Mười phút sau, ở trụ sở cục công an thành phố.
- Này người anh em, phòng làm việc của cục trưởng La ở lầu ba, bên trên có biển báo rõ ràng, cậu có thể vào đó tìm.
Tên cảnh sát cầm đầu dùng giọng khách khí nói với Hạ Thiên.
Tên cảnh sát vừa nói xong thì đã ngẩn ngơ, vì hắn phát hiện cửa xe đã mở ra, người cũng không còn, nhưng điều đáng mừng chính là ba khẩu súng đang ở trên ghế.
Ba tên cảnh sát tranh thủ lấy khẩu súng của mình, sau đó cả ba đều thở dài.
- Tên kia là ai vậy?
- Ai biết được, tôi cũng không biết hắn lấy súng như thế nào, cũng không biết vì sao bị hắn điều khiển cho không thể nói chuyện và động đậy được.
- Tôi cũng không thấy hắn xuống xe.
- Tôi cũng không thấy hắn đi vào, cũng không biết hắn có vào hay không... ....
- Thôi bỏ, đừng quan tâm nhiều chuyện như vậy, chuyện vừa rồi coi như chưa từng phát sinh, nếu không bị người ta phát hiện được, chúng ta sẽ mất hết mặt mũi... ....
... ....
Ba tên cảnh sát nghị luận với nhau một lúc lâu, sau đó cả ba vội vàng lái xe bỏ đi, còn Hạ Thiên tìm được cục trưởng sẽ có kết quả gì, cũng không phải là chuyện mà bọn họ quan tâm.
... ....
Trong phòng làm việc của cục trưởng cục công an thủ đô ở lầu ba trụ sở cục công an.
Những ngày nay La Dân Sinh đều không ngủ ngon, trung thu vừa qua, quốc khánh sắp đến, nhiệm vụ bảo vệ thủ đô tương đối nặng nề. Trong thủ đô có hai mưoi triệu dân thường trú, nhưng có rất nhiều dân cư lưu động, cũng chỉ có sáu chục ngàn cảnh sát, có thể nói là số lượng cảnh sát hơi thiếu, vì đảm bảo an toàn lão phải vắt hết óc suy nghĩ, có thể nói đêm không ăn ngày không ngủ.
Gần đây những phần tử khủng bố luôn ngọ nguậy, tuy trung tâm phòng chống khủng bố đã sớm thu được tin tình báo, đã bắt được một đám khủng bố, nhưng cũng có một vài con cá lọt lưới, cảnh sát liên tục vây ráp vài ngày nhưng khó thể tìm ra. Điều này làm cho La Dân Sinh cảm thấy bất an, từ khi tiến vào thế kỷ hai mươi mốt thì các phần tử khủng bố ngày càng liều lĩnh và nghiêm trọng, những phần tử khủng bố quốc gia cũng dần được các tổ chức khủng bố trên thế giới coi trọng.
La Dân Sinh cảm thấy những phần tử khủng bố trên thế giới đều là một quần thể điên cuồng, vì bọn họ điên cuồng nên cực kỳ khó đối phó.
Đúng lúc La Dân Sinh còn đang miên man suy nghĩ thì bên cạnh vang lên một âm thanh:
- Ông lão, ông là La Dân Sinh sao?
"Ông lão sao?"
La Dân Sinh không khỏi ngẩn ngơ, năm nay lão đã hơn năm mưoi, tuy nghiêm khắc thì cũng có một nửa là ông lão, nhưng lần đầu tiên lão thấy có một người xưng hô với mình như vậy.
La Dân Sinh quay đầu lại nhìn thì thấy một tên thanh niên khoảng hai mươi tuổi, ăn mặc tầm thường, nhìn qua rất tầm thường, ngoài cách xưng hô thì chẳng có gì đặc biệt.
- Tôi là La Dân Sinh, cậu tìm tôi có việc gì sao?
La Dân Sinh cũng khá hòa ái, tuy bị người ta gọi là ông lão nhưng vẫn không tỏ ra tức giận.
- Nói nhảm, không có việc thì tôi tìm ông làm gì?
Tên thanh niên tức giận nói.
La Dân Sinh chợt ngẩn ngơ, phải biết rằng ở thủ đô lão cũng là nhân vật số một, dù có nhiều quan lớn và chính khách, nhưng trước nay chưa từng có ai dùng giọng điệu lớn lối như vậy nói với lão.
- Cậu bé, cậu tên gì? Tìm tôi có chuyện gì?
Không thể không nói La Dân Sinh làm một cục trưởng khá hòa ái, người khác sợ rằng đã đuổi một tên thanh niên khốn kiếp như vậy ra khỏi phòng từ lâu rồi.
- Tôi là Hạ Thiên, hạ trong xuân hạ thu đông, thiên trong thiên hạ đệ nhất thiên.
Tên thanh niên này không phải là ai khác mà chính là Hạ Thiên, hắn nhìn La Dân Sinh rồi tiếp tục nói:
- Tôi muốn ông tìm vợ giúp tôi.
- Tìm người sao?
La Dân Sinh nhíu mày:
- Vợ cậu mất tích sao? Nếu mất tịch thì có thể đến báo phòng cảnh sát quản lý những vụ mất tích.
- Tôi chẳng phải đang đến tìm người sao?
Hạ Thiên nhìn La Dân Sinh:
- Ông lão, tôi nghe nói dưới tay ông có sáu mươi ngàn cảnh sát, bây giờ ông điều động bọn họ tìm vợ cho tôi đi.
- Cái gì?
La Dân Sinh nhíu mày ngày càng chặt:
- Cậu là Hạ Thiên sao? Ý của cậu là muốn tôi điều động sáu mươi ngàn cảnh sát tìm một người sao?
- Đúng vậy.
Hạ Thiên dùng ánh mắt có chút bất mãn nhìn La Dân Sinh, ông lão này không quá lớn tuổi, sao giống như thằng ngây vậy? Hắn đã nói rất rõ ràng, như vậy còn phải hỏi lại sao?
- Điều này là không thể.
La Dân Sinh lập tức từ chối:
- Người nhà của cậu mất tích, cậu có thể đi báo cảnh sát, sẽ có người tìm giúp, nhưng tôi không thể điều động tất cả cảnh sát đi tìm một người.
La Dân Sinh phất tay rồi nói:
- Tôi mặc kệ cậu vào đây bằng cách nào, bây giờ cậu phải ra ngoài, cậu có thể lên lầu bốn báo cáo với phòng cảnh sát tiếp nhận các vụ mất tích, tôi sẽ điện thoại để bọn họ tiếp đãi cậu.
- Này, ông lão, tôi đã nói rất rõ ràng, tôi cần ông điều động tất cả "đàn em" tìm giúp một người.
Hạ Thiên rất mất hứng:
- Tốt nhất ông nên làm cho tốt, nếu không tôi xử lý ông.
La Dân Sinh chợt ngẩn ngơ, sau đó lão có chút bực bội:
- Này cậu trai, cậu uy hiếp một cục trưởng như tôi sao?
- Tôi cũng không uy hiếp ông, tôi nói xử lý sẽ xử lý.
Hạ Thiên trừng mắt nhìn La Dân Sinh:
- Nếu ông tìm giúp vợ tôi, tôi sẽ không so đo, nếu không tôi sẽ xử lý ông.
La Dân Sinh mỉm cười:
- Cậu trai, không cần nói cậu có thể xử lý tôi hay không, tôi nói thẳng, dù cậu giết tôi thì tôi cũng không vận dụng tất cả cảnh sát để giúp tìm một người. Tôi ngồi trên vị trí này phải phụ trách an toàn cho tất cả dân chúng thủ đô, chúng tôi cần phải phân phối cảnh sát hợp lý, vì vậy cậu có giết tôi cũng vô dụng.
Hạ Thiên trừng mắt nhìn La Dân Sinh, hắn bắt đầu suy xét có nên xử lý đối phương hay không, nếu xử lý thì ai ra lệnh cho sáu mươi ngàn cảnh sát tìm vợ giùm hắn?
Đúng lúc này thì điện thoại trên bàn của La Dân Sinh đã vang lên.
- Alo, tôi là La Dân Sinh.
La Dân Sinh lập tức nhận điện thoại.
- Cục trưởng, tôi là Cốc Tử Điền, đã xảy ra chuyện.
Đầu dây bên kia vang lên một âm thanh có chút lo lắng:
- Bên siêu thị trung tâm có một tên khủng bố mang bom, đối phương yêu cầu đối thoại với anh, nếu không hắn sẽ cho nổ bom.
- Cái gì?
Vẻ mặt La Dân Sinh biến đổi lớn, lão đột nhiên đứng lên:
- Các anh kéo dài chút thời gian, tôi đến ngay.
La Dân Sinh cúp điện thoại rồi vội vàng đi ra bên ngoài, trước đó lão luôn lo lắng có chuyện không may, nhưng không ngờ bây giờ lại xảy ra chuyện.
La Dân Sinh nhanh chóng xuống lầu rồi vội vàng lên xe, khi xe khởi động thì phái sau đã vang lên một âm thanh:
- Này, ông lão, tôi thương lượng với ông một chuyện, tôi giúp ông xử lý phần tử khủng bố kia, ông để thủ hạ đi giúp tôi tìm vợ, ông thấy thế nào?