kiệt trụ lấy, đừng nói trò chuyện, ngay cả thở cũng đều phải khó nhọc lắm mới thở được, nụ hôn dằng dặc kia vất vả lắm mới chấm dứt, Hồ Thập Bát liền cảm thấy từ thắt lưng trở xuống như mềm nhũn cả ra, may là Ngao Kiệt đỡ lấy hắn.
Hồ Thập Bát dùng tay vuốt ve gương mặt Ngao Kiệt.
“Ngao Kiệt. . .Ngươi, ngươi đã trở lại.”
Ngao Kiệt nhẹ nhàng hông lên mi mắt Thập Bát, thấp giọng đáp lại “Ân, ta đã trở về.”
========================
“Đáng ghét! Người xấu xa! Buông Thập Bát ca ca ra!” đi cùng với thanh âm nũng nịu là giọng mắng chửi người, Ngao Kiệt ngẩng đầu, cảm giác có người đang ở sau lưng mình mở miệng la hét.
Quay đầu nhìn lại, Hoa Si cô nương mới nãy bị quăng bay tới chân núi Thanh Vân Sơn, hiện tại đã trở lại, đang bổ nhào đấm đá Ngao Kiệt.
Ngao Kiệt quả thực không hổ danh là mình đồng da sắt. Hoa Sinh đánh vài cái, Ngao Kiệt không chút suy suyễn, ngược lại tay chân nàng bắt đầu sưng vù, đau đến nước mắt lưng tròng, tức giận đến không còn hơi mà lý sự, đột nhiên lại há miệng ra, cắn một phát lên cánh tay Ngao Kiệt “Uông ập át a a!” (Buông Thập Bát ca ra!”
Hồ Thập Bát nhịn không được, chống trán thở dài, bước qua lôi Hoa Si ra. Ngao Kiệt một phen níu Thập Bát lại ôm vào lòng “Ngươi không được chạm nàng!”
Hồ Thập Bát có chút bất đắc dĩ, mắt đảo nhìn sang bốn phía, bất giác cảm thấy xấu hổ. Chung quanh một đám thần tiên lớn nhỏ đều nhìn không chớp mắt ba người bọn họ, nhìn đến độ thiệt là mê say a! !
Này này này này! A a a a a ——!
Hồi tưởng lại bản thân lúc nãy không kềm lòng được, bất giác câu dẫn Ngao Kiệt, Hồ Thập Bát thật sự hận không thể đào một cái hố chôn mình vào đó luôn cho rồi!
A không được, trước khi tự chôn mình. . . Hồ Thập Bát ổn định lại tinh thần, hắng giọng một cái “Khụ, Ngao Kiệt. . .Hoa Si cô nương không có ác ý, ngươi trước buông nàng ra đi!”
Ngao Kiệt quay đầu nhìn Hồ Thập Bát, ý ngươi là bảo hiện tại ta không thả nàng ra sao? Nàng đang cắn ta đây nè!
Hoa Si cắn tay Ngao Kiệt, không buông là không buông. Ngao Kiệt nhấc tay lên, nàng liền treo giữa không trung mà lắc lư qua lại. Hồ Thập Bát bước qua khuyên nàng “Hoa Si cô nương, ngươi. . .ngươi đừng như vậy, vị này Ngao Kiệt, đối với ta là. . .”
“Nam nhân!” Ngao Kiệt một bộ hợp tình hợp lý tiếp lời.
Hồ Thập Bát đỏ mặt, nhìn Ngao Kiệt nghẹn họng nửa ngày, ô ô a a nửa ngày, cái gì cũng không nói được.
Ngao Kiệt nhìn Hồ Thập Bát, tiếp tục bộ dáng cứ như đúng rồi hỏi lại “Chẳng lẽ không đúng sao!”
Hồ Thập Bát mặc kệ chẳng để ý đến Ngao Kêệt sau lưng đang bất mãn mà hét to, bộ không đúng sao? Thập Bát ngươi nói đi a. . . xoay đầu bước sang Hoa Si đang mặt mày ai oán, trên mắt ngập đầy nước mắt nước mũi, nói “Hoa Si cô nương, ngươi nhả ra đi, Ngao Kiệt đây là, phải. . .là người định mệnh của ta, Hồ Thập Bát kim sinh kim thế đều chỉ muốn ở bênh cạnh hắn. Tâm ý của Hoa cô nương, Hồ Thập Bát ghi nhớ trong lòng. . .xin cô nương hãy thông hiểu, đi tìm người hữu duyên với mình đi.”
Nghe Hồ Thập Bát nói như vậy, Hoa Si rốt cuộc nhả miệng ra, bắt đầu khóc hu hu, nhào qua ôm lấy Hồ Thập Bát, dùi dụi nước mắt nước mũi vào vạt áo của Thập Bát “Không chịu không chịu đâu, ta muốn Thập Bát ca ca à. . .ai ta cũng không muốn hết TUT”
Ngao Kiệt phía sau Thập Bát, nghe được vừa rồi Thập Bát nói một câu “Ngao Kiệt đây là người định mệnh của ta, Hồ Thập Bát kim sinh kim thế đều chỉ muốn ở bêncạnh hắn” khiến cho tâm thần nhộn nhạo cả lên, cũng không để ý Hoa Si kia đang bổ nhào vào lòng ngực mà ăn lấy ăn để đậu hũ của lão bà mình.
Hoa Si nước mắt ngắn dài từ hai hốc mắt mãnh liệt tuôn rơi “Thập Bát ca ca, kim sinh kim thế này của huynh đều cho tên kia, vậy lai sinh cho Hoa Si có được không?”
Hồ Thập Bát đưa tay xoa đầu Hoa Si, nhẹ nhàng lắc đầu, khẽ cười nói “Hồ Thập Bát không có lai sinh. . .chỉ có kim thế. . .”
Hoa Si nghẹn họng, nhìn Thập Bát nửa ngày, bỗng nhiên ngồi phịch xuống đất òa một tiếng khóc rống lên. Ngữ khí của Thập Bát tuy rất ôn nhu, nhưng lời nói ra đều là thập phần tuyệt tình quyết liệt.
Không có lai sinh, chỉ có kim thế. . .
Thập Bát ca ca của nàng, vĩnh viễn cũng không thuộc về nàng nữa TUT (uy. . .đã thuộc về bao giờ đâu, nữa gì mà nữa. . .)
Hồ Thập Bát thấy Hoa Si khóc thành bộ dạng như vậy, thở dài, cũng không biết phải nói gì nữa.
Chúng thần tiên xung quanh vây thành một vòng, yên lặng mà nhìn, miệng không nhàn rỗi cắn hạt dưa, tiếp tục xem kịch vui.
“Nga ~ ha ha ha ha ha. . .Thật là náo nhiệt nha. . .” cùng với tiếng cười nhẹ nhàng nữ tính, hoa biện vũ bắt đầu tràn ngập rợp trời, hai đạo thân ảnh dần dần hạ xuống trong hoa vũ, tóc dài chạm đến đất, đại hồng vân thường, còn ai ngoài tuyệt mỹ tiểu mỹ nhân Bán Duyến Sơn——Đào nhi tiên nhân, bên cạnh nàng còn có một nữ tử dung mạo thanh tú, thúc phát mặc thường mang theo ô mộc dao cầm, xuất hiện trước mắt mọi người.
Ai nha nha, đây chẳng phải là Đào Mộc tiên nhân Bán Duyến Sơn sao!” trong số chúng thần tiên, vài vị nhận ra được Đào Mộc tiên nhân này, thế là hùa lên chào hỏi này kia.
Đào Mộc tiên nhân tư thái tao nhã, xã giao cùng mọi người vài câu, sau đó giới thiệu vị hắc y nữ tử nọ “Đây là người định mệnh của ta, Tiểu Sơn ~” sau đó ngước mắt nhìn về phía Ngao Kiệt cùng Hồ Thập Bát.
Hồ Thập Bát vội thi lễ “Đào Mộc tiên nhân, ngài đã đến!”
Đào Mộc tiên nhân thong thả bước đến trước mặt Hồ Thập Bát, ngẩng đầu nhìn Thập Bát khẽ cười nói “Quả thật có tình nhân rồi sẽ thành thân thuộc ~ những lời này cho ngươi, cũng là nói với ta. . .” khẽ nghiêng người giới thiệu Tiểu Sơn với Thập Bát “Các ngươi ở Bán Duyến Sơn đã từng gặp mặt một lần, Tiểu Sơn thực rất thích ngươi ~ hanh ~!” cái tiếng hừ cuối câu kia, cư nhiên là do vô cớ tự ăn phải dấm chua của Hồ Thập Bát.
Nữ tử Tiểu Sơn kia nhìn Hồ Thập Bát khẽ mỉm cười, nhưng không nói lời nào, Đào Mộc tiên nhân trừng mắt nói “Tiểu Sơn bảo ngươi rất hảo, tương lai nhất định sẽ rất hạnh phúc ~”
Hồ Thập Bát lúc này mới kịp phản ứng lại, vị Tiểu Sơn cô nương kia, cư nhiên không thể nói chuyện, bèn cuống quít thi lễ “Đa tạ Tiểu Sơn cô nương. . .ta cũng chúc hai người hạnh phúc. . .”
Lại quay đầu nhìn Ngao Kiệt vẫn còn đang tiếp tục nhộn nhạo, hô to “Ngao Kiệt, lại đây.”
Ngao Kiệt thiệt là nghe lời, nghe thấy Hồ Thập Bát gọi mình, liền ngoan ngoãn bước đến, nhìn Đào Mộc tiên nhân cùng Tiểu Sơn.
Đào Mộc tiên nhân đảo mắt thượng hạ nhìn Ngao Kiệt, đánh giá một phen rồi bĩu môi, bày bộ dạng như thay mặt nương gia người ta mà nói “Bề ngoài thì ~ cũng tạm được ~ đáng tiếng là ngốc hồ hồ ra. . .Tính tình cũng thuộc loại chẳng tốt lành gì. . .Ai nha, thật sự là ủy khuất cho Thập Bát chúng ta. . .”
Hoa Si đang ngồi bệt dưới đất khóc hu hu, trong nháy mắt nghe được câu kia liền như gặp được tri âm tỷ tỷ, ngay lập tức ngồi bật dậy tay Thập Bát lại, ánh mắt sáng lấp lánh nói, Thập Bát ca ca, ngươi nghe chưa! Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy a! ! Thập Bát ca ca, ngươi đừng ở cạnh tên hồng mao quái này nữa, cùng ta ta ta ta ta đi a a a a a a! ! !
Mới nói được một nửa, Hoa Si liền bị Ngao Kiệt phẫn nộ phủi một phát, bay tuốt ra ngoài, biến thành một đốm sáng lấp lánh trên bầu trời.
Ngao Kiệt nộ trừng Đào Mộc tiên nhân trước mắt, rồi lại bất mãn nhìn đám “nhàn” nhân đang vây xung quanh cắn hạt dưa, uống trà xem náo nhiệt, dậm chân, một phen kéo Thập Bát, vù một phát chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.
A nha, đi đâu vậy nha?
Không có gì, không có gì a, tiểu lưỡng khẩu nhà người ta thấy chúng ta chướng mắt, tìm nơi thanh tịnh để mà hảo hảo tâm sự đó mà ~
Chậc chậc, thiệt đáng tiếc. . .Người ta vẫn chưa xem đủ mà ~
Không sao, không sao cả, hôm nay cũng là ngày lành . . .! Chúng ta cứ thong thả chờ bọn họ quay lại. . .mọi người trước hết cứ ngoạn cho đã đi ~!
Đào Mộc tiên nhân vẫy tay một cái, trên đỉnh Thanh Vân Sơn đột nhiên ngập tràn đào thụ, cây nào cây nấy cũng đều nở đầy hoa đào, những táng sum xuê rợp cánh hoa đào mỏng manh, trắng hồng xen lẫn nhau.
Dưới tàng cây có các tiểu đồng nô đùa cười giỡn, bưng các loại điểm tâm cùng rượu ngon chiêu đãi chúng tiên nhân ~
Tiểu Sơn ngồi xếp bằng dưới táng cây, đặt cầm dưới đất, nhẹ khảy cầm huyền cất lên âm thanh. Hàn Tương Tử lấy ống sáo bên người ra, phong lưu tiêu sái cầm sáo trong tay đùa giỡn như thưởng hoa.
Hai người nhìn nhau khẽ cười.
Cầm thanh thăm thẳm như lưu thủy, địch âm nhẹ thoảng quấn quít lấy, trong tiên nhạc kia, có vị tiên nữ tùy nhạc khúc tiết tấu mà bắt đầu thanh thoát khởi vũ giữa một trận đào hoa vũ bay tứ tán.
==========================
Hồ Thập Bát nhẹ nhàng vuốt ve ngực Ngao Kiệt, vẻ mặt có chút ảm đạm.
Hắn nhớ rõ, Ngao Kiệt vì cứu mình, đã từ nơi này, huyết nhục mơ hồ mà lấy ra Long châu của mình. . .Tuy sự việc đã qua đi, Ngao Kiệt cũng hảo hảo dứng trước ăặt mình, nhưng mỗi lần trong đầu Thập Bát nghĩ đến tình cảnh lúc đó, tâm liền bắt đầu quặn đau.
Ngao Kiệt nhìn biểu tình của Hồ Thập Bát, có chút lo lắng “Thập Bát? Ngươi làm sao vậy. . .”
Nơi này. . .còn đau không?
Không đau nữa, đã sớm không còn đau nữa ~
Hồ Thập Bát thoát xiêm y trên người Ngao Kiệt, đập vào mắt hắn chính là làn da trơn nhẵn, cảm giác tay sờ lên có chút lành lạnh lại mềm mại, cả một vết thương nhỏ cũng không có.
Ngao Kiệt bắt lấy tay Thập Bát đang vuốt ve ngực mình, ánh mắt nhìn Thập Bát dần trở nên thâm trầm, cúi đầu, hôn lên môi Thập Bát.
Ngao Kiệt áp trên người Hồ Thập Bát, hôn mãi lên môi hắn, tay hướng về hạ thân Thập Bát sờ soạng. Thắt lưng Hồ Thập Bát khẽ chấn động, rốt cuộc không kềm chế được, nơi tư mật trong tay bị Ngao Kiệt nhu lộng bắt đầu ngóc dậy. Đôi môi đang dây dưa trong nụ hôn triền miên với Ngao Kiệt thỉnh thoảng lại thoát ra thanh âm rên rỉ khó kềm nén.
Ngao Kiệt thở dốc, rời khỏi môi Thập Bát, hạ thân áp sát vào Thập Bát bắt đầu cọ xát, vươn dầu lưỡi liếm lấy khẩu thủy tràn ra nơi khóe môi của Thập Bát.
Hồ THập Bát hai mắt mơ màng nhìn Ngao Kiệt, hai chân mở rộng, dùng đồn phùng ma sát phân thân giữa hai chân Ngao Kiệt, nhẹ giọng gọi “Ngao Kiệt, mau, mau đến. . .”
Ngao Kiệt ngẩng đầu nhìn, hít một hơi thật sâu, nhất cổ tác khí lao đến.
Hai người đều đã động tình, nên cũng có chút nôn nóng. Lúc Ngao Kiệt tiến vào Hồ Thập Bát, động tác có hơi mãnh liệt, Hồ Thập Bát nhịn không được nhăn mày, thấp giọng khẽ hô đau một tiếng. Ngao Kêệt nghe thấy, vội ngừng động tác hỏi Hồ Thập bát “Thập Bát. . .làm bị thương ngươi sao?”
Hồ Thập Bát nhắm chặt hai mắt, trên thái dương mồ hôi rịn ra chảy thành giọt, cắn chặt môi không trả lời. Ngao Kiệt đau lòng nhìn Thập Bát. Nhưng a, lấy tình hình hiên tại, giương cung bạt kiếm cả rồi, vào không được mà rút ra cũng không xong, kiểu gì cũng sẽ làm Thập Bát bị thương, thế là đành duy trì tình trạng vào được một nửa, cắn răng dừng tại chỗ không dám động.
Qua một lúc sau, đau đớn kia hoàn toàn nhẹ hẳn đi. Thập Bát mở mắt, nhìn Ngao Kiệt vì mình là lẳng lặng chịu đựng, tâm lập tức động một trận, nhẹ nhàng thở dốc, vặn vẹo thắt lưng.
Ngao Kiệt đứng yên tại chỗ, vốn là khó nhịn rồi, lại bị Thập Bát khiêu khích như vậy, lập tức rên lên một tiếng, Thập Bát dùng chân quấn lấy thắng lưng Ngao Kiệt, nhẹ giọng nói “Được rồi, không đau. . .Ngươi động đi. . .Đừng dừng lại như vậy. . .Nhanh một chút.”
Hồ Thập Bát khép hờ hai mắt, khóe mắt ửng đỏ một tia mị thái, cố gắng hết sức thả lỏng phía sau của mình, hai chân đều vì khoái cảm mà run rẩy “Ngao Kiệt. . .ta muốn ngươi. . .Nhanh lên, nhanh lên. . .”
Dù trong lòng luôn nhắc nhớ bản thân đừng làm Thập Bát đau, đừng làm Thập Bát bị thương, nhưng mà trong thoáng chốc, nhìn Thập Bát bộ dạng mê người như vậy, Ngao Kiệt làm sao còn nhị nổi, ngay tức khắt bắt đầu động thắt lưng, đĩnh đến mức Hồ Thập Bát không thể khống chế được mà rên rĩ, mà thở dốc.
Ánh trăng không biết tự bao giờ len lén leo lên bầu trời, có chút thẹn thùng mà đem mặt giấu đi một nửa vào tầng mây trên cao, trộm nhìn hết thảy sự tình đã phát sinh ở bên dưới kia.
Trên người Hồ Thập Bát chỉ choàng một kiện y phục của Ngao Kiệt, nửa tựa vào người Ngao Kiệt, hai mắt nhắm lại, nhịp tim đập cùng hô hấp vẫn chưa bình phục.
Bàn tay của Ngao Kiệt luồn vào dưới lớp y phục, vuốt ve tấm lưng lấm tấm mồ hôi của Thập Bát, nhẹ giọng hỏi “Thập Bát. . .ngươi có sao không?”
Hồ Thập Bát trong lúc tình giao mới nãy quá mức động tình, hết quả là hồn nguyên xuất ra, hiện tại hai lỗ tai hồ ly vẫn chưa thu vào, nghe Ngao Kiệt hỏi vậy, đôi tai mao nhung khẽ giật giật, nhẹ nhàng ân một tiếng.
“Nếu ngươi thấy mệt thì ngủ đi.”
“Ân. . .” Hồ Thập Bát cố hết sức mở mi mắt ra, ngẩng đầu nhìn gương mặt Ngao Kiệt. Ngao Kiệt nhìn hắn, có hơi mỉm cười, nụ cười kia vừa xinh đẹp, lại vừa ôn nhu như thế.
Chưa ngủ được. . .Ta. . .có chuyện muốn nói với ngươi. . .
Hồ Thập Bát gượng người ngồi dậy, tựa đầu sát bên tai Ngao Kiệt khẽ thì thầm, Ngao Kiệt
Ân?
Thấy bộ dạng muốn nói gì đó của Thập Bát, Ngao Kiệt ngẩng đầu, hơi nghiêng tai hỏi “Ngươi muốn nói gì?”
Tựa sát vào tai Ngao Kiệt, Hồ Thập Bát nhẹ nhàng nói ra ba chữ.
Nói xong, cũng chẳng quản biểu tình của Ngao Kiệt vì quá mức kinh hỉ mà ngây cả người ra, Hồ Thập Bát vội vàng cúi đầu nằm xuống, vờ như ngủ.
Ngao Kiệt đột nhiên có phản ứng lại, hưng phấn đến nỗi không giữ bình tĩnh được, chỉ cảm thấy tế bào toàn thân đều là đang vui mừng reo hò, hận không thể ngay lập tức bay lên trời mà trở mình nhào lộn mấy vòng!
Ngay lập tức cúi đầu nhìn Hồ Thập Bát, đối phương hiện tại đang úp mặt vào lồng ngực của y, tựa như đã ngủ say rồi. Ngao Kiệt cố nén nội tâm vui mừng của mình, cầm tay Thập Bát đang đặt trước ngực mình, kề sát vào bên tai Hồ Thập Bát, nhẹ nhàng nói “Ta cũng yêu ngươi.”
Dạ phong dịu dàng khẽ thổi đến, mây mù vần giữa không trung chậm rãi tản ra. Nguyệt quang cuối cùng hé ra toàn bộ gương mặt, tản mác quang huy lam sắc nhàn nhạt ôn nhu, khẽ mỉm cười nhìn xuống bên dưới.
Bên dưới ánh trăng, Ngao Kiệt cùng Hồ Thập Bát gắt gao ôm chặt lấy nhau say ngủ.
Từ đây về sau, trong dòng sinh mệnh thật dài này, cả hai nhất định sẽ hạnh phúc a~!
HẾT
Thanh Vân Sơn, trước cửa tiểu mộc ốc.
Liên tục ca múa hát ăn uống no say nô đùa mệt mỏi, chúng thần tiên lúc bấy giờ : A Liệt? Tiểu Thất cùng Thập Bát tại sao vẫn chưa trở lại. . .
Tiểu Ngũ trong miệng nhét một đống thứ, vừa mở miệng nói, mấy thứ cao bính trong miệng đã phun ra phèo phèo : hai người kia, chắc là đang mở màn nhập động phòng đi. . .
Chúng “nhàn” nhân : vậy bây giờ làm gì đây. . .hôm nay tàn cuộc ở đây sao?
Lữ Đồng Tân : như vậy coi sao được, yêu giới vẫn chưa ghé thăm mà! Đó là nhà nương thân của Thập Bát a!
Chúng “nhàn” nhân bắt đầu nhảy tưng tưng : a nha nha, vậy trong lúc chờ Thập Bát quay trở lại, chúng ta đến yêu giới nháo loạn một phen đi ~ ta chưa từng đến yêu giới bao giờ a. . . .
______________________
Dã man nhân! Vi khai hóa : người mọi rợ, chưa được khai hóa (tức mất văn hóa)
kim sinh kiếp thế : trọn một kiếp này, tức là nói thì hiện tại
lai sinh : kiếp sinh kế tiếp
hoa biện vũ : mưa cánh hoa
đại hồng vân thường : trường bào màu đỏ rực sát người = =||
thúc phát mặc thường : tóc búi cao, áo màu đen
tiểu lưỡng khẩu : cô dâu mới về nhà =A=
nhất cổ tác khí : đại loại như được cổ vũ, tinh thần thêm hăng hái