- Thế này đi, cậu chạy đến bệnh viện Phụ Nhất của đại học Giang Hải, sau đó chờ ở cửa. Lưu Thải Hà thắt cổ tự sát, đã không còn trống ngực, xe cứu thương đã đến, tôi sẽ cho xe cứu thương chạy đến bệnh viện Phụ Nhất, cậu chuẩn bị đến cứu người.
Lãnh Băng Băng lập tức đưa ra quyết định.
- Được, cảnh sát tỷ tỷ, tôi sẽ đến ngay.
Hạ Thiên đáp ứng, trong lòng có chút mơ hồ, Lưu Thái Hà kia sao lại tự sát? Trước kia cô ta là vợ của Thái Bằng Trình, chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến Thái Bằng Trình?
Hạ Thiên cúp điện thoại và nhanh chóng nói một câu:
- Vợ Tịnh Tịnh, tôi có việc đi trước.
- Này, cậu đi đâu?
Thư Tịnh không nhịn được phải hỏi một câu.
- Bệnh viện.
Hạ Thiên nói ra hai chữ, sau đó hắn phân phó hai tên vệ sĩ:
- Này, các người bảo vệ vợ Tịnh Tịnh cho tốt, nếu có người muốn ức hiếp chị ấy thì các anh cứ ra tay đánh người, còn nữa, nhớ nói cho tôi biết.
- Vâng, Hạ tiên sinh.
Hai tên vệ sĩ cung kính nói, nhưng âm thanh của bọn họ còn chưa biến mất thì Hạ Thiên đã chẳng còn tăm hơi.
Thư Thế Minh ở bên cạnh chợt sững sờ, con gái tìm được bạn trai gì vậy? Hình như không phải là nhân vật tầm thường.
Thư Thế Minh nhìn Thư Tịnh, giống như muốn con gái cho mình một đáp án.
Thư Tịnh có chút choáng váng, sau đó nàng ngáp một cái:
- Buồn ngủ quá, trước tiên con đi ngủ trước rồi nói sau.
Thư Tịnh không biết giải thích thế nào, vì vậy nàng trốn vào phòng của mình và bắt đầu ngủ vùi.
Hạ Thiên không biết đi đến trại tạm giam số một của thành phố Giang Hải, nhưng hắn rất quen thuộc bệnh viện Phụ Nhất của đại học Giang Hải. Vì Lãnh Băng Băng nói chuyện điện thoại rất gấp nên hắn cũng chạy rất nhanh. Khi hắn thi triển nghịch thiên đệ tứ châm cho một mớ các bà vợ thì công lực của hắn cũng nhanh chóng tăng trưởng, bây giờ tốc độ của hắn cũng càng lúc càng nhanh. Vì vậy mà chưa đến ba phút sau hắn đã xuất hiện ở trước cổng bệnh viện Phụ Nhất.
Lãnh Băng Băng chưa xuất hiện, Hạ Thiên đứng chờ trước cổng bệnh viện, đợi được hai phút thì có một chiếc xe cứu thương chạy đến.
Xe cứu thương cũng không chạy vào đường cấp cứu, xe nhanh chóng dừng lại, cửa xe mở ra, một cảnh sát cực kỳ xinh đẹp khêu gợi bước xuống, đúng là Lãnh Băng Băng.
Lãnh Băng Băng rõ ràng đã thấy Hạ Thiên, nàng vội vàng hô lên:
- Trong đây, mau đến đây.
Hạ Thiên lóe người đi lên xe, sau đó hắn thấy Lưu Thái Hà, người này mặc trang phục tù nhân, bác sĩ còn đang cấp cứu cho nàng.
- Cảnh sát tỷ tỷ, sao phải cứu cô ta?
Hạ Thiên hỏi một câu.
- Đừng hỏi nhiều, mau cứu người, chút nữa tôi sẽ giải thích.
Lãnh Băng Băng vội vàng nói.
- À, tôi biết rồi.
Hạ Thiên cũng không hỏi lại, nếu vợ cảnh sát tỷ tỷ đã muốn cứu, trước tiên cứ cứu cái đã.
Hạ Thiên lấy ra ngân châm, hắn nói với tên bác sĩ
- Các người đứng tránh ra.
Tên bác sĩ kia có chút sững sờ, khoảnh khắc này hắn cũng không hiểu gì. Rõ ràng hắn không biết thân phận của Hạ Thiên, nhưng cô y tá bên cạnh lại biết, nàng nhanh chóng nhắc nhở tên bác sĩ:
- Bác sĩ Từ, đây là Hạ thần y, để anh ấy đến.
Tên bác sĩ lúc này mới kịp phản ứng, vì vậy mà có chút kích động. Nhưng hắn chưa kịp hành động thì cảm thấy một luồng lực lượng lớn phóng qua, hắn không tự chủ được phải lui về phía sau vài bước, thiếu chút nữa đã ngã xuống sàn xe. Khi hắn đứng vững thì thấy Hạ Thiên đâm lên bộ vị trái tim của Lưu Thái Hà.
- Thế nào? Còn cứu sống được không?
Lãnh Băng Băng vội vàng hỏi một câu.
Hạ Thiên thu hồi ngân châm, hắn bắt mạch cho Lưu Thái Hà rồi nói:
- Vẫn còn nhảy, vẫn có thể cứu được.
Tuy Hạ Thiên có y thuật thần kỳ, nhưng dù là như vậy cũng không thể làm cho người chết sống lại. Người không còn nhịp tim thì chưa chắc đã hoàn toàn chết hẳn, rất nhiều người mất nhịp tim vẫn còn có thể cứu sống được. Đối với Hạ Thiên thì hắn chỉ cần một châm, nếu không thể khôi phục nhịp tim cho đối phương, như vậy coi như đã chết, chính hắn khó thể cứu sống.
Tên bác sĩ dùng ánh mắt sùng bái nhìn Hạ Thiên, không hổ danh là thần y mà giám đốc bệnh viện tôn sùng, hắn cấp cứu vài phút mà chẳng khôi phục lại nhịp tim cho Lưu Thái Hà, bây giờ Hạ Thiên chỉ dùng một châm là đã xong.
Lúc này Hạ Thiên tiếp tục dùng châm đâm lên người Lưu Thái Hà, tuy nhịp tim đã khôi phục nhưng cũng chưa hoàn toàn là cứu người, hắn còn phải tiếp tục thi châm.
Mười phút sau Hạ Thiên mới dừng tay, mà Lưu Thái Hà lại đột nhiên ngồi lên, nàng mê man:
- Tôi...Tôi làm sao đây? Chỗ này...Là xe cứu thương sao? Sao tôi lại ở đây? Cậu...Cậu là Hạ Thiên? Còn có cảnh sát Lãnh? Điều này...Sao lại như vậy?
- Chị vừa tự sát.
Lãnh Băng Băng nhàn nhạt nói.
- Cái gì?
Lưu Thái Hà chợt kinh ngạc:
- Điều này sao có thể? Tôi sao lại tự sát? Tôi đang ở trong trại tạm giam, dù muốn thắt cổ thì làm gì có dây thừng?
- Nghe nói chị dùng giày thắt cổ.
Lãnh Băng Băng trả lời:
- Tôi thấy dây giày nhưng không thấy chị thắt cổ.
- Có dây giày dài như vậy sao?
Lưu Thái Hà có chút tức giận:
- Nhất định có người muốn giết tôi.
- Chị nói không sai, có người muốn giết chị.
Lãnh Băng Băng nhìn Lưu Thái Hà:
- Tôi nghĩ chị cũng biết người này chứ?
- Là Thái Bằng Trình?
Lưu Thái Hà hỏi, sau đó nàng chợt khó hiểu:
- Không phải anh ta cũng bị các người bắt rồi sao?
Lãnh Băng Băng không trả lời câu hỏi của Lưu Thái Hà, nàng cầm lấy điện thoại thông báo cho những cảnh sát khác đến di dời địa điểm tạm giam Lưu Thái Hà.
Sau khi cúp điện thoại thì Lãnh Băng Băng nói với Hạ Thiên:
- Chúng ta đi xuống, tôi có chút chuyện muốn nói với cậu.
Lãnh Băng Băng xuống xe cứu thương, Hạ Thiên tất nhiên sẽ đi theo, hai người đi ra cách xe cứu thương hơn mười thước thì dừng lại.
- Cảnh sát tỷ tỷ, tên ngốc Thái Bằng Trình có phải đã tiếp tục náo loạn không?
Hạ Thiên mở miệng hỏi.
- Tôi cũng không biết có phải là Thái Bằng Trình làm hay không, nhưng việc này nhất định có liên quan đến Thái Bằng Trình.
Lãnh Băng Băng khẽ nói:
- Thái Bằng Trình đã bị giam giữ rất lâu, người này chưa chịu khai ra những tội phạm đứng sau lưng. Lúc này bộ công an lại dứt khoát khởi tố theo trình tự, Thái Bằng Trình không những buôn lậu thuốc phiện, hơn nữa còn sản xuất ma túy, nếu xét xử thì sẽ khó tránh khỏi tội chết. Bọn họ nghĩ rằng phán Thái Bằng Trình tội chết, hắn sẽ muốn tìm đường sống mà khai ra những tên tội phạm khác, cục trưởng Hào cũng nghĩ như vậy, nhưng bây giờ có vài chuyện ngoài ý muốn.