Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp đằng sau.
Tầm mắt Đằng Ưng Thụy nhìn ánh sáng phát ra từ con dao, nhẹ nhàng thổi một ngụm khí, một đám sương nhàn nhạt xuất hiện trên thân đao.
-Đại ca, tôi nhớ rằng, con dao hàn ngọc này là anh tặng cho tôi.
Đằng Ưng Thụy nhẹ giọng nói, ánh mắt chim ưng hiện lên một chút ôn hòa:
-Tôi còn nhớ, khi anh tặng con dao này cho tôi, còn nói một câu, đã đi con đường này thì phải sống cho tốt.
Đằng Ưng Thụy nở nụ cười, nhưng lại là nụ cười rét lạnh.
-Tôi vẫn sống nhưng lại không cách nào trèo lên được vị trí cao nhất.
Ánh mắt Đằng Ưng Thụy hiện lên sự điên cuồng, thô bạo, chăm chú nhìn cha của Tô Tiểu San trên giường:
-Cũng bởi vì anh, Tô Thiên Nam.
-Bởi vì sự hiện hữu của anh, người của xã đoàn chỉ nghe theo lệnh của một mình anh. Còn tôi, chỉ có thể vĩnh viễn là đầy tớ bên cạnh anh. Vĩnh viễn.
-Tôi không cam lòng.
Nụ cười lạnh trên gương mặt Đằng Ưng Thụy càng lúc càng đậm:
-Đại ca, là anh dạy tôi, là đàn ông thì phải có dã tâm.
-Dã tâm của Đằng Ưng Thụy tôi, chính là có một ngày trở thành đệ nhất nhân của Thanh Diễm Xã, trở thành đại ca.
-Nhưng vì anh, tôi vĩnh viễn chỉ có thể đứng hàng thứ hai. Hơn nữa, tôi và anh cũng đều đã lớn tuổi. Tôi không thể kiên nhẫn chờ thêm được nữa.
Đằng Ưng Thụy nói tiếp:
-Anh cũng đã nói, lăn lộn trên con đường này, tuyệt đối không được tin tưởng ai. Nhưng đại ca, chính anh lại không làm được. Nếu không phải vì anh tin tưởng tôi, tôi muốn ra tay với anh, đúng thật là khó.
-Đáng tiếc, tôi không nghĩ đến mạng của anh lại lớn như vậy. Tôi phái đến nhiều người, nện hơn mười cái ống tuýp vào đầu anh, óc suýt chút nữa văng ra, thương thế cửu tử nhất sinh, vậy mà anh cũng qua được. Chẳng lẽ…
Đằng Ưng Thụy lắc đầu thở dài:
-Anh nhất định phải chết trong tay của tôi?
Hưu.
Đằng Ưng Thụy nhẹ chuyển con dao trong tay, ánh sáng lóe lên.
-Anh đã biết dã tâm của tôi, tôi tuyệt không cho anh tỉnh lại.
Khuôn mặt Đằng Ưng Thụy hiện lên sự vui mừng:
-Nhưng anh yên tâm đi, bên ngoài đang có một đám ngu đần. Tôi có một vạn lý do để lừa gạt bọn họ. Hai mẹ con mà anh để lại, có cơ hội, tôi cũng sẽ thay anh…chiếu cố bọn họ.
Đằng Ưng Thụy nhấn mạnh hai từ “chiếu cố”, ánh mắt hiện lên thần sắc dâm ô.
-Anh cứ an tâm mà lên đường.
Đằng Ưng Thụy giơ cao con dao trong tay.
Rầm.
Một tiếng đạp cửa thô bạo vang lên.
Cánh cửa đập vào vách tường.
Vèo.
Đằng Ưng Thụy xoay người lại, đồng tử co rút, thần sắc trầm xuống:
-Là các người.
Tiêu Dương nhẹ nhàng bước lên, còn Tô Tiểu San sóng vai cùng với hắn.
Lúc này, ánh mắt Tô Tiểu San phức tạp đến cực điểm, đồng thời ẩn chứa sự phẫn nộ vô cùng.
-Đằng Nhị thúc, thì ra là chú.
Tô Tiểu San gần như nghiến răng nghiến lợi mà nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Đằng Ưng Thụy.
Trong hai vị huynh đệ của cha, tam đệ Vệ Chính Tín làm người trung nghĩa, còn Đằng Ưng Thụy xếp hàng thứ hai, tuy bởi vì quan hệ giữa Tô Tiểu San và cha không được tốt lắm, cho nên Đằng Ưng Thụy sắm vai người luôn chia sẻ mọi chuyện với cha, một thân hữu dũng hữu mưu, trong xã đoàn có uy vọng cực cao. Tô Tiểu San bình thường xuất phát từ lễ phép cũng gọi ông ta một tiếng Nhị thúc.
Nhưng Tô Tiểu San hiểu được, đây là lần cuối cùng cô gọi người này một tiếng Đằng Nhị thúc.
Để trèo cao, ông ta có thể nhẫn tâm giết chết đại ca của mình. Bình thường, cảnh tượng này chỉ xuất hiện trên tivi, nhưng bây giờ nó đã xuất hiện trước mặt cô. Người ta nói, cướp ngoài dễ phòng, cướp nhà khó phòng. Tô Tiểu San rốt cuộc cũng hiểu được tại sao cha của mình lại bị đánh lén dễ dàng như vậy.
Nếu không có Tiêu Dương, hết thảy chỉ sợ sẽ thuận lý thành chương.
Cha chết, Đằng Ưng Thụy vung tay hô to, tiếp quản Thanh Diễm Xã. Khi đó, ông ta sẽ rất nhiệt tâm đến hỗ trợ tổ chức tang lễ cho cha mình.
Tiểu nhân âm hiểm đến cực điểm.
Đầu óc Tô Tiểu San nhanh chóng chuyển động, ánh mắt phát ra hận ý đối với Đằng Ưng Thụy càng lúc càng nhiều.
-Xem ra, Tô Thiên Nam cả đời anh hùng, con gái cũng không quá kém cỏi.
Đằng Ưng Thụy nhìn Tô Tiểu San và Tiêu Dương, buông con dao trong tay xuống, nhìn lướt qua giường bệnh của Tô Thiên Nam.
-Đằng Ưng Thụy.
Tô Tiểu San tức giận:
-Ông cho rằng ông có thể chạy thoát sao?
-Trốn?
Đằng Ưng Thụy mỉm cười, liếc nhìn Tô Tiểu San:
-Tại sao tôi lại phải trốn? Chẳng lẽ cô ngây thơ cho rằng những huynh đệ Thanh Diễm Xã đến bệnh viện ngày hôm nay, toàn bộ đều là người của Tô Thiên Nam sao? Haha…
Tính trước làm sau là cách làm trước sau như một của Đằng Ưng Thụy.
Luôn nắm chặt thắng lợi trong tay.
Về phần muốn giết chết Tô Thiên Nam, Đằng Ưng Thụy lăn lộn giang hồ nhiều năm như vậy, sẽ càng có vô số biện pháp thoát thân. Với địa vị của ông ta, muốn tìm một con cừu non thế tội sẽ rất đơn giản.
Thần sắc Tô Tiểu San khẽ biến.
Tiêu Dương vỗ nhẹ lên vai Tô Tiểu San, sau đó nhìn Đằng Ưng Thụy, tiến lên vài bước.
-Đứng lại. Nếu cậu dám tiến lên một bước, tôi sẽ khiến Tô Thiên Nam chết ngay lập tức.
Ánh mắt Đằng Ưng Thụy giống như chim ưng, bắn ra hàn mang lợi hại.
Tiêu Dương vô cùng bình tĩnh, khóe miệng nhếch lên:
-Ngươi cho rằng người bệnh đang nằm trên giường chính là Tô Thiên Nam?
Sững sờ.
-Trúng kế?
Đằng Ưng Thụy kinh hãi, vội vàng quay người. Đây chính là phản xạ có điều kiện.
-Không ổn rồi.
Đằng Ưng Thụy quay người, ánh mắt chạm vào sắc mặt tái nhợt không chút máu của Tô Thiên Nam, trong đầu giống như có sấm sét bổ qua, cơ thể nhất thời căng lên.
Bây giờ mới thật sự là trúng kế.
Hô.
Quyền phong mang theo lực trùng kích mạnh mẽ đang đến phía sau ông ta.
Tình huống ngàn cân treo sợi tóc.
Đằng Ưng Thụy bất chấp Tô Thiên Nam đang nằm trên giường bệnh, chật vật lăn dưới đất một vòng, mạo hiểm tránh được một kích sau lưng.
Ông ta nhanh chóng nhìn lại, cơ thể nhảy dựng lên, một tay nắm lấy con dao hàn ngọc, nhìn chằm chằm Tiêu Dương, trong mắt xuất hiện kiêng kỵ, oán hận.
-Lại là mày.
Nếu không phải vì tên Tiêu thần y trước mắt, ông ta không cần an bài sát thủ Thạch Thanh tiềm phục trong bệnh viện, mạo hiểm ra tay. Nhưng, khi Thạch Thanh ra tay, Tiêu thần y kia lại phá hỏng. Bây giờ, ông ta sử dụng chiêu bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp đằng sau, thật tình không biết, đối phương lại không coi vào đâu.
Không cam lòng.
Khi Tiêu Dương lên tiếng, rõ ràng còn cách ông ta ba mét, nhưng khi ông ta quay người, công kích của hắn đã đến sau lưng.
Quá nhanh.
Nhanh đến mức vượt qua sự tưởng tượng của Đằng Ưng Thụy.
-Khốn thú chi đấu, cần chi phải chống cự phí công.
Tiêu Dương đứng bên cạnh giường bệnh, chắp tay sau lưng, nhàn nhạt nhìn Đằng Ưng Thụy.
Lúc này, Tô Tiểu San vô cùng kinh ngạc nhìn Tiêu Dương.
Thân hình thon dài, tràn đầy tự tin, giống như hết thảy đều nằm trong sự khống chế của hắn, hoàn toàn không giống cái tên hấp tấp xách ghế dựa trong phòng Giáo vụ cho cô ngồi. Hình tượng hai người quả thật khác nhau một trời một vực.
Ánh mắt Đằng Ưng Thụy bắn ra một tia tàn nhẫn.
Con dao hàn ngọc trong tay vung lên, tốc độ nhanh như chớp đâm thẳng vào ngực Tiêu Dương.
-Coi chừng.
Tô Tiểu San kinh hô. Thực lực của Đằng Ưng Thụy có thể xem là cao thủ số một số hai của Thanh Diễm Xã.
Nhưng sự thật đã chứng minh, cao thủ chỉ là tương đối mà thôi.
Khi con dao đến gần Tiêu Dương, tay hắn bắt đầu huy động.
Toàn thân khẽ động, một tích tắc phá vạn quân.
Hai tay giống như ảo ảnh, dùng tay trực tiếp tiếp lấy con dao hàn ngọc, nhưng khi tay và dao chạm vào nhau, hai tay đã dùng tốc độ cực nhanh mà trượt xuống.
Bốp.
Một tay đập vào phía trên mạch đập Đằng Ưng Thụy.
Trong khoảnh khắc, Đằng Ưng Thụy cảm giác tay phải của ông tê rần, con dao hàn ngọc rớt xuống. Tiêu Dương thuận thế tiếp được con dao, bước chân kéo dài qua, trong thời gian ngắn bước đến sau lưng Đằng Ưng Thụy.
Hưu.
Lưỡi dao sắc bén chế trụ trên yết hầu Đằng Ưng Thụy. Hàn mang sáng quắc nhất thời khiến tinh thần Đằng Ưng Thụy rung lên, mở to mắt như muốn nứt ra, không dám nhúc nhích, ánh mắt xuất hiện sự hoảng sợ.
Thực lực người trước mắt quá mạnh.
Đằng Ưng Thụy cảm giác trước mắt mình chỉ nhoáng lên một cái, tay phải đã tê rần, yết hầu bị mũi dao sắc bén chế trụ, không còn năng lực phản kháng.
Bịch bịch bịch.
Lúc này, tiếng bước chân bên ngoài vọt vào. Là đám người Vệ Chính Tín.
-Vệ tam thúc, sát thủ đâu?
Tô Tiểu San vội hỏi.
-Tự sát rồi.
Vệ Chính Tín lời ít ý nhiều, ánh mắt mang theo sự khiếp sợ nhìn cảnh tượng trước mặt.
Thần y Tiêu Dương đang dùng dao đặt trên yết hầu của Nhị ca?
-Tam đệ.
Đằng Ưng Thụy kêu to:
-Cậu đến đúng lúc lắm. Mau cứu tôi. Tiêu Dương muốn giết tôi.
Một số gã đàn ông mặc âu phục sau lưng Vệ Chính Tín khẽ biến sắc, nhưng không dám có hành động thiếu suy nghĩ.
-Vệ tam thúc.
Ánh mắt Tô Tiểu San lạnh như băng nhìn Đằng Ưng Thụy:
-Đừng nghe người này bịa đặt lung tung. Người đứng đằng sau sai người hãm hại cha cháu chính là Đằng Ưng Thụy.
-Cái gì?
Sắc mặt Vệ Chính Tín biến đổi, nhìn chằm chằm Đằng Ưng Thụy, mang theo sự khó tin cực độ, bờ môi run rẩy:
-Nhị ca…anh…
-Tam đệ, đừng nghe cô ta nói bậy.
Đằng Ưng Thụy bình tĩnh nói:
-Huynh đệ chúng ta tình như thủ túc, làm sao tôi có thể táng tận lương tâm mưu hại đại ca được?
Vệ Chính Tín chần chừ một chút. Cảnh tượng trước mắt phát sinh quá đột ngột. Nếu như không phải Nhị ca, chẳng lẽ Tiêu thần y…
Điều này càng không có khả năng. Mạng của đại ca là do Tiêu thần y cứu về, hắn không cần vẽ vời cho thêm chuyện.
-Đằng Ưng Thụy, ông còn muốn nói xạo?
Tô Tiểu San cười lạnh, giơ cái máy trong tay, nhấn xuống một cái nút.
-Dã tâm của Đằng Ưng Thụy tôi chính là có ngày trở thành đệ nhất nhân Thanh Diễm Xã, trở thành đại ca.
-Nhưng bởi vì anh, tôi vĩnh viễn chỉ có thể đứng thứ hai.
Lời nói vừa nãy của Đằng Ưng Thụy đã bị Tô Tiểu San ghi âm lại.
Sắc mặt mọi người đều trầm xuống.
-Táng tận lương tâm.
Tô Tiểu San nhìn chằm chằm Đằng Ưng Thụy, lửa giận nồng đậm phát ra từ trong máy.
Cuộc ghi âm giống như tia sét oanh kích vào trái tim Vệ Chính Tín, đầu óc trống rỗng, ánh mắt không thể tin nổi, tay nắm chặt, cả nửa ngày sau mới gào lên với Đằng Ưng Thụy:
-Vì sao? Vì sao?
Vệ Chính Tín nằm mơ cũng không nghĩ ra, người sử dụng thủ đoạn tàn bạo đối phó với đại ca lại là người đại ca tín nhiệm nhất?
Sự thật này giống như một cây gậy đập thẳng vào đầu Vệ Chính Tín.
-Vì sao?
Lúc này, ánh mắt Đằng Ưng Thụy âm tình bất định, lóe lên hào quang khác thường:
-Người không vì mình, trời tru đất diệt.