Mộc Hàm không nói có chuyện gì xảy ra nhưng Hạ Thiên lại phát hiện lời nói của nàng không đúng, hắn nghi ngờ Giang Hải bên kia xảy ra chuyện, vì vậy hắn phải chạy về với tốc độ nhanh nhất.
Hạ Thiên nhanh chóng tìm được hoàng tử Bizi, lần này hắn không cần Ôn Sĩ Luân phiên dịch, ngược lại hắn tiện đường chụp được Đái Kim, vì thế kéo tên này đến làm nhiệm vụ phiên dịch, yêu cầu hoàng tử Bizi chạy tốc độ nhanh nhất đến HongKong.
Hoàng tử Bizi sảng khoái đồng ý, vì hắn thấy tiểu tử Hạ Thiên ở trên thuyền là tai họa. Dù tên này có phải là thủy quái hay không thì nên nhanh chóng cho đối phương lên bờ cút đi là tốt nhất, vì vậy mà hoàng tử Bizi lập tức đồng ý, thay đổi hướng đi, tăng tốc, đảm bảo ba ngày sau sẽ đến HongKong.
- Này, anh bạn, vội vã quay về như vậy làm gì?
Hạ Thiên lại mang theo Sama về boong tàu, Đái Kim cũng đi theo, bộ dạng mê hoặc.
- Vợ ở nhà đang muốn tôi.
Hạ Thiên thuận miệng trả lời.
- Sao? Vợ của cậu?
Đái Kim chợt ngây người:
- Này anh bạn, cậu có vợ ở nhà rồi sao?
- Tất nhiên là có rồi, tôi đẹp trai lồng lộng, sao không có vợ?
Hạ Thiên dùng ánh mắt nhìn kẻ ngu si nhìn Đái Kim:
- Tôi có rất nhiều vợ.
- Anh bạn, cậu nói thật sao?
Đái Kim có chút hâm mộ:
- Có nhiều vợ, các nàng không đánh nhau sao?
- Tất nhiên là không, vợ của tôi đều rất ngoan.
Hạ Thiên nghiêm trang nói.
- Trâu, anh bạn đúng là trâu.
Đái Kim giơ ngón tay cái với Hạ Thiên:
- Trước đó tôi tìm được hai cô bạn gái, hai cô ấy chiến đáu đến mức trời sập, làm hại tôi không dám tìm thêm, bây giờ tôi chuyển sang gái nước ngoài cho ngon. Này, anh bạn, vài ngày qua tôi có thu hoạch, ăn nằm với một tá gái ngoại quốc, còn cậu, leo lên người công chúa Sama chưa?
- Tôi còn bận nhiều việc, còn đến với hai vợ khác.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
Đái Kim nhứ sắp hôn mê:
- Này anh bạn, cậu còn có hai bà vợ trên tàu sao?
- Đúng vậy, các cô ấy đều rất đẹp, đẹp hơn đám gái nước ngoài kia không biết bao nhiêu lần.
Hạ Thiên lười biếng nói.
Đái Kim không biết nên trả lời thế nào, thật ra hắn cũng nghi ngờ lời nói của Hạ Thiên, vì hắn đã thấy nhiều phụ nữ xinh đẹp trên tàu, nếu nói có người hơn đám phụ nữ nước ngoài vài bậc, như vậy chỉ có công chúa Sama mà thôi, còn những người khác, chỉ thể nói là mỗi người một vẻ.
Tất nhiên Đái Kim cũng không nói gì, hắn cũng không nghĩ rằng có hai người phụ nữ xinh đẹp như vậy mà chưa từng thấy. Điều này là đúng, nguyên nhân rất đơn giản, hai người phụ nữ này luôn trốn trong phòng, phần lớn thời gian đều cùng hoạt động với Hạ Thiên.
- Trời!
Công chúa Sama chợt kêu lên kinh hoàng, sau đó nàng dùng tay chỉ lên mặt biển, bộ dạng có chút kinh hoàng.
Hạ Thiên và Đái Kim đều nhìn theo, sau đó vẻ mặt Đái Kim cũng biến đổi:
- Trời ạ, cá mập nhiều quá.
Phía trước quả thật xuất hiện một bầy cá mập, nếu đếm sơ qua cũng vài chục con, đám cá mập này dùng tốc độ cực nhanh phóng về phía du thuyền.
- Đây là cá mập à?
Hạ Thiên có chút hưng phấn:
- Lần đầu tiên tôi được thấy cá mập.
Công chúa Sama có chút sốt ruột nói gì đó với hai tên vệ sĩ ở phía sau, du thuyền vừa mới tăng tốc đã giảm tốc độ giống như sợ đánh lên người cá mập. Phải biết rằng cá mập trên biển thường ít khi tấn công du thuyền, nhưng đó chỉ là tình hình chung, nếu du thuyền có thứ gì đó thu hút cá mập, như vậy rất khó nói.
Đừng tưởng du thuyền lớn mà nghĩ là không sao, nếu cả đàn cá mập cùng tấn công thì sợ rằng sẽ bị ảnh hưởng, tình huống xấu nhất là chìm, nếu vậy du khách phần lớn chỉ còn đường chết.
- Này anh bạn, lúc này phiền phức lớn rồi, tôi thấy đám cá mập phóng về phía bên này, sợ rằng cả bầy đang đói và muốn ăn thịt người...
Đái Kim lá gan không lớn, hắn chưa nói dứt lời thì đã mắt tròn mắt dẹt.
Hạ Thiên trực tiếp nhảy xuống đầu thuyền, hắn còn nói một câu:
- Tôi đi chơi với cá mập.
Đái Kim cảm thấy chóng mặt, tuy hắn không say sóng nhưng bây giờ cực kỳ choáng váng. Chơi cá mập sao? Ba chữ này làm hắn muốn hôn mê, hắn biết tên kia rất trâu chó, đã đánh bại thần bài châu Á Cabo, còn tán đổ công chúa Sama, nhưng dù trâu chó thế nào cũng không đi chơi với cá mập chứ?
Sama thì thật sự kinh hoàng, nàng hô lên, nhưng nàng hô cái gì thì Đái Kim không hiểu, vì nàng nói tiếng Ả rập. Nhưng Đái Kim hiểu ý nghĩ của nàng, rõ ràng nàng cũng bị dọa vì những hành động của Hạ Thiên, nàng đang gọi người đến hỗ trợ.
Vì vậy mà hai vệ sĩ nhanh chóng chạy đến nhìn xuống biển, nếu nói bọn họ phải đi cứu người, bọn họ cũng không dám, bọn họ chỉ dùng bộ đàm nói vài lời mà thôi.
Lúc này du thuyền đã dừng lại, hoàng tử Bizi và đám tùy tùng cũng nhanh chóng đi ra boong tàu, mặt khác còn có nhiều du khách xuất hiện. Rõ ràng bọn họ biết chuyện có bầy cá mập xuất hiện, nhưng bọn họ không làm gì được, điều này phải dành cho thuyền trưởng.
Nhưng khi đám người nhìn rõ tình cảnh xảy ra trên biển thì trợn mắt há mồm, ai cũng hô lên kinh hoàng. Đái Kim cũng phát hiện vấn đề có chút quỷ dị, có một tên Mỹ dùng giọng tiếng Trung lỏm bỏm nói:
- Đúng là lợi hại.
Đái Kim tuy cảm thấy mìn tán gái lợi hại, nhưng lúc này hắn không cua gái, vì vậy hắn biết rõ tên người Mỹ kia không tán thưởng mình. Vì thế hắn tranh thủ thời gian chạy đến boong tàu, hắn nhìn xuống và chợt choáng váng.
Một lúc lâu sau Đái Kim mới thì thào:
- Anh bạn, đúng là trâu hơn chó, con bà nó vinh quang, sợ rằng thằng nào thấy cũng sợ vãi đái...
Lúc này Đái Kim mới biết thật sự là Hạ Thiên chơi đùa với cá mập, hơn nữa lại chơi đùa rất vui, hắn đang đứng trên lưng một con cá mập và đánh điên cuồng.
Đái Kim lại tiếp tục phát hiện một vấn đề quỷ dị, vì hắn đột nhiên phát hiện ra mình rất đồng tình với lũ cá mập. Con cá mập kia bị Hạ Thiên đánh và đám đồng bạn không thể giúp đỡ gì được, chỉ biêt lượn xung quanh.
Rõ ràng dù đám cá mập này là ngẫu nhiên đi qua hay muốn tấn công du thuyền, bây giờ chúng nó cũng không quan tâm, vì Hạ Thiên đã là kẻ địch lớn nhất của chúng.