Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 660: Chương 660: Anh Anh muốn tiền mặt.






Chu Hoa chợt sững sờ, chuyện cướp của hắn không thể không làm, hắn cũng chưa từng bị người ta cướp của, nhưng dù là hắn cũng không dám kiêu ngạo bằng Hạ Thiên, dù muốn cướp của cũng sẽ không dám thừa nhận.

Vân Thanh ở bên cạnh lại có chút hối hận vì đưa Hạ Thiên đến đây, người này đến để đòi nợ nhưng bây giờ lại muốn cướp của sao? Nàng là một luật sư, là một luật sư rất tuân thủ pháp luật, bây giờ nàng chẳng phải cùng Hạ Thiên làm loạn sao?

- Này, thằng ngu, chú đừng ngồi ỳ ra đó, chú mau đưa tiền, nếu không thì chẳng còn chút sức lực nào ráng chịu.

Hạ Thiên thúc giục không chút mất kiên nhẫn.

Chu Hoa vẫn dùng tay trái cầm lấy điện thoại trên bàn:

- Hạ thần y, cậu lập tức chữa tay cho tôi, nếu không tôi báo cảnh sát.

Chu Hoa vừa nói dứt lời thì đột nhiên cảm thấy tay trái mềm nhũn, khoảnh khắc này hắn chợt cảm thấy chẳng còn chút sức lực nào, vì vậy cũng không thể cầm được điện thoại. Một tiếng bộp vang lên, điện thoại rơi xuống.

- Nói chú quá ngu mà không chịu thừa nhận, chú báo cảnh sát thì làm được gì?

Hạ Thiên khinh bỉ:

- Đừng nói bọn họ không tìm ra được chứng cứ, dù bọn họ có tìm ra cũng không dám bắt anh. Nếu bây giờ chú không biết điều thì cầm tiền còn chưa được.

- Hạ thần y, cậu căn bản ý thế hiếp người.

Chu Hoa cực kỳ tức giận, nhưng hắn đã bắt đầu có chút tin tưởng Hạ Thiên, dù hắn không hiểu rõ bối cảnh của đối phương, nhưng chỉ cần nhìn bộ dạng của tên kia thì tuyệt đối có thể tin có bối cảnh hùng hậu.

- Này, thằng ngu, chú có thể ức hiếp người khác, anh không thể ức hiếp người khác sao?

Hạ Thiên có chút mất hứng:

- Chú có phiền không? Chú rối cuộc có đưa tiền không đây? Nếu không thì anh đi, sau này dù chú có cầu xin thì anh cũng sẽ không chữa bệnh cho chú.

- Hạ thần y, hình như tôi đây đắc tội với cậu?

Chu Hoa vẫn không cam lòng.

- Chú không đắc tội với anh nhưng lại đắc tội với vợ anh, chị Vân Thanh cũng vì sự vô sỉ của các chú nên mới tức giận, phụ nữ tức giận thường rất nghiêm trọng, vì các chị ấy sẽ trở nên xấu xí hơn. Chú là kẻ làm hại vợ anh xấu hơn, anh không xử lý chú thì đã là may mắn lớn trong đời. Cuối cùng anh cảnh cáo chú, bây giờ chú mau đưa tiền, nếu không anh sẽ trực tiếp xử lý.

Hạ Thiên có vẻ mất kiên nhẫn, hắn cũng không có tâm tình dây dưa với đối phương.

Tuy lần này Vân Thanh bị Hạ Thiên gọi là vợ nhưng nàng không phản bác, nàng cảm thấy bây giờ mình không nói lời nào thì tốt hơn. Bây giờ Hạ Thiên hành động không phù hợp với quy tắc của nàng, nhưng nàng cũng biết một câu, ác giả ác báo, Chu Hoa này quá kiêu ngạo và vô lại, bây giờ gặp phải Hạ Thiên, tất nhiên phải đi vài khuôn khổ.

- Được, tôi đưa.

Vẻ mặt Chu Hoa chợt biến đổi liên tục:

- Trước tiên cậu phải chạy chữa cho tôi, tôi sẽ ghi chi phiếu cho cậu.

- Anh không cần chi phiếu.

Hạ Thiên lười biếng nói:

- Anh muốn tiền mặt.

Hạ Thiên dùng tốc độ mà Chu Hoa không thấy được để đâm hai châm lên tay, sau đó hắn nói:

- Bây giờ tay phải của chú đã khôi phục trở lại, khi nào chú đưa tiền đến cho anh, khi đó anh sẽ khôi phục tay trái cho chú, vì vậy chú mau mà đi lấy tiền ra cho anh.

- Hạ thần y, bây giờ tôi căn bản không thể nào lấy ra nhiều tiền mặt như vậy.

Chu Hoa quyết định nén giận tạm thời.

- À, tùy chú, khi nào chú có tiền thì đến tìm anh, khi đó anh sẽ chữa tốt cho chú.

Hạ Thiên chẳng quan tâm:

- Thuận tiện cũng nói cho chú biết, nếu sau sáu canh giờ mà tay trái của chú không kịp chữa, như vậy sẽ coi như xong.

Hạ Thiên dừng lại một chút rồi bổ sung thêm một câu:

- Đúng rồi, chú quá ngu, sợ rằng sẽ không biết sáu canh giờ là bao nhiêu, anh nói rõ luôn, là mười hai giờ.

"Hừ, anh đây cũng biết sáu canh giờ là mười hai giờ!"

Chu Hoa thầm mắng trong lòng nhưng trên miệng vẫn rất khách khí:

- Hạ thần y, tôi sẽ lập tức đi kiếm tiền, phiền cậu ngồi chờ ở đây, hoặc cậu nói rõ địa chỉ, tôi sẽ đưa tiền đến tận nơi.

- Anh không có tâm tình ở đây ngồi chờ, các chú lấy tiền rồi đưa đến cho anh.

Hạ Thiên lười biếng nói một câu:

- Chị Vân Thanh, chúng ta về khách sạn trước thôi.

- Ừ, được.

Vân Thanh khẽ gật đầu, sự việc tiến triển đến mức này thì nàng cũng không còn lựa chọn nào khác.

Hạ Thiên đưa số phòng khách sạn của Vân Thanh nói cho Chu Hoa, sau đó hắn đứng dậy muốn bỏ đi, nhưng sau đó hắn nghĩ đến một vấn đề và nói với Vân Thanh:

- Đúng rồi, chị Vân Thanh, phiếu nợ kia của chị đâu?

- Cậu muốn phiếu nợ làm gì?

Vân Thanh chợt có hơi sững sờ.

- Để hắn ta trả tiền.

Hạ Thiên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Vân Thanh:

- Chúng ta chăng phải đến đòi nợ sao?

- Nhưng...Chẳng phải vừa rồi cậu đã lấy của hắn mười triệu sao?

Vân Thanh chợt ngẩn ngơ, nàng khẽ hỏi.

- Mười triệu là tiền tôi chữa bệnh cho hắn ta, sao có thể tính là gán nợ?

Hạ Thiên vẫn có lý do rất rõ ràng.

Vân Thanh nghĩ nghĩ, cuối cùng nàng lấy giấy nợ ra đưa cho Hạ Thiên.

- Này, chỗ này có hai triệu bảy trăm ngàn, chú nhớ đưa qua luôn một thể.

Hạ Thiên cầm phiếu nợ quơ quơ trước mặt Chu Hoa.

- Được, tôi sẽ đưa qua một thể.

Chu Hoa lúc này cái gì cũng đồng ý, hắn đã nghĩ rất kỹ, hắn không nên chịu thiệt thòi trước mắt, đợi tống tên khốn Hạ Thiên này đi thì hắn sẽ điều tra bối cảnh của đối phương. Nếu Hạ Thiên không có bối cảnh gì thì hắn sẽ chẳng cần phải trả thù lao, nếu Hạ Thiên thật sự là người không thể nào động vào, như vậy cũng chỉ còn cách cúi người, vì những năm nay thực lực mới quyết định tất cả.

- Hai triệu bảy trăm ngàn này có thể trả bằng chi phiếu.

Vân Thanh lúc này mở miệng nói.

- Không có vấn đề, tôi sẽ ghi chi phiếu.

Chu Hoa liên tục nói, nếu Hạ Thiên thật sự không thể đắc tội thì hắn phải bỏ ra nửa ngày để tìm đủ mười triệu tiền mặt, số lượng tiền mặt như vậy không phải dễ kiếm, nếu có thêm hai triệu bảy tiền mặt thì còn khó hơn, vì vậy hắn thật lòng hy vọng đối phương có thể cầm chi phiếu.

Hạ Thiên cũng chẳng có vấn đề gì, bây giờ hắn chỉ tin tiền mặt, nhưng hai triệu bảy kia không phải tiền của hắn, vì vậy có thu chi phiếu hay không, hắn chẳng quan tâm.

Chu Hoa nhanh chóng đưa ra một tờ chi phiếu, hắn giao cho Vân Thanh kiểm tra, sau khi cảm thấy không có vấn đề gì thì Vân Thanh nói với Hạ Thiên:

- Được rồi, chúng ta đi thôi.

Hạ Thiên gật đầu, hắn kéo Vân Thanh đứng lên, sau đó cả hai cùng đi ra ngoài.

- Hạ tiên sinh, cậu có thể buông tay ra được chưa?

Sau khi rời khỏi cửa thì Vân Thanh không nhịn được phải nói, trong lòng nàng có chút tức giận, người này có phải giúp nàng hay không? Hay chỉ muốn chiếm tiện nghi của nàng?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.