Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 49: Chương 49: Ai thí chốt ai?




Thanh âm rất ủy khuất vang lên.

Trong đầu nhớ lại cảnh tượng phong tình buổi chiều, Tiêu Dương nhịn không được, vô thức liếc nhìn bộ ngực Bạch Khanh Thành.

Bộ chế phục bó sát người, triển lộ đường cong hoàn mỹ.

-Anh nói cái gì?

Sắc mặt Bạch Khanh Thành triệt để đen lại, chẳng khác nào sắc trời bên ngoài.

Tiêu Dương giải thích:

-Ta thật sự không phải cố ý nhìn ngực của nàng.

Tiêu Dương oan uổng rồi. Nếu có thể lựa chọn, hắn tình nguyện bị mất mặt cũng không muốn xấu hổ như bây giờ.

-Lần sau sẽ chú ý.

Tiêu Dương thốt lên.

-Anh đi chết đi.

Bạch Khanh Thành giống như quả bom hẹn giờ rốt cuộc cũng đến lúc bộc phát, nhất thời nổi giận hét lớn một tiếng, ánh mắt ẩn chứa sự phẫn nộ, nhào tới Tiêu Dương.

-Đừng đến đây. Ta nhảy thật đấy.

-Nhảy đi.

Độc nhất là lòng dạ đàn bà.

Tiêu Dương thầm than một tiếng, không cần nghĩ cũng biết hậu quả của mình khi rơi vào tay Bạch Khanh Thành, vội vàng biến mất khỏi cửa sổ lầu sáu.

-A….

Bạch Khanh Thành dừng lại, sắc mặt thay đổi, sau đó bay thẳng đến cửa sổ nhìn xuống dưới.

Lúc này, màn đêm đã hoàn toàn buông xuống, ánh đèn bệnh viện rất sáng, nhưng không thấy bất kỳ bóng người nào.

Bạch Khanh Thành nhìn xuống dưới lầu, thấy có vài cảnh sát đang canh giữ cổng chính, cũng không có bất kỳ tình huống khác lạ.

Chạy.

Bạch Khanh Thành nhìn vị trí cửa sổ lầu năm, trầm ngâm một hồi, sau đó gào thét ra bên ngoài:

-Tiêu Dương, anh tốt nhất đừng để lão nương bắt được.

Bạch Khanh Thành thở phì phò, bộ ngực không ngừng rung rung, nghiến răng nghiến lợi nói:

-Nếu để lão nương bắt được, cả đời này anh không thoát được đâu.

Lúc này, Tiêu Dương đang nhanh chóng chạy đến thang máy đột nhiên rùng mình, nhìn lên lầu, có chút nghĩ mà sợ:

-Tiểu nhân cũng không độc bằng đàn bà.

Bạch Khanh Thành bước ra ngoài.

Bên ngoài đại sảnh, tất cả mọi người đều tò mò nhìn Bạch Khanh Thành.

Bạch Khanh Thành vừa nhìn thấy Tiêu Dương liền biểu hiện một cách khác thường, khiến cho đám cảnh sát đều kinh ngạc. Sau đó trong phòng bệnh truyền đến một thanh âm kinh thiên động địa.

-Ta không nên nhìn ngực của nàng.

Những lời này khiến cho người ta dễ dàng liên tưởng đến một cảnh tượng.

-Đứng ngốc ra đó làm gì?

Bạch Khanh Thành phẫn nộ quát một tiếng:

-Bắt hết về cục.

Bạch Khanh Thành tất nhiên hiểu được ánh mắt của tất cả mọi người đại diện cho cái gì. Tuy khuôn mặt vẫn lạnh băng, nhưng đã cảm nhận được sự nóng bừng bừng, vội vàng xông ra ngoài.

Hết thảy trở lại cục cảnh sát sẽ thẩm vấn. Bạch Khanh Thành không cần lãng phí thời gian ở đây.

-Đợi một chút.

Tô Tiểu San lên tiếng:

-Cảnh quan, tôi muốn ở lại chăm sóc cho cha. Chuyện hôm nay, bọn họ có thể tường thuật rõ ràng cho cô biết.

Bạch Khanh Thành cau mày.

-Đúng vậy.

Nghiêm Hồng Tịch đứng ra nói:

-Lão phu có thể làm chứng.

-Nghiêm lão?

Lúc này Bạch Khanh Thành mới chú ý đến Nghiêm Hồng Tịch.

Nghiêm Hồng Tịch nhẹ gật đầu:

-Tô Tiểu San là người nhà của người bị hại. Còn tôi là y sư chữa trị cho người bị hại. Bạch nha đầu, nếu cô muốn ghi khẩu cung, có thể dẫn bọn họ về cục cảnh sát. Tình huống của người bị hại rất nguy cấp, không thể không có người chăm sóc.

Bạch Khanh Thành liền gật đầu:

-Tôi sẽ phái một số cảnh sát ở lại bệnh viện bảo vệ an toàn cho các người. Những người còn lại, toàn bộ mang đi. Thu đội.

Bạch Khanh Thành làm việc trước nay đều lôi lệ phong hành.

Tuy không ôm hy vọng gì, nhưng Bạch Khanh Thành vẫn mong bắt được Tiêu Dương ở dưới lầu.

Đám cảnh sát rời đi, trong đại sảnh chỉ còn Tô Tiểu San và Nghiêm Hồng Tịch.

-Tiêu Dương đâu?

Tô Tiểu San đột nhiên nhớ ra, phóng vào phòng bệnh, không thấy bóng người nào cả, liền lấy điện thoại ra gọi cho Quân Thiết Anh.

-Tô cô nương.

Nghe giọng Tiêu Dương, Tô Tiểu San cảm thấy bớt lo lắng một nửa.

-Tiêu Dương, cậu rời khỏi bệnh viện rồi sao?

-Đúng vậy, ngày mai tôi sẽ đến châm cứu cho lệnh tôn. Ừm, yên tâm đi.

Tiêu Dương nói xong, vội vàng cúp điện thoại.

Tô Tiểu San nghi hoặc nhìn điện thoại:

-Chẳng lẽ cậu ấy có việc gì gấp?

Phố xá sầm uất, đèn đuốc sáng trưng, ngựa xe như nước, bước chân người đi đường cũng có chút vội vã.

Tại một quảng trường, rất nhiều người chen chúc nhau nhìn một vị ảo thuật gia đang ảo thuật trên một sân khấu dựng tạm.

Không quá đặc sắc, nhưng lại không ngừng có thanh âm hoan hô vang lên.

Biểu diễn tuyên truyền của một công ty quảng cáo, quà tặng không ngừng phát xuống, tiếng vỗ tay vang vọng như sấm rền.

Tiêu Dương cũng ở trong số đó.

Phí không ít sức lực chen đến hàng đầu tiên, rốt cuộc cướp được hai con gấu bông to bằng nắm tay, sau đó thỏa mãn rời khỏi.

Khi trở lại Phục Đại, lúc này đã 9h tối.

-Tiêu ca, về sớm như vậy sao?

Tại phòng trực ban bảo vệ, Lâm Tiểu Thảo mập mờ nhìn Tiêu Dương. Hơn nữa còn không ngừng nháy mắt. Khuôn mặt vốn chất phác lại hiện lên mấy phần dâm ô. Nụ cười ô uế này khiến cho Tiêu Dương sởn cả gai ốc.

Tiêu Dương nhìn Lâm Tiểu Thảo, ra vẻ cao thâm gật đầu, sau đó cất bước đến Đồ Thư Quán.

-Tiêu ca, anh đúng là cao nhân.

Lâm Tiểu Thảo cảm thán một câu.

Mục đích của Tiêu Dương trở thành thư đồng rất rõ ràng, dùng tốc độ nhanh nhất hấp thu tri thức.

Số lượng sách vở của Đồ Thư Quán giúp cho Tiêu Dương được lợi không nhỏ.

Hắn hận không thể một lượt xem hết toàn bộ sách.

Bước vào Đồ Thư Quán, không ngoài ý muốn, hắn gặp được Lăng Ngư Nhạn đang phụ trách khâu mượn sách trả sách. Thấy Tiêu Dương bước vào, Lăng Ngư Nhạn mỉm cười:

-Anh đến rồi sao?

Hoàn cảnh yên tĩnh, nụ cười điềm tĩnh, khiến cho Tiêu Dương cảm thấy thoải mái hơn nhiều, liền lấy ra một con gấu bông nhỏ, đưa đến trước mặt Lăng Ngư Nhạn:

-Tặng cho nàng.

Lập tức, không ít ánh mắt nhìn sang, đặc biệt là một số nam sinh phụ trách cùng một công việc với Lăng Ngư Nhạn, ánh mắt nhìn Tiêu Dương mang theo vài phần bất thiện, đồng thời còn mang theo sự khinh thường.

Đàn ông theo đuổi phụ nữ, không phải tặng quà càng lớn càng tốt sao? Nào có người chỉ tặng một con gấu bông nhỏ bằng nắm tay, lại còn tặng trước mặt công chúng.

Không sợ mất mặt à?

Một nam sinh đeo mắt kính đứng đằng sau Lăng Ngư Nhạn, nhìn con gấu bông trên tay Tiêu Dương, khóe miệng không khỏi nhếch lên, rồi nhìn con gấu thật to bên dưới bàn của mình, mừng thầm:

-Đúng là trời giúp mình. Đã có một đối tượng thí chốt, Ngư Nhạn càng có thể cảm nhận được tâm ý của mình đối với cô ấy.

Lăng Ngư Nhạn không nghĩ đến Tiêu Dương lại tặng quà cho mình, vô cùng sửng sốt.

Nam sinh đeo mắt kính ho nhẹ một tiếng, cúi người ôm con gấu bông thật to dưới bàn.

Đây là một cơ hội, cậu ta không muốn lãng phí.

-Ngư Nhạn, mình cũng có món quà tặng cho bạn. Chúc bạn sinh nhật vui vẻ.

Nam sinh đeo mắt kính chân thành nói.

Sinh nhật Lăng Ngư Nhạn?

Tiêu Dương giật mình, sau đó cũng mở miệng:

-Sinh nhật vui vẻ.

Cảnh tượng này thu hút không ít ánh mắt người trong thư viện. Những người vừa mới đi vào Đồ Thư Quán cũng dừng bước, hứng thú nhìn cảnh tượng trước mắt.

Nam sinh đeo mắt kính ôm con gấu bông cao hơn một mét, so với con gấu bông của Tiêu Dương, không nghi ngờ là đom đóm so với mặt trăng.

Không ít người nghi hoặc nhìn Tiêu Dương, âm thầm cười trộm.

-Tán gái mà keo kiệt đến như vậy.

-Không may, bên cạnh anh ta còn có đối thủ mạnh hơn.

-Đây không phải là Quan Công chém tiểu tốt, trở thành chốt thí sao?

Tiếng xì xào bàn tán không lọt vào tai Lăng Ngư Nhạn, bởi vì cô đang thất thần.

Nam sinh đeo mắt kính khiêu khích nhìn Tiêu Dương, tràn đầy địch ý.

Tình địch chính là địch nhân lớn nhất.

Tất cả mọi người đều chờ đợi Lăng Ngư Nhạn đưa ra quyết định.

Cảnh tượng này khiến cho Lăng Ngư Nhạn có chút ngoài ý muốn. Hơn nữa, cô không có thói quen bị nhiều người nhìn như vậy, ánh mắt rơi vào con thú bông nhỏ trên tay Tiêu Dương, điềm tĩnh cười khẽ, thò tay nhận lấy:

-Cảm ơn.

Sau đó quay sang nam sinh đeo mắt kính, khẽ cười một tiếng:

-Cảm ơn.

Cũng là cảm ơn, nhưng người trước thì nhận quà, người sau thì không.

Lúc này, không ít người trong thư viện đều mở to mắt.

Xác thực là chốt thí.

Nhưng ai thí chốt ai thì lại nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Nam sinh đeo mắt kính trở nên ngơ ngẩn.

-Đừng khách sáo.

Tiêu Dương cười nhẹ, sau đó quay người bước đến một giá sách.

Điều này càng khiến cho người ta trăm mối vẫn không có cách giải. Con gái đã nhận quà, phải nên thuận thế mời cô ấy đi xem phim. Nhưng tiểu tử này lại đi xem sách.

Lăng Ngư Nhạn nhìn theo bóng lưng Tiêu Dương, không khỏi cười một tiếng, mắt nhìn con gấu bông trong tay, sau đó ngồi xuống.

Nam sinh đeo mắt kính được bạn bè an ủi cũng đã lặng yên rời khỏi.

Lúc nào cũng là người thất bại trong tình yêu.

Thời gian nhẹ nhàng trôi qua. Không khí trong Đồ Thư Quán rất nhanh bình thường trở lại.

Khi Tiêu Dương đang chăm chú đọc sách, một mùi thơm xộc vào mũi hắn, đồng thời một thẻ làm dấu trang sách xuất hiện bên trên quyển sách của Tiêu Dương.

Tiêu Dương ngẩng đầu lên, vỗ nhẹ đầu:

-Lăng cô nương, ta lại quên mất thời gian.

Lăng Ngư Nhạn khẽ cười:

-Lần đầu tiên tôi nhìn thấy người đọc sách chăm chú đến quên cả thời gian như anh. Đúng rồi, anh có thể dùng cái thẻ này làm dấu lại trang anh đã đọc.

Tiêu Dương cầm lấy thẻ, đóng quyển sách lại, chuẩn bị đặt lên giá sách.

-Khoan.

Lăng Ngư Nhạn ngăn lại:

-Tiêu Dương, tôi biết anh là bảo vệ cổng, không có thẻ mượn sách, tôi sẽ giúp anh mượn quyển sách này. Anh cứ mang nó ra phòng bảo vệ mà xem.

Tiêu Dương vui vẻ:

-Cảm ơn Lăng cô nương.

Điều này rất hợp ý Tiêu Dương.

Lăng Ngư Nhạn nhẹ gật đầu, muốn nói gì rồi lại thôi.

Tiêu Dương nhìn Lăng Ngư Nhạn:

-Lăng cô nương có gì thì cứ nói.

Lăng Ngư Nhạn cắn môi:

-Tối nay…tối nay…anh có tiện…

Nghe xong, Tiêu Dương giật mình, mở to mắt, vô thức lui về phía sau hai bước, ánh mắt cảnh giác nhìn Lăng Ngư Nhạn, trong lòng xoắn xuýt, chần chừ một chút rồi thăm dò:

-Nàng muốn làm cái gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.