Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 48: Chương 48: Ta không nên nhìn ngực của nàng




Một luồng hơi lạnh lan tỏa cả phòng bệnh.

Bên tai mọi người đều văng vẳng câu nói kia của Đằng Ưng Thụy.

-Nhị ca, chuyện cho đến bây giờ, anh vẫn không có bất kỳ ăn năn nào sao?

Vệ Chính Tín nhìn chằm chằm Đằng Ưng Thụy. Đến tận bây giờ, y vẫn không muốn tiếp nhận sự thật này.

Đằng Ưng Thụy nhìn thoáng qua Vệ Chính Tín, hoàn toàn không quan tâm đến lưỡi dao trên cổ mình, lạnh lùng nói:

-Tam đệ, với thương thế của Tô Thiên Nam, cho dù có khỏe lại, cũng chỉ có thể thành phế nhân. Tương lai của Thanh Diễm Xã làm sao có thể ký thác vào một phế nhân chứ?

-Vô sỉ!

Tô Tiểu San tức giận nói:

-Nếu không phải ông mưu hại cha tôi, cha tôi sẽ bị như vậy sao?

Đằng Ưng Thụy cười lạnh:

-Cái này chỉ có thể nói thắng làm vua, thua làm ….

Đằng Ưng Thụy im bặt. Ông ta rõ ràng cảm nhận được lưỡi dao dán sát vào cổ mình thêm vài phần. Chỉ cần dùng lực một chút, yết hầu tùy thời có thể bị cắt đứt.

-Ngươi rất có lòng tin?

Thanh âm nhàn nhạt của Tiêu Dương vang lên bên tai Đằng Ưng Thụy.

-Vừa rồi thì không?

Đằng Ưng Thụy lạnh lùng nói:

-Nhưng bây giờ…

Đằng Ưng Thụy bỗng nhiên hét lớn:

-Động thủ.

Hưu, hưu, hưu.

Hơn mười người đàn ông đứng đằng sau Vệ Chính Tín lộ ra sát khí nồng đậm, ra tay nhanh chóng, móc ra con dao lò xo.

Ánh dao hiện lên, lập tức gác trên cổ người bên cạnh.

Rầm.

Vệ Chính Tín cảm giác sau lưng có sự khác thường, mạnh mẽ đá một cước, ý định đá bay người khống chế mình.

-Không được cử động.

Thanh âm lạnh như băng vang lên.

Ánh mắt Vệ Chính Tín nheo lại, nhìn huynh đệ Thanh Diễm Xã đang bị khống chế, tình huynh đệ còn sót lại trong đầu Vệ Chính Tín đã biến mất, quay sang nhìn Đằng Ưng Thụy:

-Chuyện ngày hôm nay, anh mưu đồ đã lâu?

-Thả Đằng lão đại ra?

Một người đang đặt dao trên cổ Tô Tiểu San nói, đồng thời ngoài cửa cũng vọt vào một đám người, mang theo ba người Nghiêm Hồng Tịch.

-Hahah…

Đằng Ưng Thụy phá lên cười, giọng nói băng hàn:

-Phòng vệ của bệnh viện đều do tôi tự tay bố trí. Chẳng lẽ các người cho rằng, nhân thủ do tôi sắp xếp chỉ đứng nhìn các người thôi sao? Buồn cười.

-Đằng lão đại, toàn bộ lầu sáu đã bị phong tỏa. Nhưng động tĩnh gây ra quá lớn, chỉ sợ cảnh sát sẽ đến.

Một người trầm giọng nói.

Đằng Ưng Thụy mỉm cười, nhàn nhạt nhìn Vệ Chính Tín:

-Những người như chúng ta rất ghét qua lại với đám cảnh sát. Tôi nghĩ, chi bằng chuyện hôm nay nên chấm dứt. Đương nhiên…

Ánh mắt Đằng Ưng Thụy xẹt qua vài phần âm hiểm, nheo mắt nói:

-Tô lão đại bởi vì thương thế quá nặng, nên đi rồi.

-Ác tặc, ông dám?

Tô Tiểu San trợn mắt nhìn chằm chằm Đằng Ưng Thụy.

Hưu.

Một đao ảnh cắt qua cánh tay Đằng Ưng Thụy, trong nháy mắt máu chảy ra.

Một cảm giác đau đớn khiến cho Đằng Ưng Thụy nhịn không được phải kêu lên thảm thiết, dùng tay bưng kín vết thương, toàn thân kịch liệt run rẩy:

-Mày…

-Con dao này đúng là sắc bén…

Con dao trong tay Tiêu Dương một lần nữa đặt lên trên cổ Đằng Ưng Thụy. Sau khi cảm thán một câu, vội vàng giải thích:

-Ta chỉ lo các hạ quên mất còn ta ở sau lưng, nên cố ý nhắc nhở một chút.

Một lần nhắc nhở là một nhát cắt.

Đằng Ưng Thụy cố nén sự tức giận trong lòng.

-Tiêu Dương, nếu mày dám được một tấc lại muốn tiến một thước, tao tuyệt không tha cho mày.

Hưu.

-A.

Đằng Ưng Thụy bị cơn đau kích thích phải kêu thảm một tiếng, miệng không ngừng hít khí lạnh, máu lại trào ra nhiều hơn.

-Xem ra, ngươi còn chưa thấy rõ một việc. Dao của ngươi nằm trên tay ta.

Thanh âm Tiêu Dương vẫn bình thản, nhưng rơi vào tai Đằng Ưng Thụy, lại vô cùng rét lạnh, sát khí lẫm lẫm.

-Hừ, mày cũng đừng quên, bọn họ đều nằm trong tay tao.

Đằng Ưng Thụy cố nén giận, nghiến răng nói.

-Bọn họ?

Tiêu Dương cười, quay sang nhìn Tô Tiểu San, mang theo sự áy náy:

-Tô cô nương, tuy ta đã tìm ra được nội gián, nhưng không ngờ ông ta lại có nhiều đồng lõa như vậy. Nếu như các người có chuyện không hay xảy ra, sẽ không trách ta chứ?

Tô Tiểu San mỉm cười:

-Cậu đã giúp tôi rất nhiều. Nhiều lắm cũng chỉ chịu chút da thịt khổ sở, tôi đương nhiên là không trách cậu.

-Đằng huynh đài, không phải ngươi sẽ hạ lệnh giết bọn họ sao?

Tiêu Dương hỏi Đằng Ưng Thụy.

Nghe xong, sắc mặt Đằng Ưng Thụy biến đổi mãnh liệt.

Lúc này, ông ta có cảm giác giống như một quyền nện vào cục bông, không có chỗ mượn lực.

Ông ta thành công bắt được người của đối phương, vốn tưởng rằng Tiêu Dương sẽ sợ ném chuột vỡ bình, nhưng hắn dường như không quan tâm.

Hạ lệnh giết người?

Muốn giết chết Tô Thiên Nam, ông ta có vô số lý do để thoát thân. Còn về phần hạ lệnh giết nhiều người như vậy, hơn nữa còn ở trong bệnh viện, Đằng Ưng Thụy không có phần đảm phách này. Nếu như giết bọn họ, tạo thành hậu quả, chỉ sợ ông ta đừng hòng yên ổn nửa đời sau.

Tiêu Dương đang ép ông ta.

Đằng Ưng Thụy nắm chặt nắm đấm, cánh tay truyền đến cơn đau.

-Mày muốn thế nào?

Thanh âm Đằng Ưng Thụy nhẹ nhàng vang lên.

-Bảo bọn họ thả dao xuống.

-Không thể nào.

Đằng Ưng Thụy cự tuyệt. Buông dao xuống, đồng nghĩa với việc ông ta thất bại, tùy cho đối phương xử lý.

Bây giờ là lúc quan trọng nhất, Đằng Ưng Thụy thà rằng chọn cá chết lưới rách.

Thở một hơi thật sâu, Đằng Ưng Thụy cố gắng giữ lại chút lý trí cuối cùng:

-Muốn thả thì cùng nhau thả.

Bây giờ tiêu hao thời gian cũng chỉ tổ vô ích với mình.

Đằng Ưng Thụy cảm giác không an toàn. Bị con dao hàn ngọc chỉa vào, toàn thân giống như rơi vào hầm băng.

-Không thành vấn đề.

Tiêu Dương sảng khoái đáp ứng, đẩy Đằng Ưng Thụy tiến lên phía trước vài bước. Còn đám người đang khống chế Tô Tiểu San thì nhanh chóng lui về phía sau, tất cả đều thối lui ra một hành lang rộng lớn.

-Tôi hô ba tiếng, thả người cùng một lúc.

Ánh mắt Đằng Ưng Thụy lập lòe vài cái, trầm giọng lên tiếng.

Huynh đệ ông ta bố trí ở đây có gần trăm người, hơn nữa còn mang theo vũ khí. Đằng Ưng Thụy tự hỏi, cho dù Tiêu Dương có mạnh đến cỡ nào, sau khi thả ông ta ra, cũng không có biện pháp bắt ông ta lại.

Về phần Tô Thiên Nam trong phòng bệnh, cho dù Đằng Ưng Thụy không cam lòng, nhưng đối mặt với Tiêu Dương, cho dù có diệt được Tô Thiên Nam, chỉ sợ cũng phải trả một cái giá không nhỏ.

Cảnh sát lúc nào cũng có thể đuổi đến, ngược lại sẽ tạo thành bất lợi cho ông ta.

Tạm thời tha mạng cho Tô Thiên Nam.

Đằng Ưng Thụy cố nén giọng thật thấp:

-Ba…hai…một.

Tiêu Dương đẩy Đằng Ưng Thụy về phía trước.

-Thả người.

Đồng thời hét lớn một tiếng.

Như tiếng sấm nổ vang.

Những người đang khống chế đám người Tô Tiểu San vô thức buông tay.

Ầm.

Những người bị khống chế cũng chẳng phải loại lương thiện. Khi bị dao uy hiếp, không ai nhúc nhích được. Nhưng khi con dao chệch khỏi yết hầu, lập tức ra tay thật mạnh.

Hưu.

Một vài ngân châm được phóng ra, trúng vào cổ tay của nhiều người. Con dao lò xo loảng xoảng rơi xuống đất.

-Mau chóng rời khỏi đây ngay.

Tiêu Dương sử dụng ngân châm đánh trúng đám người đang khống chế ba người Nghiêm Hồng Tịch.

Trong tình huống này, ba người Nghiêm Hồng Tịch không dám chần chừ, chật vật tránh ra bên ngoài.

Vệ Chính Tín vẫn một mực tùy thời mà động mạnh mẽ vọt lên, phát động công kích mãnh liệt.

Đằng Ưng Thụy bị Tiêu Dương đẩy tới, vốn đang chuẩn bị hạ lệnh rút lui, nhưng tình huống lại phát sinh biến cố. Khi ông ta đang định phát động công kích, đùi phải giống như có một cây châm nhỏ đâm trúng, trong khoảnh khắc mềm nhũn, té ngã trên mặt đất.

Vèo.

Một thân ảnh lách lên, ngân quang của con dao hàn ngọc lại lóe lên, gần ngay yết hầu của Đằng Ưng Thụy.

-Dừng tay.

Thanh âm chấn trụ hết thảy.

Song phương kịch chiến, thế cục đã có sự biến hóa nghiêng trời lệch đất hơn so với lúc trước.

Điều duy nhất giống nhau chính là Đằng Ưng Thụy vẫn bị Tiêu Dương khống chế. Đương nhiên, điều khác biệt chính là vừa nãy còn đứng, bây giờ là nằm sấp.

-Bây giờ ngươi không còn phản đối gì nữa không?

Tiêu Dương cúi đầu cười với Đằng Ưng Thụy.

Khuôn mặt Đằng Ưng Thụy không ngừng run rẩy, nhìn chằm chằm Tiêu Dương, hoàn toàn không cam lòng.

Tiêu Dương nhìn Tô Tiểu San:

-Tô cô nương, ác tặc này nên xử lý như thế nào?

Tô Tiểu San lạnh lùng nhìn Đằng Ưng Thụy, sau đó cầm bút ghi âm trong tay:

-Đã có bản ghi âm này, tội danh Đằng Ưng Thụy mưu đồ sát hại cha tôi sẽ thành lập. Tôi sẽ dùng năng lực lớn nhất của mình, để cho Đằng Ưng Thụy phải chịu chế tài nghiêm khắc nhất trước pháp luật.

Lao ngục tai ương tất nhiên không thể né tránh.

Đương nhiên, đây là phương thức xử lý của Tô Tiểu San.

Nếu như chuyện này phát sinh ở Thanh Diễm Xã mà không phải là bệnh viện, cách xử lý tuyệt đối sẽ khác.

Vệ Chính Tín đứng ở một bên, muốn nói rồi lại không biết nói cái gì, ánh mắt nhìn Đằng Ưng Thụy lộ vẻ cô đơn. Y là người nặng tình nặng nghĩa, nhưng cũng là người rất trung thành. Hành vi của Đằng Ưng Thụy khiến cho y rất tức giận, nhưng với kết quả của Đằng Ưng Thụy, Vệ Chính Tín lại có chút không đành lòng.

Kết quả là bị tống vào tù. Nhưng rốt cuộc có thể bình yên từ trong tù đi ra hay không còn chưa biết được.

Cùng loại thủ đoạn, Vệ Chính Tín tinh tường hơn so với tất cả mọi người ở đây.

Lúc này, tiếng bước chân dồn dập từ cầu thang truyền đến.

Tất cả mọi người đều nhìn sang, thần sắc khẽ biến.

-Cảnh sát.

Một cảnh sát mặc đồng phục nhanh chóng vọt lên.

Đến quá nhanh.

Đồng tử của đám người Vệ Chính Tín không khỏi co lại. Trước đây khi cảnh sát đến, tiếng còi cảnh sát đã sớm vang lên, nhưng lúc này lại vô thanh vô tức mà xông lên lầu.

-Bỏ vũ khí xuống.

Lập tức có cảnh sát hét lớn, đám người cầm con dao lò xo nhanh chóng ném xuống đất.

Cạch cạch cạch.

Tiếng bước chân thanh thúy truyền đến từ đầu hành lang.

Tiêu Dương vô thức ngẩng đầu nhìn sang. Một cô gái mặc chế phục ôm sát thân hình, ánh mắt lạnh băng, chẳng khác nào lôi điện xẹt qua đại sảnh.

Ánh mắt chạm vào nhau.

Ầm.

-Là anh?

Tròng mắt Bạch Khanh Thành bắn ra tia lửa.

-Không phải ta.

Tiêu Dương rùng mình, thân ảnh đang ngồi xổm xuống chẳng khác nào mũi tên phóng vào phòng bệnh.

-Đứng lại.

Cừu nhân gặp mặt, hết sức đỏ mắt.

Tốc độ Bạch Khanh Thành cũng cực kỳ nhanh.

Cảnh tượng này khiến cho mọi người chẳng hiểu ra làm sao, kể cả cảnh sát vừa mới xông vào.

Nhưng không có mệnh lệnh, không ai dám xông lên, nghi hoặc nhìn về phía phòng bệnh.

-Không được qua đây.

Trong phòng bệnh vang lên thanh âm hoảng sợ của Tiêu Dương.

-Đứng lại. Nếu tới nữa, ta nhảy xuống đấy.

Thân ảnh của Tiêu Dương bất ngờ nhảy lên cửa sổ.

Ánh mắt Bạch Khanh Thành ẩn chứa sự tức giận, nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương:

-Tụ chúng ẩu đả, lại còn cầm binh khí đánh nhau. Thức thời thì cùng tôi đến cục cảnh sát.

Đến cục cảnh sát, xem lão nương chơi chết ngươi như thế nào.

Nội tâm Bạch Khanh Thành oán hận gầm lên một tiếng.

-Đại tỷ, ta biết sai rồi.

Tiêu Dương đứng trên cửa sổ, ủy khuất trong lòng. Ta sai gì chứ? Ta sai ở đâu? Nhưng tạm thời vì lợi ích trước mắt mà nhân nhượng toàn cục, Tiêu đại gia chỉ có thể mở miệng nhận sai, hy vọng đại tỷ nóng nảy sẽ không làm gì hắn.

Bạch Khanh Thành lạnh lùng liếc nhìn Tiêu Dương:

-Vậy anh nói xem, anh sai ở chỗ nào?

Bạch Khanh Thành âm thầm khởi động máy ghi âm, chuẩn bị đem tội trạng của Tiêu Dương ghi lại.

Tiêu Dương suy nghĩ một chút, áy náy nói:

-Đại tỷ, ta không nên nhìn ngực của nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.