Tên đại ca không nói gì, hắn chỉ khẽ nói một tiếng với bạn gái:
-Đưa điện thoại di động cho anh, anh lên mạng kiểm tra, anh không có điện thoại.
- Kiểm tra cái gì?
Cô gái khẽ nói một câu.
- Người phụ nữ kia, anh thấy giống như đã gặp qua, để anh kiểm tra, xem có phải là... ....
Tên đại ca khẽ nói, nhưng hắn vừa dứt lời thì đã thấy lão Tam đi về phía bên kia, vì vậy mới lắp bắp kinh hãi:
- Lão Ngũ, mau giữ lão Tam lại, đừng cho nó đi.
- Đại ca, sợ cái gì?
Lão Ngũ không tiến lên, hắn đứng yên tại chỗ để lão Tam đi về phía bàn ăn của Hạ Thiên và Lãnh Băng Băng.
- Tiểu thư, chị có vẻ rất quen mắt... ....
Ngươi này tiếp cận đối phương với phương pháp cũ rích, rõ ràng lão Ngũ nói không sai, "trình" của tên này vẫn tương đối kém.
- Cậu thật sự cảm thấy tôi quen mắt sao?
Lãnh Băng Băng nhàn nhạt nói:
- Nếu cậu thật sự thấy quen mắt thì phải thức thời bỏ đi, đừng nói tôi không cảnh cáo trước.
- Người đẹp, chỉ là muốn làm quen mà thôi, tôi không có ý gì khác.
Lão Tam nở nụ cười:
- Đây là lần đầu tiên tôi đến Giang Hải, nghe nói nơi đây nhiều người đẹp, tôi cũng cảm thấy thật sự là như vậy.
- Nhưng cậu không đi thì hay hơn, cậu nhất định sẽ hối hận vì đã đến Giang Hải.
Lãnh Băng Băng khẽ nhíu mày.
- Này, thằng ngốc, vợ anh bảo chú "phắn" đi, chú không nghe thấy sao?
Hạ Thiên có chút bất mãn nói, nếu không phải sẽ ảnh hưởng đến tâm tình dùng cơm của Lãnh Băng Băng, sợ rằng hắn đã ra tay từ lâu rồi.
- Huynh đệ, lời này của chú có vẻ hơi quá phận...Ớ... ....
Lão Tam còn chưa kịp nói dứt lời thì miệng đã bị bịt kín, tên đại ca kia đã chạy đến bịt miệng hắn.
- Thật xin lỗi, thật xin lỗi, cảnh sát Lãnh, bạn của tôi uống hơi nhiều, bọn họ là người bên ngoài đến đây, cũng không biết gì, tôi thay mặt hắn xin lỗi mọi người.
Tên đại ca có vẻ cực kỳ sợ hãi, mồ hôi lạnh cũng túa ra.
Vừa rồi tên đại ca đã lên mạng kiểm tra, hắn chứng thật suy đoán của mình, người đẹp này chính là người đẹp băng giá Lãnh Băng Băng nổi tiếng lừng lẫy thành phố Giang Hải, hắn thiếu điều không bị hù chết ngay lập tức, lão Tam chết tiệt kia, đúng là muốn chết mà.
- Ai nói tôi say rượu, tôi không say... ....
Lão Tam lúc này vùng ra, hắn phản bác rất bất mãn, sau đó nhìn Hạ Thiên:
- Vừa rồi mày mắng tao, bây giờ phải xin lỗi tao ngay, nếu không tao... ....
- Xin lỗi con bà mày.
Bên cạnh chợt vang lên một tiếng gầm, một bình rượu đập lên đầu tên lão Tam, lão Tam đáng thương kêu thảm một tiếng, đầu chảy máu, lập tức hôn mê.
Ra tay đánh người là một thực khách khá trẻ, cũng hơn hai mươi, người này đánh bất tỉnh lão Tam còn chưa cảm thấy đủ, hắn còn vung tay lên:
- Đánh văng đám tiểu tử này ra, dạy cho chúng một bài học, con bà nó, đúng là không biết sống chết.
Tên thanh niên vừa nói ra những lời này thì có vài người đứng lên chuẩn bị đánh văng đám người kia ra khỏi quán.
- Thôi bỏ, chỉ có một mình hắn gây chuyện mà thôi, không liên quan đến những người khác, các chú đừng làm rộn.
Lãnh Băng Băng khẽ nhíu mày rồi nói một câu:
- Việc này thôi dừng lại ở đây.
- Vâng, cảnh sát Lãnh.
Người kia nghe Lãnh Băng Băng nói như vậy thì vội vàng gật đầu, sau đó khom lưng với Hạ Thiên:
- Thiên ca, em sẽ không quấy rầy anh ước hẹn với cảnh sát Lãnh.
Người này nói xong thì thức thời bỏ đi, lúc này vị đại ca kia và lão Ngũ cũng đã tranh thủ nâng lão Tam rời khỏi cửa, mà bạn gái của vị đại ca kia cũng bị dọa cho trắng mặt. Ngược lại Hạ Thiên và Lãnh Băng Băng vẫn tỏ ra như không có việc gì, vẫn tiếp tục ăn lẩu.
Lúc này trong quán cũng không còn ai dám nhìn về phía bên này, tất nhiên cũng không ai dám đến quấy rầy Hạ Thiên và Lãnh Băng Băng. Thực tế rất nhiều người dù không biết nhưng chỉ cần căn cứ vào lời đối thoại vừa rồi cũng biết thân phận của hai người. Một người là cảnh sát Lãnh, một là Thiên ca, hai cái tên này hợp lại với nhau, ngoài Lãnh Băng Băng và Hạ Thiên thì còn ai có thể làm cho đám người vừa rồi khúm núm như vậy?
Khi Hạ Thiên và Lãnh Băng Băng rời khỏi quán lẩu thì đã hai giờ chiều.
- Băng Băng, chúng ta lên xe về nhà.
Hạ Thiên bắt đầu thúc giục Lãnh Băng Băng về nhà, hắn đã nóng lòng muốn đánh mông nàng.
- Chờ chút, trước tiên tôi điện thoại cho cục cảnh sát xem có chuyện gì không.
Lãnh Băng Băng lấy điện thoại đi động ra, mãi đến lúc này nàng mới mở máy, trong ba ngày qua nàng vẫn luôn tắt máy, điện thoại cố định ở nhà cũng bị nàng rút dây.
Lãnh Băng Băng điện thoại cho cục cảnh sát, nàng biết cục cảnh sát thật sự có chuyện, đầu năm đã xảy ra án mạng, nhưng vì không tìm được Lãnh Băng Băng nên trực tiếp đưa lên cho cục công an thành phố, cuối cùng cục công an thành phố đã có người chủ động tiếp nhận vụ án này.
Người chủ động tiếp nhận vụ án không phải là ai khác mà chính là Hoàng An Bình, hắn làm vậy rõ ràng nể mặt Hạ Thiên, không muốn tìm phiền toái cho Lãnh Băng Băng.
Tất nhiên khu vực của Lãnh Băng Băng cũng không phải chỉ xảy ra một vụ án như vậy, cũng có nhiều vụ án đánh nhau ẩu đả nhỏ khác, cũng không cần nàng phải tự mình đi xử lý. Bây giờ nàng đang nghỉ, trừ khi có vụ án lớn, nếu không nàng sẽ không về cục.
Sau khi biết Lãnh Băng Băng sẽ không về cục cảnh sát thì Hạ Thiên thật sự vui sướng, mà khi thấy bộ dạng vui sướng của hắn thì Lãnh Băng Băng không khỏi trừng mắt:
- Đừng nghĩ bậy, bây giờ tôi không về nhà, chúng ta đi dạo phố.
- Băng Băng, không phải chị chẳng thích đi dạo phố sao?
Hạ Thiên lập tức có chút buồn bực.
- Bây giờ tôi muốn đi dạo phố không được sao?
Lãnh Băng Băng hừ khẽ một tiếng người đàn ông này thật sự là không thể quản được, trước đó nàng đã chiều hắn ba ngày, nàng quyết định sau này không thể cho hắn được đằng chân lên đằng đầu như vậy.
- Hèn gì Đại sư phụ nói, phụ nữ mang thai thường có tính tình không tốt.
Hạ Thiên lầm bầm:
- Băng Băng vừa mang thai, tính tình không tốt như trước kia.
Lãnh Băng Băng nhịn không được phải trừng mắt nhìn Hạ Thiên:
- Tôi đã nói không mang thai, còn nữa, tính tình của tôi trước kia tốt lắm sao?
"Trước kia tính tình của nàng rất tốt à?"
Lãnh Băng Băng nói ra lời này thì chính nàng cũng không tin, trong ấn tượng của nàng thì tính tình của nàng bây giờ là tốt lắm rồi.
- Băng Băng, những ngày hôm trước tính tình của chị là rất tốt.
Hạ Thiên nghiêm trang trả lời.
Lãnh Băng Băng lập tức hết chỗ nói, người này nói trước kia thì ra là những ngày trước đó, tất nhiên những ngày qua thì tính tình của nàng sẽ rất tốt, khi đó nàng ngoan ngoãn phục tùng thì nói làm gì.
Lãnh Băng Băng nghĩ đến sự nhiệt tình của mình vài ngày trước thì cảm thấy hai gò má nóng như lửa đốt, sau đó nàng dùng ánh mắt hung ác nhìn Hạ Thiên, đều là bị người này hại.
- Băng Băng dịu dàng lại bắt đầu không dịu dàng.
Hạ Thiên thầm nói một câu.
Đúng lúc này điện thoại của Lãnh Băng Băng lại vang lên.
- Cái gì?
Điện thoại vừa nối thông, nghe được vài câu thì vẻ mặt Lãnh Băng Băng đã biến đổi:
- Được, tôi sẽ đến ngay.
Lãnh Băng Băng cúp điện thoại và quay sang nhìn Hạ Thiên:
- Chồng, phát sinh vụ án lớn, tôi phải đi xem, cậu về trước đi, hay là đến nhà Tiểu Kiều đi.
- Tôi đi cùng chị.
Hạ Thiên không đợi Lãnh Băng Băng nói xong mà trả lời vấn đề của nàng, nếu so với đi dạo phố thì hắn tình nguyện đi phá án với Lãnh Băng Băng.
- Được.
Lãnh Băng Băng cũng không có ý kiến với vấn đề này, Hạ Thiên đi theo nàng cùng làm việc, như vậy cho theo cũng được, dù sao ở thành phố Giang Hải này cũng không có vài người không biết hắn, nếu hắn đi cùng cũng làm cho vài người bớt lắm miệng.
Mười phút sau Lãnh Băng Băng lái xe đưa Hạ Thiên đi vào một khu dân cư xa hoa, chỗ này vừa phát sinh án mạng, hơn nữa là án mạng diệt môn, một nhà ba người đều tử vong, ngay cả đứa trẻ bảy tuổi cũng không tha, thủ đoạn của hung thủ có thể nói là diệt sạch.
Khi Lãnh Băng Băng đi vào hiện trường thì những người khác đã đến, có vài người thăm dò hiện trường, bây giờ bên ngoài cũng có rất nhiều quần chúng vây xem.
- Cục trưởng, còn đang điều tra thân phận của người chết, nghe hàng xóm nói nhà này vừa mới quay về vào buổi trưa, trong phòng có dấu vết lục lọi rất rõ ràng, vì vậy rất có thể là án cướp của rồi giết người diệt khẩu.
Một tên cảnh sát tiến lên báo cáo tình huống:
- Khu dân cư nà có camera quản chế, sẽ nhanh chóng có được thông tin kẻ hiềm nghi.
- Ai là người phát hiện ra đầu tiên?
Lãnh Băng Băng mở miệng hỏi.
- Là bảo vệ khu dân cư, chính là hai người bọn họ.
Tên cảnh sát chỉ vào hai tên bảo vệ cách đó không xa:
- Bọn họ nghe được tiếng kêu của nạn nhân, nhưng bọn họ không thấy tội phạm.
- Vì bọn họ chính là tội phạm.
Hạ Thiên lười biếng nói một câu:
- Băng Băng, không cần tra xét, chị trực tiếp cho người bắt hai tên kia lại, chúng ta về nhà.
- Cậu đừng nói bậy.
Lãnh Băng Băng có chút dở khóc dở cười, nàng cuối cùng cũng hiểu vì sao Hạ Thiên đến nơi này cùng mình, thì ra hắn muốn nhanh chóng phá án và về nhà.
- Tôi không nói bậy, thật sự là bọn họ.
Hạ Thiên tỏ ra vô tội:
- Trên người bọn họ cũng có máu, người kia còn bị thương, à, là bị cào... ....
Hạ Thiên còn chưa nói dứt lời thì vẻ mặt hai tên bảo vệ chợt biến đổi, bọn họ xoay người bỏ chạy, nhưng vừa chạy được hai bước thì cảm thấy chân mềm nhũn và ngã ngay xuống đất.
- Bắt lấy bọn họ, đưa về cục.
Lãnh Băng Băng phân phó cho đám cảnh sát, thật ra cũng không cần phân phó, đã có vài tên cảnh sát nhào đến. Những tên cảnh sát ở hiện trường có chút buồn bự, bây giờ còn phải thăm dò hiện trường sao?
- Các anh tiếp tục thăm dò hiện trường, còn những người này thì đưa về cục thẩm vấn.
Lãnh Băng Băng chỉ huy hiện trường, trong lòng có chút bất đắc dĩ, nàng đãc có quyết định, không mang theo Hạ Thiên đến hiện trường phạm tội. Lần trước nàng đưa hắn đến hiện trường vụ án một lần, hắn trở thành nhân vật chính phá án, còn lần này cũng là như vậy.
Điều làm cho Lãnh Băng Băng bất đắc dĩ chính là người đàn ông này lại thúc nàng về nhà.
- Tôi muốn về cục cảnh sát thẩm vấn vụ này, cậu về trước đi.
Trước đó Lãnh Băng Băng cũng không muốn thẩm vấn, nhưng nàng tạm thời phải thay đổi ý kiến.
Hạ Thiên đang định nói gì đó thì điện thoại vang lên, người điện thoại đến không phải là bà vợ nào cả, là một người đàn ông, là Diệp Thiếu Hùng.
- Hạ Thiên, cậu ở đâu, Mộng Oánh đã xảy ra chuyện.
Điện thoại vừa nối thông thì đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói lo lắng của Diệp Thiếu Hùng.