Tên cảnh sát cầm đầu vô thức nói một câu, sau đó hắn phát hiện mình có thể chuyển động, vì vậy mà vô thức đưa tay xuống hông chuẩn bị rút súng.
Nhưng hắn vừa đưa tay xuống thì cảm thấy trống không, khi ngẩng đầu lên thì gương mặt biến đổi lớn, vì hắn phát hiện ra súng của mình đã vào trong tay Hạ Thiên. Lúc này trên tay Hạ Thiên không những chỉ có một khẩu súng, hơn nữa còn có ba khẩu súng, chỉ sau khoảnh khắc mà súng của đám cảnh sát đã lên tay hắn.
- Cậu...Cậu muốn gì?
Tên cảnh sát không khỏi cảm thấy sợ hãi.
- Nói ba người đi theo tôi, không nghe thấy sao?
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn tên cảnh sát:
- Nhanh lên.
Hạ Thiên xoay người đi ra ngoài công ty, khi đến cửa còn nói với Ninh Khiết:
- Này, cô Ninh Khiết gì kia, tôi phải đi tìm vợ trước, tối nay sẽ về trả thêm tiền.
Hạ Thiên cũng không đợi Ninh Khiết đáp lời, hắn đi ra khỏi công ty, bây giờ đã có hình của vợ, tất nhiên hắn không muốn dừng lại ở đây. Chưa nói đến vấn đề ở đây không có gì để hắn phải lưu luyến, dù có thì chẳng thể quan trọng bằng vợ được.
Ba tên cảnh sát cùng đi theo ra ngoài không chút do dự, đúng là không có biện pháp, súng đã bị người ta lấy mất, không đi theo không được. Đối với cảnh sát thì mất súng là chuyện lớn bằng trời.
Đám người trong văn phòng càng cảm thấy kỳ quái, Ninh Khiết này tìm được một tên thanh niên từ đâu đến, đúng là quá trâu chó, ngay cả cảnh sát cũng phải nghe lời răm rắp.
Mọi người nghĩ như vậy mà không khỏi nhìn Ninh Khiết, tuy ánh mắt Ninh Khiết không tốt nhưng vẫn có thể cảm giác được đám người ở bên cạnh đang nhìn mình. Tất nhiên nàng cũng cảm thấy chóng mặt, nàng căn bản không biết chuyện gì đang xảy ra, điều duy nhất nàng được biết chính là mình vừa lời được năm ngàn đồng, còn năm ngàn còn lại Hạ Thiên có trả hay không, nàng chẳng quan tâm.
Lúc này Đỗ Tinh cực kỳ khó hiểu, vì nàng bây giờ còn chưa thể chuyển động và nói chuyện, nàng chỉ ngây ngốc đứng đó như một pho tượng.
... ....
Ba tên cảnh sát theo Hạ Thiên rời khỏi tòa nhà, khi ra khỏi tòa nhà Vọng Kinh thì tên cảnh sát cầm đầu không nhịn được phải hỏi:
- Rốt cuộc cậu muốn thế nào?
Tên cảnh sát này cảm thấy rất mơ hồ, nếu nói tên thanh niên kia không phải là tội phạm cũng không đúng, vì vừa rồi đối phương đã làm bọn họ đứng đờ như khúc gỗ và cướp cả súng, nhưng nếu nói là tội phạm thì bây giờ hắn cầm súng còn chưa làm gì bọn họ, thậm chí cũng không chỉ súng vào người.
Những vấn đề khó tưởng vừa xảy ra đã làm cho ba tên cảnh sát không dám có hành động thiếu suy nghĩ, tuy chức trách của cảnh sát là đả kích tội phạm nhưng bọn họ không muốn bị giết một cách khó giải thích, cần phải tìm hiểu tình huống cho rõ ràng.
- Các người đã từng gặp vợ tôi bao giờ chưa?
Hạ Thiên ngừng lại đưa tấm ảnh của Mộc Hàm lên hỏi.
Ba tên cảnh sát đều lắc đầu, một tên cảnh sát lên tiếng:
- Chưa từng gặp.
- Cô ấy là Mộc Hàm, các người có biện pháp tìm được cô ấy không?
Hạ Thiên hỏi, hắn chưa quen với hoàn cảnh nơi đây, muốn tìm người rõ ràng là mò kim đáy biển. Vì vậy hắn quyết định tìm người đến hỗ trợ, tuy cảm thấy cảnh sát cũng không ra gì nhưng dù sao có người hỗ trợ vẫn hơn, trước tiên tìm một nhóm người ra sức cho mình rồi nói sau.
Ba tên cảnh sát nghe thấy như vậy thì thở phào nhẹ nhõm, xem ra đối phương không muốn giết bọn họ, chẳng qua chỉ muốn tìm vợ mà thôi, chuyện này có thể dễ dàng đàm phán.
- Ngoài tên tuổi và ảnh chụp, cậu còn tư liệu gì về cô ấy không?
Tên cảnh sát cầm đầu hỏi:
- Ví dụ như địa chỉ, bạn bè và phương pháp liên lạc?
- Không.
Hạ Thiên lắc đầu, hắn chỉ biết Mộc Hàm là đặc công của Long Tổ, nhưng Long Tổ ở đâu thì hắn chưa từng hỏi Mộc Hàm. Còn chuyện bạn bè của nàng, trừ hắn ra còn có ai khác, điều này căn bản không liên lạc được.
- Điều này, nếu chỉ có chút tư liệu như vậy mà muốn tìm một người thì rất khó, thủ đô quá rộng, còn có vài chục triệu người lao động, dân nhập cư rất nhiều, nếu chúng ta đi tìm, sợ rằng cả đời cũng không tìm ra được.
Tên cảnh sát cũng không dám gạt hạ thiên, chủ yếu là năng lực quỷ dị của hắn làm cho bọn họ sợ hãi, hơn nữa trong tay Hạ Thiên còn có súng, nếu hắn mất hứng mà cho bọn họ một viên đạn, như vậy bọn họ sẽ xong đời.
- Cục cảnh sát các người có bao nhiêu người?
Hạ Thiên suy nghĩ rồi hỏi.
- Chúng tôi ở đồn công an, có rất ít người, chỉ vài chục người mà thôi.
Tên cảnh sát cầm đầu trả lời.
- Vài chục người thì quá ít.
Hạ Thiên lầm bầm, xem ra không thể trông cậy vào một đồn công an như vậy. Hắn suy nghĩ một lúc rồi hỏi lại một câu:
- Các người biết rõ thủ đô có bao nhiêu cảnh sát không?
- Tôi cũng không hiểu rõ số liệu cụ thể, nói chung phải có sáu mươi ngàn người.
Tên cảnh sát vội vàng trả lời.
- Sáu mươi ngàn sao?
Hạ Thiên lầm bầm:
- Sợ rằng sáu mươi ngàn mới có thể tìm được vợ của tôi.
Ba tên cảnh sát đưa mắt nhìn nhau, người này muốn điều động sáu mươi ngàn cảnh sát ở thủ đô để giúp mình sao? Kẻ nào dám có ý nghĩ này?
Nhưng giờ phút này Hạ Thiên đã có quyết định, hắn muốn sáu mươi ngàn cảnh sát ở thủ đô phải giúp mình, vì vậy hắn hỏi tên cảnh sát trước mặt:
- Biết rõ thằng đại ca nhóm cảnh sát ở thủ đô ở đâu không?
- Đại ca cảnh sát thủ đô sao?
Tên cảnh sát chợt ngẩn ngơ, đại ca cảnh sát thủ đô chẳng phải là cục trưởng cục công an thủ đô sao?
- Anh không biết điều này sao?
Hạ Thiên có chút bất mãn, người này sao lại chẳng biết đại ca của mình ở đâu thế này?
- À, anh nói cục trưởng cục công an thủ đô sao?
Tên cảnh sát không nhịn được phải hỏi một câu.
- Tôi không biết cục trưởng gì cả, tôi phải tìm tên cảnh sát có thể chỉ huy tất cả cảnh sát là được.
Hạ Thiên có chút bất mãn.
- Điều này, cục trưởng La Dân Sinh chính là lãnh đạo cao nhất của cảnh sát thủ đô, nếu nói một cách thông tục thì ông ấy là đại ca của đám cảnh sát chúng tôi.
Một tên cảnh sát khẽ hạ giọng giải thích.
- Vậy thì được, anh đưa tôi đi tìm ông ta.
Hạ Thiên lập tức nói.
Ba tên cảnh sát đưa mắt nhìn nhau, người thật sự muốn đi tìm cục trưởng La sao?
- Nhanh lên, tôi rất bận.
Khi thấy ba người kia không có động tĩnh gì, Hạ Thiên dùng giọng bất mãn thúc giục.
- Điều này, người anh em, nếu chúng tôi đưa cậu đến cục công an thành phố, cậu có thể trả súng cho chúng tôi không?
Tên cảnh sát cầm đầu có chút chần chừ, sau đó hắn cẩn thận nói.
- Không có vấn đề, đi nhanh lên.
Hạ Thiên một lời đồng ý.
Ba tên cảnh sát nghe thấy như vậy thì thầm thở ra, bọn họ không muốn sự việc náo động quá lớn, nếu có súng quay về thì coi như chưa có gì phát sinh, như vậy bọn họ cũng sẽ không bị xử phạt.
- Được, lên xe trước.
Tên cảnh sát cầm đầu chỉ về phía một chiếc xe cảnh sát cách đó không xa, bốn người nhanh chóng lên xe rồi chạy về phía cục công an thành phố.