Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 652: Chương 652: Rõ ràng thích đập đầu vào tường.






- Muốn, tất nhiên là muốn.

Dương Lâm ở bên cạnh vừa tự ngược vừa hỏi:

- Nói mau, có biện pháp gì?

- Ông chỉ cần làm theo lời tôi là được, trước tiên di chuyển sang bên trái.

Hạ Thiên nghiêm trang nói.

Dương Lâm lúc này đã ngứa đến mức thần trí không còn rõ ràng, hắn căn bản không lo lắng có điều gì không đúng, chỉ biết lập tức làm theo lời của Hạ Thiên.

Hạ Thiên còn nói thêm:

- Lui về phía sau ba bước.

Dương Lâm tiếp tục lui về phía sau.

- Cúi đầu, khom lưng.

Hạ Thiên tiếp tục nói.

Dương Lâm vẫn ngoan ngoãn làm theo, đám người Vân Thanh thì cảm thấy mơ hồ, người này đang làm gì vậy?

- Dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía trước.

Hạ Thiên lại mở miệng nói.

Dương Lâm không do dự, hắn chạy vội về phía trước, nhưng vừa chạy được vài bước thì mọi người chợt nghe thấy một tiếng thét. Lúc này Dương Lâm đâm đầu vào tường rồi gào lên dữ dội, một tiếng phịch vang lên, hắn ngã xuống đất ngất xỉu.

- Đúng là tự ngược, bây giờ lại thích đập đầu vào tường, bây giờ đã hôn mê rồi sao?

Hạ Thiên lầm bầm cảm khái.

Vân Thanh có chút dở khóc dở cười, người này rõ ràng lừa người ta đập đầu vào tường, bây giờ còn nói người ta tự ngược, đúng là quá đáng.

Đỗ Đại Cương và Trịnh Tiểu Đào thì lập tức hiểu ra, thì ra đây là biện pháp làm cho người ta hết ngứa, người ta hôn mê rồi còn ngứa gì nữa?

- Ông xã, điện thoại kìa... ....

Đúng lúc này điện thoại của Hạ Thiên lại vang lên.

Hạ Thiên lấy điện thoại ra xem, hắn phát hiện người gọi đến là Ninh Khiết, vì vậy nhận điện thoại:

- Keo kiệt, cô có duyên với vấn đề đâm đầu vào tường đấy.

- Cái gì?

Ninh Khiết chẳng hiểu ngô khoai gì:

- Cậu đang ở đâu?

- Tôi đang xem người ta đập đầu vào tường.

Hạ Thiên thuận miệng nói:

- Cũng giống như cô lần trước vậy.

- Cậu.

Ninh Khiết nổi giận:

- Tôi đã nói lần trước không đập đầu vào tường.

- À, mặc kệ cô có đập cái gì vào tường hay không, tôi quyết định tối nay sẽ không đi dùng cơm với cô, nếu không tôi ăn quá nhiều cô lại đập đầu vào tường. Vậy nhé, tôi tắt điện thoại đây.

Hạ Thiên nhanh chóng nói, sau đó hắn cúp điện thoại.

Vừa rồi Ninh Khiết điện thoại đến, Hạ Thiên tất nhiên sẽ đoán được nàng mời mình đi ăn tối. Trước đó hắn có dự định đi ăn với Ninh Khiết, nhưng bây giờ hắn đã gặp Vân Thanh, hắn không muốn đi nữa.

Ninh Khiết đáng thương ở bên kia tức giận đến mức thiếu chút nữa đập nát điện thoại, người này sao lúc nào cũng đáng giận như vậy? Hắn không thể nghe lời một chút được sao?

Khi Ninh Khiết không còn biện pháp nào khác thì nàng đành phải điện thoại cho Trương Đan, trước đó nàng đã đặt bàn, nếu không có Hạ Thiên thì nàng quyết định mời Trương Đan.

Lúc này Hạ Thiên, Vân Thanh và hai người Đỗ Đại Cương, Trịnh Tiểu Đào đang đi như bay xuống lầu. Khu thường trú ở thủ đô này cũng không có quá nhiều người, xuống đến lầu một cũng không có ai ngăn cản bọn họ. Nhưng có một tên bảo vệ ở lầu một thấy đám người Hạ Thiên thì cảm thấy không đúng, hắn định hỏi điều gì đó, nhưng Hạ Thiên không chờ đối phương kịp mở lời, hắn dứt khoát cho đối phương một đấm, đánh tên bảo vệ ngất xỉu.

Vân Thanh trợn mắt há mồm, người này sao cứ bạo lực như vậy? Không sợ ngồi tù sao?

Nhưng bây giờ Vân Thanh cũng không quan tâm nhiều thứ như vậy, trước tiên rời khỏi nơi đây rồi nói sau, dù là thế nào thì những người kia cũng giam giữa người trái pháp luật trước, Hạ Thiên cũng coi như giúp người mà thôi.

Bốn người nhanh chóng rời khỏi khách sạn, sau đó bọn họ bắt một chiếc taxi chạy về khách sạn Vạn Hào nơi Vân Thanh đang đặt phòng.

Lúc này trên đường không có kẹt xe, hơn nữa khoảng cách giữa hai bên cũng khá gần, chưa đến nửa giờ thì bọn họ đã về phòng ở khách sạn Vạn Hào.

- Mẹ, chú xấu xa, các người đã về rồi.

Vân Tiểu Đông tiến ra chào đón rất hưng phấn, sau đó nàng ôm lấy Vân Thanh làm nũng:

- Mẹ, con đói bụng quá.

- Chúng ta đi ăn gì trước đã.

Vân Thanh nhìn mọi người, sau đó nàng mở miệng đề nghị.

- Luật sư Vân, chúng ta...Vừa rồi chúng ta đánh người bị thương, sẽ không có việc gì đấy chứ?

Đỗ Đại Cương lúc này mở miệng nói, trước đó hắn không dám hỏi, bây giờ đã an toàn, cuối cùng cũng không nhịn được.

Vân Thanh nhìn Hạ Thiên, sau đó nàng trả lời:

- Yên tâm đi, các người không ra tay, cho dù có xử lý trách nhiệm cũng không liên quan.

- Nhưng...Luật sư Vân, như vậy sẽ không liên lụy đến bạn của chị sao?

Đỗ Đại Cương cảm thấy rất xấu hổ:

- Nếu liên lụy đến bạn của chị, chúng tôi cũng rất lo lắng.

Đỗ Đại Cương và Trịnh Tiểu Đào đến bây giờ vẫn chưa biết tên của Hạ Thiêna, cũng không biết Hạ Thiên và Vân Thanh có quan hệ thế nào. Nhưng bọn họ cảm thấy hai người này đi cùng nhau, vì vậy nghĩ rằng quan hệ sẽ không tầm thường.

- Các người không cần sợ, đám cảnh sát sẽ không dám bắt tôi.

Hạ Thiên thuận miệng nói một câu.

Đỗ Đại Cương và Trịnh Tiểu Đào nghe Hạ Thiên nói như vậy thì gật đầu nửa tin nửa ngờ, trong lòng cũng thầm nghĩ, bạn của luật sư Vân hình như có địa vị rất cao thì phải.

- Chú xấu xa, vì sao cảnh sát không dám bắt chú?

Vân Tiểu Đông cũng cảm thấy rất tò mò.

- Vì bọn họ sợ bị chú đánh.

Hạ Thiên lười biếng nói.

- Trời, chú xấu xa, chú đánh cả cảnh sát sao?

Vân Tiểu Đông la lên.

- Đây là đương nhiên, thậm chí còn thường xuyên là khác.

Hạ Thiên hời hợt nói.

Đám người Vân Thanh cảm thấy cổ quái, người này thường xuyên đánh cảnh sát sao? Nói khoác cũng có đối thủ với chứ?

- Chú xấu xa, chú đúng là quá xấu, ngay cả cảnh sát cũng đánh.

Vân Tiểu Đông bĩu môi:

- Mẹ nói các chú cảnh sát đều là người tốt.

Hạ Thiên không quan tâm đến vấn đề này, vì hắn vốn là người xấu.

- Trước tiên đi ăn cơm cái đã.

Vân Thanh lúc này nói một câu.

Vân Tiểu Đông lúc này mới nhớ mình rất đói bụng, vì vậy nàng quyết định không dây dưa với Hạ Thiên mà kéo Vân Thanh ra khỏi phòng.

Mọi người cùng nhau ăn tối, sau đó Đỗ Đại Cương và Trịnh Tiểu Đào cũng đặt một gian phòng trong khách sạn, hai người bọn họ chỉ đặt một gian, tất nhiên cũng không phải vì tiết kiệm tiền, vì quan hệ giữa hai bên rất thân thiết. Hạ Thiên cũng đặt một gian trong khách sạn, hơn nữa hắn khá may mắn, vì gian phòng của hắn nằm ở phía đối diện với phòng Vân Thanh.

Mọi người cùng đi về phòng, Đỗ Đại Cương và Trịnh Tiểu Đào về phòng vừa đặt, Vân Thanh cũng chuẩn bị vào phòng của mình, đúng lúc này Hạ Thiên lại nói:

- Chị Vân Thanh.

- Có chuyện gì?

Vân Thanh đáp ứng một câu rất bất đắc dĩ.

- Chị Vân Thanh, ba người ngủ một phòng chẳng lẽ không cảm thấy chật sao?

Hạ Thiên chăm chú nói.

- Bên phòng có hai giường, không quá chật.

Vân Thanh thản nhiên nói.

- Giường nhỏ ngủ không cẩn thận sẽ rớt xuống.

Hạ Thiên chân thành nói.

Vân Thanh nhíu mày:

- Hạ tiên sinh, rốt cuộc cậu muốn gì?

Hạ Thiên cười hì hì với Vân Thanh, sau đó trả lời:

- Chị Vân Thanh, giường bên phòng tôi rất lớn, chị có thể cùng ngủ với tôi, tôi có thể đảm bảo chị ngủ cả đêm không lăn xuống giường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.