Vẻ mặt Vân Thanh chợt biến đổi, nàng kêu lên tức giận, hơn nữa còn lui ra phía sau vài bước, nhưng trong này không gian hẹp, nàng cũng không thể nào lui đi đâu được.
Hạ Thiên đạp ngã một tên phóng về phía mình, sau đó hắn phóng đến đạp bay tên khốn phóng về phía Vân Thanh, trong miệng còn mắng bất mãn:
- Muốn chết sao? Muốn sàm sỡ vợ anh à?
Hạ Thiên ra chân khá nặng, hai tên đàn ông bị đạp ngã xuống đất mà rên lên đau đớn, cũng không còn sức lực để đứng lên. Lúc này trong phòng vẫn còn bốn người, ngoài Đỗ Đại Cương và Trịnh Tiểu Đào thì vẫn còn hai tên đàn ông khác.
Lúc này hai tên đàn ông cũng nhào về phía Hạ Thiên, tất nhiên Hạ Thiên sẽ không nhiều lời, hắn trực tiếp đạp ngã bọn họ xuống đất.
- Luật sư Vân, chúng ta mau bỏ đi thôi.
Lúc này Trịnh Tiểu Đào lo lắng nói.
Vân Thanh nghĩ mãi mà không hiểu:
- Trịnh tiểu thư, có chuyện gì xảy ra? Không phải cô muốn tôi đến giải thích với bọn họ sao?
- Tôi cũng nghĩ rằng chỉ cần giải thích là không có vấn đề gì, nào ngờ vừa nói chuyện điện thoại với chị xong thì bọn họ tịch thu luôn, sau đó bốn người này canh giữ chúng tôi.
Trịnh Tiểu Đào nhanh chóng nói:
- Chúng ta đi nhanh lên, nếu không sẽ không xong.
- Không phải bọn họ đến đây gây rối sao?
Vân Thanh rất tức giận.
Lúc này người đàn ông trung niên là Đỗ Đại Cương cũng nói:
- Luật sư Vân, vừa rồi chúng tôi đã tốn nhiều nước miếng giải thích một lần, nhưng bọn họ không nghe, còn nhận định chúng tôi là nhân tố mất ổn định, muốn chúng tôi đi về, còn nói muốn đòi nợ thì qua quốc khánh rồi hãy đến.
- Đúng vậy, cũng không biết bọn họ lấy tin tức từ đâu, sau khi chúng tôi kiểm tra ở bệnh viện, bác sĩ nói chúng tôi không sao, tay tôi cũng không gãy, chỉ cần xem xét qua là có thể xuất viện. Nhưng không ngờ khi chúng tôi quyết định xuất viện thì gặp ngay bọn họ.
Trịnh Tiểu Đào có chút tức giận:
- Bowling trước tiên nói sẽ giúp chúng tôi giải quyết khó khăn, chúng tôi theo chân bọn họ đến đây, không ngờ lại bị coi như phạm nhân.
- Đây rõ ràng là giam giữ người trái luật.
Vân Thanh có chút tức giận, nhưng nàng cũng rất bất đắc dĩ:
- Thôi bỏ, chúng ta đi trước rồi nói sau.
Đỗ Đại Cương và Trịnh Tiểu Đào hình như rất đồng ý với điều này, vì vậy Vân Thanh mở cửa phòng và bốn người cùng ra ngoài rất nhanh. Nhưng khi vừa đến đầu hành lang thì đã có người quát lên nghiêm nghị:
- Đứng lại, các người đi đâu vậy?
Vân Thanh xoay người, nàng thấy một người đàn ông hơn ba mươi đang đi về phía bên này.
- Luật sư Vân, người này là Dương Lâm, nghe nói là chủ nhiệm khu thường trú ở thủ đô, người nơi đây đều nghe lời hắn.
Trịnh Tiểu Đào khẽ nói.
- Chủ nhiệm Dương, đây là luật sư Vân mà trước đó tôi đã từng nói với anh.
Đỗ Đại Cương còn muốn giải thích.
- Tôi mặc kệ là luật sư gì, bây giờ mau trở về phòng cho tôi.
Dương Lâm quát lên nghiêm nghị:
- Đêm nay tôi sẽ đưa các người về huyện Mộc Dương, chỉ cần các người không gây rối, tôi đảm bảo các người sẽ bình an. Nhưng nếu các người cứ muốn gây rối, như vậy đừng trách tôi không khách khí.
- Chủ nhiệm Dương, chúng tôi cũng có quyền lợi, anh làm vậy là trái pháp luật.
Vân Thanh mở miệng nói.
Dương Lâm mất kiên nhẫn cắt ngang lời Vân Thanh:
- Cô đừng nói luật gì với tôi, tôi không hiểu, tôi chỉ muốn đưa những người đến thủ đô gây rối quay về, chỉ đơn giản như vậy thôi.
Vân Thanh lập tức chán nản, luật sư không sợ gặp đối thủ đồng dạng, chỉ sợ gặp người thiếu kiến thức pháp luật, đặc biệt trên tay lại có quyền. Dương Lâm chính là một kẻ như vậy.
- Chị Vân Thanh, chị đừng nghe lời thằng ngu này, chúng ta đi, nếu hắn chặn đường thì ăn đòn.
Hạ Thiên mở miệng nói.
Dương Lâm dùng ánh mắt căm tức nhìn Hạ Thiên:
- Cậu chửi ai vậy?
- Tôi có chửi ai đâu?
Hạ Thiên ra vẻ rất vô tội.
- Vậy cậu nói ai là thằng ngu?
Dương Lâm tức giận chất vấn.
- Nói ông.
Hạ Thiên trả lời ngay.
Dương Lâm giận tím mặt:
- Cậu dám mắng tôi sao?
- Tôi không mắng, không chửi.
Hạ Thiên vẫn ra vẻ vô tội:
- Ông ngu quá, tôi chỉ nói sự thật, sao có thể là mắng chửi?
- Buồn cười.
Dương Lâm gần đây tác oai tác quái, nào chịu được cơn tức thế này:
- Cậu ngứa da sao?
- Ông mới ngứa da.
Hạ Thiên bĩu môi, sau đó hắn phóng về phía Dương Lâm, lại lấy ngân châm ra đâm vài cái.
Dương Lâm cảm thấy da rất ngứa, hắn không khỏi gãi sồn sột, nhưng ngứa cũng không dễ gãi như vậy.
- Ông xem, tôi đã nói là ông ngứa da mà.
Hạ Thiên cười hì hì nói.
Vân Thanh không khỏi dùng ánh mắt quái dị nhìn Hạ Thiên, nàng biết hắn có năng lực cổ quái, nhưng nàng không hiểu rõ tình huống, chẳng qua lúc nãy hắn nói Dương Lâm ngứa da, bây giờ ngứa thật, điều này làm nàng liên hệ ngay tới hắn.
Dương Lâm cũng không có thời gian trả lời Hạ Thiên, hắn liên tục gãi ngứa, đã rất bận rộn, mặt đỏ tía tai, rất khó chịu.
Đỗ Đại Cương và Trịnh Tiểu Đào ở bên cạnh thấy Dương Lâm như vậy thì quả thật sinh ra cảm giác trút giận, tất nhiên bọn họ vẫn rất mê hoặc, không ai biết có chuyện gì xảy ra, bọn họ chỉ thấy trùng hợp mà thôi.
- Này, thằng ngu, tôi có biện pháp cho ông không ngứa, ông muốn thử không?
Hạ Thiên mở miệng hỏi.
- Biện... Biện pháp gì?
Dương Lâm ngứa không chịu được, hắn cũng không quan tâm Hạ Thiên mắng mình mà vừa gái vừa nói.
- Muốn hết ngứa phải làm mình đau, ông có thể tự đánh mình, như vậy sẽ hết ngứa.
Hạ Thiên nghiêm trang nói.
- Thật sự...Thật sự hết ngứa sao?
Dương Lâm khốn khổ hỏi.
- Tất nhiên là thật, thử đi.
Hạ Thiên đầu độc Dương Lâm.
Dương Lâm đã ngứa không thể chịu đựng được nữa, hắn cấu véo mình vài cái, lại đấm mình hai quyền. Ngay sau đó hắn phát hiện phương pháp này rất hiệu quả, vì vậy hắn bắt đầu đánh đấm chính mình.
- Những năm nay tự ngược đãi hơi nhiều.
Hạ Thiên ở bên cạnh cảm khái.
Vân Thanh cuối cùng cũng không nhịn được phải cười, bây giờ nàng có thể xác định tình cảnh Dương Lâm gặp phải nhất định do Hạ Thiên làm ra. Tuy nàng không biết hắn làm sao được như vậy, nhưng người này rõ ràng có năng lực.
- Này, thằng ngu.
Hạ Thiên nói:
- Tôi đã nói rồi, tuy bây giờ ông có biện pháp giảm ngứa, nhưng ngứa vẫn là ngứa, tôi có một biện pháp sẽ giải quyết phiền phức cho ông cả đời, thế nào, thử không?