Lãnh Băng Băng bây giờ có chút bất đắc dĩ, thật ra trước đó nàng có tham dự vào hành động đến bắt Thái Bằng Trình ở huyện Lâm Giang, nhưng sau đó nàng cũng không tiếp tục tham gia vào vụ án này, cũng không hiểu rõ tình huống cụ thể. Nhưng lúc này vì Hạ Thiên vì vụ án của Thái Bằng Trình mà bị uy hiếp nên nàng quyết định theo vụ này, Hào Đồ biết nàng tiến vào tổ chuyên án thì cầu còn chưa được, tất nhiên sẽ đồng ý.
Những ngày qua Lãnh Băng Băng khi đi sâu vào vụ án thì mới phát hiện Thái Bằng Trình không phải là nhân vật đơn giản, người này không những cực kỳ thông minh, lại tinh thông pháp luật, dù làm nhiều chuyện xấu nhưng tất cả có vẻ như không liên quan gì đến hắn. Trước đó Hào Đồ tự mình dẫn đội chuyên án xuống huyện Lâm Giang chờ đợi rất lâu, bắt được nhiều người, lấy được nhiều khẩu cung, nhưng cuối cùng căn cứ vào khẩu cung thì không ai trực tiếp làm chứng cho Thái Bằng Trình. Còn vấn đề vật chứng, điều này hầu như là không, xưởng chế ma túy của Thái Bằng Trình đã nổ tung, khi đào móc ra lại chẳng phát hiện bất kỳ văn bản nào hữu dụng.
Vật chứng duy nhất chính là những văn kiện tìm được ở Thái Tử Cung, lúc đó Thái Bằng Trình đi quá mau, căn bản để lại chút đồ vật, bên trong có nhiều hiệp ước, hợp đồng có liên quan đến vấn đề điều chế ma túy.
Thực tế thì căn cứ chính xác nhất chính là nhân chứng Lưu Thái Hà, những vật chứng không có lực kia cộng với nhân chứng như Lưu Thái Hà, như vậy mới đóng đinh được Thái Bằng Trình. Nhưng trưa nay khu vật chứng của công an tỉnh bốc cháy, lửa bi dập tắt, Hào Đồ cũng tưởng rằng đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn, nhưng ngay sau đó lão lại thấy không đúng. Lão cho người kiểm tra tài liệu thì phát hiện những chứng cứ vạch mặt Thái Bằng Trình đã bị thiêu hủy.
Hào Đồ thấy tình huống không ổn thì lập tức gọi Lãnh Băng Băng đến trại tạm giam để đưa Lưu Thái Hà đi, nào ngờ Lãnh Băng Băng đến chậm một bước, khi nàng đến thì Lưu Thái Hà đã thắt cổ tự sát. Nhưng may mà nàng đi đến, nếu không thì trại tạm giam chưa chắc đã gọi điện thoại cho xe cấp cứu, nàng cũng thấy bệnh viện chưa chắc cứu tỉnh Lưu Thái Hà, vì vậy nàng tranh thủ điện thoại cho Hạ Thiên.
Rõ ràng bước đi của Lãnh Băng Băng rất đúng hướng, Hạ Thiên kịp thời đi đến, cuối cùng còn cứu sống Lưu Thái Hà. Chỉ cần có Lưu Thái Hà làm chứng thì Thái Bằng Trình sẽ trốn không thoát, nếu không thì cảnh sát tỉnh Bình Hải sẽ phải trực tiếp thả Thái Bằng Trình ra ngoài.
- Cảnh sát tỷ tỷ, tôi nhớ tên ngốc Thái Bằng Trình không phải đã tự thú giết người ở thủ đô sao?
Hạ Thiên có chút buồn bực.
- Là thế này, hắn bây giờ đã phản cung, những thứ kia không có chứng cứ, tóm lại bây giờ hắn rất sạch sẽ, hầu như không để lại dấu vết gì.
Lãnh Băng Băng khẽ nói:
- Lúc đó ở huyện Lâm Giang, nếu không phải có mặt cậu thì Lưu Thái Hà cũng đã chết, hắn bây giờ sẽ không cần trốn, có thể xuất hiện nghênh ngang.
- Vì vậy để tôi trực tiếp xử lý hắn là tốt nhất.
Hạ Thiên nói.
- Hừ, cậu nên chú ý người uy hiếp mình, nếu hắn biết rõ lần này cậu lại chen tay phá đám, bọn họ sẽ trả thù cậu.
Lãnh Băng Băng thấy hai chiếc xe cảnh sát phóng đến thì chuẩn bị bỏ đi:
- Trước tiên tôi phải đưa Lưu Thái Hà đi, tìm địa phương an toàn, đề phòng những sự kiện bất ngờ.
- Cảnh sát tỷ tỷ, nếu không tôi cùng đi với chị?
Hạ Thiên gặp Lãnh Băng Băng thì không muốn buông tay.
- Không cần, cậu đi tôi cũng chẳng làm gì được.
Lãnh Băng Băng từ chối không chút do dự, người này ở cùng nàng chẳng bao giờ thành thật, nàng căn bản không thể nào an tâm giải quyết chuyện chính sự.
- Vậy hôn tôi một cái.
Hạ Thiên nghiêm trang nói.
Gương mặt Lãnh Băng Băng hơi đỏ lên, nàng có chút tức giận, lưu manh này sao cứ như vậy?
Lãnh Băng Băng thấy hai chiếc xe cảnh sát dừng lại thì có chút chần chừ, sau đó nàng dứt khoát đưa môi anh đào đến hôn lên mặt Hạ Thiên.
- Được rồi, tôi đi, khi nào rảnh sẽ điện thoại cho cậu.
Lãnh Băng Băng nhanh chóng nói một câu, sau đó nàng xoay người bỏ đi. Nàng không dám cho Hạ Thiên chủ động, vì mỗi lần chủ động thì hắn luôn hôn nàng vài phút.
Lãnh Băng Băng chủ động làm Hạ Thiên vui vẻ, vì vậy hắn mới thuận lợi để cho nàng đi. Vài phút sau Lãnh Băng Băng đi theo hai chiếc xe cảnh sát, nàng đưa Lưu Thái Hà đi, còn nàng đi đâu, Hạ Thiên cũng không biết rõ ràng.
Sau khi Lãnh Băng Băng bỏ đi thì Hạ Thiên thuận tiện đi tìm Liễu Vân Mạn, nhưng khi hắn đến thì lại biết Liễu Vân Mạn đang làm giải phẫu, còn phải một giờ nữa mới xong. Rơi vào đường cùng, hắn quyết định đi tìm Vương Tiểu Nha, dù sao nơi này cũng gần chỗ Vương Tiểu Nha, thôi thì đi tìm nha đầu kia.
Hạ Thiên vừa rời đi đến trường trung học cơ sở Giang Đại vừa điện thoại cho Vương Tiểu Nha.
- Hạ Thiên ca ca, cuối cùng anh cũng điện thoại cho em.
Giọng trong trẻo dễ nghe của Vương Tiểu Nha vang lên, nàng có vẻ rất hưng phấn:
- Em biết anh sẽ không quên em.
Vương Tiểu Nha không đợi Hạ Thiên mở miệng mà nói như súng máy:
- Hạ Thiên ca ca, em và ban học đánh cuộc, các nàng nói anh sẽ không quan tâm đến em, em nói điều này là không xảy ra, vì vậy mà em luôn chờ điện thoại của anh. Hì hì, bây giờ em thắng, đúng rồi, Hạ Thiên ca ca, anh đang ở đâu? Anh đến tìm em có được không?
- Anh đang ở trước cổng trường em, nhưng là cổng sau.
Hạ Thiên trả lời.
- À, Hạ Thiên ca ca, vậy anh cứ chờ ở đấy, em ra ngay.
Vương Tiểu Nha nhanh chóng nói một câu rồi cúp điện thoại.
Vài phút sau Hạ Thiên thấy một cô gái mặc váy đồng phục học sinh rất xinh đẹp chạy về phía bên này, dưới chân nàng là giày da, chạy phát ra âm thanh rất lớn, một mái tóc không dài không ngắn vung qua lại, có vẻ rất khí phách.
Với thị lực của Hạ Thiên tất nhiên có thể thấy rõ cô bé kia là Vương Tiểu Nha, hơn một tháng không gặp mà Vương Tiểu Nha vẫn xinh đẹp, nàng cũng không có biến đổi gì quá lớn. Bây giờ vì thời tiết lạnh mà nàng mặc nhiều quần áo hơn, chân còn đeo tất trắng, có chút hương vị khác biệt.
- Hạ Thiên ca ca.
Vương Tiểu Nha nhanh chóng chạy đến trước mặt Hạ Thiên, sau đó nàng trực tiếp nhào vào lòng hắn. Lúc này cửa sau của trường trung học cơ sở Giang Đại không khóa, vì vậy Vương Tiểu Nha trực tiếp chạy sang phạm vi trường đại học Giang Hải.
Hạ Thiên bế Vương Tiểu Nha lên, sau đó hắn gật đầu thỏa mãn:
- Nặng hơn hai cân, cũng không tệ.
- Hạ Thiên ca ca, em không muốn đi học, đưa em đi chơi được không?
Vương Tiểu Nha tuy có thành tích học tập rất tốt nhưng không thích học, bây giờ nàng thấy Hạ Thiên xuất hiện, tất nhiên muốn đi chơi.
Hạ Thiên còn chưa nói thì sau lưng đã có tiếng gào rất khoa trương:
- Trời ạ, sư phụ, anh lại vào đây lừa gạt trẻ em sao?