Trước đó vì đám cá mập xuất hiện mà người nào cũng căng thẳng, nhưng bây giờ tên boong thuyền người ngày càng nhiều, cũng có rất nhiều du khách quan sát qua cửa sổ. Lúc này chẳng còn ai căng thẳng, ngược lại còn kích thích, thậm chí còn cảm thấy tình cảnh này là thu hoạch lớn nhất của bọn họ khi lên du thuyền.
Lúc này trong một gian phòng cũng có hai người đẹp dáng người nóng bỏng đang xem tình cảnh bên ngoài, trang phục của hai cô gái có chút tương tự, nhưng một cô có mái tóc đen, một cô là người phương Tây, rõ ràng cô còn lại là người phương Đông.
- Huấn luyện viên, chị có thấy không, hắn chẳng khác gì thần.
Hai người đẹp này chính là Isabella và Ngải Vi Nhi, người nói bây giờ là Isabella.
- Năng lực rất mạnh, đầu óc của thằng tâm thần, đúng là đàn ông tâm và thần.
Ngải Vi Nhi thản nhiên nói.
Tuy giọng điệu của nàng rất bình thản nhưng trong lòng cũng thật sự rung động, lần đầu tiên nàng gặp Hạ Thiên, có lẽ vì khi đó hắn bị thương mà ấn tượng của nàng về hắn tuy rất mạnh nhưng không đến mức chẳng thể đánh bại. Đến bây giờ nàng thấy hắn đánh cá mập trên mặt biển, lúc này nàng mới ý thức được hắn là tên khốn khó thể thắng được.
Điều này đối với Ngải Vi Nhi là một cảm giác may mắn, nhưng cũng giống như bất hạnh. May vì nàng không cần phải thắng người đàn ông này, vì bây giờ hắn là đàn ông của nàng, mà không may chính là cả đời này khó thể thoát khỏi hắn, mà nguyện vọng nàng muốn thắng hắn, sợ rằng rất khó thực hiện.
Khoảnh khắc này không phải chỉ có Isabella và Ngải Vi Nhi cảm thấy Hạ Thiên là người không bình thường, thậm chí tất cả đám người đang xem cũng thấy như vậy.
Hạ Thiên chơi nửa giờ dưới biển, sau đó con cá mập kia bị tra tấn khó chịu nổi mà xoay người bỏ chạy, đám cá mập khác cũng phóng theo. Sau đó mọi người lại thấy một tình cảnh khiếp sợ, Hạ Thiên chạy trên mặt nước như lướt sóng, hắn nhanh chóng đến bên dưới mũi thuyền rồi nhảy dựng lên, trực tiếp rơi lên boong tàu.
Trên boong tàu vang lên những tiếng hoan hô dữ dội, đúng là thần kỳ, quá trâu chó.
Công chúa Sama cũng hưng phấn ngã vào lòng Hạ Thiên, sau đó nàng không quan tâm bên cạnh có nhiều người mà chủ động hôn hắn. Đến lúc này mọi người không còn ai ghen ghét hắn, vì loại đàn ông trâu chó như vậy phải phối hợp với công chúa Sama.
Ánh mắt hoàng tử Bizi nhìn Hạ Thiên lại càng thêm kỳ quái, vì lúc này hắn càng vững tin Hạ Thiên là quái thú, nếu không thì sao lợi hại như vậy được?
Công chúa Sama hôn Hạ Thiên vài phút, cuối cùng hoàng tử Bizi mới dùng tiếng Ả rập nói vài câu, Sama tạm thời rời khỏi người Hạ Thiên, vì hoàng tử Bizi không muốn em gái mình bị thủy quái gây họa.
Đến tối thì hoàng tử Bizi lại càng tin Hạ Thiên là thủy quái, vì tên này lại biến mất. Ba ngày sau du thuyền đến cảng HongKong, khi đó hoàng tử Bizi cũng không thấy Hạ Thiên xuất hiện.
- Ủa, anh bạn, xuống rồi sao?
Đái Kim đi xuống du thuyền, sau đó hắn thấy một bóng lưng quen thuộc, hắn vội vàng đi lên xem, không phải là Hạ Thiên sao?
Đái Kim quay đầu lại thì ngây người, hai người đẹp này ở đâu ra? Trước đó sao hắn chưa từng gặp?
- Chúng tôi đi trước.
Ngải Vi Nhi khẽ nói một câu rồi nhanh chóng kéo Isabella bỏ đi, thậm chí không thèm chào hỏi Đái Kim.
- Anh bạn, các cô ấy là ai?
Đái Kim không nhịn được phải hỏi.
- Là vợ tôi.
Hạ Thiên dùng ánh mắt buồn bực nhìn Đái Kim:
- Không phải tôi đã nói rồi sao?
Đái Kim chợt ngẩn ngơ, sau đó hắn mới nhớ ra, trước đó Hạ Thiên đã từng nói mình có hai vợ trên thuyền, em nào cũng xinh đẹp. Khi đó Đái Kim còn không tin, nhưng bây giờ cuối cùng hắn cũng tin, người anh em kia không khoác lác, thật sự có bản lĩnh.
Đúng lúc này Hạ Thiên lại nói một câu:
- Vợ tôi đến rồi, tôi đi trước đây.
Đái Kim có chút chóng mặt, không phải vợ của người kia vừa đi sao? Bây giờ lại đến?
Đái Kim nhìn về phía Hạ Thiên mà chợt kinh hoàng, quả thật tiểu tử kia có vợ đến đón, nhưng không phải là hai người vừa rồi, là một người đẹp tóc vàng cực kỳ sướng mắt.
Dưới cái nhìn chăm chú của Đái Kim, Hạ Thiên nhanh chóng đến bên cạnh người đẹp tóc vàng, sau đó cùng chui vào trong xe, cuối cùng biến mất trong mắt Đái Kim. Lúc này cũng có rất nhiều du khách đi xuống chụp hình Hạ Thiên.
Công chúa Sama cũng tìm kiếm Hạ Thiên, đáng tiếc dù là nàng hay người khác đều không thấy hắn, nhưng một truyền thuyết về một tê đàn ông Trung Quốc trâu chó đã chậm rãi truyền ra.
Một chiếc xe Audi chạy trên đường, lái xe là Mộc Hàm, người ngồi bên cạnh là Hạ Thiên. Trước khi du thuyền cập bến thì Hạ Thiên đã sớm liên lạc với Mộc Hàm, mà Mộc Hàm cũng nói sẽ đến đón hắn.
- Chồng, cậu có đắc tội với ai trên du thuyền không?
Mộc Hàm vừa lái xe vừa nói.
- Không biết, chỉ ném vài tên xuống biển mà thôi.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
- Phía HongKong nhận được tin báo, nói trên du thuyền có sát thủ, tên là Hạ Thiên.
Mộc Hàm mở miệng nói:
- Nhưng sự việc này bị tôi bãi bỏ, vì vậy mới không có cảnh sát xuất hiện.
- À, vậy coi như bọn họ may mắn.
Hạ Thiên chẳng quan tâm.
Mộc Hàm cười nhạt một tiếng, cũng có thể nói là đám cảnh sát HongKong may mắn, nếu không sẽ bị chồng nàng cho no đòn.
Mộc Hàm dừng lại một chút rồi tiếp tục;
- Chồng, chúng ta không ra sân bay mà trực tiếp lái xe về Thẩm Quyến, sau đó quay về Giang Hải, thời gian có hơi dài, nhưng sáng mai chúng ta có thể về đến nơi.
- Vì sao không đi máy bay?
Hạ Thiên có chút kỳ quái:
- Đi máy bay thì tối nay chẳng phải sẽ đến Giang Hải rồi sao?
- Chồng, máy bay không an toàn.
Mộc Hàm có chút chần chừ, vẻ mặt có chút lo lắng.
Tuy Mộc Hàm nhanh chóng khôi phục lại như thường nhưng Hạ Thiên vẫn thấy rõ vấn đề, phải biết rằng trước nay hắn luôn quan sát nhạy cảm, hơn nữa ba ngày trước hắn đã nghi ngờ.
- Vợ, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Hạ Thiên mở miệng hỏi.
- Chồng, thật sự không có gì, trước tiên về Giang Hải rồi nói sau.
Mộc Hàm trả lời.
- Vợ, tôi biết rõ chị đang gạt tôi, nhưng tôi rất thích chị, vì vậy lần này không đánh mông, nhưng nếu chị còn tiếp tục thì coi chừng bị đánh.
Hạ Thiên dùng ánh mắt mất hứng nhìn Mộc Hàm:
- Chị nói cho tôi biết, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?