Hạ Thiên không nghĩ buông tha cho bữa tiệc lớn, dù bây giờ món ăn đã nguội, nhưng hắn phải hun nóng, sau đó tiếp tục hưởng dụng mới được. Vì vậy động tác của hắn vẫn không ngừng, mà cũng như hắn mong muốn, Lãnh Băng Băng lại nóng lên.
- Đừng...Đừng như vậy, Hồng Bác giống như có chuyện xảy ra, tôi phải xử lý tình huống.
Tuy lửa nóng trong lòng Lãnh Băng Băng bùng lên nhưng lý trí nói rõ nàng không nên tiếp tục, dù sao Lãnh Hồng Bác cũng là em họ của nàng, hắn xảy ra chuyện, nàng cũng không thể không quan tâm.
Lãnh Băng Băng cũng có chút bất đắc dĩ, chẳng lẽ đây gọi là làm chuyện tốt thường khó khăn?
Tiếng chuông cửa vẫn liên tục vang lên, Lãnh Băng Băng cũng chỉ còn cách cứng rắn đẩy Hạ Thiên ra, nàng nhảy lên rơi xuống bên cạnh cửa. Dưới tình huống này tất nhiên Hạ Thiên sẽ không dùng sức ôm chặt lấy nàng, vì vậy nàng vùng khỏi lòng hắn rất dễ. Đến lúc này Hạ Thiên lại buồn bực, bồ đào trong miệng lại bay ra.
- Hồng Bác, chờ chút.
Lãnh Băng Băng nói một câu, nàng nhanh chóng lên lầu, nàng thay quần áo. Vì bộ đồ ngủ nàng đang mặc chuyên dụng cho Hạ Thiên, rất kích tình, tất nhiên sẽ khó thể dùng để tiếp khách.
Lãnh Hồng Bác nghe được âm thanh của Lãnh Băng Băng thì cuối cùng không nhấn chuông cửa.
Bây giờ Hạ Thiên rất muốn chạy ra cho Lãnh Băng Băng một trận đòn, chính hắn cũng biết Lãnh Hồng Bác là em họ của Lãnh Băng Băng, nếu hắn thật sự cho đối phương ăn đòn thì cảnh sát tỷ tỷ sẽ tức giận, vì thế hắn cũng chỉ biết nín nhịn.
Vài phút sau Lãnh Băng Băng ăn mặc chỉnh tề lại đi xuống lầu, lúc này nàng không mặc trang phục cảnh sát, nàng mặc quần áo bình thường. Một chiếc quần jean bao quanh hai chân thon dài xinh đẹp, cặp mông ngạo nghễ của nàng cũng bị kéo căng. Thêm vào đó là chiếc áo lông màu xám khá rộng nhưng lại bị hai đỉnh núi kéo căng, bên ngoài còn có một chiếc áo khoác giống như muốn che giấu dáng người nóng bỏng.
Lãnh Băng Băng đang chuẩn bị mở cửa thì thấy Hạ Thiên ngồi trên ghế sa lông với vẻ mặt bức bối, vì vậy mà trong lòng nàng cảm thấy có chút áy náy. Nói thật, vừa rồi nàng cũng không muốn đẩy hắn ra, nhưng nàng không có biện pháp nào khác. Lúc này nàng có chút chần chừ, cuối cùng nàng nhanh chóng đi đến bên cạnh hắn, nàng cúi người hôn hắn một cái rồi dùng giọng cực kỳ dịu dàng nói:
- Chồng, đừng như vậy, còn nhiều thời gian mà, tôi sẽ đền bù tổn thất cho cậu.
- Cảnh sát tỷ tỷ, à...Không, Băng Băng, chị vừa gọi tôi là chồng sao?
Hạ Thiên vốn bức bối chợt vui vẻ, cảnh sát tỷ tỷ cuối cùng cũng gọi hắn là chồng.
- Cậu vốn là chồng tôi, được rồi, đừng mất vui, chúng ta trước tiên xem Hồng Bác đã xảy ra chuyện gì.
Lãnh Băng Băng dùng giọng dịu dàng nói với Hạ Thiên, sau đó nàng đứng lên đi ra mở cửa.
Lãnh Hồng Bác và Vương Vi nhanh chóng đi vào, vẻ mặt bọn họ rất kinh hoàng, nhưng ngay sau đó Lãnh Băng Băng lại yên tâm hơn. Trên người Lãnh Hồng Bác tuy có nhiều vết máu nhưng có vẻ không phải của chính mình, tất nhiên gương mặt lại sưng vù và tụ máu, rõ ràng là đánh nhau với người ta.
- Chị gái, anh rể.
Lãnh Hồng Bác run rẩy bắt chuyện với Lãnh Băng Băng và Hạ Thiên, nhưng hắn mặc khá nhiều quần áo mà lại run, rõ ràng không phải run vì lạnh, là vì sợ hãi.
- Chị gái, Hồng Bác anh ấy, anh ấy...
Gương mặt Vương Vi cũng trắng bệch, nàng nơm nớp lo lắng một lúc lâu, cuối cùng cũng khó nói nên lời.
- Rốt cuộc là làm sao?
Lãnh Băng Băng nhíu mày:
- Có chuyện gì cứ nói, hai đứa không nói, sao chị biết mà giúp?
Lãnh Băng Băng có chút chần chừ rồi hỏi:
- Có phải là đánh nhau với người ta không?
Lãnh Hồng Bác khẽ gật đầu, sau khi gặp Lãnh Băng Băng và Hạ Thiên thì hắn dần trấn tĩnh lại. Thật ra hắn cũng coi là người từng trải qua sóng gió, trước đó Lý Minh Hạo vì đe dọa Hạ Thiên mà ra tay với hắn, sau đó hắn lại thấy sự lợi hại của Hạ Thiên, vì vậy mà bây giờ hắn gặp Hạ Thiên, hắn chợt an tâm hơn rất nhiều.
- Em và Tiểu Vi cơm nước xong thì đi dạo phố, sau đó chúng em gặp ba người, trong đó có một người cùng lớp Tiểu Vi, gọi là cái gì Chấn...Em êm mất. Người này từng theo đuổi Tiểu Vi, sau khi bị Tiểu Vi từ chối thì thi thoảng cũng đến quấy nhiễu. Đêm nay hắn uống đến say khướt, khi gặp mặt thì đùa giỡn Tiểu Vi, tất nhiên em can ngăn, nào ngờ bọn họ ra tay, ba đánh một, em không đánh lại bọn họ.
Lãnh Hồng Bác thuật lại những gì vừa xảy ra, hắn nói đến tình hình khi đó mà vẻ mặt rất tức giận. Điêu này cũng là bình thường, bạn gái bị người ta đùa giỡn, không giận mới lạ.
- Em can ngăn nhưng tất cả không dừng lại, em gọi người hỗ trợ nhưng người ta ở rất xa, sau đó tên kia còn ức hiếp em, nói là đêm nay phải đi với hắn, nếu không sẽ đánh chết Hồng Bác, sau đó...Sau đó...
Vương Vi ở bên cạnh nói vài câu, sau đó dừng lại nói không nên lời.
- Sau đó thì sao?
Lãnh Băng Băng không khỏi nhíu mày, hai người này sao nói chuyện không rõ ràng như vậy?
- Chị gái, lúc đó em rất vội, cũng giận điên lên, bên cạnh có một quán trái cây, em chạy đến rút một con dao gọt trái cây đâm cho tên kia một nhát.
Lãnh Hồng Bác cuối cùng cũng nói ra điểm mấu chốt.
- Em giết người sao?
Lãnh Băng Băng không khỏi kinh hoàng, tuy nàng đã sớm nghĩ có chuyện lớn xảy ra, nhưng nàng vẫn không ngờ sự việc nghiêm trọng như vậy.
- Chị, em không biết, em chỉ thấy hắn ra nhiều máu, sua đó em sợ và kéo Tiểu Vi bỏ chạy. Chúng em không biết nên đi đâu, cũng không dám đến trường, em định đến khách sạn nhưng Tiểu Vi nói ở đó sẽ bị cảnh sát tìm ra, vì vậy mà em đến đây.
Lãnh Hồng Bác khẽ nói, thì ra hắn đến đây tị nạn.
- Chẳng phải chỉ đâm một nhát thôi sao, không có gì phải sợ cả.
Hạ Thiên bất mãn nói một câu, tên nhát gan này chạy đến đây làm hắn phải buông Lãnh Băng Băng ra.
- Chị gái, em làm sao bây giờ? Nếu...Nếu có án mạng thì Hồng Bác có thể ngồi tù, có bị tử hình không?
Vương Vi lo lắng nói.
- Chị gái, chị nói xem, hay em dứt khoát bỏ đi? Em không muốn ngồi tù, nghe nói trong đó rất đáng sợ, nếu ngồi tù thì thà chết còn hơn.
Lãnh Hồng Bác cũng không có ý kiến gì, nếu có thì hắn cũng chẳng chạy đến chỗ Lãnh Băng Băng.
- Hai đứa nghĩ đi đâu vậy?
Lãnh Băng Băng không khỏi quát lớn:
- Cái gì mà bỏ chạy? Sự việc nào nghiêm trọng như vậy? Ít ra các em cũng là sinh viên, phải hiẻu chút pháp luật chứ?