Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 661: Chương 661: Thang máy nhất định sẽ hư.






- Chị Vân Thanh, tôi đang bảo vệ chị mà, nếu lỡ may thang máy bị hỏng thì sao?

Hạ Thiên cũng không buông tay, hắn nghiêm trang nói.

- Nào có sự kiện trùng hợp như vậy?

Vân Thanh rõ ràng không tin mình sẽ xui xẻo như vậy, thang máy hôm qua vừa hỏng, hôm nay lại hỏng sao? Chẳng lẽ thang máy này hư đến nơi rồi?

- Chị Vân Thanh, tôi đã nói với chị rồi, trên đời này không gì là không thể, vì vậy thang máy cũng có khả năng sẽ hư.

Hạ Thiên vẫn rất chân thành nói.

- Dù thang máy hư hại thì bây giờ chúng ta vẫn chưa vào thang máy.

Vân Thanh tức giận nói.

- Sẽ vào thang máy ngay bây giờ.

Hạ Thiên cũng không buông tay Vân Thanh.

Vân Thanh vùng vẫy hai cái vẫn không ra, nàng định nổi giận nhưng cuối cùng cũng muốn nhịn xuống. Dù sao người ta cũng vừa giúp nàng giải quyết một vấn đề, nàng cảm thấy vừa bước ra khỏi cửa đã trở mặt cũng quá vô sỉ.

Lúc này bọn họ thật sự đã đi đến cửa thang máy, cũng gần đến lầu mười.

- Nếu thang máy hôm nay còn hỏng, tôi nhất định phải kiện công ty sản xuất thang máy.

Vân Thanh thở phì phò nói, nàng tức giận không có chỗ phát tiết, tất nhiên sẽ phát tiết lên chiếc thang máy vô tội.

- Chị Vân Thanh, có đánh cuộc không?

Hạ Thiên cười hì hì nói.

- Đánh cuộc cái gì?

Vân Thanh tức giận hỏi.

- Tôi cá với chị là thang máy sẽ hỏng.

Hạ Thiên cười hì hì:

- Nếu thang máy hỏng thật, chị nên đồng ý làm vợ tôi, thế nào?

- Nếu thang máy không hư, có phải cậu sẽ chẳng dây dưa đến tôi nữa?

Vân Thanh căm giận nói, nàng không tin thang máy sẽ tiếp tục hỏng, nàng dù xui xẻo cũng không nên đến mức độ như vậy chứ? Hơn nữa những năm gần đây nàng cũng không tin mình quá xui xẻo.

- Không có vấn đề, nếu thang máy không hư, như vậy nói rõ tôi và chị Vân Thanh không có duyên phận.

Hạ Thiên lập tức đồng ý:

- Nhưng tôi cảm thấy chúng ta rất có duyên phận, chị xem chúng ta đến thủ đô còn gặp mặt nhau, điều này không phải đã nói rõ chúng ta có duyên sao? Tôi cảm thấy dù thế nào thì chị Vân Thanh cũng là vợ tôi.

- Được rồi, cậu đừng nói nhiều nữa được không, nếu thang máy không hư, như vậy sau này cậu cũng đừng đến quấy rối tôi.

Vân Thanh nói xong những lời này thì thang máy đến.

- Tôi trước nay nói lời sẽ giữ lời, chị Vân Thanh cũng cần phải giữ lời mới được.

Hạ Thiên có vẻ rất vui sướng:

- Nếu thang máy thật sự bị hỏng, chị cần phải làm vợ tôi.

Hạ Thiên vừa nói vừa kéo Vân Thanh vào trong thang máy, lúc này là giữa trưa nên, người trong cao ốc đã đi dùng cơm và nghỉ trưa, vì vậy trong thang máy căn bản không có ai, chỉ có hai người bọn họ.

- Thang máy đừng bị hỏng!

Vân Thanh thầm cầu nguyện một câu, trước khi tiến vào thang máy thì nàng đã nghĩ rằng sẽ chẳng bao giờ có chuyện trùng hợp như vậy xảy ra. Bình thường một chiếc thang máy muốn hỏng một lần cũng khó thể xảy ra, chiếc thang máy này hôm qua đã hỏng, nếu hôm nay tiếp tục hỏng, như vậy rõ ràng còn hay hơn cả giải thưởng xổ số.

Vân Thanh mười phần tin tưởng nhưng khi tiến vào thang máy, nàng thấy thang máy chậm rãi đóng cửa và vận chuyển thì cũng có chút bất an, thậm chí có chút hối hận vì đã đánh cuộc với Hạ Thiên. Lúc này nàng chợt sinh ra một dự cảm không tốt, thang máy này sợ rằng sẽ hư mất.

- Chín, tám, bảy... ....

Vân Thanh nhìn những con số nhảy nhót mà trái tim cũng đập lên điên cuồng, chỉ vài giây đồng hồ mà giống như cả thế kỷ với nàng.

- Chị Vân Thanh, đừng căng thẳng, thang máy nhất định sẽ hỏng.

Lúc này Hạ Thiên lên tiếng an ủi Vân Thanh.

Tuy những lời này của Hạ Thiên có vẻ là an ủi nhưng Vân Thanh chợt sinh ra xúc động muốn bóp chết hắn, có người an ủi như vậy sao? Hắn chưa nói thì không sao, nói ra càng làm nàng căng thẳng.

- Sắp đến lầu ba rồi.

Khi thấy sắp nhảy đến số ba thì Vân Thanh thở phào một hơi, có lẽ thang máy không việc gì.

Nhưng đúng lúc này Vân Thanh lại nghe thấy những âm thanh ầm ầm, sau đó đèn thang máy lóe lên, cơ thể nàng không tự chủ được phải lay động. Khi nàng định thần trở lại thì phát hiện thang máy giống như đã dừng lại ở tầng trệt, thang máy cuối cùng cũng dừng lại.

- Không thể nào, thật sự hỏng sao?

Vân Thanh ở bên trong thang máy cố gắng yêu cầu thang máy vận chuyển, ít nhất cũng có thể mở cửa ra. Sau đó nàng phát hiện thang máy không có phản ứng, vì vậy mà nàng chẳng biết nên khóc hay cười, ông trời chết tiệt đúng là hại người, thang máy thật sự hư mất rồi sao?

- Chị Vân Thanh, bây giờ chị là vợ tôi.

Giọng điệu hưng phấn của Hạ Thiên truyền vào tai Vân Thanh.

Vân Thanh quay đầu nhìn Hạ Thiên, khi thấy bộ mặt vui sướng của đối phương thì nàng chợt cảm thấy muốn khóc, sao lại là như vậy? Chẳng lẽ nàng thật sự phải làm vợ hắn sao? Nếu không thì sao thang máy lại hỏng?

- Cậu mở cửa thang máy ra rồi nói sau.

Vân Thanh hít vào một hơi thật sâu, nàng cố gắng làm cho mình bình tâm trở lại, nhưng lúc này đầu óc của nàng vẫn rất rối. Vì sao lúc nãy nàng đánh cuộc với hắn? Hơn nữa lại thua cuộc mới chết.

Hạ Thiên cười hì hì nói:

- Chị Vân Thanh, chị không cần lo, sẽ có người đến cứu chúng ta.

- Cậu không phải có thể mở cửa được sao?

Vân Thanh tức giận nói.

- À, sáng nay tôi chưa ăn gì, bây giờ chẳng còn chút sức lực nào.

Hạ Thiên nghiêm trang trả lời.

- Cậu.

Vân Thanh chợt hiểu ra:

- Cậu có phải cố ý không? Có phải cái thang máy này bị cậu làm hỏng?

- Chị Vân Thanh, nghi oan chồng cũng không phải tốt.

Hạ Thiên vẫn rất chuyên chú:

- Tôi chỉ là biết tướng số, đã tính ra thang máy sẽ bị hỏng mà thôi.

- Cậu không phải là chồng tôi.

Vân Thanh tức giận nói.

Hạ Thiên vẫn có chút không vui:

- Chị Vân Thanh, chị nói chuyện cần phải đúng sự thật.

- Tôi... ....

Khoảnh khắc này Vân Thanh chẳng biết nên phản bác thế nào:

- Tóm lại tôi muốn ra ngoài, trước tiên cậu mở cửa thang máy ra rồi nói sau, tôi không chịu được địa phương này.

- Chị Vân Thanh, chị không cần sợ, tôi sẽ bảo vệ chị, chị xem chúng ta bây giờ đang ở trong thế giới của riêng mình, đúng là rất tốt.

Hạ Thiên lại bắt đầu an ủi Vân Thanh.

- Tôi không cần ở trong thế giới của hai người.

Vân Thanh đột nhiên rống lên, nàng có vẻ không bình thường:

- Mau mở cửa, mau mở cửa thang máy, mau lên.

- Chị Vân Thanh, chị làm sao vậy?

Hạ Thiên lúc này phát hiện ra sự bất thường của Vân Thanh, khí tức của nàng rối loạn, nhịp tim cũng rất nhanh, hình như có vẻ rất sợ hãi.

- Tôi không biết...Không biết, cậu mau mở cửa, tôi xin cậu, mở cửa ra... ....

Vân Thanh chợt nói năng lắp bắp, sau đó nàng đột nhiên rống lên phóng vào trong lòng Hạ Thiên:

- Tôi sợ...Tôi muốn ra ngoài...Ra ngoài cậu muốn sao cũng được, mau mở cửa ra... ....

- Chị Vân Thanh, chị đừng sợ, tôi sẽ mở cửa thang máy.

Hạ Thiên vội vàng nói, hắn vốn nghĩ rằng sẽ hâm nóng tình cảm với Vân Thanh trong thang máy, nhưng bây giờ hắn thấy nàng quá sợ hãi, vì vậy mà có chút đau lòng. Hắn dùng một tay ôm lấy Vân Thanh, một tay dùng sức mở cửa, lúc này cửa thang máy đã mở ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.