Hạ Thiên quay đầu nhìn một chút, nói chuyện là một nam sinh viên, vóc dáng không cao nhưng chắc nịch. Nam sinh viên này cũng giống như Hạ Thiên, ăn mặc trang phục bình thường, lúc này tên nam sinh đang dùng ánh mắt địch ý nhìn Hạ Thiên.
- Sao phải ra chỗ khác?
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn tên nam sinh:
- Chú là ai?
- Tôi là Lưu Bản Sinh, là lớp trưởng.
Tên nam sinh nhìn Hạ Thiên nói:
- Cậu không phải là người trong lớp chúng tôi, vì vậy tôi muốn cậu ra ngoài.
- Cái gì? Đại học không phải có thể tùy tiện đến lớp khác học sao?
Hạ Thiên có chút mất hứng, hắn nhớ rõ Kiều Tiểu Kiều đã từng nói, dù không phải là sinh viên thì đến phòng học nghe giảng cũng không có ai quan tâm.
- Lớp khác thì có thể, lớp chúng tôi thì không.
Lưu Bản Sinh hừ một tiếng:
- Nếu tùy tiện cho các người đến lớp nghe giảng viên Tống giảng bài, như vậy phòng họp sẽ chật ních. Giảng viên Tống có nói, cô ấy không chào đón những người không thật sự muốn đến học, mặt khác tôi cũng khuyên cậu cũng đừng nên như vậy, đừng có ý với giảng viên Tống.
- Đúng vậy, xấu trai như ma lem mà cũng có ý với giảng viên Tống sao?
- Đúng là không biết tự lượng sức.
- Không có tư tưởng giác ngộ.
- Cút đi, đừng ảnh hưởng đến lớp chúng tôi.
... ....
Khoảnh khắc này có mười tên sinh viên coi Hạ Thiên là kẻ địch, bọn họ cùng nhau hợp miệng tấn công, chỉ hận không thể ném Hạ Thiên ra ngoài.
- Này, tất cả im mồm cho anh.
Hạ Thiên rất lớn tiếng, vì vậy mà tất cả âm thanh bị hắn áp chế, vừa rồi còn ồn ào nhưng đã xuất hiện tình huống yên tĩnh ngắn ngủi. Nhưng âm thanh của Hạ Thiên vẫn còn không ngừng:
- Tôi cũng không muốn đi học, tôi đến tìm vợ, các người ồn ào thì tôi sẽ cho tất cả không thể nghe giảng được.
Vài giây sau phòng họp càng ồn hơn.
- Nghe không thì nghe không được, người này quả nhiên không có hảo tâm.
- Hừ, còn dám uy hiếp chúng ta sao?
- Báo cảnh sát tống tên này ra ngoài đi.
- Báo cảnh sát làm gì, chúng ta đánh nó một trận là được.
- Đúng, đúng, đánh nó đi, đuổi nó ra ngoài.
- Các anh em, cùng tiến lên.
- Quân tử động mồm không động thủ, chúng ta dùng nước miếng dìm chết nó.
- Tiểu tử, cút mau, có tin chị dùng nịt ngực siết cổ chết không?
... ....
Đám người chợt ồn ào, có vài người thậm chí còn chạy đến vây quanh Hạ Thiên, bộ dạng muốn ra tay đánh người. Nhưng dù sao bọn họ cũng là sinh viên, bọn họ làm như vậy chẳng qua chỉ muốn uy hiếp Hạ Thiên, cũng không ai thật sự ra tay.
Nhưng bọn họ không ra tay thì Hạ Thiên lại muốn ra tay, đám người này quá ồn, hắn chỉ muốn đến tìm vợ mà thôi, bọn họ không thể yên tĩnh một chút sao?
Hạ Thiên đang chuẩn bị đánh người thì một âm thanh quen thuộc truyền đến:
- Ồn ào cái gì vậy?
Khi âm thanh này vang lên thì phòng họp chợt an tĩnh trở lại, Hạ Thiên lại rất vui sướng, hắn quay đầu thì thấy Tống Ngọc Mị đang đi vào phòng, đến giảng bài.
- Giáo sư Tống, người này không cùng lớp nhưng cứ ở lì không chịu đi, tất cả mọi người đều rất giận, vì vậy mới ồn ào.
Tên lớp trưởng Lưu Bản Sinh chỉ vào Hạ Thiên nói.
Tống Ngọc Mị nhìn Hạ Thiên, gương mặt xinh đẹp có chút kinh ngạc, nàng dù thế nào cũng không ngờ Hạ Thiên lại xuất hiện trong lớp nàng sắp giảng bài.
- Sao cậu lại đến đây?
Tống Ngọc Mị không nhịn được phải hỏi.
- Tôi đến tìm chị.
Hạ Thiên cười hì hì nói.
- Tôi phải dạy học, nếu cậu tìm tôi có chuyện thì ra ngoài chờ, chờ tôi dạy xong sẽ nói chuyện.
Tống Ngọc Mị thản nhiên nói.
Hạ Thiên cũng không tình nguyện:
- Ở bên ngoài rất chán, tôi ở bên trong này cho rồi.
Mười mấy tên sinh viên nam nữ nghe như vậy mà đưa mắt nhìn nhau, người này thật sự có quen biết với giáo sư Tống sao? Hơn nữa hình như quan hệ rất sâu thì phải.
- Lớp chúng tôi có quy tắc, không phải là sinh viên của tôi, dù là kẻ nào cũng không được vào nghe giảng.
Tống Ngọc Mị có chút mất vui:
- Tôi không thể vì cậu mà phá quy củ.
- Nghe thấy chưa? Giáo sư Tống nói cậu ra ngoài, còn chưa đi sao?
Lưu Bản Sinh hét lên phụ trợ.
- Đúng vậy, mau đi ra.
Một tên sinh viên khác phụ họa.
- Tất cả yên lặng.
Tống Ngọc Mị có chút mất vui, nàng rõ ràng không thích sinh viên ồn ào như vậy.
Rỏ ràng Tống Ngọc Mị rất có uy tín tỏng lớp, nàng mở miệng thì tất cả sinh viên đều ngậm miệng lại.
Lúc này Tống Ngọc Mị nhìn Hạ Thiên, nàng nói:
- Cậu xem, tất cả mọi người đều hy vọng cậu ra ngoài, cậu có cần làm nhiều người nổi giận như vậy không? Mau đi ra, không cần làm mất thời gian.
- Đi thì đi.
Hạ Thiên có chút bất mãn, hắn nhảy dựng khỏi ghế, sau khi đi đến phía trên thì nói:
- Là các người muốn tôi ra ngoài, tất cả đừng hối hận.
- Hừ, ai thèm hối hận?
Trong lòng người nào cũng có ý nghĩ này.
Đúng lúc này Hạ Thiên làm một sự kiện bắt buộc tất cả chấn động, hắn đột nhiên giang hai tay bế Tống Ngọc Mị lên.
- Này, cậu làm gì thế?
Với tâm lý tố chất của Tống Ngọc Mị, nàng bị Hạ Thiên làm như vậy thì cũng rất hoảng sợ:
- Mau buông ra.
Đám sinh viên thì cực kỳ căm phẫn, đặc biệt là nhóm nam sinh viên càng hâm mộ và ghen ghét, sau đó tất cả la ầm lên:
- Mau buông giáo sư Tống ra.
- Các người không cho tôi nghe giảng, vậy tôi cũng không cho các người nghe giảng.
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn đám người:
- Tôi cùng vợ đi chỗ khác, đám ngu ngốc các người cứ ở lại mà nghe giảng.
- Giáo sư Tống bị người ta bắt đi rồi.
- Mau đuổi theo.
- Báo cảnh sát, báo cảnh sát.
Phòng họp chợt rối loạn, vài tên sinh viên nhanh tay lệ chân lập tức chạy theo, nhưng bọn họ phát hiện không thấy bóng dáng của Tống Ngọc Mị.
Bên bờ hồ Vô Danh.
Hạ Thiên và Tống Ngọc Mị ngồi bên hồ nước, vẫn là vị trí trước kia, nhưng khác biệt là trong tay Tống Ngọc Mị không có sách, nàng không đọc sách mà dùng ánh mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên, bộ dạng hận không thể cắn chết người.
- Cậu tìm tôi có chuyện gì?
Tống Ngọc Mị dùng giọng băng giá hỏi, bây giờ nàng có một xúc động muốn bổ đầu Hạ Thiên ra xem bên trong có thứ gì, xem có phải đầu óc hắn có cấu tạo khác biệt với người khác hay không. Nếu không thì sao hắn lại làm ra những chuyện như vậy?
Cũng vì không cho Hạ Thiên nghe giảng mà hắn chính thức cướp luôn giảng viên, mục đích là không cho người khác nghe giảng theo, điều này rõ ràng là hành động của những bệnh nhân tâm thần.
Hạ Thiên cười hì hì:
- Vợ Mị Mị, tôi đến đây ngắm cảnh.
Tống Ngọc Mị nghiến răng nghiến lợi, cùng nàng ngắm cảnh sao? Không đúng, người này không ngắm cảnh mà ngắm nàng thì đúng hơn.
- Tôi phải về dạy học.
Tống Ngọc Mị tức giận nói.
- Vợ Mị Mị, chị rất thích dạy học sao?
Hạ Thiên có chút kỳ quái.
- Đúng vậy, tôi thích làm giáo viên.
Tống Ngọc Mị thản nhiên nói.
- Vậy thì được, bây giờ tôi tạm thời làm sinh viên, chị giảng tôi nghe.
Hạ Thiên nghiêm trang nói.
Tống Ngọc Mị không khỏi vặn hai bàn tay phấn, nàng vốn tưởng rằng Hạ Thiên sẽ hảo tâm cho mình về, nào biết hắn nói một câu như vậy.
- Ủa, giáo sư Tống, là chị sao?
Tống Ngọc Mị đang tức giận muốn giết người thì sau lưng vang lên một âm thanh kinh ngạc.