Đỉnh núi kiêu ngạo chợt ẩn chợt hiện, cực phẩm bồ đào chờ Hạ Thiên hưởng dụng cũng như ẩn như hiện. Ánh mắt hắn chợt trở nên nóng bỏng, đối mặt với món ngon như vậy hắn tuyệt đối không bỏ qua, vì vậy hắn tiến lên ngậm chặt một quả bồ đào rồi cắn mút.
Loại bồ đào này tất nhiên phải chậm rãi hưởng dụng, vì vậy động tác của Hạ Thiên rất khẽ, rất nhẹ, chậm rãi múi vào, chậm rãi liếm láp...
Thân thể Lãnh Băng Băng chợt trở nên nóng bỏng trong nháy mắt, cuối cùng nàng không nhịn được phải rên lên một tiếng, cảm giác kỳ dị đang xâm nhập xương cốt nàng, xâm nhập tận đáy lòng, làm tan rã phòng tuyến của nàng.
Lãnh Băng Băng chỉ cảm thấy cơ thể của mình càng lúc càng nóng, đồng thời cũng càng trở nên mất hết sức lực. Khoảnh khắc này nàng giống như không thể ngồi yên, nàng vô thức dùng tay ôm đầu Hạ Thiên. Lúc này nàng chợt giống như một phụ nữ nuôi con, nhưng đứa con này có vẻ quá lớn, cũng quá tham, cảm thấy không đủ, không những gặm mút còn dùng tay ve vuốt da thịt trên người nàng.
Bàn tay nóng bỏng lướt trên da thịt làm Lãnh Băng Băng run lên từng đợt, nàng khẽ phát ra âm thanh. Nàng một người phụ nữ bình thường, tuy trước đây luôn được gọi là người đẹp băng giá nhưng không có tâm lý bài xích với đàn ông, nàng chẳng qua chưa gặp được người đàn ông mình yêu mà thôi. Bây giờ nội tâm lạnh như băng của nàng đã bị Hạ Thiên tấn công, người đẹp băng giá ngày xưa bây giờ cũng nóng bỏng như lửa.
Hơn tháng trước nàng đã từng tình nguyện cho người đàn ông này bú mút bộ vị nào đó trên người nàng, nhưng một cuộc điện thoại gọi đến làm trong lòng nàng sinh ra khúc mắc. Một tháng qua nàng ở trước mặt Hạ Thiên và luôn chuẩn bị tâm lý, nhưng cũng không ngờ có một vài lần hắn không chiếm hữu nàng, những lần như vậy đều cố gắng chịu đựng và không làm gì cả, chỉ cố gắng để cho nàng có năng lực bảo vệ chính mình. Thực tế thì từ sau lần đó nàng đã quyết định, sau này nếu hắn thật sự muốn thì nàng sẽ cho hắn, vì đã nhiều lần hắn chứng minh, hắn cũng không phải chỉ để ý đến cơ thể của nàng, hắn thật sự để ý đến nàng. Đối với nàng thì như vậy là quá đủ, dù là Kiều Tiểu Kiều hay những người phụ nữ khác cũng là như vậy, bây giờ nàng đã không còn quá ngại ngùng nữa.
Cảm giác tê dại lan tỏa khắp toàn thân, những khát vọng trong lòng Lãnh Băng Băng chợt bùng lên, nàng dùng một tay ôm lấy Hạ Thiên, cũng vô thức xoa nắn người hắn. Đột nhiên nàng đụng phải một thứ gì đó cứng rắn, vì vậy mà trong đầu nàng có một ý nghĩ, nàng thò tay vào bên trong rút thứ đó ra.
Đây là điện thoại của Hạ Thiên, Lãnh Băng Băng lấy điện thoại ra rồi trực tiếp tắt đi. Tuy nàng đã tiếp nhận sự thật Hạ Thiên có những người phụ nữ khác, nhưng bây giờ nàng đang muốn dâng tặng cho hắn tất cả, nếu bên cạnh vang lên âm thanh của một người phụ nữ khác thì cực kỳ khó chịu. Lúc này hai người ở bên nhau, nàng chỉ hy vọng thế giới này thuộc về hai người, không có bất kỳ người ngoài nào tham gia.
Lãnh Băng Băng tắt điện thoại và ném lên ghế sa lông, lúc này một bên ngực truyền đến cảm giác khác thường, thì ra Hạ Thiên đã ăn chán chê bên kia và chuyển sang bên này, đồng thời một tay cũng tiến hành tấn công đỉnh núi còn lại, làm cho ngọn núi kia liên tục thay đổi hình dáng.
- Ư!
Lãnh Băng Băng phát ra một âm thanh cao vút, sau đó gương mặt đỏ bừng bừng, cực kỳ kiều diễm:
- Ôm tôi lên lầu.
Dù bây giờ Hạ Thiên còn bận rộn nhiều việc nhưng lỗ tai lại khá rảnh, hắn nghe rõ lời nói của Lãnh Băng Băng, vì vậy mà lập tức có hành động. Miệng hắn vẫn hưởng dụng bồ đào cực phẩm, tay vẫn khống chế một ngọn núi, tay kia ôm vòng eo mềm của Lãnh Băng Băng, đồng thời hắn đứng lên, vừa tiếp tục hưởng dụng bữa tiệc lớn, vừa đi lên lầu.
Nhưng đúng lúc này chuông điện thoại lại vang lên, không phải là điện thoại của Hạ Thiên, là điện thoại của Lãnh Băng Băng. Trước đó Lãnh Băng Băng nhớ ra và tắt điện thoại của Hạ Thiên, nhưng nàng quên tắt điện thoại của mình.
- Đừng động vào nó.
Lãnh Băng Băng khẽ nói, lúc này dù là ai điện thoại đến thì nàng cũng không muốn nghe.
Hạ Thiên vốn không muốn nhận điện thoại, bây giờ hắn nghe Lãnh Băng Băng nói như vậy, tất nhiên cầu còn chưa được. Hắn tiếp tục tham lam gặm bộ phận no đủ của Lãnh Băng Băng rồi ôm nàng lên bậc thang.
- Keng keng, keng keng!
Lúc này tiếng chuông cửa chết tiệt lại vang lên.
Hạ Thiên vẫn không để ý đến chuông cửa, nhưng nhiệt tình của Lãnh Băng Băng lại giảm đi một chút, vì tiếng chuông cửa vẫn vang lên không ngừng.
- Tôi xuống xem đó là ai.
Lãnh Băng Băng khẽ nói, nàng có chút bất đắc dĩ, vì nàng biết người đến tìm và nhấn chuông cửa sẽ tương đối thân thuộc với mình.
Cũng chẳng phải những người khác không thể tìm đến chỗ này, thực tế thì Lãnh Băng Băng không biết có người thầm giữ nhà cho mình, nếu người xa lạ hoặc kẻ không được hoan nghênh mà xuất hiện thì cơ bản chưa thể tiếp cận cửa chính đã bị đuổi đi. Đặc biệt là gần đây Kiều Đông Hải đưa đến cho nàng vài tên vệ sĩ, tuy nàng không cho những người này đi quá gần với mình nhưng vẫn âm thầm theo sau. Đến tối thì những người này sẽ thủ hộ ngoài cửa, nếu người xa lạ tiếp cận sẽ bị đuổi đi ngay, bây giờ chuông cửa bị bấm khá lâu, điều này chỉ có một khả năng, người đến có quan hệ mật thiết với Lãnh Băng Băng.
Cũng không có mấy người có quan hệ mật thiết với Lãnh Băng Băng, điều này làm cho nàng cảm thấy mình phải ra xem đối phương là ai. Nãy giờ đối phương liên tục nhấn chuông, rõ ràng là có chuyện gấp, hơn nữa bây giờ nàng đã thay đổi hệ thống xem xét, ở bên trong có thể trực tiếp thấy người bên ngoài, vì vậy nàng mới định đi ra xem đối phương là ai.
Hạ Thiên không chịu buông Lãnh Băng Băng ra, hắn còn chưa ăn no.
- Trước tiên ôm tôi đến cửa, tôi xem đối phương là ai.
Lãnh Băng Băng khẽ nói một câu, lần này Hạ Thiên lại có hành động, hắn ôm nàng đến cửa nhưng vẫn không lên tiếng vì vẫn mãi ngậm bồ đào.
Lúc này Lãnh Băng Băng cuối cùng cũng thấy người nhấn chuông là ai, là Lãnh Hồng Bác đã lâu rồi không liên lạc, còn có cả cô bạn gái Vương Vi của hắn.
- Không xong, đã xảy ra chuyện.
Lửa tình trong lòng Lãnh Băng Băng mất sạch, không phải vì nàng thấy Lãnh Hồng Bác, mà nàng thấy trên người hắn có nhiều vệt máu loang lổ.
Hạt bồ đào nóng chợt lạnh tanh, điều này làm Hạ Thiên cảm thấy không đúng, hắn thấy khó hiểu, tên khốn nào đến quấy rối hắn?