Khoảnh khắc khi tiếng súng vang lên thi Hạ Thiên lập tức nói một câu với Vệ Hiểu Đồng, với năng lực của hắn thì chỉ cần nháy mắt cũng đoán được đối tượng mà đối phương muốn sát hại chính là Vệ Hiểu Đồng.
Nhưng dù Hạ Thiên biết đối phương muốn sát hại Vệ Hiểu Đồng nhưng hắn cũng không ra tay cứu giúp, hắn thấy Vệ Hiểu Đồng có chết hay sống cũng không liên quan đến mình, hắn chỉ nhắc nhở một câu xem như tốt lắm rồi.
- Tam thiếu gia chú ý.
Hứa Cương và Hứa Cường hầu như có phản ứng đồng thời, Hứa Cương hô lên một tiếng rồi phóng về phía Hứa Gia Thịnh, mà Hứa Cường thì phóng về phía Vệ Hiểu Đồng. Bọn họ là lái xe kiêm vệ sĩ, vào đúng thời điểm quan trọng thì trực tiếp dùng cơ thể làm lá chắn.
Đáng tiếc là muốn làm lá chắn cũng khó thể được, dù anh tình nguyện chết thì chưa chắc người ta đã cho cơ hội. Vì vậy tình huống của Hứa Cường lúc này là như thế, hắn muốn đỡ đạn thay cho Vệ Hiểu Đồng, nhưng vấn đề là tốc độ của viên đạn quá nhanh, hắn còn chưa kịp đứng chắn thì viên đạn đã phóng về phía ngực Vệ Hiểu Đồng.
Vệ Hiểu Đồng đứng yên không nhúc nhích, vẻ mặt tràn đầy sợ hãi, một dạng choáng váng kinh hoàng. Rõ ràng một câu nhắc nhở của Hạ Thiên cũng không đưa ra hiệu quả gì quá lớn.
- Không... ....
Hứa Gia Thịnh gào lên một tiếng đau đớn, có thể nói là cực kỳ đau đớn, không có chút dấu hiệu giả vờ. Phải biết rằng bây giờ Vệ Hiểu Đồng cực kỳ quan trọng đối với hắn, nàng không phải chỉ là vợ hắn, mà đứa con trong bụng vợ hắn cũng có giá trị hơn vài tỷ đô la Hongkong.
Dù Hứa Thanh Sơn không nằm trong hàng ngũ mười đại phú hào Hongkong nhưng cũng có gần chục tỷ đô la Hongkong, nói cách khác thì đứa con trong bụng Vệ Hiểu Đồng cũng có năm tỷ đô la Hongkong. Nhưng đứa bé này mới được mang thai năm tháng, bây giờ mà Vệ Hiểu Đồng bị bắn, sợ rằng tám phần đứa bé sẽ xong đời, đối với Hứa Gia Thịnh thì coi như mất tong năm tỷ.
Không thể nghi ngờ nếu viên đạn thật sự găm vào ngực Vệ Hiểu Đồng, như vậy viên đạn này còn có giá trị hơn cả đạn kim cương, vì nó là một viên đạn có giá năm tỷ đô la Hongkong.
Nhưng cá chép vượt long môn chưa chắc đã thành công, viên đạn bình thường muốn thành đạn kim cương thì cũng không dễ dàng như vậy. Khoảnh khắc khi viên đạn muốn tiếp xúc thân mật với lớp da trắng nõn của Vệ Hiểu Đồng và tiến cấp lên đạn kim cương thì một bàn tay trắng nõn vung ra chụp lấy cánh tay Vệ Hiểu Đồng, vào khoảnh khắc chỉ mành treo chuông đó Vệ Hiểu Đồng cảm thấy một lực lượng khủng bố kéo mình xịch ra.
Cơn đau đớn như dự đoán không đến, Vệ Hiểu Đồng chợt có phản ứng và cúi xuống nhìn ngực mình, cũng không thấy có vết máu. Sau đó nàng không tự chủ được phải nhìn người ngay bên cạnh. Cuối cùng nàng cũng hiểu người cứu mạng mình không phải ai khác mà chính là Ninh Khiết vừa quên biết không lâu.
- Ninh Khiết, cám ơn... ....
Vệ Hiểu Đồng còn chưa hết kinh hồn vẫn không quên cảm tạ Ninh Khiết, nhưng nàng còn chưa nói dứt lời thì phát hiện Ninh Khiết biết mất.
- Á!
Một tiếng rên truyền vào trong tay Vệ Hiểu Đồng, nàng vô thức nhìn lại và ngẩn ngơ, điều này...Ninh Khiết đến đâu rồi.
Lúc này Ninh Khiết đã xuất hiện ngay trước mặt tên sát nhân, súng trên tay tên kia đã rơi xuống đất, cơ thể cũng ngã xuống ngay sau đó, rõ ràng đó là tác phẩm của nàng.
- Hiểu Đồng, Hiểu Đồng, mau lên xe.
Hứa Gia Thịnh lúc này đã kịp phản ứng, hắn vội vàng nói.
- Vệ tiểu thư, mau lên xe, sợ rằng còn sát thủ ẩn núp đâu đó.
Hứa Cương cũng vội vàng nói.
Khi thấy đám người Hứa Gia Thịnh tỏ ra kinh hoàng thì Hạ Thiên có chút mất vui:
- Lo cái gì, tên sát thủ đã bị vợ tôi bắt được rồi.
- Gia Thịnh, em không sao, Ninh Khiết đã cứu em.
Vệ Hiểu Đồng bình tĩnh trở lại:
- Nếu Hạ thần y đã nói không còn sát thủ, như vậy cũng đừng nên lo lắng.
Vệ Hiểu Đồng tuy có xuất thân là người mẫu nhưng rất thông minh, Hứa Gia Thịnh đã từng có không ít phụ nữ, nhưng bạn gái chính thức chỉ có một mình Vệ Hiểu Đồng. Điều này cũng không phải nàng là người xinh đẹp nhất, chẳng qua nàng rất có đầu óc, không phải bình hoa thuần túy.
Vệ Hiểu Đồng liên tưởng đến những gì đã xảy ra từ sau khi gặp mặt Hạ Thiên và Ninh Khiết và những gì phát sinh bây giờ, nàng nhanh chóng đoán được vị Hạ thần y này tuyệt đối không chỉ có y thuật cao siêu mà thôi. Thật ra buổi sáng Hạ Thiên lấy của nàng một quả mơ, hắn ném ra và chiếc xe theo dõi phía sau đã không tiếp tục bám theo, điều này làm cho Vệ Hiểu Đồng sinh ra hoài nghi. Đồng thời vừa rồi Hạ Thiên đã phát hiện có người muốn ám sát nàng, điều này càng làm nàng cảm thấy không tầm thường. Lúc này Ninh Khiết không những cứu nàng một mạng mà còn ra tay đánh ngã tên sát thủ. Điều này càng làm cho Vệ Hiểu Đồng xác định một điều, Hạ Thiên không chỉ là thần y, Ninh Khiết không chỉ là một nhà thiết kế thời trang, bọn họ còn có năng lực cực kỳ không tầm thường.
Cũng vì như vậy mà dù Vệ Hiểu Đồng có chút lo lắng nhưng quyết định không vào xe, nàng cảm thấy như vậy sẽ làm cho Ninh Khiết và Hạ Thiên mất hứng, dù sao người ta cũng cứu mạng nàng, mà nàng lại trốn đi, không quan tâm đến người ta, như vậy hình như không được tốt lắm.
Mặt khác Vệ Hiểu Đồng cũng ý thức được bây giờ có vấn đề rất lớn về an toàn, vệ sĩ của Hứa gia giống như không đủ đảm bảo sự an toàn của mình. Bây giờ nàng có thể cần sự trợ giúp của người khác, nàng thấy nếu Hạ Thiên và Ninh Khiết đông ý giúp đỡ thì hệ số an toàn của nàng sẽ được đề cao rất lớn, chỉ cần nhìn tình cảnh vừa rồi thì có thể thấy năng lực của bọn họ là thế nào.
Bóng người lóe lên, Ninh Khiết cũng đã trở về, một tay xách theo tên sát thủ, một tay cầm súng ngắn.
- Ai thuê ngươi?
Ninh Khiết ném tên sát thủ xuống đất rồi dùng giọng lạnh lùng hỏi.
Thật ra Ninh Khiết cũng không phải thích xen vào việc của người khác, nhưng nàng và Vệ Hiểu Đồng xem như cũng có chút quen thuộc, quan trọng là nàng cảm thấy ra tay sát hại một phụ nữ có thai là khó thể chấp nhận được.
Tên sát thủ đã đánh rơi kính râm xuống đất, gương mặt có chút anh tuấn. Hắn có vẻ không lớn tuổi, chư đến ba mươi, nhưng lúc này gương mặt anh tuấn vì đau đớn mà có chút vặn vẹo. Ninh Khiết ra tay rất nặng, nàng trực tiếp đánh gãy tay phải của đối phương, hơn nữa còn đá gãy chân của tên sát thủ, nói cách khác thì tên sát thủ đã trở thành một nửa phế nhân.
Tên sát thủ nhìn Ninh Khiết, trong ánh mắt là cái nhìn cừu hận, còn có chút kinh hoàng, rõ ràng hắn không hiểu vì sao người phụ nữ kia lại hùng mạnh thái quá như thế. Nhưng một giây sau ánh mắt hắn chuyển lên người Hạ Thiên, hắn vừa nhìn thì vẻ mặt chợt biến đổi lớn, trong mắt chỉ có kinh hoàng.
- Ngươi...Ngươi là Hạ Thiên?
Giọng điệu của tên sát thủ không khỏi có chút run rẩy.
Trong mắt tên sát thủ bùng lên sự sợ hãi, điều này làm cho Hứa Gia Thịnh và Vệ Hiểu Đồng chợt sững sốt, loại sát thủ giết người không chớp mắt này sẽ sợ Hạ Thiên sao?
Ninh Khiết không biết nói gì hơn, chồng mình xem ra thật sự có hung danh, bây giờ sát thủ gặp mặt cũng phải sợ hãi, tên sát thủ này không phải người của Ám Ảnh Đoàn đấy chứ? Nếu thật sự là như vậy thì không phải người một nhà sao?
- Đúng vậy, anh là Hạ Thiênr, chú là ai?
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn tên sát thủ:
- Chú đừng nói mình là người Ám Ảnh Đoàn đấy nhé?
- Tôi, tôi là... ....
Tên sát thủ có chút do dự.
- Này, chú cũng đừng nghĩ muốn gạt anh, nếu không anh sẽ xử lý chú.
Hạ Thiên trừng mắt nhìn tên sát thủ.
- Hạ Thiên, tôi, tôi thật sự không phải là người Ám Ảnh Đoàn, tôi chỉ lấy tiền làm việc, trước đó tôi không biết mục tiêu có liên quan đến anh, nếu biết thì tôi sẽ không thực hiện nhiệm vụ này.
Tên sát thủ cố nén đau, cuối cùng còn khó khăn nói một câu:
- Xin...Xin tha tôi một mạng.
Hứa Cương và Hứa Cường đều có cảm giác tan vỡ, điều này...Tên sát thủ bị dọa thành như vậy sao? Còn đứng đó cầu xin tha thứ?
- Hạ thần y, không thể tha hắn... ....
Hứa Gia Thịnh vội nói.
Hạ Thiên trừng mắt nhìn Hứa Gia Thịnh:
- Muốn tha hay không là chuyện của tôi, liên quan gì đến anh?
Hứa Gia Thịnh tuy có chút buồn bực nhưng cũng không dám nói thêm điều gì, hắn cũng không phải kẻ ngu, đến lúc này tất nhiên biết Hạ Thiên căn bản không dễ chọc vào. Người này không những có y thuật siêu quần, còn có cả một bà vợ có công phu đặc biệt, mà ngay cả sát thủ cũng bị hù dọa phải cầu xin tha thứ, loại người này rõ ràng không nên động vào, nếu không sợ rằng chết cũng không biết nguyên nhân.
- Chú ra tay với phụ nữ có thai, rõ ràng không có tính người, bây giờ còn muốn anh tha mạng cho sao?
Ninh Khiết hừ lạnh một tiếng:
- Chú muốn làm sát thủ cũng không sao, nhưng làm sát thủ cũng phải có nguyên tắc chứ? Dám giết hại của phụ nữ có thai, loại người như chú sống còn ý nghĩa gì sao?
- Tôi thật sự không biết cô ấy có mang, trước đó tôi đã xem qua ảnh, cũng không biết cô ấy có mang. Tôi cũng vừa nhận được tin cô ấy xuất hiện ở đây, vì thế chờ ở đây để ra tay, trước khi nổ súng tôi cũng không chú ý... ....
Tên sát thủ cố gắng giải thích, lúc này vì bảo vệ tính mạng mà hắn chờ mong Ninh Khiết sẽ tin.
- À, nhìn bộ dạng của chú, hình như cũng không nói dối, anh tin chú một lần vậy.
Hạ Thiên lại nói một câu.
Tên sát thủ nghe nói như vậy thì chợt vui vẻ, hắn cho rằng Hạ Thiên sẽ thả người, nhưng Hạ Thiên lại bồi thêm một câu:
- Nhưng chú có giết phụ nữ mang thai hay không cũng chẳng liên quan gì đến anh, bây giờ vợ anh rất mất vui, vì thế anh thấy nên xử lý chú. Dù sao chú sống hay chết cũng vậy, không liên quan gì đến anh, nhưng làm vợ anh mất hứng, anh sẽ cho chú biết tay.
Tên sát thủ vừa vui vẻ được mười giây thì sinh ra cảm giác từ thiên đàng xuống địa ngục, hắn biết nếu Hạ Thiên muốn mình chết thì sẽ chắc chắn xong đời. Dù hắn là sát thủ thì cũng không muốn chết, hắn còn trẻ, còn chưa hưởng thụ đủ.
- Tôi...Tôi biết một tin tức, chỉ cần không giết tôi, tôi sẽ nói ra.
Tên sát thủ chợt nghĩ đến một sự kiện, hắn bổ sung thêm: