Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 608: Chương 608: Lại gặp Tiền Đa Đa.






Hai quay đầu nhìn, hắn thấy một người mũi to mắt nhỏ, là Tiền Đa Đa.

- Anh còn chưa chết sao?

Hạ Thiên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Tiền Đa Đa, người này sống dai vậy?

Tiền Đa Đa ở trong xe còn chưa bước xuống, hắn nghe nói nh vậy thì thiếu chút nữa đã chết ngất, người này sao thích mở miệng trù ẻo như vậy?

- À, tôi còn sống.

Tiền Đa Đa nở nụ cười tự chế giễu, hắn biết Hạ Thiên ở thủ đô, hắn cũng biết những chuyện lớn mà Hạ Thiên đã gây ra ở thủ đô, hắn gặp Hạ Thiên ở đây chẳng qua chỉ có chút bất ngờ mà thôi.

- À, gần đây tôi ở thủ đô, nếu phát bệnh nhớ tìm tôi.

Hạ Thiên thuận miệng nói.

Tiền Đa Đa có chút bất đắc dĩ, người này nhất định cho rằng hắn sẽ phát bệnh sao? Cũng vì lời nói của Hạ Thiên mà những ngày gần đây hắn luôn hoảng hốt.

Nếu là người bình thường nói ra như vậy thì Tiền Đa Đa sẽ không quan tâm, vấn đề là Hạ Thiên không phải người bình thường, người này là thần y, gần đây nổi tiếng khắp thủ đô, được xưng là Hạ thần y đệ nhất thiên hạ. Một thần y như vậy nói Tiền Đa Đa hắn sắp phát bệnh, dù không có bệnh cũng bị dọa mà sinh bệnh.

Đáng lý nếu có bệnh và tìm người điều trị thì sẽ không có vấn đề, nhưng người này miệng quá rộng, mở miệng là muốn vài trăm triệu đồng.

- Điều này...Hạ Thiên, cậu đến đây có chuyện gì?

Tiền Đa Đa đã có chút hối hận vì chào hỏi Hạ Thiên, hắn cũng không muốn tiếp tục đề tài vừa rồi, vì vậy mới di chuyển chủ đề.

- Tôi đến tìm vợ mình.

Hạ Thiên cũng không giấu diếm, sau đó hắn hỏi Tiền Đa Đa một câu:

- Anh đến đây làm gì?

- À, tôi đến tìm bạn gái.

Tiền Đa Đa cũng không giấu diếm.

Hạ Thiên nhìn chung quanh, hắn dùng giọng kỳ quái hỏi:

- Sao hôm nay anh đến một mình, không mang theo ông già kia sao?

Tiền Đa Đa không biết nên khóc hay cười, hắn biết rõ Hạ Thiên đang nói về tên vệ sĩ của mình, mà người ta mới hơn bốn mươi, sao lại nói là ông già.

Nhưng Tiền Đa Đa cũng giải thích một cau:

- Thủ đô rất an toàn, vì vậy ra khỏi nhà chỉ có một mình.

- Thủ đô an toàn sao?

Hạ Thiên có chút khó hiểu, tuy đối với hắn là an toàn, nhưng đối với Tiền Đa Đa thì phải là tuyệt đối không an toàn mới đúng.

- Nếu so sánh với các thành phố khác thì nơi đây vẫn an toàn hơn.

Tiền Đa Đa mỉm cười:

- Cùng nhau vào thôi, bạn gái của tôi cũng sắp tan học, tôi đến lớp đón cô ấy, còn vợ của cậu ở đâu?

Thật ra Tiền Đa Đa muốn hỏi Hạ Thiên tìm vợ nào? Hắn biết Hạ Thiên có quan hệ với không ít người đẹp, nhưng chưa từng nghe nói có người vọ nào trong đại học Bắc Kinh, trong lòng thầm nghĩ, chẳng phải vừa ý em sinh viên nào đấy chứ?

- Tôi cũng không biết cô ấy ở đâu.

Hạ Thiên trả lời, thực tế hắn cũng không xác định Tống Ngọc Mị có ở trong trường hay không.

- Vậy cậu gọi điện thoại hỏi đi.

Tiền Đa Đa nhắc nhở Hạ Thiên.

- Tôi không biết số điện thoại của chị ấy.

Hạ Thiên chợt buồn bực, hắn phát hiện mình quên mất điều này.

Tiền Đa Đa hết chỗ nói, người này thật sự đến tìm vợ sao? Vì sao không biết số điện thoại của vợ.

- Vợ cậu tên gì?

Tiền Đa Đa hỏi:

- Bạn gái của tôi là nghiên cứu sinh ở đây, cô ấy đã học sáu năm, có lẽ cũng biết bạn gái của cậu.

Tiền Đa Đa nghĩ rằng vợ mà Hạ Thiên cần tìm chắc chắn không phải là sinh viên tầm thường, ít nhất cũng phải rất đẹp, có lẽ cũng nổi tiếng đại học Bắc Kinh này. Bạn gái hắn đã học cả đại học và bây giờ là nghiên cứu sinh được sáu năm, có thể nói là quen thuộc trường đại học Bắc Kinh, vì vậy hắn muốn hỏi tên của vợ Hạ Thiên.

- Chị ấy là Tống Ngọc Mị.

Hạ Thiên không giấu diếm.

- Cái gì?

Tiền Đa Đa lắp bắp kinh hoàng:

- Tống Ngọc Mị sao? Là Tống đại tiểu thư thích mặc cổ trang, Tống Ngọc Mị sao?

Hạ Thiên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Tiền Đa Đa:

- Anh biết vợ tôi sao? Này, tôi cảnh cáo anh, đừng có ý với vợ tôi.

- À, Hạ Thiên, cậu đừng hiểu lầm, tôi và Tống Ngọc Mị không quen thuộc.

Tiền Đa Đa giải thích có chút xấu hổ:

- Chỉ là mọi người cùng ở thủ đô, vì vậy hai bên quen nhau cũng không có gì kỳ lạ.

- Điều này cũng đúng.

Hạ Thiên đồng ý với những lời vừa rồi của Tiền Đa Đa:

- Vợ Mị Mị cũng sẽ không thích anh.

Tiền Đa Đa không biết nói gì hơn, hắn thừa nhận những lời nói của Hạ Thiên. Nghe nói tính tình của Tống Ngọc Mị rất cổ quái, vui buồn vô thường, ánh mắt quá cao. Trong thủ đô có rất nhiều công tử nhà giàu muốn Tống Ngọc Mị, nhưng không ai lọt vào mắt nàng, vì vậy đến bây giờ vẫn chăn đơn gối chiếc.

Nhưng tập đoàn cảm thấy Tống Ngọc Mị không thích mình là chuyện bình thường ở huyện, nhưng nàng cũng không có khả năng yêu Hạ Thiên đấy chứ? Lại càng không thể là vợ của Hạ Thiên được. Nhưng bất ngờ chính là Hạ Thiên vừa mới đến thủ đô được vài ngày, có thể chụp được Tống Ngọc Mị vào tay nhanh vây sao?

- Điều này, Hạ Thiên, Tống Ngọc Mị thật sự là vợ cậu sao?

Tiền Đa Đa nghĩ vậy thì không khỏi hỏi một câu.

- Tất nhiên là thật.

Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn Tiền Đa Đa, người này nhất định là ghen ghét hắn nên mới không tin.

Tiền Đa Đa đang định nói gì đó thì điện thoại vang lên, hắn lấy ra nhìn rồi nhanh chóng noi với Hạ Thiên:

- Bạn gái tôi điện thoại đến, cậu chờ chút, tôi sẽ hỏi cô ấy xem Tống Ngọc Mị ở đâu.

Hạ Thiên đang tự mình đi tìm Tống Ngọc Mị, bây giờ thấy Tiền Đa Đa nói như vậy thì hắn cũng chờ một lúc. Tiền Đa Đa cũng khong làm hắn thất vọng, vài phút sau đã nói cho Hạ Thiên biết, Tống Ngọc Mị săp sđi dạy học, hắn chỉ cần đến gian phòng kia là được.

Vì bạn gái của Tiền Đa Đa cũng đang ở khu nhà kia, vì thế hắn và Hạ Thiên cùng nhau đến, thuận tiện giúp Hạ Thiên tìm được phòng học mà Tống Ngọc Mị sắp lên lớp, sau đó hắn mới đi gặp bạn gái. Nhưng trước khi đi hắn cũng hỏi số điện thoại của Hạ Thiên, tuy Tiền Đa Đa cảm thấy mình sẽ không cần tìm Hạ Thiên chữa bệnh, nhưng dù sao đề phòng vẫn tốt hơn.

Hạ Thiên nhìn Tiền Đa Đa đi về phía một cô gái, hắn lầm bầm:

- Xem ra nhiều tiền cũng có lợi.

- Đi vào phòng không?

Hạ Thiên bắt đầu cảm thấy có chút khó khăn, nhưng ngay sau đó hắn dã quyết định tạm thời không nghĩ về vấn đề này, vì vậy đi đến phòng học không nhanh không chậm.

Tuy còn chưa đến giờ lên lớp nhưng trong phòng đãc có không ít sinh viên, có thể thấy Tống Ngọc Mị có sức hút khá lớn.

Hạ Thiên nhìn bốn phía, sau đó hắn phát hiện co một vị trí trống. Hắn dù sao cũng từng đi học với Kiều Tiểu Kiều, biết ngồi bàn đầu thì gần giáo sư nhất, mà bây giờ hắn cũng muốn ngồi gần Tống Ngọc Mị.

- Bạn trai, phiền bạn đi ra nơi khác.

Đúng lúc này bên cạnh Hạ Thiên vang lên một âm thanh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.