- Anh...Anh cần phải đồng ý đừng giết tôi...Tôi mới có thể nói cho anh biết.
Tên sát thủ không chịu nói ra ngay, hắn còn muốn đàm phán điều kiện với Hạ Thiên.
- Thằng ngu, chú muốn cò kè mặc cả với anh sao?
Hạ Thiên tức giận nói:
- Nếu tin tức của chú quan trọng với anh, anh sẽ tha cho chú một mạng, nếu vô dụng thì anh sẽ xử lý chú, mà nếu chú không chịu nói thì anh sẽ có biện pháp cho chú phải mở miệng. Vì vậy chú suy nghĩ lại đi, bây giờ chú nên thành thật nói cho anh biết hay muốn anh bức cung? Đừng nói anh không cảnh cáo chú, sau khi anh bức cung, anh sẽ xử lý chú.
Hứa Gia Thịnh lúc này rất bội phục Hạ Thiên, người này đứng trước mặt nhiều người mà mở miệng là muốn xử lý tên sát thủ, còn nói sẽ bức cung. Phải biết rằng nơi đây ở bên ngoài, người tương đối nhiều, hơn nữa vừa rồi tiếng súng cũng làm nhiều người chú ý, tuy lúc đầu mọi người rất kinh hoàng, nhưng bây giờ bọn họ thấy sát thủ đã bị bắt, tất nhiên sẽ có nhiều người vây xem.
- Hạ thần y, nếu không thì đưa hắn lên xe trước, sẽ hỏi cung sau?
Vệ Hiểu Đồng đề nghị, chiếc Lincoln có không gian rất lớn, thẩm vấn trên xe không thành vấn đề, như vậy cũng tránh đám người vây quanh xem xét.
- Không cần đâu, thế này là được.
Hạ Thiên lấy ra một cây ngân châm, hắn trừng mắt nhìn tên sát thủ:
- Này, chú có phải muốn nếm thử chút cảm giác sống chẳng bằng chết không?
- Đừng, tôi nói.
Tên sát thủ lập tức thỏa hiệp:
- Tôi không phải người Ám Ảnh Đoàn, nhưng tôi đến từ Liên Minh Sát Thủ, tôi biết liên minh chúng tôi tiếp nhận vài nhiệm vụ ám sát anh.
Lúc này Hứa Cương và Hứa Cường không khỏi dùng ánh mắt khác thường nhìn Hạ Thiên, Hạ thần y này rốt cuộc là thần thánh phương nào, chỉ cần tùy tiện nói vài câu cũng làm cho tên sát thủ phải khai nhận, điều này cũng quá lợi hại rồi.
- Tin tức này vô dụng, người muốn giết anh là rất nhiều, anh đã sớm biết rồi.
Hạ Thiên lười biếng nói:
- Xem ra anh phải xử lý chú rồi.
- Chờ chút, tôi còn chưa nói xong.
Tên sát thủ cũng trở nên nôn nóng.
- Vậy nói mau, tính kiên nhẫn của tôi cũng chỉ có hạn mà thôi.
Hạ Thiên tức giận nói.
- Tôi biết rõ thân phận một cố chủ trong số đó.
Tên sát thủ vội vàng nói:
- Dù phần lớn các nhiệm vụ không thể biết cố chủ là ai, nhưng có một cố chủ thường hợp tác với Liên Minh Sát Thủ, vì thế tôi biết một số chuyện về hắn.
- À, tin tức này có vẻ rất đáng chú ý, vậy chú nói thằng ngu muốn giết anh là ai?
Hạ Thiên có chút hứng thú.
- Tôi chỉ biết hắn được gọi là Dịch tiên sinh, hơn nữa ám sát Vệ Hiểu Đồng cũng là ủy thác của Dịch tiên sinh.
Tên sát thủ vội vàng nói:
- Vị tiên sinh này thường xuyên nhờ Liên Minh Sát Thủ chúng tôi ra tay, vì vậy mỗi lần có nhiệm vụ của Dịch tiên sinh, chúng tôi đều cố gắng đi làm tận tình.
- Dịch tiên sinh?
Hạ Thiên sững sờ:
- Chẳng lẽ là tên ngu ngốc Dịch Tri Ngôn.
- Tôi chỉ biết hắn tên là Dịch tiên sinh, tôi cũng không biết rõ tình huống của hắn ta. Theo tôi được biết thì Dịch tiên sinh kia rất thần bí, vì vậy tôi cũng không thể biết tên.
Tên sát thủ nhanh chóng nói:
- Hạ Thiên, tôi đã nói tất cả cho anh biết, anh thấy những tin tức này của tôi có hữu dụng không?
Tên sát thủ dùng ánh mắt có chút căng thẳng nhìn Hạ Thiên, bây giờ hắn đã lật bài của mình, nếu Hạ Thiên còn muốn ra tay xử lý, hắn cũng không còn biện pháp nào khác.
Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào tên sát thủ một lúc lâu, sau đó hắn đột nhiên đâm một châm lên người tên này, tên sát thủ không kịp hô lên một tiếng mà hôn mê ngay lập tức.
Đám người Hứa Gia Thịnh không khỏi sững sờ, người này xử lý tên sát thủ thật sao?
Hạ Thiên khẽ cúi người ôm lấy tên sát thủ, sau đó hắn tiến vào trong xe rồi nói với Ninh Khiết:
- Vợ, lên xe.
Ninh Khiết dù có chút bực bội nhưng vẫn lên xe, nàng dùng giọng hiếu kỳ hỏi:
- Chồng, cậu muốn đưa hắn đi đâu?
Hứa Gia Thịnh và Vệ Hiểu Đồng cũng đã lên xe, bọn họ cũng nhìn Hạ Thiên, vì bọn họ cũng không biết đối phương muốn đi đâu.
- Này, trước tiên chạy xe về Hứa gia.
Hạ Thiên nói một câu với Hứa Gia Thịnh.
- Vâng, Hạ thần y.
Hứa Gia Thịnh cảm thấy rất khó hiểu nhưng vẫn gật đầu:
- Anh Cương, lái xe đi.
Hứa Cương khởi động xe, nhưng tốc độ xe cũng không nhanh, mà Hạ Thiên lại tiếp tục đâm ngân châm lên người tên sát thủ.
Hạ Thiên dùng tốc độ rất nhanh đâm trên trăm châm lên người tên sát thủ, sau đó hắn hỏi:
- Chú em tên gì?
- Jess!
Tên sát thủ trả lời.
Nghe được âm thanh của tên sát thủ, đám người Hứa Gia Thịnh phát hiện tên này đã tỉnh lại.
- Thì ra chú là người nước ngoài, sao chú giống người Trung Quốc vậy?
Hạ Thiên dùng giọng không vui hỏi.
- Tôi là người Mỹ gốc Hoa.
Jess trả lời.
- Đúng là chán chết, chạy đến Mỹ làm sát thủ làm gì?
Hạ Thiên bĩu môi:
- Thôi được, anh không muốn nói nhảm với chú, anh muốn chú giúp anh làm một việc.
- Anh cứ việc phân phó.
Jess dùng giọng cung kính nói.
Hứa Gia Thịnh và Vệ Hiểu Đồng cảm thấy rất mê hoặc, tên sát thủ này hình như biết nghe lời thì phải. Ninh Khiết thì hiểu ra, sợ rằng chồng lại tiếp tục sử dụng đòn thôi miên với tên Jess kia.
- Trước nay anh luôn tìm một thằng khốn tên là Dịch Tri Ngôn, thằng này có lẽ chính là Dịch tiên sinh mà Liên Minh Sát Thủ các chú thường được nhận được ủy thác.
Hạ Thiên dùng giọng không nhanh không chậm nói:
- Nếu thằng ngu kia thường lên hệ với Liên Minh Sát Thủ, như vậy Liên Minh Sát Thủ các chú phải có chút tư liệu về hắn. Tóm lại chú chuyển cáo cho tên đại ca của Liên Minh Sát Thủ biết, để hắn giao tất cả tư liệu về Dịch tiên sinh cho anh, mặt khác còn phải giúp anh tìm ra Dịch Tri Ngôn, nếu không anh sẽ xử Liên Minh Sát Thủ, chú hiểu chưa?
- Hiểu, tôi nhất định sẽ chuyển cáo.
Jess khẽ gật đầu.
- Mặc khác chú cũng giúp anh xem xét tên Dịch tiên sinh kia, nếu có tin tức gì thì báo cho anh biết ngay, bây giờ lưu số điện thoại của anh, anh có thể cho chú đi.
Hạ Thiên đọc số điện thoại của mình cho tên Jess.
Tên Jess tranh thủ lưu lại số điện thoại, sau đó hắn khẽ gật đầu:
- Tôi đi trước làm việc.
- Đi đi, anh tiễn chú một đoạn đường.
Hạ Thiên mở cửa xe trực tiếp ném Jess ra ngoài, tuy xe đang chạy nhưng tên Jess bị ném ra lại đứng vững ven đường.
Hạ Thiên đóng cửa xe, Ninh Khiết cuối cùng cũng không nhịn được phải hỏi:
- Chồng, cậu muốn làm gì?
- Thằng ngu Dịch Tri Ngôn trước kia dám bắt cóc mẹ của chị Mộng, còn dám uy hiếp tôi, trước nay tôi vẫn luôn tìm hắn, nhưng tên ngốc này trốn rất giỏi, đến bây giờ tôi vẫn chưa biết hắn ở phương nào.
Hạ Thiên nhớ đến điều này thì cảm thấy khó chịu:
- Lúc này tôi nhất định sẽ tìm được hắn.
- Nhưng, chồng, để tên sát thủ Jess kia hỗ trợ cũng chưa chắc tìm được Dịch Tri Ngôn. Hơn nữa tên Jess kia không phải cũng đã nói chưa xác định Dịch tiên sinh là Dịch Tri Ngôn sao?
Ninh Khiết có chút nghi ngờ.
- Trước nay tôi đánh rất nhiều người nhưng chưa kẻ nào có họ Dịch, xem ra tên Dịch tiên sinh kia chắc chắn là Dịch Tri Ngôn.
Hạ Thiên thuận miệng nói:
- Tôi chỉ cảm thấy kỳ quái, tên ngốc kia trước nay không dám chọc tôi, bây giờ sao dám thuê sát thủ giết tôi? Chẳng lẽ hắn cho rằng tôi là Tống Tử, không phải Hạ Thiên?
Hạ Thiên dừng lại một chút rồi nhanh chóng nói:
- Thôi, mặc kệ hắn, mặc kệ tên kia có phải là Dịch Tri Ngôn hay không, tôi đều phải xử lý hắn. Đúng rồi, vợ, tôi muốn chị giúp tôi làm một chuyện.
- Chuyện gì?
Ninh Khiết vội vàng hỏi.
- Vợ, chị ở lại đây vài ngày, tên Dịch tiên sinh kia muốn giết Vệ Hiểu Đồng, chị ở đây xem xét, để xem có tìm ra được manh mối nào nữa không. Tôi cũng không hoàn toàn tin cậy vào tên sát thủ Jess.
Hạ Thiên nhìn Vệ Hiểu Đồng, đồng thời hắn nói:
- Tôi muốn trước khi đến tết phải xử lý vấn đề này, cũng chỉ còn vài ngày nữa, tạm thời không làm việc gì khác.
Ninh Khiết có chút bất ngờ, nhưng nàng vẫn đồng ý:
- Không có vấn đề, tôi sẽ ở bên này, tôi nghĩ Vệ tiểu thư và Hứa tiên sinh cũng muốn điều tra ra hung thủ đứng phía sau chứ?
- Tất nhiên, chúng tôi sẽ dồn hết sức để tìm hung thủ phía sau, nhưng nếu nói theo lý thì kẻ muốn giết Vệ Hiểu Đồng phải là đại ca hay Nhị ca của tôi, không phải là Dịch tiên sinh kia mới đúng.
Hứa Gia Thịnh có chút mê hoặc.
- Có lẽ đại ca và Nhị ca của anh có hợp tác với Dịch Tri Ngôn cũng nên, tóm lại vợ của tôi tạm thời ở lại đây, vì vậy anh tốt nhất nên tìm mọi cách tìm ra Dịch Tri Ngôn, nếu không vợ anh bị giết, anh hối hận cũng không kịp.
Hạ Thiên lười biếng nói.
Ninh Khiết khẽ hỏi:
- Chồng, vậy cậu chuẩn bị đi đâu?
- Tôi muốn quay về Cảng Thành.
Hạ Thiên trả lời, nhưng lần này hắn không nói rõ nguyên nhân với Ninh Khiết.
... ....
Chạng vạng tối.
Trong một tòa biệt thự ở bờ biển thành phố Cảng Thành.
Trên sân thượng lầu hai, một người đẹp với dáng người yểu điệu lẳng lặng đứng đó, phía sau nàng là một cô gái cũng rất xinh đẹp nhưng so ra vẫn thua kém rất xa.
- Tiểu thư, đã sắp đến tết âm lịch, trước tết chúng ta phải quay về thủ đô chứ? Bên kia không có ít người hy vọng chúng ta quay về.
Thiếu nữ khẽ hỏi.
- Tôi không phải sống vì bọn họ.
Người đẹp tuyệt mỹ dùng giọng bình tĩnh nói:
- Chuyện bên này chưa giải quyết xong, tôi sẽ không quay về.
- Tiểu thư, Nhạc tiên sinh cũng hy vọng chị có thể quay về.
Thiếu nữ có chút chần chừ, sau đó lại nói.
- Tôi nói rồi, tôi không phải sống vì bọn họ.
Người đẹp tuyệt mỹ nói có chút mất vui.
- Nhưng... ....
Thiếu nữ muốn nói thêm gì đó.
Nhưng đúng lúc này một âm thanh đột ngột vang lên:
- Vợ Y Y nói không sai, chị không cần sống vì người khác, chỉ cần sống vì tôi là được.
Khi nghe được âm thanh này thì vẻ mặt người đẹp tuyệt sắc và thiếu nữ chợt biến đổi lớn, cả hai cùng nhìn chằm chằm vào một tên thanh niên xuất hiện nơi cửa sân thượng, trong hai con ngươi xinh đẹp đều bùng lên lửa hận hừng hực.
Tên thanh niên vừa xuất hiện chính là Hạ Thiên, mà người đẹp tuyệt mỹ chính là Y Tiểu Âm, còn cô gái lại chính là A Cửu.
Hạ Thiên không quan tâm đến vẻ căm tức của hai nàng, hắn nở nụ cười sáng lạn: